text
stringlengths
23
21.9k
Nước mắt của một 'ác bá' Bài viết ấy khiến dư luận phẫn nộ: chính quyền xã đã thu của dân nhiều khoản phí trái luật để nuôi một bộ máy cồng kềnh. Thậm chí đến cả cấp thôn cũng tự ý đặt ra các khoản thu riêng. Sau bài đó nhiều người ví những cán bộ ở đây là một đội ngũ “cường hào ác bá mới” - những kẻ chỉ ăn không ngồi rồi, thiếu dân chủ, xa hoa và truy thu của dân đến từng đồng, cắc. Khi về Quảng Vinh, Thanh Hóa tôi cũng từng có một niềm tin giống với dư luận nhưng rồi ở đó tôi lại nhìn thấy một thực tế phức tạp hơn nhiều so với những gì đã hình dung. Bà Lê Thị Kim, chi hội phó chi hội cựu chiến binh thôn 3, tiếp tôi trong một căn nhà tuềnh toàng như bao hộ nghèo khác của xã biển Quảng Vinh. Bà mở cho tôi xem cuốn sổ công tác của mình. Cuốn sổ ghi chằng chịt những công việc mà bà phụ trách, từ đi thu quỹ ủng hộ, đi phát động người dân tham gia các phong trào của xã, huyện, đi thống kê đối tượng theo tiêu chí điều tra của cấp tỉnh, cấp trung ương và vô vàn việc vặt khác. Những công việc đó bà Kim gọi là “làm đầu sai”cho chính quyền cấp xã và chúng thực ra tốn sức hơn rất nhiều so với mức phụ cấp mà bà được trả - 50.000 đồng một tháng.Bà Kim cũng không biết rằng mức phụ cấp của bà được lấy ra từ những khoản phí trái phép mà thôn, xã thu của người dân. Khi tôi hỏi bà nghĩ sao khi những cán bộ như bà bị ví với cường hào, ác bá, người phụ nữ gày gò và lam lũ ấy đã chỉ bật khóc. Sau này, tôi được biết Thanh Hoá đã có công văn giải trình thực tế không hoàn toàn đúng như những gì bài viết nêu và dư luận đồn thổi. Cho đến giờ, sau khi đã thực hiện nhiều phóng sự điều tra về tình trạng lạm thu ở nông thôn tôi nhận ra một thực tế: có rất nhiều khoản thu trái pháp luật lại là phương thức duy nhất để chính quyền xã duy trì hoạt động. Ví dụ: trong khi những người như bà Kim không có tên trong danh sách cán bộ của Bộ Nội vụ, và không được bố trí ngân sách hoạt động theo Nghị định 192 thì sự tồn tại của họ lại được quy định trong điều lệ hoạt động của các tổ chức chính trị xã hội. Từ hội cựu chiến binh, hội nông dân, hội phụ nữ hay đoàn thành niên… tổ chức nào cũng quy định rằng mình phải có chi hội trưởng cho đến cấp thôn. Tương tự dù Nghị định 192 không quy định có chức danh nhân viên an ninh bảo vệ thôn hay thôn đội trưởng thì những chức danh này lại được quy định bằng các thông tư của liên bộ Tài chính - Công an - Lao động Thương binh Xã hội (thông tư 02/2007) hay Luật Dân quân tự vệ. Một vấn đề khác cũng dẫn đến lạm thu ở nông thôn là thu phí để xây dựng các công trình hạ tầng theo chủ trương “nhà nước và nhân dân cùng làm”. Mới đây theo báo cáo của kiểm toán nhà nước về chương trình mục tiêu quốc gia xây dựng Nông thôn mới, nợ đọng xây dựng cơ bản của các địa phương đã lên tới gần 17.000 tỷ đồng. Như vậy có thể hiểu rằng nhiều địa phương do không muốn lạm thu (hoặc dù đã lạm thu) nhưng đến giờ vẫn không thể đủ tiền trả các khoản nợ khi xây dựng nông thôn mới. Những chính quyền xã đó giờ biết sẽ phải kêu ai? Lấy tiền đâu để trả nợ nếu như không phải là tiếp tục "huy động" của người dân? Bốn năm trước khi bình luận về việc này, tiến sĩ Nguyễn Sỹ Dũng từng đặt ra cho tôi câu hỏi: Khi bắt dân phải đóng tiền để xây dựng các công trình hạ tầng ở địa phương liệu các chính quyền xã có lựa chọn công trình dựa vào ý kiến của những người nộp tiền? Hay chỉ đơn giản là căn cứ theo các tiêu chí mà cấp trên đã giao cho họ trong quy định của chương trình nông thôn mới? Lạm thu đang là một trong những vấn đề dễ gây khiếu kiện ở nông thôn, rất nhiều quan chức cấp xã đã bị cách chức, thậm chí đi tù vì lạm thu nhưng câu hỏi đặt ra là vì sao tình hình này vẫn không thuyên giảm? Cá nhân tôi, với tư cách là một người từng trao đổi với rất nhiều quan xã, dám khẳng định rằng: đa số họ không phải là ác bá. Họ cũng không muốn lạm thu nhưng họ bị kẹt giữa nhân dân và những ý chí chính trị “cấp trên giao phó” đôi khi không phù hợp thực tiễn. Bà chi hội phó gày gò tôi gặp năm nào có thể giờ này đã “thôi chức”. Nhưng rồi vẫn sẽ phải có ai đó đứng lên làm cái vai mang tiếng ác ấy từ việc thu tiền của người dân. Vì mong muốn chính trị tạo nên giọt nước mắt của bà, chưa thay đổi.Lê Anh Ngọc Tôi thấy bài này viết được . Nông thôn mới đầy rác, mỗi thôn một nhà văn hoá bỏ không, một sân chơi cho thiếu niên đầy cỏ dại, một sân bóng đầy cỏ cho bò . Tôi xin nói thật: chỉ có lương dân, nhà báo độc lập, dũng cảm mới nêu lên các sự thật như vậy. Nếu không không biết tồn tại những cái gì nữa. Xin Cám ơn Jounalist Lê Anh Ngọc Ở thành phố cũng vậy thôi, cũng thu đủ thứ quỹ, và từ người lương cao đến người lương thấp, những người về hưu cũng phải móc ví ra đóng góp. Gọi là tự giác nhưng cán bộ dân phố đi từng nhà vận động, rồi trương một bảng lên để "công khai tài chính", thực chất là vinh danh người đóng nhiều, bêu tên người đóng ít. Những khoản đó nộp lên phường, lên quận. Người dân không được biết rõ phường, quận thu được bao nhiêu, dùng vào những việc gì. Người dân được khen bằng miệng ở cuộc họp cuối năm. Nói tóm lại là người dân đóng góp để nộp lên trên, và cấp trên báo cáo thành tích. Cộng thêm những "việc tốt" khác thì cuối năm mỗi gia đình có thể được nhận một "giấy chứng nhận gia đình văn hoá", là một miếng giấy cứng, in đẹp (tất nhiên cũng mất tiền giấy, tiền in và tiền trả lương cho người phụ trách việc này). Người được nhận tỏ ra vui mừng trong cuộc họp, rồi mang về nhà bỏ ngăn kéo. Tờ giấy đó còn không có tác dụng bằng "phiếu bé ngoan" của trường mẫu giáo, mà tồn tại đã hang thập kỷ. Sơ qua ở thành phố là như vậy. Ở nông thôn còn nặng nề hơn. Đến một lúc nào đó chúng ta sẽ có đầy rẫy nhưng gia đình văn hoá, khu dân cư văn hoá, thôn xã là nông thôn mới, mà cả xã hội vẫn tụt hậu, không theo kịp nhiều nước trong khu vực chứ chưa nói đến các nước văn minh. Cảm ơn tác giả. Đúng là TW đã sản sinh ra nhiều luật, nghị định, quyết định, thông tư nhưng ít quan tâm đến việc ở địa phương các luật/nghị định/quyết định/thông tư v.v ấy được thực hiện như thế nào, bằng cách nào. Hầu hết lãnh đạo ký mà không biết dưới kia họ làm như thế nào. Mỗi Bộ sản sinh ra một số Luật và chịu trách nhiệm với cái Luật họ làm ra (?), nhưng ở dưới tỉnh, nhất là cấp xã thì họ có trên đầu bao nhiêu là "Lệnh" , nào là từ TW, nào là từ Tỉnh. Không những thế, theo ý kiến tác giả khảo sát thì nhiều cái chồng chéo nhau, họ làm sao để thỏa mãn tất cả các Lệnh đây. Rối rắm, rắc rối như thế đấy. Đâu bây giờ chả lạm thu. Cái này là do cơ chế, bộ máy phình to không nuôi nổi thì đè dân ra thu để bù đắp. Cán bộ thì ngày càng nhiều, dân thì ngày càng mệt mỏi với những khoản thu thiếu minh bạch thế này. có thu mới có chấm mút trong đó! "...mong muốn chính trị tạo nên giọt nước mắt..." đọc mà buồn và xót! Tất cả cũng vì căn bệnh thành tích trầm kha Bài viết hay, có tâm, đúng tầm. Cảm ơn tác giả Hội có Ban chấp hành Hội, Chi hội có Ban chấp hành chị Hội, bà Kim là chi hội phó...Một xã có bao nhiêu người dân, 1 cán bộ xã phụ trách bao nhiêu việc và cần thực tế bao nhiêu người để quán xuyến công việc đó hay cán bộ xã trong biên chế chỉ làm chỉ đạo, thực hiện là những người như bà Kim Bởi cán bộ của các địa phương có những niềm tin cho rằng, khi làm nông thôn mới, có đường to đẹp cho giao thông thuận lợi, thì giá đất sẽ tăng. Họ sẽ bán đất để bù vào khoản nợ công đó. Cũng có thực tế là, giờ bán đất đã có thể trả được, nhưng họ vẫn để nợ công, 1 là để chờ xem cấp trên có hỗ trợ thêm không, 2 là để chờ giá đất tăng hơn nữa mới bán ạ. Cuốn sổ ghi chằng chịt những công việc mà bà phụ trách, từ đi thu quỹ ủng hộ, đi phát động người dân tham gia các phong trào của xã, huyện, đi thống kê đối tượng theo tiêu chí điều tra của cấp tỉnh, cấp trung ương và vô vàn việc vặt khác. Những công việc đó bà Kim gọi là “làm đầu sai”cho chính quyền cấp xã và chúng thực ra tốn sức hơn rất nhiều so với mức phụ cấp mà bà được trả - 50.000 đồng một tháng.Tất cả những việc trên lẽ ra đều do các "quan xã" làm, nhưng họ lại không làm mà đẩy xuống các "cộng tác viên" như bà Kim và .. thu tiền của dân để, xin lỗi, "bố thí" cho các chức danh không được quy định trên một chút gọi là, còn tiền thực tế thu thì đi đâu? các quan xã đều biết cả. Cảm ơn Anh. Nhiều việc ở xã, phường thuộc việc của UB phường, xã song lại bị đẩy cho tổ trưởng dân cư hay đoàn thể như xác nhận tình trạng hôn nhân phải qua các vị này... Khiến cho hành chính cấp cơ sở đang dần trở thành cấp trung gian. phán ánh đúng thực trạng hiện nay! cảm ơn nhà báo
Công an vào cuộc Bạn bè cùng lứa, đặc biệt ở các trường dân lập, nhét dao vào cạp quần chạy quanh thành phố là khung cảnh bình thường. Tôi không phải mẫu dao kiếm, nhưng cá độ bóng đá và lô đề cũng chơi từ năm lớp 7, cũng có những ngày thản nhiên bước đến trước mặt chủ bóng xé phong bì tiền học mẹ vừa đưa, ném xuống bàn. Rồi mất sạch.Nhưng rồi chúng tôi cũng thành người, giờ nhìn lại không thấy ai vào tù ra tội hay giang hồ lông bông. Ai cũng tất bật làm ăn buôn bán, gia đình con cái. Chuyện nhất quỷ nhì ma thời nào cũng có, ở thành phố cảng quê tôi biểu hiện trông còn đáng sợ hơn. Nhưng tuổi mới lớn, chúng tôi không đủ nhận thức để sợ những chuyện ấy, thấy chúng đơn giản. Mười mấy năm sau, ông em ruột tôi, học đến cuối cấp 2, có ngày bất ngờ mở cặp ra cũng thấy có con dao. Bây giờ tôi đã làm người lớn rồi, nghĩ đến cũng bực mình, nhưng rồi nhớ lại ai cũng có thời như thế. Và câu hỏi đặt ra, là ta ứng xử với những tình huống ấy như thế nào? Nhờ cơ quan chức năng can thiệp?Nếu muốn hình sự hoá tất cả những suy nghĩ, hành động của trẻ con, thì có lẽ ở thời của tôi, ở thành phố nơi tôi đã lớn lên, công an trong trường học sẽ nhiều hơn giáo viên. Nhưng rất may là các thầy cô đã không lựa chọn làm như thế. Cũng không phải ai cũng thành công, ai cũng được học trò yêu quý, tôi nhớ cũng có những ngày cô giáo chủ nhiệm bất lực khóc giữa lớp. Nhưng ít người lựa chọn phương pháp “gọi công an”, mà kiên trì đối thoại.Tôi nhớ lại một quãng thời gian điên khùng của tuổi mới lớn ấy, khi đọc được liên tiếp những thông tin về việc “nhà trường mời công an vào làm việc” thời gian gần đây.Ba em học sinh ngồi cạnh nhau cùng được 10 điểm môn Lý, trong đó có một em được điểm 0 môn Toán: Công an vào cuộc. Một nhóm học sinh ở Huế tự quay clip hài về kỳ thi tốt nghiệp THPT? Sở giáo dục cũng mời công an vào cuộc. Hồi tháng 3, có hai em học sinh cấp 3 ở Gia Lâm, Hà Nội mâu thuẫn đánh nhau, nhà trường cũng “mời công an vào cuộc”.Một em học sinh lớp 10 trở về từ đồn công an với những vết thâm tím trên người. Em kể, mình bị công an xã đánh phải “khai nhận việc xô xát với học sinh cùng trường”.Công an vào cuộc vì quay cóp. Công an vào cuộc vì học sinh chế giễu kỳ thi. Công an vào cuộc vì học sinh đánh nhau. Và công an vào cuộc, vì chính những người mang trách nhiệm giáo dục các em kêu gọi.Tôi tự hỏi rằng liệu có phải là nhà trường của chúng ta bây giờ thiếu công cụ giáo dục đến thế. Và nếu thiếu, tại sao chính các nhà giáo không lên tiếng để xin thêm, để có thể đối thoại, có thể bảo ban những đứa trẻ, mà phải gọi công an vào cuộc trong những trường hợp như thế? Nhà trường thiếu giáo viên, giáo viên thiếu thời gian, đó đều là các vấn đề nội tại của ngành giáo dục và cần giải quyết trong nội tại ấy chứ không thể là lý do cho việc chối bỏ trách nhiệm giáo dục. Liệu tôi có thể coi đó là một sự mâu thuẫn, khi mục tiêu của “nhà trường” được chỉ rất rõ là “phát triển sự nghiệp giáo dục” (theo định nghĩa của Bộ giáo dục và Đào tạo). Sự nghiệp giáo dục có thể là của toàn dân, có thể là của ngành công an nữa, nhưng “phát triển” sự nghiệp ấy thì phải bằng những phương pháp tích cực và nhân văn, bằng cách tìm ra cách làm mới, chứ không phải bằng cách đẩy con người cho hệ thống hành pháp. Nhà trường gọi công an, liệu có phải là một sự thừa nhận bất lực trong giáo dục.Tôi không tin điều đó, khi theo dõi phản ứng của dư luận với 2 cậu thiếu niên cướp giật bánh mì mới đây, đặc biệt là khi đọc chỉ đạo của chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao về vụ việc này. Văn bản ấy yêu cầu xem xét biện pháp “giáo dục, giúp đỡ họ sửa chữa sai lầm, phát triển lành mạnh và trở thành công dân có ích trong xã hội” cho hai chàng trai này, thay vì tống giam họ. Chỉ đạo ấy, được rất nhiều người hoan nghênh. Sau tất cả những bi kịch, những vụ án khiến xã hội bàng hoàng, chúng ta vẫn có quyền tin vào sự giáo dục hơn là sự trừng phạt. Tôi muốn tin vào điều đó, bởi vì bây giờ đọc lại Bộ luật Hình sự, có lẽ nhiều người trong chúng tôi đã bị tống giam nhiều lần, kể cả tôi, nếu nhà trường thời ấy quyết gọi công an. Chỉ có điều, với lý do nào đó, nhiều người mang danh nhà giáo dục đang không còn thực sự tin vào giáo dục nữa. Đức Hoàng Sự mâu thuẫn của 2 cặp phạm trù: Giáo dục thiếu tính răn đe và Pháp luật thiếu tính giáo dục đều mang lại hậu quả tiêu cực: Quy chụp, vùi dập, không cho người ta cơ hội chuộc lỗi và sửa sai. Rồi sẽ đến lúc: học sinh không làm bài tập về nhà, công an vào cuộc. Tôi rất thích đọc các bài viết của bạn , mỗi bài viết của bạn đều cho tôi có những nhìn nhận mới về cuộc sống và tôi mong các nhà quản lý các nhà hoạch định chính sách hãy đọc những bài viết của bạn đê cảm nhận như tôi. Cám ơn người Hải Phòng . Hóa ra anh Đức Hoàng cũng một thời là giang hồ cơ ạ? Em trai chồng tôi lúc còn đi học cũng thế, không ngày nào bố mẹ tôi không phải tiếp khách vì những hành vi côn đồ của cậu ấy. May là chưa phải tiếp công an bao giờ. Thầy cô thì được lệnh phải "chăm sóc đặc biệt" với cậu ấy. Và cậu ấy ngày càng trở nên ngoan hiền, cậu ấy giờ còn "tử tế" hơn bất kỳ ai khác. Biết chăm lo cho gia đình, chí thú vào công việc, có của ăn của để, ai cũng phải ngạc nhiên. Tôi tin vào hiệu quả của các biện pháp giáo dục. "với lý do nào đó, nhiều người mang danh nhà giáo dục đang không còn thực sự tin vào giáo dục nữa" . Một lời nó thẳng nói thật ! tuyệt cú mèo. Quá hay và đáng phải suy ngẫm. Khi những đứa trẻ phải đối mặt với cơ quan công quyền thì những tổn thương sẽ rất lớn, nó ảnh hưởng ghê ghớm tới tâm lý của các em sau này, nhất là những trường hợp bị ngược đãi ngay tại đồn công an dù dưới bất kỳ hình thức nào, vũ lực hay dọa nạt. Cám ơn anh Đức Hoàng. Cảm ơn nhà báo Đức Hoàng với những góc nhìn rất nhân văn. Một số thầy cô bây giờ không còn giáo dục được học sinh cách làm người nữa chăng ?? Việc để công an vào cuộc cũng đã phần nào thể hiện sự bất lực của nhà trường.Em nghĩ là học sinh thời nào cũng nhất qủy nhì ma, nhưng thời xưa họ vẫn tôn trọng thầy cô, tôn trọng những nhà giáo, chứ không hư hỗn như một số học sinh bây giờ đâu ạ. Học sinh thời xưa đâu có đe dọa đánh thầy, chặn đường đón đánh thầy giáo, lên mạng xã hội bôi nhọ giáo viên như bây giờ đâu. Việc chứng tỏ ở tuổi mới lớn của học sinh ngày xưa cũng không giống bây giờ, nên nhiều khi công an cũng cần vào cuộc thì mới giải quyết được. Nền giáo dục của chúng ta có vấn đề rồi, thay đổi chương trình liên tục mà không được hiệu quả bao nhiêu chỉ thấy hậu quả thì nhiều!! Khi chúng tôi còn nhỏ, nếu bị thầy đánh thì về cha mẹ không bao giờ phản ứng, còn nói "Nhờ thầy cô đánh cho nên người". Bây giờ GV không dám đánh mắng học sinh. Nếu không mời CA xử lý thì chắc các thầy cô chỉ còn giáo dục bằng cách niệm phật. việc Đức Hoàng hư hỏng như vậy thì không nên nêu lên báo làm gì, có thể anh may mắn không hư không tù tội. nhưng bọn trẻ đọc được những dòng đầu thì sẽ tự cho mình cái quyền quậy phá như anh bởi vì bọn trẻ trâu nghĩ rằng: sẽ không sao, ai cũng vậy, Đức Hoàng cũng quậy nhưng khi trưởng thành có hư đâu. hoàn cảnh bây giờ khác lúc anh, internet, mạng xã hội, bắt chước, học theo đủ kiểu. theo tôi sau này không nên viết những dòng như thế.về còn việc cướp bánh mì: 2 thiếu niên này đã bị bắt tạm giam, toà xử phạt tù bằng với ngày tạm giam, theo tôi bản án như vậy là chuẩn. vì tuyên xong toà thả tự do luôn. dù gì thì hành vi của 2 thiếu niên này là phạm pháp, cần phải nghiêm trị để giáo dục răn đe phòng ngừa chung. Toà tuyên mức án thấp nhất, thấp hơn khung thấp nhất của khung hình, có xem xét toàn diện các yếu tố nhân thân, mức độ nguy hiểm của hvi. vụ án bị toà cấp trên lấy lên xử lại là do áp lực của dư luận, điều này thể hiện tính nghiêm minh và chuyên nghiệp của cơ quan tố tụng là chưa cao. nếu xử lại rồi áp dụng cho đi công ích gì đó thì thể hiện toà cấp dưới yếu kém àh. rồi phải bồi thường tù oan, góp phần làm mất lòng tin của dân vào các cơ quan tố tụng. theo quan điểm tôi là như vậy. thân ái Một góc nhìn đầy tính nhân văn nhưng không kém phần thâm thuý đối với ngành giáo dục nước nhà! Chỉ có thể nói vậy. Nhà trường/ hệ thống đào tạo đã quên chức năng, hoặc không còn làm GIÁO DỤC nên mới có Công An vào cuộc để GIÁO DỤC học sinh. Thực trạng và não trạng đắng và cay. Tôi hiểu những chia sẻ của anh, vì tôi cũng giống anh rất nghịch khi còn đi học (trốn học, lì đòn, thái độ lầm lì khi đối mặt với thầy cô,...) đòn roi mà cha mẹ và thầy cô nện lên người tôi là nhiều không kể hết, tôi cũng từng phải trả giá cho những sai lầm của mình mà có những sai lầm mà hậu quả còn để lại cho đến bây giờ. Rồi tôi cũng lớn khôn biết yêu thương và tôn trọng người khác, tôi cũng đi làm và cố gắng hết sức để công việc được trôi chảy. Trở lại với câu hỏi của anh tại sao ta cứ hình sự hoá mọi vi phạm của tuổi trẻ, theo tôi vì nhiều lý do thứ nhất tuổi trẻ bây giờ đã gây ra nhiều đại án quá nghiêm trọng buộc người ta phải cảnh giác hơn mức cần thiết, thứ 2 sức ép của dư luận; của phụ huynh có con bị đánh đập; sự kỳ vọng về giáo dục toàn diện mà toàn xã hội đang đặt lên vai nhà trường,.. buộc các thầy cô phải hành động thật thận trọng theo lý trí là chủ yếu chứ không theo tình cảm; thứ 3 các thầy cô sợ trách nhiệm, bất kỳ một biểu hiện mang tính chất côn đồ nào của học sinh thầy cô liền họp hội đồng kỷ luật kiểm điểm và báo với công an theo dõi vì nếu nhắc nhở giáo dục mà học sinh không nghe lại tiếp tục hành động nông nổi quay clip tung lên mạng rồi thì dư luận lại đổ dồn vào chỉ trích nhà trường không biết giáo dục học sinh này hay vô trách nhiệm để học sinh đánh nhau mà không hay biết, phụ huynh học sinh bị đánh thì bảo tại sao để một học sinh hư hỏng như vậy ở trong trường và giờ đây con tôi là người gánh hậu quả,... vì lý do đó nên đa phần các thầy cô luôn nhờ cậy đến công an như là một giải pháp an toàn cho các biểu hiện tiêu cực của học sinh (cũng có thể hiểu là biện pháp tự vệ của các thầy cô) Tôi thuộc thế hệ 6X. Tôi là học sinh của thập niên 70 và 80 của thế kỷ... Giai đoạn lịch sử này khác bây giờ nhiều lắm. Vậy đừng mang chuyện của giai đoạn lịch sử cách đây nhiều năm ra để tham chíêu vào thời nay. Mặt khác, nếu thống kê thì tôi tin là chỉ có 0,0001% số vụ việc xảy ra ở trường lớp... đã mời "CA vào cuộc". Do đó "vào cuộc" mà đúng lúc, đúng việc... thì tốt chứ có sao đâu.
Làm gì sau vụ tấn công? Tôi đã thức suốt đêm để theo dõi tình hình khắc phục sự cố. May mắn là sân bay vẫn hoạt động, chỉ là hơi chậm một chút.Mạng xã hội phản ứng khá nhanh, mạnh và ồn ào. Giới công nghệ thông tin thậm chí còn được kêu gọi đoàn kết, cầm bàn phím ra mặt trận. Tôi hơi ngạc nhiên. Vì ngoại trừ những khẩu hiệu chính trị về Biển Đông khiến sự việc có vẻ như nghiêm trọng, cách phản ứng như vậy là hơi cực đoan. Những vụ kiểu này thế giới đầy rẫy, động cơ thì đủ loại, từ bảo vệ chính nghĩa, đến tiền, tình, danh vọng hoặc thậm chí chỉ là nghịch dại. Không tí hiểu biết gì về công nghệ thông tin, bỏ ra một ít tiền là bạn đã có thể thuê hacker đánh sập hệ thống của ai đó.Nếu coi hệ thống tin của một doanh nghiệp như một ngôi nhà, vụ này giống như có thằng trộm lẻn vào nhà bạn vẽ bậy lên tường, và mang đi một cuốn album. Cho dù đó là album của 400.000 khách VIP.  Ngay cả việc chiếm quyền phát thanh, nghe có vẻ rất khủng khiếp, nhưng thực tế cũng chỉ là thay một file số hóa mà thôi.Internet phát triển mạnh mẽ, ảo nhưng có những mối liên hệ tác động sâu sắc, ảnh hưởng chi phối tới thế giới thực. Trong không gian này cũng nhan nhản trộm cắp, tội phạm.Mỹ là quốc gia thường xuyên đối diện với tin tặc. Động cơ có thể xuất phát từ mục tiêu chính trị hoặc có thể chỉ nhằm làm mất mặt chính quyền Mỹ, để các nhóm hacker "lấy số", gây tiếng tăm trong cộng đồng. Gần đây nhất là email của Đảng Dân chủ bị rò rỉ ra ngay trước thềm đại hội Đảng này nhằm làm mất mặt bà Clinton. Năm 2015, hồ sơ của hơn 20 triệu nhân viên chính phủ Mỹ đã bị hacker tấn công và ăn cắp. Việt Nam ta năm 2014 cũng có vụ VCCorp bị tin tặc hack, phá hủy hàng trăm server, gây tê liệt hàng loạt website do đơn vị này phụ trách dữ liệu và kỹ thuật. Những cuộc tấn công như thế này đã không hiếm lần xảy ra. Với toàn thế giới đang số hóa, chúng ta sẽ dần phải đối diện với chuyện này, giống như các sự cố ngoài đời thực khác.Quay trở lại chuyện vừa xảy ra. Với những gì cơ quan chức năng công khai cho đến giờ này, đó có vẻ là một vụ tấn công không “kinh hoàng”, nhưng lần này nó gây chú ý bởi phạm vi ảnh hưởng là những không gian công cộng (sân bay). Dù vậy, cũng không thể vì thế mà coi nhẹ, vì nếu những lỗ hổng an ninh mạng đó ngày càng bị xé toạc ra, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở một danh sách khách hàng bị đánh cắp. Nhiều người sau khi bày tỏ sự phẫn nộ của mình, đều kêu gọi phải hành động ngay lập tức. Nhưng chính xác là phải làm gì?Một cái cửa hàng bé tí ngoài phố chắc cũng phải thuê ít nhất một ông bảo vệ. Nếu có trộm đột nhập ông ấy đã la cả làng biết. Rồi gọi 113. Vậy mà tuyệt đại đa số doanh nghiệp ta không có ai chịu trách nhiệm ngồi canh đống tài sản trên mạng cả.Nếu Vietnam Airlines (VNA) canh gác sát sao hơn, mấy cái màn hình sặc mùi chửi bới kia đã chẳng có cơ hội phát tán. Rút điện là giải pháp an toàn nhất ngay sau khi bị tấn công. Nếu rút điện đủ nhanh, đa số khách hàng tại sân bay chắc còn chưa nhận ra là màn hình đã bị thay đổi.Thêm nữa, những đơn vị lớn, bao giờ cũng có vài hệ thống điện dự phòng, hai ba đường Internet khác nhau. Doanh nghiệp cỡ như VNA chắc chắn phải chi tiền để giữ standby nguyên một hệ thống thông tin để phòng ngừa thảm họa. Nên khi bảo vệ rút điện xong, gọi ngay Admin, lúc đó có thể khởi động lại hệ thống back-up dưới sự theo dõi của chuyên gia.Thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Chẳng cần biểu tình, phản đối, phát biểu đao to búa lớn, một nhóm "trẻ trâu" hành động thiếu suy nghĩ đã có thể làm cho xã hội lao đao.Bởi thế cuộc đối đầu ở thời đại số này, đang rất cần những cái đầu lạnh, cần những chuyên gia hàng đầu tại các công ty CNTT, cần nâng cao dân trí, sử dụng sức mạnh toàn dân, nhanh chóng đưa các khóa dạy an toàn thông tin, ở tất cả các cấp học. Ngoài ra, cần cải thiện bộ máy an toàn thông tin tại doanh nghiệp, với các quy trình hướng dẫn cụ thể về xử lý tình huống. Và theo tôi, cũng cần mạnh tay chi tiền để mua các công cụ hiện đại.Với VNA, để khắc phục sự cố và khôi phục lại hình ảnh của mình, hãng sẽ phải chủ động giảm thiểu thiệt hại cho những người không may có tên trong album; nhanh chóng rà soát lại những thông tin khách hàng đã tin cậy gửi cho mình; liên hệ với từng người để khuyến cáo họ trong trường hợp họ có thể bị ảnh hưởng.Gần 30 năm trước, VNA là khách hàng đầu tiên của chúng tôi, cũng là doanh nghiệp đầu tiên của Việt Nam tiên phong trong việc tin học hóa. Bây giờ, cũng dễ hiểu, họ lại phải gánh trọng trách báo động cho xã hội về mặt trái của thời đại cách mạng số. Những cuộc tấn công sẽ còn xảy ra, thay vì 'chém' trên mạng, tốt hơn hết là hãy chuẩn bị sẵn sàng.Nguyễn Thành Nam Thật chất lượng về những bài viết của Anh Nam.Trên thực tế những giải pháp về An ninh nói chung hay An ninh mạng đều mô phỏng sự phòng vệ của con người và những sinh vật hiện sinh.Tham gia sử dụng mạng hiện nay thì đa phần những người sử dụng ở đầu cuối thường không phải là nhân viên tin học, họ chỉ sử dụng phần mền ứng dụng, do vậy cần trang bị phương pháp ứng phó cho họ để tránh lan truyền thông tin như A Nam nói là hết sức cần thiết, bên cạnh đó có các Mạng dự phòng, Chuyên gia An ninh mạng...Như tôi được biết trong phương pháp đảm bảo An ninh nói chung thì không nên dùng một thường xuyên hay có tính lặp một phương án. Phương án và những mã hóa cụ thể có thể thay đổi không cần quy luật, cơ bản phụ thuộc và người phụ trách và Chuyên gia An ninh nhằm không để lỗ hổng và các đối tượng biết được (mặc dù rất đơn giản) vì nó phụ thuộc vào tư duy của người phụ trách và Chuyên gia Anh ninh mạng chứ không phụ thuộc vào các yếu tố mang tính tin học (đó là yếu tố con người và tổ chức).Về đánh giá hậu quả hay các động cơ, nguyên nhân theo tôi ko xem xét dưới góc nhìn của mình được, việc đó của cơ quan có chức năng nhưng cũng ko nên xem nhẹ vấn đề đã xảy ra vì đây chỉ là mạng quản lý và xử lý dữ liệu đơn giản nhưng mức độ ảnh hưởng ở nơi công cộng là ko ổn. Nếu coi nhẹ vấn đề và ko có Phương án thì các hệ thống thông tin khác mà bị xảy ra tương tự ..thì mệt lắm. Một cuộc tấn công nhỏ mà chúng ta đã như thế này thì khi có một cuộc xâm lăng chúng ta phải làm sao đây? Đúng. Phòng hoả hơn cứu hoả. Ai cũng biết như vậy nhưng cách nghĩ của nhiều người còn mang tính ngắn hạn, đến khi sự cố xảy ra thì mới tìm cách đối phó, và cả đám đông biểu thị thái độ, ồn ào, lăng xăng, nhiệt tình, cố tìm ra một thủ phạm mà ít người nghĩ rằng nếu bản thân biết cách đề phòng trước thì sự cố đã không xảy ra hoặc nếu xảy ra thì thiệt hại được giảm thiểu. Điều này cũng giống như việc đi xe máy ra đường thì đội mũ bảo hiểm, ngồi ô tô thì cài dây an toàn mà nhiều người thực hiện vì sợ cảnh sát giao thông chứ không phải vì sự an toàn của chính mình. Hãy cùng nhau loại trừ câu nói:" sai đâu sửa đó ", và nghĩ ra một câu khác thông minh, đúng đắn đối với một xã hội văn minh. Những bài nào của a Thành Nam cũng rất sâu sắc và ý nghĩa! Cảm ơn anh đã cho Đại chúng được khai thị! Đúng như vậy ! thay vì đỗ lỗi cho nhau, thay vì chém trên mạng. Hãy chủ động và sẵn sàng đối phó... Nửa đêm đọc bài viết này và rất nhiều bài viết khác thấy khá nhiều ý kiến trái chiều quanh vụ này. Với xung đột thông tin kiểu này bắt đầu hoang mang Rất thú vị QUÁ CHUẨN Em nghĩ liệu những cái này có nên đưa vào lịch sử ngành công nghệ Việt Nam cho tất cả những người học công nghệ thông tin không nhỉ ? (Ví dụ cả vụ của VCCorp nữa). Học ngành nào thì phải biết lịch sử ngành đấy, thời đại ngày nay việc tìm thông tin trong lịch sử đâu có khó mà những cái này liệu có thực sự cần thiết phải giấu diếm không?Nếu học xong lịch sử ngành mà không muốn (không dám) hay nhụt chí thì còn học để làm cái gì nhỉ ? Những người như thế học để làm gì, học lấy cái bằng để ngồi lên đầu những người có trí tuệ, có nhiệt tình làm việc thì nên cho học ngành khác thì phù hợp hơn là học ngành công nghệ thông tin. Rất cam ơn bài viết của Anh Ngày xưa hay nhắc nhau: "Mất bò mới lo làm chuồng" thì giờ phải nhắc nhau: "Mất bò mới lo sửa chuồng". Xây dựng một hệ thống đã khó nhưng để vận hành còn khó hơn. Những vụ việc như thế này thì rất cần những bài viết của những chuyên gia CNTT như anh Nam để mọi người bình tâm suy nghĩ và tìm cách ứng phó. Cảm ơn anh Nam! Bài viết rất hay và kịp thời. Cảm ơn anh!!! Anh Nam câu hỏi rất hay, rất thuyết phục phản ánh rất đúng về tình hình an ninh mạng của chúng ta. Làm gì sau vụ tấn công chắc chúng ta cũng hiểu nên làm gì? Riêng tôi nếu có ai hỏi tôi câu này thì tôi xin trả lời rằng: Việc đầu tiên chúng ta nên làm là kiểm tra, rà soát lại hệ thông mạng. Cám ơn anh Nam không chỉ ở bài viết này. Vì là người ngoại đạo xin anh Nam cho biết: Hiện nay chúng ta có hội đồng an ninh mạng(?). Cám ơn anh .
Súng không tự giết người Tổng thống Obama đã công khai chỉ trích thượng viện và thể hiện rõ thái độ bất bình, thất vọng. Khi vụ xả súng vừa diễn ra, ông cũng lên tiếng mạnh mẽ kêu gọi nước Mỹ thắt chặt hơn quyền sở hữu vũ khí.Tuy nhiên, tôi nghĩ đây không phải là vấn đề dễ dàng nhận được sự đồng thuận. Không chỉ riêng chính quyền hiện nay mà bất cứ chính quyền nào sau này cũng khó có thể chấm dứt hay hạn chế quyền sở hữu súng của người dân Mỹ. Bởi lẽ, quyền đó đã trở thành một phần lịch sử, văn hóa, chính trị và pháp luật của đất nước này.Giữa thế kỷ 18, những cuộc chiến liên miên ở châu Âu đã lan sang Bắc Mỹ. Trước sự đe dọa của quân Pháp và sự nhu nhược của chính quyền bảo hộ Anh, các đội dân quân đã ra đời ở nhiều bang thuộc địa. Truyền thống sở hữu vũ khí để bảo vệ bản thân, gia đình và cộng đồng của nước Mỹ bắt đầu từ đó.Năm 1791, một số nội dung sửa đổi Hiến pháp Mỹ bắt đầu có hiệu lực, trong đó, tu chính án Hiến pháp thứ hai đã xác lập quyền sở hữu vũ khí của người dân. Năm 2008 và 2010, Tối cao Pháp viện Mỹ đã tuyên hai bản án liên quan tới quyền sở hữu súng (Quận Columbia kiện Heller và McDonald kiện Thành phố Chicago). Chúng trở thành những án lệ quan trọng, minh định rằng tu chính án thứ hai đảm bảo quyền sở hữu súng của người dân và phải được tôn trọng ở cả cấp độ liên bang và từng tiểu bang.Như vậy, quyền sở hữu súng của người dân Mỹ không chỉ nằm trong Hiến pháp mà còn được Tòa án Tối cao giải thích và bảo vệ. Với một bản Hiến pháp trực tiếp giới hạn quyền lực của nhà nước liên bang và một sự phân lập rõ ràng giữa các nhánh hành pháp, tư pháp và lập pháp, một Tổng thống Mỹ dù mong muốn cũng không thể chấm dứt quyền này.Để bãi bỏ hoặc hạn chế quyền sở hữu súng sẽ phải sửa đổi Hiến pháp, bãi bỏ tu chính án thứ hai. Đây là một điều gần như không khả thi vì chắc chắn không thể có đủ tỷ lệ ủng hộ.Một khảo sát cho thấy, tỷ lệ người dân Mỹ cho rằng nên cấm sở hữu các loại súng cầm tay đã giảm từ 60% (năm 1959) xuống 27% (năm 2015). Việc đa số người dân Mỹ vẫn mong muốn được sở hữu súng là lý do khiến một nội dung đã tồn tại 225 năm trong Hiến pháp vẫn còn nguyên hiệu lực.Từ một góc độ khác, nhiều người Mỹ nhìn nhận sở hữu một khẩu súng và một chiếc xe hơi không có gì khác nhau. Xe hơi vừa có lợi vừa ẩn chứa nguy hiểm, súng cũng vậy. Thương vong do xe hơi còn nhiều hơn do súng ống song không ai nghĩ đến việc cấm xe hơi.Điều đó càng có ý nghĩa hơn khi thống kê cho thấy ở Mỹ, số lần súng được dùng để tự vệ cao gấp 80 lần số lần súng gây sát thương, kể cả tai nạn và tự tử. Trung bình 200.000 lần mỗi năm, phụ nữ Mỹ phải dùng súng để tự vệ trước một hành vi lạm dụng tình dục.Nếu đọc kỹ hơn các con số thống kê, người ta có thể có suy nghĩ khác. Cả bốn nước có tỷ lệ sở hữu súng của người dân cao nhất (lần lượt là Mỹ, Yemen, Thụy Sĩ, Phần Lan) đều không phải những nước có tỷ lệ tội phạm giết người cao nhất (Honduras, El Salvador, Bờ Biển Ngà, Jamaica). Thậm chí, Phần Lan và Thụy Sĩ còn là những nước hết sức yên bình.Bởi vì, xu hướng tập trung vào các thông tin nổi bật của truyền thông luôn làm lu mờ số liệu thống kê. Nó cũng giống như việc các tin tức dồn dập về tai nạn máy bay đem lại cảm giác di chuyển bằng máy bay có rủi ro rất cao, trong khi rủi ro tai nạn đường hàng không vẫn luôn thấp nhất và ổn định. Nghiêm trọng hơn, người ta cũng thường nhầm lẫn giữa tương quan (A tăng và B tăng/giảm) và nhân quả (A gây ra B hoặc B gây ra A).Chắc chắn, nước Mỹ sẽ không dùng quyền lực nhà nước liên bang để tước bỏ quyền sở hữu súng của người dân. Câu chuyện về quyền sở hữu súng của Mỹ chỉ có thể do người dân Mỹ quyết định.Vì vậy, khuyến khích sở hữu súng có trách nhiệm, tăng cường kiểm soát mua bán và sử dụng dụng súng là giải pháp khả thi duy nhất trong bối cảnh hiện tại. Tuy tỷ lệ ủng hộ luật cấm súng giảm xuống nhưng tỷ lệ ủng hộ luật kiểm soát súng chặt chẽ hơn lại đang tăng lên. Tỷ lệ này là 55% vào năm 2015, theo khảo sát của Gallup.Cá nhân tôi cũng suy nghĩ rất nhiều về khẩu hiệu của Hiệp hội Súng trường Quốc gia (NRA) - một tổ chức ủng hộ quyền sử dụng súng ở Mỹ. Dù NRA bị lên án bởi những người muốn cấm và kiểm soát việc sử dụng súng, nhưng điều không thể phủ nhận rằng khẩu hiệu của họ có lý - “súng không giết người, chính con người giết nhau.”Đúng là súng không tự nó giết người, chính những mâu thuẫn, chia rẽ, thù hận là bóng ma sau họng súng. Đó mới là bài toán nan giải nhất. Và có lẽ nó không chỉ nan giải với Mỹ mà với bất cứ quốc gia nào trong một thế giới với nhiều biến động.Khương Duy Súng ko tự giết người, nhưng nếu ko có súng thì giết người hơi bị khó, có súng thì giết người dễ như chơi Mình đọc cả chục bài viết về chống súng, dự luật thấy rằng việc ra lệnh cấm không nổi là vì kinh tế thôi. Hiệp hội súng mà ủng hộ chống súng thì họ cũng phải đóng cửa. Nhiều người cùng quan điểm là "con người giết nhau" nhưng họ cho rằng không có súng thì bị thương chú không bị giết. Như trường hợp giết 49 người đồng tính, 1 mình kẻ giết người không súng không thể giết 49 người, nhiều lắm là làm bị thương nặng vài người và tất cả họ đều có thể tự vệ. Chống súng bắt đầu gợn sóng đầu tiên là sau vụ ám sát John F. Kennedy và người ta sẽ phải dậy sóng mỗi khi có 1 vụ ám sát hay xả súng. Nhưng không như tác giả nói, nhiều vụ ám sát, sả súng xảy ra là vì một kẻ tâm thần chứ chả có thù hận nào cả. "xu hướng tập trung vào các thông tin nổi bật của truyền thông luôn làm lu mờ số liệu thống kê" Và nếu như các thông tin truyền thông bị định hướng theo hướng tiêu cực thì rất không tốt cho xã hội. Cảm ơn tác giả bài viết ! bài viết rất hay, rất đáng để đọc, cám ơn tác giả. Mỹ không muốn/ ko thể cấm sở hữu súng, hiện TT Obama chỉ đang tìm cách kiểm soát chặt người được mua súng, hạn chế bán súng trường tiến công (bắn liên thanh) để hạn chế thảm sát, Lý do nếu bạn muốn tự vệ chỉ cần 1 khẩu súng ngắn là đủ. Bài viết đã phơi bày vấn đề rất đầy đủ và chính xác, người ta thường bị ấn tượng với hình ảnh 1 tên ngông cuồng cầm theo mấy khẩu súng đột nhiên xuất hiện giữa khu thương xá đông người, hay giữa nơi hội chợ tấp-nập, rồi xả súng bắn tới-tấp khiến hàng chục người chết và hàng chục người khác bị thương ... nhưng người ta lại thường không để tâm mấy đến hàng ngàn người già cô độc, hàng vạn phụ-nữ đơn thân hàng năm đã nổ những phát súng tự-vệ để xua đuổi hàng vạn tên ngông cuồng, trộm cướp khi bọn chúng định xông vào nhà hành hung gia chủ ! Tôi vẫn nhớ mãi 1 sự việc đã xảy ra vào khoảng năm 1993 tại TP Phoenix, bang Arizona, có 1 cặp vợ chồng già người Mỹ trắng, ngoài 70 tuổi, đã về hưu và sống trong tại tư gia thuộc khu trung-lưu, vào 1 buổi sáng gần giờ trưa, cả 2 vợ chồng đang ngồi trong nhà nhìn ra khoảng sân sau xuyên qua sliding patio door bằng kính thì họ chợt thấy 2 thanh niên đang leo qua cái hàng rào bằng gỗ của họ để nhảy vào bên trong sân, bà vợ lập tức gọi cho cảnh sát và miêu tả sự việc bằng giọng run-rẩy đầy lo-sợ, trong khi ông cụ tìm cách chặn cửa và cầm gậy để "tử thủ", kết quả là sau khoảng 15 phút khi CS đến hiện trường thì đã chứng kiến 1 cảnh tan hoang, đau lòng : cửa kính patio đã bị đập vỡ toang, 2 xác già yếu nằm sóng soài trên 2 vũng máu, đồ vật trong nhà bị lục tung, tủ khóa bị nạy bung ..v.v.. Đài TV news sau sự việc đã cho mở lại đoạn băng ghi âm cú gọi khẩn cấp của bà cụ, và đã phỏng vấn ông CS trưởng của TP Phoenix về thời gian cứu nạn ! Tôi nghĩ giá như ông cụ có súng và bắn vài phát về phía 2 tên cướp thì cho dù không trúng nhưng cũng sẽ khiến chúng phải hoảng sợ không dám xông ngay vào, và cũng sẽ khiến hàng xóm chú ý để mà tiếp ứng, ông cụ có thể kéo dài thời gian để chờ CS đến cứu giúp, hoặc 2 tên cướp đã cảm thấy khó mà bỏ chạy tức-thì sau vài tiếng súng nổ vang ! Súng và ô tô không thể so sánh với nhau được, ô tô xe máy là không thể thiếu trong cuộc sống và chưa thể thay thế được, còn súng chả cần thiết và có thể thay bằng bình xịt hơi cay hay súng điện, trừ mấy vùng hay có gấu báo cá sấu thì thôi, hơn nữa đúng là súng không giết người nhưng tăng số người chết lên gấp nhiều lần, hơn nữa tôi thấy việc quản lý súng ở Mỹ quá lỏng lẻo, ai đời đứa trẻ chứng minh chưa có nhưng lại có giấy phép dùng súng, cứ cấm cho nó lành. Tôi có đọc ở đâu là " cấm súng thì chủ yếu là cấm người tốt, còn kẻ xấu thì vẫn có, có cấm thế nào thì bọn xấu vẫn tìm cách để sở hữu" nên sở hữu súng chủ yếu là để tự vệ là chính! Ở những quốc gia có tỷ lệ người chết (do bị chém bằng dao) nhiều thi quốc gia đó nên cấm sử dụng dao !!! Bài viết đã cho thấy một góc nhìn khác về việc sử dụng súng. Tôi đồng tình với bạn vì với một nước Mỹ - cường quốc số 01 thế giới được tạo nên từ những con người văn minh và ưu tú thì việc sở hữu súng có trách nhiệm sẽ phù hợp hơn với việc cấm sử dụng súng. Tôi nghĩ nó cũng giống như việc chăm sóc một đứa con, khi nó đã có đủ tầm nhận thức thì việc hướng dẫn nó đi bộ qua đường thế nào cho an toàn sẽ phù hợp hơn là việc cấm nó qua đường. Việt Nam hiện nay thì cấm vẫn là phương án khả dĩ nhất, vì sao vậy? Tôi nghĩ chắc ai cũng đã có câu trả lời! Đúng vậy! Bài viết rất hay! Bài viết rất logic; thử tưởng tưởng, một tài xế xe khách lái ẩu gây tai nạn làm 47 người trên xe chết (nếu lao xuống vực) hoặc làm chết thêm nhiều người khác nếu tông vào một xe khách khác..., có khác gì người ta cầm súng bắn về hệ quả đâu nhỉ. Thống kê tai nạn giao thông làm chết người tại VN trên xấp xỉ 100 triệu dân có lẽ tỷ lệ này cao hơn nhiều tỷ lệ người chết vì súng ống ở Mỹ trên tổng số dân Mỹ các bạn ạ. Nếu bạn có súng thì gia đình bạn hoặc bản thân bạn sẽ không sợ kẻ khác ức hiếp. Kẻ nào dám xâm phạm đến đời tư, sự toàn vẹn thân thể bạn và người thân của bạ thì kẻ đó cũng cần phải suy nghĩ kỹ. Nếu có sở hữu súng ở Việt Nam, người tootrs được sở hữu súng thì đã không có vụ Nguyễn Hải Dương giất được 6 người !Vì đang đêm trèo cổng, mò vào nhà người ta là chủ nhà có thể đòm cho một phát mà không phải chịu lỗi gì!Còn ở Việt Nam, trộm mò vào nhà , chủ nhà trói lại, táng cho mấy cái thì chủ nhà lại đi tù thì thật không hiểu nổi Luật Việt? Tui thích câu này:<<Điều đó càng có ý nghĩa hơn khi thống kê cho thấy ở Mỹ, số lần súng được dùng để tự vệ cao gấp 80 lần số lần súng gây sát thương, kể cả tai nạn và tự tử.<<<
ASEAN và sự hờ hững Nó bao gồm những bách khoa kinh điển về tất cả các nước trong khu vực, diễn giải chuyên sâu chứ không hời hợt như các cuốn sách rút gọn từng được phổ biến.Với nước ta, người Thái dịch tác phẩm "Việt Nam - một thiên sử" của Nguyễn Khắc Viện. Nói ra thì thật xấu hổ, là người Việt nhưng tôi chưa từng biết đến cuốn sách này. Đến khi ra sân bay Suvarnabhumi ở Bangkok, tôi thấy tràn ngập biển quảng cáo về Cộng đồng Kinh tế ASEAN (AEC) với những khẩu hiệu thể hiện khả năng kết nối toàn khu vực của các doanh nghiệp Thái. Đó cũng là hình ảnh thường thấy tại các sân bay lớn như Soekarno - Hatta ở Indonesia hay Kuala Lumpur 2 ở Malaysia.Hạ cánh xuống Nội Bài, thứ duy nhất nhắc tôi đến AEC là cửa làm thủ tục hải quan dành riêng cho công dân ASEAN. Với một số quốc gia, đằng sau cánh cửa hải quan ưu tiên là những chuyến đi tìm cơ hội làm ăn ở thị trường chung có đến 600 triệu dân. Không phải ngẫu nhiên mà người Thái rốt ráo xâm nhập thị trường Việt, với việc thâu tóm các chuỗi siêu thị lớn như Big C hay Metro, khi AEC chính thức có hiệu lực cuối 2015. Còn Singapore và Malaysia thì đã hiện diện ở Việt Nam từ lâu.Năm ngoái hai quốc gia này đầu tư gần 5 tỷ USD vào nước ta, đứng đầu trong khối ASEAN. Đằng sau cánh cửa hải quan, người Việt cũng có những chuyến đi để tận dụng chính sách miễn thị thực trong khối. Nhưng điểm đến chủ yếu là những thiên đường du lịch như Bali, Pattaya, hay các trung tâm mua sắm ở Singapore, Bangkok.Theo Hiệp hội Lữ hành Việt Nam, người Việt bỏ ra hơn 6 tỷ USD để đi du lịch nước ngoài vào năm ngoái, phần lớn điểm đến là các nước ASEAN. ASEAN đã thúc đẩy tốt du lịch trong khối và dường như đây cũng là phương diện được người Việt chú ý hơn cả. Theo một khảo sát thực hiện năm ngoái của Đại học Quốc gia Hà Nội, 76% doanh nghiệp không biết gì đến AEC, và 94% không biết đến các điều khoản mà chính phủ đàm phán.Hội nhập đã và đang chỉ là câu chuyện của nhà nước. Nhưng có thể hiểu được sự bàng quan của người dân và doanh nghiệp với AEC. ASEAN, về mặt nào đó, đã nhiều lần thất bại khi không thực hiện được khẩu hiệu "Một tầm nhìn, một bản sắc, một cộng đồng". Khác với mô hình Liên minh châu Âu (EU), ASEAN không thống nhất về mặt chính sách, không có thực quyền và cũng không đủ đoàn kết để bảo vệ lợi ích thành viên trong khối trước những tranh chấp với các quốc gia khác. Nhiều lần, ASEAN không tìm được tiếng nói chung trong việc ngăn chặn hành vi ngang ngược của Trung Quốc trên biển Đông.Cơn sốt TPP và Mỹ càng làm cho AEC bị lu mờ. Giấc mộng phương Tây dường như đáng mơ ước hơn là chỉ "sóng sánh" ở khu vực bị coi là “vùng trũng” Đông Nam Á.Nhưng dù là "vùng trũng", ASEAN vẫn là một nền tảng tốt để tạo sức mạnh chung. Và việc nó không có thiết chế thực quyền về mặt chính trị để đảm bảo sự đoàn kết, hoàn toàn có thể được bù đắp bằng chính nỗ lực của từng quốc gia thành viên. Sự gắn kết về chính trị có thể được tạo ra bắt đầu từ gắn kết về kinh tế, về văn hóa, điều đòi hỏi sự tự thân. Trong bối cảnh vụ kiện “Đường 9 đoạn” đang được xem xét ở Tòa trọng tài Quốc tế và sự lấn lướt uy hiếp của Quốc gia phương Bắc càng khiến chúng ta hiểu hơn giá trị sức mạnh của cộng đồng gần. Nguyễn Khắc Giang Họ, các nước ASEAN cũng là hàng xóm với Việt Nam như Trung Quốc, ví dụ trong 3 nhà hàng xóm với nhau có 2 nhà đang tranh chấp ( một anh lấn chiếm anh kia) thì anh hàng xóm còn lại theo các chú, các bác, các cô họ như thế nào ?! nếu không vì một cái gì to lớn ví dụ như một trong hai nhà là anh em ruột thịt thì họ sẽ đứng trung lập thôi, vì nếu họ đứng về một trong 2 nhà hàng xóm thì sẽ mất đi người hàng xóm còn lại. Như vậy vấn đề là nhà anh bị lấn chiếm anh ta phải nhờ cậy nơi luật pháp cấp trên như cấp xã, cấp huyện, tỉnh....quốc tế , chứ không thể trông chờ anh hàng xóm đó bảo vệ cho mình được. Tôi thấy điều này là hiển nhiên, chúng ta cần hiểu để có cách bảo vệ chính nghĩa của mình . Muốn doanh nghiệp, người dân quan tâm thì cần phải chỉ ra lợi ích thực tiễn. Toàn là những lời nói suông, văn bản này nọ thì ai mà quan tâm. Doanh nghiệp thì chỉ chăm xuất khẩu, nhập khẩu kiếm lời từ việc thuế xuất thấp. Hữu danh vô thực. Một liên kết khối lỏng lẻo, mỗi nước nhìn về một hướng. Đúng là chỉ có lợi nhất cho Thái lan vì họ có tầm nhìn và biết cách tận dụng cơ hội. Bài học vẫn là phải đứng vững trên đôi chân của mình, tự lực cánh sinh, Trong ngoai giao Thực lực là điều quan trong nhất. Thế giới mỗi nước vẫn vì lợ ích riêng của mình, con người cũng vì lợi ích của mình. Đất nước muốn mạnh thì người dân phải mạnh. Xét rộng thì mang tầm đất nước , xét hẹp thì chính bản thân của mỗi người trong quan hệ xã hội cũng là một mình chứng Tôi đã đọc đôi cuốn tự truyện của Nguyễn Khắc Viện, nhưng đúng là cũng chưa từng được nghe về cuốn "Việt Nam- Một thiên sử". Đọc xong bài viết, như được tiếp thêm sức mạnh, có thêm động lực để cố gắng hơn. Thấy hổ thẹn khi bản thân chưa làm được gì cho đất nước, dù là một công việc nhỏ nhất. Cảm ơn tác giả! ASEAN về cơ bản vẫn là các quốc gia thuộc Châu Á. Vì vậy, văn hoá Phương Đông vẫn chiếm vai trò chủ đạo, trong đó yếu tố duy tình vẫn có phần lấn át yếu tố duy lý. Và chính điều này đã phần nào ảnh hưởng đến sự chặt chẽ trong các cam kết giữa các quốc gia AEC. Cụ thể là việc đồng tiếng nói và quan điểm chung đang dần không được tôn trọng. Theo cá nhân tôi, đáng lý ra khi tuyên bố chung đưa ra thảo luận, việc đa số tán đồng thì những quốc gia thiểu số còn lại hạn chế đưa ra quan điểm để cho thế giới thấy sự thống nhất của ASEAN thì giờ đây lại đang cho thấy nơi này giống một cái chợ hơn! ASEAN, một cộng đồng lỏng lẻo. BÀI VIẾT QUÁ Ý NGHĨA Những điều này cần giải quyết ở tầm vĩ mô Hay quá, rất mong mọi ngườidoc bai này để cùng suy ngẫm. “Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia là vĩnh viễn” tôi được dạy như vậy, và chắc campuchia học cũng vì lợi ích quốc gia họ! Thấy hình anh Giang là em vào đọc ngay, những bài anh chia sẻ đều rất hay
Phép thử của bão Chúng tôi dừng ở Nam Định, nơi được dự báo là bão sẽ đổ bộ, chờ đợi. Đêm ấy trong đoàn không ai ngủ, thức trắng theo dõi các bản tin thời tiết trên TV, đài phát thanh.Nửa đêm, gió mạnh bắt đầu vít rạp ngọn cây, mưa nặng hạt. Chúng tôi lần sang văn phòng Ban chỉ huy phòng chống lụt bão của tỉnh. Mấy nhân viên văn phòng được cắt cử trực đêm ngủ lăn trên ghế. Giữa bàn, lỏng chỏng ấm với vài bát mỳ tôm. Gọi điện cho người có trách nhiệm trực tiếp, ông ậm ừ. Mãi rồi, chúng tôi cũng nài được vài người dùng xe com-măng-ca đưa ra kiểm tra tình hình đê bao và âu thuyền.Trên đường đi, đèn pha ô tô rọi vào một bóng đen ngồi thu lu trên bờ đê. Tất cả vội dừng lại, nhảy xuống xem thế nào. Hoá ra đó là một chủ thuyền đánh cá. Ông mặc áo mưa, đội mũ, ngồi đó đợi bão. Bởi vì con thuyền là tài sản quá lớn, là tất cả những gì gia đình ông có. "Nếu nó bị đập vỡ, bị cuốn đi, thì ít nhất tôi cũng được chứng kiến", ông nói với chúng tôi.Tôi sẽ không quên hình ảnh ấy, câu nói ấy. Một con người ngồi đợi kết cục hoàn toàn tuyệt vọng và bất lực.Mỗi năm, trung bình Việt Nam hứng chịu khoảng 5 cơn bão từ biển. Bão rất lớn, thậm chí hoàn lưu bão thôi cũng đủ gây thiệt hại nặng nề. Bão vào Quảng Ninh, Hải Phòng, Nam Định, Thái Bình, thì Hà Nội cũng ngập lụt bì bõm, cây đổ la liệt. Năm ngoái, thiệt hại do thiên tai gây ra lên tới hơn 8.000 tỷ đồng, và chủ yếu được quy về do bão tàn phá.Ngân sách chi cho các công trình phòng chống thiên tai, thì thực sự là khổng lồ. Chẳng hạn, tỉnh Nam Định giai đoạn 2013-2015 được duyệt 8 dự án phòng chống lụt bão, xây tuyến đê biển ngăn mặn, với tổng mức đầu tư hơn 2.500 tỷ đồng. Điều duy nhất tỉnh này than phiền mà tôi biết, đó là tiến độ giải ngân chậm. Vậy nhưng, ngay cách đây ít giờ thôi, cơn bão đầu tiên của năm 2016 này, tiếp tục gây thiệt hại cho Nam Định ước tính cả nghìn tỷ. Bão lũ nói riêng hay thiên tai nói chung, nhắc nhở khía cạnh khác của những bản báo cáo. Những cơn bão, nói lên sự hiệu quả của việc đầu tư vào cơ sở hạ tầng, vào chăm sóc dân sinh. Ví như cơn lũ tháng 8/2015, ngoài việc gây thiệt hại nặng nề cho toàn tỉnh Quảng Ninh, thì còn bộc lộ một hiểm họa mà bao năm qua ngành than tỉnh này đã tạo nên: Đó là những bãi xỉ than khổng lồ, sẽ biến thành những cơn lũ bùn hủy diệt, khi tích đủ lượng nước mưa.Ở những đô thị lớn, tưởng như chẳng bao giờ biết đến hậu quả của sóng, lũ như Hà Nội, TP HCM, thì những cơn bão khiến cây đổ, đường phố biến thành sông, cũng là lời cảnh báo nghiêm khắc cho những bất cập trong đầu tư phát triển hạ tầng.Như sáng nay, cơn bão số 1 xô đổ rất nhiều gốc cây mới trồng năm ngoái trong đề án thay thế 6.700 cây xanh của Thủ đô. Chỉ đến khi đó, người ta mới nhận ra, những cây mới trồng không thể ăn rễ vào nền đất bị bê tông nén chặt của Hà Nội. Chỉ trong một ngày 16/11/2013, đồng loạt 15 thủy điện khu vực miền Trung – Tây Nguyên xả lũ. 30 người dân đã chết vì lũ trong ngày hôm đó. Thuỷ điện xả lũ đúng quy trình, chỉ có người dân là thiệt mạng.Đó là điều mà không thể chấp nhận nổi. Thiên tai, không chỉ làm lộ ra những yếu kém về hạ tầng, về quy hoạch, mà còn “tố giác” cả quy trình. Những cơn bão, xét trên một khía cạnh nào đó, trở thành phép thử cho những báo cáo. Nếu cơn bão không đi qua, thì không ai biết phía dưới lớp đá granite đẹp đẽ của vỉa hè đô thị là những cái cây gần như không thể mọc rễ.Và, tiếc là ở phía bên kia các bản báo cáo là những chùm rễ mà bão cấp 10 cũng khó nhổ: rễ tư duy thành tích.Gia Hiền 'Tư duy thành tích' - nói cho đúng bản chất, đó là sự dối trá! Câu cuối quá hay và chuẩn!Làm cán bộ chỉ chăm chăm vào chỗ này thôi!Cảm on tác giả! Tất cả đều ĐÚNG QUI TRÌNH. Miễn bàn Cám ơn tác giả về bài viết Một năm đôi lần thu quỹ phòng chống thiên tai,có những người phải đóng chồng chéo bao nhiêu chỗ. Nào là đóng tại địa phương nơi cư trú,đóng tại cơ quan nơi làm việc,rồi có bao nhiêu đứa con thì phải bấy nhiêu xuất đóng.Chưa kể nếu ai tham gia hội này hội kia thì cũng cứ theo phong trào mà đóng góp.Thực hiện cho đủ nghĩa vụ công dân rồi nhưng chảng biết những khoản đóng góp đó sẽ đi về đâu.Túm lại mọi vấn đề đều nằm ở yếu tố "con người" Bài viết Chuẩn quá! Cảm ơn tác giả Gia Hiền bài viết hay về... gốc. " rễ tư duy thành tích" lúc ẩn lúc hiện , khó lòng mà dự báo được như những cơn bão ! Tôi là dan nam định .cảm ơn nhà báo . vốn quen với vẻ ngoài rồi,có ai để ý tới thực chất đâu. Một bài viết thể hiện rõ tư duy cái gì cũng muốn của người VIệt. Khi dây điện chằng chịt họ sẽ đòi phải ngầm hóa các hệ thống, khi đường xá nhỏ hẹp họ sẽ đòi phải mở rộng, phải làm bê tông, phải có vỉa hè. Và rồi họ lại trách bê tông làm cây không mọc rễ được. Minh lai thich cau thiet hai len den hon 8000 ti dong, ma chu yeu duoc quy ve do bao tan pha. Ham y rat sau....hihihihi Không chống bão thì nói là chủ quan, nhưng bỏ công sức, thời gian, vật lực ra hàng tỷ đồng để chống bão thì bão không qua do dự báo không chính xác. Nói chung bão là tai họa, là phép thử của nhiều vấn đề. Không thành tích có mà ăn cám. Thưởng chứ . Các bác không thấy à ? Kinh tế suy thoái, mưa bão, hạn hán nhiễm mặn , cuối năm không có bản báo cáo nào, ngành nào là không đạt và vượt kế hoạch . Bệnh thành tích là căn bệnh mang tính đặc thù của VN. Căn bệnh này nó tạo ra những tầng, nấc nối dối ( Thôn nói dối xã, xã nối dối huyện, huyện nói dối Tỉnh...)
Điều kỳ diệu sau cuộc tấn công Chúng tôi ra sân bay từ 17h. Giao thông trước sân bay Tân Sơn Nhất kẹt cứng. Bước vào sân bay, đông nghẹt người vì nhiều chuyến ùn tắc.Không còn thông báo điện tử, tất cả đều phải thông báo bằng giấy in. Tôi đứng xếp hàng trong hàng người bất tận, đến tận gần 19h mới đến quầy làm thủ tục, dù theo lịch là 19h đã bay. Hệ thống máy tính không hoạt động, thủ tục làm bằng tay. Thứ tự các chuyến bay và cổng ra tàu bay thay đổi liên tục và chỉ được thông báo qua loa phóng thanh. Bởi ngay cả hệ thống loa sân bay cũng đã bị tấn công.Và trong khung cảnh tưởng như sẽ vô cùng hỗn loạn ấy, lại là một sự trật tự đáng ngạc nhiên. Gần như không ai phàn nàn. Tất cả mọi người đều xếp hàng trật tự. Không thấy sự vội vàng chen lấn như ngày thường. Mọi người nhường nhịn và thông cảm cho nhau lẫn cho hãng hàng không.Khi tôi bước vào phòng chờ, không còn một chỗ ngồi. Hành khách ngồi la liệt dưới đất, trong một khung cảnh tôi chưa từng chứng kiến ở đâu trên thế giới. Trong phòng lounge cũng không còn chỗ ngồi. Nhưng sự thông cảm và chia sẻ được duy trì đến tận phút cuối.Trong phòng lounge dành cho thương gia, ngày thường, sự riêng tư vô cùng được tôn trọng. Nhưng hôm qua, mọi người chia sẻ cho nhau từng chiếc ghế. Ngày thường, khách thương gia là những người vội vàng nhất, khó tính nhất. Nhưng hôm qua, tôi chứng kiến những vị khách nhẹ nhàng nói chuyện với tiếp viên, nhờ nhắc giờ lên máy bay, còn cẩn thận dặn lại sợ tiếp viên sốt ruột: "Chị chỉ nhờ vậy thôi, không giục đâu".Không có sự cáu gắt hay giục giã, mọi người ngồi trò chuyện với nhau, chia sẻ tin tức. Tất cả đều biết rằng mình đang là nạn nhân của một cuộc tấn công. Một cuộc tấn công không báo trước. Và không ai bảo ai, tất cả quyết định rằng họ sẽ cùng đoàn kết và hỗ trợ nhau dù chỉ bằng sự im lặng.Đây là lần thứ 2 tôi chứng kiến một khung cảnh mà tưởng như sẽ có hỗn loạn, cuối cùng lại chỉ thấy sự đoàn kết và sẻ chia.Tháng 10 năm 2010, tôi vào Minh Hóa, Quảng Bình để đưa hàng cứu trợ cho một xã chịu thiệt hại nặng nề nhất sau lũ. Ngập cả xã, ngập qua cả cột điện, xã gần như bị cô lập. Khi chiếc xe đến, mọi người ùa ra chờ nhận gạo và thuốc lọc nước. Mọi người đã vô cùng mệt mỏi vì bão lũ rồi, và tôi ở trên xe, thấp thỏm lo sợ về một sự hỗn loạn. Nhưng không, mọi người xếp hàng ngay ngắn, đẩy những đứa trẻ lên trước. Những gói quà được trao lần lượt. Cho đến khi hết hàng, vẫn còn nhiều người đứng chờ nhưng chưa được nhận. Không một ai phàn nàn. Mọi người vui vẻ, tự an ủi, rồi ra về.Hàng ngày, chúng ta phải nghe rất nhiều lời phàn nàn về ý thức của người Việt. Sân bay, bến tàu sẽ là nơi dễ nhìn thấy những câu chuyện như thế nhất. Nào là chen lấn khi xếp hàng, nào là tranh cãi quanh thái độ phục vụ, từ lời ăn tiếng nói đến cung cách ứng xử, chỗ nào cũng thấy "người Việt xấu xí". Ngày thường, một chuyến bay delay, một thông báo không chính xác, sẽ nhận không biết bao nhiêu nhiếc móc to tiếng.Nhưng hôm qua, trước một cuộc tấn công, tôi chỉ nhìn thấy hình ảnh của một dân tộc đoàn kết. Một hành vi phá hoại, vốn chủ đích tạo ra sự hỗn loạn, lại đẩy mọi người xích gần lại với nhau. Chính hành vi của những kẻ tấn công khiến cho người Việt bộc lộ những đức tính tốt đẹp của mình: sự đoàn kết; sự sẻ chia.Và tôi tin rằng những điều tôi đã chứng kiến ở Tân Sơn Nhất hôm qua không phải là cá biệt, bởi tôi đã nhìn thấy tinh thần ấy hơn một lần. Tôi biết, chứ không phải tin, rằng tinh thần dân tộc của chúng ta chưa bao giờ phai nhạt.Những kẻ tấn công chiều qua đã tắt đi được những màn hình điện tử vô tri ở sân bay Tân Sơn Nhất, nhưng vô tình, lại bật lên ý chí đoàn kết của những con người Việt Nam. Đó là một cuộc tấn công thất bại.Và đám đông tôi nhìn thấy, cho dù rất trật tự và nhẫn nại, lại cho thấy sẽ thật bất hạnh cho bất kỳ kẻ nào lăm le tấn công dân tộc này.Hoàng Minh Trí Cảm ơn tác giả bài báo , đọc bài báo mà lòng dưng dưng khó tả ... Theo sử sách , ở bất kỳ thời điểm nào " Tinh thần dân tộc " của người Việt Nam ta cũng vô cùng cao ,và tôi xin thêm một ví dụ dẫn chứng nữa về tinh thần dân tộc " Đội tuyển QG VN " thi đấu mà vào CK SG thôi là cả nước VN xuống đường , từ người già , trẻ , trai , gái , ... không phân biệt tuổi tác , giàu nghèo hay nghề nghiệp , và không phải họ xuống đường là hâm mộ bóng đá , mà là vì tinh thần dân tộc . Vì vậy bất kỳ cuộc tấn công nào vào Việt Nam cũng sẽ thất bại . Tôi tự hào vì là người Việt Nam . Tôi thích nhất đoạn này "Những kẻ tấn công chiều qua đã tắt đi được những màn hình điện tử vô tri ở sân bay Tân Sơn Nhất, nhưng vô tình, lại bật lên ý chí đoàn kết của những con người Việt Nam. Đó là một cuộc tấn công thất bại.". Người Việt chúng ta là thế đó,trong khó khăn hay hoạn nạn luôn bật lên lòng tự tôn dân tộc. Để lãnh đạo đất nước này thấy rằng, cho dù thời điểm nào, dù thời bình hay thời chiến cũng phải lấy nhân dân làm gốc. Nếu có họ đất nước này mới được trường tồn mãi mãi. Đọc bài của bạn thật nghẹn ngào cảm xúc, thấy mình thật yêu tổ quốc mình hàng ngàn lần hơn thế Trước đây 1 lãnh tụ đã nói: "Mỗi khi Tổ quốc bị xâm lăng thì tinh thần đoàn kết dân tộc sẽ được đẩy lên cao nhất, cuốn phăng mọi kẻ thù!"Hôm nay, kẻ thù đã tấn công chúng ta dù không bằng súng, bom đại bác, nhưng tinh thần đó đã bật dậy như bạn đã kể. Xin cám ơn! Bài viết của bạn làm tôi ứa nước mắt, cảm động quá Sáng sớm, đọc bài viết của Chú, cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cảm ơn Chú rất nhiều! Đó là truyền thống quý báu của dân tộc ta mỗi khi Tổ quốc bị kẻ thù lăm le tấn công. Hay quá. Đọc mà cảm động. Nhớ đến lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến của Hồ Chủ Tịch. Chỉ có trong chiến tranh, khó khăn người việt mới cảm thông xích lại đoàn kết và kỉ luật. Lần đầu tiên tôi like 1 bài báo. Người dân ở phương xa như chúng tôi không biết được chính xác tính hình lúc đó ra sao, nhưng qua bài báo tôi cảm thấy rất hãnh diện. Cám ơn tác giả. Bài viết hay quá. Thích câu kết của bác. Một dân tộc đã đoàn kết đánh giặc nhiều nghìn năm,... và vẫn mãi đoàn kết trước mọi cuộc tấn công dù biết trước hay ko biết dưới mọi hình thức,... qua việc này, hy vọng công tác bảo mật sẽ tốt hơn. Cám ơn a Minh Trí đã đem đến 1 thông điệp tốt lành,... ĐỌC THẤY TÂM ĐẮC QUÁ "Những kẻ tấn công chiều qua đã tắt đi được những màn hình điện tử vô tri ở sân bay Tân Sơn Nhất, nhưng vô tình, lại bật lên ý chí đoàn kết của những con người Việt Nam. Đó là một cuộc tấn công thất bại"
Trò chơi chính trị Phần lớn các cuộc dự đoán đều cho rằng Anh sẽ ở lại. Đồng bảng Anh và thị trường chứng khoán vẫn lên điểm với tỷ lệ dự báo lên đến 75% cho khả năng ở lại. Thậm chí, những người bầu cho Anh rời đi cũng cho rằng đây là một cuộc trưng cầu mang tính hình thức.Hôm nay tôi có việc bận nên ở lại văn phòng xuyên đêm, đồng thời theo dõi kết quả trực tiếp của cuộc trưng cầu. Phe “Ở lại” dẫn điểm, rồi đến lượt phe “Ra đi” dẫn điểm. Có lúc, phe “Ra đi” dẫn điểm khá lâu với khoảng cách mấy chục nghìn phiếu. Rồi khoảng cách tăng dần lên. Và những con số không tưởng đang nhảy múa trên màn hình. Brexit đang thực sự xảy ra.Mấy tiếng sau, khi mặt trời chiếu sáng rực rỡ bên ngoài khung cửa văn phòng, khi tiếng râm ran của ngày mới bắt đầu, Brexit trở thành hiện thực. Tỷ lệ cuối cùng là 51,9% chọn “Ra đi” và 48,1% chọn “Ở lại”. Châu Âu và toàn bộ thế giới chấn động với kịch bản không ngờ đến này. Trong khi kết quả kiểm phiếu vẫn tiếp tục thì đồng bảng Anh đã lập tức rớt điểm xuống 10% so với đồng đô la, thấp nhất kể từ 1985. Chỉ số FTSE được dự báo tụt xuống 6% ngay trong phiên mở cửa sáng Thứ Sáu, kéo theo hàng chục tỷ bảng Anh biến mất khỏi thị trường chứng khoán. Thủ tướng Cameron tuyên bố sẽ từ chức. Thủ hiến Scotland, bà Nicola Sturgeon, rục rịch kêu gọi một cuộc trưng cầu về ngày Độc lập của Scotland, nhằm tách khỏi UK. Tiếp theo, Thủ lĩnh Đảng chính trị Sinn Fein ở Bắc Ireland, ông Declan Kearney, cũng lên tiếng về sự ra đi của nước này khỏi UK. Thậm chí, hàng nghìn người cũng đang kêu gọi ông Sadiq Khan, thị trưởng người Hồi giáo đầu tiên của London, cũng là một người ủng hộ rất mạnh mẽ cho việc ở lại với EU, tuyên bố độc lập cho thành phố này ra khỏi UK. Các thị trường tài chính lớn như Trung Quốc, Australia, cả Mỹ và đặc biệt là châu Âu đang gấp rút lên kế hoạch bảo vệ thị trường để tránh những cú sốc và sự sụp đổ liên hoàn. Tất cả sự chú ý dồn vào việc Ngân hàng Anh (Bank of England) sẽ phản ứng thế nào để cứu vãn sự tụt giá của đồng bảng Anh và của cả nền kinh tế nước này.Hệ quả nói trên dường như bước đầu làm người Anh hối hận. Một số người đã ủng hộ “Ra đi” cho biết họ cảm thấy thất vọng với kết quả và nếu có cơ hội lần nữa thì sẽ chọn “Ở lại”. Chỉ sau một đêm, họ đã không còn giữ được quyết định của mình, một quyết định mang tính sống còn. Họ bị tác động bởi sự lôi kéo của các bên vận động. Các trang truyền thông lớn như Financial Times cố gắng phân tích về tính pháp lý và tính chính trị của kết quả cuộc trưng cầu để tìm ra một khả năng đảo ngược, thậm chí là bác bỏ kết quả này.Tuy nhiên, có thể thấy rằng kết quả của cuộc trưng cầu là không thể thay đổi. Thủ tướng Cameron đã cảnh báo trong các cuộc vận động trước đó. Lãnh đạo của Liên minh châu Âu và các nước châu Âu cũng tuyên bố tôn trọng kết quả và cho rằng sẽ không có giải pháp đặc biệt cho kết quả này, hàm ý rằng nước Anh chắc chắn sẽ rời khỏi châu Âu trong các bước đi pháp lý tiếp theo. Việc của Liên minh châu Âu là chuẩn bị cho một tương lai không còn nước Anh nữa.Lập luận chủ yếu của phe “Ở lại” là lý do kinh tế. Rời khỏi châu Âu sẽ là cú đánh mạnh vào kinh tế nước Anh, làm cho rất nhiều người Anh mất việc. Phe ủng hộ cho “Ra đi” chủ yếu nhấn mạnh vào tính độc lập, chủ nghĩa dân tộc của người Anh. Đồng thời họ cho rằng việc ở lại với châu Âu sẽ là gánh nặng của nước Anh khi phải chia sẻ với các quốc gia kém phát triển hơn, cũng như là khả năng đối mặt cuộc khủng hoảng di cư từ Trung Đông xuất phát từ việc Thổ Nhĩ Kỳ đang nỗ lực gia nhập EU. Khá nhiều chỉ trích lẫn nhau giữa hai bên về việc ngụy tạo thông tin nhằm đánh lừa cử tri, đặc biệt là đối với khả năng Thổ Nhĩ Kỳ vào EU.Kết quả trưng cầu đã cho thấy một sự chia rẽ rõ ràng trong toàn Vương quốc. Những người trẻ tuổi và có học vấn cao chọn ở lại, những người lớn tuổi chọn ra đi. Scotland chọn “Ở lại”. England chọn “Ra đi”. Tuy nhiên, ở England thì những thành phố đại học nổi tiếng như Cambridge và Oxford, cũng như là thủ đô London, là những nơi không muốn “Ra đi”. Cử tri đến từ các trường đại học ở UK hầu như không muốn tách khỏi EU. Tuyên bố của Hội sinh viên Đại học Birmingham cho biết, họ rất thất vọng với kết quả. Các trường đại học hàng đầu của UK đều phản ứng giống như cách xử lý một cuộc khủng hoảng khi đồng loạt đưa ra thông báo nhấn mạnh rằng họ sẽ vẫn là một trường đại học châu Âu và sẽ làm mọi cách để không thay đổi điều đó.Đại học Aston, nơi tôi đang theo học PhD, cũng đưa ra một thông báo trấn an về hệ quả của Brexit và hứa hẹn đảm bảo mọi lợi ích của sinh viên trong vòng hai năm tới cho đến khi nước Anh không còn là thành viên chính thức của EU.Trong một workshop chuyên ngành trước hôm trưng cầu, tôi hỏi ý kiến của một giáo sư nổi tiếng của trường về những gì đang diễn ra. Ông chỉ trả lời ngắn gọn: “Đó là một trò chơi chính trị”.Hôm nay thì trò chơi chính trị ấy đã có một kết quả không hề đơn giản. Dù muốn hay không thì kết quả cuộc trưng cầu này cũng chính là hệ quả chính trị buộc phải chấp nhận của một trong những nền dân chủ lâu đời nhất thế giới.Thủ tướng Cameron đã trả giá cho canh bạc chính trị của ông, còn nước Anh thì sao? Tương lai của nước Anh sẽ thế nào sau cuộc “ly dị” này? Đó là một câu hỏi mà có lẽ không nhiều người có thể trả lời. Vì điều này không chỉ là một sự chia tách của nước Anh ra khỏi EU, mà còn chính là một sự chia rẽ lớn lao khác có thể dẫn đến những đổ vỡ tiếp theo chính trong lòng vương quốc này.Lê Đức Tiến Tôi thì cho là đây là quyết định mang tính KINH TẾ và AN NINH QUỐC GIA hơn là chính trị. Chính trị là hệ quả tất yếu của các quyết định này của nguời dân Anh.Ông Cameron đã chọn Anh ở lại EU xuất phát từ việc không muốn thay đổi trạng thái hiện tại (status quo) vì với ông nền kinh tế Anh không tệ tại thời điểm này và những năm kế tiếp cho ông tiếp tục cầm quyền ít rủi ro. Xác định như vậy nên ông phải làm trò chơi chính trị là giữ Anh lại EU.Tuy nhiên dân nguyện đã thắng. Ông Cameron không còn cách nào khác để bảo toàn danh dự là tuyên bô sẽ từ chức vào tháng 10 2016. Đây là lòng tự trọng của quan chức, rất đáng kính trọng vì ông thực sự vì nước Anh qua hành động này. Ông tự nguyện nhường chổ cho nguời mới có tinh thần thay đổi đi theo hướng rời khỏi EU, không gây trở ngại mới cho nguời kế nhiệm.Đó là đất nước thật sự dân chủ văn minh vì dân nguyện, và nguời đứng đầu là ông Cameron đã thể hiện sự tôn trọng của mình với dân chủ cũng như đẳng cấp của mình khi tuuên bố từ chức ngay khi có kết quả. Thế mới nói đám đông luôn là những kẻ ngu xuẩn và nền dân chủ thực sự không bao giờ tồn tại Rất khó để đoán nước Anh sẽ thay đổi thế nào tuy nhiên điều dễ thấy ở đây là vận mệnh đất nước hoàn toàn nằm trong tay người dân, quyền dân chủ đã được thực thi. Tôi hi vọng người Anh sẽ có trách nhiệm với lựa chọn của mình vì tương lai của dân tộc. Nước Anh năm nay có 2 vụ động trời. 1 là Lecester vô địch giải ngoại hạng. 2 là rời châu Âu. cái nào động trời hơn? chắc là đội tuyển anh vô địch EURO :)) "Kết quả trưng cầu đã cho thấy một sự chia rẽ rõ ràng trong toàn Vương quốc. Những người trẻ tuổi và có học vấn cao chọn ở lại, những người lớn tuổi chọn ra đi".Tôi năm nay 30 tuổi nhưng tôi ủng hộ những người lớn tuổi và không thích cụm từ " có học vấn cao" của tác giả, đơn giản ở UK thì giáo dục đã đạt trình độ cao lâu rồi. Ở trong 1 khối mà các Quốc gia quá lệch nhau về kinh tế, chính trị, giáo dục...thì sự liên minh cũng chỉ có giai đoạn nhất định. Hợp rồi tan âu cũng là lẽ thường. Mâu thuẫn chính là động lực của sự phát triển. Thời gian sẽ cho câu trả lời chính xác tới thế giới! Chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi lên ngôi!!! Tôi muốn Việt Nam học được từ sự kiện này để sát nhập 64 tỉnh còn 24 và tinh giản bộ máy công quyền và hiệu quả cho đất nước cả về kinh tế, chính trị Trò chơi chính trị hay còn gọi là game of thrones ( GOT) phim rất hay trên HBO. Bài viết rất hay và quá chí lí . Chúng ta đang được coi GoT phiên bản thật Đúng là một trò choi chính trị, sự sai lầm của Thủ tương Camerum, không lường được nên đả bị một cuộc thua trân chua xót của đòi người làm chính trị như ông, rất tiếc cho nước Anh. Bài viết rất hay, và sống động. Tôi thấy người Anh rất kỳ lạ là ở chỗ họ có lòng tự hào rất cao về quốc gia và dân tộc của họ.Chắc là vì vậy mà mới dẫn tới việc họ hành động bất chấp sự quan ngại của thế giới, và hậu quả sau đó. Anh không còn trong EU nữa. điều gì sẽ xảy ra?1 sự sụp đổ dây chuyền chăng? Ố hô, hết ở lại thì ra đi, hết ra đi thì ở lại. Nhập rồi tách, tách rồi nhập kiểu chia tách tỉnh ở VN ấy mà . Bài phân tích rất hay và sâu sắc Nói thẳng ra là : dân Anh đã quá chán cảnh cứ phải nuôi các nước khác kém phát triển hơn trong khối, và dự kiến nạp cả Ukraine, tức là họ phải chi nhiều hơn. Thế hệ trẻ của Anh đã và sắp phải hứng chịu hậu quả từ tư tưởng bảo thủ của thế hệ trước! Xin chia buồn. Bài ni dễ hiểu về tình hình ở lại hay đi của nước Anh mà mấy ngày nay mình nghe thông tin, cảm ơn tác giả.
PR bằng nỗi đau đồng loại An ủi, trợ giúp là hợp lẽ, dù mất mát này chẳng gì có thể bù đắp nổi. Nhưng an ủi theo cách có phần hơi ồn ào đó, theo tôi, đã vượt qua ý nghĩa thông thường của sự sẻ chia, tương thân tương ái.Tôi nhớ đến câu chuyện xảy ra ở nước Nga, cách đây không lâu. Hôm 17/3, Thượng uý Alexander Prokhorenko, 25 tuổi, sĩ quan thuộc lực lượng đặc nhiệm Quân đội Nga, bị các chiến binh Nhà nước Hồi giáo (IS) phát hiện và bao vây trong vùng địch hậu. Anh trải qua cuộc đấu không cân sức.Để không rơi vào tay đối thủ, Prokhorenko đã yêu cầu quân đội Nga dội hỏa lực vào vị trí của mình. Quân khủng bố bị tiêu diệt, còn Prokhorenko anh dũng hy sinh. Chiến công của anh đã góp phần quan trọng vào việc giải phóng thành phố Palmyra của Syria khỏi tay quân khủng bố IS. Được truy tặng danh hiệu "Anh hùng Liên bang Nga", Thượng uý Prokhorenko để lại người vợ trẻ Ekaterina cùng đứa con đang hình thành trong bụng vợ.Cảm phục hành động dũng cảm của anh, đồng cảm với hoàn cảnh gia đình anh, Nghị viện Smolensk - địa phương nơi Prokhorenko học và sinh sống - đã thảo luận hai vấn đề quan trọng: đặt biển tên tưởng niệm Prokhorenko tại tòa nhà Học viện Phòng không mang tên Nguyên soái Liên Xô Vasilevsky - nơi anh theo học và trợ giúp vật chất cho người vợ góa của anh.Khi đưa tin về sự hy sinh của Prokhorenko, truyền thông Nga chỉ đăng kèm hình ảnh của Thượng úy, hãn hữu lắm mới có tấm hình anh cười rạng rỡ trong đám cưới cùng Ekaterina. Đời tư của họ hầu như được giữ kín. Những trợ giúp cụ thể mà Nghị viện Smolensk dành cho người phụ nữ trẻ sắp sinh con không được tiết lộ. Không một hình ảnh đời thường nào của người phụ nữ sau mất mát to lớn trong đời được đăng tải.Trở lại với câu chuyện đang ồn ào tại Việt Nam, tôi cho rằng, rất có thể các nhà hảo tâm cũng không có ý định PR bản thân khi thực hiện hành động tri ân. Nhưng những hình ảnh được đăng tải tràn lan đã vô tình làm cho thông điệp mà công chúng nhận được không còn đúng với tinh thần sẻ chia nhân ái. Tôi còn nhớ vài năm trước, một thương hiệu mì gói đã vấp phải hiệu ứng ngược khi sử dụng hình ảnh em bé với chiếc đầu rụng tóc do hóa trị ung thư trong chiến dịch tiếp thị sản phẩm của hãng này.Chìa khoá thành công của các hoạt động PR, tiếp thị là khả năng chạm đến những giá trị nhân văn, lay động cảm xúc của con người. Nhưng có một ranh giới không được phép vượt qua: PR bằng nỗi đau của đồng loại.Vũ Mạnh Cường Việt Nam là thế , cái cần giữ kín thì cứ bô bô ra, cái cần công khai thì cứ ỉm đi Tôi đã thấy có điều gì đó không bình thường rồi nhưng hôm nay có người đã nói ra Đây đâu phải là lần đầu như thế, đôi khi thấy buồn với cái cách chúng ta tri ân. Thật lòng mà nói thì có rất nhiều tai nạn đối với những con phục vụ Tổ Quốc, liệu thân nhân của những người có con cháu mình hi sinh khi làm nhiệm vụ có cảm thấy thiệt thòi không, có cảm giác không công bằng không. Hi sinh vì Tổ Quốc trong hoàn cảnh nào, trong công việc nào cũng là niềm đau, nhất là đối với thân nhân của người đã hi sinh. Chúng ta cần phải xem lại cách chúng ta tri ân để không làm cho những thân nhân khác có con cháu hi sinh vì Tổ Quốc cảm thấy buồn lòng. Cầm tấm biển ghi rõ nội dung trợ giúp cùng logo thương hiệu của các đơn vị làm từ thiện. Có quá lắm không??Cần có một ranh giới. Toi cam nhan sau sac noi dung chia se cua nha bao Vu Manh Cuong, cam on anh. Tối thấy tiếc cho vợ anh Khải khi xem ảnh nhận nhà, nhận quà,... Ở Việt Nam chúng ta, đang tồn tại 01 thực trạng đáng buồn và đáng báo động, và tồn tại trong khá nhiều những con người mang danh nghĩa đi làm từ thiện. đó là : làm từ thiện phải được PR để nổi, không thì không làm. Bài viết của Anh rất hay! Tôi đồng quan điểm với tác giả. Quá đúng Tìm kiếm sự nổi tiếng trên tên tuổi nguời đã khuất là điều tồi tệ nhất trong các điều tồi tệmà con nguời có thể có.Nếu âm thầm làm thì có sao đâu naò! Hoặc có PR thì tế nhị, không quay hònh ảnh đưa lên báo chí. Chỉ cần đưa tin là xong. tôi cũng cảm thấy buồn vì DN lợi dụng sự hỗ trợ nhỏ bé của họ đến gia quyến anh Kh. Đúng thế, hôm trước xem TV thấy nó cứ sao sao. Cảm ơn Nhà báo Vũ Mạnh Cường đã nói hộ suy nghĩ và cảm xúc của ôi, và không chỉ của riêng tôi. Cứ bình thường đi các bạn, đừng nghĩ nhiều mà già người đi, có thể họ PR thì cũng kệ họ, cứ giúp người ta đi, giúp càng nhiều càng quý!
Những 'bản án' không có công đường Cô gái ấy, nhiều năm về trước một người bạn của tôi đã gặp khi đi làm công tác xã hội. Khi mới 15 tuổi, cô ấy lên thành phố tìm việc làm rồi bị lừa. Công an giải cứu cô bé từ một quán cà phê kích dục ở gần sông Đuống, rồi đưa về làng. Anh bạn tôi ám ảnh mãi vì số phận của cô bé năm nào. Anh cảm thấy áy náy vì không giúp được gì cho cô. Anh sợ cái cô phải đối mặt sẽ là điều tiếng của người làng khi đi ra từ một “động quỷ” nơi thành phố, chứ không phải là chuyện mưu sinh. Khi anh kể tôi nghe, tôi bảo "đi" rồi hai người lên xe máy phóng 100 cây số lên mạn ngược, trong một ngày rét, đi tìm và sửa cái sự áy náy ấy.Nhưng sự áy náy của anh không bao giờ được cứu vãn. Khi chúng tôi tìm đến căn nhà xác xơ, chỉ còn người mẹ. Cô gái trẻ đã hóa điên, bỏ đi đâu lang thang không biết. Và khi gặp gỡ những người trong làng, như là ông bố chồng - người rít qua kẽ răng để nói về “quá khứ hư hỏng” của con dâu - thì chúng tôi hiểu vì sao cô bị điên.Trời hôm ấy mưa phùn gió bấc, rét căm căm, chúng tôi nhìn ra ngoài trời và không hiểu rằng một con người không tỉnh táo sẽ sống sót thế nào khi phong phanh lang bạt dưới thời tiết đó.Bây giờ mỗi lần đi lên phía Bắc, ngang qua cái huyện ấy, tôi lại tự hỏi rằng có điều gì có thể thay đổi được trong câu chuyện đau lòng này? Và có một thứ mà tôi biết chắc rằng có thể làm tốt hơn: danh tính của cô gái trẻ. Vụ án triệt phá cái quán cà phê diễn ra cách ngôi làng nhỏ bé này hơn 100 cây số và cô hoàn toàn có thể được đưa về làng mà không ai biết cô được giải cứu từ đâu, nếu người ta muốn làm thế. Đằng này, hỏi ai cũng biết. Một nạn nhân bỗng trở thành một kẻ bị kỳ thị căm ghét với định kiến của những làng quê.Chúng ta đang đòi hỏi hệ thống chính quyền phải minh bạch. Nhưng rất thường xuyên, ta giật mình nhận ra rằng các nhà chức trách đang không nhạy cảm với thông tin.Hình ảnh và danh tính của các nghi can (xin nhấn mạnh là nghi can) được cung cấp hồn nhiên cho dù chưa ai kết tội họ. Đôi khi là danh tính các nạn nhân. Hoặc trong nhiều trường hợp, một doanh nghiệp điêu đứng vì thông tin của những cuộc thanh kiểm tra được tung ra công luận - một cách sai nguyên tắc.Các bà mẹ sẽ không quên một thương hiệu sữa dê suýt bị xóa sổ khỏi thị trường sau khi Chi cục quản lý thị trường Hà Nội cung cấp những thông tin liên quan đến công ty sản xuất và sản phẩm ra công luận. Những thông tin này sau đó được xác minh là không chính xác.Chuyện tương tự lặp lại với công ty chuyên sản xuất xúc xích. Doanh nghiệp này đã thiệt hại hàng chục tỷ đồng và đứng bên bờ vực phá sản sau khi lực lượng quản lý thị trường Hà Nội công bố với báo chí rằng trong xúc xích của họ “có chất cấm gây ung thư”. Quản lý thị trường hoàn toàn không có chức năng kết luận việc này, không có quyền công bố những thông tin này, đặc biệt là khi gắn với tên doanh nghiệp. Từ chỗ sản xuất cả trăm tấn xúc xích mỗi tháng giờ họ phải ngừng sản xuất, 100 công nhân phải nghỉ việc vì cái sự “minh bạch” sai chức năng của cơ quan công quyền.Dư luận sẽ luôn tiếp nhận và chia sẻ thông tin tiêu cực nhanh hơn thông tin tích cực. Như thế nghĩa là khi định kiến đã hình thành thì quá trình “nói lại cho rõ” là vô cùng gian nan và đôi khi là… vô ích.Sự “hồn nhiên” của các nhà hữu trách có thể tuyên án chung thân với nhiều số phận. Giá mà cô gái điên mà chúng tôi không tìm thấy và biết là còn sống hay đã chết kia, giờ này vẫn lúi cúi trong bếp củi, ở một căn nhà tranh thôi cũng được, nấu cơm chờ chồng đi làm đồng về. Nếu như không bằng cách nào đó, cả làng biết cô từ đâu trở về.Đức Hoàng A Đức Hoàng! Bài viết nào của anh cũng chạm vào trái tim người đọc, để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc. Cám ơn tấm lòng của anh. Minh bạch sai chỗ, cái cần công khai thì không làm, cái không cần công khai thì lại phơi ra. Chỉ khổ thân phận con ong cái kiến! Xin cảm ơn Đức Hoàng một ngòi bút sắc sảo, thông minh đầy bản lĩnh. nghiêng mình cảm phục anh....... sống có trách nhiệm mới là sống đẳng cấp, và mới là cái để theo đuổi và hướng tớithật đáng thương cho những nạn nhân của thói vô trách nhiệmcảm ơn anh, bài viết tuyệt vời về trách nhiệm Anh Nhà báo Đức Hoàng viết rất hay và có tâm!Tuêcs rằng không phải nhà báo nào cũng nghĩ được như anh!Với các "nhà báo" kia tính giật gân của thông tin cùng với mục tiêu đưa tin (tung tin) được trước đồng nghiệp khác luôn là ưu tiên hàng đầu! Và điều đó, cộng với sự "nhanh nhẩu đoảng" đến vô trách nhiệm của các nhà chức trách đã giết chết (về tinh thần và đôi khi klaf cả thể xác) các nạn nhân! Một xã hội văn minh cần sự công khai, minh bạch, nhưng không phải cái gì cũng công khai, minh bạch như nhau cả. Ở xã hội ta đang những chuyện cần công khai, minh bạch thì không có hoặc không đủ, những chuyện không nên "bêu" trước thiên hạ thì cứ đưa ra một cách trần trụi. Nếu các cơ quan chức năng, các nhà báo luôn đề cao chủ thể là người dân thì sẽ làm mọi việc công khai, minh bạch một cách đúng đắn, chuyên nghiệp. sống có trách nhiệm, mới là sống đẳng cấp, mới là cái để theo đuổi và hướng tới. bài viết rất hay! cảm ơn anh BÀI VIẾT NÀO CỦA .ĐỨC HOÀNG .ĐIỀU CÓ TÌNH NGƯỜI Vấn đề không chỉ nằm ở người cung cấp thông tin, nó còn nằm ở người chuyền tải thông tin ấy ra ngoài cộng đồng nữa. Một buổi sáng tôi chợt giật mình khi thấy một người nông dân đang cầm cái chổi quét lên luống rau của mình giả làm rau bi sâu để dễ bán hơn và tôi tự hỏi bây giờ tìm đâu ra những giá trị của niềm tin, từ khi nào mà niềm tin của con người lại mất đi nhu vậy và từ khi nào những người nông dân lại trở thành những con người tính toán như vậy, tôi hoang mang, nhưng sau đó tôi được xác nhận lại rằng đó chỉ là một sự dàn dựng cho một mục đích của một con người nào đó, lúc này tôi lo sợ. Tôi đồng ý với ý kiến của tác giả, nhiều người chúng ta còn thiếu trách nhiệm về những việc mà chúng ta làm. Tuy nhiên, khi nhìn ở khía cạnh khác về vấn đề cung cấp thông tin thì không phải ai muốn cung cấp đều cung cấp được, đó là nguyên tắc, vấn đề mà anh cung cấp đó có chính thống không, ai chịu trách nhiệm... Trong khi nhiều người vì thiếu đạo đức lại muốn có tin tin càng giật gân càng tốt và thường cố gắng gắn cho một cái địa chỉ, thật đáng tiếc, bài viết hay, tuy nhiên thiếu tròn ở khía cạnh góc nhìn, hy vọng bạn sẽ phát triển hơn và mạnh dạn hơn nữa trong nghề viết của mình. Tôi luôn thích cách suy nghỉ nhẹ nhàng ,rất tình cãm con người ,nhưng tạo cho người đọc những suy tư bắt buộc những điều không may đã xảy ra trong xã hội hiện tại ở quê nhà ,cũa nhà báo trẽ Đức Hoàng ,hy vọng trong tương lai sẽ không còn nhiều hoàn cảnh đáng thương như thế nửa !!! cãm ơn Đức Hoàng và chúc sức khõe !!! Chính quyền hãy công khai minh bạch những gì Chính quyền làm, nhưng cần cân nhắc khi công khai thông tin của công dân, doanh nghiệp, những đối tượng cần được Chính quyền bảo vệ. Vì họ không có khả năng tự bảo vệ mình. Cái nhìn sâu sắc lắm, tiếc cho tất cả cam on anh Hoang da truyen cam hung Kết tội một ai đó không phải dễ dàng nếu có lương tâm, nhiều khi thấy vậy mà không phải vậy, có ẩn tình trong đó. Chính quyền, nhà báo, những người có uy tín, có tiếng nói lại không thận trọng với phán quyết của mình bởi sai lầm của họ không bị trừng phạt thích đáng (do kẽ hở luật pháp và những người thực thi pháp luật). Hiện chúng ta chỉ giải quyết được một số vụ đơn lẻ nổi cộm, việc thay đổi nằm trong tay những người có tiếng nói như chúng ta như cái cách anh Đức Hoàng nhắn gửi đến những người nắm quyền phán quyết có lương tâm! Ở các nước văn minh, cảnh sát áp giải nghi can phải trùm đầu cho họ để tránh lộ diện. Khi xét xử không cho phóng viên chụp ảnh, quay phim mà chỉ có một họa sỹ chuyên vẽ phác khung cảnh phiên tòa, sau khi xét xử mới công bố.
400 triệu và chầu cafe Và đây cũng là điểm khác biệt lớn giữa Việt Nam và Trung Quốc. Trong khi các doanh nghiệp nhà nước của họ cũng lẹt đẹt chẳng kém Việt Nam, thì khối doanh nghiệp tư nhân của Trung Quốc đang tiếp cận chuẩn mực của thế giới.Có nhiều cách lý giải, trong đó dễ nhất là đổ cho cơ chế và bị chèn ép. Bản thân World Bank lý giải là do quá trình tư nhân hóa các doanh nghiệp nhà nước đã mang sự yếu kém về năng suất từ khối nhà nước sang khối tư nhân, hay nói cách khác, tư nhân hóa không hiệu quả. Tôi có một giả thiết khác, năng suất không tăng được, chủ yếu là do sự chậm trễ của các doanh nghiệp trong việc ứng dụng công nghệ, đặc biệt là công nghệ thông tin.Và theo tôi, người cản trở ứng dụng công nghệ nhất ở ta lại chính là những người khoác áo "chuyên gia công nghệ".Trên một diễn đàn khởi nghiệp cuối năm ngoái ở TP HCM, tại phiên thảo luận ở hội trường, một cô gái vốn đang có chục cửa hàng bán quần áo khá tốt, nhờ tôi tư vấn xem nên đi tiếp thế nào. Tôi đề xuất, nên xem xét đưa các sản phẩm “lên mây” (bán hàng trực tuyến). Cô gái cho hay, đã nghĩ đến điều đó và có nhờ một công ty chuyên về giải pháp công nghệ tư vấn làm website nhưng họ đòi tới 400 triệu đồng. Cô gái chần chừ bởi giá đó "hơi nặng" đối với một doanh nghiệp start-up. Tôi hỏi, ở hội trường, có bạn nào làm về công nghệ thông tin không? May quá, có một cánh tay. "Nếu là yêu cầu của bạn gái kia, thì em sẽ ra giá bao nhiêu". "Em chỉ xin một chầu cafe".400 triệu và một chầu cafe! Các bạn công ty đòi 400 triệu không sai vì đó là giá thị trường, thuận mua vừa bán. Bạn xin chầu cafe kia cũng chẳng có phép thần, chẳng qua bạn ấy biết là có thể chỉ cho cô gái kia cách cô ấy tự xây dựng cửa hàng trên mây của mình. Cô gái chủ doanh nghiệp nọ, thì chỉ vì quá phụ thuộc vào chuyên gia, mà suýt bỏ lỡ cơ hội mở rộng kinh doanh.Những thuật ngữ mà cách đây 10 năm còn rất cao siêu như: ERP, thương mại điện tử, chính quyền điện tử, e-learning... giờ trở nên thông dụng, và bất cứ ai có đủ dũng khí học cũng có thể làm chủ dễ dàng mà không cần đến các chuyên gia công nghệ thông tin. Vấn đề không phải là xây dựng nền tảng, mà tìm cách tạo giá trị trên những nền tảng đang được cung cấp, đa phần là miễn phí hoặc với một chi phí rất thấp.Từng là doanh nhân chuyên về công nghệ thông tin, tôi nhận ra câu chuyện kiểu như 400 triệu và một chầu cafe đáng tiếc có ở khắp nơi. Các chuyên gia, tại các cục, phòng, ban công nghệ thông tin của nhà nước, tại các doanh nghiệp chủ đạo… thay vì đi tìm những lời giải đơn giản để mau chóng nâng cao năng suất lao động, thì tới tấp đưa ra những đề án dày cộp, chứa đầy các thuật ngữ, làm rối trí tầng lớp lãnh đạo vốn đang mù mờ trong cơn bão số. Tôi hiểu rằng, các đề án chứa càng nhiều thuật toán càng dễ gây hoả mù với các doanh nghiệp không chuyên và càng dễ kiếm được tiền lớn.Rất nhiều đề án lớn đang chờ phê duyệt với kinh phí khủng và những gì họ vẽ ra thật hoành tráng, trong khi cuộc sống thực có biết bao người cần một giải pháp đơn giản hơn như cô gái chủ shop quần áo nọ.Nguyễn Thành Nam "Rất nhiều đề án lớn đang chờ phê duyệt với kinh phí khủng và những gì họ vẽ ra thật hoành tráng"ý bác là Tham nhũng? Các chuyên gia vẽ ra nhiều khi tư vấn lắm ạ. Vì sao? Lợi nhuận đó mà. Công ty nơi tôi làm cần tích hợp hệ thống phần mềm bán hàng tiên tiến (xin dấu tên) vào hệ thống ÍS của cty... ban đầu cty gọi 1 đơn vị tích hợp hệ thống có tên tuổi đến để chào giá theo đề bài cty yêu cầu. Ái chà... ngất ngưỡng, không giảm giá mặc dù chúbg tôi thuyết phục. Chúng tôi tìm 1 đơn vị khác với tên tuổi ít biết hơn... với giá chào rẻ hơn 30%. Kết quả là nhà cung cấp đàu tiên kia phải rớt giá 20% và tất nhiên chúng tôi chọn cty sau vì 2 lý do:1. Họ trung thực hơn, ít vẽ vời hơn2. Giá phải chăng (rẻ 30% sau kà rẻ 10% so với nhà cung cấp đầu tiên).Vậy đó. Cho một DN "lên mây" (tiêu chí kỹ thuật) thì đúng là chỉ cần chầu cafe nhưng & đồng thời đảm bảo sự an toàn, ổn định... (tiêu chí công nghệ) thì chuyên gia đòi 400 triệu chắc cũng không sai đâu ah, nhưng dù sao với việc khởi nghiệp nhỏ thì có lẽ chỉ cần đáp ứng vấn đề kỹ thuật (lên mây) trước với 1 chầu cafe rồi sau đó nếu DN phát triển thì vẫn cần tới "chuyên gia" ah... Nếu bàn về tư duy và hệ quả mà năng suất lao động VN không tăng nỗi qua rất nhiều năm theo như tác giả thì rất đúng bởi chúng ta tư duy theo kiểu ăn xổi. Riêng về mãng áp dụng CNTT vào hoạt động SX-KD nói chung và quản trị nói riêng thì có nhiều vấn đề lắm. Nhưng nói như tác giả “400 triệu và chầu café” thì có vẻ hơi quá đáng. Mình là người tham gia vào lĩnh vực ERP rất sớm, hiểu nó khá rỏ vì ở vai trò của “tổng công trình sư”, tuy nhiên nếu hỏi rằng đến thời điểm này có được bao nhiêu Doanh nghiệp ứng dụng thành công, bao nhiêu giải pháp phần mềm thậm chí của các hãng nỗi tiếng đem chào bán là phù hợp với mô hình, đặc thù SXKD doanh nghiệp VN, và người dùng cuối End user có hiểu đựợc về nó một cách đúng thực chất chỉ về cơ chế hoạt động thôi chứ chưa cần nói sâu thêm về lớp dưới hay những thuật toán bên trong bao gồm cái gì và giải quyết cái gì, giải quyết theo nguyên lý hay luận điểm kinh tế nào, đâu là điều kiện cần và đâu là điều kiện đủ, những hàm ràng buộc …vv. Nói như vậy để hiểu rằng, đừng nên phức tạp hóa những cái gì mà bản chất nó là đơn giản nhưng đồng thời cũng đừng nên đơn giản hóa những vấn đề mà bản chất nó phức tạp cần phải phân tích, mỗ xẻ và chuẩn bị nền tản cho nó. Một kết luật có giá trị học thuật rằng “Khi những tiền đề và điều kiện cần thiết không được đề cập và sử dụng thì mọi lời giải nếu có chẳng qua chỉ là sự bịp bợm của những kẻ tay mơ, dành cho những kẻ tay mơ” kết luận này phản biện lại luận điểm “400 triệu và chầu café”, nhưng nói tóm lại, người dùng phải là nhà thông thái để có những lựa chọn và sử dụng sản phẩm của nhà thông thái tạo ra, bởi vậy giải thích vì sao chúng ta phải luôn học, phải luôn tiếp cận với những cái mới và phải tư duy vấn đề theo cách mới! Đây là tình hình chung của thế giới thôi các nước khác có sự cạnh tranh mạnh nên giá giảm , ngoài ra thường thủe freelancer hơn cho dự án nhỏ. IBM mỹ đã nhận một triệu usd để làm phần mềm bấm nút chẵn lẻ nhưng ngay lập tức một lập trình viên ấn độ đã làm ra phần mềm đo trong vài giây vơis bốn dòng code. Tuy nhiên giá đắt không phải là k có lú do vì phần mềm cần tính ổn định bảo trì và cả bảo mật.tôi tin cậu thanh niên kia sẽ lấy code free và theme null với nhiều lỗi bảo mật. Thật sự phát triên 1 hệ thống website cửa hang quần Áo mà 400 trieu thì chát quá Quan tâm gì tới người lao động đâu mà tăng được năng suất.. Làm DN là phải tạo ra giá trị gia tăng lớn. DN làm dịch vụ WEB họ phải lo cam kết về bảo mật, tính an toàn của WEB, chống harker,..... Còn bạn trẻ kia thì chi phí sản xuất thấp, bạn trẻ đâu tốn chi phí tiếp thị, chi phí mặt bằng, chi phí duy trì đội ngũ..... Công chức cũng vậy, đầu tư tốn kém lắm mới dành được quyền lập Đề án, cũng phải trải qua bao nhiêu cuộc thi cử, cũng phải trang trải các chi phí ngoại giao, chi phí ghế,..... Tôi từng làm công nghệ thông tin, từng làm kinh doanh, từng 3 lần mở công ty và hiện đang làm kế toán. Nếu chọn thương mại điện tử thì có nhiều giải pháp, giải pháp tiết kiệm nhất là đặt thiết kế 1 website cbi phí dao động từ 4 đến 8 triệu, thuê một đơn vị làm SEO hoặc quảng cáo từ khóa google adword mất khoảng 2 triệu một tháng đã được gói khá tốt, vậy thì chi phí đâu có cao. Rất ghét mấy ông kiểu hét 400 triệu ở đây, người ta là doanh nghiệp nhỏ chứ có phải là siêu doanh nghiệp đâu mà lợi dụng họ không biết chém họ Xin cảm ơn tác giả vì bài viết rất hay và chính xác. Tôi làm trong ngành vận tải biển (VTB) thì ngay cái việc áp dụng CNTT vào các dịch vụ của các cty VTB ở VN gần như chưa có gì, đó cũng lã lý do vì sao mà càng ngày các cty VTB VN càng mất khách hàng về các doanh nghiệp ngoại, chỉ còn lại vận tải nội địa cạnh tranh chèn ép nhau, và thua lỗ, hoạt động cầm chừng, có khi phá sản! Tư duy quan liêu bao cấp, không chịu nhìn vào thực tế rằng chỉ cần làm được việc là được. Nhưng đó là thế hệ trước. Tôi tin rằng thế hệ trẻ bây giờ, nếu họ đứng lên vị trí lãnh đạo, sẽ là một cuộc đổi mới rất lớn so với những người sinh ra và lớn lên trong thời kì chưa hội nhập, và đem cả những lối tư duy đó tồn tại đến tận bây giờ. Nhưng có vẻ cũng sẽ là hơi muộn. Để có thể 1 chầu "cafe" thì anh em IT cũng tốn time ko ít đó anh à :). Giờ anh em IT cạnh tranh nhau quá, nên chém đc ai thì chém thôi anh :) Cám ơn anh Nam. Em ngày xưa cũng một thời làm IT. Vậy mà từ lúc mở xưởng cơ khí, cứ tưởng cái xưởng của mình bé tẹo thế kia cần gì thông tin, cần gì ERP. Đọc bài báo của anh, chợt tỉnh người, hiệu quả CNTT mang lại cho doanh nghiệp lớn hơn bạn tưởng nhiều. Phải làm ngay thôi. Cái này dân kỹ thuật gọi là over engineer đó mà. Hi các Bác, ở đây mình chưa nghe thấy Cô Gái nói rõ chi phí về 400 tr bao gồm những khoản gì. Một chầu cafe thì Anh Bạn kia có thể hào phóng tặng em ấy một source website - rất là bình thường - Nhưng Anh Bạn ấy có chấp nhận bỏ ra hàng tháng khoảng 10tr để chạy quảng cáo và chạy liền trong 6 tháng hay không , và Cô Gái có dám hay không - Vấn đề chính mà Tác Giả đề cập không biết Tôi hiểu ở chỗ này có đúng ý TG hay không?!Đó là lý tại sao Doanh nghiệp tư nhân TQ hơn xa doanh nghiệp VN - Đặc biệt là ở những doanh nghiệp vừa vừa và nhỏ -DzungTran
'Share' hay tha thứ? Lương Hoài Nam Tôi và gđ là nạn nhân của chiến tranh này nhưng tôi hiểu sự trăn trở và nỗ lực của ông Kerry để chữa những vết thương của cuộc chiến (mà chính ông cũng là nạn nhân) và cho một tương lai tốt đẹp của VN và cả người dân Mỹ nữa Tha thứ là 1 từ nghe tưởng chừng đơn giản mà lại cực kì khó khăn. Nhất là đối với những người bị hại ( nói theo 1 cách đúng) nhưng có vẻ như khi tha thứ bạn cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn và bình thản hơn. Chúng ta không có quyền tha thứ hay không. Hãy để nạn nhân trực tiếp hay gián tiếp của vụ thảm sát đó trả lời.Vấn đề là chúng ta có dám mạnh dạn chọn lựa và bước qua các định kiến, gác lại những bất đồng để cùng nỗ lực chung tay xây dựng quê hương Việt Nam giàu đẹp, phồn vinh bù đắp cho những mất mát của những nạn nhân đang sống và chịu đựng nỗi đau đầy ám ảnh từ vụ thảm sát.Đó cũng là cách để 23 linh hồn được siêu thoát. Chiến tranh? Nơi mà những con người không quen biết nhau họ đánh nhau bởi xuất phát từ những mâu thuẫn chính trị của bộ phận thiểu số biết rõ về nhau. Bạn đưa bài này lên thì có khác gì đã share? LÒNG VỊ THA LÀ CAO NHẤT CỦA TÌNH NGƯỜI Quá khứ thật tức giận,nhưng níu kéo để làm gì ? Bai van hay qua , tuyet voi va tren ca tuyet voi . Tha thứ là sự trả thù ngọt ngào nhất Bob Kerry đáng được hoan nghênh hơn là căm ghét. Vì 6n ta đã trở lại VN ngay sau chiến tranh chấm dứt và đã xin lỗi các nạn nhân tại bến Tre . Ông ta đã miệt mài làm việc để góp phần hàn gắn vết thương chiến tranh tại VN . Như TT Barack Obama đã nói khi giới thiệu về sự hình thanh Trường ĐH Fullbright tại VN luôn nhắc đến tên Ông Bob Kerry và cám ơn ông ta có công lớn trong công trình này ngày hôm nay . Để Ông từ chức sẽ là một thất bại của người Việt Nam chúng ta . Hãy tìm mọi cách giữ ông lại , an ủi ông và hợp tác với ông cho ngôi trường ĐH Fullbright nở hoa kết trái . (Kiều Xuân Long , nhà giáo, cựu Giảng viên Đại học ,Cựu du kích Củ Chi ) TÔI GỬI ANH HOÀI NAM MỘT "LIKE". TÔI NGHĨ, TRONG CÂU CHUYỆN NÀY CHÚNG TA CẦN GIỮ ĐƯỢC BÌNH TĨNH. MỌI NGƯỜI DỄ CÓ CẢM GIÁC LÀ KHÓ CHẤP NHẬN NẾU MỘT CỰU BINH MỸ, NGƯỜI ĐÃ GÂY RA SỰ ĐAU THƯƠNG VỚI ĐỒNG BÀO TA, ĐỨNG ĐẦU MỘT TRƯỜNG ĐẠI HỌC Ở VIỆT NAM. NHƯNG, HÃY BÌNH TĨNH, HÃY CHỜ ĐỢI XEM NGƯỜI MỸ VÀ ÔNG ẤY SẼ LÀM GÌ. TRONG LÚC NÀY, TÔI CÓ CẢM GIÁC LÀ NGƯỜI MỸ ĐANG MONG MUỐN CÙNG XÓA ĐI NỖI ĐAU VÀ NHỮNG NGƯỜI LÀM VIỆC NÀY Ý NGHĨA NHẤT ĐÓ CHÍNH LÀ CÁC CỰU BINH MỸ. NẾU ĐÚNG THẾ, SỰ ĐÓNG GÓP CỦA BOB KERRY SẼ CỦNG CỐ THÊM KHẲNG ĐỊNH CHO RẰNG, QUÁ KHỨ ĐAU THƯƠNG CHÍNH THỨC KHÉP LẠI TRONG THỰC TẾ CHỨ KHÔNG PHẢI CHỈ TRONG BÀI DIỄN VĂN CỦA OBAMA. Khi Ông Obama ở Việt Nam, Ông ấy đã nói lên điều cần nói rồi "Tại đài tưởng niệm liệt sĩ cũng như trên bàn thờ của các gia đình trên khắp đất nước các bạn, chúng ta nhớ về 3 triệu người Việt Nam, cả binh lính cũng như dân thường, đã thiệt mạng trong cuộc chiến.Tại đài tưởng niệm chiến tranh ở Washington, tên của 53.315 binh sĩ Mỹ thiệt mạng trong cuộc chiến cũng được khắc ghi. Những người cựu chiến binh và gia đình của các nạn nhân ở cả hai nước chúng ta, đến giờ vẫn phải chịu đựng nỗi đau mất mát" Do vậy hãy cùng nhau bước về phía trước, phản đối chiến tranh và xây dựng tình người . Tha thứ là đúng, lỗi là ở bản thân cuộc chiến và những người gây ra cuộc chiến Cựu Tổng thống Bill Clinton từng nói "chúng ta không thể thay đổi quá khứ, điều chúng ta chỉ có thể làm là tương lai". Nhiều người chỉ trích ông Bob Kerrey, nhưng trong số họ có ai tự hỏi mình đã làm gì để đóng góp cho Việt Nam như ông Bob Kerrey đã làm kể từ thập niên 90 cho đến nay? Sở dĩ nước Nhật đạt được như ngày hôm nay cũng là vì họ không ôm cái quá khứ thù hằng ấy. Trong kinh Thánh hay kinh Phật điều có nhắc đến "khoan dung và độ lượng". Cảm ơn anh Hoài Nam, bài viết rất nên xuất hiện vào lúc này, mọi người hãy nhìn sang Người Nhật mà học tập. Có những cựu thù mà hiện hữu vẩn còn nhiều nguy cơ rình rập thì ta phải cảnh giác. Còn nếu cựu thù chỉ xảy ra tại một thời điểm nhất định của lịch sử, nay có thể trở thành những người bạn, những đối tác tốt, thì ta hãy bỏ qua và cùng hướng tới tương lai.
Giáo dục phục vụ ai? Sau 6 ngày tìm kiếm, sáng 3/6 Yamato được tìm thấy cách nơi cậu bé mất tích 5 km. Ông Takayuki Tanooka (ba của cậu bé) đã xin lỗi con và mọi người. Có lẽ phải một thời gian nữa ông ấy mới nguôi ngoai vì hành vi của mình.May mắn, điều xấu nhất đã không xảy ra với Yamato. Yamato tạm trú trong một căn nhà nhỏ, uống nước để cầm hơi, dùng nệm để giữ ấm cho cơ thể. Đó có thể là những phản ứng sinh tồn bản năng. Điều khiến tôi đặc biệt chú ý là cậu đi lạc, nhưng biết dừng lại. Cậu không tiếp tục đi một cách vô phương hướng mà biết chờ đợi, sau khi đã tìm được nơi trú ẩn an toàn. Tôi tin, đó là kết quả của sự trang bị tốt kỹ năng tồn tại.Đây không phải là ví dụ đầu tiên và duy nhất. Nhật Bản đã nhiều lần cho thế giới thấy rằng hệ thống giáo dục của họ tốt. Trẻ của họ được dạy dỗ cẩn thận và được trang bị những kiến thức cần thiết. Mới đây, một nhóm học sinh tiểu học Nhật Bản cũng gây ấn tượng đẹp khi cúi đầu cảm ơn một bác tài xế khi được nhường đường.Dạy trẻ có kỹ năng cần thiết để ứng xử trong tham gia giao thông, bảo vệ môi trường, phòng - chống đuối nước, chống xâm hại tình dục... có khó lắm không? Tôi nghĩ là không, miễn là chúng ta phải bắt tay vào thực hiện chứ không chỉ vẽ ra trong nghị quyết. Chẳng hạn như Đà Nẵng đang lên kế hoạch để hướng tới mục tiêu 100% học sinh sẽ biết bơi.Trong khi những dự án cụ thể và thiết thực như Đà Nẵng còn thiếu, tôi thấy giáo dục của ta lại vẽ ra những thứ không đáng có. Chẳng hạn như Thông tư 30 ban hành quy định đánh giá học sinh tiểu học. Mục đích của Thông tư là nhằm thay đổi cách học (đối với học sinh) - cách dạy (đối với giáo viên) - tham gia đánh giá quá trình và kết quả học tập (đối với cha mẹ học sinh) - kịp thời chỉ đạo các hoạt động giáo dục (đối với cán bộ quản lý giáo dục). Nhưng sau hai năm thực hiện Thông tư 30, kết quả đến đâu? Việc bỏ đánh giá bằng điểm số và thay bằng lời nhận xét; rồi chuyện khen toàn diện - khen từng mặt đang làm cho mọi người băn khoăn. Tất cả đều được khen: khen đá bóng hay, viết chữ đẹp... dễ khiến học sinh, phụ huynh ảo tưởng vào khả năng của con em.Hơn nữa, giáo dục ta xưa nay vốn nặng về kiến thức. Gần đây, chúng ta bắt đầu chú ý đến việc trang bị kỹ năng sống cho trẻ. Nhưng thay vì trang bị thực sự, nhiều trường chỉ... khen cho đầy đủ. Vì thế trong thực tế, trẻ vẫn chưa thay đổi bao nhiêu, vẫn đuối nước liên tục mỗi mùa hè tới, vẫn bị xâm hại tình dục, vẫn gây gổ đánh nhau, vẫn vô tư xả rác... Dạy và học hiện nay theo tôi chủ yếu vẫn theo lối mòn, chạy theo thành tích, dạy thêm - học thêm vẫn tràn lan.Trung ương đã có nghị quyết về đổi mới căn bản toàn diện giáo dục - đào tạo. Nhưng thành bại phụ thuộc vào bản thân những người thực hiện. Điều quan trọng nhất, giáo dục phải hiểu rõ đối tượng phục vụ của mình là học sinh. Giáo dục không thể bị biến thành cuộc phô diễn thành tích của thầy cô và bộ ngành với các tờ giấy kiểu như "khen từng mặt".Nguyễn Hoàng Chương Tôi là giáo viên cấp 1. Tôi thấy buồn vì bệnh thành tích GD quá nặng. Ai đời lớp 33 cháu thì có tới 30 cháu được giấy khen. Thi thì cả lớp toàn 9, 10, chỉ một điểm toán duy nhất ( vì khi đổi chéo lớp coi thi các cô đã nhờ vả nhau, xếp bạn yếu ngồi gần bạn giỏi và dặn cho bạn xem bài). Lớp tôi học thật thi thật nên điểm không cao, tôi bị hạ điểm thi đua, bị phụ huynh la ó, thậm chí làm khó dễ. Tôi thấy quá nản. Mà nản nhất là sáng kiến kinh nghiệm, hầu như toàn coppy vì bọn tôi sáng kiến đâu ra mà năm nào cũng bắt viết thế. Rồi thì thi gv giỏi, tất cả chỉ là diễn kịch, cô diễn, cô dặn trò diễn. Haizzz. Đến buồn với nghề. Tôi đang có cảm giác giáo dục ngày nay đang là đất cho những người làm giáo dục (bộ, ngành đến giáo viên) kiếm tiền. Chẳng hề có giáo dục! Vấn đề như tác giả nêu thì ai cũng hiểu cả. Nhưng đơn giản như vậy thì làm sao có tiền mà chia, phải vẽ ra vài dự án cho hoành tráng chứ: Dự án viết SGK 3.600 tỷ; dự án đào tạo lại giáo viên 72000 tỷ; dự án...1 tỷ tỷ. theo tôi giáo dục bây giờ phải cải cách ngay:Cấp 1 chỉ học chữ, học đếm, học cách sống, học cách sinh tồn, tự lậpCấp 2 toán, lý, hoá chỉ nen học như cấp 1, thêm vào đó là các lớp trang bị kiến thức sốngCấp 3 toán, lý, hoá học như cấp 2Vào đại học ai theo đuổi cái gì thì chuyên sâu cái đó.Không nên dạy học kiểu Hàn lâm như bây giờ Giáo dục hiện nay đã mất phương hướng nên ở trong trạng thái mò mẫn. Cần có minh quân lãnh đạo Ngày xưa giáo dục phục vụ cho chế độ, chủ yếu là vua quan, cần người có chữ, có hiếu. Ngày nay phục vụ cho phát triển kinh tế, tôi chỉ nghĩ đơn giản là cung cấp kiến thức, kĩ năng sống và làm việc, đạo đức nghề nghiệp và cần nhất là xây dựng văn hóa dân tộc và học hỏi văn hóa nhân văn nhân loại! Nói ra thì đau lòng mà chưa chắc Vnexpress đăng chứ tôi cầm phấn 15 năm ở vùng đặc biệt khó khăn. Thấy nản và bi quan cho cái gọi là thế hệ tương lai. Học sinh thì lười, dốt ( không phải lỗi các em). Muốn thi đua thì chất lượng bộ môn mấy năm trước phải 85% trên tb. Giờ bị ép lên trường chuẩn thì 95% TB trở lên, trong đó khá giỏi phải 38%. Con lạy vài ngàn lạy cho các thánh giáo dục. Đây là tội ác đó chứ không nhất thiết cầm dao giết người đâu. Với tôi NHÀ TRƯỜNG từ cấp I đến cấp Đại học chỉ như NHÀ TRẺ. "Học sinh là nguời Tổ Quốc mong chơ mai sau"Đây là bài hát tôi đưọc học và hát suốt thời thơ ấu ở cấp tiểu học từ 1971-1975. Tôi không dám nói toàn bộ nhưng chúng ta đang bị sống trong một nền giáo dục lừa dối Tôi rất đồng cảm cùng Tác giả bài viết Phải dạy kỹ năng sống,cách ứng sử cho trẻ song song với dạy kiến thức.Nên day trẻ những kiến thức cơ bản đừng nên dạy tràn lan trẻ sẽ dể tiếp thu hơn . Giáo dục phục vụ ai?"........Học sinh là NGUỒN SỐNG của ngày maiĐem hết can trường để nuôi chí lớnĐến lúc thanh niên sống vì giống nòiHọc Sinh vì NƯỚC vì DÂN mà thôi!...Học Sinh là Nguời Tổ Quốc Mong cho mai sau.........."Bài " hành khúc học sinh" mà học sinh tiểu học nào thời trước 1975 cũng phải học và hát. Tôi không tin trong một tương lại gần, nền giáo dục của VN được như các nước tiên tiến do tư duy người Việt chưa thay đổi được. Bản thân tôi có con đang học tiểu học phải theo sát và tự đặt ra chương trình hoặc huấn luyện, kèm cặp con những kỹ năng khác của cuộc sống, ví dụ: cho học hai mùa hè về bơi lội và trong năm 1 tuần 1 lần hai bố con đi bơi; Theo học các lớp kỹ năng sống, sinh tồn vào dịp hè và trong năm mỗi lần đèo con đi học là trao đổi và xử lý các tình huống trên đường; Cùng bố mẹ tham gia các hoạt động tập thể, ngoài trời, về quê, ... và đặt các tình huống và hướng dẫn con cách xử lý, các tiếp cận, cách trình bày ý kiến bản thân, ... Tóm lại, tôi ý thức rằng Gia đính cháu, theo hiểu biết của mình sẽ trang bị cho cháu một số kiến thức cơ bản. Nhận xét và đóng góp ý kiến thì nhiều nhưng ít đc ghi nhận, vì sao vậy? Có lẽ là vì cái túi tham còn trống quá chưa đầy nên...! Thật lo cho các con của mình quá luôn!
Của biếu không phải của lo Chúng tôi, gồm có tôi và nhiều nhà báo, họa sĩ, bạn bè, bạn của bạn bè - những người chúng tôi chỉ biết tên không biết mặt, thậm chí không biết cả tên, suốt gần hai năm rưỡi chung tay vì con đường, góp từng đồng cho đến lúc con đường thông xe về mặt kỹ thuật, gần 20 cây số.Đồng Mậm vốn là một ốc đảo, bị cô lập giữa hồ thuỷ điện Cấm Sơn, xã Sơn Hải, huyện Lục Ngạn. Thôn không có điện, không có trường, không có trạm xá, không có đường vào, không thông tin liên lạc. Buổi sáng, lũ trẻ đi học phải tự chèo thuyền hơn hai tiếng đồng hồ qua lòng hồ rộng, sâu.Chúng tôi đã quyên góp khoảng 800 triệu đồng để xuyên qua núi, nối liền Đồng Mậm với phần còn lại của xã Sơn Hải. Chúng tôi quyên từng giờ máy xúc, mỗi giờ 500 nghìn đồng. Chúng tôi bán tranh, bán gốm, bán thơ, và mọi thứ mà bạn bè văn nghệ sĩ của tôi quyên góp để mang hy vọng mới cho Đồng Mậm. Tôi nhiều lúc nghẹn ngào nhìn những dòng chữ giản dị đề ngoài phong bì “Vì con đường Đồng Mậm” mà tôi được trao tận tay.Ngày bàn giao con đường đáng lẽ phải là một ngày vui. Vậy mà đến lúc bàn giao ấy, bỗng dưng thấy hụt hẫng, như mình đã bỏ mặc lại giữa núi rừng ngút ngàn một con đường đất lam nham chưa hoàn thiện, như mình đã không làm tròn một công việc.Ngày chúng tôi lên, xã khánh thành một trụ sở mới khang trang, tất nhiên bằng tiền xây trụ sở thuộc chương trình 135 của chính phủ dành cho các xã nghèo, không liên quan đến con đường. Con đường vẫn nằm đấy, xuống cấp bởi không được vét rãnh và tu bổ suốt gần năm trời. Đâu là ý chí của người dân khi chưa có con đường? Đâu là thái độ quyết tâm làm đường của chính quyền địa phương?Ngày ấy cô Thạo, hiệu trưởng trường Sơn Hải viết cho tôi rằng bao đời nay người dân ở đây mơ ước con đường, có người nhắm mắt rồi vẫn ước mơ con đường về thôn. Giờ có đường, có điện, nhưng người dân có vẻ như đã thôi tha thiết.Mỗi lần lên Đồng Mậm đưa thêm tiền cho người dân thuê máy ủi, máy lu, lòng lại tràn hy vọng con đường đã tốt hơn, đã êm hơn cho những bước chân trẻ nhỏ có thể đi. Đi vào con đường mới thấy đi lại vẫn gian nan lắm, đường xấu, sau mưa thì đừng nói chuyện đi lại bằng xe máy, trẻ em tất nhiên chưa thể đi… mà thấy đắng miệng. Mục tiêu làm đường cho các cháu không phải đi học bằng thuyền ban đầu coi như chưa đạt được.Bây giờ tôi chỉ biết hy vọng rằng con đường chúng tôi đã xây sẽ không bị bỏ quên trong núi. Để con đường hoàn thiện, sẽ cần thêm nhiều tiền lắm. Nhưng cần thêm nhiều hơn nữa là lòng mong muốn có con đường và tinh thần làm chủ của người dân ở đây.Liệu câu chuyện của con đường Đồng Mậm mà chúng tôi đã xây lên có phải cá biệt? Hay nó cũng là tinh thần của nhiều dự án “viện trợ” khác mà chúng ta đã nhận được trong suốt nhiều năm qua?Của biếu không phải lúc nào cũng là của lo. Cái đáng lo hơn, phải là khi chúng ta không coi những thứ được nhận là của mình.Phạm Thanh Hà Phải đưa tiền cho UBND và nói là để làm đường thì mới được mời chén nước nhạt còn đưa cho dân thì công việc sẽ không xong và đi vào quên lãng . Nhà báo quên mất từ " thiện nguyện" nên mới áy náy Ý kiến của bạn Vinh "Phải đưa tiền cho UBND và nói là để làm đường thì mới được mời chén nước nhạt còn đưa cho dân thì công việc sẽ không xong và đi vào quên lãng " cũng là ý nghĩ của người Việt ở nước ngoài mỗi khi được kêu gọi đóng góp vào công cuộc từ thiện trong nước. Chúng tôi luôn đặt câu hỏi " tiền quyên góp được đưa thẳng tới người dân cần giúp đỡ hay phải qua tay UBND địa phương ? Qua tay Ủy ban, còn bao nhiêu tới nhân dân ??? " Câu hỏi này không được giải đáp thích đáng nên vẫn còn nhiều người không đóng góp, dù trong lòng rất thương đồng bào. Bán thơ làm đường cho bá tánh rồi cảm thấy những bước lạc loài của chính mình và người dân trên con đường này.Câu chuyện đau đớn đầy minh triết về những bất lực của điều tốt. BÀI VIẾT.ĐỒNG MẬM. ĐẮNG LÒNG Thưa tác giả , tôi hiểu nỗi trăn trở này khi người dân và chính quyền có vẻ không thiết tha với con đường . Nhưng thực tế đường miền núi rất phức tạp vì mưa lũ , chỉ làm nền đường chưa đủ . Phải có mương , rãnh dẫn nước , gom vào cống qua đường , thường xuyên nạo vét mương . Nếu không chỉ một trận mưa lớn là lấp hết đường hay sạt lở , chưa nói đến áo đường ít nhất phải rải đá mạt và lu lèn .Tốt nhất nên đặt vấn đề với cấp Tỉnh để họ ghi kế hoạch vốn cho dự án hoàn thiện . 20 km không hề ít tiền cho hệ thống thoát nước và áo đường . Tôi cũng đã tham gia làm những con đường mà chủ tịch xã nói , từ ngày có trái đất ở đây chưa có đường , nên tôi hiểu . đúng là việt nam làm gì cũng khó,ngay cả việc từ thiện! Để thanh lọc hệ thống quan chức tham lam và vô cảm, quả là việc khó với dân ta. Trong chuyến đi ấy cũng có cháu nè cô. Vẫn nhớ hôm ngây ngô được cô chỉ cho hoa mua trong rừng. Nhưng cháu không biết lại có nhiều vấn đề xảy ra như thế. Lúc đến đó, còn mong sao du lịch sẽ phát triển nơi con đường tuyệt đẹp này. Hãy xây dựng tiêu chí cho sự hài lòng của người cho và người nhận. Vấn đề ở dân chí và sự chuyên nghiệp? Những người xây dựng những con đường đã quen với cảm giác như Nhà báo rồi mỗi khi khánh thành một công trình. Không nhận được một lời cảm ơn từ chính những người nhận sử dụng công trình đa số chính quyền địa phương. Cái tốt không có sự cổ vũ cần thiết để nảy nở thì cái xấu sẽ xâm chiếm. Bài viết rất hay về những hành động thiết thực đối người dân thiệt thòi. do ở vùng sâu vùng xa nê ý thức người dân chưa cao. Dân thì không có đường để đi nhưng quan thì lại được làm việc trong một Trụ sở khang trang. Đó là sự khác biệt giữa dân và quan. Lại một chuyện thật buồn.(!?) Việc gì cũng có giới hạn, kể cả lòng yêu Tổ Quốc! Nhận xét cay đắng này là của đạo diễn điện ảnh Trần Văn Thủy. Chợt nhớ một chuyện nghe kể từ hơn 30 năm trước xảy ra tại trường AIT bên Thái Lan: các sinh viên để tiện khi đi học thường theo tắt một lối qua thảm cỏ và đường nhỏ giữa 2 khu giảng đường, sau thời gian ngắn tự nhiên thành một lối đi kiểu "đường mòn". Sự việc đến tai Hiệu trưởng, nhưng thay vì cho bảo vệ xử phạt các sinh viên giẫm lên cỏ thì người ta quyết định biến đường mòn thành đường mới, và sau này khó còn ai biết từng có con đường không theo quy hoạch!Hai câu chuyện cùng là mở một con đường cho nhu cầu, nhưng vai trò tham gia và bản chất tham gia thật khác nhau. Chuyện Đồng Mậm cùng có bản chất với 3600 cái bánh chưng và cuộc tranh luận 60p vừa rồi có cô ca sĩ TTL tham gia, còn hàng ngàn chuyện tương tự lâu nay với câu "lá lành đùm lá rách" nhưng có phải đùm qua mấy loại lá nữa không? Hơn 30 năm trước Thái Lan còn thua Sài Gòn trước 75, nhưng dễ hiểu vì sao bây giờ họ có thu nhập đầu người gấp 3-4 lần VN!
Phong bì cho bác sĩ Nhưng là một bác sĩ, tôi thấy cần phải có cái nhìn rộng hơn về sự việc, thay vì sự bao dung dễ dãi hay cay nghiệt quá mức.Hình ảnh trong đoạn video, bản tường trình của nữ bác sĩ, hay lời tố cáo của bệnh nhân chưa đủ bằng chứng để buộc tội. Nhưng nhiều người dường như đã tự kết luận và tôi cũng không thấy có gì khó hiểu với kết luận đó, trong bối cảnh hiện nay của nền y tế.Đổ lỗi cho lòng tham của một nhân viên y tế cụ thể là việc chẳng có gì khó khăn. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở cá nhân đó, chính người đổ lỗi cũng đang suy nghĩ thiếu thấu đáo.Chẳng riêng gì ở Việt Nam, mà mỗi quốc gia trên thế giới lại đang có những câu chuyện riêng về tham nhũng y tế. Theo kết quả khảo sát năm 2013 của Ủy ban châu Âu, tỷ lệ bệnh nhân đưa tiền cho bác sĩ ở Rumani là 28%, ở Lithuania là 21%, ở Ba Lan là 15%, chung cho cả khối EU là 5%.Một trong những lý do giải thích cho tỷ lệ bệnh nhân hối lộ bác sĩ, là chế độ tiền lương không thỏa đáng. Theo số liệu năm 2011 của Liên đoàn bác sĩ châu Âu, lương tháng trung bình của bác sĩ ở Rumani là 523 €, Lithuania là 1.154 €, Ba Lan là 972 €, các nước giàu có khác ở châu Âu khoảng 5.000 €. Sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi 7.000 bác sĩ của Rumani, thì có tới hơn 2.000 bỏ việc để tìm đến những quốc gia có thu nhập cao hơn gấp 10 lần, số ở lại đành chấp nhận tiền hối lộ.Đối với bệnh nhân, khi hệ thống y tế không đảm bảo chăm sóc tốt nhất, thì việc "hối lộ" bác sĩ là một giải pháp bệnh nhân tự giúp đỡ mình để có được sự chăm sóc cần thiết. Thực tế không ít người bệnh nhận ra logic trong vấn đề viện phí và thù lao cho bác sĩ, nên họ đã trả thêm một khoản tiền ngoài viện phí.Phong bì đưa trước, trong, hay sau quá trình điều trị thì vẫn cứ là phong bì tiền. Nhưng ở nhiều nơi đang tồn tại thực trạng này, việc nhận phong bì khi chưa điều trị xong sẽ được coi như hành vi hối lộ; nhưng sau điều trị thì được coi là “quà tặng”. Hối lộ hay quà tặng - ranh giới là rất mong manh, quy định của pháp luật cũng rất mơ hồ.Viliam Fischer là ứng cử viên tổng thống Slovakia, ông cũng là một giáo sư tiến sĩ tim mạch nổi tiếng nhất đất nước này. Tháng 2/2015, một bệnh nhân muốn được Fischer mổ đã phải hối lộ 3.000 $ tiền mặt và số lượng lớn gia cầm. Bệnh nhân tử vong nên gia đình đã kiện ông ra tòa.Tiến sĩ Valdis Zatlers, một chuyên gia phẫu thuật chỉnh hình, khi lên làm tổng thống Latvia, đã thừa nhận trong quá trình làm bác sĩ luôn nhận một khoản “thanh toán tình nghĩa” của bệnh nhân. Câu chuyện của tiến sĩ Zatlers đã gây ra cuộc tranh cãi lớn, tổ chức Minh bạch Quốc tế cũng phải vào cuộc, nhưng cuối cùng tòa án tuyên ông không có tội.Câu chuyện của nữ bác sĩ Bệnh viện K, của ứng viên tổng thống Fischer, của tổng thống Zatlers, cùng những con số thống kê trên đã phần nào phản ánh sự thất bại của cả hệ thống y tế đang nỗ lực chống lại việc bệnh nhân phải hối lộ bác sĩ. Đó cũng chính là những ví dụ điển hình về hiện tượng “chợ đen dịch vụ y tế”, nó diễn ra một cách có hệ thống, là di sản của thời kỳ bao cấp xuất hiện không chỉ ở Việt Nam, mà còn gặp ở Trung và Đông Âu, những quốc gia từng trải qua thời kỳ bao cấp. Ý thức hệ bao cấp còn sót lại đã tạo ra nền y tế công lập luôn quá tải, không đáp ứng được nhu cầu bệnh nhân muốn được chăm sóc kịp thời nên họ phải chấp nhận bỏ tiền ra hối lộ bác sĩ; đời sống nhân viên y tế không đảm bảo nên họ phải chấp nhận thanh toán thêm khoản tiền dưới ngăn bàn để bù vào công sức lao động nhọc nhằn.Trong khi đó, mới đây, Estonia không phải là quốc gia giàu có của khối EU, nhưng được ca ngợi là quốc gia có chỉ số minh bạch y tế rất cao, nên một vị giám đốc bệnh viện vừa bị đuổi việc vì nhận của bệnh nhân 362 $ và một chai rượu Cognac.Tổng thống Zatlers chỉ bị điều tra sau khi ông thừa nhận, tiến sĩ Fischer chỉ phải ra tòa khi bệnh nhân của ông tử vong, nữ bác sĩ Bệnh viện K chỉ gặp rắc rối khi bị ai đó quay video tung lên mạng... còn lại thì “chợ đen dịch vụ y tế” vẫn diễn ra hàng ngày, hàng giờ bởi ý thức hệ bao cấp vẫn còn đang đeo đẳng ở những quốc gia ấy, trong đó có Việt Nam.Tại sao ở bệnh viện tư rất hiếm khi có chuyện phong bì cho bác sĩ? Tôi nghĩ câu trả lời đã có sẵn trong mỗi người.Trần Văn Phúc 2 chuyện của chính GĐ tôi:1. Vợ tôi sinh mổ tại một bệnh viện, khi làm thủ tục xong để vợ tôi vào phòng mổ, 1 chị Hộ lý đã hỏi tôi là: Đã biết phải cám ơn Bác sỹ mổ và kíp mổ như thế nào chưa? Tôi nói chưa biết, chị ấy nói là tùy tâm chia làm 2 phong bì 1 cái cho kíp mỏ thì đưa cho chị ấy, còn bác sỹ thì tôi đưa trực tiếp. Tôi đưa phong bì kíp mổ là 1tr, Bác sỹ là 2tr.2. Mẹ tôi mổ u xơ tại khoa phụ khoa một viện khác, khi vào viện có người nhà làm trong BV dẫn đến gặp BS trưởng khoa giới thiệu, BS hứa sẽ sắp lịch mổ, khi có lịch mổ không thấy tên, mẹ tôi thắc mắc thì người nhà chăm BN hỏi mẹ tôi đã đưa tiền cho BS trưởng khoa chưa, mẹ tôi bảo chưa thì được nói là nếu chưa thì còn lâu mới có lịch mổ. Quả nhiên sau khi đưa tiền thì ngay ngày hôm sau có lịch mổ. Tất nhiên sau khi mổ xong lại phải có tiền cám ơn.Vậy xin hỏi tác giả bài viết và các vị comment ủng hổ trên là: Tiền bệnh nhân đưa là tự nguyện hay bị ép buộc? Cách đây vài năm mẹ tui phải nhập bệnh viện Chợ Rẫy cấp cứu vì sỏi mật. Bà đau quằn quại tại phòng cấp cứu và trong khi đó bệnh nhân cũng đông. Các BS chạy đi chạy lại các bệnh nhân liên tục. Tui có đến gặp BS trực tại phòng cấp cứu xin chăm sóc cho mẹ tôi và không quên dúi cái phong bì. Bất ngờ BS nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi nói: anh đừng làm vậy, để BS làm việc và dùng tiền lo bệnh cho nguời nhà. Tui đỏ mặt tía tai vì vừa ngưọng vừa lo là liệu BS có giận không. Chừng 10 phút sau BS đến chổ mẹ tui làm những việc cần thiết và chuyển vào khoa gan mật và sau đó thì mổ cấp cứu ngay trong đêm đó.Tôi nhận xét là BS cũng có nguời này nguời kia nhưng phần lớn tui gặp nhiều BS nói không với phong bì. Nhũng nguời tôi được tiếp xúc họ thật sự làm việc vì lương tâm chức nghiệp.Có nguời đặt câu hỏi vậy thì BS sống bằng gì?Tui thật sự không biết trả lời câu hỏi này nhưng tui tin là BS vẫn sống được với thu nhập chính đáng ở BV nhưng rất chật vật khó khăn. BS cũng phải đầu tư và làm thêm ở đâu đó để cải thiện cuộc sống gia đình.Tui may mắn là chưa bao giờ phải đưa phong bì mà các BS các điều dưỡng các y tá vẫn phục vụ một cách rất tốt đẹp và ân cần.Tui tin là cái video đó chỉ là vụ việc đơn lẻ như là con sâu làm rầu nồi canh vạy. nếu đó là phong bì cảm ơn dành cho bác sĩ sau khi đã tận tâm chữa bệnh cho bệnh nhân thì ko thể lên án.Đó là lòng biết ơn và đáng đc thông cảm Tôi vẫn thường đưa phong bì cho bác sỹ, nhân viên y tế nhưng chỉ đưa sau khi tôi đã được chữa trị xong và tôi thấy cần thiết phải cảm ơn họ. Tôi thường nghĩ là mình làm như thế để họ thấy được rằng nếu họ tận tình với bệnh nhân, chữa trị có trách nhiệm thì họ sẽ được tôn trọng và được lợi. Quên gạt chống xe thì phạt dân nặng, nhưng quan tham ô hối lộ thì vẫn xử còn nhẹDo vậy tham nhũng không bao giờ hết được chỉ trừ khi quan không muốn tham nhũng Việt Nam - đất nước của những chiếc phong bì và văn hóa phong bì.Thật đáng buồn khi giặc nội xâm đang lộng hành khắp đất nước này. Tôi không cổ xúy cho việc nhận phong bì của bác sĩ nhưng những cái phong bì của bác sĩ là quá bé so với các phong bì là đất , là biệt thự , là ô tô và ti tỷ thứ vân vân khác . Nhưng phong bì của bác sĩ , thầy cô giáo dễ bị ném đá vì đó là những phong bì dễ" nhìn thấy" và họ là những đối tương yếu thế hơn cả trong khi xã hội chúng ta tôn vinh suông họ quá nhiều luôn gắn cho họ cái mác y đức trong khi tất cả các nghành nghề đều phải có quy chuẩn đạo đức hay quy chuẩn pháp luật Lương ThS.BS/công tác 15 năm = 3,69 x 1150 = 4.243.500 đ. Bà con có thấy logic ko ạ. Cảm ơn tác giả! Hiếm thấy phong bì cho Nhân viên y tế là những khoản tiền lớn và có lẽ các Nhân viên ngành y tế giàu len từ những cái phong bì.Tôi hoàn toàn Đồng ý với tác giả,hãy để chuyện nhỏ nó qua đi mà lo việc lớn.Nếu bệnh Nhân dù có hay không có phong bì cũng đều được chữa chạy phục vụ như nhau ( hoặc gần như nhau ) Thế là tốt rồi.Hãy đanh thời gian ,sự phấn nộ cho những cái lớn hơn,đáng hơn. Tôi không biết sao. Chứ khi người thân của tôi phải nằm viện, nhờ sự chăm sóc và chữa trị rồi lành bệnh, tôi rất muốn trả ơn cho người bác sĩ tận tâm và người điều dưỡng nhiệt tình đó. Nếu họ lấy tiền tôi sẽ nhẹ lòng, còn không tôi phải gửi họ 1 ít quà quê hay gì đó để biểu đạt lòng biết ơn. Tôi đang nói đến đội ngũ bác sĩ giỏi và có tâm chứ không phải những người hạch sách, phân biệt đối xử bệnh nhân giàu - nghèo. Đã từng có 1 bác sĩ mổ cứu sống 1 người tưởng không qua khỏi nhưng chỉ nhận của người ta lốc nước yến 32 ngàn mà không nhận phong bì; cũng từng có bác sĩ nhận phong bì của bệnh nhân giàu có rồi lấy số tiền đó giúp đỡ bệnh nhân khó khăn. Tôi chỉ mong muốn xã hội hãy tận tâm và đánh giá đúng vấn đề, đừng quơ đũa cả nắm. Than ôi,người ta nói dối công khai( tiền lương tối thiểu,tiền lương của một cán bộ cao cấp của Việt Nam khoảng 15 triệu,) vậy mà,nhà cao cửa rộng,Ô tô vài chiếc.con cái đi học tây,Mỹ .tiền lương BS bạn tôi,GS-TS 10 triệu.người ta bắt phải đủ ăn,học tập,hiếu hỉ...) tất cả là sự dối trá.và thực tế BS phải sống nhờ phong bì!!! Anh viết hay quá, cám ơn anh nhiều! Đãi ngộ không tương xứng chính là căn nguyên của phong bì nhưng phạm trù đạo đức của nhân viên y tế cũng tệ không kém. Nhưng không phải bỏ tất cả vào một rọ. Tôi thấy nhiều bác sỹ trẻ của viện tim mạch Bạch mai hoặc Việt _Đức rất tốt dù họ vẫn đi xe gắn máy , ở nhà trọ. Trong khi nhiều bác sỹ lớn tuổi có nhà lầu ,xe hơi, con du học ở nước ngoài vẫn vặt phong bì của bệnh nhân . Tệ hơn là còn mang cả chức danh ra mặc cả với bệnh nhân. Tôi đã từng nuôi người thân ở bệnh viện. Tôi thấy văn hóa phong bì đó rất tàn nhẫn và ác độc. Nhiều người cả đời mới vào bệnh viện 1 lần thì biết chạy phong bì vào đâu cơ chứ . Thế nên dễ bị 'tiền mất tật mang' lắm . thà rằng tốn bao nhiêu tiền cứ rõ ràng và thẳng thắng mà nói cho người ta biết . Nếu người ta có đủ tiền thì sẽ chạy chữa còn không thì thôi. Đằng này cứ lập lờ rồi nhùng nhằn không chạy chữa nhiệt tình cho bệnh nhân . Cái Văn Họa Phong Bì của chúng ta thật thâm sâu hiểm ác . Tôi cũng từng đưa phong bì cho bác sỹ, điều dưỡng... tôi cũng thấy buồn tủi cho tôi, cho bác sỹ,...và hơn hết là cho cái xã hội này.
Chính quyền có nghe dân? Đang yên đang lành, con hẻm biến thành một tiểu công trường, với những đường rãnh xương cá, lầy nhầy bùn đất. Trước hẻm, một ụ đất trồi lên án ngữ như một thứ rào chắn ngang ngược. Dĩ nhiên, bất cứ ai lưu thông qua con hẻm đều bức xúc. Và cũng dĩ nhiên không kém, vào mỗi cuối tuần để mặc mọi thứ ngổn ngang, các công nhân thi công công trình đều vắng bặt. Dân cáu là chuyện của riêng dân. Giờ thì chúng tôi phải đi đường vòng, xa hơn, kẹt xe hơn, và sự ức chế trên những con đường khói bụi càng khiến tôi nhớ đến con hẻm sạch sẽ của mình trước kia. "David Cameron", "Từ chức", "Brexit", "Vương quốc Anh", "Liên minh châu Âu (EU)", "Trưng cầu dân ý lần hai"... là những cụm từ khuấy đảo thông tin vào cuối tuần rồi. Nhiều người Anh sau cơn hồ hởi ném lá phiếu trưng cầu dân ý vào thùng, phút chốc lại lâm vào trạng thái hoang mang với câu hỏi: "Mình vừa làm xong việc gì ấy nhỉ?". Và khi ý thức được việc vừa thực hiện, 3 triệu công dân Anh lâm vào trình trạng hoảng hốt, đòi bỏ phiếu lại. Tính hợp lý của cuộc trưng cầu dân ý ở Vương quốc Anh vừa rồi, là điều tôi không bàn tới. Tôi chỉ muốn nói về cái cách mà người Anh được tham gia vào câu chuyện của hệ thống chính quyền tại nước này. Ít ra, đến cuối cùng, sau khi lá phiếu được bỏ, họ có hoảng hốt, thì cũng được quyền tự hỏi là “mình vừa làm gì ấy nhỉ?” - chứ không phải là “họ vừa làm gì ấy nhỉ?”. Khác với cuộc trưng cầu dân ý ở Anh vừa qua, không có tính bắt buộc về mặt pháp lý đối với chính phủ (cho dù chính phủ Anh chắc cũng sẽ thuận lòng dân), thì Luật trưng cầu dân ý vừa được thông qua ở nước ta cuối năm vừa rồi, khẳng định rằng nếu có trưng cầu dân ý, thì kết quả đó buộc phải được thực hiện. Tức là Luật của ta rất mạnh, ý chí chính trị của Việt Nam trong việc lấy ý kiến nhân dân rất cương quyết. Nhưng đấy là lý thuyết. Còn nhu cầu lắng nghe ý kiến của người dân trong cuộc sống thường ngày được thể hiện như thế nào? Từ con hẻm đến con đường nhỏ, nơi nào cũng thấy người dân bị bất ngờ vì những quyết định của chính quyền. Mấy năm trước, các công nhân xây dựng công trình công cộng bỗng đào một rãnh sâu trước cửa trụ sở của một doanh nghiệp nọ. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Ông chủ doanh nghiệp cáu lắm, truy vấn. Họ lặng im. Ông chủ doanh nghiệp kể cho tôi nghe, muốn được làm nhanh phải biết điều biếu họ ít tiền. Ông chủ doanh nghiệp không muốn thực hiện điều này, thứ mà ông muốn chỉ là thoả mãn được câu hỏi, "Sao không thông báo cho ông biết lịch trình thi công?". Hẳn là, chẳng ai trả lời cho ông câu hỏi đó. Năm 2013, ông Nguyễn Văn Lang, một công dân của thành phố từng khởi kiện Sở Giao thông Vận tải vì để nhà thầu dựng lô cốt án ngữ trước quán cơm của ông quá lâu. Tòa án Nhân dân TP HCM đã tuyên cho Sở Giao thông Vận tải phải bồi thường cho ông Lang một khoản tiền. Một lần “lắng nghe” vô cùng hiếm, và phải qua hình thức lá đơn kiện. Điển hình nhất cho câu chuyện dân làm việc của dân, chính quyền làm việc của chính quyền là câu chuyện nâng đường lẫn xây tường chống ngập trên đường Kinh Dương Vương, Quận 6 vừa qua. Chính quyền muốn làm cứ làm, dân chịu cứ cố chịu cho đến lúc may mắn được báo giới phản ánh và lãnh đạo thành phố xét lại. “Trưng cầu dân ý” không phải là khái niệm để nói về một cuộc bỏ phiếu cả nước như chuyện vừa diễn ra ở Vương quốc Anh. Ở nghĩa rộng, nó là việc lắng nghe ý kiến của người dân ở mọi cấp độ, trong những quyết định có thể gây ảnh hưởng mạnh đến đời sống nhân dân và có khả năng người dân có ý kiến khác. Vẫn biết là đã có cơ quan dân cử để giám sát, nhưng không phải là vì thế mà người dân còn mỗi quyền… im lặng đứng nhìn. Dĩ nhiên, mỗi thể chế có những lề luật riêng phù hợp với quốc gia, vùng lãnh thổ ấy. Có điều, nhìn cái cách của người dân Anh đang bỏ phiếu về con đường của cả dân tộc, tôi lại nghĩ đến con hẻm mình đi làm mỗi sáng. Chỉ một con hẻm nhỏ xíu mà ý dân cũng không được lắng nghe, thì dân sẽ rất ngại khi bàn đến chuyện con đường lớn của dân tộc.Ngô Nguyệt Hữu cam on nha bao vi nhung y kien rat sau sac. Rất hay! Từ giấy tờ ra thực tế còn xa lắm nhé. Làm khó để ló ra tiền mới xong việc được. Viết hay. Ở ta cũng có thời người đại diện cho chính quyền lắng nghe nguyện vọng, ý kiến người dân, đó là thời chiến tranh chống Pháp và Mỹ và mọi việc lớn nhỏ đều đạt kết quả tốt đẹp.Cụ Hồ đã nói dễ vạn lần không dân cũng chịu; ngày nay nhiều cán bộ xa dân cửa quyền hách dịch và cũng không để ý tới quyền lợi của người dân, chỉ chăm lo lợi ích cá nhân. Hay quá. Cảm ơn nhà báo. QUÁ Ý NGHĨA Toàn dân đọc ! Hay quá, cảm ơn nhà báo. Rất thích cách phân tích, liên tưởng của anh. viết rất hay. xin cảm ơn Lòng tôi đã được tác giả giải bày. hay quá “mình vừa làm gì ấy nhỉ?”, “họ vừa làm gì ấy nhỉ?”. 2 câu hỏi chỉ khác nhau 1 chữ, nhưng hay và Ý Nghĩa. Chỉ thấy nói hay chưa thấy ai lắng nghe . viết hay lắm nhà bào, ủng hộ hết mình vì sự thật.
'Hổ dữ không chung một chuồng' Trần Quốc Quân Cái hàng rào 7 năm để gỡ cũng là quá nhanh cho tư duy kinh doanh của người Việt, thực tế ở VN hiện nay “2 con mèo không thể nhốt chung chuồng” vì con nào cũng nghĩ mình là hổ Đợt vừa rồi một doanh nghiệp cũng có chương trình liên kết với các doanh nghiệp Việt, không biết có phải bài mà tác giả nói hay không. Dù là doanh nghiệp nào thì tôi cũng rất kỳ vọng họ làm nên chuyện bởi các thách thức đến với chúng ta quá gần, nếu bị động thì hậu quả khôn lường. Tiềm năng của những dòng sản phẩm Việt nam là rất lớn, hi vọng chúng ta không bỏ lỡ. Em ở Mỹ và em cũng chứng kiến điều này. Người Việt tự dìm nhau mà chết trong làm ăn, từ làm nails, bán nail supplies, bán phở, mở siêu thị... Một cây làm chẳng nên nonBa cây chụm lại nên hòn núi caoThị trường Việt đang lao đaoCác doanh nghiệp phải làm sao bây giờ?Tôi nghĩ để các doanh nghiệp Việt phát huy sức mạnh tại thị trường bán lẻ trong nước thì cần phải có một người thủ lĩnh đủ sức, đủ tầm, đủ kinh nghiệm để tập hợp và định hướng cho các doanh nghiệp nhỏ hơn. Vị thủ lĩnh này sẽ bằng kinh nghiệm và sức mạnh của mình (tiềm lực tài chính và các yếu tố liên quan khác) để nâng đỡ các doanh nghiệp nhỏ. Những Vingroup, FPT, Viettel cần phải có hành động gì đó đi chứ. Người Hoa ở ĐN có lập ra cái gọi là NGŨ BAN. 5 ban nầy là : Triều-Châu, Phúc-Kiến, Hải-Nam, Quảng-Đông, Quảng-Tây. Thấy gia đình người Hoa nào gặp khó khăn là 5 ban họp nhau lại để giúp đỡ đưa đẩy để ăn nên làm ra.Còn dân Việt-Nam mình thì chỉ biết kèn cựa, chèn ép, thậm chí giết hại để được phần hơn. AI CHẾT MẶC AI, TIỀN THẦY BỎ TÚI. Hai con hổ đánh nhau. Con kên kên ngồi chờ. Thay vì khẩu hiểu “Người Việt dùng hàng Việt” cách đây hơn một thập kỷ thì khẩu hiệu mà chúng ta cần dùng lúc này là “Doanh nghiệp Việt – hãy đoàn kết lại” Đơn giản bởi vì người Việt có đặc điểm chung là thấy người ta làm cái gì được cũng làm theo, không sáng tạo nên thị trường hẹp lại, tăng tính cạnh tranh trực tiếp. Thay vì làm theo người ta, thiết nghĩ nên thiết lập các dịch vụ hỗ trợ hoặc sáng tạo ra cái mới để cạnh tranh, cùng nhau khai thác thị trường ở các khía cạnh khác nhau thì sẽ cùng lớn mạnh, phát triển. Đoàn kết, tương thân, bác ái,.. sẽ tạo ra sức mạnh. Cám ơn góc nhìn của tác giả. Mong sao người VN sớm thức tỉnh về việc này. Mình bây giờ cũng đang tập tành kinh doanh, cũng rất thấu hiểu về tư tưởng chia sẽ và hợp tác cùng phát triển. Trong từng quyết định cho dù lớn hay nhỏ cũng đều đặt tư tưởng hợp tác cùng phát triển lên hàng đầu. Những người mình gặp gỡ, hợp tác cũng còn rất lâu mới đạt đến cái tầm của những doanh nhân như trong bài viết của anh Quân, và khi kêu gọi hợp tác mình cũng đang nhận được những cái lắc đầu, những cái nhìn hoài nghi. Đôi khi cũng thấy chùn chân, nhưng rồi lại nghĩ mình phải cố, con đường này không dễ dàng. Làm sao để tạo một cơ chế để mọi người cùng hợp tác và chia sẽ với nhau trong một nền kinh tế cạnh tranh đâu phải là việc một sớm một chiều.Đọc bài viết của anh Quân mới thấy khó khăn còn chồng chất. Người Việt Nam đâu chỉ những doanh nhân nho nhỏ, những người làm ăn nhỏ như mình vẫn đang nghĩ đến những lợi ích trước mắt, cục bộ mà kể cả những doanh nhân lớn đạt được nhiều thành công muốn ngồi lại hợp tác với nhau cũng đang rất khó khăn. Vẫn biết khó khăn, chồng chất khó khăn nhưng mình vẫn có một niềm tin rằng : người Việt Nam khi đoàn kết với nhau sẽ làm được những điều thần kỳ. Thôi vẫn tự nhũ lòng : tôi ơi đừng tuyệt vọng. liên kết với nhau thì mới mạnh được. Khách quan mà nói, người Việt chúng ta nên học hỏi cách kinh doanh của người Hoa, họ buôn bán trọng chữ tín, hỗ trợ nhau rất tốt trong kinh doanh, tư duy kinh doanh của người Việt rất giống với hình ảnh "đàn cua nằm trong chậu" "Đặc tính tham lam, ích kỷ, đố kỵ khiến cho rất nhiều người không nhận ra xu hướng các bên cùng phát triển, cùng có lợi khi chung tay làm chủ và phát triển doanh nghiệp, phát triển thị trường".Câu nhận xét đúng bản chất của vấn đề. Đây là lý do trên thế giới China Town có ở khắp nơi mà khó tìm ra một Việt Nam Town !!! Chỉ sợ khi có ưu tiên cho hang Việt thì ngay lập tức sẽ có nhiều CT nhập hang TQ về gắn Made in VN. Cụ thể là khoai Tây Đà Lạt còn bị giả ngay tại Đà Lạt đó mà!
Từ thiện như thế nào? Mấy năm chữa chạy cho cháu, tôi hiểu được nỗi đau và sự vất vả của một người mẹ có con chịu khuyết tật cơ quan sinh dục. Tổng quãng đường tôi đem con đi chữa đã dài đến ba vòng trái đất, với bao nhiêu nước mắt tiếng cười. Đến giờ, tôi vẫn không quên được từng khoảnh khắc của con: lúc cháu bước những bước đầu tiên, lúc cháu có “con chim”, cháu có thể tiểu đứng, và cả nỗi lo lắng khi bắt đầu cho cháu đi học. Cả những giờ đằng đẵng ngồi ngắm tuyết rơi lạnh lẽo và cô độc ở một đất nước xa lạ chờ con tỉnh lại sau ca phẫu thuật.Những người mẹ, người cha khác vì câu chuyện của Thiện Nhân, đã tìm đến với tôi. Hàng trăm, rồi hàng nghìn hồ sơ. Những gia đình tuyệt vọng - có đứa trẻ đã trải qua 7-8 lần phẫu thuật nhưng vẫn chưa thể đi vệ sinh bình thường. Và tôi quyết định rằng mình sẽ giúp họ.Mặc dù tôi gặp rất nhiều người tốt, những người sẵn sàng làm việc không công cho lũ trẻ, nhưng chúng tôi vẫn cần rất nhiều tiền. Bác sĩ Roberto de Castro là chuyên gia tiết niệu nhi hàng đầu thế giới, đã sẵn sàng đến Việt Nam phẫu thuật miễn phí cho các cháu. Nhưng chúng tôi cũng vẫn cần phải lo tiền đi lại cho bác sĩ, ăn ở. Ngay cả các bệnh nhi, phần lớn cũng là nhà rất nghèo. Việc đi lại và chăm sóc hậu phẫu của các cháu, cần có tiền.Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cả xã hội. Và tôi may mắn nhận được điều đó. Xúc động trước câu chuyện của Thiện Nhân, nhiều đơn vị đã chung tay, từ các báo đài, ngành y tế đến các doanh nghiệp. Dù năm nào cũng loay hoay mãi mới đủ mấy trăm triệu cho một đợt mổ, nhưng hành trình đến giờ cũng đã kéo dài được 9 năm.Chuyện tưởng thế là xong, là tốt đẹp. Có người cho, có người nhận. Nhưng đồng tiền xã hội quyên góp vào, đôi khi tôi đem đi trao lại, cũng mang lại những nỗi buồn.Có những bậc cha mẹ ỉ lại vào chương trình trong việc chăm sóc con. Mỗi lần bác sĩ Roberto sang, lại đem cháu đến khám. Nhưng phác đồ mà bác sĩ vạch ra, thì không chịu làm cho con, không đưa con đi tiêm, không nong niệu đạo cho cháu. Đến thời điểm phẫu thuật, xếp lịch rồi, bác sĩ giở ra thì hóa ra chưa thể phẫu thuật được. Mất rất nhiều công sức.Từ thiện có thể làm cho người ta phụ thuộc, tôi nghĩ mình hiểu điều đó: đến cả điều thiêng liêng nhất là đứa con mà cũng có thể nảy sinh tâm lý lơ là vì đã có người lo; thì tâm lý phụ thuộc về trợ cấp, về sinh kế, gạo mắm hay quần áo là có thể hiểu được.Tôi nhiều khi cũng ức chế. Chúng tôi vất vả lắm để duy trì chương trình, các mạnh thường quân cũng mang cả tấm lòng ra hỗ trợ, nhưng gặp các bậc cha mẹ quên cả đi tiêm định kỳ cho con, với tư cách một người làm mẹ tôi không chấp nhận nổi.Nhưng cuối cùng thì đó vẫn chỉ là những câu chuyện thiểu số. Dù mệt, dù khó, mẹ con tôi vẫn kiên định với con đường mình đi. Bởi vì tôi hiểu những đứa trẻ khuyết tật cơ quan sinh dục cần điều gì, tôi hiểu bố mẹ chúng cảm thấy gì. Có những cha mẹ thiếu nhận thức, nhưng chính vì thế nên họ càng cần sự giúp đỡ của các chuyên gia.Tôi nghĩ cuộc hành trình của chúng tôi lâu dài được, cũng nhờ chữ "hiểu" ấy. Tôi nghĩ là trong phần lớn các phong trào từ thiện khác, vấn đề cũng nằm ở chữ "hiểu" ấy. Nếu hiểu được đối phương cần gì, thì không nhất thiết họ phải nói ra, dù họ thiếu nhận thức để trình bày nguyện vọng, chúng ta cũng biết cách cho ra sao. Nếu không hiểu, thì cho dù có cho nhiều bao nhiêu, cũng có thể lệch so với điều mà người yếu thế thực sự cần. Nếu không hiểu, thì nỗ lực cho đi có khi lại tạo ra những hiệu quả không mong muốn.Khi những tranh cãi trong xã hội nổ ra về việc làm từ thiện, tôi nghĩ đến câu chuyện của mình. Quá trình tìm hiểu một cộng đồng, một cá nhân, để biết rằng họ thực sự cần điều gì, là một điều không hề dễ dàng. Tôi chỉ may mắn, là một người đã có được sự thấu hiểu ấy, sau khi đã đi đến hơn ba vòng trái đất cùng đứa con mình.Trần Mai Anh Cảm phục tấm lòng của chị đối với bé Thiện Nhân và với xã hội! Chúc mọi điều tốt lành đến với chị và gia đình! Từ thiện là việc chia sẻ nổi đau, chia sẻ sự thiếu thốn của đồng loại trong cộng đồng... xuất phát từ ĐỘNG CƠ muốn làm giảm đi sự đau thương thiếu thốn mà một cá nhân, một tập thể hay một cộng đồng đang gặp phải.Từ thiện có nhiều hình thức như góp tiền, quần aó, thực phẩm cho nguời, cộng đồng cần nhận sự hổ trợ nhưng có tính chất nhắn hạn.Một dạng từ thiện khác là "phát triển cộng đồng" mang tính dài hơi hơn cho cộng đồng thụ hưởng. Xây trường học, trường đào tạo nghề cho các cộng đồng dân cư vùng cao để tạo việc làm thoát nghèo chẳng hạn là từ thiện mang tính dài hạn, so với việc góp tiền góp quần áo... mang tính tính chất ngắn hạn tức thời.Dù hình thức nào đi nữa thì từ thiện là hành động CAO CẢ rất đáng kính trọng.Việc làm của tác giả bài báo là việc rất CAO CẢ đáng KÍNH TRỌNG, xuất phát từ TÂM và tính TỪ BI sẵn có.Từ thiện đôi khi cũng bị không phù hợp ở chổ nguời cho chưa hiểu nguời nhận thực sự cần gì, ít khi nguời cho tìm hiểu sâu nhu cầu thật sự của nguời nhận. Không ít nơi nhận hàng từ thiện không phù hợp (áo quần nguời lớn lại đi cho nơi cần cho trẻ em v.v...) làm cho bên nhận cũng lúng túng.Không ít ngưòi, tổ chức cũng sử dụng từ thiện như phương tiện đánh bóng tên tuổi. Đấu giá SIM đẹp làm từ thiện, trả giá cao được truyền thông trực tiếp nhưng sau đó thì bỏ chạy. Dạng từ thiện này là dạng "từ bỏ thiện tâm".Xin bày tỏ lòng kính trọng và ngưỡng mộ với nhiững cá nhân, tổ chức đã và đang làm từ thiện bằng cái tâm, bằng lòng trắc ẩn từ bi của mình. Chị đừng vì thiểu số mà bỏ đa số, cuộc sống vi diệu vậy đó, :)Mong chị làm được nhiều điều tốt hơn nữa.Cảm phục Chị Thật ngưỡng mộ chị, một phụ nữ giàu lòng nhân ái. Từ thiện không đơn giản là sự "cho đi" mà quan trọng là cách cho... Người cho phải có tâm mới biết nên cgo cái gì, cho như thế nào!!?. Và khi ta cho đi cũng là khi ta được nhận lại, thật nhiều.. Cảm phục tình thương bao la của chị dành cho bé Thiện nhân, khâm phục gia đình anh chị đã đồng lòng cùng nhau vượt qua khó khăn mang đến cuộc sống mới cho một số phận bất hạnh và cảm ơn chị đã có một bài viết hay mang nhiều nỗi niềm và trăn trở vấn đề tưởng như dễ dàng nhưng cũng rất khó khăn - từ thiện thế nào cho đúng nghĩa. Cảm ơn chị. TRẦN MAI ANH. ĐÚNG LÀ NHÀ BÁO TÌNH NGƯỜI Dù gì thì việc từ thiện cũng đem lại lợi ích nào đó. Chúc chị luôn vượt qua những thị phi để góp phần đem lại niềm vui cho những người còn bất hạnh. Ngay cả chuyện trước mắt :cái BHYT trẻ em cũng được một số nào đó ỉ lại, lơ là chăm con em mình, cứ để bệnh, hay cứ đi khám đại ( khai không bệnh ho,kém ăn ......) để lấy thuốc uống chứ không lo phòng bệnh .. Vấn đề nằmở dân trí và kinh tế !! Hành động của chị Mai Anh nhận nuôi cháu Thiện Nhân là 1 việc thiện lớn, không phải ai cũng dám làm và làm được.Đối với 1 vài người và 1 số tổ chức, việc làm từ thiện như 1 thứ trang sức, 1 hình thức quảng cáo kinh doanh.Suy cho cùng, dưới hình thức nào đi nữa, việc làm từ thiện luôn cần thiết cho xã hội và những người nhận nó! Sở dĩ mọi người đều biết làm việc lành thì có phúc báo.Nhưng khi làm mới biết là không đơn giản . Bất cứ làm điều gì phải xuất phát từ chữ tâm? Cảm ơn chị Mai Anh. Tôi vẫn gọi chị là mẹ Teresa Vietnam Có một số người phúc phận kém nên không nhận được những điều tốt đẹp mà cuộc sống đưa đến trong tầm với của họ. Mỗi người đều chỉ có thể làm tốt việc của mình, việc của người khác ta không quản được. Chị đã chọn đường mình đi, việc mình làm, chúc chị luôn mạnh khỏe, an lành! tôi cảm thấy nhà báo TRẦN MAI ANH như một vị bồ tát vậy, rất cảm phục chị.
'Không thầy đố mày làm nên' Đúng ngày, đúng giờ, tôi háo hức lên giảng đường.- Các em, thầy là Nam, rất vui được làm việc với các em. Ta bắt đầu nhé. Cho thầy hỏi, tại sao các em lại đăng ký học môn này?Lòng tôi khấp khởi, đợi chờ những câu trả lời có cánh của những học trò biết rõ tôi là ai.Nhưng lạ, không một cánh tay nào giơ lên.Truy mãi, cũng có một cậu lí nhí.- Em cũng định đăng ký môn khác, nhưng hết chỗ rồi. Mà cũng chỉ có khung giờ này là em còn rảnh. Đành vậy.- Các em khác cũng vậy hả? - Cả lớp im lặng cúi đầu (chắc là đồng ý).- Vậy mục đích học của em là gì?- Thưa thầy, phải đỗ ạ, không thì không được làm đồ án.Vì mục đích đó, tôi đã hết sức cố gắng cùng các em. Chúng ra trường, đều có việc ổn định, một số khá thành công. Nhưng tôi không tin lắm về sự đóng góp của mình.Nhiều khi ngồi nghe bài giảng của các thầy cô, tôi cứ nghĩ vẩn vơ. Nếu coi thầy cô là ca sĩ, bài giảng là bài hát, giảng đường là phòng hòa nhạc, các sinh viên là khán giả, thì sẽ còn lại bao nhiêu sinh viên ở trong lớp? Thậm chí đa phần các thầy cô có thể sẽ phải trả tiền để sinh viên tiếp tục ngồi nghe.Từ lâu, tôi đã rất băn khoăn với câu tục ngữ mang tính "thách đố" rằng "Không thầy đố mày làm nên". Cách hiểu ấy đến nay tôi cho là đã nhiều phần lạc hậu.Thời đại đã thay đổi, thầy cô giáo không còn giữ thế độc quyền trong truyền thụ kiến thức. Học trò vẫn cần thầy, nhưng theo một cách khác. Học trò cần được biết rằng những kiến thức mà thầy cô đang giảng hôm nay, ngày mai có thể đã lạc hậu. Trong hành trình tìm chỗ đứng trong cuộc đời, bất kể ai cũng có thể là người dạy của chúng ta. Tác giả đưa ra 2 chủ đề trong bài viết, và khi đọc tôi đã suy ngẫm rất nhiều:1. Mục đích học của em là gì?Nếu khi còn là sinh viên, chắc chắn tôi sẽ trả lời như câu trả lời của bạn sinh viên kia: Học để đỗ, để qua môn, qua môn thì mới được làm đồ án, mới có thể lấy bằng và ra trường.Còn bây giờ, tôi học để hiểu cái mình đã làm, đang làm và sẽ làm.Tại sao ngay từ khi bước vào trường đại học, tôi không có được cho mình mục đích đó?Thứ 1 vì chưa có tầm nhìn. Học xong cấp 3, rồi vào đại học, cứ thế chỉ biết học để ra trường. Không ai chỉ cho tôi 1 hướng nào khác ngoài con đường đó. Khi ra trường tôi phải tự chọn con đường cho mình, đó là lúc tôi mới biết mình cần học điều gì.Thứ 2 là thiếu tự tin. Nghĩ rằng mình không thể làm được gì sớm nếu chưa có bằng đại học, nên chỉ nghĩ học cho xong rồi làm gì thì làm. Nếu có chút suy nghĩ lệch hướng đó tôi liền bị tác động bởi bố mẹ, bạn bè, anh chị... thậm chí là ở đâu, hỏi ai họ cũng nói vậy. Và sự thực thì cũng gần như vậy.Thứ 3 là trường đại học chỉ dạy như thế mà thôi. Người thầy luôn có 1 khoảng cách nhất định với sinh viên. Thêm vào đó họ cũng chịu áp lực nhiều từ bản thân công việc của họ: dạy nhiều (thì mới có lương cao), áp lực từ cấp trên... nên rất khó để họ có thể gần gũi với sinh viên, truyền cảm hứng cho việc học tập, nghiên cứu. Thêm nữa là bản thân sinh viên chẳng biết thực sự mình cần gì để hỏi, hoặc hỏi những vấn đề mà muốn giải thích mất nhiều thời gian, công sức, vậy mấy khi giáo viên tận tâm giải đáp (do muốn hiểu được vấn đề A thì phải hiểu nhiều kiến thức khác mới tổng hợp lên được)2. Vai trò của người thầy đã khác.Điều này đúng, nhưng liệu họ có tự thay đổi được không, khi mà họ gặp phải những vấn đề sau:- Kiếm tiền- Áp lực công việc (cái này tôi không làm nghề giáo nên không rõ, nhưng mẹ tôi làm giáo viên và bà bị căng thẳng bới vấn đề này rất nhiều)- Học trò chẳng biết gì khác, dạy gì biết đấy, học xong lại quên sạch- Môi trường không chấp nhận sự thay đổi của họ. Nếu ở các trường tư, giáo viên có thể thoải mái hơn trong việc thay đổi cách dạy, phương pháp cũng như kỹ năng dạy, thì trường quốc lập lại rất khó. Trong môi trường mà làm gì cũng bị soi xét, và số đông đều như vậy, thì chỉ 1 vài sự thay đổi nhỏ cũng rất rõ rệt, và chẳng mấy chốc nó lại bị kéo về vị trí cũ mà thôi.Trường học, nó không khác gì 1 xã hội thu nhỏ. Ở đó sinh viên là người dân. Họ phải đóng tiền (đóng thuế) mới được học, và kiến thức họ nhận được chủ yếu từ những người lãnh đạo họ, cai trị họ (giáo viên). Có những thứ họ biết, nhưng họ không được nói, vì nói ra cũng chẳng có ích gì, đôi khi lại mang họa. Muốn dân được tốt, được giỏi, thì trước hết mong những người cai trị họ hãy thay đổi, rồi sau đó hãy mong người dân thay đổi. Vì trên chưa mở mà dưới đã mở, thì dưới dễ sai đường mà trên mất quyền, dễ rối loạn. Trách nhiệm và cởi mở. Chữ "Thầy " là dẫn dắt chứ không phải là " ra lệnh". khi Thầy đã trăn trở và khiêm tốn như vậy thì đích thị Thầy đã xứng là Người thầy. Sự học là vô biên, Thầy ta cũng vô cùng, đâu chỉ mấy người đọc giáo trình cho sinh viên chép mới được gọi là thầy. Với tôi những tác giả viết ra những tác phẩm, công trình hay, có giá trị; hoặc giả những người truyền thụ kinh nghiệp trong công việc, những người truyền cho ta cảm hứng tích cực mới xứng được gọi là thầy. Học ở Đại học may lắm xây cho ta được cái nền móng tốt, còn tòa kiến thức phải do chính ta tự kiếm tìm dựng lên bằng dấn thân vào công việc. Và muốn có đỉnh cao, quan trọng nhất bạn phải có kĩ năng tự học & đọc sách; và chắc chắn bạn phải tinh thông Anh ngữ để có thể dễ dàng tiếp cận với kiến thức nhân loại. Hay cho câu "Tôi sẽ mang được điều gì đến cho các em" thay vì "Tôi là ai trong mắt các em". Cảm ơn thầy, người đồng nghiệp của tôi! Học trò ngoan : Do gia đình biết dạy dỗ và bản thân nỗ lực. Học trò hư : Do thầy cô không biết dạy. Quá đắng cho nghề giáo ngày nay. Câu kết rất hay " Tôi sẽ mang được điều gì đến cho các em". Tôi nghĩ tất cả thầy cô nên đọc bài này. Rất hay. Bạn là một người thầy của hiện tại và tương lai. Có nhiều người thầy như bạn đất nước ta nhất định sẽ cải thiện được nền giáo dục. Giáo dục là gốc dễ của mọi vấn đề trong xã hôi. Tương lai của đất nước cũng cần có một nền giáo dục phát triển tương đồng với nó. Thật sâu sắc, cảm ơn anh nhiều Lý luận phải luôn được bổ sung từ thực tế nếu không lý luận sẽ mất giá trị. Làm mà không có lý luận là làm mò mẫm, chỉ có lý luận mà không làm là lý luận suông. Từ đó sẽ dẫn đến ngộ nhận về vai trò, sai lệch về hành vi. người thầy mang lại những thứ là kinh nghiệm cho sinh viên, để người đi sau sẽ ít phải vấp ngã, còn học hay không là do SV họ sẽ phải tự ý thức. ít nhất cũng phải biết muốn gì và sẽ hành động thế nào, Muốn buổi chiều có 1 tỷ 500t thì buổi sáng ít nhất phải mua 1 tờ vé số 10k. Nhiều thế hệ thầy trò cứ nối tiếp nhau ngộ nhận như vậy và cái kết đắng của chúng ta hiện nay "Thầy" trong cuộc đời tôi là "những gì tôi học được từ người ấy". Tôi vẫn thích câu "Làm thầy mày không nên đố" hơn. Giáo dục vn quá đề cao vai trò của người thầy.Lúc nào cũng nhất tự vi sư,bán tự vi sư.Giáo dục thế giới đã thay đổi nhiều trong thế giới toàn cầu hóa hiện nay:người thầy chỉ là người hướng dẫn học sinh học tập chứ không phải áp đặt ý chí và nhồi nhét kiến thức một chiều như hiện nay ở nước ta.Nếu công cuộc đổi mới giáo dục sắp tới không tốt,không thay đổi được cách dạy và học thì vn khó lòng mà có nguồn nhân lực chất lượng cao cho sự nghiệp công nghiệp hóa của đất nước. Đồng ý với anh Nam. Tôi cũng thường nghĩ vậy: mỗi giờ lên lớp, mình sẽ cho học trò cái gì?
Chàng Tây dọn rác và cái vỗ tay Đó là hình ảnh đang được nói đến nhiều tại Hà Nội những ngày này. Chủ tịch thành phố đã đến gặp, cảm ơn và đeo vào ngực áo của chàng trai người Mỹ một huy hiệu có biểu tượng của Hà Nội.Nhưng hình ảnh ấy lại làm tôi nhớ đến một dòng kênh đen nổi tiếng khác: kênh Nhiêu Lộc. Con kênh ấy cũng từng là biểu tượng cho một sự giúp đỡ tốt đẹp của bạn bè quốc tế dành cho Việt Nam.Tôi vẫn nhớ năm 2014, những bạn bè tôi làm việc tại Ngân hàng Thế giới hồ hởi chia sẻ những bài báo nói về việc dòng kênh Nhiêu Lộc đã "hồi sinh", về hình ảnh những đàn cá bơi lội trở lại trên dòng kênh từng là cơn ác mộng của người dân TP HCM. Những người làm việc cho World Bank tại Việt Nam không thể giấu được sự phấn khởi. Dự án vay và tín dụng trị giá cả trăm triệu USD mà Ngân hàng Thế giới hỗ trợ TP HCM để giải quyết vấn đề ô nhiễm của kênh Nhiêu Lộc, dường như đã đem lại kết quả bước đầu tốt đẹp.Ngay sau những kết quả ấy, năm 2014, đã có thêm 450 triệu USD được Ngân hàng Thế giới duyệt để tiếp tục giải quyết vấn đề của Nhiêu Lộc.Nhưng bây giờ thì hàng chục tấn cá chết vì ô nhiễm cục bộ. Nước và rác thải của khu dân cư tiếp tục đầu độc dòng kênh và tạo ra một thảm cảnh.Tôi nhớ đến kênh Nhiêu Lộc, dự án của World Bank và tự hỏi: Đằng sau nụ cười của James Joseph Kendall và những tụng ca dành cho anh hôm nay, sẽ là gì?Kendall sẽ không thể quay trở lại dòng nước đen ở Yên Hoà hàng năm để dọn rác. Cái "mầm" mà lòng thiện chí quốc tế đã cấy lên sẽ phải được tiếp tục nhân lên bằng hành động của những người bản xứ. Cũng như thế, là các gói IDA của Ngân hàng Thế giới.Tôi đã nhiều lần chứng kiến những dự án hỗ trợ quốc tế trở nên vô nghĩa sau khi sự hỗ trợ dừng lại. Chúng không có tiếp nối. Tôi thấy người Nhật Bản đến, đổ nhiều triệu USD để đào tạo nghề cho những ngôi làng Việt Nam, để rồi sau khi họ đi, cũng không còn cơ chế nào tạo điều kiện cho dân làng sống tiếp bằng nghề ấy. Tôi thấy những công trình công cộng được giúp xây lên rồi bị bỏ không vì không ai quản lý và khai thác.Việc vỗ tay khen Kendall sẽ không làm cho những kênh mương ở Hà Nội tiếp tục sạch sẽ; cũng như là World Bank sẽ không thể "bảo hộ" vĩnh viễn cho dòng kênh Nhiêu Lộc.Sự thiện chí của bạn bè quốc tế, có thể sẽ thành vô nghĩa nếu như nó chỉ dừng lại ở... thiện chí và quan trọng hơn nếu như những bàn tay người bản xứ chúng ta chỉ dùng để hoan hô.Đức Hoàng Trên 10 năm qua, tôi đi dọn rác ở hầu hết bãi biển ở Việt Nam, nhưng không bao giờ tôi có ước vọng làm sạch bờ biển. Cứ nhún tay mà làm, rồi ai muốn bắt chước cũng được. Giáo dục Vn nên dạy các em bé từ nhỏ là không được vứt rác bừa bãi. Nếu không có thùng rác thì cũng phải cầm rác mình định vứt mang về nhà. Thứ hai là đầu tư triệu Usd này kia để vớt rác sao không cung cấp nhiều thùng rác công cộng cho người dân từ nông thôn tới thành phố. Nhiều lúc mình muốn vứt rác đi mà nhìn tới nhìn luôn chả thấy cái thùng rác nào. Mình về Ninh Thuận thấy người dân vứt rác xuống sông xuống biển không thương tiếc. Buồn lắm! Tôi hiểu, do bệnh lười cố hữu của dân ta thôi mà anh Đức Hoàng. Bài viết của anh làm tôi chợt nhớ đến cậu bé Hào Anh ở đầm tôm năm nào, người người quyên góp được một đống tiền rồi ném cho 1 cậu bé không được giáo dục từ nhỏ, sau đó ngồi chờ thằng bé thành...một người vĩ đại ( có lẽ thế ) Thay vì vỗ tay hãy cùng xắn tay bảo vệ môi trường. Ngày xưa quê tôi ngừoi ta nói câu này:Nặng phần gắp rót, nhẹ phần vỗ tay và ngừng ngay phát biểu.Lúc đó tôi còn quá ngốc xít để hiểu. Bây giờ tôi hiểu rồi cái gì cũng phải hành động thực chất là đầu tiên đừng chùm chăn hô khẩu hiệu và vỗ tay tán thưởng xuông Thực ra nhiều cái tay hoan hô của chúng ta cũng chỉ là cái vỗ tay theo. Người khác vỗ thì mình vỗ. Người khác ném đá thì cũng ném theo. Ngay cả khi comment cũng vậy..... Bài viết rất hay, mong mỗi người trong chúng ta có ý thức hơn nữa chứ đừng có chỉ biết đứng vỗ tay và thờ ơ như đây ko phải là việc của mình Chuân ko cân chinh ! y thuc con nguoi thoi, di dau cung thay rac. Bai viet rat thuc te. Cam on tac gia>! Em hiểu là: Thiện chí và tiếp nối duy trì hành động. Cảm ơn anh Hoàng, chúc anh mạnh khỏe..!! Tôi đồng ý với tác giả. Chính mình phải làm gương và giáo dục con cái mình ko đuợc vứt rác bừa bãi thì mới mong cải thiện đuợc tình hình. Con gái tôi 7 tuổi và cháu ý thức tốt đuợc việc này. Một người công dân tốt, ngoài làm tròn bổn phận của mình ra thì có thể giúp đỡ được một vài người, có thể dọn rác công cộng được vài ngày. Nhưng một người cán bộ tốt, có tâm, có tầm thì sẽ giúp được rất nhiều người và có thể làm thay đổi môi trường, từ bẩn thành sạch. Hãy nhìn xem Việt Nam có được bao nhiêu cái thùng đựng rác nơi công cộng. nếu ko nói là quá ít. Haizzz tại sao không dạy ý thức cho mỗi người phải biết giữ vệ sinh chung ,tôi thấy những bãi biển hâu như không có thùng rác nào , những người cho bán hàng trên bãi biển không có ý thức dọn dẹp vệ sinh thì không cho bán . Cứ bảo không có thùng rác. Nhưng thử hỏi quá lớn và quá nặng để làm sao và chi phí quá lớn làm sao sản xuất cho đủ? Nếu vừa vừa thì họ sẽ đánh cắp để làm chậu cây, hũ đựng mắm, chứa nước ,etc. Bằng xi măng thì rất đẹp nhưng giá thành cao. Bằng kim loại, gỗ hay nhựa sẽ chóng bay hơi. Có thể hô hào doanh nghiệp bảo trợ dự án thùng rác công cộng nhưng chắc chẳng ai thích xem thuong hiệu của mình tại nơi ấy cả. Bài toán môi sinh luôn luôn là bài toán hóc búa. Khoảng 35 năm về trước có người bạn cùng lớp khoe đánh cắp 1 thùng rác làm từ thùng phuy cắt thấp đi để làm trống bass tại vì hắn mê trống. Trống thì chẳng có nhưng cuối cùng nó thành lò nấu bánh chưng ngoài trời. Khan hiếm vật liệu, dân nghèo thành ra nhiều hệ lụy.
Nhìn ông Thăng nghĩ về ông Bá Thanh Tôi hiểu, từ Bộ trưởng, phụ trách một ngành, trở thành Bí thư một thành phố đông dân nhất nước, ông cần thời gian.Tôi quan sát cách ông “nắm việc”. Nhiều tháng liền, ông Thăng trở thành nhân vật nóng nhất bởi phát ngôn, hành động ngay và luôn. Điều đó đã tạo ra sự tác động cụ thể. Ít văn bản giấy tờ và tăng tính trực quan khi xử lý thông tin là điều thấy rõ nhất ở ông. Trong hai cuộc làm việc tại Hóc Môn mới đây, ông đến tại chỗ nơi bị dân kêu và chất vấn địa phương về con rạch ô nhiễm, về bãi rác Đông Thạnh. Có nơi, ông đưa ra thời hạn: Giám đốc không làm được thì cách chức; giải quyết không xong thì chủ tịch huyện kiêm luôn ghế giám đốc công ty môi trường để mà làm cho xong. Và nếu quan sát sẽ thấy việc “trảm tướng” của ông Đinh La Thăng không phải chỉ là phát ngôn. Khi còn làm Bộ trưởng Giao thông, ông đã thay chỉ huy công trình khi đi kiểm tra tiến độ sân bay Đà Nẵng và Quốc lộ 1A vì thi công chậm trễ. Cả hai công trình sau đó đều vượt tiến độ.Người dân TP HCM gần đây dùng một cụm từ vui vui khi muốn nói về những bức xúc: “Méc anh Thăng!”. Chưa có Ủy viên Bộ chính trị, Bí thư thành ủy nào mà có đông người gọi là anh, thay vì gọi bằng ông. Trong mắt họ, ông Thăng đã tạo ra được ấn tượng về sự quyết liệt. Ở khía cạnh khác, nó cũng là dấu hiệu cảnh báo những cơ sở nơi ông sẽ thị sát. Sự quyết liệt đến mức truy vấn chắc cũng làm chạnh lòng không ít cán bộ và khiến không ít người thắc thỏm.Câu chuyện của Bí thư Thăng khiến tôi nhớ 15 năm trước, có lần Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng Nguyễn Bá Thanh đối thoại với dân. Là chủ tịch của một thành phố lớn, trong khi đa số bức xúc của dân thì lại là những chuyện quá cụ thể. Dù vậy, ông Thanh vẫn tự tin để đối thoại từng chuyện nhỏ nhất. Một bà bán bún gọi đến kêu về việc cơ quan thuế đánh thuế quá cao, ông Thanh chỉ vào lãnh đạo cục thuế hỏi sao tính giá trên trời, ông này trả lời là căn cứ trên kết quả khảo sát doanh thu. Ông Thanh nói: “Tui biết quán bún đó, chừng nớ khách ăn mà ông tính thuế trên trời hỏi răng dân không kêu”. Hôm sau, bên thuế xuống khảo sát và tính lại ở mức thấp hơn nhiều so với trước.Một bà chủ hộ gọi tới thắc mắc vì bị thu hồi đất nhưng sau đó cấp lại miếng đất nhỏ hơn ở nơi khác. Ông Bá Thanh hỏi: “Miếng đất cũ của bà giá thị trường chừ bao nhiêu?”. Bà này nói xong, ông hỏi tiếp: “Rứa chừ miếng đất tái định cư của bà, giá thị trường là bao nhiêu?”. Bà trả lời xong, ông Thanh nói: “Thôi hỉ, gấp đôi giá trị miếng đất cũ rồi, bà ưng chưa?”. Bà kia nói “Dạ ưng rồi. Ai cũng nói ngay ngắn với tui như chủ tịch thì tui nghe”. Một vụ khiếu kiện tới lui, không ngờ được hóa giải trong mấy phút đối thoại.Một lần tôi phỏng vấn, ông kể: Bữa trước tui về trên quê, sáng nói người nhà luộc khoai ăn sáng. Đang ăn thì có ông già tới gặp, thái độ cũng gay gắt. Thấy tui ăn khoai, ông hỏi Chủ tịch mà cũng ăn khoai à. Tui nói dân quê mà sáng hông ăn khoai chớ ăn chi ông? (Người xứ Quảng rất hay trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác, ông Bá Thanh cũng vậy) rồi mời ông ấy cùng ăn khoai. Câu chuyện diễn ra quanh rổ khoai và xong thì ông ấy chào về, khỏi có ấm ức kiện thưa gì nữa. “Đôi khi, người dân bức xúc vì không được lắng nghe”, ông Nguyễn Bá Thanh nói.Tôi nghĩ, mười mấy năm lãnh đạo Đà Nẵng, một trong những ấn tượng lớn nhất của ông Nguyễn Bá Thanh là mở ra và khơi thông các cuộc đối thoại. Không né tránh mà ông còn tìm đến chỗ bức xúc để lắng nghe. Ông đối thoại với tất cả: tù nhân vừa đặc xá, với các ông chồng vũ phu, với cán bộ và nhân dân. Không sâu sát lắng nghe dân thì không bao giờ có thể đối thoại và đưa ra giải pháp thuyết phục.Trở lại với các cuộc làm việc gần đây của ông bí thư Thăng, cũng có ý kiến băn khoăn liệu Bí thư có “lấn sân” chính quyền? Những chỉ đạo cụ thể liệu có mâu thuẫn với vị trí người đứng đầu một thành phố lớn, có mâu thuẫn với các nguyên tắc kỹ trị? Tuy nhiên, trong bối cảnh “pháp quyền” còn là chặng đường dài mà tiếng kêu của người dân không thể chờ sự thay đổi “tính theo nhiệm kỳ” thì những tác động cụ thể, những hành động dứt khoát của người đứng đầu theo tôi là điều cần thiết. Giống như một ngôi nhà tổng thể xập xệ muốn thay đổi sẽ phải sửa, thậm chí thay móng, nhưng đừng vì chờ gạch xây nhà mà kéo dài thời gian sửa một đường ống đang bục.Tôi nghĩ người dân không chỉ cần được lắng nghe, đối thoại mà họ cần sự thay đổi cụ thể.Ông Thăng và ông Thanh đều là những người mê bóng đá. Thật tình cờ, tôi biết cả hai ông đều thích xỏ giầy vào sân thay vì đứng đường pitch chỉ đạo.Đà Nẵng đã được nhiều người coi là thành phố đáng sống. Còn TP HCM, liệu quyết tâm “Đưa thành phố trở lại vị trí số một” có phải chỉ là lời hứa?Tôi nghĩ, không có những xung động thì khó có thể tạo nên sự chuyển động của cả một cỗ máy.Đức Hiển Làm mình nhớ đến bác Thanh rất nhiều! Người mà hầu hết người dân Đà Nẵng tin yêu hết mực, người đã gieo mầm và vun đắp cho một Đà Nẵng tươi đẹp như ngày hôm nay. Còn anh Thăng, mình thấy những nổ lực, những khát khao mạnh mẽ để đem đến cho người dân sự yên tâm, công bằng và hạnh phúc nhất có thể ngay từ khi anh còn là Bộ trưởng. Hy vọng và tin tưởng TP HCM sẽ lấy lại vị trí số một, nơi mà điều kiện làm ăn và sinh sống thuận lợi nhất trong cả nước và xa hơn là cả khu vực. Còn Đà Nẵng mãi là thành phố "không ống khói", nơi mà ai cũng muốn tìm về! Bác Thanh và Bác Thăng đều là những vị Bao Công của VN chúng ta.K nên đem ra so sánh với nhau bởi vì ai cũng tài giỏi và thương dân cả....... ông bá thanh từng có câu nói để đời '' sợi dây kinh nghiệm dài lắm, rút mãi mà hắn không có hết'' 2 con người này làm việc vì nhân dân thì chắc chắn sẽ đc dân yêu quý. Dù có nằm xuống họ vẫn tạc tượng trong lòng. Nhà báo Đức Hiển nhắc đến Bác Bá Thanh làm cho tôi tiết quá, lòng thắt lại vì một người tin yêu đã qua đời ! Thương tiết quá ! Ở Bác Thanh lời nói luôn luôn đi với hành động, cán bộ mà nói hay tay ko làm thì dân ko nghe đâu Người dân thích Ông Thanh và Ông Thăng ở chổ là "truy cho đến tận cùng" vấn đề. Mong rằng Ông Thăng, cũng sẽ đưa Tp HCM trở thành Tp đáng sống, như Ông Thanh đã làm ở Đà Nẵng... Con nhớ Bác, Bác Thanh ơi. Hi vọng bác thanh sẽ tạo ra một cuộc cách mạng đối với nền hành chính vn.Đất nước ta phải chuyển từ nền hành chính cai trị và quản trị sang nền hành chính quản lý và phục vụ phát triển thì mời mong khá lên được! TÔI THÌ TÂM TRẠNG PHÂN VÂN.MỪNG THÌ CÓ MỪNG NHƯNG CŨNG LO CHO CHÚ THĂNG LẮM. bài viết rất hay Mong thành phố chúng ta sẽ dần tốt đẹp lên! Bác Thăng cần thời gian nắm việc. Qua những vụ việc gần đây của bác tôi thấy vụ nào bác cũng nghiên cứu rất kỹ, công với kinh ngiệm lâu năm nên bác truy vấn cán bộ và quyết định vấn đề rất nhanh. Nể bác ở chỗ đó. Tên của 2 Bác cũng phát âm nghe gần gần nhau, Bác Thăng, Bác Thanh, Tôi người từng sống Đà Nẵng thời kỳ Bác chỉ đạo, lúc đó sáng nào tôi cũng ra biển chạy thể dục rồi tắm biển để nghe loa nói về những chuyện Bác Thanh đang làm, giờ tao vào TP HCM vì cuộc sống mưu sinh nhưng đầy những nguy hiểm quanh mình, đọc được những tin Bác Thăng đang làm tôi cảm thấy sự nguy hiểm đang dần biến mất, tôi yêu quý cả 2 Bác Mong đất nước VN có 1 lúc 63 lãnh đạo tỉnh như vậy
Thái độ của ‘ông quan’ Vật đổi sao dời. Giờ thì huyền thoại người Pháp không ngồi đó chỉ huy lễ khai mạc EURO 2016 trên quê nhà được nữa. Ông Platini bị cáo buộc đã nhận hàng triệu USD tiền lót tay trong thời gian nắm quyền, và đã bị Ủy ban đạo đức của FIFA cấm hoạt động bóng đá trong 8 năm.Nhưng 4 năm trước, ông vẫn oai phong vô cùng. Trong ấn tượng của cậu phóng viên trẻ là tôi, những câu trả lời của Platini trong buổi họp báo, thật là mạnh mẽ và cương quyết.Ngồi cạnh tôi trong buổi họp báo hôm ấy là Martin Samuel, nhà bình luận nổi tiếng của nước Anh. Cả buổi, Samuel không buồn ghi chép, không buồn giơ tay hỏi. Đến khi cuộc hỏi đáp đã vãn, Martin mới đặt hàng loạt câu hỏi. Thời điểm ấy có nhiều dấu hỏi về động cơ chính trị của Platini khi chọn Ba Lan và Ukraine - hai nước yếu về năng lực tổ chức - đăng cai EURO 2012. Tôi nhớ Platini đã từ chối trả lời nhiều câu hỏi bằng một thái độ cực kỳ quyết liệt.Câu tôi nhớ nhất ngày hôm ấy, là khi Platini tuyên bố: “Tôi không có quả cầu thủy tinh”. Ý là ông không phải nhà tiên tri, không dự đoán được cái gì cả, đừng có hỏi nhiều. Martin Samuel im lặng. Buổi họp báo gần như kết thúc sau câu ấy.Chứng kiến cuộc ấy, cậu trai trẻ là tôi phục lắm. Tôi viết bài ca ngợi Platini sau đấy. Nhưng bây giờ, khi tôi già thêm vài tuổi, khi những bê bối được phanh phui, dù ông Platini chưa bị xử lý hình sự, nhưng quan điểm của tôi đã phải thay đổi: thái độ bất hợp tác với các hoài nghi của báo chí hình như lại có sắc thái tiêu cực. Phản ứng quá tỉnh táo trong toàn bộ sự nghiệp chính trị của Platini cũng thế nếu nhìn từ lăng kính khác.Một câu trả lời dửng dưng từ một ông quan thanh liêm có thể là điều vô cùng đáng trọng. Tôi cần làm việc, tôi không thích nói nhiều, thông điệp sẽ là như thế.Nhưng cũng sự dửng dưng ấy, với một ông quan “có vấn đề”, thì nó lại là sự phòng vệ vô cảm trước những bức xúc của dư luận.Bây giờ phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang trả lời trước vụ xe Lexus 5 tỷ gắn biển xanh  rằng “Hãy để các cơ quan chức năng vào cuộc làm rõ” - là một câu trả lời rất ngắn. Trước đó, ông cũng trả lời bằng những mệnh đề rất ngắn khác: xe đi mượn; người cho mượn giờ làm tài xế riêng cho mình; và sau đó không giải thích gì thêm trước những bức xúc. Và những câu trả lời ngắn ấy cũng có thể mang hai sắc thái đối nghịch.Nếu ông không có gì làm sai thì đấy quả là câu khí khái đáng trọng. Bằng không thì nó là một sự trốn tránh. Những hoài nghi của người dân không được trả lời thấu đáo.Bất kỳ ai cũng hiểu sâu xa nỗi bức xúc của người dân. Vấn đề sử dụng những chiếc “biển xanh” một cách bừa bãi từ lâu được nhắc đến, ẩn chứa đằng sau nó dấu hiệu của sự lạm quyền - của đặc quyền đặc lợi mà nhiều người tự ban phát cho bản thân thông qua các biện pháp hành chính hoặc các mối quan hệ. Và cùng với tâm lý ấy, là việc từ bỏ vai trò phụng sự để chuyển sang vai trò hưởng thụ quyền lực. Vấn đề của cái xe vốn cao hơn cái xe.Nhưng nỗi bức xúc lớn ấy giờ đang bị tắc lại trước những câu trả lời ngắn gọn của vị phó chủ tịch.Các cơ quan chức năng sẽ làm rõ. Nhưng vấn đề là, chỉ đạo làm rõ đến từ cấp cao nhất. Có bao nhiêu vụ việc có thể có được cái chỉ đạo ấy.  Tôi nhớ năm ấy Martin Samuel sau khi từ phòng họp báo đi ra đã viết một bài rất mạnh tên là “Michel, chúng tôi muốn có các câu trả lời”. Hóa ra Samuel đã không im lặng trước câu trả lời ngắn gọn của Platini. Có những câu hỏi mà đến giờ Platini cũng chẳng thể trả lời, khi ông đã rời nhiệm sở vì cáo buộc tham nhũng.Ông chủ tịch người Pháp nói cũng chẳng sai. Chẳng ai có quả cầu thủy tinh. Chẳng ai có phép tiên tri. Người dân và nhà báo tất nhiên không có năng lực thấu thị. Người ta đầu tiên chỉ biết trông vào sự tự minh bạch của chính các ông quan.Và đến tận giờ phút này, cá nhân tôi vẫn hy vọng rằng những câu trả lời ngắn là câu trả lời của người chính trực. Như đã hồn nhiên nghĩ về Platini năm nào.Đức Hoàng "Từ bỏ vai trò phụng sự để chuyển sang vai trò hưởng thụ quyền lực" rất chuẩn xác với nhiều vị lãnh đạo thời nay. Tôi thích câu này: "Hóa ra Samuel đã không im lặng trước câu trả lời ngắn gọn của Platini...", còn bây giờ đến lượt Đức Hoàng và chúng ta cũng không muốn im lặng trước câu trả lời ngắn gọn của PCT tỉnh Hậu Giang. "Michel, chúng tôi muốn có các câu trả lời”. Đức Hoàng, bạn là cây bút mà chúng tôi luôn tin tưởng và yêu mến! Mình khoái anh này Không hiểu sao các bài viết của anh Đức Hoàng có một cái gì đó rất lôi cuốn và thâm thúy, luôn ủng hộ anh ! bài viết quá xúc tích - nhã nhặn và điềm đạm nhưng lại rất quyết liệt Cách trả lời coi thường dư luận. Một là gốc đa, gốc đề quá to làm chỗ dựa nên coi thường công luận. Nói thật qua câu nói : " xe của người bạn tốt cho mượn dùng tạm "là xem mọi người không biết gì. Ba6yg giờ người bạn đó lại là lái xe cho ông. Trời đất ơi , thấy đi phải kéo trò theo. Màn kịch hy vọng sẽ hạ màn. Rất hay! Những câu chuyện không phải lần đầu, sẽ không có hồi kết và sẽ không có những câu trả lời thành thật. Quá sâu sắc anh Đức Hoàng ạ. Đã đọc nhiều bài của anh, nhưng đây mới là lần comment đầu tiên. Sẽ tiếp tục theo dõi những bài viết của anh. Tất cả rồi đâu lại vào đó thôi mà . Qua biết bao kỳ ĐH . Lời hứa , quyết tâm , đổi mới vẫn chỉ là NGUYỄN NHƯ VÂN hehe ! Đúng là nhà báo ở Việt Nam - muốn lên tiếng mạnh mẽ nhưng vẫn phải thủ thế. Cùng một vấn đề nhưng nhìn ở góc khác nhau thấy bản chất khác nhau. Người xấu thì vấn đề đâm ra cũng xấu theo Qui định rõ ràng và thấy ngay trước mắt mà lấp liếm được thì....trông chờ chính trực của các ông quan. Thì hy vọng...quá mong manh Còn bao nhiêu vụ nữa trên đất nước này chưa bị phát hiện nếu mãi áp dụng cơ chế bổ nhiệm, điều động, luân chuyển cán bộ như hiện nay? Tôi thì thấy hay nhất ở câu này, các bạn có nghĩ như vậy không?"Các cơ quan chức năng sẽ làm rõ. Nhưng vấn đề là, chỉ đạo làm rõ đến từ cấp cao nhất. Có bao nhiêu vụ việc có thể có được cái chỉ đạo ấy......" mong vụ "xe biển xanh" là phát súng lệnh
Có nên dạy thêm Matt tin rằng với cơ sở vững vàng về Toán, các giáo viên Việt Nam sẽ dễ dàng tham gia cuộc chơi lớn này.GotIt là một trong những công ty khởi nghiệp giáo dục 'hot' nhất Silicon Valley hiện nay. Với GotIt, học sinh gặp vướng mắc về Toán, Lý, Hóa, chỉ cần đăng tải vấn đề của mình lên, sẽ được thầy cô giáo từ khắp nơi trên thế giới giải đáp tức thời qua một ứng dụng trên điện thoại di động. Mặc dù chưa chính thức khai trương, GotIt đã có hàng triệu học sinh và hàng trăm nghìn giáo viên tham gia.Điều thú vị là GotIt có nguồn gốc từ dạy thêm học thêm của Việt Nam. Nhà sáng lập, anh Trần Việt Hùng, là một học sinh của trường cấp 3 huyện rất bình thường ở Giao Thủy, Nam Định. Tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội, nhờ những nỗ lực vượt bậc, anh nhận được học bổng làm luận án tiến sĩ tại Mỹ. Để kiếm thêm tiền sinh sống, anh phải làm gia sư, dạy thêm cho học sinh Mỹ. Và chính từ trải nghiệm đó, cộng thêm thái độ quan sát kỹ càng hành vi của học sinh Mỹ, anh đã viết thành ứng dụng, và ngay lập tức gây được sự chú ý của các nhà đầu tư ở Silicon Valley.Tôi từng biết Hùng qua cuộc thi Trí tuệ Việt Nam. Sau hơn 12 năm gặp lại, nghe Hùng kể câu chuyện khởi nghiệp của mình, đúng vào lúc tôi cũng mới khởi nghiệp lại trong giáo dục, thấy sự đồng cảm sâu sắc trong việc sử dụng công nghệ để cải tổ hoàn toàn môi trường giáo dục hiện nay, không chỉ ở Việt Nam mà ở tầm thế giới.Chúng tôi đã cùng nhau đặt ra mục tiêu là tạo điều kiện cho ít nhất 10.000 giáo viên Việt Nam có thể tham gia vào cuộc cạnh tranh toàn cầu, rèn luyện trình độ sư phạm theo tiêu chuẩn Mỹ, và kiếm thêm thu nhập chính đáng bằng ngoại tệ cho mình.Cũng trong buổi tối 10/6, chúng tôi đã công bố việc thành lập Hiệp hội các thầy cô giáo GotIt. Hiệp hội sẽ hoạt động trên cơ sở phi lợi nhuận, giúp giáo viên, sinh viên Việt Nam trở thành chuyên gia. Chúng tôi chia sẻ hy vọng, là họ, sau khi được trui rèn ở môi trường cạnh tranh, sẽ mang những kiến thức đó trở lại cho học sinh trong những ngôi trường Việt Nam.Sáng hôm sau, trên xe taxi, tôi có gọi điện trao đổi với một người bạn về việc này. Vừa buông máy, thấy cậu lái xe vỗ đùi đánh đét: "Hay quá anh ạ, mô hình anh vừa nói thật tuyệt vời, như vậy một anh giáo làng cũng có thể tham gia cuộc chơi toàn cầu đúng không anh!".Trong khi đó ở Việt Nam, dạy thêm bị coi là “vấn nạn”. 10 năm trước bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân đã khẳng định sẽ xóa bỏ nó. Mới đây nhất, bí thư Đinh La Thăng lại ra chỉ thị cấm đoán.Giáo viên là nhân tố trung tâm của cải cách giáo dục. Việt Nam đang có một nguồn lực, ít nhất là 10.000 người, mà nước ngoài thèm khát. Lãng phí, bằng cách cấm đoán, hay tận dụng họ một cách sáng tạo như Hùng và các đồng nghiệp Mỹ đang làm, phụ thuộc hoàn toàn vào các nhà chức trách giáo dục Việt Nam.Nguyễn Thành Nam Nên phân biệt khái niệm gia sư với khái niệm dạy thêm của Việt Nam. Dạy thêm Việt Nam là dạy chính học sinh của mình trên lớp. Không đi học thêm thì bị đì Là 1 GV phổ thông tôi thấy tình trạng dạy thêm tràn lan như hiện nay là đáng lo ngại, nó bào mòn tư duy sáng tạo của lớp trẻ. Nhưng gốc rễ của nó nằm trong cách thi cử, bệnh thành tích (không chỉ của ngành GD mà còn của cả tâm lí sính thành tích của phụ huynh nữa). Một vấn đề đáng lo nữa với GD là hiện nay là các trường Sư phạm không thu hút được HSG, thậm chí là HS khá thi vào nữa. Hậu quả sẽ thấy trong những năm tới khi những GV hiện nay nghỉ hưu. Dạy thêm chỉ vì tiền là giáo viên dỏm. Dạy có lợi đôi bên là vừa nâng thu nhập bằng sức lao động của mình, vừa nâng cao chất lượng học sinh, đáp ứng nhu cầu của Phụ huynh và học sinh là việc nên làm. Cấm đoán là phiến diện. Quản lí không được thi cấm, điều đó thể hiện trình độ người quản lí ở vn ! Bài viết tuyệt vời. Ý tưởng nhân văn. Cách nhìn nhận đúng đắn, sâu săc và công bằng. Cảm ơn anh. Chúc anh thành công. Cái kiểu này thì thầy cô giáo Văn, Sử, Địa sống làm sao . khác biệt ở chỗ: học sinh ... cần đăng tải vấn đề của mình lên. tức là đã có tự làm việc trước đó dạy thêm học thêm là quan hệ cung cầu hoàn toàn có thực .do trình độ quản lý của các nhà quản lý kém nên làm nó cứ loạn hết cả nên .mà ở VN ta cứ không quản được là cấm như thế có phải gọi là bó tay chấm com không hả mọi người Tôi hiện là giáo viên THPT tại TPHCM, tôi cũng có tham gia dạy thêm. Tôi không dám nhận mình giỏi, nhưng có thể do tôi có năng khiếu sư phạm, diễn đạt dễ hiểu, ngắn gọn nên được học sinh yêu thích. Do đó, học sinh tự tìm đến tôi khi cần nâng cao kiến thức, hoặc chẳng may khi gặp thầy cô đứng lớp truyền đạt khó hiểu. Lớp học của tôi đôi khi không dáp ứng đủ số lượng học sinh yêu cầu, phải từ chối nhiều em, thì chẳng có lý do gì tôi o ép các em học sinh phải đi học thêm. Tôi cũng có nhiều chế độ miễn giảm học phí cho các em có hoàn cảnh khó khăn, hoặc gia đình đông anh chị em cùng đi học.Do đó tôi muốn nói rằng, những việc quý vị thấy tiêu cực trong ngành GD thực sự vẫn chỉ là thiểu số, nhưng cuộc đời thì "tiếng xấu đồn xa" mà thôi. Chỉ những ai không có năng lực thì mới phải dùng chiêu trò. Điều quan trọng là quý phụ huynh hãy mạnh dạn đứng lên nếu nhìn thấy tiêu cực. Chắc chắn họ sẽ bị loại bỏ khỏi ngành. Ngày nay học sinh rất được coi trọng, chứ thực sự không phải muốn đì là đỉ. Nếu việc vỡ lở thì kỷ luật là rất nặng. Khi nào dạy thêm được theo kiểu Mỹ thì cũng nên có chính sách khuyến khích áp dụng ở Việt Nam. Tôi ở Singapore mười mấy năm, cũng đi dạy thêm cho các học trò Singapore. So sánh giáo dục của Singapore & Việt Nam thì tôi nghĩ dạy thêm là chuyện cần thiết. Chương trình giáo dục của chúng ta quá nặng, vô dụng & khó hiểu; nếu không học thêm thì sao các em theo kịp? (mặc dù học xong cũng vứt gần hết) A Nam quá tuyệt . Không gặp lại anh từ năm 2009 lúc a vẫn là tổng giám đốc của FPT nhìn anh cắt tóc ngắn nhưng e vẫn nhận ra kéo xuống dưới xem tác giả phải là anh không e mới đọc tiếp hii Dạy thêm để nâng cao kiến thức cho học sinh khác với dạy thêm để ep học sinh. Gv nào ep hs sẽ bị đào thải ngay. VN mình hay 1 việc quản li không được thi cấm. Ngày xưa đề thi đại học khó lồi mắt, không học thêm khó lòng đạt điểm cao để vào trường top đầu. Sau này đề dễ hơn nhưng phân hóa thí sinh cũng cao hơn, tóm lại vẫn khó nhằn. nếu không có các thầy dạy thêm, tự học vào thì là lơ ngơ choáng ngợp cũng khó có điểm cao. tất cả là do chính sách giáo dục hết. Nhìn các em trời nắng như đổ lửa vấn phải đi học thêm mà học theo kiểu nhồi nhét, phần lớn học sinh không biết học làm gì, học để thi là thấy chua xót. Mình cũng từng là nạn nhân, cũng đỗ trường top 1 nhưng mà thầy việc học cày cuốc là không cần thiết. học như một cái máy, không có thời gian bồi dưỡng tinh thần và các kiến thức cần thiết cho cuộc sống. Ví dụ, học thể dục và giáo dục công dân là quan trong lại bị bỏ qua ở nhiều trường cấp 3, nhiều học sinh không biết bơi và chết đuối, học nghề mang tính chống đối chẳng có tác dụng gì mà đáng ra nó là môn cần thiết cho cuộc sống..... tóm lại vấn đề nằm ở chính sách, cái đầu của nhà chính sách là những ông già cổ hủ, họ không kém thậm chí là giỏi nhưng đôi khi cần sự thay đổi. Tóm lại bao giờ đứa trẻ cắm đầu học ngày học đêm học vẹt còn được khen thì còn bất ổn. Thật ra kinh nghiệm nhỏ nhoi của tôi, các học sinh còn kém thì nhà trường, gíao viên và phụ huynh học sinh tìm gia sư dạy kèm những môn mất căn bản để cac em tự tin lấy lại căn bản và cứ nhờ đó thăng tiến, chứ không phải là vì có học thêm mới được chú ý hay cô giáo sẽ cho thi đậu mà là kỹ năng thực sự của học sinh mới là cần thiết. Tôi đã từng mở trung tâm dạy kèm ở Cali và gỉang dạy cho 100 học sinh, tôi phả mướn các giáo sư Mỹ kèm dạy và hướng dẫn, tất cả các em đều được điểm A và nâng cao điểm SAT để xinộ Giáo dục nên rà soát chu7o7ngtri2nh, tu nghiệp GS tại chức và theo dõi từng học sinh để giúp cho đất nước tu7o8ng lai càng giàu mạnh về 3 phương diện. trí dục thể dục và đức dục.không nên coi thường 1 lãnh vực nào. Tại sao có học sinh đánh thầy cô, vì thầy cô đánh học sinh, Tại sao học sinh đánh cha mẹ ông bà vì thiếu dạy đạo đức, mà đạo đức là do cấp lãnh đạo làm gương trước, các ông cứ đánh bắt dân mình thì con cái sẽ thấy có coi ra gì nên chúng bắt chước mấy ông thôi.
Nỗi tủi hổ ‘dạy thêm’ Bản thân việc dạy thêm và học thêm không xấu, xấu ở việc giáo viên lợi dung việc dạy thêm học thêm để ép học sinh, những học sinh đi học thêm thì được ưu ái, các học sinh không học thêm thì bị kỳ thị dù 2 bên kiến thức có thể như nhau đã chấp nhận làm giáo viên cho trường học thì đừng dạy thêm, muốn sòng phẳng thì nghỉ ở trường về nhà tự mở lớp dạy, nếu dạy giỏi thì học sinh tự tìm đến học mà không bị mang tiếng này nọ, chỉ sợ dạy không giỏi nên tìm cách vào trường học để ép buộc học sinh thôi. Ông Đinh La Thăng có tư tưởng rất tốt, không nên chỉ trích ông ấy. Rất ủng hộ ý kiến của bạn. Dạy thêm hoàn toàn không có gì xấu. Người giáo viên có quyền kiếm sống bằng nghề của mình. Không ai có thể bắt học sinh đi học thêm nếu bản thân các em và phụ huynh không có nhu cầu. Đừng lên án giáo viên về việc dạy thêm như một việc làm xấu. Hãy nhìn nhận vấn đề này một cách khách quan từ nhu cầu thực tế của xã hội. Tại sao những nhà lãnh đạo không nghe, không thấy, không thấu hiểu những khó khăn của những người làm nghề giáo.10 năm đi dạy luong dc 4.300.00.và phải thỏa mãn với từng đó thì mới dc gọi là "nghề cao quý nhất" Tôi là một người ngoài ngành, con tôi cũng không được đi học thêm, nhưng mà đọc bài này tôi cũng muốn trào nước mắt! Là một phụ huynh có 2 con đang học trung học cơ sở, tôi hoàn toàn nhất trí với cô là dạy thêm không xấu nếu nó xuất phát từ việc đáp ứng nhu cầu có thật của phụ huynh và học sinh: có cầu có cung.Nhưng việc dạy thêm là xấu trong những trường hợp sau:- Ở trên lớp giáo viên giảng bài qua loa (lấy lý do là không có đủ thời gian) và buộc học sinh phải đi học thêm nếu không sẽ không hiểu bài.- Trong lớp học thêm, giáo viên tiết lộ đề kiểm tra cho học sinh, cho học sinh làm những bài tương tự như bài kiểm tra để đảm bảo học sinh đi học thêm sẽ làm bài tốt, được điểm cao.- Ở trên lớp giáo viên phân biệt đối xử giữa học sinh có học thêm và không học thêm: thường xuyên kiểm tra bài những học sinh không học thêm, nặng lời nếu chúng không thuộc bài hoặc làm bài sai.Những hành vi xấu xí này hiện nay rất phổ biến, hầu như trường công nào cũng có, nhưng không phụ huynh hay học sinh nào có đủ dũng cảm (hay đủ cơ sở) để tố cáo. Cho nên người ta mới phải cấm dạy thêm.Học thêm để đối phó với giáo viên không mang lại lợi ích thực sự nào cho học sinh. Các em có thể đạt kết quả điểm số tốt hơn, nhưng các em không tiến bộ được bao nhiêu. Các học sinh thực sự giỏi không cần phải đi học thêm: các em sẽ tự tìm hiểu thêm để hiểu bài, không biết đề trước vẫn làm được bài, một vài giáo viên có thể không công bằng với các em nhưng cũng không thể làm gì quá đáng. Học sinh giỏi nếu muốn nâng tầm thì nên tìm thầy giỏi, học trong những lớp tập trung nhiều bạn giỏi. Học sinh chưa giỏi thì cũng nên học thêm từ những giáo viên khác, không nên học giáo viên đang dạy mình ở trên lớp. Học với giáo viên khác là cơ hội để được tiếp cận với một phương pháp giảng dạy khác, điều này đặc biệt quan trọng nếu giáo viên ở trường dạy khó hiểu. Ngoài ra, tiến bộ khi học giáo viên khác là tiến bộ thực sự (không phải do biết đề trước).Là giáo viên, các bạn cứ cố gắng dạy cho giỏi, khi đó tự phụ huynh và học sinh tìm đến năn nỉ bạn dạy thêm thôi. Khi đó bạn có thể ngẩng cao đầu mà nói: tôi đang đáp ứng nhu cầu. Nếu bạn dạy chưa giỏi, hãy làm thêm bằng cách khác. Xin đừng lấy lý do vì cần tiền mua sữa, đóng học cho con nên tôi phải dạy thêm. Giáo viên các bộ môn Sử, Sinh, Địa lý,… hầu như không dạy thêm thì họ cũng vẫn có con và nuôi con thôi. Tôi đã trực tiếp giảng dạy từ 1987 đến nay, tức laˋ 29 năm. Bài học maˋ tôi rút ra cho bảnnthân, cho gđ mình laˋ: KHÔNG CHO CÁC CON TÔI THEO NGHỀ CỦA MẸ. Tôi cũng là giáo viên đi dạy 6 năm rồi. Tôi đồng ý với chị là phải có sự thay đổi triệt để trong toàn hệ thống giáo dục về mọi mặt từ chương trình dạy học, kiểm tra đánh giá năng lực học sinh đến vấn đề về lương của giáo viên, thời gian giáo viên phải làm việc tại trường... Qua 6 năm công tác, tôi nhận thấy chương trình học của Hs bây giờ quá nặng kiến thức hàn lâm mà lại không có ứng dụng thực tiễn, học xong thì để đó chẳng dùng làm gì, lấy ví dụ chương trình Hóa học 11 học kỳ 2 mỗi tuần tôi có 2 tiết chính thức cho 1 lớp và phải dạy hết tổng cộng 12 bài lý thuyết (có bài 1 tiết, cũng có bài kéo dài 2 -3 tiết) 4 bài thực hành (mỗi bài 1 tiết) luyện tập chỉ được 6 bài (mỗi bài thường chỉ 1 tiết, do có bài giảm tải lấy làm tiết luyện tập mới được 6) dù rất cố gắng tôi không sao vừa tải hết lượng kiến thức trên vừa có thể sữa bài và rèn luyện khả năng tính toán kỹ càng cho học sinh. Thầy cô trong tổ thường nói vui "dạy học cứ như bị ma đuổi phải canh chạy cho lẹ". Tôi cũng mong chờ sự thay đổi lớn như những giáo viên khác, hy vọng sẽ có những đổi mới tích cực để đảm bảo chất lượng dạy và học, học sinh không ngồi nhầm lớp, ở trường tôi công tác nhiều học sinh lớp 10 không giải nổi phương trình bậc nhất một ẩn đây thật sự là một thảm họa giáo dục, học sinh không cần đi học thêm, giáo viên không cần phải dạy thêm. Đây chính là những tâm sự của người trong cuộc, những người mà ngày ngày phải đấu tranh giữa cơm áo, gạo tiền và lương tâm nghề nghiệp. Tôi vừa đọc qua tâm sự về phong bì của bác sĩ Phúc, và giờ tôi đọc của chị, cảm nhận đầu tiên của tôi là đồng cảm. Cảm nhận thứ hai của tôi là thương cảm. Bố tôi làm văn thư tiếp nhận sổ sách, mẹ tôi thì bên dược phẩm. Dựa vào đồng lương còm cõi của hai cụ, anh em tôi không thể nào ăn học bằng bạn bằng bè được.Chúng ta đã quen cái sự bao cấp, sự xã hội hóa các dịch vụ căn bản như y tế và giáo dục, mà quên mất một điều rằng chúng ta đang sống trong thời buổi kinh tế thị trường. Những anh/chị nào thốt ra cấu nói:"biết khổ sao còn đâm đầu vào?" hãy tự hỏi bản thân tại sao anh/chị lại muốn con mình làm bác sĩ, kỹ sư, giáo viên, công an? Chính những con người không thực tế, chửi theo phong trào và lên án theo cảm tính như anh/chị đã vô tình đẩy những con người đang xây dựng cả một thế hệ trẻ và giữ gìn mạng sống cho cả một xã hội sống trong sự nghèo hèn và ngược đãi.Các anh chị quay phim, hành hung, lăng mạ bác sĩ, giáo viên mà quên mất một điều rằng không ai muốn một bác sĩ non tay, trình độ kém chữa trị cho mình, và càng không muốn một giáo viên không có chuyên môn nhào nặn con anh chị. Họ cũng là người, họ không chỉ muốn có đồng lương 3-5 triệu đủ ăn mà cần tiền để chăm sóc cho bản thân, tái tạo năng lượng sau hơn 8 tiếng phục vụ anh chị; không ai muốn một ông bác sĩ mệt mỏi, hoa mắt mổ ruột thừa cho mình cả. Hãy ngưng ích kỷ và đấu tranh để họ có được đồng lương xứng đáng với trình độ; hãy kiên quyết lên án những ngôi trường mở ra với mục đích xấu, đào tạo những bác sĩ, giáo viên không đủ khả năng, và hơn cả là hãy đặt mình vào địa vị của họ. Ở Việt Nam, giáo viên không được phép giàu, phải sống nghèo, sống khổ thì mới được gọi là "thanh - bần", cô giáo ạ. Người ta đạo đức giả thế đấy Tôi cầu xin ông Bi Thư rộng lòng không cấm dạy thêm.Đây là cuộc sống của gia đình tôi, nó là tương lai của các con chúng tôi. 10 triệu đồng lương cả 2 vợ chồng là giáo viên nuôi gia đình 4 nguời sống trong căn hộ ẩm thấp thật là khó, nên chúng tôi phải dạy thêm để cải thiện cuộc sống chừ trông chờ vào lương thì thiếu thốn lắm.Dạy thêm có được đồng tiền không dễ đâu, vừa là lương tâm và vừa là sức khòe và hy sinh bớt thời gian cho con cái.Tiền dạy thêm là đồng tiền rất sạch. Cảm ơn cô giáo Đỗ Sông Hương, tôi là một phụ huynh học sinh, con tôi khá thông minh, học tốt. Tôi lựa chon cho con đi học thêm hoàn toàn tự nguyện, các cô giáo mà con tôi không đến học thêm vẫn yêu quý con tôi và tôn trọng tôi, thậm chí tự hào về các thành tích con tôi đạt được. Đúng như cô giáo nói, tôi cho con đi học vì tôi muốn con tôi được phát triển vượt trội trên nền tảng tố chất mà cháu có. Tôi trân trọng những người giáo viên đã truyền đạt kiến thức và phương pháp học tập cho con mình; họ chính là những người mẹ thứ hai cùng với tôi nuôi dạy con tôi; để con tôi luôn tự tin trong cuộc sống và bộc lộ hết những năng lực mà mình có.Tôi ủng hộ cô giáo và những giáo viên chân chính khác. Chuyện những con sâu trong ngành giáo dục là điều không thể tránh đối với bất cứ một lĩnh vực nào. Chúc cô luôn tự tin, lạc quan, yêu nghề, yêu trẻ và làm tròn trách nhiệm của một người truyền giáo cao quý trong khi chúng ta chưa thể chờ đợi một sự thay đổi của xã hội trong tương lai gần.Thân,Nguyễn Hải Hương Ai cũng đồng ý là dạy thêm không xấu, nó chỉ xấu xí đi khi người thầy cố tình dùng mọi cách để ép học trò của minh phải đi học thêm, phải trả tiền để người thầy có thu nhập, để làm giàu. Vấn đề ở chỗ không phải việc dạy thêm, học thêm lúc nào và ở đâu cũng tuân theo quy luật cung cầu, nhiều người cho con đi học chỉ vì thấy lo cho con, các bạn cùng lớp đi học, không lẽ con mình không đi, nếu không đi liệu có bị cô giáo "để ý" hay không? Đấy là con chưa nói tới ở một số trường, cô giáo dạy cầm chừng ở lớp, "võ công" sẽ chỉ dạy ở lớp học thêm, liệu phụ huynh không muốn có dám cho con không học hay không? Tôi thấy nhiều trường làng ở quê dạy rất tốt, mấy đứa cháu tôi học ở quê, chẳng học thêm phút nào mà toàn đỗ đạt cao ở các trường ĐH danh tiếng, phải chăng học sinh ở đó thông minh hơn học sinh thành phố hay sao? Tôi là giáo viên dạy môn sinh học thcs. 7 năm công tác, lương có 4 triệu đồng. Môn của tôi học sinh ko học thêm, thế nên ngoài lương ra ko có một khoản thu nhập nào khác. Tôi cảm thấy rất buồn bởi lẽ làm một nghề mà ai cũng cho là cao qúy, là quốc sách hàng đầu nhưng lương lại ko đủ sống.
Luật pháp vô tình Hôm ấy anh và đồng đội truy đuổi và chặn dừng một chiếc xe chở gỗ lậu. Khi truy tìm và phát hiện được chiếc xe trốn trong một con đường nhỏ, anh Hải yêu cầu hạ gỗ xuống, lái xe đã không chấp hành mà cố ý lái xe tông thẳng vào anh. Thủ phạm bị bắt và bị xử 16 năm tù về tội giết người. Tuy nhiên, hồ sơ đề nghị phong tặng liệt sĩ cho anh Hải không được chấp nhận.Theo Cục Người có công, Bộ Lao động, Thương binh & Xã hội thì lý do là Nghị định quy định ngoại trừ những quân nhân chuyên nghiệp thì chỉ xét công nhận liệt sĩ với người hy sinh khi phòng chống các tội phạm đã được quy định trong bộ luật hình sự. Số gỗ trên xe là 2,66 mét khối thuộc nhóm 6, hành vi vận chuyển số gỗ ấy chỉ bị xử phạt hành chính. Vì vậy cái chết của anh Hải không phải do phòng chống tội phạm, mà chỉ là do ngăn chặn và xử lý một vi phạm hành chính.Gia đình anh Hải đau buồn: sự hy sinh của anh lẽ nào không được nhìn nhận? Đồng đội của anh sững sờ: Sao mà vô lý thế? Vậy thì anh Hải chết vì cái gì? Tai nạn giao thông ư? Không phải. Tai nạn lao động cũng không. Kẻ kia bị xử tội giết người, anh Hải bị giết khi đang thi hành công vụ, vì lý do công vụ.Trong đêm tối thì làm sao biết gỗ nhóm mấy, chỉ biết là thực hiện nhiệm vụ thôi. Anh bị giết khi đang thi hành công vụ, vì thi hành công vụ. Lẽ nào người đã đánh đổi tính mạng của mình để giữ tài nguyên và môi trường sống cho cộng đồng lại khó để được những người sống ghi nhận đến thế. Một năm sau ngày anh mất, các đồng nghiệp của tôi đã tiếp cận với những hồ sơ này. Khi bàn bạc đề tài, chúng tôi đã có rất nhiều băn khoăn. Trước mặt tôi, thư ký tòa soạn phụ trách tuyến bài có lần đấm tay xuống bàn khi có ý kiến cho rằng Cục Người có công vận dụng đúng luật. Hơn chục phóng viên và biên tập viên đã vào cuộc với quan niệm rằng: "Ai hy sinh tính mạng vì lợi ích cộng đồng thì người đó là liệt sĩ".Đã hơn một lần, trong nghề nghiệp, tôi phải chứng kiến sự cứng nhắc của luật pháp. Những câu chuyện khiến xã hội phải ngẫm ngợi. Ví dụ như gần đây, là việc tịch thu bình trà đá từ thiện đặt trên vỉa hè của công an phường Thịnh Liệt, Hoàng Mai, Hà Nội đã gây tranh cãi gay gắt. Tái giá thì có được phong mẹ Việt Nam anh hùng không? Ở khắp các diễn đàn, từ vấn đề hình sự đến kinh doanh, sự cứng nhắc của luật pháp bị phàn nàn.Và đặc biệt là khi đề cập đến vấn đề phong tặng liệt sĩ cho những lực lượng như kiểm lâm, thì đã hơn một lần dư luận bức xúc khi một người bị hại chết trong lúc làm việc mà bị khẳng định rằng “không phải đang làm nhiệm vụ” vì thiếu một vài quy định.Luật pháp có tình không? Trong câu chuyện của anh Hải, khi phóng viên chúng tôi bàn bạc, chúng tôi tâm niệm một điều: Lớn hơn mọi điều luật là đạo lý, luật nào cũng để điều chỉnh và phục vụ lợi ích xã hội.Nhiều bài báo đấu tranh cho anh Hải đã được đăng tải trong nhiều tháng trời, nhiều lãnh đạo Cục kiểm lâm và các Ủy ban của Quốc hội đã lên tiếng với cùng quan điểm ấy. Cuối tháng 3/2016, hồ sơ phong tặng liệt sĩ đối với anh Vũ Xuân Hải được xem xét thông qua. Và cuối cùng, ngày 27/5, Cục Kiểm lâm, Chi cục Kiểm lâm tỉnh lâm Đồng, chính quyền và và đồng đội của anh Hải đã tổ chức lễ phong tặng liệt sĩ cho anh tại UBND thị trấn Đạ Tẻh. Người mẹ già của anh từ Quảng Ninh đã vào Lâm Đồng để dự buổi lễ này. Đó là niềm an ủi cuối đời của cụ.Chúng tôi lên thắp hương cho anh, gia đình rất xúc động. Ninh, con trai lớn của liệt sĩ Vũ Xuân Hải bùi ngùi nói khi dẫn chúng tôi ra thăm mộ: “Mẹ em đã khóc, bà em đã khóc khi biết rằng trên bia mộ của bố sẽ có thêm dòng chữ Tổ quốc ghi công". Luật pháp có tình người, nhưng người thi hành luật pháp lại không có tình người. Tất cả sự hy sinh, mất mát khi làm nhiệm vụ, dù lớn hay bé, cũng phải được đất nước ghi nhận. Đó không chỉ là đạo lý mà là sự khích lệ cho tất cả mọi người dân trong phòng chống tiêu cực và tệ nạn, giữ gìn sự bình an và bảo vệ tài sản Quốc gia. Giết người đang thi hành công vụ mà chỉ bị có 16 năm thôi sao, còn người hy sinh vì nghĩa vụ thì lại không được công nhận là liệt sĩ sao? Thật không hiểu nổi "Lớn hơn mọi điều luật là đạo lý, luật nào cũng để điều chỉnh và phục vụ lợi ích xã hội." Cảm ỏn Anh đã nói hộ lòng dân. Cầu chúc cho Linh hồn Anh Hải sớm được siêu thoát. Nếu không có công luận và những người đồng đội và hệ thống quản lý anh Hải trực tiếp từ trên xuống dưới thì kết quả ra sao? Thờ ơ, vô cảm, khiên cưỡng tự cho mình một cái quyền để phán xét đó là căn bệnh của một số ông quan cách mạng. Cám ơn những người đã lên tiếng để có cái kết có hậu Thế nên: Người ơi ở lại, rừng biến mất nhé Dù xe không chở gì nhưng lái xe cố tình đâm chết người là thuộc tội giết người mà xử 16 năm tù, phải xử tội tử hình mới đúng. Còn người bị hại trong lúc làm nhiệm vụ phải được phong tặng là liệt sỹ đã được quy định, sao phải cứ loanh quanh mãi vậy. Đã là luật pháp thì phải nghiêm minh. Hay va rat con nguoi,cam on tac gia. Lớn hơn mọi điều luật là đạo lý, luật nào cũng để điều chỉnh và phục vụ lợi ích xã hội. Luật pháp vô tình mà, muốn thì sửa luật khó gì, kỳ họp nào mà không điều chỉnh luật, mà sao không đề nghị một năm rồi vẫn còn tranh cãi? Cảm ơn vnexpress! Haizzz CHỈ CÓ TÌNH NGƯỜI ĐỂ LẠI ĐỜI ĐÚNG LUẬTNhững người vì nước quên thânKiểu gì luật cũng đến gần mà thôiHãy xem anh Hải vừa rồiĐó là luật đến những người vì dân! càng suy ngẫm càng đau lòng.hỏi còn ai dám săn bắt bọn lâm tặc nữa không ???
Khước từ lời xin lỗi Gần 10 năm trước, tôi làm quen với một gia đình vạn chài ở Chương Dương Độ, sống bên bờ sông Hồng. Đó là một gia đình nghèo, nhưng tự trọng. Họ không dễ kết bạn, mang ánh mắt cảnh giác với một gã thị dân “sạch sẽ” như tôi.Phải mất một thời gian, tôi mới lấy được niềm tin. Tôi yêu quý gia đình ấy vô điều kiện. Tôi tặng xe đạp cho lũ trẻ, đóng tiền học cho chúng. Họ coi tôi như người trong nhà, cho đến khi một biến cố ngoài mong muốn ập đến. Tôi thỉnh thoảng dắt bạn bè và đồng nghiệp xuống con thuyền của gia đình chơi. Họ cũng đón tiếp nhiệt tình. Nhưng rồi bỗng một ngày, vì một hiểu nhầm hay sai lệch thông tin nào đó, một trong số đồng nghiệp của tôi viết bài về gia đình nọ: bài báo viết rằng cô con gái của nhà vạn chài ấy nhiễm HIV.Đó là một cú giáng mạnh vào con thuyền xiêu vẹo ấy. Cô con gái trẻ đang vào độ tuổi đẹp nhất của thời thiếu nữ, mang một cái “án miệng” không thể nào gỡ bỏ. Tôi đã cố sức thanh minh nhiều nhẽ, nhưng sự thân tình chấm dứt. Người cha trong gia đình nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt, buông những câu chào xã giao. Họ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Và tôi cũng không còn mặt mũi nào bén mảng đến con thuyền ấy một lần nữa, suốt gần 10 năm qua.Danh dự của một con người là thứ vô hình. Nhưng nó lại vô cùng lớn lao và là thứ mà khi đã bị tổn hại rồi thì khó để cứu vãn. Và lời xin lỗi, đôi khi rất vô nghĩa trước những tình huống danh dự con người đã bị tổn thương. Tôi nhớ đến câu chuyện ấy khi đọc về lời xin lỗi bị từ chối của Viện kiểm sát Nhân dân huyện Nhơn Trạch (Đồng Nai) dành cho người đã tố cáo “cát tặc”. Chị Nguyễn Thị Ánh Ngọc, tháng 9/2015 đã gọi công an báo cáo việc phát hiện tàu đang hút cát lậu trên sông Đồng Nai. Nhưng sau đó, trong quá trình làm việc với công an, những khúc mắc xảy ra, để rồi chị Ngọc bị… bắt tạm giam vì chống người thi hành công vụ.Thủ tướng đã chỉ đạo làm rõ. Công an và VKSND huyện đã nhận sai trong việc bắt giam chị Ngọc. Người ký quyết định khởi tố chị Ngọc cũng bị đình chỉ công tác. Nhưng chị Ngọc không nhận lời xin lỗi. Bó hoa được trao trong buổi xin lỗi của VKSND, chị bỏ chỏng chơ lại trên bàn.Lời xin lỗi bị từ chối ấy gợi nhớ lại rất nhiều “lời xin lỗi” mà các cơ quan tư pháp và hành pháp nước ta đã phải nói trong những năm qua. Nhiều người đã nhận lời xin lỗi, cho cả chục năm cuộc đời oan sai. Và nó đặt ra một câu hỏi nhức nhối: Lời xin lỗi liệu có ý nghĩa gì không khi những thứ mất đi là hoàn toàn không thể cứu vãn được?Tôi cũng đã tự rà soát lại bản thân rất nhiều lần sau sự oan ức của gia đình vạn chài 10 năm trước. Tôi không cố tình, nhưng liệu tôi có thể tránh được sai lầm không? Tôi cũng làm báo, tôi cũng hiểu được sự vô tình của dư luận, hiểu được sự dễ bị tổn thương của gia đình nọ, tôi đáng ra đã có thể làm chủ tình huống tốt hơn.“Nhận thức pháp luật của cơ quan điều tra và VKSND chưa chuẩn xác” là lời thanh minh của đại diện cơ quan cảnh sát điều tra tỉnh Đồng Nai trong vụ chị Ngọc. Nhưng với tôi, đó không thể là một lý do đáng chấp nhận. Các cơ quan thực thi pháp luận mà nhận thức pháp luật chưa chuẩn thì người dân liệu có dám tin vào công lý?Chị Ngọc có lý do để từ chối lời xin lỗi, khi cảm thấy mình vẫn còn chịu bất công: chị không bị khởi tố hình sự nhưng vẫn nhận một án phạt hành chính. Chưa bàn đến sự đúng sai của cái án phạt hành chính ấy, làm sao tránh uất ức khi một người dân phải làm việc với những cán bộ “nhận thức pháp luật chưa chuẩn xác”?Lời xin lỗi bị từ chối của tôi 10 năm về trước tạo ra một sự day dứt đến tận bây giờ. Nó là bài học khó quên. Để từ sai lầm ấy, tôi bảo vệ nhân vật của mình tốt hơn, thận trọng hơn trong việc giới thiệu những người yếu thế với đồng nghiệp, tôi nhìn người cũng kỹ càng hơn.Đôi lúc người ta cần những lời xin lỗi bị từ chối. Để hiểu rằng lời xin lỗi đôi khi là hoàn toàn vô nghĩa; để giữ lấy một sự day dứt và hiểu rằng nỗ lực sửa sai phải được thực hiện bằng một quy trình chặt chẽ hơn, tránh những tình huống tương tự trong tương lai.Lời “xin lỗi” mà nhân dân mong đợi nhất chính là một hệ thống được cải thiện chất lượng, tránh được oan sai, chứ không phải là buổi lễ và một bó hoa. Hoàng Minh Trí Cùng 1 hành động, hậu quả như nhau nhưng có ng bị bắt vì tội này tội nọ, có ng nói 1 câu gọn lỏn:"Xin lỗi" là xong. Mọi ng có thể đoán được phải ko.Câu kết tác giả là hay nhất. Lời xin lỗi được thông qua hành động cụ thể chứ ko phải qua buổi lễ, qua lời nói và vài bó hoa.Đây có thể là mầm bệnh của sự trì trệ. Vì cứ sai thì xin lỗi mà ko hành động cụ thể. ...chị bỏ chỏng trơ lại trên bàn: Đó là những giọt nước mắt chảy vào trong, là mũi tên đâm vào tinh thần...,từ chối cũng là 1 triết thuyết nhân văn. Cám ơn 1 khoảng lặng của Hoàng Minh Trí. làm sao tránh uất ức khi một người dân phải làm việc với những cán bộ “nhận thức pháp luật chưa chuẩn xác”?Suy nghĩ mãi về câu này,có ai giống mình không...thật sự hoang mang..... Các cơ quan thực thi pháp luận mà nhận thức pháp luật chưa chuẩn thì người dân liệu có dám tin vào công lý? Bai viet cuc hay. Bài viết hay quá, thật đúng. Cám ơn người đã nói hộ lòng tôi! đồng tình với ý kiến của nhà báo Xin lỗi ko thể giải quyết dc hậu quả Con toi moi lan pham loi thi no lai xin loi. Xong roi lai pham loi tiep. Boi vi bo me khong bao gio manh tay voi no. ...Người tự trọnglàsau lời xin lỗithìtừ nhiệm,Vì đã làm hoen ốsắc áo. ..của Nghành. ..!!! Tôi đồng ý với tác giả. Thời gian gần đây tôi không đồng ý với các lời xin lỗi của các vị công quyền ở vụ công an nhổ nước bọt, vụ quán cafe xin chào. Hành động sai trái của họ không xuất phát từ sự nhầm lẫn hay hạn chế về chuyên môn, nghiệp vụ mà xuất phát từ sự lộng quyền, sự cố ý và coi thường pháp luật coi thường dư luận. Bắt gặp bài viết này tôi rất đồng tình Lời “xin lỗi” mà nhân dân mong đợi nhất chính là một hệ thống được cải thiện chất lượng, tránh được oan sai, chứ không phải là buổi lễ và một bó hoa.--- tác giả nói hay lắm họ có xin lỗi thật lòng đâu mà ! Hay!
Rau sạch và định kiến Đoạn phóng sự trên một kênh truyền hình mới đây quay cảnh người nông dân dùng chổi tre quét tạt trên ngọn từng luống rau đang trổ lá.“Làm thế để lừa người tiêu dùng như là sâu ăn” - bác nông dân thành thật trả lời ngay trước ống kính. Dễ hiểu, khi phóng sự phát lên, người tiêu dùng khắp nơi nhấp nhổm: Giờ họ lừa chúng tôi, đến mức này đây! Không thể biện minh, đó là một hành động lừa gạt. Việc tạo ra những vết rách như sâu ăn trên rau, đánh vào định kiến: “Rau có sâu là rau không phun thuốc” của người tiêu dùng bấy nay.Cách đây bốn năm, tôi đến xã Vĩnh Kim, huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang để tìm hiểu về mô hình GlobalGAP áp dụng với đặc sản vú sữa Lò Rèn. Chẳng ngờ, đặc sản vú sữa Lò Rèn đang rơi vào cơn bĩ cực. Hợp tác xã đứng trước nguy cơ giải thể, vì không tìm được đầu ra cho sản phẩm. Các xã viên thay nhau viết đơn xin ra khỏi hợp tác. Số chưa ra, thì mạnh ai nấy làm, không tuân thủ phương thức canh tác GlobalGAP nữa. Ông chủ nhiệm đưa chúng tôi đến nhà một lão nông vẫn kiên trì theo đuổi GlobalGAP. Đó là một nỗ lực phi thường.Trên mảnh vườn rộng vài hecta, với hàng trăm cây vú sữa, lão nông mua túi giấy tiêu chuẩn Global GAP về, bắc thang leo lên từng cây, bọc từng trái từ khi còn xanh để bảo vệ khỏi sâu bệnh và an toàn khi phun thuốc. Cả hàng chục nghìn quả vú sữa đã được bọc trong túi giấy như thế. Tôi đã được ăn thử, đó là trái vú sữa đẹp nhất, thơm ngon nhất mà tôi từng được ăn. Nhưng những quả vú sữa Lò Rèn theo tiêu chuẩn GlobalGAP ấy không có đầu ra. Xuất khẩu khó, vì việc vận chuyển loại trái cây vỏ mềm ấy không đơn giản. Còn thị trường trong nước thì không tiêu thụ được. Không phải chỉ vì giá thành cao, mà lý do bất ngờ nhất, là vì quả vú sữa trồng theo phương thức này đẹp quá. Sự nhẵn bóng, chín đều, không có lấy một nốt sần sâu bệnh của quả vú sữa, khiến người ta nghi ngờ việc lạm dụng thuốc hóa học.Định kiến của người tiêu dùng đối với chất lượng nông sản là rất xấu. Đó là thực tế. Bây giờ, người tiêu dùng tin vào các hệ thống phân phối nông sản uy tín. Hoặc nếu không có điều kiện tiếp cận những hệ thống như thế, họ sẽ dựa vào kinh nghiệm của mình - thứ kinh nghiệm dân gian, truyền miệng, và nhiều khi phản khoa học. Rau xanh mởn trái vụ là sản phẩm của thuốc kích thích tăng trưởng, còn rau lốm đốm vết sâu, mà tốt nhất là có cả con sâu xanh bò lổm ngổm, thì là rau sạch, vì không phun thuốc. Chính định kiến đó dẫn đến hành vi tiêu dùng và hành vi tiêu dùng ấy của thị trường khiến những nông dân tìm cách “lừa gạt” một chút, để nông sản dễ tiêu thụ hơn. Đó là một cái vòng luẩn quẩn, nhưng không khó hiểu.Tôi từng tổ chức một talk show trên truyền hình, với hai vị khách mời đại diện cho người tiêu dùng và đơn vị cung cấp rau sạch. Giám đốc công ty rau sạch than thở về sự khó khăn trong kinh doanh, khi mà giá rau sạch mua tận gốc đã cao, bảo quản lại khó, và người tiêu dùng vẫn không tin. Còn đại diện người tiêu dùng, một bà nội trợ đã về hưu, thì nhắc đi nhắc lại: “Chúng tôi cần các anh, chúng tôi cần rau sạch, các anh hãy cố kiên nhẫn hơn. Bởi vì chính người tiêu dùng chúng tôi cũng cần thay đổi”.Khi những bà nội trợ vẫn chưa thay đổi định kiến, thì người nông dân sẽ còn phát kiến ra những mánh khóe, như là lấy chổi tre cào cho xước lá.Bởi chúng ta không tin nhau.Gia Hiền Chúng ta không còn niềm tin vì chúng ta đã bị lừa gạt quá nhiều! Chưa bao giờ người Việt lại bị lấy đi niềm tin, đánh mất niềm tin, đi mua niềm tin nhiều như bây giờ. Chúng ta đã quá coi thường niềm tin rồi. Bây giờ ra ngoài đường gặp người lạ là người ta cảnh giác, mặt lạnh như tiền, thiếu thân thiện, ai tỏ ra tốt bụng thì lập tức bị nghi ngờ. Xã hội đầy rẫy sự dối trá, từ thổi phồng thành tích đến đề nghị phúc tra bài thi, rồi cân điêu, dùng chất cấm để cho đẹp hàng hoá ... Mất niềm tin là mất tất cả, và rất khó, rất lâu để lấy lại được. Tôi thấy rất là lạ. Thay vì kêu gọi các nhà sàn xuất, nông gia phải chấn chỉnh chất lượng nông sản để lấy lại niềm tin của người tiêu dùng mà chính họ đã làm mất thì ông tác giả lại đổ lỗi cho người tiêu dùng không có lòng tin với nhà sản xuất. Thật là ngược đời! Tin mù quáng để rồi chết trong niềm tin đó à? Thử họi tại sao người ta lại không tin mình. Hãy làm ăn, sản xuất có lương tâm đi rồi từ từ xã hội sẽ tin tưởng các sản phẩm mình làm ra, hữu xạ tự nhiên hương! Dựa vào đâu để tôi tin ?????? Niềm tin giữa các mối quan hệ bây giờ thật xa xỉ. -RAU SẠCH VÀ ĐỊNH KIẾNNgày xưa tin ở lẫn nhauMột câu thề nguyện trước sau vẹn toànCon trai con gái rất ngoanTin yêu chung thủy vô vàn đáng yêuBây giừ rau sạch cũng nhiềuChỉ ăn không bán chợ chiều có đâuThế mà rau có cả sâuLá thì rách tướp ra điều sạch ghêHôm kia phun thuốc rề rềVà mang chổi quyét rách ghê sâu nằmSự đời sao quá oái oămLòng tin lạc chỗ để nằm nơi đâuThương thay cho tiếng đàn bầuRau xanh phun thuốc ;còn đâu cung trầmCon người sống phải có tâmRau sạch, thịt sạch tạo tầm vươn xa! Không có niềm tin chung chung. Muốn có niềm tin bền vững của người tiêu dùng thì người sản xuất, phân phối phải có nghĩa vụ chứng minh. Còn không thì chỉ là niềm tin mù quáng mà thôi. Đừng cổ súy cho niềm tin mù quáng nhé. không tin nhau Nhà mình là nông dân chính hiệu, trồng nhiều rau để bán. Tùy loại rau tùy theo mùa thì số lượng sau bọ nhiều hay ít và số lượng sử dụng thuốc bvtv cũng khác nhau. Rau đẹp chưa chắc đã phun thuốc nhiều, rau rách chưa chắc đã oan toàn( Nhiều khi phun nhiều quá không hết nên họ nhổ bán). Giờ muốn ăn rau sạch chỉ có cách tự trồng thôi. Làm gì có ngon bổ rẻ, các mẹ tiêu dùng thời đại mới nên sáng suốt, chọn sản phẩm có thương hiệu, kiểm định, giá mắc chút nhưng an tâm hơn QUẢ LÀ ĐÚNG KHI NÓI: :"MỘT SỰ BẤT TÍN VẠN SỰ KHÔNG TIN". VÌ MẤT UY TÍN TRONG THỜI GIAN DÀI, NÊN GIỜ ĐÂY KHÓ MÀ CÓ THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC. Phải chăng xã hội Việt Nam đã sống trong sự giả dối lâu rồi, điều này ảnh hưởng đến rất nhiều người trong xã hội, đến nỗi, giờ đây nói thật người ta không tin nữa. Và như thế, trong một thế giới cạnh tranh, người Việt sẽ tự đi tìm cho mình câu trả lời và nhiều trong số đó họ đi tìm nông sống ngoại: Thái Lan, Maylaisia... Vì ai gây dựng nên nông nỗi này??? Nông nghiệp và nông dân không được quan tâm các anh ạ. Tiền chi ra cho giới truyền thông đều từ các nhà tư bản công nghiệp, dịch vụ, thương mại, do đó đã làm truyền thông bị thao túng, toàn các tin bài cổ xúy cho các ngành đó thôi. Nông dân thì trăm thứ bà rằng đều trông vào mấy sào ruộng, mảnh vườn, ao cá, đàn gà và mấy con lợn, trong giá cả mọi thứ dịch vụ (điện, thủy lợi, thức ăn chăn nuôi, phân bón, thuốc bảo vệ thực vật) đắt đỏ, môi trường tự nhiên cho nông nghiệp ngày càng bị suy kiệt (như nguồn nước, chất đất, đô thị hóa nhiều), chi phí học hành cho con cái, chi phí khám chữa bệnh cao, thêm vào đó các hủ tục nặng nề về hội hè, đình đám, hiếu hỷ... làm cho người nông dân rất vất vả bạn ạ !
Những ông quan thích được cõng Chuyện “cõng cấp trên” ấy làm tôi nhớ lại câu chuyện về Đại tướng Nguyễn Chí Thanh, mà bố tôi, một quân nhân cùng thời với Đại tướng hay kể.Trong chiến dịch Thu Đông 1951, Chủ nhiệm Tổng cục chính trị Nguyễn Chí Thanh - 37 tuổi, trực tiếp thị sát các đơn vị của Sư đoàn 312, tham gia chiến dịch mang tên Hoàng Hoa Thám. Ông Thanh là vị tướng có tác phong quần chúng, giản dị. Ông mặc bộ quần áo nâu sờn, khoác áo trấn thủ, đội mũ phủ vải xanh rêu, gài lá ngụy trang. Nhìn ông giống bất kỳ anh lính dã chiến, hoặc dân công hỏa tuyến nào đang tham gia chiến dịch, cũng không khác chú bảo vệ và mấy chiến sĩ văn công, văn nghệ cùng đi.Một lần, trên đường đi, gặp con suối rộng chừng hơn hai chục thước, tình cờ có viên sĩ quan, hình dáng, tác phong chỉ huy, cùng vượt suối. Mũ lưỡi trai, quần kaki, áo vét chiến lợi phẩm, giày "ghệt" đóng đinh nện vào đá sỏi trên đường, kêu rất oách. Thấy con suối lổn nhổn đá tảng và rêu trơn, quay nhìn sang hai bên, hỏi bâng quơ, vừa hách, vừa thân mật: "Cậu nào cõng tớ qua suối tí nhỉ?". Ông Thanh xông lên mấy bước, nói rất gọn: "Báo cáo, để em cõng thủ trưởng".Viên sĩ quan ung dung trèo lên lưng ông Tướng. Tay cầm gậy leo núi, chân dép cao su, quần xắn móng lợn quá đầu gối. Ông Thanh thản nhiên, vui vẻ ghé lưng cõng viên sĩ quan. Đến giữa suối, sau những câu hỏi hách dịch của viên sĩ quan về tên tuổi đơn vị, ông tướng mới xưng tên mình là Nguyễn Chí Thanh. Tay sĩ quan tá hỏa, ù tai. Vẫn trên lưng vị Tướng, mếu máo, lắp bắp không thành tiếng, chuyển cách xưng hô, van vỉ: “Em lạy Thủ trưởng! Thủ trưởng tha cho em, cho em xuống ạ”. Giọng vị tướng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Ơ kìa, cậu này lạ nhỉ. Lính với lính cả. Tớ cõng cậu có sao đâu? Ngồi yên, không ngã cả hai thằng bây giờ”.Quay trở lại với câu chuyện của những “ông quan” được cõng trong một ngày mưa lụt Hà Nội. Dư luận bất bình, không chỉ bởi cái hình ảnh “cõng” theo nghĩa đen mà nó còn thể hiện một sự ám ảnh của cả xã hội. Tình trạng hách dịch, cửa quyền, quen thói bề trên của "một bộ phận không nhỏ" các quan cách mạng thời thị trường đã được cảnh báo, nhiều năm, nhiều lần, trong nhiều diễn đàn, hội nghị quan trọng.Tôi đã hỏi nhiều người, trong đó có cha tôi và một số vị tướng quân đội: nếu là bố, là chú, gặp tình huống tương tự, sẽ xử lý thế nào? Đa số, cũng là ý kiến cá nhân bảo thẳng tưng, ra giữa suối, dìm cậu tiểu đoàn trưởng này xuống, cho uống no nước, lên bờ lột sao, đuổi về quê.Sự bức xúc là dễ hiểu. Nhưng ông Thanh đã không xử trí như thế. Ông đã cõng cậu sĩ quan vào tận bờ, trấn an cậu ta, hỏi thăm tình hình đơn vị. Rồi ông cho viên sĩ quan về đơn vị, chỉ dặn một câu, đừng bao giờ cho mình là một “ông quan cách mạng”.Tôi không biết những ông quan ngày nay nghĩ gì khi được nghe kể về câu chuyện của Đại tướng Nguyễn Chí Thanh?Bùi Huy Hội Những ông quan được cõng thì họ chẳng có đủ hiểu biết và đạo đức để nghĩ xa thế đâu tác giả ạ. Câu hỏi của anh có thể nhiều người hiểu nhưng đối với mấy ông quan đó thì họ chẳng đủ tư duy để hiểu đâu. Nếu không họ đã không làm như vậy Những người đứng trên đỉnh cao trí tuệ, họ nhìn các vấn đề thông suốt và cư xử thật nhân hậu. Và ngược lại. Đừng cõng ai và đừng bắt ai cõng mình. Khốn nỗi xã hội giờ nhiều kẻ sẵn sàng quỳ gối, cõng người khác trên lưng. Thưa anh BÙI HUY HỘI.đó là chuyện ngày xửa ngày xưa.bây giờ là xã hội chủ nghĩa nhé. Tôi tin những ông quan bây giờ có nghe câu chuyện này thì họ cũng cười nhạt rồi quên luôn. Khó lắm bác tác giả ạ. Cơ chế mình sinh ra như vậy, những câu chuyện của Đại tướng thì điển hình đi vào sách, còn đời thường quan cách mạng nhiều không kể siết. Những ông quan là như vậy nhưng thời nay cũng có những ông lính muốn làm tớ cho xếp. Ông quan thời nào cũng thích "cõng" không kiệu không ngựa thì xe sang xe to chẳng có mấy ông giống tướng Nguyễn Chí Thanh Nếu các quan hiện nay bị rơi vào cảnh như anh sĩ quan nọ thì chắc họ cũng chỉ xin: dạ cho em nhận kiểm điểm, rút kinh nghiệm ạ! Vì không sử lý đến nơi đến chốn, nên mấy cậu đầy tớ bây giờ vẫn thế, bắt các ông chủ cõng. Số lượng xe ôtô công đã trả lời cho câu hỏi cuối cùng của tác giả. Quan là đầy tớ của dân,vây mà bây giờ đầy tớ toàn được "chủ" cõng,"cõng" đủ thứ. Đã cõng tiền bạc, vậtt chất , quà lễ đến nhà các quan. Nay còn cõng người nữa thì quá rõ đạo đức cán bộ bây giờ xuống cấp. Khâm phục bác Nguyễn Chí Thanh tướng NGUYỄN CHÍ THANH chắc chỉ có 1 ở VIỆT NAM thôi.
Obama ở Việt Nam Đến từ các quốc gia khác nhau, nhưng phần lớn sinh viên trường tôi ủng hộ ông Obama trong cuộc tranh đấu với ông Mitt Romney, hồi hộp theo dõi hai bên giành giật từng tiểu bang, để rồi sung sướng khi ông Obama tái đắc cử lúc rạng sáng.Hầu hết chúng tôi không phải là người Mỹ, do đó, việc ai làm tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ không mấy ảnh hưởng đến mình. Nhưng cũng như ở nhiều nơi khác trên thế giới, ông Obama chiếm được cảm tình của đa số nhờ nguồn năng lượng tích cực mà ông mang lại, từ chính câu chuyện cuộc đời mình.Sự vươn lên của ông từ một người gốc Phi, mang tên Hồi giáo (Barack Hussein), không danh gia vọng tộc, trở thành người quyền lực bậc nhất toàn cầu mang lại thứ mà đôi lúc trong cuộc đời chúng ta cảm thấy thiếu: niềm tin, rằng nỗ lực tự thân có thể thay đổi được số phận. Đó có lẽ là lý do vì sao ông Obama là một trong những lãnh đạo được chào đón nhiều nhất trên thế giới. Một khảo sát thực hiện trên 40 quốc gia của Pew, một tổ chức điều tra công chúng, cho thấy hơn 65% người trả lời tin tưởng vào nhân cách của ông.Sự xuất hiện của ông, vì thế, mang lại hơi thở của sự lạc quan và niềm hy vọng. Với một xã hội đang trong liên hoàn các cuộc khủng hoảng niềm tin, từ các vấn đề môi trường cho đến an toàn thực phẩm, hình ảnh ông Obama dung dị đi ăn bún chả phố cổ phần nào “giải nhiệt” sự bức xúc của cuộc sống.Ngoài phương diện hình ảnh cá nhân, chuyến thăm của ông Obama, mang rất nhiều ý nghĩa thực tiễn, trong bối cảnh mối quan hệ Mỹ - Việt đã tốt lên rất nhiều sau hai nhiệm kỳ vừa qua. Là người bắt đầu chính sách “Xoay trục châu Á”, đưa Mỹ tái tập trung vào khu vực châu Á - Thái Bình Dương, ông đã xoá bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận bán vũ khí sát thương cho Việt Nam tồn tại gần 50 năm, bước cuối cùng để hoàn toàn “bình thường hoá” quan hệ của hai cựu thù.Và đúng với phong cách của người Mỹ, tình hữu nghị này không xây dựng một cách viển vông mà thông qua sự tương đồng lợi ích. Cùng quyết định dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí, Mỹ đưa ra hàng loạt cam kết hỗ trợ Việt Nam về giáo dục, phát triển năng lượng bền vững, và quan trọng nhất, theo lời ông Obama “chia sẻ mối lo ngại chung về hàng hải” trên biển Đông, nơi Trung Quốc mới đây gấp rút xây dựng đảo nhân tạo trái phép và ra lệnh cấm đánh bắt cá tại chính vùng biển Việt Nam có quyền khai thác. Ông Obama đến Việt Nam trong những tháng cuối cùng của nhiệm kỳ, khi đầu năm sau, một vị tổng thống mới sẽ thế chỗ của ông ở Nhà Trắng. Đầu của ông bạc đi rất nhiều sau 8 năm giương khẩu hiệu “Chúng ta có thể” (Yes we can) trong lần tranh cử đầu tiên. Nhưng ngày hôm qua, khi nhìn dòng người náo nức chờ đón ông trên đường phố Hà Nội, tôi hiểu điều ông nói "muốn là đối tác tin cậy của nhau" thực sự không chỉ là mong muốn của nước Mỹ. Sự chào đón của người dân có mặt khắp các ngả đường từ Phạm Hùng, Trần Duy Hưng (Hà Nội) hay dọc đường Nguyễn Văn Trỗi, Đinh Tiên Hoàng (TP HCM)... cho thấy quá trình “khép lại quá khứ, hướng tới tương lai” của hai nước Việt - Mỹ đã hoàn thành.Nguyễn Khắc Giang Qua chuyến đi này của tống thống Obama tôi thấy rất rõ điều người dân mong muốn! Chúc cho quan hệ Việt-Mỹ mãi tốt đẹp theo thời gian! :) Tôi mong chờ một bài viết gai góc và thẳng thắn hơn từ tác giả Khắc Giang như cách tôi vẫn hồi hộp mỗi khi đọc bài của anh trên Vnexpress. obama! Tôi rất trân trọng những việc ông đã làm vì quan hệ viêt- mĩ. Tuy nhiên tôi vẫn muôn làm chủ cảm xúc của mình, và đón nhận những gì sẻ đến, hy vọng là nó tốt đẹp cho chúng ta. Tôi chỉ dành cảm xúc đặc biệt nhất cho những thành công của dân tộc việt Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên đặt chân đến Hà Nội, ông Barack Obama đã thể hiện hình ảnh của một tổng thống quyền lực nhưng rất thân thiện và lịch lãm. Rồi qua những cử chỉ rất đỗi bình dị của ông trong mỗi sự kiện mà ông tham gia đã chạm đén trái tim của rất nhiều người dân Việt. Xin cảm ơn ngài tổng thống! Sự hiện diện của Ngài đã mang đến cho nhân daav VN rất nhiều cảm xúc. Xin kính chúc Ngài sức khỏe và mong Ngài sớm trở lại thăm đất nước Việt Nam Không hiểu sau đọc bài này mà sống mũi cay cay :( Một sự kiện đáng quan tâm - soi, nhìn, ngẫm nghĩ... cho tất cả chúng ta! BÀI VIẾT QUÁ Ý NGHĨA. CHÚC MỪNG TÁC GIẢ LUÔN VUI KHỎE Tôi thích đọc những bài viết của Khắc Giang vì cách dẫn ý khéo léo, bố cục chặt chẽ, văn phong mạch lạc, thông tin có cơ sở, mặc dù nhiều khi góc nhìn của KG đi "lệch pha" với góc nhìn của tôi khoảng 45 độ . Tuy nhiên bài viết này thì tôi hoàn toàn đồng quan điểm với tác giả, theo đó tôi chẳng hồi hộp chút nào với cuộc tranh cử TT Mỹ sắp tới, bởi vì tôi biết chắc rằng bà Hillary Clinton sẽ thắng Donald Trump để trở thành người kế nhiệm TT của nước Mỹ ! Tôi đồng ý ý kiến của bạn Thông điệp đã rõ ,hai bên phải gìn gửi . Qua vài ngày thăm Việt nam của ông Obama, người ta thấy hình ảnh của một người quyền lực cao nhất thế giới gần gũi thế nào qua việc ăn tối trong quán ăn bình dân, nụ cười thân thiện, cách đi đứng, lối nói chuyện... Hãy đánh giá con người qua chất lượng trong con người đó, không nên đánh giá con người qua cách họ hô hào thế nào, tự đánh bóng tên tuổi ra sao, da màu gì, xuất thân từ đâu, quá khứ thế nào... hỡi các nhà làm nhân sự ! Sự xuất hiện của ông, vì thế, mang lại hơi thở của sự lạc quan và niềm hy vọng. với một xã hội đang trong liên hoàn các cuộc khủng hoảng niềm tin, từ các vấn đề môi trường cho đến an toàn thực phẩm, hình ảnh ông Obama dung di đi ăn bún chả phố cổ phần nào " giải nhiệt " sự bức xúc của cuộc sống.Cảm ơn bạn về bài viết nhé!Đồng quan điểm với bạn! Gương sáng về trí tuệ và nhân cách để tất cả chúng ta cùng học hỏi, từ người dân đến các quan chức Lưu luyến tạm biệt tổng thống OBAMA.Hẹn ngày tái ngộ...... Với ngài tổng thông Obama chỉ dùng hai tư NGƯỠNG MỘ !
Nỗi ám ảnh thị trường Tháng Chín hàng năm, lớp nghiên cứu sinh chúng tôi lại quây quần bên nhau tại một nhà hàng để kỷ niệm ngày đặt chân sang Ba Lan. Các câu chuyện trong những cuộc rượu này thường xoay quanh ký ức của thời khốn khó gần 30 năm trước.Có một ông đương nhiệm phó chủ tịch một ngân hàng thương mại cổ phần danh tiếng của Việt Nam nhưng năm 1989 suýt nữa bị hải quan Liên Xô cửa khẩu Brest bắt quả tang giấu hai kilogram vàng trong ống tube xe đạp. Ngày đó, hiếm nghiên cứu sinh nào không tranh thủ vừa học vừa buôn.Một anh sau giờ đến lớp cứ thấy xà phòng thơm là mua gom để đóng thùng carton chuyển về Việt Nam. Hai tháng sau, vợ anh gọi sang trách: “Sao không mua thứ gì nhẹ, giá trị cao lại mua toàn đồ nặng, lãi thấp?”. Hoá ra anh bị ám ảnh với xà phòng. Ngày xưa một lần nhờ bạn thân gần nhà cắt tóc. Đang đánh tay kéo, cậu kia chợt dừng lại dí mũi vào đầu anh hít hít rồi hỏi: “Mới gội đầu bằng xà phòng bột à?”. Anh thật thà thú nhận, mấy tháng nay không mua được bánh xà phòng giặt nào.Lại có người chỉ ám ảnh vì thuốc Tây. Trước khi đi Ba Lan ít ngày, con gái anh viêm phế quản ho như cóc, anh ra đầu phố Hàng Chiếu mua hai vỉ thuốc kháng sinh giá tương đương 30 cent một vỉ. Con gái uống mãi không khỏi, hỏi ra mới biết thuốc giả làm từ bột nghệ trộn ký ninh, ép lại. Ở Ba Lan, một lần vào hiệu thuốc thấy vỉ kháng sinh giá bao cấp chỉ 5 cent, anh móc nối với nhân viên để mua các loại thuốc quý hiếm, đóng thùng gửi về Việt Nam. Chuyện loang ra, các du học sinh ngầm mua thuốc gửi về nước.Còn có cả nỗi ám ảnh đồng hồ. Một nữ đại gia chìa cho mọi người xem chiếc đồng hồ Liên Xô mạ kền đã ố màu thời gian. Tất cả cùng ồ lên ngạc nhiên. Sau ngày cưới, dồn hết tiền mừng được chừng 30 đôla, chồng chị mua tặng vợ chiếc đồng hồ Zuravia, mặt xanh đáy giếng. Suốt thời gian học tại Ba Lan, chị vẫn đeo nó trên tay. Một lần tình cờ ghé cửa hàng nữ trang, thấy chiếc đồng hồ giống hệt bày trong tủ kính, giá chỉ 5 đôla, chị mua chục cái gửi về nước bán thử. Trừ hết chi phí, chồng chị thu lãi gấp ba.Bản thân tôi ngày đặt chân sang Ba Lan, gia sản cũng không có gì ngoài 300 đôla giấu dưới gót giày. Tiếng là đi học, nhưng cả nhà dồn tiền để đi đánh hàng. Trong buổi gặp mặt ấy, tôi nhớ, một bạn học giờ đã mang hàm vụ trưởng, bỗng chùng lại rồi tỏ nỗi băn khoăn về việc người Thái chuẩn bị mua lại hai hệ thống siêu thị lớn của nước ta là Big C và Metro. Bây giờ thì họ đã mua thật. Không khí ngày kỷ niệm bỗng trầm lắng. Đã 30 năm trôi qua từ cái ngày đói khổ kia, thế mà bây giờ chúng ta vẫn đang phải đối mặt với vấn đề thị trường trong nước không có hàng “made in Vietnam” - dù theo một cách hoàn toàn khác. Người Thái mua lại hệ thống siêu thị lớn tức là cơ hội để hàng Thái tràn ngập thị trường lớn hơn. Mà thực tế bây giờ hàng Thái đã tràn ngập rồi: rẻ, chất lượng, mẫu mã đẹp, hàng gia dụng và thực phẩm Thái không có gì để chê cả. Bây giờ vấn đề không phải giống như 30 năm trước. Ngày xưa không sản xuất nổi. Bây giờ chúng ta sản xuất được hàng “made in Vietnam”. Nhưng chúng không có sức cạnh tranh. Và nguyên nhân không phải bởi người Thái, người Nhật, người Hàn quá mạnh. Hình như nguyên nhân vẫn thế: 30 năm trước, chúng ta đã nhìn nhận được nguyên nhân kìm hãm chính là nền kinh tế kế hoạch hoá tập trung quan liêu bao cấp.Nhưng tròn 30 năm sau Đổi Mới, sau những cải cách của Đảng và Chính phủ, “bóng ma” của một nền kinh tế kế hoạch hoá tập trung vẫn còn. Một người nhạo anh vụ trưởng vừa băn khoăn vụ Big C và Metro: “Từ bỏ kinh tế bao cấp đã lâu nhưng nhà nước các anh vẫn can thiệp trực tiếp và quá sâu vào chỉ đạo kinh tế”. Tôi nghĩ đấy là một nguyên nhân. Tiếng là đã chuyển sang kinh tế thị trường, nếu không tiếp tục cải cách thì đến bao giờ nền kinh tế nước nhà mới được gọi đúng nghĩa là kinh tế thị trường đầy đủ?Một điều tra gần đây của Ngân hàng Thế giới phối hợp với Phòng thương mại Công nghiệp Việt Nam cho thấy: cứ 5 người cho rằng Việt Nam là nền kinh tế thị trường thì 4 người cho rằng về cơ bản vẫn là kinh tế Nhà nước. Sau 30 năm, vấn đề chúng ta đối mặt tưởng như đã đảo ngược. Ngày xưa thì phải mua hàng ngoại giá cắt cổ. Bây giờ thì thừa thãi hàng ngoại trên kệ hàng siêu thị. Nhưng vấn đề vẫn là nền sản xuất hàng hoá trong nước không đủ sức cạnh tranh.Và cuộc “Đông tiến” của những người Thái Lan, là dịp để chúng ta nhìn lại nội lực của mình và điều gì đang cản trở khái niệm “thị trường” ấy.Trần Quốc Quân Xưa bao cấp, giờ đa cấpLừa người tiêu dùngThịt thối tẩm thành thơmRau độc quét chổi cọLừa có sâu ...A ha, hàng TháiTốt từ xưaNay tội gì không dùngCạnh tranh để tốt cho dânHàng kém tự bị thải loại thôi! Gốc rễ của vấn đề là mọi chính sách đâu có ưu tiên phục vụ cho người dân Quá hay, chỉ những ai sống và làm việc ở các nước phát triển mới nhìn ra. Vấn đề là Việt Nam có dám cải cách như ông Bùi Quang Vinh đã từng phát biểu. Chúng ta kinh tế thị trường vẫn bị ám ảnh bởi kinh tế kế hoạch. Doanh nghiệp và doanh nhân vẫn đang có vẻ "chụp giật" vụ việc theo kiểu đi buôn "thời bao cấp" nhiều hơn là tổ chức sản xuất, tiếp thị bài bản theo kinh tế thị trường. Người kiếm được một món tiền không khởi nghiệp mà lại đi xây dựng nhà cửa, đầu cơ... Xưa " Bao cấp " và nay là " Đa cấp " !Và nay là lừa đảo người tiêu dùng với " Thịt heo hóa thịt bò, rau muống quét chổi cọ, măng tẩm vàng ô cho bắt mắt ... !ÔI thôi tôi dùng hàng Thái cho sạch sẽ đi các cụ ạ ! Ba mươi năm đã qua rồiMà sao năng suất đứng ngồi tốp sauHãy nhìn phía trước hỏi sauTại sao như thế nhuốm màu thời gian“Bóng ma” bao cấp nguy nanĐã làm hàng ngoại ngập tràn vào đâyBây giừ hàng ngoại tràn đầyHàng việt đã bị đẩy ra ngoài đường;Ba mươi năm đã qua rồiMà sao năng suất đứng ngồi tốp sauHãy nhìn phía trước hỏi sauTại sao như thế nhuốm màu thời gian“Bóng ma” bao cấp nguy nanĐã làm hàng ngoại ngập tràn vào đâyBây giừ hàng ngoại tràn đầyHàng việt đã bị đẩy ra ngoài đường; Tôi hoàn toàn đồng ý với tác giả qua bài viết này. Căn nguyên chính là đây. Gạo đem vào giã bao đau đớn,Giạo giã xong rồi trắng tựa bông,Sống ở trên đời người cũng vậy,Gian nan rèn luyện mới thành công.Hiện nay chưa có nền kinh tế nào khả dĩ hơn kinh tế thị trường, chúng ta đang hướng tới cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ 3 và nền kinh tế tri thức, smart national đang tiến triển! Đại đa số Người tiêu dùng được lợi mà. Còn đối với doanh nghiệp thì tham gia nền kinh tế thị trường không đủ sức cạnh tranh se bị đào thải thôi. Nền kinh tế như vậy,nền chính trị như vậy thì đất nước mính sao khá lên nổi.tôi đề xuất là nước ta phải tổ chức một "HỘI NGHỊ DIÊN HỒNG" mới với sự tham gia đầy đủ của các tầng lớp đặc biệt là tầng lớp tinh hoa nhằm vạch ra kế sách,chiến lược và cách thức thực hiện phù hợp đưa đất nước phát triễn mạnh mẽ trong thời gian tới.Có như vậy giấc mơ sánh vai cùng các cường quốc năm châu sẽ không còn quá xa vời nữa! Đừng ngồi đó hoàn niệm lý luận nữa bác ơi: hành động đi. Hàng trăm ngàn doanh nghiệp SME đang ngày đêm khốn khổ loay hoay ngoi ngóp sống không được, chết không xong trong cái "sân nhà" cửa nào cũng bị tắc, nghẽn, bịt. Thay cái gì, thay đổi ai, thay đổi thế nào, bắt đầu ra sao? Cảm ơn Cám ơn Trần Quốc Quân, Bạn nói rất đúng. Chúng tôi trong nước hiểu rõ : Vì sao người ra đi không về Không hiểu sao mấy hôm nay mình cứ nghĩ, kêu gọi đầu tư nước ngoài có phải là con đường để phát triển đất nước? Với thống kê của mình về đặc điểm của người VN( qua trắc nghiệm sinh học gene vân da) thì người Việt chúng ta không phù hợp lắm làm công nhân! Về tính cách, người Việt có tới 43,7% thích độc lập, sáng tạo, lãnh đạo,...về sức khỏe, người Việt có tới 54,3% người có gene tuyến nội tiết bẩm sinh không lý tưởng( nghĩa là không phù hợp làm việc lao lực, thức đêm, cần tập trung chú ý cao,...); về trí tuệ nổi trôi, dân ta có thiên hướng kinh doanh, tư duy trừu tượng tốt(giỏi tính toán, chịu đựng áp lực cao, hay thương lượng, đối phó, liều,...); về khả năng học tập thì tiếp thu nhanh, học một biết mười(nhưng chủ quan), phản ứng tốt, khéo léo( nhưng yếu), một điều nữa là hay bị cảm xúc chi phối,... Công ty ngoại thắng thế thì các doanh nghiệp Việt đình đốn, người Việt thất nghiệp và lấy gì mà ăn mà nuôi con đây, tiền đâu mà mua hàng hóa bầy ê hề ngoài siêu thị, chẳng có ai cứu người thất nghiệp, cứ nhìn đội quân vật vờ khắp nơi vì mất việc là thấy ngay số phận của mình nếu bị quẳng ra đường ngày nào đó nhé. Vấn nạn của mọi vấn nạn là lương, thu nhập, giá cả không cùng một mũi tên ( thể thống nhất). Ở các nước phát triển, lương người lao động làm một tháng, trích ra ít tiết kiệm là 5 năm mua nhà. Còn ta, lương từ 2.500000 đồng đến 10 triệu đồng/tháng. Ăn chưa đủ, tích góp gì. Mâu thuẫn nảy sinh, công chức, viên chức phải tham nhũng vặt, người dân thì đất canh tác bị thu hẹp, dân số tăng nhanh để đáp ứng nhu cầu xã hội và lấy tiền trang trải thì phải sản xuất nhanh, bẩn mới lời. Tựu chung, do thất thoát, tham nhũng đẩy đồng tiền không đúng giá trị thực, kéo theo hàng loạt hệ lụy đi kèm!
Nếu không dạy từ việc nhỏ Cách đây hơn 10 năm, khi sang Nhật du học, tôi khá ngạc nhiên khi thấy các ngôi trường ở đất nước phát triển này có rất ít lao công. Công việc dọn dẹp vệ sinh trường lớp được giao cho học sinh. Các trường học ở đây dành ra một khoảng thời gian nhất định gọi là “soji no jikan” để học sinh làm sạch môi trường học tập của mình. Quét cầu thang, lau sàn lớp, lau cửa sổ, cọ rửa nhà vệ sinh… Tất cả những việc này đều được các em từ lớp bé đến lớp lớn thực hiện với tinh thần tự giác và trách nhiệm cao. Đặc biệt, không khí của những giờ “soji no jikan” thường rất sôi nổi.Ở Việt Nam, không biết từ bao giờ, công việc trực nhật quen thuộc của học sinh được bàn giao hết cho lao công. Thời tôi đi học, những năm 1980, hình ảnh đứa trẻ tay cắp cặp, tay cầm chổi đến trường không hề xa lạ. Tôi nhớ ngày đó cứ đến phiên mình trực nhật là phải dặn mẹ đánh thức dậy thật sớm, có mặt trước tất cả bạn bè để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ trước khi buổi học bắt đầu. Vì phải luân phiên trực nhật nên trong các buổi học, chúng tôi rất có ý thức giữ gìn vệ sinh môi trường.Khi trở thành giáo viên, tôi cũng từng có lần phải bỏ hai tiết dạy của mình để cùng học sinh tổng vệ sinh khi không thể chịu nổi sàn nhà cáu đen cùng bốn góc lớp bốc đủ thứ mùi và các khung cửa sổ phủ bụi. Nhưng sau hôm đó tôi gặp phải sự phản đối của một phụ huynh. Họ không muốn con mình phải lao động như vậy, đặc biệt là khi nhà trường đã có đội ngũ lao công riêng.Tôi tự hỏi, học sinh của tôi, liệu có phải với suy nghĩ “đã có lao công” nên cứ hồn nhiên xả rác? Từ môi trường nhỏ là lớp học đến môi trường lớn là cuộc sống, khoảng cách không xa. Nếu không tập cho các em thói quen giữ sạch không gian nơi mình đứng, mình ngồi, khó có thể hy vọng các em biết tự giác giữ gìn môi trường ở phạm vi rộng lớn hơn.Cuộc sống hiện đại hơn, đầy đủ hơn cho phép con người được giải thoát khỏi nhiều công việc tay chân nhưng đồng thời cũng làm trẻ mất cơ hội để rèn luyện, để nhận thức và trưởng thành. Tôi không biết việc giảm bớt những việc nhỏ nhặt này là sự miễn trừ trách nhiệm cho trẻ hay lại là sự tước mất những giờ học kỹ năng sống theo cách bổ ích nhất.Ngày mai lên lớp, tôi sẽ lại quan sát và nếu phát hiện rất nhiều rác trong ngăn bàn và dưới sàn lớp, tôi sẽ lại yêu cầu học sinh tự thu dọn. Tôi hiểu là tôi có thể đối mặt với chỉ trích của phụ huynh. Nhưng tôi sẽ kiên trì, bởi đó là cách thiết thực nhất mà tôi - một người dạy học - có thể chỉ cho các em về giá trị của lao động và ý thức bảo vệ môi trường.Đỗ Sông Hương Đồng ý với cô giáo. Với tư cách là một phụ huynh, tôi hoàn toàn đồng tình với cô mong rằng con tôi được học những cô giáo như cô. Bài viết rất hay, tôi thấy lại hình ảnh hồi đi học phải chuẩn bị chổi từ hôm trước (với cái chổi cùn mẹ đưa quét đau hết cả tay, đưa chổi mới thì sợ mình làm mất), hôm sau dậy sớm đến lớp vệ sinh phòng, giặt khăn, lau bảng... Giờ thì đã có cô chú lao công hết rồi. Chị là giáo viên rất có tâm, chúc chị thành công Cảm ơn bạn, tôi hy vọng con tôi sẽ gặp được những giáo viên như bạn. Tôi ủng hộ quan điểm giáo dục của cô giáo. Bởi vì ở Việt Nam chưa bao giờ thật sự xem "lao động là vinh quang" cả. Người ta đi học nhiều lắm để sau này có chỗ ngồi khỏi phải làm việc "tay chân" cơ mà. Vậy thì làm sao lại có việc để học sinh chịu một phần trách nhiệm trong cuộc sống học đường?Và như vậy sẽ tiếp những thế hệ vô trách nhiệm. Đổ lỗi cho ai chứ mình thì chẳng có trách nhiệm gì. Có phải là việc của mình đâu !?! Bài viết rất hay, người Nhật có nhiều điều ta cần học hỏi Muốn có một thế hệ công dân phát triển toàn diện, phải dạy từ việc nhỏ, từ tuổi lên ba, từ trong gia đình, ra cộng đồng, ra xã hội. Không chỉ dạy từ việc nhỏ giữ vệ sinh môi trường mà dạy cả từ việc nhỏ của cuộc sống. Rất tiếc có nhiều ý kiến hay, cần thiết nhưng không tổ chức thực hiện được nên cuối cùng mọi kết quả vẫn là số không. Đó là điều đáng suy nghĩ. Ngoài nhà trường ra thì gia đình chính là nơi để trẻ rèn luyện những công việc từ nhỏ đến lớn. Giờ cái gì ba mẹ cũng làm cho con thì sau này ra xã hội chỉ là những người ý thức kém, ích kỉ và vô dụng. Tât cả do giáo duc mà nên , có thế thay đổ cả nền văn minh đất nước cô thật tâm huyết Chuẩn. Tôi cũng nghĩ như cô và tôi cũng thường nhắc các con tôi làm những việc dù nhỏ. Ủng hộ cô! tôi ủng hộ ý kiến của bạn!
Bước qua bóng ma chiến tranh Nhưng ông có vẻ không giữ được cảm xúc khi được hỏi liệu ông có còn cay đắng khi nhắc tới Việt Nam. “Việt Nam là một chương đã khép lại trong đời tôi. Tôi cầu chúc cho Việt Nam những điều tốt đẹp”, ông nói. Điều khiến tôi ngạc nhiên là ông nhắc lại với khách xung quanh rằng ông chúc Việt Nam mọi điều tốt đẹp, như thể đó là điều mới lạ đối với ông.Cùng năm, tôi tham dự một cuộc hội thảo về chiến tranh Việt Nam tại Thư viện Tổng thống Kennedy ở Boston. Tại đó có sự tham gia của những nhân vật có ảnh hưởng quan trọng trong cuộc chiến, như cựu tổng thống Jimmy Carter hay tướng Alexander Haig. Tôi đặt một câu hỏi về chất độc da cam. Ngạc nhiên là thay vì đọc câu hỏi của tôi, người dẫn chương trình Brian Williams của đài NBC lại xướng lên: "Có một người Bắc Việt ở đây", như thể bản thân việc có một người Bắc Việt trong hội thảo đã là chuyện lớn.Quan hệ Việt - Mỹ, thật may mắn, đã tiến rất xa từ sự bối rối khó xử thường thấy giữa các cựu thù.Khác với hai chuyến thăm trước của Tổng thống Mỹ đến Việt Nam, chuyến đi của ông Obama đến Hà Nội tuần này dường như không còn bị ám ảnh chủ yếu bởi bóng ma chiến tranh. Mối quan hệ hai nước đang “tốt đẹp hơn bất cứ khi nào trong thế kỷ qua”, như vị cựu chiến binh Mỹ và là người ở Hà Nội lâu năm Chuck Searcy nói.Các cựu chiến binh là người đóng vai trò chính trong việc khai mở quan hệ giữa hai nước. Những người Mỹ đầu tiên đến Việt Nam thăm chính thức sau chiến tranh là các cựu binh. Khi Tổng thống Bill Clinton tuyên bố bỏ cấm vận với Việt Nam năm 1994, bên cạnh ông là những cựu binh Mỹ.Ông Chuck Searcy, Chủ tịch tổ chức Cựu chiến binh vì hòa bình và cố vấn quốc tế của dự án Renew, nói những người cựu chiến binh Mỹ có “mối liên hệ tình cảm sâu đậm” với người Việt Nam. “Đối với phần lớn những cựu chiến binh Mỹ, những gì trải qua ở chiến tranh Việt Nam là điều gây ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời”.Khi tôi gọi điện, ông Chuck Searcy đang trên đường đến lễ tang ông Ngô Thiện Khiết, đội trưởng đội xử lý bom chùm của dự án Renew, đã hy sinh khi bom phát nổ trong lúc làm nhiệm vụ chỉ vài ngày trước khi Obama đến Hà Nội. Cái chết của ông Khiết là lời nhắc nhở mạnh mẽ đến chúng ta và đến Obama rằng hậu quả của cuộc chiến tranh Việt-Mỹ vẫn còn rất thật. Như ông Searcy nói, sự giải thoát thực sự từ nỗi đau của quá khứ có thể tìm được từ việc giải quyết hiệu quả các hậu quả chiến tranh, như chất độc da cam và mìn.Trong vài năm tới, thế hệ những chính trị gia là cựu binh với mối quan tâm đặc biệt đến Việt Nam, như John Kerry và John McCain, sẽ rời chính trường Mỹ. Thảo Griffiths, Giám đốc quốc gia của Quỹ Cựu chiến binh Mỹ nói: “Các cựu chiến binh đã đóng vai trò chính trong mối quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ. Tuy nhiên, họ sẽ dần dà đóng vai phụ, như điều tất yếu của lịch sử. Câu hỏi là điều gì sẽ đảm bảo vị trí của Việt Nam trên chính trường Mỹ trong thời gian sắp tới?”.Việc Tổng thống Mỹ đầu tiên đến thăm nhà sàn Hồ chủ tịch và dỡ bỏ hoàn toàn cấm vận vũ khí đã “phản ánh sự thay đổi về bản chất” trong mối quan hệ hai nước.Việc xóa bỏ cấm vận vũ khí hoàn toàn là một tin tốt. Nhưng tôi cho rằng chúng ta không nên xem nhẹ mối nguy của tình trạng buôn bán vũ khí trên thế giới. Như ông Chuck Searcy nói, những nhà buôn vũ khí luôn mong muốn tìm đến các thị trường mới. Việt Nam không nên dành quá nhiều ngân sách cho vũ khí. Thay vào đó, nên đầu tư cho giáo dục và an sinh xã hội.Bên cạnh việc bãi bỏ lệnh cấm vận vũ khí, sự có mặt của Việt Nam trong Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) là một thành quả quan trọng. TPP được các nhà lãnh đạo Việt Nam nhìn nhận như một cú hích cho công cuộc cải cách ở Việt Nam. Việt Nam cần trở thành một nước mạnh về kinh tế và xã hội để tăng vị thế của mình. Tuy nhiên, việc Việt Nam chưa nắm bắt được hết các cơ hội do BTA và WTO mang lại có thể là một chỉ dấu trong việc chuẩn bị cho TPP sắp tới. Có lẽ sức mạnh và mong muốn nội tại của người Việt Nam mới là yếu tố lớn nhất thúc đẩy cải cách.Nhìn lại quãng đời đầy vất vả trong chiến tranh của thế hệ cha mẹ tôi, và nhìn những người trẻ đang được hưởng cuộc sống no đủ, được giáo dục, tôi nhận ra chúng ta cần tìm một thế cân bằng. Việt Nam cần tìm cách giữ hòa bình, bảo vệ lãnh thổ, và quản lý ngân sách mua vũ khí làm sao không ảnh hưởng đến nguồn lực của giáo dục, y tế, phúc lợi xã hội và phát triển kinh tế đồng thời cân bằng lợi ích giữa các siêu cường. Tổng thống Obama cũng khẳng định rằng, Việt Nam là quốc gia được hưởng lợi nhiều nhất trong TPP. Nhưng ngay cả khi ông nói vậy, tôi cho rằng, Việt Nam vẫn phải nỗ lực tìm cách phát triển, vươn lên, nếu không sẽ rơi vào cái bẫy - trở thành thị trường lao động giá rẻ cho các cường quốc.Thế hệ người Việt đầu tiên sinh ra sau chiến tranh nay cũng đã bước vào lứa tuổi trung niên. Chúng ta đã đi qua một chặng đường đủ dài để thấy việc John Kerry tản bộ trên cầu Thê Húc, hay Obama ung dung đi giữa đường phố Hà Nội, TP HCM trong sự chào đón của hàng nghìn người là chuyện bình thường.Trong khi việc một chính khách bày tỏ sự quan tâm đến văn hóa của nước sở tại là hành động ngoại giao thường có, việc Obama chọn thử những món ăn đặc trưng nhất của Hà Nội, và đọc tên tiếng Việt của những người nổi tiếng nhất ở Việt Nam, từ văn học là Kiều, đến anh hùng dân tộc là Lý Thường Kiệt và Hai Bà Trưng, đến ca sĩ được giới trẻ yêu thích như Sơn Tùng - MTP và SuBoi, đã cho thấy rõ rằng đối với nước Mỹ, Việt Nam bây giờ đã có nghĩa là một quốc gia, không phải một "cuộc chiến tranh".     Với một người lớn lên trong thời kỳ bao cấp như tôi, thời có đủ gạo và muối ăn đã là may mắn, thì tôi thật vui khi nghe Obama khen đồ ăn Việt. Chiến tranh Việt Nam sẽ không còn là mối quan tâm duy nhất và hàng đầu trong quan hệ Việt - Mỹ thời gian tới. Khi bóng ma chiến tranh đã mờ đi, cuối cùng hai nước đã có thể "đến bên nhau như những con người" như Tổng thống Obama nói trong bài phát biểu ở Hà Nội. Với con người, món ăn ngon, không khí sạch, cơ hội kinh doanh và cơ hội phát triển bản thân cho giới trẻ cũng là điều quan trọng. Giờ là lúc tập trung vào tương lai - một tương lai trong đó chúng ta được hưởng thực phẩm sạch, không khí trong lành, cơ hội cống hiến và kiến tạo.  Người Việt Nam đón chào Tổng thống Obama có lẽ vì nhiều người hy vọng một mối quan hệ tốt hơn với nước Mỹ sẽ đem đến thêm hòa bình và thịnh vượng trong tương lai. Nhưng tương lai đó rõ ràng phụ thuộc vào nội lực của chúng ta chứ không phải bất cứ áp lực nào từ bên ngoài. Hơi cổ tích một chút thì có thể thấy Việt Nam đang có vẻ như một cô gái xinh ở nông thôn được một hoàng tử của một đất nước văn minh để ý. Một chút bẽn nẽn, một chút lo sợ, một chút kiêu căng... có thể đang làm cho hoàng tử và những người xung quanh khó xử. Đừng để mất cơ hội. Hãy bình tĩnh để tự hiểu mình là ai, tự tin và vượt qua những rào cản tâm lý. Hãy khẳng định mình là cô gái thật sự thông minh, sắc sảo bị rơi vào hoàn cảnh trớ trêu chứ không phải và không nên chỉ để cho thiên hạ đồn thổi. Hy vọng, hy vọng và hy vọng điều hy vọng thành sự thật. Trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì đâu ,chẳng qua Mỹ quan hệ với Việt nam là vì lợi ích của MỸ và tất nhiên nếu thấy có lợi mà vẫn đảm bảo được độc lập và chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ thì Việt nam cũng sẵn sàng hợp tác và đối thoại ,chính vì vậy vẫn phải coi trọng nội lực để phát triển ,không nên trông chờ ở bên ngoài ,bên ngoài chỉ tạo cơ hội và nó là xúc tác nếu biết tận dụng thì mới có hiệu quả .Thế giới này quan hệ nào cũng thế cả ,tuy vậy trong quan hệ đối tác nào đàng hoàng ,tin cậy ,có tiềm năng ,trong quan hệ thể hiện nhân văn ,tôn trọng nhau ,bình đẳng ,cùng có lợi ...thì chúng ta vẫn ưu tiên hơn ,không phân biệt chế độ chính trị ,gần hay xa ,truyền thống hay mới quan hệ ,nước lớn hay nước nhỏ. Có lẽ trong vòng một tuần nay, sau bài thuyết trình Obama là bài Bước qua bóng ma chiến tranh của Trần Lệ Thùy làm tôi có ấn tượng mạnh mẽ nhất.Tôi rất rất thích các bài viết trong diễn đàn này. Dường như mỗi lần vô đây đều làm tôi sởn gai ốc. Cảm ơn các tác giả thật nhiều. Diễn văn của ông Obama nói rất rõ, thậm chí cả phát huy nội lực bằng cách nào... Bài viết của bạn rất sâu sắc với những mối ưu tư rất đáng trân trọng. Cá nhân mà nói tôi rất hiểu hành động đi dạo hồ gươm và viết thăm lăng miếu của vị ngoại trưởng John Kerry. Nó mang một ý nghĩa sâu xa hơn hành động có vẻ như bình thường của ông, tôi hiểu điều đó và tin rằng bạn cũng hiểu. Từng là một phi công chiến đấu trong chiến tranh, ông hiểu quá khứ đau thương, sự tàn khốc, ly loạn, .. Mong muốn hàn gắn vết thương cho người dân Việt Nam. Vì một lẽ đơn sơ: ông hiểu người Việt, và ngài John McCain cũng thế. Nặng lòng với Việt Nam vì một điều đơn giản: chúng ta chỉ mong bình yên và ko hề muốn tổn hại bất kì ai, bất cứ quốc gia nào, ko hề mong muốn chiến tranh và thù hận. Giờ đây, cả thế giới đang hướng về chúng ta qua những bước đi của tổng thống Obama và giây thút thảnh thơi giữa một đất nước yêu chuộng hòa bình của vị ngoại trưởng đáng kình. Chiến tranh đã qua, thế hệ những người sinh ra phải hứng chịu những thiệt thòi và giằng xé, chúng ta đã vượt qua và với hi vọng một tương lai xáng lạng cho thế hệ mai sau. Điều đó đòi hỏi sự cố gắng không ngừng nghỉ và ko mệt mỏi, nhưng yếu tố quan trọng nhất vẫn là tư tưởng, cách sống và cách nhìn nhận cuộc sống cũng như cách nghĩ về tương lai của thế hệ kế tiếp và mai sau, ... Cá nhân mà nói tôi vẫn luôn mong mỏi và luôn hi vọng một tương lai tươi sáng hơn, tốt đẹp hơn cho đất nước. Những giá trị có được hôm nay đòi hỏi sự nỗ lực ko mệt mỏi của 20 năm miệt mài của những con người đã từng cầm súng từ hai phía. Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể, gạt bỏ tất cả tỵ hiềm để đến với nhau trong vòng tay thân ái. Vậy nên cũng nên có chút vui mừng vì những thành quả hôm nay, và càng nổ lực nhiều hơn để thế hệ mai sau có thể xứng đáng với công lao người đi trước. Tôi thấy có chút niềm tin ở tương lai và hi vọng ngày Việt Nam ngời sáng ở biển đông, như bạn bè của chúng ta vẫn thường mong mỏi. Chúc bạn nhiều sức khỏe. Chào thân ái! Obama nói đến việc dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí với Việt nam chỉ 1~2 lần trong chuyến thăm, nhưng ông dành phần lớn thời gian của mình ở Việt nam để nói chuyện với các bạn trẻ. ông nhấn mạnh đến TPP hàng chục lần khi ông trao đổi với các bạn trẻ, ông truyền cảm hứng để kiến thiết và xây dựng tương lai nhiều hơn theo hướng hòa bình và phát triển...tôi thích điều này ở ông Obama. Like cho bạn! Tôi hy vọng là quan hệ Việt- Mỹ sẽ phát triển tốt đẹp giống như quan hệ Nhật- Mỹ sau thế chiến thứ II, với sự hỗ trợ và giúp đỡ của Mỹ sau chiến tranh, bằng sự nỗ lực của mình, Nhật đã phát triển thành nước có nền kinh tế trong top 10 của thế giới. Hy vọng tương lai VN cũng sẽ có được thành công như Nhật bản vậy. Một bài viết thể hiện tư duy chính trị sắc bén, tầm nhìn vượt trội, chuẩn! Rất đúng. Tương lai của chúng ta phụ thuộc vào nội lực của chúng ta chứ không phải bất cứ áp lực nào từ bên ngoài. Tôi thì thích Obama dỡ thị thực cho du học sinh hơn là dỡ cấm vận vũ khí! Xin cảm ơn tác giả. Bài viết của chị thật ý nghĩa. Tôi cũng là một người sinh ra vào những ngày cuối cùng của cuộc chiến tranh nên tuổi thơ của tôi cũng gắn nhiều với lịch sử của chiến tranh với nước Mỹ đầy nước mắt nhưng cũng thật là hào hùng. Quá khứ đã qua chúng ta hãy tự tin đón nhận hiện tại và tương lai trong hạnh phúc và hòa bình. Việt Nam như một tiểu thư nhà quan mà bất cứ cường quốc nào cũng thèm muốn, nếu không khôn khéo và thận trọng thì hồng nhan bạc phận, tất nhiên ngoài ưu thế bên ngoài còn phải trui rèn bên trong thì mới giữ mãi được vị thế trong mắt các anh! Hay quá bài viết thật sâu sắc ,tôi cũng công nhận bình thường hóa với Mỹ ko nên là tiền đề để VN ta chạy đua vũ trang mà là dành cho việc phát triển kte, văn hóa,xã hội...đừng để chiến tranh có cơ hội trở lại trên mảnh đất quê hương chúng ta nữa,các bạn sử dụng công cụ internet đừng vì 1 vviệc gì bức xúc mà Nghe theo những bọn phản động kích động biểu tình,bạo động hãy sử dụng công nghệ thông minh hơn nữa bài báo của Trần Lệ Thủy thực sự có ấn tượng mạnh mẽ Hãy cẩn thận NẾU KHÔNG SẼ RƠI VÀO CÁI BẪY TRỞ THÀNH THỊ TRƯỜNG LAO ĐỘNG GIÁ RẺ CỦA CÁC CƯỜNG QUỐC với sự đón tiếp nồng nhiệt của người dân Việt Nam sau chuyến thăm Việt Nam của ông Ôbama đối với Hợp chủng quốc Hoa kỳ là đáng giá ngàn vàng Nếu chúng ta không có nội lực thì chắc chắn chẳng làm được gì cả. Từ xưa đến nay là vậy rồi.
Chính kiến bất đồng Chúng tôi mời anh vào ngồi ăn cùng. Trên bàn, tôi hỏi anh một câu bâng quơ như với tất cả những người Thái nói được tiếng Anh khác: “Anh là áo vàng hay áo đỏ?”. Đó là đầu năm 2015, bà Yingluck Shinawatra vừa bị buộc phải từ chức thủ tướng ít lâu và cuộc đấu tranh giữa những người áo đỏ (ủng hộ nhà Shinawatra) và những người áo vàng vẫn còn đang rất căng thẳng. Anh lái taxi cười trừ im lặng một lúc rồi gõ tay lên bàn. Chiếc bàn ăn màu đỏ. Anh nói rất nhỏ: “Tôi màu này, nhưng đừng nói to ở đây. Madame chủ quán là màu vàng. Tôi không muốn tranh cãi. Tôi quý madame chủ quán lắm. Bà ấy cũng quý tôi”. Sau anh tâm sự thêm, rằng anh là con nhà nông dân. Người nông dân Thái thì ủng hộ anh em nhà Shinawatra như một lẽ tất nhiên.Cuộc đối đầu của những người áo vàng và áo đỏ Thái Lan đã dai dẳng suốt cả thập kỷ qua. Họ không dễ chịu với nhau: những cuộc biểu tình của hai phe luôn có dáng dấp của những cuộc nổi dậy; có gạch đá, có tiếng súng và thậm chí là cả những vụ ám sát bằng súng bắn tỉa. Bangkok đã nhiều phen chìm trong bạo lực, với những chiến lũy dựng trên phố.Nhưng ở đó, trong một quán cơm nhỏ của khu Ratchaprarop, tôi vẫn thấy hai con người bình thường yêu mến nhau theo một lẽ rất thông thường của cuộc sống. Một vị khách quen và một “madame chủ quán”. Anh lái xe có lý tưởng chứ: anh là con nhà nông dân - là một người áo đỏ, những người luôn cảm thấy phải chịu bất công trước phe áo vàng, những nhà tư sản Bangkok. Nhưng anh thậm chí không muốn nói to trong quán của bà. Anh đã đi vòng vèo mấy con phố để đưa khách đến đây, nơi madame áo vàng chủ quán.Cứ mỗi lần chứng kiến một cuộc tranh luận trên mạng là tôi lại nhớ đến người lái taxi hiền hiền ấy. Ở anh, có một sự phân biệt rất rõ ràng giữa “quan điểm” và “nhân cách”. Anh có thể mặc bất kỳ màu áo nào, nhưng đó chỉ là quan điểm chính trị của anh. Và madame chủ quán, tôi tin, cũng biết anh là áo đỏ. Họ đã cư xử với nhau không dựa trên sự đồng nhất hay khác biệt về quan điểm chính trị. Những người mang quan điểm đối lập không cần phải coi là kẻ thù.Tất nhiên, không phải ai cũng mang được tinh thần ấy. Nhiều người vẫn sẵn sàng đánh đồng “quan điểm” và “nhân cách”; sẵn sàng lăng mạ cá nhân những người nêu quan điểm khác biệt.Tôi biết những cây viết đã chìm trong cơn trầm cảm trước cuộc “ném đá” của dư luận sau bài của họ. Một vị tiến sĩ tôi quen được gọi là “thần kinh lảm nhảm” sau khi nêu quan điểm về sự khác biệt giữa xã hội phương Tây và Việt Nam. Tôi nhìn thấy cả những bản “bêu tên” ai ủng hộ một cô ca sĩ đang bị nhiều người ghét như là một danh sách kẻ thù...Và tất nhiên, nhân thân của tôi cũng thường xuyên trở thành đề tài sỉ vả trên mạng sau các bài viết không phù hợp quan điểm của nhiều người.Nếu “mâu thuẫn và giải quyết mâu thuẫn là tiền đề của phát triển” - như Marx nói - thì chúng ta đang làm ngược lại, là tạo ra thêm mâu thuẫn (về cá nhân) bên cạnh mâu thuẫn quan điểm. Ở Bà Rịa - Vũng Tàu, cách đây không lâu có một người bị giết sau một cuộc tranh cãi rằng con bò trên lon nước bò húc là đực hay cái. Có thể ma men đã làm việc đó, hoặc có thể đó là biểu hiện đỉnh điểm của một văn hoá coi chính kiến đối lập là kẻ thù.Người ta có thể thù ghét nhau vì quan điểm. Nhưng người ta cũng có thể chọn sống như người lái xe tôi đã gặp ở Bangkok, phân biệt rõ quan điểm và con người. Đọc mà buồn cho ... chắc là giáo dục công dân !Ta luôn nói người với người phải yêu thương nhau. Nhưng để yêu thương nhau phải làm những gì thì không sách nào nói !Tất cả vẫn còn khẩu hiệu lắm Đức Hoàng ơi ! Anh Đức Hoàng đã viết một bài mà từ lâu tôi nghĩ thế nào anh cũng sẽ viết.Cám ơn anh nhiều.Chúc anh khỏe và viết thêm nhiều bài như thế này. Quan điểm cá nhân và sở thích thì phải tôn trọng. Không thể bắt người khác phải giống mình. Cám ơn anh. Bài viết có ý nghĩa. Cần phân biệt quan điểm và nhân cách. Giữa giông bão dư luận mang tính một chiều, trái chiều và (phần nhiều) cực đoan, cảm ơn bạn vì câu chuyện ấm áp này. Lai la Duc Hoang I like you so much .Bai Viet cua Anh rat la bo ich day Tinh giao Duc . Lời nói chẳng mất tiền mua.Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.Để vừa lòng nhau mà cùng nhau phát triển đó là 1 nghệ thuật.Chính kiến bất đồng cũng nên được trình bày cho vừa lòng nhau sẽ tốt hơn.Chính kiến bất đồng có thể giúp ta phát triển có nhiều bạn bè hơn; nhưng có thể là cái cớ để kẻ xấu lợi dụng khai thác.Cuộc sống thật muôn màu ☺ Chính những quan điểm đối lập, khác biệt mới tạo ra sự tiến bộ, phát triển. Ở đó, cuộc tranh luận sẽ diễn ra và người ta tìm được giải pháp tốt nhất. Tổng thống Mỹ luôn muốn bên mình một Phó Tổng thống có quan điểm độc lập, khác biệt với mình, và dám thể hiện quan điểm khác biệt đó để Tổng thống suy ngẫm để có quyết định sáng suốt nhất, tránh bị rơi vào tình trạng chủ quan, phiến diện. " Góc nhìn " là địa chỉ mà tôi và các bạn tôi thường tìm đọc vào mỗi buổi sáng. Nó là một phần hy vọng mong rằng người Việt chúng ta " Tử Tế " như lẽ nó phải có . Hay Đây là cách hành xử văn minh Chỉ có Đức Hòang mới nói được những điều này thôi, chúc Đức Hòang mãi mãi bản lĩnh để cho ra đời những bài viết thế này nhé. Hay . Cảm ơn Đức Hoàng, cảm ơn vnexpress.net. Đây là những bài viết tôi thực sự muốn đọc, đọc để học, để chiêm nghiệm và để hành động. Sự khác biệt luôn luôn tạo nên sự đa dạng, giải quyết như thế nào là tùy vào trình độ văn hóa và nhận thức của từng chúng ta. Tôi nhớ ai đó nói 1 câu mà tôi đã từng ghi vào sổ tay lúc còn bé, đó là: "Nói chuyện với người lúc nào cũng thuận theo ý mình thì như chơi với chiếc bóng của mình, có vui đấy nhưng rất chóng chán". Có lẽ viết 1 nhận xét nguợc chiều báo sẽ không đăng, nhưng tôi vẫn thấy cần viết. Anh không thể lẫn lội ba điều: quan điểm chung, nhân cách, và quan điểm chính trị. Trong ba điều đó, quan điểm chung (trong công việc, về thời trang, v..v..) không đại diện rõ và nhiều cho nhân cách, nên chúng ta nên (và phải) chấp nhận nhau vì đó đơn giản chỉ là sự khác biệt; nhưng quan điểm chính trị thì khác - nó thể hiện nhân cách rất rõ. Chính trị không phải là điều mơ hồ. Ở đây tôi cũng không nói rằng khác quan điểm chính trị là nên bài trừ nhau, nhưng sự đánh tráo khái niệm vô ý của tác giả nên được xem lại.
Miếng ăn là miếng ngờ Tôi sinh ra ở huyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai. Ngày bé phụ ba mẹ làm vườn, nhìn cuống sầu riêng là biết trái nào sắp rụng trái nào chưa, nghe mùi là biết ngọt nhạt ra sao. Thậm chí, nhìn vỏ cũng biết múi sầu riêng có đạt chuẩn hay không.Chẳng biết từ bao giờ nẩy sinh ra thông tin, sầu riêng non ngâm hoá chất nên mau chín, thơm ngào ngạt. Hoá chất gì? Không biết, chỉ chắc chắn là của Trung Quốc thôi. Mà với sự mặc định hiện tại thì nhiều người sẽ liên tưởng ngay tới bệnh ung thư.Sầu riêng có ngâm hoá chất không? Tôi không biết, tôi chưa từng được tận mắt chứng kiến mà chỉ được nghe những tin đồn. Những tin đồn lâu ngày thành sự thật. Người quê kháo nhau, vườn sầu riêng kia bán cả vườn, 25 nghìn/kg. Tư thương mua xong cắt trụi sầu riêng, trái nào gần chín tự nhiên thì chuyển vào siêu thị, trái nào chưa già thì ngâm vào hoá chất bán cho các đại lý trái cây nhỏ.Trái sầu riêng hiện tại lâm vào tình cảnh bị mặc định ngâm hoá chất, kiểu như chuối ngâm thuốc hay chanh ngâm nước rửa chén cho bóng vỏ, thốt nốt ngâm thuốc tẩy. Nó như là con heo mặc định được nuôi bằng chất tạo nạc, miếng thịt bò ngâm hoá chất, còn nội tạng luôn mốc xanh từ bên kia biên giới tràn về. Nó cũng như là gà được tiêm thêm nước, tôm bị bơm thêm dung dịch nhằm tăng trọng lượng. Chúng ta đang có tất cả các mặt hàng thực phẩm nằm trong dạng nghi ngờ là tác nhân chính gây ung thư. Và đương nhiên, những người sản xuất trực tiếp ra những thứ ấy - nông dân - là đối tượng chính chịu công kích. Nông dân bị nghi ngờ thì cũng chiều theo ý người tiêu dùng. Khi con ruốc Phú Yên bị phát hiện ngâm hoá chất tạo màu đỏ, tôi ra chợ hỏi cô tiểu thương chuyện này có hay không? Cô trả lời: "Có chứ, ruốc nhạt màu họ không mua". Cứ nhắc đến câu chuyện thực phẩm, là tôi nhớ đến lời dặn ân cần ấy của chị tôi ở quê. Chị sợ tôi… sợ. Trên thị trường nông sản bây giờ, người nông dân cũng sợ, họ sợ người thành phố sợ thực phẩm của mình. Thế nên, bó rau với vài con sâu chết, trái cây còn vương đất, thịt lợn nguyên con trở thành một thứ bảo chứng cho người tiêu dùng. Và cứ vậy, nếu ai đó phát hiện có thêm mặt hàng thực phẩm nào đang trộn với loại hoá chất "có khả năng gây ung thư" thì người nông dân lại trở thành cái bia để người tiêu dùng trút giận. Sau lúc trút giận thì họ lại hoang mang. Thế nên khi có thông tin khẳng định người nông dân dùng chổi quét rau cho nó giống bị sâu ăn, người ta cũng tin luôn. Dù thông tin ấy sau này được phát hiện là sai sự thật. Rất khó mà nói rằng bây giờ nông dân và người tiêu dùng, ai đang run rẩy sợ hãi hơn ai. Xuyên suốt trong nỗi sợ đôi bên này, rất khó bắt gặp bóng dáng nhà quản lý. Mặc cho họ được quy định phải giám sát, khuyến khích tạo ra thực phẩm sạch bằng cây roi đã được Chính phủ giao tận tay. Điều đáng ngạc nhiên nhất là chính họ cũng đang mê mải kêu gọi chống thực phẩm bẩn, hệt họ đang là nạn nhân vậy.Một vị lãnh đạo ngành mới đây lên báo tuyên bố: “Trách nhiệm chính về an toàn thực phẩm là của người sản xuất chứ không phải của Nhà nước”. Trong khi đó, chính Bộ trưởng Cao Đức Phát mới đây đã thừa nhận: “Người dân khó có thể phân biệt được đâu là thực phẩm thật sự an toàn hay vi phạm. Để giúp người dân phân biệt thì đó là trách nhiệm của chúng tôi và các cơ quan quản lý nhà nước”.Tôi nghĩ chính những người nông dân chân lấm tay bùn quê tôi bây giờ cũng đang vô cùng mong chờ cái sự “giúp người dân phân biệt” đó. Bởi vì không ai giúp thì người tiêu dùng chỉ còn biết trông vào những hoang tin, một mất mười ngờ và mũi dùi cứ hướng về… người nông dân, cho dù “nông dân” là hàng chục triệu con người chứ không phải là một vài cá thể bất lương cụ thể nào đó.Ngô Nguyệt Hữu Chính quyền: Chưa thấy có hành động mạnh mẽ gìNgười tiêu dùng: Vẫn dè dặt không biết thực phẩm nào " an toàn hay không "Người sản xuất: Vẫn cứ phun, tẩm, ngâm...vì lý do người tiêu dùng thích hàng bắt mắt!Thương lái: Chỉ chọn mua hàng đẹp mắt, thậm chí còn khuyến khích người sản xuất dùng hóa chất==>Túm lại: Cứ đổ lỗi cho nhau, không có ai đứng đầu nhận trách nhiệm thì thực phẩm bẩn vẫn còn là vấn nạn. Nóng 1 thời gian rồi lại thôi, không giải quyết dứt điểm được ! Sự nghi ngờ của tôi hướng về thương lái nhiều hơn là về người nông dân. Nếu người nông dân là thủ phạm thì còn dễ xử lý hơn là thương lái Bài viết hay !! Người tiêu thụ quên hẳn chuyện nông dân đang là nạn nhân !! Ít ra người nông dân còn phân biệt được đồ họ nuôi/trồng có sạch hay không, còn trồng riêng 1 luống rau cho nhà ăn. Còn ng tiêu dùng thì không được biết bất cứ thông tin nào. "Một vài cá thể bất lương": e rằng không ít như người viết nghĩ. Nếu ai cũng dám chịu trách nhiệm, từ nhà quản lý, người sản xuất đến người tiêu dùng thì không đến nỗi cả xã hội nghi ngờ nhau, người nọ đổ trách nhiệm cho người kia thế này. Vì trong xã hội ta người thì lười nhác và hèn nhát, người thì hám lợi và gian dối, người thì thờ ơ và thiếu hiểu biết nên mới làm khổ nhau trong cái mớ bòng bong, chỉ có những thương lái gian manh và những kẻ ngoại bang làm ra những hoá chất độc hại cho người VN là đắc lợi. Bao đời nay, người nông dân và người tiêu dùng luôn khổ nhất. bài viết hay Có mấy vấn đề quan trọng là:1/. Tại sao hóa chất độc hại được nhập tràn lan và bán công khai khắp nơi?2/. Tại sao con nguời trở nên độc ác vì lợi nhuận sẵn sàng đầu độc nguời dân mình?3/. Các cơ quan chức năng làm gì???? CHỊ SỢ NÓI VỚI EM....SỢ....TRÁI CHÍN CÂY TẠI NHÀ. ÔI TÌNH CẢM CHỊ EM QUÍ QUÁ . Đã đến lúc Việt Nam cũng cần lập cái gọi là FDA như Mỹ vậy Theo tôi chuyện quản lý được nông sản sạch là chuyện cực khó, vì các yếu tố như kỹ thuật và số lượng. Kiểm tra dư lượng thuốc bảo vệ thực vật trên nông sản khá tốn kém, quan trọng nhất là cần biết người nông dân dùng chất gì vì phương pháp có tính chuyên biệt và cần chất chuẩn. Đã thế cả nước có cả triệu nông dân. Ai đảm bảo trước khi kiểm tra để công nhận thì thực hiện đúng quy trình an toàn còn sau đó thế nào, nếu kiểm tra đột xuất thì chỉ cần nói phun loại thuốc khác thế là qua được kiểm tra, lách qua các kiểm tra và quy trình sản xuất sạch rất dễ dàng, quan trọng là ý thức người sản xuất thôi. Nước ngoài cũng vậy, nhưng chế tài phạt nặng và ý thức người ta cao hơn. Thông tin được nhiều người nghe và tin nhiều nhất từ đâu ?.Môt ngàn tin truyền miệng người ta chưa tin, nhưng chỉ cần một mẫu tin từ các phóng sự của phóng viên đưa lên ti vi là người dân tin ngay. Trớ trêu thay vẫn còn những phóng sự như : " Cây chổi quét rau " ,lại được phát ra từ VTV , thì người tiêu dùng không biêt tin vào ai nữa . Chính quyền quản lý theo kiểu" nóng đâu phủi đó" thì không thể giải quyết tận gốc hàng lậu ,hàng giả,hàng kém chất lượng ,thực phẩm bẩn...Thực tế thì những người làm ăn đàng hoàng không sống nổi với với bọn làm ăn giả dối . Hàng thật cạnh tranh không lại với hàng giả. Phải có biện pháp mạnh tay ,trước hết là mạnh tay đối với cán bộ phụ trách mà để địa bàn mình xảy ra buôn bán ,sản xuất hàng giả , thực phẩm bẩn.. Họ phun thuốc cho rau mau lớn. Mùi thuốc...ghê lắm. Bởi cũng rau đó mà nhà trồng chưa lớn, họ thì lên bán được 2 lần rồi. Còn có kiểu ở quê họ không phun thuốc đám rau họ ăn, còn rau bán thì phun tất. Nhưng mà chạy trời không khỏi nắng, họ sẽ phải tiêu dùng những thứ khác chứ. Người bán hàng làm thực phẩm bẩn là chủ yếu,bắt chước nhau cả thôi
Hà Nội không vội được đâu Bây giờ thì chị đã đi xa vì chính căn bệnh quái ác ấy. Người nhà của chị gửi tôi những dòng nhật ký tìm thấy trong máy tính của chị.Cuộc chiến đấu chống lại ung thư là một cuộc chiến dài và mệt mỏi. Người bạn cũ của tôi, thời còn sống, từng là một tấm gương của tinh thần lạc quan trước những thử thách. Nhưng điều sẽ ám ảnh tôi về những dòng nhật ký ấy, là ở trang đầu tiên, nó nói về một thử thách kỳ lạ của bệnh nhân ung thư: chuyện đi gửi xe.Những người từng đến khám bệnh, điều trị hay thăm bệnh nhân ở Viện ung bướu Trung ương (viện K) đều đã quen thuộc với thử thách này. Khu vực đó có ba bệnh viện trung ương nằm sát cạnh nhau: Viện K, Viện sản TW, Việt Đức. Không gian đặc quánh. Các bãi xe nội bộ của các bệnh viện này thường xuyên quá tải, đặc biệt là K. Bạn sẽ rất dễ lâm vào cảnh đi vòng quanh khu Quán Sứ, Hai Bà Trưng và Phủ Doãn mười mấy phút đồng hồ chỉ để tìm một chỗ gửi xe, và nhận được những cái lắc đầu.Tôi cũng từng lâm vào cảnh ấy. Tôi sang bên kia đường, gửi xe vào một quán cà phê, lấy một ly cà phê mang về 50 nghìn đồng rồi vào K thăm người thân. Cái vé gửi xe 50 nghìn. Nhưng đến khi đọc được những dòng nhật ký của một người bệnh, dù tếu táo (như chị luôn cố tỏ ra), về việc đến bệnh viện từ sáng sớm, đi vòng quanh nửa tiếng chỉ để tìm chỗ gửi xe, tôi thấy buồn.Đó là một bệnh nhân ung thư - là một người bắt đầu đếm ngược cuộc đời, không chỉ bởi họ sắp hết thời gian mà họ cũng không còn sức lực. Một người đang đếm ngược cuộc đời đi vòng quanh ba con phố nửa tiếng để tìm chỗ gửi xe. Hà Nội đúng là không vội được đâu.Bí thư thành ủy Hà Nội, lần thứ hai trong vòng hai tháng, tại một cuộc họp, nhấn mạnh việc phá bỏ cái ý thức “Hà Nội không vội được đâu”. Một câu thành ngữ hiện đại không biết từ bao giờ đã ám ảnh thủ đô. Giao thông không vội được; thủ tục hành chính không vội được; khám chữa bệnh tất nhiên cũng không vội được. Sắp chết cũng không vội được.Ý của ông Hoàng Trung Hải khi nói trong các cuộc họp, là về việc phá bỏ đi một ý thức của cả các cán bộ và người dân. Đó là một khía cạnh quan trọng của câu chuyện.Đôi khi việc “Hà Nội không vội được đâu” nằm trong ý thức của con người. Những cán bộ quan liêu, những người dân chấp nhận thỏa hiệp, khiến mọi việc đình trệ. Nhưng có phải lúc nào cái sự “không vội” ấy cũng là bởi ý thức con người? Một bệnh nhân đi vào K thăm khám có vội không? Chỉ tiếc là ba cái bệnh viện TW nằm cạnh nhau không cho phép ai vội cả.Đôi khi sự “không vội” đến từ trở lực của những điều vĩ mô. Hệ thống làm cho người ta muốn nhanh cũng không nhanh được. Ví dụ như chuyện giao thông. Người dân đi qua các trục đường chính của Hà Nội như Cầu Giấy, Lê Văn Lương hay Nguyễn Trãi không chủ động bò ra đường. Chẳng qua là quy hoạch khiến mấy con phố này luôn quá tải và đại công trường đường sắt trên cao thì vẫn đang chậm tiến độ. Hoặc thủ tục hành chính, bao nhiêu phần “chậm” đến từ quan liêu cửa quyền và bao nhiêu đến từ chính "rừng" thủ tục giấy tờ theo quy định?"Hà Nội không vội được đâu", bao nhiêu phần là bởi ý thức của bản thân những con người và bao nhiêu là bởi khái niệm “Hà Nội” đã được thiết kế chưa chuẩn cho những người đi nhanh?Câu hỏi này, một câu hỏi về vĩ mô, lại không thể trông chờ vào sự tự trả lời của từng người dân. Những đám tắc đường ở Cầu Giấy và Lê Văn Lương vẫn sẽ tồn tại thường trực, như một lẽ tất yếu. Bệnh nhân vào viện K, vào phụ sản (có khi còn vội hơn cả vào K) vẫn sẽ đi tìm chỗ gửi xe. Và ta chỉ còn biết hy vọng rằng những người đang “không vội” ấy còn nhiều thời gian sống để chờ đợi.Đức Hoàng Nếu không có sự điều tiết ngân sách có phần ưu tiên của Trung Ương thì Hà Nội còn tụt hậu xa so với TPHCM về cơ sở hạ tầng hơn nữa. Hà nội thì không vội , đất nước thì không chịu phát triển và không chịu lớn ? "Hà Nội không vội được đâu" là muốn nói về việc không muốn thay đổi những công việc, cách thức giải quyết công việc... mà sẽ làm mất đi các đặc quyền, đặc lợi... của một số cán bộ , công chức và người dân do được sống, làm việc ở thủ đô, ở các cơ quan trung ương ấy. Lại là anh Đức Hoàng, tôi luôn trông chờ những bài viết của Anh để đọc cho đã, cho thấm những truyền tải của Anh, cảm ơn Anh, và tôi luôn mong các nhà lãnh đạo đọc được những bài như vậy, thật sự rất đau. "Chết cũng phải từ từ " dự sẽ là câu tiếp theo!+Nỗi lo VSATTP : không vội được đâu!+Tắc đường từ 2001 đến nay: không vội được đâu!+Đường sắt xây trên cao: không vội được đâu!+Túm lại sau này cô bác nào ở viện "đi" cũng phải từ từ nhé( nói nhỏ: cái không vội của Hà Nội giờ di căn sang Miền Trung Hà Tĩnh rồi ạ. Nguyên nhân cá chết cũng phải " không vội được đâu"!! Một bài viết quá hay. Để xem ông Hoàng Trung Hải có xóa được câu nói "Hà Nội không vội được đâu" không. Cảm ơn ĐH có những bài viết hay.... Vừa đọc xong quyển: "Ngày xưa ... có một con bò" của PhD. Cruz. Định kiến về "Hà Nội không vội được đâu" là thứ định kiến vô hình đã hình thành và "dung dưỡng" ở tâm lý người sống hay "có việc" ở Hà Nội suốt bấy lâu nay, biến nó thành sự biện bạch của người dùng câu nói này để che dấu những thứ ... cần phải thay đổi từ rất lâu.Trong câu chuyện về con bò, tác giả Cruz cũng dẫn chứng về quan niệm "Không thể chạy 1 dặm trong 4 phút", đã khiến cho hàng thế hệ huấn luyện viên điền kinh, chuyên gia thể chất-dinh dưỡng ra rả với những học viên, để rồi ai cũng biến nó thành rào cản không thể phá. Cho đến khi có một cá nhân nghĩ khác đi và làm được nó. Từ đó, định kiến liên tục bị xô đổ tới hàng chục, hàng trăm lần chỉ vài năm sau đó.Hy vọng Bí Thư Hà Nội có những chỉ đạo, tác động và người dân nhận thức được định kiến "HN không vội được đâu" này đi vào dĩ vãng... Hơn 2 năm nay hàng ngày đi về trên đoạn đường cao tốc đại lộ Thăng Long đoạn An Khánh - Trung tâm hội nghị quốc gia đều có hiện tượng rất nhiều xe máy đi vào đường cao tốc. Tôi đã phản ánh với ủy ban an toàn giao thông quốc gia, cục cảnh sát giao thông và họ nói đã chuyển đề nghị cho phòng CSGT Hà Nội xử lý. Nhưng 2 năm nay vẫn không có gì biến chuyển mọi người ạ! Đúng là Hà Nội không vội được đâu!!! Tôi cho rằng do nếp nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức và trong một thời gian dài chúng ta không làm gì để phá bỏ nếp nghĩ đó. Nghĩ chậm, sống chậm không phải là một thói quen xấu. Nhưng việc quản lý xã hội thì không thể chậm, lãng phí và kém hiệu quả được. Phải bắt đầu lại từ những việc rất nhỏ để thay đổi ý thức của người dân và cả của những người quản lý, đôi khi chỉ là việc bố trí lượt xe ra vào của một bệnh viện sao cho luôn có chỗ cho người gửi tiết kiệm thời gian và công sức. Cứ từ từ các bạn nhé. vì vây mà mới gọi là thủ đô Thời gian là chất liệu của cuộc sống. Hiện nay chúng ta đang rất lãng phí thời gian, chính là lãng phí cuộc sống của chính chúng ta. Để có một Thủ đô văn minh, văn hóa tốt đẹp không chỉ trông chờ vào lãnh đạo chính quyền mà phải từ ý thức của mỗi người dân. Mỗi người tự xây dựng cho mình nếp sống văn minh, có trách nhiệm với cộng đồng thì chúng ta sẽ không còn lãng phí thời gian nữa, cuộc sống sẽ bớt đi những bức xúc và tốt đẹp dần lên. Thanks Đức Hoàng! Một thành ngữ hiện đại để nói về sự trì trệ ăn sâu cố hữu của Hà Nội. Lại lý sự , Hà nội không vội được đâu. Nó ăn vào máu vào cội rể từng con người từ thế hệ này sang thế hệ khác từ ông quan đầu triều đến chàng binh nhì , từ giọt máu hình thành bào thai cho đến người đầu 3 thứ tóc . Cách sao gọt bỏ . Cái này gọi là đậm đà bản sắc Hà nội, cần bảo tồn và phát huy . đó là lý do Hà Nội phát triển chậm. trong khi các thành phố khác thì nhip sống hối hả hơn.
Quyền của người tù Nhìn vào điều kiện giam giữ mà Breivik được hưởng, nhiều người sẽ không thể hiểu tại sao nhà nước Na Uy lại dành cho một kẻ phạm trọng tội điều kiện giam giữ như thế. Phòng giam là một “căn hộ” nhỏ sạch sẽ, giường trải chăn đệm, cửa sổ có rèm, nhà vệ sinh khép kín, thậm chí có cả máy tính. Tiện nghi của phòng giam ấy là mơ ước của quá nửa dân số trên hành tinh. Với một điều kiện giam giữ như thế, một kẻ như Breivik liệu còn có thể phàn nàn điều gì?Breivik đã khởi kiện chính phủ Na Uy về việc bị biệt giam, cũng như cho rằng nhà tù đã tước đoạt quyền được liên lạc của anh ta. Trong hai cáo buộc này, tòa án chỉ đồng ý với cáo buộc thứ nhất, theo đó việc biệt giam phạm nhân 22-23 giờ mỗi ngày và việc đánh thức phạm nhân lúc nửa đêm để rà soát trong một thời gian dài bị xem là vi phạm Điều 3 Công ước châu Âu về Nhân quyền. Với phán quyết này, điều kiện giam giữ Breivik sẽ được cải thiện và nhà nước có trách nhiệm trả chi phí pháp lý của bên thắng kiện, lên đến 40.000 USD.Không chỉ khó hiểu, một số người dân Na Uy, châu Âu và nhất là dư luận ở những nước ngoài châu Âu thấy phẫn nộ. Sự phẫn nộ khi kẻ thủ ác không phải đền mạng 5 năm trước tưởng như đã lắng xuống nay lại trỗi dậy khi kẻ đó đưa ra yêu sách về nhân quyền và lại giành chiến thắng. Một câu hỏi không phải không có lý được đặt ra: nhân quyền của kẻ sát nhân được đảm bảo, vậy nhân quyền của những người đã chết dưới họng súng của hắn thì sao?Song nếu hiểu được một số nguyên tắc cơ bản của pháp luật châu Âu, có lẽ chúng ta sẽ cảm thông và khâm phục Na Uy hơn trước phán quyết này. Thứ nhất, gần như trong bất cứ vụ án nào khi tòa án phải cân nhắc các quyền lợi và giá trị là đối trọng của nhau - thí dụ, ở đây một bên là quyền của nhà nước trong việc trừng phạt kẻ có tội, một bên là nhân quyền của người tù - thì nhân quyền hay “giá trị căn bản của một xã hội dân chủ” sẽ được ưu tiên hơn. Thứ hai, tòa án độc lập trong xét xử, không chịu sức ép của chính quyền và nhất là không xử theo cảm tính của dư luận. Có thể thấy qua động thái này, Na Uy muốn khẳng định rằng dù trong hoàn cảnh nào, dù tình huống có khó khăn tới đâu, tòa án vẫn giữ vững nguyên tắc tư pháp độc lập và thượng tôn pháp luật.Tất nhiên, cũng sẽ có ý kiến cho rằng trong bối cảnh hiện nay khi tình trạng khủng bố đang đe dọa sự ổn định của châu Âu, tòa án nên có lựa chọn phù hợp hơn thay vì khăng khăng giữ nguyên tắc bất di bất dịch của mình. Song, nếu nhìn từ một giác độ khác, chính các “giá trị căn bản của một xã hội dân chủ” mới là thứ còn lại sau vụ việc này và sau mọi sự bất ổn trong mấy năm gần đây. Đó là thứ mà Na Uy đang ra sức bảo vệ chứ không phải một người tù phạm tội dã man.Xây dựng một xã hội dân chủ tôn trọng nhân quyền đã khó, bảo vệ nó lại càng khó hơn. Vụ việc này khiến tôi nhớ lại sự phẫn nộ trong dư luận Việt Nam khi kẻ sát nhân Lê Văn Luyện không bị tử hình. Nhiều người phản đối tòa án, thậm chí kêu gọi một mức án ngoài pháp luật để trừng trị tội ác đích đáng mà không biết rằng họ đang đi ngược lại với nguyên tắc thượng tôn pháp luật, dân chủ, nhân quyền mà những lúc khác họ hằng ủng hộ. Chúng ta dễ chấp nhận các mỹ từ đó trong một điều kiện bình thường, nhưng sẽ rất khó chấp nhận chúng khi mà việc tôn trọng các giá trị đó trở nên đau đớn như lựa chọn của Na Uy.Na Uy đã cho thấy thái độ nhất quán của mình - họ tôn trọng pháp luật, dân chủ, nhân quyền trong những lúc vui sướng; nhưng cũng kiên quyết bảo vệ nó trong những lúc khổ đau. Họ chấp nhận cái giá 40.000 USD cũng như sự bất bình của không ít người để đảm bảo rằng, sau này sẽ không có thế lực nào nhân danh tình huống, hoàn cảnh để hạn chế những giá trị căn bản ấy. Cái ác đã cướp đi sinh mạng của 77 con người, nhưng họ sẽ không để cái ác tiếp cướp đi giá trị cao quý của xã hội đã mất hàng trăm năm xây dựng.Cho nên dù về mặt cảm xúc tôi không vui với kết quả này, nhưng tôi phải thừa nhận đây là một phán quyết can đảm. Khương Duy Luật pháp khi đã được ban hành - phải công tâm.... TÔI CẦN ĐIỀU NÀY Cả làng đánh chết người mà mới nghi là trộm chó - không ai bị sao, không ai hối hận, ngay cả khi câu chuyện lên mặt báo, 99% đọc giả đồng tình đánh chết. Hình như thượng tôn pháp luật ở đâu? Góc nhìn của Khương Duy rất hay. Tiếp tục đón nhận những phân tích giá trị của bạn. Cảm ơn vì bài viết này Ở Bỉ có "Nhà tù ngang tầm khách sạn"? Nếu vậy trong tương lai đám IS ở "xóm liều" Bỉ sẽ không cần đánh bom tự sát nữa. Khích hoạt vài quả bom, sát hại vài chục người hoặc vài trăm người rồi ra đầu thú. Ở "khách sạn" vài chục năm lại được pháp luật cung phụng đầy đủ, buồn buồn kiếm chuyện kiện nhà tù cho vui. Ở nước ta còn nghèo & diễn biến an ninh rất phức tạp nên áp dụng các điều luật như Na Uy có mà loạn à . Tuy nhiên cũng cần bão vệ phạm nhân về nhân quyền , tránh ép cung , đánh đập & không nên kỳ thị Tôi đồng ý với anh. Góc nhìn chính xác,bài viết tuyệt vời! Gia đình là xã hội thu nhỏ. Mỗi gia đình có những sự khác biệt với gia đình kia không nhiều thì ít, và không phải cái gì tốt đối với gia đình này cũng là tốt đối với gia đình kia và ngược lại. Trong một gia đình văn minh, nền nếp, bố mẹ gương mẫu, con cái nghiêm túc và tôn trọng luật pháp thì phần thưởng và hình phạt khác với một gia đình mà bố mẹ lạc hậu, thiếu gương mẫu, con cái nhiều đứa là thành phần bất hảo. Luật pháp do con người đặt ra, điều chỉnh sự hợp lí theo thời gian, tính huống, nhận thức. Có những trường hợp luật pháp không giải quyết được sự bất hợp lí, hay đúng hơn là không theo kip. Hoặc hệ thống hành pháp không đáp ứng được.Luật pháp Nauy đang có lỗ hổng, họ tin vào sự nhân đạo có thể thay đổi kẻ ác. Điều đó đang làm cho gia đình những người bị giết đau lòng.Còn nhờ, người Mĩ có rất nhiều bộ phim, khi mà luật pháp để những kẻ giết người thân trong gia đình nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thì người nhà họ đã đứng ra tự xử lí. Chỉ là phim ảnh, nhưng có lẽ, một nước tôn trọng luật như Mĩ, thì người dân vẫn nhận ra được đâu là giới hạn của pháp luật. Luat phap chi trung tri nhung nguoi gay roi hoac co cach song khac biet cong dong con luat cua ta do ta va la cong cu cho ta keke Tội phạm vẫn có nhân quyền. Các xã hội hạnh phúc có thể khác nhau. Các xã hội bất hạnh thì bất hạnh như nhau. Vậy mới thấy: Na Uy đúng là 1 trong những nơi đáng sống nhất thế giới, nơi mà quyền con người (nhân quyền) được pháp luật tôn trọng và thực hiên nghiêm chỉnh... Dù kẻ thủ ác chưa bị kết án tử thì đương nhiên quyền lớn nhất vẫn là con người! Pháp luật và con người luôn độc lập và luôn đuợc công minh theo hình thức XH dân chủ! Tôi đồng ý với anh.
Đồng phục biển hiệu Ông chủ quán hiền hậu mất đi một khách hàng, còn tôi, vừa chuốc bực vào người khi mất công chạy xe giữa trời đầu hè nắng chang, lại không được sử dụng dịch vụ nơi mình tin tưởng. Không biết có phải bị ấn tượng tiêu cực bởi lỡ việc hay không, tôi không thấy những biển hiệu “trăm cái như một” ở Lê Trọng Tấn là đẹp như quan điểm của UBND quận Thanh Xuân.Tất nhiên, tranh cãi về thẩm mỹ sẽ không bao giờ có hồi kết, vì vẻ đẹp luôn mang tính chủ quan. Một bức tranh trừu tượng của Picasso có thể là tuyệt tác với người này, nhưng sẽ chỉ là một mớ hỗn độn với vài người khác. Việc đánh giá xấu - đẹp, vì thế, tuỳ thuộc vào quan điểm của mỗi người và mang tính cá nhân. Chúng ta có thể khen, chê, hay góp ý, nhưng không có quyền ép buộc người khác thay đổi lựa chọn của mình.Nhưng bằng việc áp dụng quan điểm thẩm mỹ chủ quan lên ý chí của các cửa hàng ở khu phố kiểu mẫu, dường như thành phố đang tước đi quyền tự do lựa chọn “thẩm mỹ” đó.Mức độ phát triển của xã hội được đo bằng sự sẵn có của các lựa chọn. Người dân chỉ thực sự thịnh vượng nếu họ có nhiều lựa chọn để cân nhắc hơn. Nếu người dân ở Lê Trọng Tấn 100% đồng tình với quy chuẩn quảng cáo xanh - đỏ như tuyên bố của UBND thành phố, có lẽ sẽ không có gì phải bàn cãi, bởi điều này là quyền lựa chọn của họ.Tuy nhiên, giả sử một vài cửa hàng muốn trang trí biểu hiệu theo kiểu khác, điều rất có khả năng xẩy ra trên con phố có mấy trăm hộ kinh doanh, liệu họ có được phép đi ngược lại chính sách đã được nhất trí cao hay không? Theo như thông tin từ UBND quận Thanh Xuân, câu trả lời là không.Bởi vậy, điều đáng lo ngại hơn đằng sau những tấm biển xanh đỏ là việc dùng ý chí chủ quan áp đặt lên quy luật thị trường, thu hẹp lại quyền tự do lựa chọn của người dân. Sử dụng biển hiệu ra sao không phải chỉ là câu chuyện thẩm mỹ. Nó là một phần của bài toán kinh doanh, giống như mẫu mã sản phẩm. Một hãng lớn có thể đầu tư vài tỷ để làm biển quảng cáo rực rỡ, thu hút khách hàng nhiều hơn, nhưng một quán bún đậu mắm tôm chỉ cần tấm bảng nhựa giá vài trăm nghìn.Chính quyền có thể can thiệp vào việc đặt biển quảng cáo trên vỉa hè, làm mái che vươn ra phố, biển quá to ảnh hưởng đến an toàn xây dựng… và mọi yếu tố mang tính kỹ thuật khác để đảm bảo trật tự đô thị - chứ không thể áp đặt cái “đẹp”, đặc biệt là khi cái đẹp ấy liên quan đến quyền tự do kinh doanh, chứ không phải là đồng phục học sinh trong nhà trường. Dù có tài ba đến bao nhiêu đi chăng nữa, chính quyền Hà Nội không thể giỏi hơn hàng trăm nghìn cửa hàng về chiến lược marketing và quảng cáo trong lĩnh vực của họ.Tôi thấy những trung tâm mua sắm sầm uất của thế giới như New York, Paris, hay Hong Kong vẫn có vẻ ngoài lộng lẫy và văn minh, dù không cần đến sự “đồng bộ” như phố Lê Trọng Tấn. Thị trường tự do tạo ra vẻ đẹp trong đa dạng và mang lại hiệu quả tối ưu.Ngược lại, chính sách “đồng bộ” khuôn mặt đô thị vô hiệu hoá khả năng tự điều chỉnh của thị trường, làm nó mất đi cả sự đa dạng lẫn hiệu quả kinh doanh. Về phần nhà nước, ngân sách sẽ mất đi số tiền hỗ trợ dựng biển, vốn đến từ tiền thuế của người dân. Một việc đáng lẽ ra không bên nào chịu thiệt, thì lại tạo ra sao quả tạ từ trên trời rơi xuống cho cả doanh nghiệp, nhà nước, và khách hàng.Chi phí chung của xã hội cho việc “đồng bộ hoá” một khu phố có lẽ là không quá lớn, nhưng kết quả sẽ ra sao nếu khu “kiểu mẫu” này được áp dụng triệt để trên hơn 8.000 km đường phố của thủ đô?Tôi không phủ nhận tinh thần nhiệt tình của chính quyền Hà Nội trong việc chỉnh trang đô thị, làm gọn gàng đường phố thủ đô. Tuy vậy, sự nhiệt tình vội vã, thiếu cẩn trọng, đôi khi có hại nhiều hơn có lợi. Chính sách “đồng bộ hoá” đáng lo, không phải chỉ vì một con phố chỉ toàn xanh - đỏ, mà bởi nó cho thấy tư duy kinh tế chỉ huy vẫn còn rất mạnh khoẻ sau đúng 30 năm Đổi mới. Nguyễn Khắc Giang Yên tâm đi bác. Tư duy còn "đồng bộ hoá" được nữa cơ mà.Em nghĩ cứ ấm ức mãi vụ điểm kém vì không giống với bài mẫu thầy đưa. Tư duy kinh tế chỉ huy vẫn còn rất mạnh khoẻ sau đúng 30 năm Đổi mới Nên theo gương của phố kiểu mới này và hưởng ứng bằng việc qui định thêm làChỉ 1 loại ô tô, 1loaij xe máy, 1loaij mũ bảo hiểmChỉ dùng một thiết kế kiến trúc cho tất tần tật các loại nhà từ chung cư tới biệt thự trại chăn nuôi cho nó đồng bộ, tiết kiệmChỉ mặc quần áo có 3 mầu cơ bản xanh trắng đỏ.v..v... Biển quảng cáo không chỉ đơn thuần là quảng cáo, định dạng, khẳng định thương hiệu, thu hút khách hàng mà còn mang tính nghệ thuật thẩm mỹ, trang trí...đa dạng, sôi động, đa sắc màu, lung linh là vẻ đẹp của tự nhiên, của cuộc sống...Chính những biển hiệu quảng cáo đã góp phần làm nên vẻ đẹp của thành phố...Mong đừng vì sự duy ý chí của một bộ phận có quyền lực mà đi ngược lại với tự nhiên, với cuộc sống... Áp đặt, thủ tiêu sự sáng tạo Cả nước sắp áo nâu, nón lá .... 100% và 100% Cứ nhìn trang phục, đầu tóc của mọi người thì thấy. Những ai cho rằng cái đẹp là sự đa dạng thì trang phục, đầu tóc mọi người như hiện nay là đẹp. Những ai cho rằng cái đẹp là đồng phục thì hãy quay lại thời chiến tranh, thời bao cấp những năm từ 75 đến 85 của thế kỷ trước: đàn ông áo trắng quần xanh, dép nhựa, mũ cối, tóc cắt ngắn, và đàn bà áo trắng quần đen, dép nhựa, tóc đuôi sam hoặc cắt ngắn ngang vai. Thời đó nếu ai mặc quần ống loe hoặc ốngtuýp, áo váy sặc sỡ, tóc nhuộm, nhất là phụ nữ mặc quần soóc hoặc váy ngắn thì khốn khổ đấy. Vậy rốt cuộc cái đẹp là sự đa dạng hay đồng phục ? Cải lùi. Bài phân tích của anh rất hay, am hiểu sâu xắc và quan sát tinh tế. Tại sao lại lấy tiền ngân sách, tiền thuế của người dân để làm hộ biển quảng cáo. Nếu muốn đồng bộ thì quy định. kích cỡ màu sắc con tiền đó nên sử dụng vào việc khác còn cần thiết hơn. tôi thiết nghỉ chỉ qui định về kích cở bản hiệu sao cho đồng bộ, còn màu sắc thì tự nhà kinh doanh lựa chọn sẽ phù hợp hơn Mấy ông lãng phí quá. tiền thuế của dân + tối kiến = tiêu tốn ngân sách + nhiệt tình = tiền bỏ túi = tiền nợ công. Sao không khuyến cáo các cửa hàng Mc Donald, KFC, Loteria, Big C... làm biển hiệu "đồng phục" luôn đi cho đồng bộ? Mình đọc bài của Giang, lại nhớ anh Đức Hoàng viết " Mâu thuẩn và giải quyết mâu thuẩn là tiền đề của phát triển - Cac Maxd ". Nhưng ở đây thấy càng giải quyết càng mâu thuẩn, vì không có lợi ích cho dân hay doanh nghiệp, mà chỉ có lợi cho nhóm hoặc cá nhân nào đó mà thôi....
Nỗi lo nhiệm kỳ Ông Nhật là chủ nhiệm một hợp tác xã bò sữa ở Đức Trọng, Lâm Đồng. Ông sắp về hưu và đang lo lắng. Ông lo, bởi sau lưng ông là 180 nông hộ với hàng nghìn con bò sữa và cả vùng đất đồi trồng cỏ bạt ngàn, còn cái hợp tác xã này chưa có người kế nhiệm.Cái người kế nhiệm mà ông cần không phải là người chỉ tay năm ngón. Ông cần người không chỉ biết lo cái lo trước mắt của nông hộ, mà còn nhìn thấy trước tương lai của cả hợp tác xã.Tôi nhớ đến nỗi lo nhiệm kỳ của ông khi vừa qua, nước ta kiện toàn xong bộ máy điều hành với những gương mặt mới. Mỗi vị tân bộ trưởng đều có cam kết về những điều sẽ thực hiện trong thời gian tại vị. Những phát biểu đầy nhiệt huyết của họ mang lại cho tôi nhiều kỳ vọng, nhưng xen lẫn vào đó là cả sự băn khoăn. Liệu ý tưởng của họ có nằm trong một kế hoạch dài hơi, hay chỉ gói gọn lại trong 5 năm?Kết quả trong quá khứ nghiêng về xu hướng thứ hai. Đơn cử như Bộ Giáo dục: đúng 10 năm trước, chúng ta có đề án “hai không”, nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục. Năm đầu tiên thực hiện, từ 94% học sinh đỗ tốt nghiệp THPT năm 2006, con số này giảm xuống còn 66% trong kỳ thi 2007 (tăng lên 80% sau kỳ thi “vớt”). Ba năm tiếp theo, không có năm nào vượt qua thành tích quen thuộc 90%.Thế nhưng kể từ năm chuyển giao nhiệm kỳ (2010), tỷ lệ này vọt lên ngoạn mục đến 99% năm 2014, và chỉ “chịu” giảm xuống 93% vào năm ngoái.Có một sự trùng hợp là sự tiến bộ trong thành tích tốt nghiệp này đi cùng với sự thay đổi về trọng tâm của ngành giáo dục. Nếu như nhiệm kỳ của Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân nhấn mạnh đến chống tiêu cực, thì từ khoá trong nhiệm kỳ của Bộ trưởng Phạm Vũ Luận là “trận đánh lớn” với liên tiếp những cuộc cải cách, từ tuyển sinh cho đến sách giáo khoa, gây nhiều tranh cãi.Người thay thế ông, Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ, quay về với quan điểm con người là trung tâm. Người ta đang chờ ý tưởng của ông sẽ được hiện thực hóa ra sao. Những điều xảy ra ở ngành giáo dục có lẽ cũng tương đối phổ biến ở những ban, ngành khác.Một chiến lược phát triển dài hạn đôi khi cần nhiều hơn một nhiệm kỳ. Đáng tiếc, vì nhiều lý do khác nhau, không phải nhà làm chính sách nào cũng có đủ thời gian để đưa những ý tưởng của mình vào đời sống một cách hoàn thiện. Gia sản để lại là chính sách gãy vụn, ý tưởng này chưa được thực hiện thì đã bị ý tưởng khác của lãnh đạo mới thay thế mà đôi khi không có tính kế thừa. Tôi cho đó là căn bệnh nhiệm kỳ.Thời gian còn ở Anh, tôi có dịp được chứng kiến hoạt động rất thú vị của “shadow cabinet” (nội các đối lập), nhóm các nhà lãnh đạo của phe đối lập với từng “bộ trưởng đối lập” (shadow minister) theo dõi và phản biện các chính sách của bộ trưởng xịn. Họ tranh luận thường xuyên trên TV như một show diễn truyền hình thực tế. Điều này khiến cho các nhà xây dựng chính sách phải hết sức cẩn trọng và có trách nhiệm với ý tưởng của mình.Liệu chúng ta đã đủ cơ chế giám sát liên tục để “nhắc” các lãnh đạo về sứ mệnh xuyên suốt của ngành hay chưa? Sứ mệnh của ngành, chứ không phải của họ, người chỉ mang nhiệm kỳ 5 năm.Tôi tự hỏi, tại sao một ông chủ nhiệm hợp tác xã lại trăn trở về người kế vị nhiều như thế? Ông không mang tư duy nhiệm kỳ, bởi phía sau ông là 180 người nông dân khắc khổ, ông được gặp họ hàng ngày, nhìn thấy con cái và gia đình. Ông hiểu, sứ mệnh của cái hợp tác xã ấy là lo cho họ lâu dài, chứ không phải là lo cho xong thời gian mình tại vị.Nguyễn Khắc Giang Bài báo hay và rất đúng. Chúng ta chưa có chiến lược lâu dài và mang tính kế thừa, mỗi người có tư duy làm việc theo kiểu cá nhân, người sau ko kế thừa người trước vì ích kỷ không muốn người khác hơn mình. Người trước xây, người sau phá xây lại khác đi . Thực tế có nhiều cái đưa ra thực hiện không phù hợp nên phải phá bỏ là đúng, nhưng có những cái đúng thì người sau không muốn theo chân người trước kiểu ta phải là ta, mang thương hiệu của mình, nhiệm kỳ mình làm phải khác người trước. Người thực hiện vất vả? Cám ơn bạn có bài viết hay !"Nỗi lo nhiệm kỳ" là vấn đề hết sức nhạy cảm,khó kiểm soát được chúng . Trừ khi chúng ta loại trừ được việc MUA QUAN BÁN CHỨC . Mình thích bài này của Giang. Cũng như của Đức Hoàng. Hình như cán bộ ở trên cao khác với cán bộ ở cùng dân. Đó là đòi hỏi và yêu cầu của thực tiễn, không lý luận suông. Cờ tới tay ai người đó phất nên nó mới vậy. Giáo viên và học sinh bị mang ra làm thí nghiệm quay như chong chóng. Ôi giáo dục Cảm ơn tác giả có một bài viết hay và đày tính thời sự. Lại một nhiệm kỳ mới sắp bắt đầu. Là một cử tri tôi mong các cấp các ngành và cả hệ thống chính trị phải kế thừa được những mặt tích cực và hạn chế được những hạn chế của các nhiệm kỳ trước. Đừng nặng tư duy nhiệm kỳ và đặt dấu ấn cá nhân. Trong nhiều năm đất nước hội nhập có nhiều nhiệm kỳ mà đất nước ta cứ tụt hậu hoài một phần cũng do không làm tốt hai việc trên thôi, nên không tận dụng được thời cơ và đẩy lùi được nguy cơ trong quá trình hội nhập. Bài viết rất hay! Hết nhiệm kỳ là hết trách nhiệm, còn học sinh mãi là chuột bạch để bộ giáo dục thí nghiệm nhiều năm! Lợi ích cá nhân thì nhớ nhưng chủ trương đường lối chính sách chung thì không nhớ, né tránh nên mới sinh ra tư duy nhiệm kỳ. "Liệu chúng ta đã đủ cơ chế giám sát liên tục để “nhắc” các lãnh đạo về sứ mệnh xuyên suốt của ngành hay chưa? Sứ mệnh của ngành, chứ không phải của họ, người chỉ mang nhiệm kỳ 5 năm."Câu hỏi tu từ - những câu hỏi không lời giải đáp hoặc không cần giải đáp bài viết rất hay Bài viết hay lắm Bài viết của các anh rất hay, nhưng chỉ có vài chục người quan tâm. Tư duy nhiệm kỳ kéo dài đến bao giờ ...? phải hỏi " trời xanh..." Bai viet rat tâm dắt ! Mong sao cac vi lanh dao deu co suy nghy va hanh dong nhu vay ! Xã hội VN đầy ấp những người tự tư tự lợi. Cùng nhau đưa dân tộc VN bước chân tại chổ hoặc tiến lên quá chậm chạp. Vậy có cần phải bức xúc không? Câu trả lời là không. Vì sao không bức xúc? Vì đây là giai đoạn xã hội Vn đang trong thời kỳ khó khăn về nhiều mặt. Tôi tin xã hội VN cũng sẽ tiến bộ dần lên bằng những con người có đạo đức, không bị môi trường xung quanh chi phối. Hay lắm, sát thực lắm và ....Nhưng ai có thể làm thay đổi cái tư duy thời vụ này đây, ai ???Tôi rất quan tâm đến điều đó. Bài viết hay, sâu sắc.
Sinh mạng của ngư dân Những người dân vùng biển miền Trung có lẽ sẽ khó quên Chanchu - cơn bão đã nhấn chìm hàng chục con tàu với hơn 200 ngư dân xuống biển vào tháng 5/2006. 10 năm trước, nói về bão Chanchu - một cơn bão xa bờ - ông Lê Huy Ngọ đã yêu cầu từ nay không được nói cụm từ bão “gần bờ” hay “xa bờ” nữa, vì bão xa bờ nhưng có thể "gần dân". Khái niệm “bão xa bờ” có thể gây chủ quan cho hệ thống. Bão Chanchu cũng đặt ra vấn đề trang bị thiết bị liên lạc cho ngư dân và tăng cường công nghệ dự báo thời tiết của Việt Nam, từ 24 giờ lên 48 giờ. Đã có nhiều đổi thay. Nhưng tuần này, khi tôi gặp lại nguyên Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Lê Huy Ngọ, ông vẫn giữ một ý tưởng từ 10 năm trước đến giờ vẫn chưa thực hiện được: dựng đài tưởng niệm những nạn nhân của bão. Ông Ngọ đã nói đến điều này nhiều lần khi đương nhiệm. Lập luận của ông là, quá trình dựng nước và giữ nước của Việt Nam, không chỉ có chiến tranh. Ở một đất nước có 3.260 km bờ biển, liên tục gánh chịu thiên tai bão lụt, đã có nhiều người thiệt mạng. Với ông họ cũng chính là những người giữ nước. Trong những cơn bão như Chanchu, thì chính ngư dân là người bảo vệ đường biên trên biển. Trong những cơn bão ấy, ngoài các cơ quan chức năng, thì chính ngư dân là những người cứu ngư dân trên biển: họ là lực lượng có mặt sớm nhất để phản ứng với cơn bão. Không ít người đã mãi mãi nằm lại giữa lòng biển khi nỗ lực cứu đồng bào mình. Họ, những người bình thường, cũng cần được tưởng nhớ. Ông Ngọ kể với tôi về những chuyến thăm Nhật Bản. Ở đó, họ dựng tượng đài của những nạn nhân chết vì sóng thần, vì động đất, vì bão. Những đài tưởng niệm nạn nhân của thảm họa tự nhiên, như là lời nhắc nhở những người đang sống về sự nguy hiểm của thảm họa, và sẵn sàng tâm lý phòng chống. Bão Chanchu đã gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng, một phần chính bởi tâm lý mất cảnh giác về cái khái niệm “bão xa bờ”. Những đài tưởng niệm nạn nhân của thảm hoạ tự nhiên không chỉ có ở Nhật Bản. Việc xây dựng chúng xuất hiện ở nhiều quốc gia trên thế giới. Còn ở ta, liệu có con số thống kê nào trong 10 năm qua đã có bao nhiêu người chết vì thảm họa bão lũ hay chỉ là những con số thống kê đơn lẻ của từng cơn bão. Và khi bão qua đi, những con số đó cũng chỉ được liệt kê để thăm hỏi và cứu trợ.Nếu có thể, tôi cũng muốn có cách nào đó để ghi dấu quá khứ. Chúng không nhất thiết phải là những tượng đài hoành tráng, chúng có thể là những tấm bia ghi tên những người đã ngã xuống trong quá trình "giữ nước” như lời ông Ngọ. Hoặc một công trình điêu khắc đơn giản, để những người đi qua đứng lại, thắp nén tâm hương. Bạn có thể bắt gặp những công trình như thế ở bất kỳ đâu ven những bờ biển trên thế giới, từ Nhật Bản, Maldives đến Samoa. Việc xây dựng tượng đài tại nước ta đang gây rất nhiều tranh cãi. Nhưng tôi tin, rằng sự hoài nghi chỉ đến với những tượng đài quá lãng phí trong bối cảnh ngân sách còn hạn hẹp. Tôi nghĩ rằng việc có những “cột mốc” theo nghĩa đen của nó về một sự kiện lịch sử - như một cơn bão thương đau - sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ. Đài tưởng niệm hay một công trình điêu khắc đơn giản - bằng cách nào cũng được. Nhưng cần lưu lại, để tưởng niệm người đã chết và nhắc nhở người còn sống về bài học có được bằng sự trả giá của những sinh mạng.Lê Anh Ngọc Lâu lắm rồi mới có những suy nghĩ cho ngư dân như vậy. Chỉ thấy phong tặng họ là "anh hùng" rồi tự họ làm gì thì tùy mỗi "anh hùng'. Đã từng đi vài nước (có thể là nhiều) & đã được thấy ở một số nơi (có thể là ít) giống như bài viết đã đề cập. Chính xác là những biểu trưng, tưỡng niệm... rất giản dị, ý nghĩa & đẹp nữa. Tất cả biểu hiện nhân văn, giáo dục, ghi nhớ...Chỉ có khác với phần lớn ở việt nam là kg hoành tráng, kg vĩ mô, kg kệch cởm (mấy điều này để phục vụ cho cá kiếm, đút túi) Dựng tương đài để tưởng niệm cac ngư dân- liệt tử thì tin chăc là tượng đài ấy không ai phản đối! Hoàn toàn đồng ý, việc thực hiện phải giao cho bộ đội, cần tiết kiệm và sạch đẹp! Tôi nghĩ ý tưởng của nhà báo Lê Anh Ngọc là rất hay! Cái chúng tôi lo lắng là có người sẽ lại lợi dụng ý tưởng của anh để kiếm chác khi triển khai các ý tưởng này. Lê Anh Ngọc. Việc cần phải làm bạn đã nói: Đài tưởng niệm hay một công trình điêu khắc đơn giản - bằng cách nào cũng được. Nhưng cần lưu lại, để tưởng niệm người đã chết và nhắc nhở người còn sống về bài học có được bằng sự trả giá của những sinh mạng. Xây đài tưởng niệm là việc nên làm , nhưng người ta cứ hay lợi dụng nó để bớt xén , xà xẻo khiến cho công trình hoàn thành xong thì vốn đội lên hàng nghìn tỷ đồng , dân rất phẫn uất . Tượng đài phải đặc tả một vi AH dân tộc trong lao động hoặc chiến đấu mới mang tính lịch sử và giáo dục ! Anh hùng vô danh luôn là đáng quý nhất mà. Bài viết quá hay Một bia tưởng niệm ý nghĩa chỉ cần vài chục triệu là dư làm. Bia có thể đươc đặt ở một công viên gần biển nào đó của một tỉnh miền Trung. Rất ý nghĩa
Dùi cui của cảnh sát Lý do là sáng ngày hôm đó tại một ngã tư đông đúc bậc nhất của Hà Nội tôi đã muốn đi thẳng (theo tín hiệu cho phép của đèn giao thông) mà không nhìn thấy công an đang chỉ hướng cho tất cả các phương tiện rẽ trái để không làm tắc thêm đoạn đường trước mặt.Hơn 20 năm, cái “gõ dùi cui” năm ấy vẫn là một ấn tượng sâu sắc trong tôi về lực lượng công an. Sâu sắc một phần bởi nó rất đau với một thằng nhóc khi đó mới 13 tuổi nhưng phần khác là bởi sự bất ngờ, bao hàm trong đó là một cảm giác oan ức khi tôi đã bị gõ chỉ vì chưa kịp quan sát và hiểu hiệu lệnh rẽ trái của đồng chí công an.Tuần trước khi ngồi trong Studio của một kênh truyền hình để viết bình luận về hành động “quật ngã người bán hàng rong” của một thượng sĩ công an ở phường 4, quận 6, TP HCM cảm giác của tôi về cái gõ dùi cui năm nào lại hiện rõ mồn một. Nhiều năm làm biên tập viên truyền hình, tôi hiểu rằng một đoạn video thì không bao giờ chuyển tải toàn bộ sự thật. Tôi hiểu rằng người thượng sĩ công an ở TP HCM cũng giống với anh cảnh sát giao thông của tôi 20 năm trước đều đang phải chịu những căng thẳng, áp lực khi thực thi nhiệm vụ. Bởi những hành động bột phát khi đang cáu thì có thể gặp ở bất cứ đâu, bất cứ ngành nghề nào. Nó có thể là câu quát nạt của một người soát vé ở sân bay, cái tét đít của một cô giáo khi trông trẻ hay cái dằn đĩa đồ ăn trước mặt khách của một cậu phục vụ bàn.Nhưng ở bất cứ đâu trên thế giới hành động của lực lượng cảnh sát cũng thường bị săm soi kỹ càng hơn các ngành nghề khác. Điều đó dễ hiểu bởi về bản chất công an làm nhiệm vụ hạn chế các quyền tự do (bất hợp pháp) của người dân để duy trì an ninh, trật tự cho những người khác. Ở góc độ ngược lại, công an những người thường phải đương đầu với nguy hiểm cũng rất dễ có xu hướng áp dụng vũ lực với những đối tượng mà họ cho rằng đang cản trở họ “thực thi công vụ”.Bạn tôi kể rằng ở Mỹ khi cảnh sát giao thông ra hiệu dừng xe, người lái luôn phải ngồi yên trên xe, hai tay đặt trên vô lăng. Nếu hành động đột ngột hay bước ra khỏi xe mà chưa được phép, cảnh sát sẽ có quyền bắn bỏ. Tuy nhiên đó chỉ là ở nước Mỹ nơi mỗi năm có cả trăm cảnh sát chết khi làm nhiệm vụ, nơi tội phạm đông đảo, manh động và có rất nhiều súng.Quay trở lại với sự việc “công an quật ngã người bán hàng rong” hình ảnh mà tôi đã phải tua đi tua lại nhiều lần là cái vung tay của người bán hàng rong trước khi anh này bị công an quật ngã. Cái vung tay đó liệu đã đủ để cấu thành tội “chống người thi hành công vụ” vốn được định nghĩa là “hành vi dùng vũ lực, đe dọa dùng vũ lực hoặc dùng những thủ đoạn khác cản trở người thi hành công vụ thực hiện công vụ của mình” hay chưa?Một băn khoăn theo chiều ngược lại: tôi sợ rằng vì những chỉ trích của xã hội đến một lúc nào đó các chiến sĩ công an sẽ chùn tay khi làm nhiệm vụ bởi họ sợ hành động của mình sẽ bị hiểu sai, sợ trách nhiệm và sợ các khủng hoảng truyền thông. Cũng giống như nhiều ngành nghề khác người công an đang chịu sự giám sát ngày một nhiều hơn của những chiếc smartphone có camera và mạng xã hội. Những chiếc dùi cui vung lên không cần thiết bây giờ sẽ có nguy cơ cao bị tố giác với cộng đồng.Tuần trước một cảnh sát quận 6 quật ngã người bàn hàng rong, một chiến sĩ công an khác ở Hà Nội đã phải xin lỗi người dân khi bị tố giác có hành vi nhổ nước bọt. Tuần này một quyết định khởi tố quán café “Xin Chào” do công an huyện Bình Chánh đề xuất đã phải rút lại vì “chuyện bé xé ra to”. Tất cả những chi tiết đó cho thấy việc vận dụng luật của cơ quan công an sẽ cần phải được cân nhắc ngày một kỹ càng hơn.Điều đó quả tình là khó bởi lực lượng công an sẽ phải phân tích được khi nào người dân chỉ vi phạm pháp luật và khi nào thì hành vi của anh ta có khả năng gây nguy hại tới cộng đồng. Họ cũng sẽ phải đánh giá trong một vài phần trăm giây để đưa ra quyết định cái gạt tay của người bán hàng rong là hành động phản xạ hay đó là một nắm đấm đang hướng về lực lượng công quyền.Nhưng tôi tin nếu lực lượng công an hiểu vì sao mình được gọi là “Công An Nhân Dân” thì họ sẽ phân biệt được. Khi đó họ sẽ hiểu “cái dùi cui” mà nhân dân đã trao cho họ chỉ nên được sử dụng để phục vụ nhân dân.Lê Anh Ngọc Đọc bài báo “ Cái dùi cui của Công an” của Anh Lê Ngọc tôi thấy hay và có cảm hứng để viết lại cái việc mà chính mình bị cái dùi cui kia chặn lại và cho nó cái nhan đề là:” Chính xác đến Centimet”: Đó là vào một buổi trưa ngày 20/4 , tôi đi qua ngã tư Nguyễn Lương Bằng – Ngô Quyền Thành phố Hải Dương. Gần đến ngã tư thì đèn đỏ bật sáng. Làn đường dành cho ô tô và xe máy của tôi có một chiếc ô tô đi đằng trước. Hẳn cũng vì thận trọng mà chiếc ô tô đã từ từ dừng lại trước vạch dành cho người đi bộ khoảng chừng 5- 6 mét. Khi đó tôi đang đi đằng sau. Thấy bất tiện tôi đã điều khiển xe máy của mình tiến lên phía trước . Trong suy nghĩ của tôi luôn thận trọng trong khi tham gia giao thông đặc biệt là qua ngã tư “ nhạy cảm”đó là luôn có các đồng chí công an thực thi nhiệm vụ. Mặc dù thận trọng điều khiển vượt lên trên nhưng tôi cũng không thể tin rằng chiếc bánh sau xe máy của tôi lại đè lên nửa vạch liền phân cách hai nàn. Và khi cho xe di chuyển sang bên kia thì đã có đồng chí CSGT đón lõng ở đó giơ chiếc dùi cui cùng cái chào điều lệ mời tôi xuống xe và thông báo cho tôi lỗi vi phạm là : “Anh đã điều khiển xe đè lên vạch liền phân cách hai làn đường” Tôi không tin vào điều đó bởi tôi đã thận trọng từng Centimet. Sau một vài phút chờ đợi tôi được đồng chí cảnh sát cho xem lại hình ảnh trên chiếc điện thoại thông minh mà được một đồng nghiệp “ Bí mật” ngồi trên chiếc ô tô bên kia ngã tư để chụp lại gửi sang là bằng chứng. Lúc đó tôi mới nhận ra đúng là mình đã điều khiển xe máy đè lên vạch thật. Tôi không cãi mà chỉ nói với đồng chí là: “Tôi tham gia giao thông rất cẩn thận nhất là những điểm nóng như vậy và lỗi như vậy tôi xin ghi nhận mong đồng chí thông cảm để cho tôi rút kinh nghiệm “. Nhưng các đồng chí vẫn không nghe và vẫn phải nộp phạt rồi mới cho đi. Từ nhỏ tôi đã được nghe các cụ dạy rằng: “Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại” Đó chưa phải là điều luật nhưng nó mang đầy ý nghĩa nhân văn của Luật nhân đạo mà trong các đạo luật của nước ta hay nhắc tới .Nó cũng là một trong những nguyên tắc trong các đạo luật của Việt Nam đó là “Tính phù hợp đúng người đúng tội có như vậy luật mới phát huy hiệu quả của tính răn đe và tuân thủ, mới xây dựng được ý thức Pháp luật cho xã hội.”Nhưng xem ra ở các chốt giao thông trên địa bàn của tỉnh Hải Dương nói chung và thành phố Hải Dương nói riêng các ý nghĩa đó của luật không có mà nó đang mang một tính chất dị hình gì đó: Giống như kiểu “ làm ăn” hay “chặt chém.” Làm cho người ta vừa sợ vùa ghét. Có lần tôi đã đứng theo dõi hàng giờ đồng hồ về hoạt động của CSGT chốt thấy rằng những xe của những thanh niên choai ngổ ngáo đầu chẳng đội mũ bảo hiểm phanh ngực đỗ trước làn đường dành cho ô tô, thậm chí chúng chạy tự nhiên như chẳng có tín hiệu đèn giao thông gì cả thì chẳng đồng chí nào để ý đến mà các đồng chí ấy chỉ chờ những xe của những người hầu như đang có cảm giác sợ hoặc thận trọng mà dễ dàng chặn lại và mời vào rồi chỉ lỗi và ngoan ngoãn vào nộp tiền lặng lẽ đi vậy là thực thi tốt nhiệm vụ. Hầu như những cảm giác đó làm cho các đồng chí ấy thấy tự hào và thích thú mà không một chút động lòng xem cảm giác của người bị lỗi như thế nào? Nếu là người thân của mình ở nhà quê ra tỉnh rồi cũng bị xử ép như vậy thì ra sao nhỉ?.Tôi có mấy cô bạn là cô giáo ở trong huyện . Trước cũng hay đi ra thành phố để mua sắm, nhưng mấy làn bị Công an làm khó “ Mua các quân mất 200.000 đồng lại mất 300.000 đồng tiền phạt nữa nên bây giờ sợ chẳng giám ra nữa. Có lần tôi muốn mời các bạn ra chơi nhưng các bạn bảo “ Ra nhà bạn lắm Công an lắm, ngú ngớ lại bị phạt mấy trăm nghìn thì toi” Nghe những người bị phạt nói chuyện thì ôi chao vừa tức lại vừa buồn cười . Bạn tôi đi thận trọng đi tận vào làn đường dành cho xe đạp và xe thô sơ cũng bị lôi vào phạt, rồi đi ra đường dành cho ô tô cũng bị phạt rồi khi chờ đèn xanh thấy làn đường dành cho xe máy chật người rồi còn làn đường dành cho người rẽ phải không ai đỗ bụng bảo dạ cứ chen chúc vào đó làm gì chỗ này rộng sao không đõ thế là đỗ vào cũng bị mời vào phạt ….” Thôi thì đủ các thứ chuyện ngu ngơ. Thật ra thì các đồng chí Cảnh sát đó làm đúng nhưng mà đúng đến từng Centimet đối với những người như bạn tôi , còn những đối tượng sai hẳn thì lại hình như không nhìn thấy. Mục tiêu của luật gaio thông là làm cho mọi người tham gia giao thông hiểu biết luật mà chấp hành pháp luật đồng thời phải có ý thức luật và nhừng nhịn nhau khi tham gia gaio thông đó mới là hiệu quả của luật giao thông. Điều đó chắc các đồng chí cảnh sát chắc thừa biết nhưng cố tình quên đi mà thôi. Đúng! CS phải được trang bị kiến thức đủ để đánh giá đâu là mối nguy đâu là hành vi vô tình, vô hại để mà hành động cho phù hợp. Anh được trang bị vũ khí, công cụ hỗ trợ còn người dân thì không một tấc sắt trong tay. Giả sử người bán hàng rong kia có manh động mà đánh CS bằng tay không, thì hậu quả của nó cũng không thể lớn hơn việc một CS có võ thuật và được trang bị đến tận răng quật ngã, trừ phi người dân manh động đó sử dụng vũ khí lấy được ở xung quanh như dao, búa, gậy gộc... Anh được trang bị võ thuật, vũ khí không phải là để sử dụng trong mọi trường hợp và với mọi người dân mà là để trấn áp tội phạm, bảo vệ tính mạng cho mình và cộng đồng. Đến tội phạm và người dân lương thiện mà còn không phân biệt được nữa thì cũng đừng nên làm CS để làm gì. Hãy chọn một công việc khác phù hợp hơn! Hồi nhỏ mình cũng từng bị quất bằng dùi cui của cảnh sát giao thông. Khi ấy mình rất mê xem đua xe đạp. Và mỗi lần có đoàn đua là mình nháo nhào chạy ra xem. Còn ước sau này sẽ trở thành vận động viên xe đạp chuyên nghiệp nữa. Nhưng kể từ sau lần bị đánh trúng khi xem đoàn đua, tình yêu cho môn thể thao này cũng không còn. Phải chăng cấy dùi cui đã đánh cấp ước mơ của mình - mình luôn tự hỏi như vậy. DÙI CUI CỦA CẢNH SÁTNhững người cảnh sát giao thôngVì Dân dân sẽ cảm thông mở lòngVì Dân dân sẽ cầu mongCảnh sát được ấm từ trong ra ngoàiNhững người cảnh sát ra oaiNửa đêm đã đến lục hoài nhà dânNgười dân vốn muốn yên thânCảnh sát làm vậy mất dần lòng tinVừa rồi cả nước lại nhìn“Kinh doanh khởi tố” biết tìm tin aiCông An trên chặng đường dàiVì Dân đổ máu biết ai ai cũng mừngMong ai đừng có dửng dưngDùi cui trao đó; xin dùng vì Dân ! vậy, tôi hỏi anh: khi người khác vung tay trước mặt anh, anh có xem đó là mối đe dọa không, khi mà không khí lúc ấy quá căng thẳng và dường như ai cũng quay lưng lại với anh? Anh có hành động không khi anh biết rằng, chỉ cần anh ngã xuống là bao nhiêu đạp, đấm, đá hay thậm chí gậy gộc lao vào người anh? Lúc ấy không phải cái luật nào chi phối anh cả mà là bản năng đấy, anh ạ. Xin nhắc cho anh nhớ, C.A có quyền làm tất cả mọi thứ, sử dụng mọi nguồn lực để ngăn chặn mối nguy hại đến bản thân họ và xã hội.Thân! kỷ niệm ÔI DÙI CUI ban dung nghi xau cho may chu cong an..cai dui cui giup ban nen nguoi do...ban oi Tôi nghĩ csgt cũng sợ bọn xăm trổ đi SH không đội mũ BH,cũng nể những người dân gần đó đã quen mặt nên ko bắt phạt.Thử hỏi có ông csgt nào ghi biên bản phạt người nhà các ông chưa hay người nhà csgt ko bao giờ vi phạm ,chấp hành luật tốt hơn người khác.nói tóm lại ở VN làm việc còn có chữ "nể" nhiều lắm......thân. Lạm quyền. Tôi thấy csgt làm đúng ...nhưng đấu tranh quyết liệt quá , như là đối với địch ấy. Cũng đúng thôi,dan sai luât thì không còn nằm trong điều khoản NhânDân nữa ! Chiến sĩ CAND là 1 người đã được học qua trường lớp đào tạo kỹ , nghiệm ,và khi ra trường đã có tuyên thệ . khi xử lý một sự kiện cần fải có sự fan đoán ,nhận xét chính xác và nhanh ,không thể để sai phạm sơ đẳng như vậy . Anh thượng sĩ CAND này cần fải được rèn luyện kỹ hơn và đừng quên được mặc bộ đồ CA là để phục vụ cho dân Hay nhất trong bài viết: cái dùi cui chỉ nên phục vụ nhân dân. Hơn nữa cái dùi cui để hướng nhân dân làm điều đúng luật và cũng để cho nhân dân an toàn Khi làm tổn thương người khác những thủ phạm là võ sư, võ sĩ... sẽ bị xét xử nặng hơn, là Công an cũng vậy thôi. Ai sai tội gì xử tội đó, chống người thi hành công vụ, đánh người gây thương tích nghiêm trọng đều là tội nặng không thể bỏ qua. Nếu như có ai đó cần được bênh vực tôi nghĩ đó là người bán hàng rong. Vì họ nghèo khổ, dân trí thấp, cuộc sống bần cùng mới phải làm nghề này. Khi thấy ai đó sắp làm ảnh hưởng tới nồi cơm của mình thì họ manh động là điều dễ hiểu. Bài viết rất hay để lại cho tất cả mọi ngừoi đều phải suy ngẫm : nên hay ko nên, đúng và chưa đúng. cảm on tác giả.có thể cho tôi số phone đuoc khong.chúng ta sẽ bàn câu chuyên này sâu hon nua
Thái độ của thông điệp Chiều ngày 11/3/2011, nước Nhật rung chuyển bởi thảm họa kép động đất và sóng thần. Từ Việt Nam, một người bạn gọi cho tôi ngỏ ý muốn tôi viết bài. Anh nhấn mạnh rất nhiều lần về việc muốn tôi tập trung khai thác khủng hoảng nghiêm trọng do phóng xạ gây ra. “Em thử xem xem người dân người ta có hoang mang không? Có sợ không? Tình trạng người dân có hỗn loạn? Hàng hóa của siêu thị có cạn kiệt?” anh ấy gợi ý. “Em nghĩ là báo chí phương Tây và Việt Nam có lẽ tiệp cận ở góc nhìn khác. Ở trong lòng nước Nhật, em thấy cuộc sống của người dân quanh em không hoảng loạn. Người ta đi làm, đi học trong trật tự, chỉ có không khí trầm lắng, xăng và nước khan hiếm hơn thôi” - tôi trả lời. Tôi cũng muốn có bài viết hấp dẫn. Nhưng trong bữa trưa của công ty tôi, thậm chí không ai phải bàn tán về chuyện này. Tôi sống ở một thành phố nhỏ của tỉnh Ibaraki, rất gần với Tokyo, nhưng vì Ibaraki có một phần trải dài về phía đông bắc giáp với Fukushima, khu vực này cũng bị ảnh hưởng bởi phóng xạ nên dân Ibaraki cũng lo lắng. Nhưng chúng tôi không thiếu thông tin, toàn bộ các thành phố của tỉnh đều có trang web riêng, và trên đó là thông tin cập nhật từng ngày từng giờ nồng độ phóng xạ, ngưỡng an toàn/ nguy hiểm. Chỉ sau ít phút khi thảm họa xảy ra, ngay lập tức toàn bộ các kênh truyền hình quốc gia đã thay đổi hết lịch phát sóng để gần như 24/24 truyền hình trực tiếp về thảm họa: tường thuật tình hình, thống kê thiệt hại và thương vong. Lúc bấy giờ, chính phủ Nhật đã thành lập ngay một bộ xử lý khủng hoảng đưa ra các ứng phó với thảm họa. Cứ hai tiếng họ lại họp báo trên truyền hình để thông tin sâu sát và kêu gọi người dân theo dõi để bình tĩnh hành động. Cũng chỉ sau chưa tới 30 phút của một trận dư chấn, Thủ tướng Naoto Kan cùng những người đứng đầu của cơ quan điện hạt nhân đã tổ chức họp báo trực tiếp với sự tham gia của hầu hết các cơ quan truyền thông để đưa ra những thông tin quan trọng về tình hình hạt nhân và hành động của chính phủ. Cách hàng nghìn cây số, dù ở rất xa vùng tâm chấn lẫn nhà máy điện hạt nhân Fukushima và hầu như ít bị ảnh hưởng bởi thảm họa kép, một người bạn của tôi sống ở Shikoku cũng kể, trường đại học Ehime của thành phố cũng ngay lập tức có tổ chức nói chuyện với sinh viên và dân chúng về những khả năng có thể xảy ra đối với nhà máy điện Fukushima. Thông tin được in ra thành các tờ rơi được phát tận tay từng người. Không ai bị thiếu thông tin, không ai có thể nghi ngờ hay đặt câu hỏi vì những câu hỏi đã được trả lời cặn kẽ và sâu sát nhất có thể. Bởi thế, trong thảm họa, cuộc sống ở nước Nhật vẫn diễn ra trong trật tự. Sự kiên nhẫn, bình tĩnh của người dân khi thảm họa nghiêm trọng chất chồng bắt nguồn rất lớn ở sự minh bạch trong thông tin và khẩn cấp trong hành động từ phía chính quyền, từ đó hành động đúng mực để thảm họa không xảy ra tồi tệ hơn. Sẽ là khập khiễng nếu so sánh nguồn lực của nước Nhật với Việt Nam. Nhưng trước những luồng thông tin gây hoang mang từ mạng xã hội trong nhiều sự kiện trong nước, từ dịch bệnh đến môi trường, tôi tự hỏi rằng liệu chúng ta có thể có một kịch bản khác? Một kịch bản được tạo ra bởi một thái độ, chứ không phải nguồn lực. Một thái độ như những lãnh đạo Đà Nẵng xuống tắm biển và ăn cá để khẳng định “nước biển sạch”. Và liên tục trong những ngày gần đây, không chỉ lãnh đạo Đà Nẵng, nhiều quan chức đầu ngành và cả tỉnh khác đã xuất hiện ngay tại điểm nhiều người đang hoang mang để truyền đi một thông điệp an toàn bằng chính hành động cụ thể. Tôi tin rằng, đó là một hành động đúng dù giá như nó có thể đến sớm hơn.Quỳnh Châu BÀI VIẾT CÓ Ý NGHĨA HAY Bai viet hay qua. Ý nghĩa! Toi chi mong co vay Bài viết hay và nhiều thông tin tham khảo :) "Trong khủng hoảng, người dân sẽ hoang mang nếu thiếu thông tin minh bạch" . Và lúc nào cũng vậy, không minh bạch thì dân sẽ không tin chính quyền! Người dân chỉ cần những thông tin minh bạch và thẳng thắn Nước Nhật phát triển sớm hơn ta, đồng thời giáo dục của họ dạy cho học sinh sinh tiếp cận thực tế cuộc sống nhiều hơn ta. Vì vậy ở ta phản ứng theo phong trào đám đông và tin đồn nhiều hơn là theo dõi thông tin chính thống. Cũng ở ta thông tin chưa kịp thời và ... thiếu minh bạch nên nó mới vậy. Cũng chỉ là thông tin thôi mà, còn sự thật có ai biết. Toi thích nhất câu " dù giá như có thể đến sớm". Nhật Bản, 1 đất nước nên nghiên cứu để có thể áp dụng vào Việt Nam.Họ làm được như vậy tất cả do con người, minh chứng là các thiên tai mà họ trải qua. Bài viết hay quá!
Tị nạn môi trường Mười sáu năm trước, tôi sang Ireland du học. Cũng như phần lớn bạn bè thời đó, chúng tôi đi theo diện học bổng “Utachi” - tức là u nhà trả tiền.Mẹ lúc ấy khi gửi tôi đi du học chỉ đặt ra 2 yêu cầu. Một, là nước nói tiếng Anh. Hai, là không có cộng đồng người Việt. Thế là tôi được gửi sang một quốc gia “hẻo lánh” là Ireland. Lý do: cái khu chợ Đồng Xuân của tôi thời ấy, là một đáy trũng của tệ nạn xã hội. Thanh niên dễ hư hỏng, đi theo các anh đâm chém, rồi nghiện ngập. Ngày còn trong nước, tôi cũng đã dính heroin.Tôi sang Ireland, trải qua một cú sốc văn hóa suốt mấy tháng ròng. Buồn, lạnh, giao tiếp khó khăn, tôi hay ngồi khóc một mình. Đó là một cuộc thiền, hay phũ phàng hơn, là một cuộc cai nghiện.Năm năm học ở Ireland, cuối cùng thứ tôi thu được không phải là kiến thức về công nghệ thông tin, mà là sự tự trưởng thành về nhận thức, biết yêu thương gia đình và trân trọng những gì mình có.Bây giờ nghĩ lại, thời ấy mẹ tôi bỏ ra một gia sản để tôi đi, chính là một cuộc tị nạn. Nhưng không phải “tị nạn giáo dục” như mọi người bây giờ hay nói, mà là “tị nạn môi trường”.Môi trường sống của tôi thời ấy nguy hiểm cho những đứa trẻ mới lớn. Nếu không có cuộc tị nạn đến đất nước lạnh và buồn kia, thì giờ này có lẽ tôi cũng đã như nhiều thanh niên cùng thế hệ, đã bỏ mạng vì ma túy hay đâm chém.Từ thời của tôi đến giờ, việc đi du học đã trở nên phổ biến. Tôi nghĩ cũng có nhiều người để con đi chỉ với mong muốn được thu nhận kiến thức từ một nền giáo dục tiên tiến, hay theo cách gọi bây giờ là “tị nạn giáo dục”. Nhưng tôi cũng cho rằng vẫn có nhiều người gắng sức cho con đi, để tránh môi trường trong nước; tránh những hoang mang bất tận về ô nhiễm, về thực phẩm, về y tế, về an ninh, và tất nhiên là cả giáo dục.Những hoang mang ngày một lớn. Sau những hoang mang về an toàn thực phẩm chưa có lời giải đã lại đến những hoài nghi về ô nhiễm môi trường. Trong những sự hoang mang ấy, có rất ít lần tôi thấy được các nhà khoa học hay nhà chức trách đứng lên để làm nhiệm vụ giải tỏa của mình. Thậm chí là ở đỉnh điểm của phong trào chống “thực phẩm bẩn” tôi cũng không nghe thấy ai đứng lên định nghĩa “bẩn” là gì và thực sự là những chất gì có khả năng gây ung thư. Hoặc trước thông tin về không khí ở Hà Nội bị ô nhiễm, tôi cũng chưa nhìn thấy một ai đứng ra nhận trách nhiệm hoặc đề xuất giải pháp. Sự hoang mang cứ tiếp diễn và môi trường sống liên tục bị hoài nghi. “Tị nạn môi trường” trở thành lựa chọn của nhiều bậc phụ huynh.Tôi có những người bạn đã mua những gói bảo hiểm để đủ tiền cho con đi du học từ khi cháu còn... nằm trong bụng mẹ. Hoặc những phụ huynh quy hoạch cho con hướng du học từ khi mới vào tiểu học.Qua thời gian, đáng ra môi trường sống phải được cải thiện. Thế hệ của con tôi phải có nhiều niềm tin hơn, phải có nhiều lý do để hưởng thụ môi trường sống tại Việt Nam hơn, bởi kinh tế của chúng ta phát triển, chất lượng sống của chúng ta đáng ra phải tăng lên.Nhưng có vẻ như chính cách xử lý những hoài nghi từ người dân đang khiến chúng tăng lên. Trước một vấn đề của xã hội, cho dù lớn hay nhỏ, tôi thường thấy những câu trả lời chính thức được đưa ra rất chậm. Tôi thậm chí còn không biết là chất lượng sống của mình tăng lên hay giảm đi, vì chẳng ai phân tích cho tôi điều đó. Tôi cứ thấy sự hoang mang hiển hiện ở những người xung quanh.Môi trường của những khu phố quanh chợ Đồng Xuân của tôi năm xưa đầy cạm bẫy. Nhưng chúng là cạm bẫy nhìn thấy, mẹ tôi biết chúng là gì, và có lý do để lo âu.Môi trường của tôi bây giờ không tồi tệ như ngày ấy. Ít nhất là nhiều hiểm họa không nhìn thấy bằng mắt. Nhưng vì sao sự lo âu cho con tôi vẫn chẳng giảm bớt?Hoàng Minh Trí Tôi không viết một suy nghĩ dài như tác giả bài báo, tôi viết suy nghĩ của tôi về việc cho con du học ở nước ngoài bằng một câu chuyện của chính bản thân .Khi tôi hướng dẫn cho con tôi làm một bài toán lớp 5 bằng cách suy dẫn logic , đáp số đúng như bài toán đã ghi cuối trang; nhưng kết quả : ngày trả bài - giáo viên chủ nhiệm cho cháu 1 điểm. Về nhà cháu khóc và nói với tôi " Từ giờ không bao giờ con nghe ba giảng bài nữa " , một kết quả như cái bú giáng vào đầu ! Tôi đến gặp thầy chủ nhiệm và hỏi tại sao , và tôi nhận được một câu trả lời cực ký sốc : " Bài làm không đúng giáo án " ! Suy nghĩ rất nhiều và chợt nhận thấy "Nếu vẫn tiếp tục như vậy , người ta sẽ biến con của tôi thành một đứa trẻ không có tư duy " ! Vậy đấy, và con tôi đi du học ở nước ngoài. Sau một năm . cháu quay về nghỉ hè. cha con nói chuyện với nhau về hệ thống giáo dục nước sở tại , cháu chỉ nói một câu - một câu nói của đứa trẻ 13 tuổi - " Ở bên đó, người ta dạy : cái cây tại sao nó đứng, còn ở Việt nam , người ta dạy : cái cây nó phải đứng " ! Chỉ cần câu nói đó, tôi hiểu định hướng của tôi cho con tôi đã đúng .Đây chính là chuyến đi " tị nạn môi trường " nhưng đó là môi trường giáo dục - môi trường đào tạo một con người ! Rất chia sẻ với a.E cũng đang chuẩn bị mọi thứ cho con đi "tị nạn môi trường" đây.Ở nơi này, dù yêu quê hương, dù có giáo dục - giáo dục theo nghĩa gia đình, lễ nghĩa, ko phải là kiến thức từ trường học nói riêng - dù muốn văn minh lịch sự cũng vô cùng khó và bức xúc. Đành chịu. Làm sao thay đổi môi trường này được Lời dặn của thầy giáo kính yêu sau kỳ thi bước ngoặt của cuộc đờiKỳ thi đại học vừa kết thúc, một giáo viên chủ nhiệm nọ lên FB post rằng:- Em nào đỗ Đại học nhớ phải tạo quan hệ tốt với mấy em bị trượt, sau này các em ra trường còn dễ xin vào làm thuê trong công ty chúng nó.- Em nào đỗ trường hạng A nhớ tạo quan hệ tốt với tụi đỗ trường hạng B, sau này lãnh đạo dưới quê toàn là chúng nó cả.- Em nào đỗ trường hạng B nhớ tạo quan hệ tốt với đám học cao đẳng, chúng nó sau này là thầy dạy con cái các em đấy!- Nhớ chơi thân với đám bỏ thi Đại học đi lính, vì chúng nó sau này đều thành cảnh sát giao thông, CA phường với cơ động cả- Đám con nhà giàu phải chơi thân với mấy bạn gái xinh trong lớp, vì các bạn ấy có khả năng sẽ thành mẹ kế cúa các emhttp://vitalk.vn/threads/loi-dan-cua-thay-giao-kinh-yeu-sau-ky-thi-buoc-ngoat-cua-cuoc-doi.1981844/ Tâm đắc câu cuối"Môi trường của tôi bây giờ không tồi tệ như ngày ấy. Ít nhất là nhiều hiểm họa không nhìn thấy bằng mắt. Nhưng vì sao sự lo âu cho con tôi vẫn chẳng giảm bớt?" Các bạn thật hạnh phúc khi có một đứa con biết vâng lời cha mẹ. Và hạnh phúc khi thấy cháu trưởng thành trong môi trường tốt cha mẹ đặt ra. Con mình thì không được như vậy. Hàng ngày cháu vẫn đối mặt vơi những nghịch lý của xã hội. Mong rằng trong tương lai sẽ có những người con quay về thay đổi những điều mà cả dân tộc Việt đang phải chịu hàng ngày như bây giờ. Khi hệ thống luật pháp còn lỏng, lực lượng hành pháp còn thiếu, ý thức gốc rễ từ người dân còn kém thì xã hội vẫn còn rất nhiều mối nguy! Những thứ không nhìn thấy được mới là rất nguy hại. Thực phẩm nào là bẩn ? Đố ai biết được. Bản lĩnh mới là thứ chúng ta cần phải học và nuôi dưỡng nó. Nếu tất cả chúng ta đều xa lánh và chạy trốn thì không phải là cách tốt nhất, thâm chí là hèn nhát. Liêu chúng ta có chay trốn đc cả đời hay không? Hãy cùng nhau xây dựng đất nước bằng chính khả năng và bản lĩnh của mình. Đi du hoc là cần thiết để tiếp cận những thứ văn minh làm thay đổi, cải tiến những thứ, điều lạc hậu của nước mình.Tôi không nghĩ đến 1 nước khác là tị nạn về giáo dục, môi trường. Phụ huynh bây giờ chỉ muốn con đi du học là để về nước có việc làm tốt hơn người khác, còn lại là muốn định cư vĩnh viễn để thoát nghèo mà thôi. Rất đúng, tôi cho con đi học từ lớp 6 cùng suy nghĩ đó Đau lòng cho :"Tôi thậm chí không biết chất lượng sống của mình tăng lên hay giảm đi , vì chẳng ai phân tích cho tôi điều đó". Vì những người đủ "năng lực và thẩm quyền "họ cũng cho con họ đi "tị nạn", còn đời họ thì "chẳng còn bao lâu, hết nhiệm kỳ là xong". Lúc đó họ có thể bay qua thăm con thăm cháu . Cũng như tác giả "sự lo âu của con tôi cũng chẳng giảm bớt." Chung nao con bao thu thi se con tri tre. Mọi người có điều kiện để đưa con đi "tỵ nạn" còn những người nghèo như em thì phải làm gì ??? Con tôi cũng vậy sau khi đi học 1 năm ở nước ngoài về và nó nói ((ba, má ơi dù cực khổ thế nào con cũng lại đi học tiếp ở nước ngoài vì một lý do đầu tiên là con cảm thấy yên tâm)) Dung la hien nay moi truong tu nhien va xa hoi qua bat on. Mong moi nguoi chung ta co y thuc tot hon mot chut Khong the tin tac gia qua sau sat
Ai cũng muốn hoà bình Ở trước cổng chợ Tân Phước, có một người đàn ông chạy xe ôm hay đứng đó vào các buổi chiều hàng ngày. Ông trầm lặng và chủ yếu chạy mối quen: thậm chí những tiểu thương và đồng nghiệp chạy xe quanh khu vực đường Âu Cơ cũng chẳng biết ông.Nhưng đó là một số phận đặc biệt. Người đàn ông đó, trong đời, đã khoác lên mình hai màu áo lính của hai chế độ. Chàng trai trẻ Nguyễn Trọng Đức đã bị bắt đi quân dịch và trở thành lính Việt Nam Cộng Hoà từ cuối năm 1974 đến khi chiến tranh kết thúc. Đúng bốn năm sau khi cởi áo lính, tới năm 1979, chiến tranh biên giới nổ ra, chàng trai lại lên đường nhập ngũ, lần này để trở thành bộ đội, sang Campuchia chiến đấu.Lịch sử không chứng kiến nhiều số phận như thế. Bản thân ông Đức cũng chỉ biết có ba người từng là “đồng đội” của mình trong cả hai chế độ, nhưng đều đã qua đời.Chúng tôi ngồi cà phê trong một hẻm nhỏ ở Bình Thới, tôi hỏi ông vu vơ rằng giữa khẩu M16 và AK47, thì khẩu nào hay hơn. M16 là súng của Mỹ, được trang bị cho lính Việt Nam Cộng Hòa; còn AK47 là súng của bộ đội. Đời ông đã cầm cả hai khẩu. Ông cười cười, nói mỗi khẩu có mặt lợi mặt hại riêng. Nhưng ông không thích cầm khẩu nào cả. “Ai chẳng muốn hoà bình”.Ông Đức - một thành viên của Biệt động quân - đã từ chối chiến đấu trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến. Ông chưa đụng trận một lần nào, chưa bắn một viên đạn M16 trên chiến trường. Ông bảo, bộ đội tiến vào Sài Gòn thì cũng hoang mang, nhưng mừng nhiều hơn, dù có phải lên trình diện, thì bây giờ được đi làm nuôi gia đình, không còn chiến tranh nữa. Nhà của chàng trai 18 tuổi ngày ấy có bà mẹ già với 6 đứa em nhỏ. Đi học tập cải tạo về, ông đạp xích lô nuôi các em.Tôi lại hỏi ông rằng giữa hai lần cầm súng ấy thì điều khác nhau là gì. Ông bảo lần đầu tiên là cầm súng bảo vệ chế độ - một cái chế độ cũng chẳng biết có phải của mình hay không. Lần thứ hai, là bảo vệ lợi ích dân tộc, trước sự hoành hành của Khmer Đỏ và chủ nghĩa bá quyền Bắc Kinh. Hai cái này khác nhau.Ông cho tôi xem những bức ảnh chụp ở chiến trường Campuchia hồi năm 1979. Những bức ảnh thời chiến quen thuộc, những người lính đứng cạnh nhau trên cánh đồng, bên cạnh là một khẩu cối 84 ly, nụ cười trên môi, tay khoác vai nhau. Không ai có thể biết được rằng một người trong bức ảnh ấy từng ở “bên kia chiến tuyến”. Họ chỉ đơn giản là những người Việt Nam đang cùng bảo vệ lợi ích của người Việt Nam.Nói thì đơn giản thế, nhưng đồng đội của ông Đức kể rằng sau khi giải ngũ năm 1983, ông Đức cũng chẳng xuất hiện ở những buổi họp mặt. Bản thân tôi, khi nghe có một nhân vật như thế, bay từ Hà Nội vào, rồi nhờ đồng đội cũ kết nối mấy ngày, lùng sục quanh cổng chợ Tân Phước, mà ông vẫn tránh. Cuối cùng, tôi phải đến tận nhà. Vẫn có một sự mặc cảm nào đó từ người lính này.Nhưng rồi trò chuyện một buổi, ông Đức cũng mở lòng. Tôi gọi đồng nghiệp đem camera đến, ông đồng ý nói chuyện trước máy hình. Ông bắt đầu lục tủ tìm những tấm huân chương, bằng khen được nhận thời chiến đấu ở Campuchia. Vẫn là sự tự hào của người đã chiến đấu vì dân tộc.Người đàn ông đã bước qua hai cuộc chiến bây giờ chạy xe ôm, nuôi ba đứa con đi học. Thằng lớn đã tốt nghiệp đại học, thằng nhỏ đang học đại học Y, ông Đức giờ là một người bình thường đến mức tàng hình, bạn có thể (như tôi) sẽ không thể hỏi thăm được ông ở cổng chợ Tân Phước.Bạn sẽ ngẫu nhiên gặp người đàn ông đặc biệt ấy trên đường phố Quận 11, và có thể, bạn sẽ nhìn xuyên qua ông ta. Ở người đàn ông ấy, bạn sẽ thấy một khát khao được sống một cuộc sống bình thường. Không AK47, không M16, vì “ai chẳng muốn hoà bình, có ai thích chiến tranh đâu”.Đức Hoàng “Ai chẳng muốn hoà bình, có ai thích chiến tranh đâu”. Đức Hoàng!Bài viết của bạn đầy tính nhân văn.Một người trẻ như bạn có cái nhìn về cuộc sống như vậy thật đáng quý. "Ai chẳng muốn hoà bình, có ai thích chiến tranh đâu”. Câu này chỉ đúng với những người dân hiền lành, bình dị, những người mà khi có chiến tranh họ lại chính là người phải trực tiếp cầm súng ra trận , và có lẽ ở nơi đâu trên trái đất này cũng vậy. :) Một bài viết hay cho ngày cuối tháng 4... Cảm ơn tác giả! Chẳng ai thích chiến tranh cả. Ai cũng chuộng hòa bình, nhưng thời thế buộc phải ôm cây súng. KHÔNG BIẾT NÓI GÌ HƠN BÀI VIẾT NÀY. AN NƠI MÌNH Ở, LỘC SẼ TRÀN ĐẦY. TKS, thích bài viết của anh AI CŨNG THÍCH HÒA BÌNH LÀM GÌ CÓ CHIẾN TRANH Cảm ơn anh Đức Hoàng. Hay Lâu lắm rồi mới có một tác giả có tâm hồn THÁNH THIỆN như thế!chỉ những người có một tấm lòng NHÂN ÁI mới có thể viết được những bài viết như thế! Văn là Người,người chính là văn.Đức Hoàng,cảm ơn anh. Tôi nhớ rất nhiều chuyện ba tôi một người lính từng kể lại. Nhưng tôi nhớ nhất vẫn là câu chuyện về ngày 30/4/1975 ông kể lại ngày đó ông chỉ muốn chạy một mạch về nhà và nói với mẹ tức bà nội tôi rằng chiến tranh kết thúc rồi, hòa bình rồi. Một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng khiến tôi rất xúc động chỉ vì chả ai muốn chiến tranh cả chả ai muốn giết một người chỉ vì sự khác biệt về tư tưởng. Ba tôi cũng như hầu hết tất cả người dân thời đuểm đó đều ghét chiến tranh. Vua Thái Lan có nguyên tắc không được để chiến tranh xảy ra trên đất Thái Lan và Người Thái không được giết người TháiNhờ tư tưởng này mà 700 năm qua Thái Lan không có chiến tranh cũng không có nội chiến. .Tôi ước VN cũng làm như vậyCòn luôn tìm ra rất nhiều lý do để phải chiến tranh thì sẽ mãi có chiến tranh.... Dù rằng đời ta thích hoa hồng.Kẻ thù buộc ta ôm cây súng...( Hát mãi khúc quân hành)
Tướng Minh không 'khinh dân' Đưa tin về Quốc hội thời điểm đó, tôi nhớ ông Dương bị vạ miệng vì câu nói ấy. Và tôi cũng hiểu, dư luận đã không đủ bao dung để hiểu ý ông là muốn nói về trình độ làm luật, trình độ pháp điển hóa dẫn đến hệ thống pháp luật chồng chéo, rối rắm và khả năng hạn chế của đội ngũ cán bộ tố tụng. Dù rằng bất cứ ai ở trong ngành luật đều hiểu tình trạng “Sáng đúng, chiều sai, ngày mai lại đúng” trong pháp luật về dân sự. Nhiều lần tôi tiếp cận ông, nhưng ông đã chọn cách im lặng.Gần hai thập niên sau, mấy ngày trước, tướng cảnh sát Phan Anh Minh hứng búa rìu dư luận khi ông nói vụ án quán Xin Chào “nhỏ như cái móng tay”. Ông tướng có tiếng cương trực, thẳng thắn trong công việc lẫn trên nghị trường nơi ông là đại biểu Quốc hội, bỗng chốc thành tâm điểm của cơn bão dư luận. Từng nhiều năm theo mảng nội chính tôi tin và hiểu ông chỉ muốn nói rằng đấy là vụ án nhỏ, ít nghiêm trọng nhưng lực lượng hành pháp đã nóng vội khi xử lý.Người không hiểu ông thì cho rằng khinh dân, “coi phận dân bé như cái móng tay”. Cũng như ông Chánh án Tối cao ngày xưa, tướng Minh im lặng. Nhưng giữa khoảng im lặng của ông Chánh án Tối cao ngày trước và ông tướng cảnh sát đương thời là một khoảng rối ren của pháp luật, của cách hiểu và cách vận dụng khác nhau của các cơ quan tố tụng, của các cấp trong cùng một ngành dọc. Hơn thế nữa, giữa khoảng im lặng ấy là số phận của người dân, sự tồn vong của doanh nghiệp khi đáo tụng đình. Dù án dân sự hay hình sự, thì nó cũng liên quan đến quyền lợi thiết thân nhất của mỗi con người: sức khỏe, tính mạng, danh dự, tài sản và những người thân quanh họ.“Vụ án quán Xin Chào” đã được các cơ quan tố tụng huyện Bình Chánh bàn tới bàn lui, Viện Kiểm sát huyện Bình Chánh sau nhiều phân vân cũng đã phê chuẩn việc khởi tố, sau nữa là chấp nhận kết luận điều tra, có cáo trạng gửi sang tòa. Tòa, đã lên lịch xử nhưng rồi chững lại khi báo chí vào cuộc, trả hồ sơ cho Viện. Liên ngành tố tụng TP HCM thống nhất đình chỉ bị can với ông Nguyễn Văn Tấn, chủ quán Xin Chào nhưng thời gian, cơ sở pháp lý để đình chỉ sẽ quyết định sau. Cuộc họp cho rằng việc khởi tố là có cơ sở pháp lý nhưng chưa hợp tình nên khiến dư luận dễ hoang mang. Một ngày sau, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao chỉ đạo đình chỉ vụ án đồng thời đình chỉ chức vụ lãnh đạo Viện Kiểm sát Nhân dân huyện Bình Chánh.Với quyết định này, có thể hiểu, Viện Tối cao cho rằng khởi tố ông chủ quán là sai luật, vi phạm tố tụng. Ông Tấn, chủ quán Xin Chào sẽ không bị hàm oan nữa, người làm sai sẽ bị xử lý, dư luận sẽ hạ nhiệt.Tôi tin, kết quả trước mắt có thể khiến dư luận hài lòng nhưng xâu chuỗi lại thì rất bất an. Một vụ án ít nghiêm trọng, quy mô “nhỏ như cái móng tay” mà quan điểm của các cơ quan tố tụng quá khác nhau, còn thiếu thống nhất như thế thì làm sao yên tâm? Khi đó số phận pháp lý của người dân và doanh nghiệp không chỉ lệ thuộc vào quy phạm pháp luật và hành vi của mỗi công dân, mà nó lệ thuộc rất lớn vào cách hiểu và vận dụng pháp luật của những người có thẩm quyền tố tụng. Không chỉ thế, cách hiểu luật khác nhau ấy còn là kẽ hở cho tiêu cực phát sinh, cho nhũng nhiễu cửa quyền, cho những chọn lựa giữa mất tiền bạc hay mất an toàn pháp lý, mà thiệt thòi luôn nghiêng về phía người dân nghèo.Chánh án Trịnh Hồng Dương im lặng sau câu vạ miệng; Tướng cảnh sát Phan Anh Minh cũng không lên tiếng giải thích. Tôi cho rằng, cả hai ông đều hiểu chỉ giải thích thôi cũng không thay đổi được điều gì. Bởi với cách hiểu và vận dụng luật mâu thuẫn của cả hệ thống tố tụng, không ai dám nói rằng ngày mai lại không có một “vụ án Xin Chào” khác và câu giải thích hôm nay, biết đâu lại thành viên đạn dư luận ngày mai nhắm vào mình?"Sáng đúng, chiều  sai, ngày mai lại đúng" vẫn là câu cửa miệng của không ít người hiểu luật.Đức Hiển Xin chào anh Đức Hiển.Hình như không nhầm thì anh là phóng viên mảng nội chính của báo Pháp luật Tp.HCM.Bài viết anh khá chuẩn tuy nhiên ở đây tôi góp ý thêm.Tướng Minh nói đứng ở góc độ điều tra viên thì nhỏ như cái móng tay là đúng, tức ý ông nói vụ án đốn giản, các tình tiết chỉ đọc qua là hiểu liền. Đứng ở góc độ phát biểu với báo chí với tư cách phó giám đốc công an thành phố thì ông xem quyền con người nhỏ như cái móng tay, thế nên dư luận phản ứng. Với cá nhân tôi thì tôi cho rằng tướng Minh phát biểu với ý thứ 1, tức là hiểu nhầm có thể bỏ qua.Ngoài ra, việc ông là cán bộ điều tra mà cho rằng truy tố có căn cứ thì tôi cho rằng ông đang bao che, bênh vực cho cấp dưới chứ không phải ông không hiểu luật hình sự. Bởi vì, cơ sở truy tố như đã biết là Biên bản xử phạt vi phạm hành chính có vấn đề nên không có cơ sở truy tố tội danh trên nhưng ông vẫn bao che cho cấp dưới làm sai, mặc nhiên tiếp sức cho hành vi sai trái. Trong khi từ trước đến giờ trên nghị trường ông rất quyết liệt bảo vệ yên bình cho thành phố. Ông xứng danh là người con của Thành phố. Tuy nhiên qua vụ việc ông bao che cho cấp dưới làm sai, thể hiện ông không công bằng chính trực khi làm nhiệm vụ. Điều này làm giảm mạnh hình tượng tốt đẹp , nhân cách bao năm ông đã xây dựng nên trong lòng ngjuoi dan thành phố.Điều cuối cùng tôi muốn nói dư luận hãy bỏ qua cho sơ suất của ông 1 lần, bởi đời làm người thì phải có sai lầm về chuyện anh em bạn bè. Dư luận hãy tha thứ cho ông. Chúng ta cùng chung tay cho bình yên và phát triển của thành phố. Không hiểu luật một phần vì trình độ thấp kém. Đâu rồi những thủ khoa ngành luật, họ sang nước ngoài mát rồi.Ở lại cạnh tranh sao nổi với cái " lá đa, sân chùa"!!! tường Minh cho vụ án này nhỏ như móng tay, cho thấy tầm nhìn ông này rất kém ,khong thay duoc hau qua to lon cua no Giống như trường hợp, người tố cáo tham nhũng + tiêu cực bị truy tố vì tội đưa nhận hối lộ. Nếu không tham gia vào việc đưa hối lộ thì làm sao có bằng chứng để tố cáo ( đối với người dân bình thường ) , nhưng khi tham gia đưa hối lộ thì bị truy tố . Pháp luật chưa tốt là một chuyện. Tôi cho rằng: nhận thức và hành vi ứng xử của công chức về tư tưởng "phục vụ nhân dân" mới là quan trọng. Công chức hành pháp luôn luôn muốn "hoàn thành tốt nhiệm vụ" nào đó hoặc bị tác động bên ngoài, nên thường hay ép dân... vì vậy mới có chuyện án oan sai nhiều. Tướng Minh nói " có cơ sở khởi tố", thì thấy rằng ông cũng giống như những cán bộ khác thôi, bao che cấp dưới dù biết họ sai. nói thật, ông Minh cũng rất hiểu & thông cảm cho trường hợp chủ quán Xin Chào, tuy nhiên lần này ông Minh lại quá bênh vực cho lãnh vực & trình độ của ngành Công an, cụ thể là CA Q. BÌnh Chánh Ở VN sinh mạng của 1 con người được các quan lớn coi như cái móng tay, nên sống hay chết hoàn toàn tùy theo ý muốn của các vị " công bộc của dân", sống bằng chính tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân.Diển văn nghị quyết .v.v..nói toàn chuyện trên mây, giờ không người dân nào muốn nghe nữa.Toàn bộ chuyện này hoàn toàn do giao quyên và bảo vệ cho một nhóm lợi ích để củng cố quyền lực., chứ hoàn toàn không vì quyền lợi của người dân thấp cổ bé miệng như các vị ấy vẽ ra.Dân bây giờ hiểu các vị lắm rồi nhưng chưa có cơ hội bộc phát ra thôi. đồng ý với bài viết của anh .chỉ có điều dư luận không cho là tưởng MÌNH khinh thường dân.mà thấy ông đã bao che sai trái để cho cấp dưới lộng quyền hà hiếp người dân,suýt tí nữa là đã đưa người dân muốn làm ăn lương thiện bị vòng lao lí.để xem sắp đến CA TP HCM xử lí sai phạm của mấy vị CA huyện BÌNH CHÁNH ra sao thì dân mới hiểu tường MINH Tướng Minh ko chỉ nói "bằng cái móng tay", mà còn khẳng định vụ quán cà phê xin chào có đủ cơ sở cấu thành tội phạm nhưng giờ đây VKS, tòa án tuyêni vô tội. Vậy ai đúng đây? Thật khó hiểu cho quan chức VN Một bài viết hay ! Cám ơn tác giả đã đưa ra được cái ý của câu nói mà đa phần đều biết nhưng có thể cố tình ko biết ! Chuyện nhỏ sao lại xé cho to.hay có gì mờ ám.? Tướng Minh định nói việc quán cafe Xin Chào là việc nhỏ, sao CA Bình Chánh là hình sự hóa? Nhưng tướng Minh vẫn bênh vực CA Bình Chánh, vì ông khẳng định CA Bình Chánh không sai.Ông Minh chỉ có 1 cách là ra quyết định kỷ luật những CA khởi tố vụ Xin Chào mới tạ được thiên hạ Qua vụ án này cho thấy cả một hệ thống chính trị một quận của thành phố lớn nhất nước mà như vậy, hỏi ở các tỉnh lẻ thì ra sao ? Quan điểm của tôi "những việc nhỏ như móng tay" theo tướng Minh nói không có tính thuyết phục. Nếu những việc nhỏ mà không làm tốt thì những việc lớn, phức tạp sẽ đi về đâu. Cần "giải mã" vấn đề cốt lõi từ ông Trưởng CA huyện Bình Chánh và bộ phận Tham mưu...
Người mẹ ấy Xa lộ oằn xích xe tăngBình minh mờ khói đạnMẹ chở xác conNgười lính Sài Gòn chết trậnTrên một chiếc xe lamTấm khăn rằn mẹ mangPhủ ngang mặt người xấu số! Anh sinh viên rời ghế nhà trườngTổng động viên đợt cuốiNgày chia tayMẹ còn kịp nói :“Anh Hai theo giải phóng lên rừngChẳng biết mất còn, no đóiBay đừng để đạn lên nòng…” Người lính ấyChưa nổ phát súng nàoVề phía người thânAnh ngã vào lòng đấtTrong ngày cuối cùng của chiến tranhBà mẹ đơn độc đi về phía bình minhTâm hồn xé thành hai nửaĐất câm lặng dưới chânMột pháp trường không tiếng súng! Ngày hoà bình đầu tiênGương mặt mẹ rơiGiọt lệ cuối cùng!Trần Mai Hưởng Chiến tranh mang quyền lợi cho một nhóm người và làm khổ cho một dân tộc. Khi có chiến tranh, dù bên nào thắng, bên nào thua thì bất hạnh vẫn luôn thuộc về nhân dân. Tôi hay anh chiến thắng ở trận đấu cuối cùng điều đó chẳng mang ý nghĩa gì. Giọt nước mắt của các người mẹ, sự mất mát không bao giờ kể hết. Dân tộc này, Đất Nước này mong đợi sự bình an, hạnh phúc, phồn vinh thật sự. Còn chiến tranh chỉ mang lại lợi ích, quyền lực cho một nhóm người thiểu số nào đó mà thôi. Hiếm khi có một án thơ trong mục góc nhìn này, ngỡ rằng sẽ có một bữa sáng rất thi vị... đang lay hoay tưởng tượng những hình ảnh người, xe, súng hân hoan náo động trên phố, bỗng mọi thứ dừng lại, dừng hẳn lại, giữa bài thơ là 4 chữ nỗi cộm, giữa dòng người là lưng mẹ chết lặng hiện ra. Đọc xong 4 chữ của dòng thứ tư cháu không còn cảm xúc thưởng thức một bài thơ nữa, cảm ơn bác Hưởng đã cho cháu thưởng thức thêm một loại "cảm xúc của hòa bình"! Bài thơ là nỗi niềm của cả một thế hệ! nguyễn duy đã viết , sau cuộc chiến tranh , ko có ai thua, chỉ có MẸ ..THUA..chỉ có MẸ ..MẤT.. Đọc bài thơ mà nước mắt tôi lưng tròng. Đúng là thực trạng của miền Nam VN, trong hầu hết các gia đình đều có con ở hai bên. Cám ơn tác giả đã nói lên được nỗi lòng của bà mẹ miền Nam. Một bài thơ hay, xúc động. Nhói đau! Muốn thoát khỏi trò chơi của các đại cường chỉ còn cách ta đủ lớn mạnh! Một bi kịch dân tộc ta phải trải qua để có hoà bình. Ta phải đủ mạnh và thông minh để giữ được hoà bình. Ta phải đủ bao dung để hoà hợp dân tộc. Ta có sẵn trí thông minh, khi hoà hợp dân tộc ta sẽ thông minh hơn và mạnh hơn. Chiến tranh thật tàn khốc.Người thắng kẻ thua đều đau đớn như nhau...Mong sao mọi hận thù được xóa hết để người với người sống để yêu nhau. Buồn, thương và rất đau Bài thơ hay quá và buồn quá. Đau xót ! Chỉ còn biết rơi lệ ! Người lính ấyChưa nổ phát súng nàoVề phía người thânAnh ngã vào lòng đấtTrong ngày cuối cùng của chiến tranhAi đã bắn anh?
Đằng sau lời xin lỗi của Formosa Nhiều năm trước, một đồng nghiệp trẻ dẫn tôi về thăm làng Đường Lâm quê anh. Đó là một ngôi làng nổi tiếng bởi những nếp nhà xưa. Ngôi nhà của cha con người bạn tôi cũng là một ngôi nhà cổ rất đẹp.Anh con trai, khi đó là một nhà báo trẻ và nổi tiếng muốn cha giữ lại ngôi nhà của tổ tiên để tiếp tục tự hào. Người cha muốn phá đi xây một ngôi nhà mới, để có thể lắp điều hòa chống cái nóng Sơn Tây, và người cha thì cũng muốn tự hào vì có ngôi nhà mới. Họ, chẳng có sự lựa chọn thuận hòa nào khi niềm tự hào đã khác nhau. Họ cãi nhau, và tôi nhận thấy sự viển vông trong niềm tự hào ích kỷ của người con trai, bởi anh ta không sống cùng với nó.Tôi nhớ câu chuyện cha con dưới bóng ngôi nhà xưa mỗi khi nghe những bản báo cáo thành tích công nghiệp hóa của một địa phương và liên tưởng đến hình ảnh dàn lãnh đạo Formosa cúi đầu xin lỗi với sự “lỡ mồm” của người giám đốc đối ngoại, ngày hôm kia. “Nhiều khi được cái nọ thì mất cái kia. Đấy là anh nói thật lòng”- khi Chu Xuân Phàm, người đại diện của Formosa “lỡ miệng” mà “thật lòng” ông ta không thể ngờ nó sẽ gây ra nhiều cảm xúc tiêu cực đến thế với người dân Việt Nam. Nhưng tôi nhìn thấy ở đó một sự thật khác. Một sự thật đã bị bỏ qua suốt hơn một phần tư thế kỷ bởi hào quang của những chỉ số tăng trưởng.Sự thật thì Formosa cũng giống như hàng nghìn doanh nghiệp nước ngoài đã đầu tư vào Việt Nam trong gần 30 năm qua. Trong sự thật đó thì có một nửa là số tiền hơn 200 tỷ USD thu hút được từ FDI gần 30 năm qua luôn được coi là thành tích trong các bản báo cáo. Một nửa còn lại của sự thật, là những điều buộc phải đánh đổi để có được thành tích thu hút đầu tư ấy. Các bản báo cáo thành tích không như phát ngôn của ông Chu Xuân Phàm. Nó ít khi đề cập sự lựa chọn.Không thể phủ nhận những đóng góp từ FDI vào thành tích phát triển kinh tế của Việt Nam. Nhưng FDI không phải đến từ những quỹ từ thiện, nó không tự nhiên chảy vào Việt Nam. Nó đến từ cuộc đua “trải thảm đỏ” giữa các địa phương. Đầu tiên là những khu công nghiệp được xây dựng trên những khu đất thuận lợi về giao thương ở Hà Nội và TP HCM, rồi các tỉnh, thành lân cận. Ở TP HCM là Đồng Nai, Bình Dương; ở Hà Nội là Bắc Ninh, Vĩnh Phúc, đều là bờ xôi ruộng mật bám mặt tiền những con đường quốc lộ.Cuộc đua “trải thảm đỏ” không chỉ dừng lại ở mặt bằng đất đai mà còn được cạnh tranh bằng các ưu đãi thuế, và sự thoáng đãng trong các quy định cũng như cơ chế giám sát đối với nhà đầu tư. Thoáng đến mức mà ở Đồng Nai, Vedan có thể xả thải ra sông Thị Vải trong nhiều năm và chỉ bị phát hiện khi đẩy hàng nghìn người dân rơi vào cảnh mất nghiệp, thoáng đến mức mà ở Khánh Hòa chính quyền địa phương thậm chí còn cãi nhau với Bộ Tài nguyên môi trường để ủng hộ Huyndai nhập xỉ đồng, một loại tạp chất đầu độc đất đai. Thoáng đến mức mà ít người để ý, 75% trong số 5.000 cuộc đình công của công nhân là đến từ khu vực FDI từ năm 1995 đến nay.Cuộc đua thu hút FDI đã làm thay đổi bộ mặt nhiều địa phương, đã tạo nên những bản báo cáo thành tích đẹp. Nhưng cái giá phải trả cho điều đó cũng không hề nhỏ. Theo báo cáo tổng kết 25 năm đầu tư nước ngoài tại Việt Nam, tính đến năm 2013 thì FDI đã tạo ra 2 triệu việc làm trực tiếp, khoảng từ 3 đến 4 triệu lao động gián tiếp. Một con số thoạt nhìn thì ấn tượng nhưng chỉ chiếm 3,4% lao động có việc làm. Trong khi đó, không có một con số thống kê nào chỉ ra có bao nhiêu triệu lao động khác đã phải ly hương vì mất nghiệp, bao nhiêu làng quê trở nên quạnh vắng gây ra hàng loạt hệ lụy về xã hội.Cơn sốt “trải thảm đỏ” thu hút FDI đúng là đã biến Việt Nam trở thành một lực hút đầu tư nhiều năm qua. Nhưng bên cạnh đó, cơn sốt này cũng tạo ra những hệ lụy, trước mắt là đời sống của hàng triệu con người, sau là những hoài nghi về môi trường sau vụ xả thải Vedan. Nhưng đó không phải lỗi của các nhà đầu tư. Họ vào Việt Nam, cũng như vào bất cứ quốc gia nào trên thế giới, đều vì lợi ích. Và Việt Nam sẵn sàng trả giá cao hơn để thu hút đầu tư. Để có thể tự hào về thành tích thu hút đầu tư, dường như người ta buộc phải bỏ qua hoặc quên những cái giá phải trả.Đó là một sự đánh đổi âm thầm mà ông Chu Xuân Phàm đã nhắc đến. “Nhiều khi được cái nọ thì mất cái kia”. Câu nói “lỡ mồm” của ông Chu Xuân Phàm không chỉ là chuyện riêng của Formosa ở Vũng Áng, đó là một lời nhắc nhở mà lẽ ra phải xuất hiện bên cạnh những bản báo cáo về thành tích thu hút đầu tư nước ngoài.Formosa đã xin lỗi. Nhưng ngoài lời xin lỗi của Formosa, người dân Việt Nam có thể nhận thêm cả lời nhắc nhở. Lời nhắc về việc điều chỉnh chính sách đầu tư, để không đánh đổi những chỉ số phát triển với những mất mát đang hiện hữu từng ngày.Phạm Trung Tuyến Chúng ta phải cám ơn ông Chu Xuân Phàm đã nói cho ta biết mặt trái của vấn đề thu hút FDI, Khi môi trường bị hủy hoại các chỉ số về tăng trưởng kinh tế cũng chẳng làm gì, chúng ta cần môi trường sống như cá cần nước rồi mới đến thức ăn. Lẽ ra mọi người phải cám ơn ông Chu Xuân Phàm, ông ấy đã phát ngôn thay cho hàng chục nghìn khu công nghiệp mà trước đến giờ các cấp chính quyền đều bỏ qua hoặc không quan tâm hoặc ít quan tâm hoặc biết nhưng lờ đi chỉ vì cái lợi trước mắt. Với cá nhân tôi không thấy có nhiều bức xúc với câu nói này, vì nó là sự thật, và chính ông ấy cũng nói thật lòng. Chẳng lẽ mọi người cần ông ấy nói không ảnh hưởng hay sao? ông ấy nói đúng, chúng ta chỉ đc lựa chọn 1 trong 2 và các cơ quan chức năng đã chọn là nhà máy vậy chủ đầu tư này họ đâu có sai, chỉ buồn là các cơ quan chức năng không cân nhắc trước khi quyết định và không giám sát chặt chẽ chất thải xả ra. Chắc chắn là đánh đổi rồi và phải trả giá. 30 năm qua đã mất nhiều thứ lắm: sông biển ô nhiễm, rừng mất nhiều, khai thác khoáng sản cạn kiệt. ... Ngay không khí ở Hà Nội và Tp. HCM cũng không còn trong lành nữa rồi. Đã thả lỏng và phát triển một hệ thống quan tham nhũng, quan cách, ... hành dân là chính, mà chống mãi không xong. Cần xem xét nhiều việc về chính sách, chủ trương,... ngay cả nông thôn mới mà thiếu bóng cây xanh thì gọi gì là nông thôn nữa. FDI trong suốt 25 năm qua đã đóng góp nhiều cho kinh tế Việt Nam. Kinh tế học có xác định "spill over effect" như là thực tế cho bất cứ xã hội nào. Chấp nhận cái thực tế này ở mức độ nào thì tùy vào thái độ và sự hiểu biết của chính phủ của quốc gia đó.Sự hiểu biết ở đây là hậu quả và cách chủ động phòng ngừa cũng như hành động xử lý khi sự việc xảy ra.Sự lúng túng, thiếu chủ động và đặc biệt là thái độ chưa tích cực đối với sự việc của chính quyền sẽ không giải quyết được vấn đề sự cố khi nó xảy ra. Và hệ quả là quốc gia đó sẽ phải trả chi phí nhiều hơn cho việc bảo đảm an sinh, môi trường và thậm chí là mạng sống của nguời dân khi mà sự việc vượt khỏi tầm tay.Phải chấp nhân spill over efect vì nó luôn song hành trong đời sống; vấn đề là chấp nhận ở mức nào và khả năng kiểm soát và xử lý việc đó ra sao. Cái này thì thuộc rất nhiều vào cái TÂM và TẦM của những nhà Lãnh đạo một Quốc gia. Thôi chấp nhận nghèo một chút mà môi trường trong sạch , cuộc sống bình yên .hãy chọn lựa cái cách mà đất nước Buttan đã chọn đó các vị lãnh đạo ơi . Đọc xong bài viết này tự nhiên thấy thương cho ngư dân mình quá... Hay, bài viết rõ vấn đề, hãy đọ và suy ngẫm ..... Đọc bài này lại nhớ đến Bác Thanh, Đà Nẵng khi trước đây bác thẳng thừng từ chối những dự án tỷ đô đầu tư xây dựng nhà máy thép, nhà máy giấy tại Đà Nẵng vì lý do ảnh hưởng đến môi trường. Chỉ ưu tiên những dự án Xanh: du lịch, CNTT... Tôi đồng ý với tác giải, đó không phải là "lỡ mồm" mà là 1 lời cảnh tỉnh dở tầm vĩ mô. Riêng tôi, tôi thấy cám ơn vị giám đốc đối ngoại đó! Cảm ơn nhà báo Phạm Trung Tuyến, bài viết của anh hay quá, hay ở chỗ giúp cho người dân chúng tôi có một cách nhìn nhận vấn đề sâu sắc và có tính khái quát hơn, chỉ có điều ở đoạn kết anh nói một điều rất đáng lắng nghe, nhưng người cần phải nghe và suy nghĩ là các vị lãnh đạo đáng kính của chúng ta, còn người dân chúng tôi, đặc biệt là những người đang phải chịu những hậu quả không đáng có từ chính sách đầu tư thì biết gì và quyền gì để mà thay đổi chính sách đầu tư. Thực ra ông bạn Đài Loan kia chỉ là nói đến cái thực tế mà ta đang phải chịu, lờ đi để mà chịu cho đến khi có người nói thẳng ra thì tính tự ái khiến dư luận dậy sóng và như thường thấy, người nói thẳng đã phải chịu thiệt thòi không đáng. Đúng vậy, không có khói làm sao có lửa. Bộ TNMT cần tìm hiểu xem tại sao ông Chu Xuân Phàm lại buột miệng nói câu này,. Rõ ràng là họ đã làm cái gì đó ảnh hưởng đến môi trường, và trong trường hợp này, rất có thể là xả thải ra biển. Nói thật là chết đói... Xem ra chúng tôi bị buộc phải đánh đổi quá nhiều. Đánh đổi cả cuộc sống, cả đất nước nhưng dân được gì? Hay ngày ngày lo lắng thực phẩm bẩn? Ô nhiễm môi trường? Hóa chất độc hại đầy rẫy xung quanh? Nghe ông Phàm nói mình cũng nổi giận vì sự hỗn láo; nhưng đọc song bài viết thì lại thấy góc nhìn của nhà báo có lý - noí thật thường chật lỗ tai. Thu hút đầu tư để tăng ngân sách là việc cần thiết cho đất nước và các địa phương. Tuy nhiên, không phải sự đánh đổi bằng mọi giá.
Vì sao cá chết? Ông bảo tôi dù con có đi đâu, làm gì, nhưng con trai xứ biển thì phải biết con cá quê mình nó được bắt như thế nào. Một ngày đêm lênh đênh trên vịnh Bắc Bộ, tôi trở về với một gánh cá được chia phần như những ngư phủ khác, dù tôi chẳng làm được gì suốt một ngày đêm ấy. Bác nhìn tôi và cười, có lẽ, tôi đã được lão ngư này cấp giấy chứng nhận là con trai xứ biển.Tuổi thơ tôi đã trải qua những ngày nhìn các mẹ các chị ra biển đón thuyền và gánh cá về, rồi nướng lên và mang đi khắp tỉnh bán. Ban mai, ở bãi cát nơi bến thuyền có những đụn khói xanh khi người ta đốt lá phi lao hun thuyền. Thuyền nhỏ đi lộng, thuyền lớn đi khơi, đôi khi ngược ra cửa Hội, xuống cửa Rào, vào Quảng Bình hay ra Thanh Hóa và xa hơn nữa. Vui buồn của người quê, chuyện học hành, cưới hỏi, xây nhà dựng cửa đều trông chờ vào con tôm con cá.Và những ngày này, con cá quê tôi đang phơi bụng và dạt vào chết đống ở ven bờ, cá chết ở Hà Tĩnh, cá chết tận Quảng Bình, Quảng Trị. Báo chí lên tiếng, quan chức lúng túng, bà nội trợ sợ mua phải cá chết do nhiễm độc, một quan chức thì bảo cứ ăn đi không sao đâu. Trong khi đó nhà đầu tư nước ngoài thì nói không có chuyện làm công nghiệp gang thép mà không ảnh hưởng môi trường, “hãy chọn đi, nhà máy thép hay là tôm cá!”Dân quê tôi chắc chắn không có quyền chọn lựa, họ cũng không được biết là chính quyền - người đại diện cho họ và nhà đầu tư đã có những cam kết gì với nhau. Họ chỉ biết biển hôm nay cá chết trắng bờ và ngày mai, liệu có bao nhiêu chiếc tàu phải nằm phơi trên bến với món nợ ngân hàng và bầy con đang tuổi lớn? Dù công bằng mà nói, họ cũng biết tỉnh nhà đã khang trang hơn. Năm 2009 Hà Tĩnh vừa gia nhập Câu lạc bộ 1.000 tỷ thì chỉ 5 năm sau, thu ngân sách của tỉnh này đã là 12.000 tỷ đồng. Cái nhà máy mà đại diện của nó vừa bảo “hãy chọn đi” ấy đã nộp ngân sách mỗi năm hàng nghìn tỷ thuế nội địa lẫn thuế hải quan góp phần cho Hà Tĩnh trở thành một trong 20 địa phương có số thu ngân sách cao nhất nước. Cá đã chết và ngư dân điêu đứng, dư luận bàng hoàng, nhưng tôi tự hỏi rằng đó có phải là điều có thể nhìn thấy trước.Nhiều địa phương cũng từng từ chối những dự án tương tự. Năm 2008 dự án nhà máy thép của Posco tại vịnh Vân Phong, Khánh Hòa với tổng vốn đầu tư khoảng 11,5 tỷ USD (là dự án lớn nhất về sản xuất thép được đầu tư tại Việt Nam lúc bấy giờ) đã bị từ chối với lý do có thể phá vỡ quy hoạch tổng thể và ảnh hưởng môi trường. Gần hơn, vào năm 2011, Đà Nẵng từ chối hai dự án nhà máy thép và nhà máy sản xuất bột giấy với tổng vốn đầu tư 4 tỷ USD vì lo ô nhiễm. Nước thải sản xuất đổ ra biển, cho dù đáp ứng các tiêu chuẩn quy định thì cũng vẫn ảnh hưởng đến môi trường, đó chính là điều mà ông giám đốc đối ngoại của Formosa khẳng định. Và nếu trong quá trình xây dựng và vận hành hệ thống xử lý nước thải, các biện pháp giám sát lỏng lẻo, hậu quả có thể khôn lường.Dù sao, chắc chắn phải tìm ra nguyên nhân cá chết. Nhưng tìm ra rồi sao nữa, nếu cá chết vì biển bị nhiễm độc? Ai sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cho việc này? Ai sẽ cam kết và chịu trách nhiệm nếu cá sẽ tiếp tục chết do biển tiếp tục ô nhiễm? Những câu hỏi hôm nay lẽ ra phải được đặt ra từ trước và đặt cao hơn bài toán phát triển kinh tế hay thu ngân sách. Nếu khi làm chính sách, khi phê duyệt đầu tư, người ta không nhìn ra biển thì thật đáng sợ.Tôi sợ nếu ngày nào đó không chỉ họ hàng, bạn bè, những người dân quê tôi mà còn ở những nơi khác, mỗi sáng mai thay vì dong thuyền ra phía biển, thì phải quay lưng về phía biển để mưu sinh.Đức Hiển "Nếu khi làm chính sách, khi phê duyệt đầu tư, người ta không nhìn ra biển thì thật đáng sợ." câu nói của bác đáng suy ngẫm quá, nhưng người cần suy ngẫm nhất chắc không đọc được câu này của bác. Việt Nam có tận hai tư nghìn tiến sỹ mà vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cá chết. Chắc do cá bị chết đuối..... Tôi không ở Hà Tĩnh nhưng nhìn cảnh cá chết hàng loạt dạt vào bờ, những con thuyền của Ngư dân nằm trơ trên bãi biển, những nhà hàng hải sản vắng như chùa Bà Đanh được đưa trên các phương tiện truyền thông mà đau xót! Công nghiệp hóa hiện đại hóa là đây. Ước là mình của hơn 20 năm về trước quá. Cuộc sống dù thiếu thốn đủ bề nhưng yên bình, thanh tĩnh. Bây giờ ngồi đây sau hơn 20 năm, sáng nào cũng đọc được những tin tức không vui. Nhìn cảnh cá chết mà nghẹn cả lòng... Không thể nói đến từ "trách nhiệm" khi mà những thông tin quan trọng trong các dự án tiền tỷ này còn chưa "minh bạch" với người dân. Người dân có quyền được biết, được tham gia vào dự án, vì nó liên quan trực tiếp đến "cần câu cơm" của họ. cá chết thì rất thì rất đáng sợ và hậu quả khủng khiếp nhưng sinh kế của ngư dân miền trung mà chết thì hậu quả khủng khiếp hơn nhiều! Mong rằng cơ quan chức năng hãy đưa ra nguyên nhân làm cá chết trước ánh sáng công luận để nhân dân làm ăn trở lại bình thường.Ai sai thì phải xử lý thích đáng. bởi cuộc sống vẫn phải tiếp tục.... Khi người dân quay lưng với biển, nguy cơ những hòn đảo phía xa khơi kia chỉ còn là "hòn đất" không linh hồn. Cà Ná - Ninh Thuận từng có một dự án như thế... may mà nó không xảy ra. Biển bị nhiễm độc sẽ kéo theo nhiều hệ lụy cho hiện tại và tương lai, được 1 nhưng mất 10 Cá chết đâu chỉ ảnh hưởng đến người dân miền Trung đói khổ, ảnh hưởng đến cả ngành thủy sản, ngành du lịch. Ai còn muốn tắm, muốn ăn hải sản nữa từ Bắc vào Nam vì sợ trà trộn, rồi còn muối biển, nước mắm nữa...Cả một thế hệ bị đầu độc. Người Hà Tĩnh, Nghệ An... đi đâu cũng nỗi tiếng là đoàn kết, vậy mà trên chính mảnh đất của mình lại bị bứt tử đường sống. Đắng quá Anh chỉ được cái nói đúng. Huhuhu Ý kiến của anh Đức Hiển thật thuyết phục. Cảm ơn anh về tầm nhìn.Phát triển bền vững (Sustainable Development) là một yêu cầu bắt buộc đối với mọi dự án kinh tế. Nói như lãnh đạo nhà máy "Hãy chọn đi, nhà máy hay tôm cá" thật sự là botay.com VÌ SAO CÁ CHẾTBiển ta sóng vỗ ì àoĐấy là cuộc sống của bao dân nghèoBây giờ có kẻ đã gieoNhững hàng kịch độc dân nghèo bỏ điĐể cho bọn chúng vu viĐảo thành hòn đất còn gì nữa đâyÔng cha giữ biển đêm ngàyTiêu diệt giặc dữ sóng say đòn thùBiển giờ cá chết rồi ưKẻ thù đã ở lù lù đâu đâyPhải tìm cho được kẻ nàyPhải diệt tận gốc cơ may biển còn ! " Là người Việt nam, tôi chọn cá!" Xin mọi người hãy lên tiếng : bảo vệ tương lai của mình, tương lai của con cháu chúng ta!
Phía sau 'Anh hùng bám biển' Do sự thần kỳ nào đó, chỉ có anh trúng đạn và các thuyền viên kịp kéo con tàu tàn tạ gặp tàu hải quân cứu nạn, đưa anh đi sơ cứu kịp thời. Đạn xuyên qua mắt cá chân. Đến bây giờ, sau gần chục năm, nó vẫn khiến anh đau âm ỉ mỗi khi trái gió trở trời.Anh Thọ phải mất mấy tháng để hồi phục. Sau đó, anh không đi biển nữa. Tôi hỏi có phải do sợ không, anh cười: sợ thì không sợ, nhưng sau chuyến đó, tiền vốn coi như mất hết. Không còn vốn, anh ở nhà chạy xe ôm kiếm sống, nuôi bốn đứa con.Cách nhà anh Thọ một con dốc là nhà anh Hoài, một trong những thợ lặn có nghề nhất Lý Sơn, Quảng Ngãi. Anh Hoài có gần 20 năm kinh nghiệm đánh cá ở khu vực Hoàng Sa, ngư trường truyền thống cách huyện đảo tiền tiêu của Việt Nam một ngày đêm chạy thuyền. Anh nói các đảo ở Hoàng Sa, chưa có hòn nào anh chưa đặt chân tới.Con tàu của anh từng bị bắt đem về đảo Hải Nam, tịch thu hết ngư cụ. Anh phải mang số tiền chuộc lên tới vài trăm triệu đồng, lặn lội ra Hà Nội, đổi sang đôla Mỹ, rồi lại sang Trung Quốc chuộc tàu về. Mỗi ngư dân lúc ấy được hỗ trợ 900.000 đồng, không đủ chi phí về nhà. Sau chuyến đó, anh cũng nghỉ đi Hoàng Sa, chỉ đi lặn loanh quanh ở gần Lý Sơn. Hỏi anh có nhớ Hoàng Sa không, anh ừ, nhớ thì có nhớ, nhưng làm gần bờ gần vợ con mà lại an toàn hơn.Vài năm sau khi anh Hoài bị bắt, sau sự kiện giàn khoan HD-981, các ngư dân Lý Sơn hiện giờ nhận được nhiều quan tâm từ cả chính quyền và xã hội. Gần 400 tàu biển của ngư dân đã được nâng cấp và đóng mới sau Nghị định 67. Chính sách hỗ trợ từ tín dụng, trợ cấp xăng dầu, và kinh phí mất mát từ những lần bị "tàu lạ” tấn công cũng tốt hơn trước.Nhưng hỗ trợ dù tốt đến bao nhiêu, thì thiệt thòi vẫn luôn thuộc về những ngư dân đối mặt với hiểm nguy trên biển. Khi tàu bị phá hoại, công cụ làm ăn bị ném xuống biển, gánh nặng kinh phí vẫn chỉ đè lên vai gia đình họ. Áp lực trả lãi ngân hàng, sản lượng đánh bắt, giá cả và đầu ra thuỷ sản... họ phải chịu. Đó là chưa kể rủi ro về sức khoẻ và tính mạng khi thả lưới ở Hoàng Sa, nơi mà ông chủ tịch huyện Lý Sơn cho biết 50 tàu vào vùng biển đó thì có đến 20 tàu bị tấn công vào năm 2015.Vì vậy, việc ngư dân dần gác mái để chuyển sang làm “nghề trên bờ” là điều dễ hiểu. Theo Tổng cục Thuỷ sản, 82% số lượng tàu cá Việt Nam hoạt động chủ yếu ở vùng nước ven bờ trong khi vùng này chỉ chiếm 11% diện tích vùng đặc quyền kinh tế của nước ta. Số lượng tàu đủ công suất để đánh bắt xa bờ, ở những vùng biên ải trên biển của Việt Nam, chỉ khoảng 30.500 chiếc, trong đó miền Trung (bao gồm Trường Sa và Hoàng Sa) có khoảng 8.540 chiếc. Trong khi, số lượng tàu cá hiện có của Trung Quốc là khoảng 650.000 chiếc với hơn 200.000 chiếc có khả năng đánh bắt xa bờ.Sau những hành động gây hấn của Trung Quốc, ngư dân miền Trung được coi như những anh hùng, bám biển bám đảo để bảo vệ chủ quyền đất nước. Là anh hùng, bởi họ hàng ngày phải đối diện với nguy cơ bỏ mạng ngoài khơi; bởi chỉ với những con tàu thô sơ mà họ có thể phải đương đầu với lực lượng hải quân, hải giám, và tàu cá quân sự số một châu Á.Những lời ngợi ca đó không sai. Nhưng coi họ là anh hùng, phần đông chúng ta có thể hồn nhiên sống, thi thoảng căm phẫn với sự ngang ngược của Trung Quốc trên mạng xã hội, rồi dễ dàng quên đi trách nhiệm của chính mình. Coi họ là anh hùng, chúng ta cũng nghiễm nhiên xem ngư dân là siêu nhân, có thể sống khắc khổ hơn những người khác, có thể chống chọi cả những mối nạn trên bờ như mất chỗ đậu thuyền vào tay các khu resort, hay biển cả bị nhiễm độc.Trước khi làm anh hùng, ngư dân vẫn là ngư dân. Anh Thọ, anh Hoài, và rất nhiều anh hùng Hoàng Sa khác, cần phải kiếm sống để chăm lo cho gia đình. Họ cũng cần phải bảo toàn tính mạng, cho mình và cho người thân. Bất đắc dĩ phải treo lưới, nhưng anh Thọ nói với tôi rằng ngay cả nghề xe ôm của anh ở Lý Sơn cũng dần trở nên bấp bênh, khi các hãng taxi đã bắt đầu thâm nhập thị trường du lịch đầy tiềm năng của đảo. Anh vẫn hy vọng có thể vay được vốn để đóng thuyền, quay lại dựa vào biển bạc để mưu sinh.Trách nhiệm bảo vệ chủ quyền biển đảo tổ quốc không phải của riêng ai. Nếu ngư dân là “tiền đồn” của đất nước, trực tiếp đối diện với hiểm nguy, thì những người khác phải đảm bảo cho họ an tâm ra biển.Đừng gán cho họ những mỹ từ mà quên đi đằng sau đó là những thân phận.Nguyễn Khắc Giang Thôi đừng để họ làm anh hùng, hãy cho họ làm những người ngư dân bám biển hiền lành, chân chất như những dòng chảy hiền hòa của biển mà họ đã đi qua. Bởi vì họ chỉ là anh hùng thì phải hy sinh, hay chí ít thì cũng bị thương sau những "cuộc chiến" mà thực ra họ chỉ là người tham gia bất đắc dĩ. Sức mạnh càng lớn trách nhiệm càng nhiều, nhưng trách nhiệm không phải của họ mà của cả một dân tộc. Tiền phương thì ra sức chiến đấu, hậu phương thì ra sức im lặng Họ đâu muốn làm Anh hùng, họ chỉ muốn mưu sinh, nuôi bốn đứa con như anh Thọ. Giữ biển đảo phải là cả đất nước, cả dân tộc không thể chỉ có "những anh hùng đơn độc". Dân tộc Việt Nam chưa bao giờ sợ giặc phương Bắc, từ Hán,Đường, Tống, Nguyên... Nhưng dân tộc Việt còn sinh ra Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc, Hoàng Văn Hoan...những kẻ muôn đời sẻ bị con dân Nước Việt nguyền rủa. Biển đảo nào của riêng aiNgư dân đã sống buông chài thả câuSóng biển như khúc đàn bầuCung thanh là cá thấm sâu trong lòngCung trầm giặc phá long đongNào thì cắt lưới đau lòng lắm thayBây giờ ra biển mỗi ngàyThuyền ta lướt sóng vẫn say lòng ngườiBiển ta vẫn rộn tiếng cườiVì ta có máu của người Việt Nam! Ờ thì bám biển để thể hiện lòng yêu nước. Rồi vợ con bơ vơ không nơi nương tựa. Đừng đặt lên lưng họ tảng đá mà họ không vác nổi. Trách nhiệm của ai? Bảo vệ chủ quyền với chiếc ghe gỗ, với cần câu, với lưới? Thương cho các bác ngư dânNgày đêm bám biển chuyên cần hăng sayBiển xa trùng sóng gió layTàu to Trung Quốc hàng ngày vờn quanh...Gạo tiền không thể quẩn quanhVề nhà vài bữa lại đành ra khơi...Phó thân may rủi cho trờiQuê nhà con nhỏ, bạn đời ngóng trông...Vậy mà muốn vậy cũng khôngMấy tuần cá chết biển Đông im lìmTàu về neo bến nằm imBởi tôm với cá ai tìm mua đâuNgư dân thiếu sóng đau đầuBuồn hơn chẳng biết đau sầu bao lâu? Những ngư dân họ không biết làm gì khác để sống thì họ phải bám biển. Tự phong cho họ "anh hùng" nhưng khi "anh hùng ngã ngựa" thì chỉ nhận hỗ trợ bọt bèo. Tôn vinh là anh hùng đồng nghĩa kêu gọi sự hy sinh đến cùng. Cho họ một lý tưởng đi! Cứ ngẫm nghĩ và không biết đời con đời cháu chúng ta sẽ sinh kế như thế nào trên vùng Biển của mình! Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu . Tay không tấc sắt bị đẩy ra biển. Biết trách ai ? Tránh voi chẳng xấu mặt nào, nhưng khi voi giết kiến thì sẽ chết vì tử huyệt, ngày xưa Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo đã làm, ngày nay ta có thiên thời, mong sao nhân hòa! Hậu duệ Gia cát lượngKHổng minh cho học trò cưng dẫn quan lên núi lập trại chống giặt, bị bao vây ở dưới, thiếu nuoc uống phải mở đường máu thoát thân. Cuộc chiến phá thành kiên cố không được, phá đập nuoc, thành ngập lũ lụt chết gần hết.Việt nam bị el nino, thiếu nuoc trầm trọng. ,miền tay, miên trung , cao nguyên thiếu nuoc, đất không sản xuất được. Tài nguyên đất giảm giá trị. Mạch nuoc ngầm 1 phần là do sông mê ko6ng tạo nên, sông cũng phần lớn từ cao nguyên tây tạng trung quốc tạo nên. Trung quốc không chia xẻ nguồn nước, xây đập trên sông mê ko6ng. Mùa khô. các nuoc đều dafnh nước từ đập thủy điện. Mùa mưa các nuoc đồng loạt xả lũ. Việt nam cuối nguồn hứng chịu nhiều nhất. Chúng ta có an ninh luong thực, nhưng chưa đặt tầm quan trọng của an ninh nguồn nước. Trong khi phía đông hàng ngàn cây số giáp biển, nếu biến nước biển thành nước ngọt thì sự lệ thuộc về nuoc sông giảm bớt thiệt hại. Sao chúng ta không giao cho Tổng công ty cấp nuoc xay nhà máy chế biến nuoc biển thành nuoc ngọt để đảm bảo an toàn về nguồn nước.Biển miền trung bị nhiễm gì đó cá chết hàng loạt sao ta chua yêu cầu các nước trong TPP hỗ trợ vì chính họ cũng là ảnh hưởng bởi dòng chảy, sự lưu động thông nhau của nước biển. Đọc bài viết mà thấy đắng cả cõi lòng. Cảm ơn anh về sự chia sẻ này. một đất nước mà kinh tế biễn yếu kém như vn thì nhân dân khó mà giữ được chủ quyền biễn đảo trước những cường quốc tham vọng và hung hăng hiếu chiến. vn phải có chiến lược rõ ràng và cách thực hiện phù hợp để phát triễn kinh tế và bảo vệ chủ quyền biễn đảo trong bối cảnh biễn đông đang dậy sóng chứ đừng làm theo kiểu chắp vá và nước đến chân mới nhảy như hiện nay.
Những đôi mắt ám ảnh Ngày thứ hai sống ở trên đảo, biết cô giáo Nhung bế giảng năm học, chúng tôi xin phép được dự giờ. Cô Nhung rất vui, vì hôm nay sĩ số lớp học sẽ tăng thêm đáng kể.Đúng giờ lên lớp, cô Nhung thướt tha trong tà áo dài đứng trên bục giảng, trìu mến nhìn chúng tôi và một em học sinh phía dưới. Em đứng dậy hô:- Học sinh đứng! Nghiêm! Thưa cô, sĩ số lớp 5 có 1, đủ!- Cô cho em ngồi xuống.Cô Nhung cầm phấn nắn nót ghi lên góc trên bên phải của tấm bảng đen:- Lớp 5- SS: 1- V: 0Tôi ngơ ngác, hết nhìn cô giáo Nhung, nhìn mấy em học sinh ngồi lộn xộn ở 4 cái bàn quay lưng vào nhau, rồi nhìn lên 4 cái bảng gắn vào 4 bức tường. Viết xong sĩ số, cô Nhung bắt đầu viết bài về khoa học tự nhiên “Mặt trăng là vệ tinh của trái đất”. Chữ cô mềm mại, nét thanh nét đậm.Giảng xong bài học lớp 5, thấy cô Nhung di chuyển về phía bức tường bên phải để dạy lớp 4, rồi di chuyển ra phía sau để dạy lớp 3, cứ thế xoay vòng cho đến khi trở lại bục ban đầu để giảng lớp 1, thì tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề. Hóa ra lớp học có 4 bục giảng ở bốn bức tường, có 4 bộ bàn ghế học sinh xếp hình chữ nhật quay lưng vào nhau. Tôi đếm được 11 em học sinh tất cả. Tôi thấy cay sống mũi.Trường Tiểu học Thị trấn Trường Sa chỉ có đúng 11 em học sinh và mỗi mình cô giáo Nhung đứng lớp. Cô Nhung tâm sự, sang năm không có thêm em nào đến tuổi đi học, một em chuyển lên cấp 2, trường sẽ chỉ còn lại 10 em, cô sẽ rất buồn…Cả trường tiểu học thị trấn Trường Sa chỉ có mỗi mình cô giáo Nhung, cô vừa làm hiệu trưởng, vừa làm hiệu phó, vừa làm giáo viên đứng lớp từ lớp 1 đến lớp 5, vừa làm nhân viên hành chính.Tôi nhớ lại câu chuyện về chuyến ra Trường Sa khi đọc được bản tin về một cô giáo dùng thước kẻ đánh tím mắt học sinh vì viết sai chính tả ở Bát Xát (Lào Cai).Nếu còn ở Trường Sa, chắc cô Nhung không biết chuyện này. Cũng như trong cuộc trò chuyện với chúng tôi, cô từng không biết việc hàng trăm phụ huynh đạp đổ cổng trường Thực nghiệm để đăng ký cho con học lớp 1 hồi năm đó. Cô cũng đâu biết có những trường tiểu học dân lập tuyển vào lớp một 260 học sinh, nhưng có tận hơn 2600 hồ sơ đăng ký. Học trò của cô, đơn giản chỉ cần được bố mẹ dẫn tới, ghi tên nhập học và thế là đến trường.Ngày ngày, chỉ cô trò quấn quýt với nhau. Thỉnh thoảng mới có khách tới thăm. Các học trò nép vào sau cô giáo, mắt trong veo, lạ lẫm nhìn chúng tôi. 11 đôi mắt ấy đã ám ảnh tôi nhiều năm qua.Bây giờ, đôi mắt của cô bé học trò Bát Xát cũng vô cùng ám ảnh, tất nhiên, theo một cách hoàn toàn khác.Trần Văn Phúc Đúng là chưa đọc xong mà mắt rưng rưng lệ. CHỈ CÓ CÔ GIÁO. TRƯỜNG SA. QUÁ CẢM ĐỘNG .TỪ A ĐẾN Z Quá nhiều cảm xúc. Tôi là giáo viên. Bài đọc rất ngắn nhưng khiến mắt tôi rưng rưng. Ươm mầm trên đá! "Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về..." là đây! Cầu chúc Cô sức khỏe! Đọc xong mà mắt tôi cay xé! Nhìn tấm chân tình của cô với trò với lớp mà cảm thấy xót xa khi nghĩ về một bộ phận không nhỏ giáo viên vô trách nhiệm ở xung quanh mình, họ có mọi thứ từ vật chất đến tinh thần nhưng thứ duy nhất mà họ không có... đó là đạo đức nghề nghiệp! Bài viết quá đậm tính nhân văn và quá đầy cảm xúc. Kính chúc BS Phúc vui khỏe. Cô giáo ở Bát Xát chỉ là cá biệt , còn nhiều cô trò tốt ! Ở những hoàn cảnh nhất định, con người ta càng thêm gần gũi nhau hơn! Cô ấy thật Vi Diệu Thầy cô giáo không chỉ dạy kiến thức mà còn là những kiến trúc sư xây dựng tâm hồn các học sinh của mình. Biên cương hải đảo, đứng mũi chịu sào... Thương cô trò này wa... Cuộc sống rất giống cuộc đời Rất cảm động.
Vì sao họ làm được? Tôi bắt đầu đọc xem tại sao họ lại có thể là một trong những nhà cung cấp hàng đầu thế giới về thực phẩm và sản phẩm nông nghiệp chất lượng với các tiêu chí  xanh, sạch, an toàn. Đây cũng là quốc gia có hệ thống quy định về thực phẩm hiện đại, đồng bộ và minh bạch để bảo vệ sức khỏe và sự an toàn của người tiêu dùng bằng cách giảm thiểu những rủi ro liên quan đến thực phẩm.Các văn bản pháp lý của cả hai nhà nước, về hình thức, gần như tương đương nhau. Việt Nam cũng có Luật An toàn thực phẩm 2010, có Nghị định Chính phủ về luật An toàn thực phẩm, có quy định về tiêu chuẩn An toàn thực phẩm tương đương với ba tầng văn bản pháp lý ở Australia. Nội dung các văn bản thì thật khó so sánh vì sự khác biệt lớn mà không thể bàn hết trong phạm vi bài viết này. Vậy thực hành kiểm soát thực phẩm ở Australia thế nào.Ở Nam Australia, Bộ Y tế tiểu bang có một bộ phận chịu trách nhiệm về an toàn thực phẩm. Đơn vị thừa hành duy nhất dưới bộ, tạm dịch là các Phòng Sức khỏe môi trường nằm trong Hội đồng Quận. Đây là cơ quan chế tài trực tiếp. Nhân viên phòng này là những thanh tra an toàn thực phẩm, giống như cảnh sát giao thông kiểm tra và phạt người vi phạm luật giao thông. Vì có luật An toàn thực phẩm nên các vi phạm ở lĩnh vực này được gọi là hành vi vi phạm pháp luật. Các hành vi gây tổn hại sức khỏe, tính mạng được đưa ra tòa và bị phạt tiền hay phạt tù.Để tìm hiểu về phòng Sức khỏe môi trường, tôi gọi điện thoại theo số tôi có được trên trang mạng của Hội đồng Quận Marion, nơi tôi đang sống, và đề nghị cho gặp người ở phòng này. Tôi được gặp cô Julia.Julia cho biết phòng cô có 5 thanh tra và chịu trách nhiệm quản lý về an toàn thực phẩm cho hơn 300 doanh nghiệp chế biến thực phẩm, quán ăn, nhà hàng, cửa hàng thực phẩm (kể cả quầy thực phẩm trong siêu thị)... trong toàn quận. Cô tốt nghiệp cử nhân ngành Sức khỏe môi trường và có thêm một số chứng chỉ về an toàn thực phẩm hay pháp lý. Cô đưa cho tôi một tập hồ sơ mà mỗi doanh nghiệp có liên quan đến thực phẩm (chế biến, vận chuyển hay buôn bán) cần tuân theo. Đó là bộ tiêu chuẩn về thực phẩm, thiết bị và nhà xưởng, điều kiện vệ sinh của thiết bị và con người... Họ chỉ dẫn tỉ mỉ, tận tình, có những tấm áp phích lớn kèm theo để doanh nghiệp dán lên chỗ làm việc cho nhân viên tuân theo. Tất cả là để trợ giúp cho doanh nghiệp tạo ra và duy trì nền tảng vệ sinh ngay từ bước khởi nghiệp đầu tiên.Sau đó, mỗi cơ sở được thanh tra ít nhất mỗi năm một lần, tùy thuộc vào mức độ rủi ro của thực phẩm và mức độ tuân thủ pháp luật của chủ nhân. Khi tôi hỏi về việc phạt vi phạm, Julia nói: "Chúng tôi cứ chiếu theo tiêu chuẩn, việc phạt tùy vào mức độ, phạm vi, và lịch sử tái phạm. Khi vi phạm nhẹ, chúng tôi chỉ nhắc nhở, và nếu lần kiểm tra tiếp theo chưa sửa được thì chúng tôi gửi thư nhắc nhở có kèm theo những điểm cần hoàn chỉnh thêm. Nếu sai phạm nặng hơn, chúng tôi gửi giấy báo vi phạm và tiền phạt. Nặng hơn nữa là lệnh cấm hoạt động. Doanh nghiệp có thể yêu cầu ra tòa án xét xử khi họ không đồng ý với việc xử phạt của chúng tôi. Chúng tôi có thể đưa doanh nghiệp ra tòa nếu có vi phạm nguy hiểm cho sức khỏe con người. Doanh nghiệp vi phạm có thể bị phạt tối đa 500.000 AUD, cá nhân bị phạt tối đa 100.000 AUD, hay tù 4 năm”.Như vậy, đội 5 người của Julia chịu trách nhiệm giáo dục, hướng dẫn, kiểm soát, kể cả ra lệnh phạt vi phạm an toàn thực phẩm cho cả quận Marion với dân số 87.500 người. Tôi lần theo thông báo những vụ phạt gần đây được tòa xét xử. Quán sushi Hoa Anh Đào tại một trung tâm thương mại bị phạt vì để thức ăn không đúng nhiệt độ cần thiết, không che đậy an toàn, không có chỗ rửa tay đúng quy định, không có giấy chuyên dùng lau tay một lần... và số tiền phạt lên đến 117.150 AUD. Với một quán sushi nhỏ, điều này có nghĩa là “sập tiệm”.Còn thực hành kiểm soát an toàn thực phẩm ở Việt Nam? Theo quy định thì Bộ Y tế, Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn, Bộ Công thương, Ủy Ban Nhân dân các cấp và thanh tra chuyên ngành đều tham gia kiểm soát an toàn thực phẩm. Tôi thường đọc được rằng: phòng y tế và đội quản lý thị trường quận kiểm tra lò sản xuất tương ớt và xi rô bẩn; Chi cục thú y TP  HCM  phối hợp cơ quan chức năng kiểm tra một cơ sở chế biến thịt heo thành thịt bò; Cảnh sát Môi trường tỉnh B. cùng cơ quan chức năng bắt một cơ sở kinh doanh thịt ôi thối; Cảnh sát giao thông tỉnh C. thu giữ 400 kg thịt chó đông lạnh không rõ nguồn gốc; Thanh tra sở Nông nghiệp và cảnh sát môi trường kiểm tra và phát hiện một tấn thịt lợn chết bệnh đang được khử mùi ở chợ; Đội quản lý thị trường số... và nhà chức trách phát hiện 900 kg nội tạng động vật đang phân hủy... Vậy ta có tất cả bao nhiêu cơ quan, bao nhiêu nhân viên nhà nước tham gia kiểm soát an toàn thực phẩm?Và hình phạt cho vi phạm an toàn thực phẩm là thu hồi hàng và phạt hành chính vài ba triệu đồng thì hiệu quả là thế nào?Điều chúng ta muốn là được sống trong một môi trường có thực phẩm an toàn. Ở đó, quản lý nhà nước về an toàn thực phẩm đồng bộ, hiệu quả và minh bạch. Ở đó, mỗi người dân có hiểu biết về an toàn thực phẩm, có thông tin để biết cách phân biệt thực phẩm không an toàn.Chúng ta chưa quản lý được chính các cơ quan thực hành kiểm soát thực phẩm bẩn thì chưa thể nói đến việc xử lý hiệu quả các vi phạm trong lĩnh vực này.Nguyễn Thị Nhuận họ làm được đơn giản vì sức khỏe người dân, mình không làm được vì tư túi cá nhân. Người ta có luật như mìnhNhưng mà cụ thể phân minh rõ ràngNếu không che đậy an toànRửa tay không sạch chẳng oan vào tùDân ta thì cứ vi vuThịt chó phân hủy tù mù lại xơiCơ quan quản lý nửa vờiLợn sề thành thịt Bê xơi ngon lànhNếu mà kể hết ngọn ngànhBao nhiêu sự việc hoành hành đến ghêỞ ta tổ chức bốn bềKhông ai giám sát đáng chê vô cùngHãy vì sức khỏe của chungLàm giống như họ dân mừng nước vui! Bài viết của cô rất hay, không chỉ đối với an toàn thực phẩm mà một số hoạt động khác cũng vậy, chồng chéo, dễ tiêu cực và không có sự chịu trách nhiệm toàn diện. Hiện trạng của chúng ta là "nhiều sãi quến ma...", chưa kể tắc trách và ăn hối lộ. Do phạt ít quá nhờn luật. Suốt ngày kêu thiếu ng, thiếu phương tiện. Khó khăn lắm mới rình bắt dc 1 vụ. Khó khăn thế sao ko phạt nặng vào. Phạt kiểu này chả khác gì khuyến khích làm ăn mất dạy. vì VN và Tàu toàn là những đứa ăn thì biết nhưng làm thì 0!Phạt nhẹ quá thì khác gì khuyến khích?Nếu thu lợi 100 triệu mà bị phạt 2,3 triệu rồi thôi thì quá lới nên sẽ còn hoài! Ở Vn xử phạt quá nhẹ. Rồi cơ chế lót tay... bao giờ mới dẹp được thực phẩm bẩn- điều tôi mong mỏi nhất. Cứ xa cơm mẹ quê nấu là sợ rồi Cơ quan nào "may mắn" phát hiện thì cơ quan đó được hưởng " thành tích". Báo chí cũng giúp cơ quan xét duyệt thành tích có được "thông tin thành tích". Thành tích của ai người ấy hưởng. Chỉ có ai ăn phải T.P bẩn thì coi như là người ăn không gặp may vì đang có tình trang "BỘI THỰC CƠ QUAN KIỂM TRA AN TOÀN THỰC PHẨM". Vấn đề này đến từ đạo đức của rất nhiều người. Không phải do cơ chế. Khi cái "Tâm" đã cạn, não trang đã dơ bận thì đừng mong một cái gì sạch. Thực phẩm dơ bẩn chỉ là hệ quả của quản lý bẩn. Để làm được thì mức phạt không phải là cao hay thấp mà là phạt cho đều. Ai vi phạm đều bị phạt chứ không phải chỗ bị phạt chỗ không dám phạt. Dám cá là làm ăn đàng hoàng khó và khó. Chúng ta thừa sức làm được hơn họ nhưng không bao giờ làm được như họ vì đạo đức công vụ của ta không bao giờ bằng họ; quá dễ hiểu vì sao, không cần giải thích nữa do ai cũng quản lý được nên 0 có ai chịu trách nhiệm!TẤT CẢ CÙNG CHỊU TRÁCH NHIỆM=KHÔNG AI CHỊU TRÁCH NHIỆM! Bộ máy của chúng ta có đủ hết, chỉ có điều bộ máy đó lúc hoạt động như một cỗ máy lúc chạy đúng công suất lúc cầm chừng, thỉnh thoảng "ra quân" rồi lại rút quân về, và mọi việc đâu lại vào đó cứ như đá ném ao bèo. Vì như vậy nên nhiều bí thư, chủ tịch tỉnh thành (nếu năng nổ, sâu sát) phải đi kiểm tra, đôn đốc cụ thể cả những công việc vi mô này. rất nhiều cơ quan có thẩm quyền giám sát nhưng lọt cơ sở vi phạm thì không cơ quan nào phải chịu trách nhiệm.ở VN mình có thực phẩm không an toàn cơ quan nào chịu trách nhiệm? xin thưa cơ quan a, b.. và "toàn dân". hùe cả làng
Tương lai của Cuba 18 năm sau, chủ nhật tuần trước, quốc ca của Mỹ được kéo lên long trọng ngay tại Quảng trường Cách mạng ở thủ đô La Habana trong chuyến thăm của Tổng thống Mỹ Barack Obama tới Cuba. Ở quảng trường đó những khẩu hiệu cách mạng và phản đối đế quốc vẫn tồn tại nhưng nhiều bức ảnh của truyền thông phương Tây cũng cho thấy người dân Cuba đã mặc những bộ trang phục in hình cờ Mỹ và tự do đi lại ngoài đường trong buổi chiều hôm đó.Khắp thế giới người ta gọi chuyến thăm của ông Obama tới Cuba là một dấu mốc lịch sử. Lan truyền trên báo chí và mạng xã hội ở Việt Nam là những đoạn trích bài phát biểu của Tổng thống Mỹ Obama kèm theo nhiều mỹ từ... Một tương lai thịnh vượng hay ít nhất, không còn nghèo khó đã được vẽ lên cho dân tộc Cuba.Chỉ có điều ngay tại thủ đô La Habana của Cuba lại không hoàn toàn chỉ có sự phấn khích. Các bài bình luận trên báo Cuba nhận định ông Obama đã tránh đi những chủ đề quan trọng nhất đó là “Khi nào thì cấm vận được dỡ bỏ” và “bao giờ thì Mỹ sẽ rút quân khỏi căn cứ quân sự Guantanamo”. Thậm chí một nhóm bất đồng chính kiến (mà Cuba gọi là "phản cách mạng") cũng xuống đường với biểu ngữ “Obama, đừng đến Cuba chỉ để vui chơi”.Thực chất thì, trong phạm vi quyền lực của mình, ông Obama đã làm nhiều việc để bình thường hóa quan hệ với Cuba, từ việc khôi phục quan hệ ngoại giao đến thiết lập đại sứ quán, đề nghị quốc hội xóa bỏ cấm vận hay gỡ bỏ các hạn chế đối với khách du lịch Mỹ tới Cuba. Mặc dù vậy, hầu hết những vướng mắc mang tính then chốt trong quan hệ hai nước như cấm vận, chính sách với người Cuba nhập cư hay việc rút quân khỏi Guantanamo thì quyền quyết định đều thuộc về Quốc hội Mỹ nơi mà những tiếng nói chống Cuba đến nay vẫn là đa số.Hơn 10 năm trước khi còn học ở Cuba, tôi đã chứng kiến gia đình bạn mình phải trải qua hơn 8 năm trời chỉ để xây dựng một căn nhà mái bằng có diện tích khoảng 50m2. Đó là 8 năm để “sưu tầm” vật liệu xây dựng, nhặt nhạnh từng bao xi măng hay viên gạch. Tôi cũng từng chứng kiến những bạn học của mình ngày hai buổi đến trường với bữa trưa chỉ là một gói nhỏ lạc rang mà nếu đổ ra chỉ vừa xoẳn trong một lòng bàn tay.Nhưng bất chấp những khó khăn đó, thể thao Cuba vẫn giành thứ hạng cao ở Olympic; những kỹ sư, bác sĩ những nhà nghiên cứu Cuba vẫn công bố với thế giới những thành tựu lớn về y tế, những nghiên cứu văn hóa, lịch sử, nông nghiệp...Ở Cuba nếu bạn hỏi ai đó “Dạo này bạn thế nào?” thì có một câu trả lời thường gặp “Vẫn đang đấu tranh ông bạn ạ!”. “Đấu tranh” là cụm từ thường được lãnh đạo Cuba sử dụng để nói về cuộc cách mạng chống chủ nghĩa đế quốc, còn người dân Cuba tái sử dụng cụm từ này để nói về cuộc vật lộn mưu sinh hàng ngày.Chủ nhật tuần trước, chỉ vài giờ sau khi đặt chân đến Cuba ông Obama đã có chuyến đi dạo dưới mưa ở phố cổ La Habana, ông trò chuyện với nhiều lao động tự do và đi ăn tối tại một nhà hàng tư nhân. Những hành động được hiểu như một thông điệp nhằm thúc đẩy xã hội dân sự tại đảo quốc Caribe. Trong bài phát biểu trên truyền hình Cuba, Tổng thống Mỹ nói nhiều về dân chủ, về tự do ngôn luận, về quyền được chỉ trích chính quyền một cách ôn hòa. Nhưng hợp đồng duy nhất mà ông Obama đem tới Cuba chỉ là việc Google sẽ mở thêm những điểm truy cập Intenet miễn phí, tốc độ cao tại thủ đô La Habana.Những điều mà ông Obama đem tới, người dân Cuba có thể cần, nhưng họ cần hơn là thịt bò, gạch, xi măng, xăng dầu và những nhu yếu phẩm hàng ngày. Cho đến nay quá trình “cải cách kinh tế” mà chính phủ Cuba thực hiện từ năm 2008 vẫn chưa cho phép tư nhân được tham gia buôn bán hay sản xuất một cách tự do những nhu yếu phẩm như vậy.Nhiều người bạn Cuba từng nói với tôi: “Đáng sợ hơn cuộc bao vây cấm vận của Đế quốc Mỹ chính là cuộc bao vây cấm vận trong tư duy của chính chúng tôi”. Điều đó đúng, bởi suy cho cùng vận mệnh của mỗi quốc gia được đặt trên vai của người dân quốc gia đó chứ không được quyết định bởi bất cứ thế lực ngoại bang nào.Vài tháng nữa ông Obama sẽ rời nhiệm sở và sau bài phát biểu của ông ở thủ đô La Habana không ai biết quá trình bình thường hóa quan hệ thực sự giữa Mỹ và Cuba sẽ phải kéo dài thêm bao lâu nữa.Nhưng những tuần vừa qua trên bình luận của báo chí Cuba đã bớt đi nhiều lời lên án cuộc bao vây cấm vận của Mỹ. Thay vào đó nhiều ý kiến đã khẳng định “Tương lai đất nước phụ thuộc vào mỗi chúng ta” .Phát biểu tại Nhà hát lớn ở thủ đô La Habana, Tổng thống Obama khẳng định. “Tôi xác minh rằng Mỹ không đủ sức và cũng không muốn ép Cuba phải thay đổi. Cuba có thay đổi hay không, điều đó hoàn toàn tuỳ thuộc vào ý muốn của người dân Cuba…”.Tôi tin rằng đó là một trong số những điều thực chất ít ỏi mà cả chính quyền Mỹ và Cuba có thể đồng ý với nhau.Lê Anh Ngọc Qua bài này, tác giả muốn gửi gắm điều gì về tương lai của Việt Nam? Vận mệnh đất nước đang nằm trong tay chúng ta nhưng phải có những người đứng đầu làm gương mới được Tương lai của chúng ta nằm trong tay chúng ta, chuẩn 100%. Đói nghèo, tụt hậu, văn hóa xuống cấp, xã hội giả dối tràn lan.....là sản phẩm của chính chúng ta, đừng đổ tội cho ai khác. Một bài viết đầy triết lý, vận mệnh của chúng ta phụ thuộc hoàn toàn vào chính chúng ta. Internet sẽ góp phần làm thay đổi nhiều thứ ở Cu Ba. Cách "giúp" đó quá là văn minh. Theo tôi biết đây là bài viết đầu tiên của tác giả Lê Anh Ngọc trọng mục này, cảm ơn tác giả vì một bài viết hay đã cho tôi thêm nhiều cái nhìn hơn giữa quan hệ Cuba và Mỹ Hay nghi lai minh khi nhin Cuba Mừng cho nhân dân Cuba. Họ đã có thể hy vọng một cuộc sống khá hơn, hòa mình hơn với thế giới trong tương lai không xa. Vấn đề còn lại đó là quyết tâm đổi thay của chính chính quyền Cuba và sự dũng cảm của người dân Cuba. Nhân dân vẫn là trên hết. Tuy nhiên lịch sử thực khắc nghiệt, họ phải đòi cái của mình bằng đau khổ và thậm chí xương máu.. " Đấu tranh" cụm từ rất hay trong cuộc sống :) Tôi tâm đắc với nhận xét của người dân CUBA: “Đáng sợ hơn cuộc bao vây cấm vận của Đế quốc Mỹ chính là cuộc bao vây cấm vận trong tư duy của chính chúng tôi”. Giá mà ai trong chúng ta cũng nghĩ được điều này thì Việt Nam đã đổi khác tình trạng hiện nay? Người dân Cuba cần có sự thay đổi hợp lý vì cuộc sống của chính mình, vì tương lai của dân tộc mình, Mong rằng sẽ có một nước Cuba hòa bình, phồn vinh và thinh vượng. Camphuchia và Lào đã qua mặt VN, Cu Ba và Myanma sẽ nhanh chóng phát triển hơn VN. NGhĩ mà buồn. Một bài viết thực tế, một bài bình luận rất sâu sắc về "Tương lai của Cuba". Cảm ơn Anh Ngọc. Mặc dù chưa có nhiều thay đổi nhưng ít nhất bây giờ đất nước và nhân dân Cuba còn có thêm 1 hy vọng vào tương lai. Chứ không như mấy năm trước bạn bè tôi ai cũng muốn thoát khỏi Cuba, thoát khỏi cảnh nghèo bằng mọi giá, có nhiều khi phải đổi lại bằng cả cuộc sống và tính mạng của mình. Hy vọng là mọi thứ sẽ tốt lên theo thời gian để không còn có cảnh dân lao đao mỗi lần thiếu gạo, thiếu muói, thiếu dầu ăn... rồi thậm chí thiếu cả giấy vệ sinh.Te amo Cuba.Cảm ơn tác giả !!! Thay đổi để đất nước phát triển hay duy ý chí để làm lợi cho nhóm nhỏ lợi ích. Thế giới đang xác định một hướng phát triển mới không ai phủ nhận được, bởi đó là quy luật.
Chúng ta chết mòn vì bị đầu độc Nhưng ở nghĩa trang, tôi thấy ở gần mộ anh có nhiều người chết trẻ hơn anh. Trên bia mộ, sau hai chữ “hưởng dương”, ba mấy có, bốn mấy có, năm mấy có. Tôi nghĩ bụng, anh mình còn được hưởng thọ, chứ những người kia chỉ được hưởng dương, tội thật!Ngồi uống nước với bác trông coi nghĩa trang, tôi bảo, ở đây có nhiều người chết trẻ. Bác thở dài nói những người chết trẻ ở nghĩa trang này chủ yếu vì một trong hai thứ: ung thư hoặc tai nạn giao thông. Tôi nghĩ, ở nghĩa trang nào cũng thế.Nhạc sĩ - ca sĩ Trần Lập cũng vừa ra đi ở tuổi 42, trong sự tiếc thương của hàng triệu người hâm mộ. Vẫn là căn bệnh đó - ung thư. Trần Lập chỉ là một trong khoảng 75.000 người chết vì ung thư mỗi năm ở Việt Nam. Anh là người của công chúng nên cái chết của anh được nhiều người biết đến và chia sẻ. Hầu hết những nạn nhân ung thư khác chết thầm lặng hơn nhiều, trong nỗi đau của gia đình, người thân. Số ngón tay, ngón chân của tôi không đủ để đếm những người là họ hàng, đồng nghiệp, bạn bè của tôi chết vì ung thư. Mỗi năm nước ta có khoảng 150.000 người bị phát hiện ung thư mới và khoảng 75.000 người chết vì bị ung thư trước đó. Số người chết vì bệnh ung thư hàng năm sẽ ngày càng tăng, vì đã bị ung thư thì cầm chắc cái chết, chỉ là sớm hay muộn thôi, y học đến nay chưa chữa được. Sẽ không có gì là quá nếu hình dung trong 10 năm tới, tổng số người chết vì ung thư ở nước ta sẽ vào khoảng gần một triệu. Một số quốc gia nhỏ chỉ có mấy triệu người dân thôi. Số người chết vì ung thư ở nước ta chỉ trong mấy chục năm có thể bằng cả một quốc gia bị xóa sổ.Ung thư xuất phát từ nhiều nguyên nhân nhưng một trong số đó là môi trường sống ở nước ta quá độc hại. Chúng ta ăn bẩn, uống bẩn, thở bẩn, ở bẩn. Các hóa chất nguy hiểm cho sức khỏe ở khắp nơi, ngấm vào cơ thể người bằng nhiều cách, trong đó mối nguy hiểm lớn nhất về thực phẩm độc hại đến từ những kẻ kinh doanh bất lương.Chúng ta sốc và phẫn nộ trước thông tin 6 triệu con lợn có thể đã được cho ăn chất salbutamol để tạo nạc, cho “đẹp thịt”. Không biết thịt của 6 triệu con lợn nhiễm salbutamol đó đã vào bụng bao nhiêu triệu người Việt Nam? Không biết ngoài 6 triệu con lợn đó thì còn bao nhiêu triệu con lợn được cho ăn, được tiêm những hóa chất độc hại khác? Không biết hàng chục triệu, hàng trăm triệu con gia súc, gia cầm không phải là lợn được người ta cho ăn những hóa chất độc hại nào nữa? Không biết bao nhiêu triệu tấn rau, quả được những kẻ bất lương tưới các loại hóa chất độc hại lên để đánh lừa người dân về chất lượng? Không biết bao nhiêu đồ ăn, đồ uống có hóa chất được hại được bán cho người Việt ăn, uống hàng ngày?Chúng ta không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng biết chắc chắn là rất nhiều. Khi mà người ta quá quắt đến mức trồng riêng "rau để ăn" và "rau để bán", nuôi riêng "con để ăn" và "con để bán", lượng thực phẩm bị nhiễm các hóa chất độc hại được đưa ra thị trường rất nhiều. Người tiêu dùng làm sao phân biệt được? Người tiêu dùng biết thực phẩm ở đâu thực sự an toàn mà mua? Người ta còn cho hóa chất vào cà phê, vào rượu để người mua uống cho “phê” nữa chứ.Các cơ quan quản lý ở nước ta gần như bất lực trước thực trạng thực phẩm bẩn và các vi phạm nghiêm trọng về vệ sinh, an toàn thực phẩm liên quan đến hóa chất. Hầu hết các trường hợp bị phát hiện được xử phạt hành chính, rất ít vụ được xử lý hình sự. Nhưng tình hình vệ sinh, an toàn thực phẩm ngày càng xấu thêm. Đã đến lúc cần mạnh tay trừng trị, bỏ tù những kẻ sản xuất, kinh doanh thực phẩm độc hại. Vì đồng tiền, họ đã và đang đầu độc cả dân tộc ta.Lương Hoài Nam Vì đồng tiền, họ đã và đang giết, giết dần giết mòn cả dân tộc ta. Giết 1-2 người thì tử hình, giết cà ngàn người - xử phạt hành chính... ôi luật pháp nước tôi !!! Thưa chú,Bọn họ, những người đc coi là những " quan chức " vẫn kiểm soát mọi thứ ...đúng qui trình đấy ạ! Người dân đã phải dùng thực phẩm không sạch, chỉ hi vọng bọn họ không ..." ăn bẩn " là tốt rồi! Bài viết quá hay nhưng hệ thông pháp luật , các quan chức đang làm gi vậy. Nếu ko làm được thì lui ra cho người khác làm chứ cảnh nay là ko thể chấp nhân được chung ta dang tu giet nhau. That dau long Bài viết quá hay Hãy ban luật tử hình cho những kẻ bất lương đó. Làm quan thì tham nhũng giàu có, nông dân làm được sản phẩm gì thì cũng bị hạ giá, bần nghèo thì làm liều, đẹp mã thì tiền tăng! Tất cả vì đồng tiền và sự ghanh ghét mà ra! Chúng ta tự hại nhau thế này thì lấy đâu ra sức mạnh khi có giặc ngoại xâm ? Tôi cho rằng cần đưa tội sử dụng chất cấm trong thực phẩm, nước uống lên mức án tử hình. Bởi vì hành vi này là giết chết cả hàng nghìn, hàng triệu người chứ ko chỉ một vài người. Chỉ có chế tài mạnh như vậy mới hi vọng có hiệu quả được Tôi cho rằng mức phạt chưa đủ tính răn đe, nên người ta vẫn không sợ! Người Việt đang giết dần mòn chính người Việt mình! Tôi ước sao những người kinh doanh buôn bán thực phẩm bẩn phải bị áp dụng mức phạt cao nhất là tử hình, như vậy mới đủ sức răn đe Xin lỗi những ai nói chúng ta đang tự giết nhau, phải nói là những kẻ bất lương đang giết đồng bào mình và phải trừng trị nghiêm khắc những kẻ đó. Suy cho cung .thi cung do luat phap o nghiem.phat tien ty.bo tu 10 nam.do cha thang nao dam Năm mười năm trước tôi về thăm quê hương, thấy những người thân trong nội tộc lần lượt ra đi khi tuổii đời còn rất trẻ, hỏi vì sao ai cũng nói vì ung thư..tôi nghĩ chắc chắn họ đã vô tình ăn phải những thức ăn độc hại mà không biết chúng độc hại... Đề nghị Bộ trưởng các ngành có liên quan như Bộ trưởng Bộ Y tế, Bộ Công thương, Bộ Nông nghiêp...và cả Bộ Công an nữa vào cuộc để diệt trừ cái căn bệnh của đất nước mang lại sự an toàn cho dân. Bọn chúng cũng là giặc đấy thôi vì chúng giết những người vô tội... Đề nghị phạt thật nặng và thâm chí bỏ tù những kẻ bất lương nầy... Nhung nguoi xau do phai qui vao toi giet nguoi hang loat moi dung; phai xu phat that nang. Con chau cua ho cung se chiu hau qua thoi! Ac gia thi ac bao!
Rào chắn vỉa hè Từ hàng cà phê vốn được xếp vào dạng lấn chiếm vỉa hè lòng lề đường này, từ hàng cà phê cứ năm ngày phải tháo chạy trước sự truy đuổi của lực lượng trật tự đô thị này, bà mua được căn nhà nhỏ ở quận 10, dựng vợ gả chồng cho con. Một người con của bà tốt nghiệp đại học.Quốc lộ 13, Quận Bình Thạnh. Người đàn bà bán bún buổi sáng, khách ngồi ăn trên chiếc đòn nhựa, thấp lè tè, không có bàn. Khách đông nghẹt, đa phần là dân lao động. Xì xụp từ 6h đến tầm 8h30 thì tan quán, thu dọn quang gánh. Buổi chiều, người đàn bà khác tiếp quản đoạn vỉa hè này để bán hủ tíu gõ, 10 nghìn một tô, khách cũng đông nghẹt.Đường Phạm Ngọc Thạch, đoạn giao cắt với đường Nguyễn Thị Minh Khai, quận 3. Quán cà phê sang trọng, quán rượu thiên vương sang trọng, xe gắn máy trên vỉa hè, xe ôtô để dưới lòng đường. Tất nhiên, đó là xe của thực khách.Vỉa hè ở Sài Gòn chưa bao giờ thuộc về người đi bộ. Một nền kinh tế được tạo từ vỉa hè hay vỉa hè là tiền đề của một bộ phận kinh tế Sài Gòn là thực tế không thể chối bỏ.Khi UBND phường 1, Quận 5 dựng lên một hàng rào sắt dài 500m với mục tiêu “bảo vệ an toàn cho người đi bộ” và “hạn chế hàng rong”, rất nhiều ý kiến trái chiều được đưa ra. Nhiều người nghi ngại về hiệu quả của chúng, như tôi, nhưng nhiều người đang ngợi khen cái hàng rào ấy - với vai trò của một giải pháp chống hàng rong.Vài đoạn hàng rào inox dựng lên để ngăn chặn, tiêu diệt nền kinh tế bản năng ấy chỉ là giải pháp tạm bợ. Tôi cảm thấy sợ nếu mô hình này được tôn vinh và nhân rộng. Rất dễ nhận ra rằng việc lấn chiếm vỉa hè không liên quan đến cái hàng rào - nó xuất phát từ nhu cầu nội tại của chính cái đô thị này, từ nhu cầu mưu sinh đến nhu cầu của các thực khách, người tiêu dùng. Chúng ta vốn đã có thiết chế để ngăn chặn việc lấn chiếm lề đường bằng biện pháp cưỡng chế, từ công an phường đến các đội dân phòng, nhưng thực tế diễn ra thế nào thì ai cũng đã nhìn thấy.Sài Gòn là điển hình của quy hoạch theo trào lưu của các đô thị tại nước ta. Một quy hoạch cuống cuồng, vội vã với tính chất đối phó hơn là sự định hướng bền vững hướng đến tương lai. Nhưng là trung tâm kinh tế xã hội lớn nhất đất nước, Sài Gòn trở thành niềm hy vọng, đích đến cho tất cả những cá nhân vì mưu sinh bắt buộc phải xa quê. Họ đang chiếm lấy vỉa hè theo cách riêng, bên cạnh những cá nhân kinh doanh dịch vụ đã chiếm vỉa hè từ rất lâu.Việc cần làm ngay ở Sài Gòn theo tôi là quy hoạch lại các khu dịch vụ ở những quận trung tâm thí điểm với điều kiện bắt buộc về bãi giữ xe, mặt bằng theo quy định. Giải quyết nhu cầu nội tại của chính thị trường - bởi lấn chiếm vỉa hè đâu chỉ có những người bán hàng rong, mà còn cả các nhà hàng lớn không biết để xe khách ở đâu và bao nhiêu thành phần kinh tế khác. Sau đó mới có thể tuyên chiến với vỉa hè một cách kiên quyết đầy kinh nghiệm, bằng chứng cứ thực tiễn, chứ không vội vàng và thuần ý chí như hiện tại.Tôi tiên liệu rằng, sự quy hoạch này sẽ chạm phải phản ứng khủng khiếp vì quyền lợi đặc hữu không kém một cuộc chiến. Nhưng biết làm sao được vì sự phát triển nào không đi kèm cơn giận dữ của một nhóm người.Ngô Nguyệt Hữu Lấn chiếm vĩa hè là do buông lỏng quản lý, người nầy chiếm được người khác cũng chiếm.Không phải người nghèo chiếm vĩa hè để mưu sinh mà chính những người giàu( có nhà mặt tiền) chiếm để kinh doanh và cho thuê. Trả lại viã hè cho người đi bộ là công bằng, là khoa học và văn minh . Cứ theo luật mà làm đâu sẽ vào đâý . Hãy đến bất cứ nước nào khác ngoài VN, bạn sẽ thấy không có rào chắn vỉa hè. Trong khi họ cũng có những nơi cho phép bán hàng trên vỉa hè thì những nơi đó vẫn có đủ không gian cho người đi bộ. Ở nước ngoài không có ai kinh doanh trên vỉa hè mà lấn chiếm hết lối đi của người đi bộ, không có ai leo xe máy lên hè, không có ai vượt qua ngã tư khi còn mấy giây nữa mới đến đèn xanh. V.v... Không thể có hình thức rào chắn nào để đưa những người Việt xấu xí vào kỷ luật, văn minh, mà phải làm mất đi sự ích kỷ, tham lam nơi họ. Nếu người Việt bỏ được tính ích kỷ, tham lam thì ngay ngày hôm sau xã hội ta sẽ lột xác ở mọi phương diện. - Nói thật là nếu cơ quan hành pháp mà kiên quyết sử lý giải tán kinh doanh trên vỉa hè thì sẽ có những cửa hàng sinh ra để phục vụ, quy luật có cung ắt có cầu.- Tại sao có đội trật tự phường, đội tự quản, thanh niên tự quản, phụ nữ tự quản, công an phường...... nhưng họ vẫn bán hàng như chỗ không có người? đã bao giờ bạn chứng kiến những cảnh cán bộ trật tự phường nhận tiền từ những người bán hàng? đội trật tự là người trực tiếp thi hành pháp luật phải không? vậy luật có phải là của nhà anh ta? vỉa hè có phải là nhà của anh ta? nếu không phải tại sao anh ta lại nhận tiền của những người bán hàng vỉa hè, lòng đường? nếu không nhận tiền của những người bán hàng vỉa hè thì tại sao lại không dẹp được vấn nạn bán hàng vỉa hè, lòng đường? thậm chí là nạn chiếm vỉa hè lòng đường làm bãi giữ xe thu phí nghiễm nhiên giữa ban ngày như bến xe mỹ đình? hàng ngày các ông cán bộ phường, cán bộ quận có phải đi qua những con đường đó? và người giữ xe đó thu phí 5-10k một xe trong một trốc và cứ như vậy hàng ngày anh ta vẫn cứ làm cho dù có trật tự hay cán bộ phường đi kiểm tra, rồi quận, rồi thành phố..... vòng quanh bến xe Mỹ Đình.- Bao giờ trả lời và giải quyết hết các vấn đề trên thì vỉa hè, lòng đường mới hết bị chiếm dụng, bến xe Mỹ Đình và các bến xe khác mới hết cảnh chen lấn tắc đường. Bao giờ cán bộ, công chức , viên chức mới hết tư lợi cá nhân khi đang hưởng lương nhà nước?...... một vấn đề nan giải????????? Đồng ý với ý kiến của bạn. Rào chắn vỉa hè chỉ là giải pháp tình thế, tốn kém, và mất mỹ quan. Bài viết rất sâu sắc và có tầm nhìn, muốn hiện đại văn minh thì phải thay đổi thôi. Khổ lắm, mấy ông hoạch định ngày nào chả nhà hàng khách sạn, có biết cà phê cóc là gì đâu mà có biết thì cũng là việc của ai đó không liên quan tới họ RÀO CHẮN VỈA HÈVỉa hè là bạc là tiềnLà nơi buôn bán thần tiên cũng thèmBuôn bán chẳng được tiếng khenVỉa hè đi bộ rất thèm của aiNếu mà suy nghĩ dông dàiVỉa hè là của những ai bần hànBạn quên chức phận trời banVỉa hè đi bộ khỏi bàn mần chiNếu mà suy nghĩ chín điVỉa hè đi bộ đấy vì cái chung! Tôi đề nghi nên học tập Thái Lan . Họ có khu giành riêng cho người bán hàng rong tại thành phố của họ . Điển hình là đường 3-2, đoạn từ Ng Tri Phương đến Lý Thường Kiệt người lấn ra cả 5m, xây kiên cố luôn. Tui thật sự ngạc nhiên khi họ có thể làm được điều đó. Mà đại gia lấn chứ ko phải dân nghèo nghen. HÀNG RÀO VĨA HÈ .1 VUI 10 BUỒN .CHO NHỮNG NGƯỜI CUỘC SỐNG CÒN KHỔ Bạn thử kg nộp lệ phí cho phường và công an xem có được ngồi kg ? Tôi phản đối việc dựng hàng rào chắn trên vỉa hè.Nó sẽ không thông thoáng,mà ngược lại, làm cản trở việc đi lại và các hoạt động của các hộ dân liền kề...Đặc biệt là mất mỹ quan đường phố... Lợi ích chung thì không nghĩ tới, chỉ lo mất quyền lợi riêng thì... @Gửi chú Đinh La Thăng Thánh phố hở mẩu đất nào là xây chung cư lấy đâu cho bán hàng rong. Đến chỗ bitci ko có còn phải tưới vào dải phân cách kìa
Lời thề Năm ngoái Hà Nội đề xuất đặt tên phố theo tên vị vua này ở quận Cầu Giấy, và một cuộc tranh cãi nổ ra. Nhiều người cho rằng Mạc Thái Tổ không phải là một vị vua trung thành với đất nước, đã đầu hàng nhà Minh. Cuộc luận chiến bắt đầu từ tận giữa năm ngoái, đến sau khi Hà Nội chính thức đặt tên đường Mạc Thái Tổ hồi tháng 8/2015 rồi, vẫn còn tiếp tục. Tới tận tháng trước, Đài tiếng nói Việt Nam lại làm một phóng sự nữa, trong đó, trích lời các nhà sử học, giải thích rằng Mạc Thái Tổ thật ra là một người có công lao.Cái nỗi “oan khuất” vì không trung thành của Mạc Thái Tổ thỉnh thoảng làm tôi, một người Hải Phòng, bức xúc.Lòng trung thành với tổ quốc thật ra là một khái niệm không dễ đo đếm. Bởi nó tùy thuộc vào bối cảnh lịch sử, vào các hệ quy chiếu, vào lợi ích của dân tộc trong từng thời điểm. Mạc Đăng Dung mất gần 5 thế kỷ để được khẳng định là một người trung thành.Và rồi điều này làm tôi nghĩ đến những lời thề trung thành. Lễ hội nổi tiếng nhất nước ta về những lời thề chí công - hội Minh Thề ở Kiến Thụy - thật ra được tổ chức ở chính đền thờ của Thái hoàng Thái hậu Vũ Thị Ngọc Toản, vợ của Mạc Đăng Dung. Chính bà đã khởi xướng hội Minh thề. Một gia đình mà lòng trung thành của họ đã gây tranh cãi suốt 500 năm lại là những người khởi xướng ra một hội thề.Cái hội thề ấy bây giờ đã nổi tiếng, và cứ đến mỗi mùa lễ hội, nhiều người lại đặt câu hỏi, rằng tại sao ở hội Minh thề, chỉ thấy dân thề mà quan không thề? Rất khó trả lời. Người ta hay nói đùa rằng lễ hội Minh thề là lễ hội duy nhất ở Việt Nam không có xe biển xanh. Tôi không quan tâm nhiều đến điều đó, nhưng tôi nhận ra, cái thắc mắc ấy khẳng định người dân vẫn coi trọng những lời thề.Ý nghĩa của những lời thề không phải chỉ đến sau khi nó đã được thực hiện, tức là căn cứ vào kết quả. Theo tôi, lời thề có ý nghĩa độc lập - một ý nghĩa biểu tượng.Hành động mang tính biểu tượng, giống như khi chúng ta đều xúc động với hình ảnh những tuyển thủ quốc gia đặt tay lên lá cờ nhỏ trên ngực và hát quốc ca, hay hình ảnh gần 500 đại biểu Quốc hội cùng hát quốc ca trong ngày khai mạc nghị trường. Cái khoảnh khắc lời hát quốc ca vang lên, dù trong phòng kín hay một quảng trường, cũng như lời thề khi được nói ra, nó lan tỏa một tinh thần, một niềm tin, cho cả những người chứng kiến.Chúng ta vừa chứng kiến lễ tuyên thệ của các vị lãnh đạo cao nhất: “Thề trung thành với Tổ quốc, với Nhân dân, với Hiến pháp”. Bản thân khi lời thề ấy được nói ra, trước toàn dân, nó đã mang một sức nặng, một sự khích lệ nhân tâm không thể đo đếm.Nhiều người cho rằng, đây là lần đầu tiên, ta được chứng kiến các lãnh đạo nhà nước tuyên thệ. Nhưng tôi cho rằng, đây chỉ là sự tái lập.Gọi là “tái lập”, bởi từ Hai Bà Trưng “một xin rửa nhục quốc thù”, đến Hội thề Đông Quan của Lê Thái Tổ, cho đến lời tuyên thệ thay mặt cho toàn bộ Chính phủ kháng chiến Việt Nam Cộng hòa của chủ tịch Hồ Chí Minh tháng 3/1945 - tức là trước khi nước ta độc lập - tuyên thệ đã là một truyền thống.Sẽ còn nhiều bộn bề đang chờ đợi các vị lãnh đạo. Sẽ cần nhiều công sức của các vị để hoàn thành lời thề.Và lịch sử thì luôn công bằng.Đức Hoàng Loi the có giá trị thật sự với người có lòng tự trọng còn với những người không có lòng tự trọng thì đó cũng chỉ như những lời nói gió bay . Tôi thích lời thề không tơ hào cái kim sợi chỉ của dân và từ chức ngay khi không trọn câu thề. Những câu khác tôi phó thừơng dân cũng thề được Lịch sử thì luôn công bằng... Rất thích cái câu kết của tác giả. Vâng đúng như bạn nói, chúng ta chỉ tái lập lời thề của các nhà lãnh đạo của đất nước. Tiền nhân đi trước đã làm nhiều rồi. Công việc của khóa mới thật bề bộn, nào là hạn hán, mưa đá, thực phẩm bẩn, cướp giật, ....đến chủ quyền quốc gia... nhưng mong rằng các vị lãnh đạo vì lời thề, vì nhân dân hãy làm tròn trách nhiệm của mình. Thích những bài viết của anh, chúc anh khỏe và luôn vui. Cảm ơn Đức Hoàng với bài viết sâu sắc với tính tư tưởng rất cao. Đúng lịch sử luôn công bằng. Hay quá, lịch sử luôn công bằng và thông minh. Không ai có thể mị lịch sử để trị được cả. bài viết rất hay, chỉ mong rằng những trang sử được ghi thật khách quan,chân thật, trong sáng. Lời thề rất thiêng liêng. Lãnh đạo đất nước nói lời thề cũng là thay mặt mọi người cùng thề vì vậy phải thề thật và làm thật . Lịch sử công bằng phán xét. Công nhận thấy anh này nhỏ mà có võ thật Đức Hoàng, anh là ai mà sắc vậy. bài viết quá tuyệt vời và ý nghĩa! lời thề là rất tốt song thực hiện lời thề mới là điều quyết định thành công của lời thề. nhà báo số 1 Việt Nam là đây Thay vì lời tuyên thệ chung chung, thì yêu cầu phải hứa làm được những việc gì, và nếu hứa mà làm không được thì phải nghỉ cho người khác làm. Mong rằng lễ hội Minh ThềTừ xa vọng lại mang về tâm linhMong rằng đất nước của mìnhKhông còn tụt hậu văn minh nước nhàLời thề xưa của ông chaVẫn còn vang vọng gần xa núi đồiMuốn tiến lên kịp bằng ngườiKhông còn tham nhũng,không lười việc côngHãy xem các nước tây đôngCó nơi nào có nợ công ngút trờiHãy xem bộ máy khắp nơiNơi nào tinh gọn ta thời học ngayKinh tế ta đổi ta thayĐể cho đất nước mỗi ngày thêm xuân!
Quyền lựa chọn ‘không trả phí’ Dân không chịu đi cầu mới vì với họ mức phí 35.000 đồng mỗi lượt xe dưới 12 chỗ là quá cao. Những cuộc phản đối như vậy không chỉ xảy ra ở Phú Thọ. Trước đó, xung đột giữa một bên là người dân, một bên là chính quyền và các chủ đầu tư đã diễn ra ở Hòa Bình, Quảng Bình...Sự việc này khiến tôi nhớ đến câu chuyện hồi còn đi học. Năm 1998, chúng tôi tham dự khoá học "Quản trị kinh doanh cao cấp", dành cho các doanh nhân Việt Nam, tại Đại học Dartmouth - Mỹ. Lớp học được chia thành nhiều nhóm. Mỗi nhóm phải xây dựng bản kế hoạch kinh doanh chi tiết cho một dự án kêu gọi đầu tư và phải bảo vệ nó trước một hội đồng đầu tư nghiêm túc, bao gồm những chuyên gia của các quỹ đầu tư Mỹ và các giáo sư Đại học Dartmouth.Anh bạn tôi là lãnh đạo một công ty của Bộ Giao thông. Nhóm của anh chọn đề tài là một dự án BOT mà công ty anh đang chuẩn bị thực hiện. Vì đề tài của nhóm anh xuất phát từ một dự án thật, nên bản kế hoạch kinh doanh rất chỉn chu, vượt trội so với những nhóm còn lại. Tuy nhiên, nhóm của anh đã bất ngờ bị hội đồng đầu tư đánh rớt, trong khi các nhóm khác đều đạt điểm cao.Nguyên nhân xuất phát từ đoạn đối thoại sau đây:- Theo bản đồ, con đường từ A đến B, mà các anh dự kiến xây dựng theo hình thức BOT, là đường độc đạo?- Vâng.- Người dân địa phương có thể đi từ A đến B bằng đường khác không?- Không. Họ sẽ đi trên đường chúng tôi xây dựng lại.- Và họ phải trả phí?- Vâng.- Họ có được hỏi ý kiến và chấp thuận không?- Chúng tôi nghĩ là con đường sẽ mang lại lợi ích cho mọi người, nên không hỏi.Chỉ đơn giản thế thôi. Rồi bị đánh rớt.Nhưng sau đó, phải mất khá nhiều thời gian, các giáo sư Mỹ mới giải thích cho các lãnh đạo ngành giao thông Việt Nam hiểu được rằng, "thu phí" không thể là sự hiển nhiên và bắt buộc. Người dân phải có quyền lựa chọn "không trả phí". Nếu họ muốn, không trả phí, như trước kia, thì phải có đường cho họ đi. Vì thế, bạn không thể biến một con đường độc đạo, từ không thu phí, thành đường có thu phí, mà không có sự đồng thuận của người dân địa phương.Buổi học để lại cho tôi một ấn tượng mạnh: Một dự án, dù chỉ là giả lập trong nhà trường, cũng không có quyền vi phạm đến lợi ích của người dân.Hoàng Minh Châu Bài viết rất hay. Nếu chỉ có duy nhất một con đường, mọi người đi qua đều phải đóng tiền thì khác gì sơn tặc và thủy khấu? Thấp cổ bé họng phản ánh với ai để được nghe đây, người nghe thì không giúp được dân, người giúp được dân thì không thèm nghe. Không chỉ ở Mỹ, mà các nước văn minh đều thế cả, chỉ có một số địa phương nước ta mới có cái kiểu như vậy. Nói thì hơi quá đáng, nhưng bản chất của việc không cho người dân có quyền lựa chọn dịch vụ như thế này chẳng khác gì một số quán ăn trên đường quốc lộ lùa hành khách vào ăn ở quán mình. Đơn giản, dễ hiểu bác Châu ạ!Bác diễn giải "độc đáo" với các dự án BOT trên con đường "độc đạo". Chính xác. Thu bất cứ thứ gì từ dân (mà ở đây là tiền phí) cũng phải đươc sự chấp nhận từ dân chứ. Bài viết nói hộ nhiều người. Cám ơn tác giả. QUYỀN LỰA CHỌN KHÔNG TRẢ PHÍAi sinh ra những con đườngĐể cho hàng hóa thông thương mọi miềnKhông cần trả phí ưu tiênNgười đi qua lại là quyền người điDân ta đâu có ngu xiĐi đường trả phí vu vi ngút trờiĐấy là những chuyện dở hơiMau mau dẹp hết kẻo thời loạn to! Quá hay, cám ơn Bác Châu "Lấy dân làm gốc"Đã là gốc của cây thì phải cõng tất cả những gì bên trên nó, dù là hoa thơm trái ngọt hay cành mục, quả sâu... Tiền thuế của dân đóng không làm đường cho dân đi,lại bắt đi đường phải trả tiền.Sự dã man ,vô lý này tồn tại đến bao giờ? Làm gì thì làm phải có sự tham gia va đóng góp ý kiến của người dân chứ !!! Thời buổi hiện đại hoá rồi mấy bác ơi. ..... Bài học của bạn thật hay. Con đường đã có từ xưa tới nay rồi . muốn làm BOT thu phí thì làm con đường mới hoàn toàn đi. Ví dụ đường Cầu rẽ Ninh bình là hợp lý. Còn đường Pháp vân Cầu rẽ là bất hợp lý ,đường Pháp vân cầu rẽ vốn là đường cao tốc từ trước không thu phí giờ chỉ là nâng cấp,sửa chửa một chút thế là thu phí. Quá vô lý. Do VN đã quen với việc buộc dân phải đi trên con đường duy nhất để thu phí nên cán bộ xem là việc đương nhiên! Tôi sống ở Pháp gần 30 năm, đi nhiều nơi vào dịp hè. Có nhận xét sau : - Đường cao tốc ( Pháp gọi là auto route ) ởđậy đều thu phí, chỉ trừ đường cao tốc độc đạo thì miễn phí dù tốt và có đầy đủ phục vụ như các đường có thu phí. Đơn giản là vì nếu bạn không muốn trả thêm phí đường cao tốc, thì không còn đường nào song hành đến điểm đến của bạn để bạn xử dụng. Do vậy đơạn đường độc đạo này miễn phí hoàn toàn cho người xử dụng. Phí bảo hành cho đơạn đường trên sẽ được Hội Đồng vùng chi trả thông qua thuề các loại đã thu..Còn ở Hạc Trì, người ta bịt cầu cũ lại để thu phí qua cầu mới, luật VN cho phép làm như vậy hay sao ?
Khi châu Âu hoang mang Thế rồi, khi sự xúc động dịu xuống, ông nói với tôi, giọng lạc đi: "Không, chúng tôi không thể sợ hãi chúng. Chúng tôi không thể dựng lên các bức tường, núp phía sau chúng, tự vệ trước những nỗi lo lắng về một cái chết không biết lúc nào sẽ đổ xuống đầu"."Chúng tôi" ở đây không chỉ là những người Italy, như Alessandro, mà là châu Âu và một nền văn minh, một phong cách và giá trị sống, một bề dày lịch sử và văn hóa lâu đời có hàng nghìn năm. Đối với Alessandro, ông già trí thức đã 70 tuổi đang ngồi với tôi trong cái quán cà phê đông đúc ở ngoại ô Rome này, những gì đã xảy ra ở Brussels và ở Paris là cú sốc lớn.Tôi biết, Alessandro và nhiều người châu Âu khác đã khóc trong những ngày này, cũng như đã khóc sau khi Paris bị tấn công hai lần trong năm ngoái, không phải vì sợ hãi. Họ khóc cho những giá trị mà châu Âu từng được cho là cái nôi sinh thành và khai sáng và là chuẩn mực của thế giới văn minh trong nhiều thế kỷ qua. Rất nhiều, từ những tuyên ngôn về bác ái, những thành tựu khai sáng, từ tự do ngôn luận; tự do tôn giáo, với sự bao dung về tôn giáo ở một số nước, cho đến tự do đi lại giữa một khối các quốc gia hàng xóm của nhau - Hiệp ước Schengen, ý tưởng mới nhất của châu Âu. Tất cả đều đã bị tấn công. Rất nhiều máu đã đổ.Khi những cuộc chiến tranh và xung đột hoặc bùng lên hoặc lan rộng ở khắp nơi, từ Trung Đông cho đến châu Phi, bỗng nhiên châu Âu bị bao vây bởi sự bất ổn, trong khi bản thân châu lục ấy đã hứng chịu biết bao vấn đề, từ khủng hoảng kinh tế, khủng hoảng nợ công, khủng hoảng nợ của Hy Lạp cho đến cuộc khủng hoảng bây giờ mang tên "di cư", với hơn một triệu người đã rồng rắn từ châu Phi và Trung Đông tới châu Âu. Hàng triệu người khác cũng sẵn sàng xô đổ các biên giới về tự nhiên và các hàng rào dây thép gai, các trạm kiểm soát mà các quốc gia dựng lên để ngăn cản họ. Tất cả hướng về châu Âu để ít ra có thêm một chút hy vọng sống. Nhưng liệu châu Âu có sẵn sàng mở cửa cho họ nữa không? "Không hề thiếu chỗ trong nhà và trong tim chúng tôi", Alessandro nói. "Nhưng châu Âu phải chọn lọc, để không cho những kẻ khủng bố bước vào".Nhưng Alessandro và nhiều người ở châu Âu này hiểu rằng, điều đó không đơn giản. Và nữa, những cuộc khủng bố ở Pháp và Bỉ được thực hiện bởi một hệ thống những kẻ đã được sinh ra, lớn lên, trưởng thành trong xã hội và cuộc sống ở châu Âu, hiểu một cách rành rẽ những vấn đề, những góc phố, nền văn hóa, ngôn ngữ ở nơi chúng sống và mang quốc tịch. Chúng không đến từ bên ngoài. Chúng đến từ bên trong. Châu Âu như bị phản bội bởi một thế hệ những người nhập cư mà họ đã tiếp nhận rất nhiều năm về trước. Họ hoang mang vì không hiểu điều gì đã đẩy các thanh niên ấy chối bỏ nền văn minh ở đất nước đã cưu mang cha mẹ và bản thân họ, đẩy mình vào con đường chết cho một lý tưởng cực đoan, kéo theo biết bao cái chết khác của người vô tội, và gieo rắc những nỗi nghi kị cho bao người đang sống.Chỉ cần liếc mắt một chút, qua quán cà phê mà tôi và Alessandro đang ngồi là những quán kebab, những tiệm bánh ngọt và rau quả mà người Maroc và Tunisia làm chủ. Xa chút nữa là những tiệm rửa xe và chăm sóc ôtô cũng với những người làm công Bắc Phi. Alessandro bảo, ông biết nhiều trong số họ đến từ đâu, có quá khứ như thế nào và trong bao năm qua, họ đã sống ra sao với người dân khu này, nhưng khi những cuộc tấn công khủng bố nổ ra ở châu Âu, có một bầu không khí ảm đạm đã làm lạnh các mối quan hệ giữa những người Italy chính gốc và những người nhập cư. Sự chia rẽ và ngờ vực giữa những người Công giáo và Hồi giáo đã tăng lên do nỗi sợ hãi rằng, liệu có ai trong số những người Bắc Phi có giấy tờ nhập cư hợp pháp ở Italy kia một ngày nào đó sẽ cho nổ tung giữa trung tâm Rome. Cộng đồng Hồi giáo ở đây đã nhiều lần tuyên bố họ chống lại mọi hành động khủng bố và họ khẳng định mục tiêu quan trọng của cộng đồng là hòa nhập vào cuộc sống ở mảnh đất này. Nhưng khoảng cách giữa họ với người bản địa dường như đang rộng thêm ra, bởi dù những người Hồi giáo đó sống tốt mấy đi chăng nữa, vẫn luôn tồn tại một sự nghi kị theo nhiều dạng thức với họ.Cách nơi chúng tôi ngồi chỉ hai cây số, tại khu Tor Sapienza nằm ở rìa thành phố, vài tháng trước, những cuộc va chạm giữa cảnh sát và người dân khu phố, vốn bị lực lượng cực hữu và phát xít mới kích động, đã nổ ra sau khi người dân không chấp nhận một tòa nhà bỏ hoang ở nơi này được thành phố biến thành trung tâm tiếp nhận người tị nạn. Căng thẳng bùng nổ sau khi một cô gái đi dạo tại đây bị một kẻ lạ mặt tấn công. Không ai biết hắn là ai, nhưng người ta nhanh chóng đổ tội cho người nhập cư. Những cuộc tấn công chống người nhập cư cũng diễn ra ở một vài nơi khác của Rome như những đốm lửa nhỏ đang loang ra, trong hoàn cảnh những cuộc thăm dò dư luận cho thấy, người dân không chỉ càng tăng mối lo về việc bị khủng bố, mà còn sợ rằng, văn hóa và tôn giáo của họ bị tổn hại một khi khủng hoảng di cư không được giải quyết.Như Alessandro, họ sợ các giá trị phương Tây bị giày xéo bởi những người khác tôn giáo và văn hóa. Họ cũng không hiểu tại sao các giá trị lớn lao ấy bị từ chối một cách phũ phàng và bị tấn công. Và như thế, các cánh cửa châu Âu dần dần khép lại với dòng người tị nạn, và những khối thuốc nổ khác trong lòng Lục địa già sẽ chỉ chực chờ một lúc nào đấy sẽ bùng lên, sau khi bọn khủng bố làm xong phận sự của chúng: gieo rắc nỗi ngờ vực, dựng lên các bức tường vô hình giữa các cộng đồng tôn giáo và giữa người bản địa với người nhập cư.Ông già Alessandro nói với tôi rằng: "Chúng tôi phải chống lại những kẻ khủng bố và cả nỗi sợ hãi. Chúng tôi có những giá trị cần phải bảo vệ và tìm cách nhân rộng lên".Trương Anh Ngọc Cuối cùng thì những dự đoán về châu âu của nhà tiên tri vanga đã dần dần thành sự thật rồi. Đói nghèo cùng quẫn di cưChiến tranh sắc tộc hận thù do đâuVề miền đất hứa trời âuLắng lo nỗi sợ buồn sầu triền miênDân tình muốn sống bình yênHòa bình hạnh phúc mọi miền vui caMong sao khắp chốn gần xaNgười dân no ấm mọi nhà bình an... Chống lại - Bảo vệ - Nhân rộng lên => rất ý nghĩa. Châu Âu bị phản bội hay nói một cách chính xác hơn là người Bỉ bị phản bội. Người Bỉ chăm chỉ đi làm và đóng thuế vào quĩ an sinh . Những tên khủng bố sinh ra và lớn lên nhờ vào những đồng tiền của người Bỉ . Vậy mà chúng đã giết những người cưu mang chúng , cưu mang cả dòng họ và một phần dân tộc chúng . Thật đáng căm phẫn ! Nếu 1 cơ sở hạt nhân ở Châu Âu bị tấn công, Vanga đã nói chính xác. chào mừng a Anh Ngọc đến với chuyên mục này. Những bài viết của a trên báo thethaovanhoa.vn rất ấn tượng và nhân văn Tất cả do dầu mỏ thôi. Tất cả là do "lòng tham con người" mà ra. Nhỏ tham nhỏ, lớn tham lớn, các nước chỉ sống bằng khai thác các mỏ dầu (vàng đen) lớn nhật nhì thế giới thì họ tranh giành quyền lực thống trị các mỏ dầu này và từ từ....dẫn đến các hệ lụy đến hôm nay.... Thực sự là cả thế giới đang bao trùm bở sợ hãi , Chiến tranh , bom rơi đạn lạc ở trung đông, ucraina, châu phi, ô nhiễm đói nghèo,thế giới nóng lên, thiên tai , kinh tế , việc làm , tội phạm , khủng bố trên khắp nơi. Bài toán chung là tất cả chưa ngồi lai được với nhau để xây dựng thế giới tốt và đẹp, hành xử theo đạo lý phù hợp, cuối cùng cũng vì lợi ích của cá nhân, của dân tộc, của khu vực, tôn giáo để xảy ra những hậu quả đau lòng- Không thể thoải mái mà sống Một thế giới bất ổn vì hãy còn bất công thì không có ốc đảo "văn minh"nào ra ngoài quy luật được. Tất cả do hận thù kito giáo và hồi giáo, những gì khi xưa ki tô giáo đã làm giờ phải chịu báo ứng khi hồi giáo làm lại. Tôi không hiểu những người có những tu tưởng coi cuộc sống ở nước ngoài là miền đất hứa, nhưng đó là những suy nghĩ, tham vọng không thể có tương lai... Và chúng mình những bất ổn ở Châu Âu thì thấy rõ.... Không có ở đâu bằng quê hương mình.... Các giá trị của châu âu là đỉnh. Khong nho họ liệu hôm nay chúng ta có được đi máy bay. Tàu thuyền... Và bao nhiêu thứ khác nữa..
Tượng đài của lòng dân Pho tượng nguyên vẹn không tỳ vết này được dựng bằng 2.500 bảng tiền quyên góp của nhân dân vào năm 1904. Bức tượng được thiết kế và đúc từ Anh quốc, giá 1.600 bảng khi đó. Bệ được làm bằng đá hoa cương lấy trong vùng.Tôi gọi những tượng đài được xây dựng bằng tiền đóng góp và tình cảm của dân chúng là những tượng đài của lòng dân. Hàng năm vào ngày kỷ niệm quân đội Australia, quân nhân tại ngũ, cựu chiến binh nắm tay con, cháu mình diễu hành theo tiếng quân nhạc trên phố này, như một truyền thống bất di bất dịch tưởng nhớ người ngã xuống trong tất cả các cuộc chiến tranh, khi “tất cả mọi người đều bình đẳng khi chết”.Những tượng đài của lòng dân có khắp nơi. Tượng Thần Tự do ở New York, một công trình kiến trúc và điêu khắc rất nổi tiếng được khánh thành năm 1886. Tượng cao 48m, là quà tặng của nhân dân Pháp cho thành phố New York nhân dịp 100 năm ngày nước Mỹ ra đời. Phần bệ cao hơn 40m lại không được tặng. Quốc hội Mỹ không duyệt ngân sách cho những việc như thế này. Trong tình huống khó khăn đó Nhà xuất bản Joseph Pulitzer đã kêu gọi dân chúng đóng góp. Hơn 120.000 người đã tham gia, bình quân mỗi người góp 84 cent và pho tượng đã được dựng lên. Đó là ý muốn, là giá trị tinh thần của nhân dân Mỹ.Không thể không nhắc đến một tượng đài nổi tiếng khác - tượng chúa Ky Tô Cứu Thế ở Rio de Janeiro, Brazil. Bức tượng chúa giang rộng cánh tay là biểu tượng của hòa bình, được khánh thành năm 1931 sau 10 năm xây dựng từ quyên góp của tín đồ cơ đốc giáo ở Brazil. Chi phí lúc đó là 2.500 USD, tương đương với 3,3 triệu USD hiện nay. Người Brazil và đặc biệt là người Rio de Janeiro tự hào về biểu tượng văn hóa của mình, một tác phẩm nghệ thuật được các nhà thiết kế và điêu khắc nổi tiếng thế giới thực hiện. Bức tượng hấp dẫn khách du lịch và gần gũi với người dân để họ có thể tổ chức đám cưới trong nhà thờ cạnh đó.Khi tìm kiếm các tượng đài ở Việt Nam, tôi gặp tượng đài Bà mẹ Việt Nam Anh hùng ở Quảng Nam. Khu tưởng niệm này do nhà nước Việt Nam đầu tư, xây dựng trong 8 năm, từ 2007 đến 2015. Vốn đầu tư ban đầu là 120 tỷ VNĐ và kết thúc chi phí theo báo chí là 411 tỷ VND (tương đương với 20 triệu USD). Tượng mẹ Suốt ở Quảng Bình, mẹ Nhu ở Đà Nẵng có quy mô nhỏ hơn. Mẹ Việt Nam thì không ai có thể sánh được về sự hy sinh và chịu đựng. Không chỉ có mẹ Thứ, mẹ Suốt, mẹ Nhu mà còn hàng triệu các bà mẹ khác đã mất con trai con gái của mình cho chiến tranh, đã thầm lặng gánh trên vai gầy mọi việc còn lại của hậu phương. Việc xây tượng đài hay một khu lưu niệm nào đó để tưởng nhớ họ, theo tôi, là việc đáng làm. Nhưng điều đáng bàn và thường vấp phải tranh cãi nhiều nhất là làm như thế nào và với quy mô ra sao.Có lẽ chính phủ các nước kể trên không phải không có tiền để xây tượng đài. Nhưng trách nhiệm trước nhất của chính phủ là chăm lo việc làm, giáo dục và sức khỏe cho dân.Chúng ta thừa nhiều tượng đài gây lãng phí nhưng dường như vẫn thiếu những tượng đài của lòng dân. Chẳng hạn, cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc - chưa một công trình nào được dựng lên để tưởng nhớ những người đã hy sinh. Nếu chính quyền hoặc một tổ chức nào đó đứng ra huy động người dân đóng góp để xây dựng tượng đài tưởng niệm họ, tôi tin, sẽ nhiều người ủng hộ.Hãy để dân chọn thứ họ muốn dựng tượng. Bởi chỉ có những tượng đài của lòng dân mới tồn tại trường cửu.Nguyễn Thị Nhuận "Hãy để dân chọn thứ họ muốn dựng tượng. Bởi chỉ có những tượng đài của lòng dân mới tồn tại trường cửu." tượng đài làm gì trong khi có mẹ ở Củ Chi khi có bí thư đến thăm mới được sửa nhà chừng 80 triệu , còn có những người khác, cũng vất vả nuôi con, đóng góp thầm lặng cho xã hội thì sống lây lất không ai quan tâm..Mà có tượng 20 triệu đô thì xin viện trợ nước ngoài làm gì..vì chính họ cũng chả có tượng nào 20 triệu đô lấy từ tiền thuế của dân cả! Cam on tac gia! Toi cung cung dong tinh voi tac gia. Xin dong gop mot vien gach! Tôi mất người cậu ruột trong cuộc chiến tranh này và bây giờ vẫn chưa tìm được haii cốt. Khi đó tôi năm tuổi và được cậu cho một quả "chứng gà" trước khi đi, ăn xong mang hạt đi chồng để đợi ngày cậu về (cây mới chết cách đây chục năm)... vậy mà... Giờ tìm cậu là nỗi đau đáu của gia đình tôi nên nếu có một tượng đài, một khu tưởng niệm mà cần quyên góp kinh phí thì tôi sẵn sàng ủng hộ và đóng góp..! Ở ta, cứ có công trình là có "hoa hồng", ai được hưởng hoa hồng đó ?. Hoàn toàn đồng ý với tác giả. Chỉ có tượng đài trong lòng dân mới trường tồn mãi mãi.Vinh Nguyen tôi chưa bao giờ đến ngắm tượng đài khi biết quá lãng phí và cũng không có ý định sẽ đến! Khi chiến tranh biên giới phía bắc nổ ra,lúc đó tôi mới có 7 tuổi nhưng đã hát vang:"tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới,gọi toàn dân ta vào cuộc chiến đấu mới.quân xâm lược bành trướng dã man đã giày xéo mảnh đất tiền phương.lửa đã cháy và máu đã đổ trên khắp dải biên cương..." "Trăm năm bia đá cũng mònNgàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ"Nhưng bia miệng chỉ thờ ơChỉ có bia đá mới nhờ được thôi! Cái thiếu nhất của những ngừơi cầm quyền bây giờ là cái tâm, chứ quyền hành đều đủ tượng đài của lòng dân thì !!! không mang lại "hoa hồng và tiệc rượn khánh thành...".cho một số người nên ở VN làm sao có?! Chuẩn quá! Chị đã nói hộ rất nhiều người. Bởi vì có nhiều kẻ luôn nhắm vào túi tiền ngân sách dưới chiêu bài tâm linh, tưởng nhớ, ghi công, ghi ân, thậm chí là cứu trợ mà cấp quản lý ngân sách lại hình như ko biết. Tụi con xây tượng đài cho mẹ hay xây danh vọngcho tui con? Dong y voi tac gia tuong nho bang ca tam long con hon xay may cai tuong chang ra chi con ton tien dan Tôi ủng hộ và sẽ góp tiền xây dựng tượng đài về chiến tranh biên giới phía Bắc.
Lắng nghe dân Thế nhưng tiền không phải mua được mọi thứ. Khi hoàng gia Arab Saudi muốn đóng cửa một phần bãi biển Riviera ở Vallauris, Pháp vào giữa năm ngoái để nghỉ mát, gần 200 nghìn người dân địa phương đã ký đơn phản đối, cho rằng việc này vi phạm quyền tiếp cận không gian công cộng.“Chúng tôi hiểu lý do an ninh và lợi ích quốc gia, nhưng không ai được phép tự đặt mình cao hơn luật pháp,” thị trưởng thị trấn Vallauris viết. Vua Salman sau đó phải cắt ngắn kỳ nghỉ ở Pháp và chuyển sang Morocco, nơi quyền lực của ông được “lắng nghe” hơn. Một xã hội dân chủ luôn có những nguyên tắc bất di bất dịch mà không một sức mạnh nào có thể lay chuyển. Một trong những nguyên tắc đó là phải lắng nghe và tôn trọng ý kiến của người dân.Tôi nhớ lại câu chuyện này khi gần đây xảy ra tranh cãi giữa các ngư dân Sầm Sơn với chính quyền về việc quy hoạch không gian biển. Trong khi tỉnh Thanh Hoá muốn cải tạo bãi biển để thu hút khách du lịch, người dân địa phương lại không đồng tình bởi dự án sẽ xoá bỏ bãi đậu thuyền, xoá sổ nghề đi biển truyền thống.Do đối thoại không có kết quả, người dân tập trung trước trụ sở UBND Tỉnh để thể hiện sự bức xúc. Công an tỉnh Thanh Hoá đã khởi tố vụ án “tụ tập đông người gây mất trật tự công cộng”.Theo tôi, sự cố này có lẽ đã có thể phòng tránh để không xảy ra căng thẳng giữa chính quyền và ngư dân.Cải tạo bãi biển vì mục đích kinh tế là cần thiết, bởi điều này sẽ đem lại lợi ích lớn cho cả xã hội. Việc giao cho các công ty tư nhân thực hiện cũng phù hợp với định hướng xây dựng nhà nước “kiến tạo phát triển” do chính phủ đề ra trong giai đoạn mới. Tuy nhiên, một chủ trương đúng phải đi kèm với cách thực hiện đúng. Sẽ khó để tạo ra sự đồng thuận giữa người dân nếu họ không được biết đến và tham gia thảo luận về tương lai của chính mình, mà nguyên nhân là do "tiến độ dự án gấp", như giải thích của ông chủ tịch thị xã Sầm Sơn.Việc di dời bãi đậu thuyền của ngư dân, dù cần thiết, cũng nên được thực hiện từng bước và cẩn trọng, tránh ảnh hưởng đến hoạt động kinh tế của ngư dân. Điều này càng quan trọng hơn trong bối cảnh nghề cá đang được nhà nước chú trọng phát triển, bởi vai trò không thể đo đếm được trong việc góp phần gìn giữ chủ quyền biển quốc gia.Hơn nữa, phương án giữ lại một phần bãi biển cho nghề cá, theo tôi, cũng có mặt tích cực. Điều này sẽ tạo ra không gian cho mảng du lịch văn hoá, tìm hiểu nghề đi biển truyền thống, tăng thêm chiều sâu cho du lịch tỉnh Thanh Hoá. Đây là cách làm đã được một số địa phương thực hiện hiệu quả như Quảng Ninh và Khánh Hoà.Thế nhưng, ở Thanh Hóa, việc thảo luận với người dân, cả trực tiếp lẫn gián tiếp, đều chưa được thực hiện một cách tốt nhất. Những cuộc đối thoại trực tiếp với ngư dân được tiến hành khi việc đã rồi và không mang lại kết quả, trong khi những cơ quan đại diện là Mặt trận Tổ quốc và các tổ chức quần chúng hoặc là tham gia quá muộn, hoặc là chưa có vai trò gì trong việc giải quyết mâu thuẫn.Cân bằng giữa lợi ích kinh tế và mưu sinh của người dân trong việc sử dụng đất đai là vấn đề rất nhạy cảm, dễ gây ra tổn thương lớn về niềm tin xã hội nếu không được làm nghiêm túc. Bài học gần đây nhất là vụ tranh chấp giữa chính quyền huyện Tiên Lãng và ông Đoàn Văn Vươn, khiến cho một bên mất uy tín, một bên rơi vào cảnh tù tội.Ông Vươn sau khi được đặc xá vào năm ngoái, tiếp tục theo đuổi nghề nông và vừa rồi đã mang sản phẩm của mình lên Hà Nội để tiếp thị. Ông nói, là nông dân, ông chỉ muốn làm giàu chính đáng trên mảnh đất quê hương mình.Những ngư dân đang đứng ngoài trụ sở UBND tỉnh Thanh Hoá cũng vậy. Họ chỉ cần được yên ổn làm ăn, không ai muốn rơi vào thế đối đầu với chính quyền.Vì vậy, tôi tin rằng, người dân và chính quyền sẽ tìm ra được những giải pháp hợp tình hợp lý, làm hài lòng cho cả hai bên nếu những kênh đối thoại được sử dụng và duy trì hiệu quả. Giao tiếp liên tục là cách duy nhất để tạo ra những van “xả áp” khi hai bên chưa tìm được tiếng nói chung.Nguyễn Khắc Giang "Họ chỉ muốn được yên ổn làm ăn, không ai muốn rơi vào thế đối đầu với chính quyền". Cảm ơn anh Giang. Đẩy thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân, chung quy lại thì ai cũng là dân, Vấn đề cốt lõi là môi trường, sự an bình, công bằng, hợp lòng dân. Quan điểm muôn đời vẫn phải là dân làm gốc. Một xã hội dân chủ sẻ không có chuyện này xảy ra, quan chức vẫn cho mình cái quyền đứng trên pháp luật. Tác giả Nguyễn Khắc Giang viết sâu sắc và rất thực tế, mong rằng những người có trách nhiệm đọc được bài viết này để người dân không phải đối đầu với chính quyền, cảm ơn anh. Rằng hay thì thật là hay, Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào Bài viết hay quá. Chính quyền phải biết lắng nghe, phải tạo điều kiện cho người dân. Ai lại đi úp chén cơm của họ. "Điều này càng quan trọng hơn trong bối cảnh nghề cá đang được nhà nước chú trọng phát triển bởi vai trò không thể đo đếm được trong việc góp phần gìn giữ chủ quyền biển quốc gia", xin cảm ơn tác giả đã nói hộ ngư dân. LẮNG NGHE DÂNNgười dân đâu muốn đối đầuChỉ mong cuộc sống bền lâu xóm làngChỉ vì quyết định trên mangKhông còn đường xuống biển vàng xứ ThanhLo cơm con cháu học hànhNgười dân đã vội vi hành lên trênMong sao biển giữ lấy nềnCho dân chài lưới sống trên biển vàngĐấy là ý nguyện dân mangCơ quan các cấp vội vàng lắng ngheĐể cho biển lại đầy gheGiọng hò xứ quảng câu vè lại vang! Bài viết rất ý nghĩa. THIẾT THỰC qua đó mới thấy rằng vai trò của các cơ quan dân cử như HĐND, đoàn đại biểu QH, MTTQ, đoàn TN, Phụ nữ, hội Nông dân .... quá là kém. Họ chỉ là các bù nhìn thôi chứ không có tác dụng gì với người dân cả. Họ không dám bảo vệ người dân, kể cả khi dân tụ tập phản đối ầm ầm mà họ đều mất hút. hãy có biện pháp ngay với những tổ chức này không chỉ hại cơm thôi Thay đổi để tốt hơn là đúng nhưng đối tượng được hướng tới là ai? Ngư dân hay quan chức địa phương? Lợi nhuận trước mắt khi kí hợp đồng có thể nhìn thấy nhưng hệ quả để lại khi không còn công việc là vô cùng to lớn. Tôi còn biết. Mỗi hợp đồng với đối tác cán bộ được hưởng ưu đãi không ít. Đừng làm dân khổ thêm nữa... Phải chăng lãnh đạo của từng miền vùng đang vẽ ra đường lối đi ngược lại với lòng dân! Chính quyền mong muốn con voi, nhưng sức dân giờ chỉ như con kiến thì làm sao mà hợp lòng dân được Quan mà lạm quyền, lấy lý do vì sự phát triển của tỉnh, biết đâu có lợi ích của nhóm nào đó, coi thường lợi ích của dân thì thật là tệ. Người dân cũng muốn cơm no, áo ấm, nếu được thì họ cũng muốn ăn ngon mặc đẹp như các ngài. Sao cứ coi thường và bỏ mặc người dân cơ chứ Việc người dân "tự nhiên mất" bờ biển diễn ra lâu rồi. Sau vụ "Sầm Sơn Thanh Hóa" chắc chính quyền sẽ phải làm khác trước.
Chợ Trời Ai cũng biết Chợ Trời ở Hà Nội là nơi người ta có thể tìm thấy đủ mọi thứ thượng vàng hạ cám, đặc biệt là… phụ tùng xe ăn cắp, từ gương ôtô cho đến biển số. Tôi từng chứng kiến rất nhiều trường hợp người bị hại dễ dàng tìm lại đồ bị mất tại Chợ Trời, sau khi thực hiện hai thao tác: một là cung cấp cho chủ cửa hàng thời gian, địa điểm mình “gặp hạn” và hai là trả tiền “mua” lại món đồ. Quy trình vô cùng đơn giản ấy nói lên quyền lực ghê gớm của Chợ Trời. Nhưng sau bao năm cái chợ ấy vẫn hiên ngang tồn tại giữa thanh thiên bạch nhật ngay tại trung tâm Thủ đô, bất chấp thực tế ai cũng hiểu: nó kinh doanh hàng ăn cắp, ăn trộm.Chúng ta dường như đã quen và chấp nhận sự công khai của những thứ mà ai cũng biết rõ mười mươi là phạm pháp. Người dân không khó, thậm chí có thể chỉ ra đích danh những địa điểm, những nơi “có vấn đề”. Nhưng dường như nó lại vô hình trong con mắt nhà chức trách dù không nằm ngoài vùng kiểm soát của họ.Tôi cho rằng để xảy ra những câu chuyện tương tự như kiểu Chợ Trời không phải là lỗi, trách nhiệm của riêng ai, mà nó là một vòng tròn tội lỗi khép kín của cả xã hội. Với các cơ quan công quyền, ngay cả khi không đặt nghi vấn là liệu có tiêu cực hay không thì họ vẫn đương nhiên có lỗi. Vẫn biết là có rất nhiều khó khăn đối với lực lượng chức năng như nhân sự mỏng, phải xử lý dựa trên những chứng cứ quả tang… nhưng dù có đưa ra bất kỳ lý do gì thì rõ ràng họ vẫn chưa thực hiện tốt nhiệm vụ, trọng trách của mình.Tội của những người ăn cắp đã quá rõ ràng. Nhưng còn với những người bán hàng ở Chợ Trời, sai phạm của họ thậm chí còn lớn hơn cả những kẻ đạo tặc. Bởi họ là người biết rõ hơn ai khác việc mình làm là phạm pháp. Chắc chắn nếu đồ gian không thể tiêu thụ một cách dễ dàng, thì nạn trộm cắp cũng sẽ không bùng phát dữ dội đến thế.Tuy nhiên, đấy vẫn chưa phải là tất cả. Có thể chính tôi và bạn cũng không nằm ngoài cái vòng tròn tội lỗi ấy. Việc người bị mất đồ chẳng ngần ngại bỏ tiền ra chuộc lại món đồ của mình cũng là một hình thức tiếp tay cho cái xấu. Rồi sự bàng quan, thờ ơ của chúng ta (những người không liên quan trực tiếp) trước cái xấu cũng là một thứ tội lỗi khác. Tôi đã thấy có không ít người chia sẻ việc họ bị cướp giật giữa phố đông, nhưng khi tri hô lên thì chẳng được ai giúp đỡ. Phần lớn những lời kêu cứu ấy chỉ nhận lại được sự vô cảm của đám đông, như thể đấy chẳng phải việc của họ. Thế mới có chuyện những tên trộm ngang nhiên nhảy xuống bẻ gãy gương xe khi chiếc xe đang đỗ lại dừng đèn đỏ.Khi người ta chấp nhận thỏa hiệp với cái ác, cái xấu hoặc coi nó là điều bình thường thì đấy chính là điều kiện để chúng có thể lây lan và tiếp tục tha hóa con người. Và không ai dám đảm bảo, một lúc nào đấy những đồng tiền “bẩn” kiếm được từ những chỗ tương tự Chợ Trời không được dúi vào tay ai đó trong số chúng ta theo một cách không minh bạch và chính đáng để chạy chọt hoặc phục vụ một vụ việc mờ ám nhất định. Tất cả đều có thể xảy ra trong một cái vòng tròn tội lỗi với sự tham gia của cả người dân lẫn công chức.Trong bộ phim tài liệu nổi tiếng “Chuyện tử tế” của đạo diễn Trần Văn Thủy có một đoạn lời bình: “Tử tế có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức nó, đặt nó lên bàn thờ tổ tiên hay trên lễ đài của quốc gia. Bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có những nỗ lực tột bậc và chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn”.Và khi một đất nước bất lực, không thể giải quyết, quét sạch những thứ đơn giản như Chợ Trời chứ chưa nói những chuyện xấu xa và phức tạp hơn (là bất công, tiêu cực, tham nhũng) thì dường như vấn đề không còn chỉ là cái Chợ Trời, mà là cả sự tử tế của xã hội.Phan Tất Đức Chợ giời không chỉ buôn bán đồ ăn cắp bạn ạ. Nó có cả đồ cũ, đồ thanh lý, hàng mới lẫn lộn nên CA khó có thể dẹp toàn bộ. Cái cần làm là theo dõi và bắt đi tù bọn buôn đồ ăn cắp vài lần để cái giá của đồ ăn cắp tăng lên đồng thời mở cửa thị trường phụ tùng, linh kiện nhập khẩu, sx trong nước để ai cũng có thể tìm thấy đồ thay thế dễ dàng với giá rẻ thì tự nhiên sẽ hết ăn cắp vặt. Lúc trước xe oto nào cũng lo mất này mất kia nhưng tôi đi xe Kia morning, phụ tùng được nhập khẩu chính ngạch rẻ như phụ tùng xe máy. Bây giờ để xe thoải mái ngoài đường chả mất cái gì bao giờ đơn giản họ có ăn cắp bán cũng chả được bao nhiêu.Điều mình muốn nói ở đây là có nhiều cách xử lý cái xấu nhưng cách tốt nhất là từ gốc rễ của vấn đề. Phải tạo ra chính sách để người dân làm ăn lớn chứ không đi ăn cắp vặt hoặc buôn bán vặt. Chỉ có thể là ở Việt Nam, nơi mà cái xấu tồn tại như một sự hiển nhiên và người ta dễ dàng chấp nhận nó một cách bất lực Nhà chức trách hà nội quá kém cỏi.có mấy cái tệ nạn rõ mười mươi nhu ban ngày như.nạn chặt chém khi gửi xe,buôn bán công khai những đồ ăn cắp như ở chợ giời như vậy.mãi không giải quyết dứt điểm được.để người dân bất an kêu ca nhiều quá.tôi mong các anh làm việc quyết đoán và hiệu quả hơn nữa. Mỗi khi tôi tới chợ giờiĐấy là cái chợ dở hơi cõi lòngNhững người buôn bán thong dongHàng có nguồn gốc trong lòng được vuiNhưng hàng nguồn gốc dập vùiấy là phi pháp trộm chui ngăn hàngCó ông xe rất là sangGương vặt trọc lốc vội vàng ra muaHóa ra gương xịn không đùaCủa mình mới mất buổi trưa vừa rồiThôi thì không muốn lôi thôiBiết rằng trộm đó đang ngồi cạnh bênBuồn vì tồn tại bao niênKhông ai dám động vì tiền tối tămƯớc gì thượng đế về thămHàng mà ăn cắp không nằm ở đây! Chợ Giời tồn tại được là do nó đáp ứng được nhu cầu của xã hội. Trong Sài Gòn cũng có chợ Nhật Tảo tương tự như thế, ở Hải Phòng cũng có chợ Tam Bạc...Ở chợ Giời tôi có thể tìm được rất nhiều thứ mà rất khó tìm được ở chỗ khác mà giá lại rất rẻ, ví dụ một con ốc vít của cái đầu CD nội địa, 1 cái bánh cao su của cái đầu caset cũ, một cái điều khiển của TV mà ở nhà đang bị hỏng... đến một cái máy tính cũ, một cái điện thoại cũ... Hoặc đơn giản hơn, 1 cái đĩa CD trắng (nguồn gốc Trung Quốc) mua ở chợ Giời giá 3 nghìn, nhưng nếu mua cũng cái CD trắng đó (cũng Trung Quốc) ở trong cửa hàng trên phố thì giá sẽ là 8000. Vậy nếu không mua ở đây thì hãy cho tôi biết tôi phải mua ở đâu ??? Nên nếu nói là chơ Giời là xấu, theo tôi là không chính xác. Nếu tôi bị mất cái biển xe máy, tôi chỉ cần 400 nghìn là có thể tìm lại, mặc kệ nó ở đâu tự nhiên chui ra. Nếu không, tôi phải ra công an làm đơn xin cấp lại, rồi chờ đợi nhiều tiếng nhiều ngày, tiền thì không đáng nhưng rất mất công. Khi nào thủ tục hành chính của ta còn phức tạp thì người dân vẫn chọn lựa chợ Giời để giải tỏa. Vì đơn giản, tôi cũng như nhiều người khác có nhu cầu. Cảm ơn tác giả, bài viết rất hay và sâu sắc. Xã hội hiện tại rất cần chúng ta phải chung tay đấu tranh và nói không với sự vô tâm của mọi người. Bắc thang lên hỏi ông trời:Làm người tử tế giữa đời được chăng?Ông trời lẩm bẩm nói rằng:Làm người tử tế được chăng tuỳ thờiMỗi thời lại phải tuỳ nơiBởi người Lãnh đạo mỗi nơi một tầmLãnh đạo tài đức có tâmThì người tử tế ầm ầm xông raMong cho người Việt Nam taToàn người tử tế đi ra đi vào! Cái gọi là " sự Tử Tế" của người Việt giờ đã theo hàng Mã lên Giời cả hết rồi. Đồ ăn cắp ở chỗ khác bị coi là tiêu thụ đồ bất hợp pháp, là vi phạm pháp luật, là động phạm v v.... Riêng Cái chợ giời kia được coi là Nơi tiêu thụ đồ ăn cắp Hợp Pháp mấy đời nay rồi còn gì. ai mà chẳng biết. Tôi có lần mất 2 cái logo, 2 bộ chổi gạt mưa. Ra hỏi mua lại bộ gạt mưa, sau một hồi bà chủ cửa hàng gọi điện rồi quay ra hỏi mình:" thế còn 2 cái logo kg lấy à?". Hết biết! Cơ quan chức năng nên dẹp chợ thì sẽ không còn ai tiêu thụ những đồ ăn cắp cho bọn trộm, nạn trộm cắp sẽ giảm theo Theo tôi ở đây có vấn đề: chính quyền yếu kém ko bảo vệ được những tốt, ko trấn áp được người có hành vi xấu; Giáo dục và rèn luyện cho con người kém nên con người ko mạnh mẽ Lỗi hệ thống rồi anh Tất Đức à...cả xã hội mình như vậy rồi, những cái bất thường trở thành bình thường và ngược lại.... Từ xưa đến nay trong văn hóa Việt không thấy hình thành chính kiến rạch ròi về những việc đúng sai. Phép vua thua lệ làng; được làm vua thua làm giặc; cướp của nhà giàu chia cho dân nghèo. Không cần biết ai đó làm gì, chỉ cần mang lại của cải bổng lộc cho người khác là đều được tôn vinh. Làng xóm thờ phụng hết thảy quỷ thần miễn sao họ linh thiêng và gíup được dân có tiền tài an lành. Do vậy đây là vấn đề văn hóa. Xã hội càng hỗn loạn càng khó khăn người ta càng đề coi nhẹ các lý lẽ thiện ác mà chỉ cốt sao thu cho mình thật nhiều của cải bổng lộc. Bên Mỹ cũng có chợ Trời- Flea Market, nhưng không có bán đồ đạc ăn cắp như ở VN. Họ bán hàng second hand, used, và hàng giả rẽ- hàng nhái công khai. Và Không có hoá đơn hay nguồn gốc gì cả. Quan trọng là cái "Chợ Giời" nó tạo công căn việc làm và thu nhập cho một nhóm người bất hảo của nhiều thành phần xã hội, trong đó có cả bộ máy chính quyền.
Những người bất động Tôi thường chọn đoạn đường này đi làm để nhìn bà. Khi dọn hàng ra hay thu hàng về, bà nhặt nhạnh rác xung quanh cẩn thận. Nếu ngày nào không thấy dáng ngồi thong thả, đôi tay đưa đẩy các con sâu giấy mời khách của bà, tôi lại đâm lo, sợ mất một nét dễ thương của thành phố.Một lần, tôi đến Hàn Quốc công tác, buổi chiều tôi dạo bờ biển Busan, đoạn gần khách sạn Westin Chosun, xem người dân địa phương tập thể dục. Tôi nhớ mãi hình ảnh một người đàn bà chạy chấp chới theo chiếc túi nilon. Cũng như mọi người ở đây, bà mang gói thức ăn để dùng khi ngồi nghỉ. Chẳng may gió biển thổi mạnh, chiếc túi vụt bay. Bà đã đuổi theo để nhặt nó cho vào thùng rác.15 năm nhập cư Sài Gòn, tôi góp nhặt được nhiều hình ảnh dễ thương về vùng đất phương Nam này. Nhưng một trong những điều mà 15 năm qua tôi thấy chưa có sự dịch chuyển đáng kể, đó là việc rác bị vứt bừa bãi. Dọc những con đường, từ quận xa, đến khu trung tâm, dường như nhiều người đã quen sống chung với rác. Rác trên những cây cầu hiện đại mới xây, rác trôi dưới dòng kênh vốn được thành phố đổ vào nhiều tiền, tâm sức để cải tạo và đang đưa vào khai thác du lịch. Rác ngập tràn các tuyến đường sau mùa lễ hội.Hình ảnh của rác quá quen thuộc, nên việc có người tiện tay vứt thêm ra đường không lạ. Giả sử, nếu có một người cố chạy đuổi theo các túi rác nilon bay trên phố, hoặc cúi xuống nhặt rác cho vào thùng, có lẽ đó mới là chuyện lạ.15 năm trước, trong mắt những sinh viên tỉnh lẻ lên Sài Gòn trọ học, tòa nhà 33 tầng ở góc đường Lê Duẩn gần Thảo Cầm Viên là biểu tượng lớn về sự sang trọng bậc nhất của khu trung tâm. Bởi đó là tòa nhà cao nhất TP HCM lúc bấy giờ. Hiện tại, nhiều cao ốc đã và đang mọc lên vượt tòa 33 tầng ngày nào. Trung tâm thương mại, siêu thị, rạp chiếu phim sang trọng, đường hầm chui, hệ thống cầu vượt… đang ngày càng nhiều.Nhưng những người đô thị - vốn xuất thân từ nhiều vùng miền, hoàn cảnh sống - đã được chuẩn bị như thế nào để thích ứng đời sống đang phát triển đó?Cách ứng xử với rác của người dân ở thành phố lớn nhất nước này chỉ là một trong số những điều bộc lộ mảng xấu xí của đô thị. Mỗi ngày, người ta còn chứng kiến hình ảnh về một hệ thống giao thông rối loạn, phần lớn vì ai cũng muốn giành quyền ưu tiên khi điều khiển xe. Thay vì kiên nhẫn đợi vài giây đèn đỏ, người ta chen lấn, xô đẩy, leo vỉa hè chỉ để được lao về phía trước. Nếu bạn đứng ở trước cổng bệnh viện Ung Bướu TP HCM bạn sẽ quan sát thấy, nhiều người đi bộ, thay vì lên cầu vượt để băng sang đường cho an toàn và giảm thiểu ách tắc, họ sẵn sàng băng ngang lòng đường vốn đã rất nhiều xe gắn máy. Chỉ đơn giản vì băng ngang sẽ nhanh hơn leo cầu vượt.Nhà văn Ấn Độ Aravind Adiga từng đoạt giải Man Booker 2008 với tiểu thuyết Cọp trắng - viết về ­những chuyển biến mạnh mẽ của xã hội Ấn Độ hiện đại. Trong đó, ông đề cập đến thói quen tiểu tiện, đại tiện kém văn minh của một bộ phận người trong đời sống Ấn Độ đang đổi thay muôn màu. Nhưng không cần phải đọc Cọp trắng tôi mới cảm nhận được điều đó. Bởi, chuyện người tiểu tiện, thậm chí đại tiện trên đường Sài Gòn vẫn đang xảy ra, ngay cả ở tuyến đường trung tâm của thành phố.Ý thức sống và kỹ năng sống không thể chỉ đến một cách ngẫu hứng. Nó phải là kết quả của một quá trình nhận thức và sự giáo dục. Nếu tất cả không được bắt đầu thay đổi từ hôm nay, liệu những thói quen xấu xí góp phần tạo nên diện mạo đô thị xấu xí sẽ trở thành ký ức như thế nào trong lòng cư dân thành phố hàng chục năm về sau?Đứa trẻ của hôm nay - đứa bé đeo phù hiệu một trường tiểu học tôi vừa thấy ngồi sau xe mẹ chở - thản nhiên vứt hộp sữa đã uống xuống lòng đường. Đứa bé ấy sẽ là một công dân thành phố như thế nào khi sau này chính bé được thụ hưởng những tiện ích công cộng của thành phố như: tàu điện ngầm, cầu vượt hiện đại, siêu thị...?Không chỉ TP HCM mà những thành phố khác trên khắp Việt Nam, như những cơ thể đang lớn phổng phao, sải những bước dài, mạnh mẽ. Nhưng có những con người sống trong lòng nó vẫn tụt lại phía sau, thậm chí là chọn cách đứng im, bất động. Một thành phố, một đất nước sẽ không tiến bước được tới văn minh nếu những công dân của nó mãi không chịu trưởng thành.Dương Vân Có một câu chuyện thế này.... Tôi rất hay chạy bộ ở Bờ Kè Nhiêu Lộc, hôm đó cũng như bao ngày khi chạy đến bên cạnh chiếc thùng chưa rác thấy một bé trai đi cùng người bố thì đúng lúc cậu bé (chừng 4 tuổi) cầm bọc nilon vứt vào thùng rác, chiếc thùng có vẻ hơi cao một chút so với cậu bé nên phải mất chừng 15s cậu bé mới cho được bọc nilon vào thung rác nhưng thùng rác lại hơi đầy nên gió lại thổi bay ra, sau 2 lần như thế cậu bé có vẻ nản chí và đặt bọc nilon dưới chân thùng rác. Vừa đặt xuống gió thổi đi cậu bé lại chạy theo nhặt lại và lần này cậu bé kiếm một viên sỏi nhỏ để trong bọc nilon và cho lại vào thùng rác thì gió không thể thổi bay được bọc nilon... Trong quãng thời gian ấy mình để ý ông bố chỉ đứng nhìn và cười và tuyệt nhiên không hề nói hay hành động nào giúp đỡ đứa con của mình. Mình cảm thấy rất khâm phục cách dạy con của ông bố này làm cho cậu bé biết tự ý thức để bảo vệ môi trường, hành động nhỏ nhưng ý nghĩa lớn lao. Cá nhân mình luôn tự hào (khoảng 6 năm trở lại đây thôi ;)) mình chưa bao giờ bỏ rác hay vứt rác nơi công cộng, chỗ nào không có thùng rác mình gói bỏ túi đem đi đến nơi nào có thùng rác mình bỏ vô còn nếu không mình đem về nhà bỏ thùng rác ở nhà. Một điều chưa tốt đó là mình chưa phân loại được các loại rác khác nhau mà vẫn hay bỏ chung một thùng rác :((.... Bài viết hay! cảm ơn tác giả, khi đọc tôi thấy hình ảnh của tôi có một phần trong đó, tự tôi thấy mắc cỡ và tự hứa với lòng sẽ thay đổi hành vi đối với rác để góp phần địa phương tôi ngày càng sạch, đẹp hơn! cảm ơn tác giả! Tôi nói không biết có ảnh hưởng đến ai không chứ bây giờ mời các lãnh đạo thành phố đi nhặt rác có lẽ là hiệu ứng tốt nhất cho mọi người noi theo. Trước cổng Đại học Sư phạm Huế, cô nữ sinh ăn bánh mì xong vứt luôn gói gấy và bao ni-lông xuống trong khi thùng rác ngay đó. Tôi nhắc cô nên bỏ rác vào thùng, cô nhìn tôi rồi bước đi. Trên bãi biển Thuận An, 4 cô gái trẻ xinh đẹp ngồi ăn quà xong đứng dậy bỏ đi. Tôi bước lại chìa bao ni-lông rủ các cô cùng nhặt, hai cô nhìn, một cô ngần ngừ muốn làm cùng tôi nhưng thấy bạn đứng im rồi cũng thôi, sau đó các cô đi mất. Tôi không trách ngay khi các cô vứt rác. Nhưng tôi cực kỳ trách các cô khi đã có người nhẹ nhàng góp ý và sẵn sàng nhặt rác cùng mà các cô vẫn thản nhiên như nhiên. Phải gọi những người như thế là gì? Hồn nhiên và Thực tế hay Vô trách nhiệm, vô văn hóa và không có thể diện? Nói qua cũng phải nói lại, nhiều khi tôi đi ngoài đường tìm mãi không thấy cái thùng rác mà bỏ, lại đành bỏ vào túi quần/ túi áo của mình (với mấy cái rác nhỏ nhỏ)... Không biết đầu tư thùng rác công cộng có hết nhiều tiền không? Nói tóm lại, VN vẫn là vùng trũng của TG. Mình sống như thế nào để làm gương cho con cái noi thôi, sống chung với Lũ.... Nhiệm vụ bất khả thi cho xứ này Người Nhật họ văn minh, sạch sẽ là do họ dạy trẻ em môn đức dục có nghĩa giáo dục đạo đức bằng hành đông thiết thực, cụ thể ngay trong đời sống hằng ngày nên thói quen đó sẽ theo họ suốt đời. Còn Vn chỉ dạy trẻ qua loa qua sách nên một số nhớ, một số quên, thậm chí nhớ rồi nhưng thấy người khác làm thì cũng làm theo, vì ý nghĩ ai cũng như vậy mình giữ làm gì...Vậy vấn đề là ở giáo dục. Cảm ơn tác giả. Sau này nếu tôi có cho con tôi một hộp sữa để uống, tôi sẽ dặn cháu giữ lại hộp sau khi uống xong. Nếu không thấy hộp sữa, tôi sẽ nhắc nhở cháu không được xả rác. Nước Mỹ giàu có và văn minh , ai cũng cho điều đó là đúng ,nhưng vẩn có ngững con phố ngập ngụa rác .Hãy vào những xóm lao động của người Mexico , rác bay ngập trời . Thùng rác đầy đủ , nhưng vẩn có nhiều người đặt rác ngay bên cạnh thùng thay vì để vào trong .. Giấy tờ , quảng cáo lấy ra từ thùng thư , họ quẳng ngay xuống đất cho gió cuốn đi mà không cần đi thêm vài bước để bỏ vào nơi thu gom . Trong những con ngjười đó có nhiều người sinh ra, được trưởng thành trong một nền giáo dục tốt nhất thế giới . Vậy ma???.Tuy rằng đó là một cộng đồng thiểu số không thể đại diện cho nước Mỹ Ý thức, Người bất động của Dương Vân mang nhiều ý hay.  Mong mọi người. Hôm CN chở thằng con đi bơi, trên đường về thằng con làm rớt hộp sữa đang uống dỡ. Mình la thằng con sao lại quăng vỏ hộp ra đường nhưng nó bảo chỉ làm rớt. Mình tin thằng con, tính vòng xe lại nhặt đồng thời cũng là bài học cho cháu, mà ngặt đường 1 chiều, xe đông nên tặc lưỡi.. trong bụng cứ áy náy không thôi. Nếu nói đén vệ sinh của thành phố này thi vẫn phải nói mãi, nói hoài thôi, tôi mỗi tháng đều đi khám bênh và phương tiên di chuyển là xe bus , ngay trung tâm bến lúc nào cũng ngập rác và nước tiêu tràn lan, kinh khủng và xấu hổ nhất là có nhiều người nước ngoài cùng đi trên đương này. Về an toàn giao thông thì ngay trước bệnh viện Chở Rẫy đương Nguyễn chí Thanh người đi bộ buộc phải đi xuống lòng đường rât nguy hiểm vi trên lề đường đã bị xe ôm và bán hàng rong chiếm hết rồi. Nghĩ đến tai nạn thảm khốc mấy ngày qua tại Hà Nội mà vẫn thấy sợ khi phải buộc đi xuông lòng đường, mong lắm một quyết định thật rốt rấo, thật cụ thể để thành phố này sạch hơn, an toàn hơn. Cái câu sống chung với lũ, sống chung với rác, sống chung với hạn hán, sống chung với mất an toàn giao thông, với mất an toàn lương thực thực phẩm, và cuối cùng là sống chung với cướp của giết người ....thì hồi mới sanh ra lúc nhỏ tới giờ nhiều người đã sống chung với....quan tài rồi, chứ đâu có còn ở đây. Bài viết hay. Những điều quá quen thuộc qua bài viết càng trở nên sâu đậm hơn...
Bảo kiếm của cảnh sát giao thông Thanh thượng phương bảo kiếm, tất nhiên, mang lại quyền lực vô song cho người sở hữu. Quyền lực tuyệt đối dễ dẫn đến tha hoá tuyệt đối, điều mà cả chính thể lẫn người dân đều lo ngại. Tuy nhiên, từ nhà vua đến công chúng không nghi ngờ gì cách sử dụng bảo kiếm của Bao Công, bởi niềm tin vào sự chính trực và trong sạch của ông.Trước những tranh luận gần đây về Thông tư 01/2016, trong đó trao thêm quyền trưng dụng tài sản cho cảnh sát giao thông, tôi lại nhớ đến câu chuyện thượng phương bảo kiếm. Trao quyền, ở bất cứ lĩnh vực nào, đều yêu cầu hai yếu tố: niềm tin và giám sát. Người có quyền lực phải có được sự tin tưởng gần như tuyệt đối, và ngoài ra, luôn có cơ chế giám sát để đảm bảo niềm tin đó không đặt nhầm chỗ.Cả hai điều này đều chưa đạt điều kiện tốt nhất khi Thông tư 01 được đưa ra. Với người dân, lo ngại lớn nhất là chính sách mới này sẽ dẫn đến tình trạng lạm quyền, xâm hại đến quyền sở hữu tài sản được quy định trong Hiến pháp của cá nhân và tập thể. Nhiều chuyên gia thì cho rằng Thông tư 01 không cụ thể hoá các trường hợp “đặc biệt”, gây ra những xung đột với các quy định khác của pháp luật.Ở nhiều nước trên thế giới, việc cảnh sát được quyền trưng dụng tài sản của công dân để phục vụ công ích trong những trường hợp khẩn cấp là điều đương nhiên. Ở Việt Nam, luật Công an Nhân dân từ lâu cũng đã quy định điều này, và khi ra đời, hầu như không ai phản đối.Bởi vậy, lý do chính người dân phản ứng với Thông tư 01 là bởi niềm tin vào sự liêm chính của cảnh sát giao thông là không lớn. Theo chỉ số Cảm nhận Tham nhũng (Corruption Perception Index) của Tổ chức Minh bạch Quốc tế, người dân đánh giá mức độ trong sạch của cảnh sát là kém nhất trong hệ thống công quyền Việt Nam.Khi niềm tin không trở thành điểm tựa cho việc trao quyền, thì việc xây dựng cơ chế tham vấn và giám sát hiệu quả là yếu tố bắt buộc. Tiếc rằng, điều này cũng không được thực hiện hiệu quả. Đáng lẽ, với một quy định mới có tiềm năng gây ra nhiều tranh cãi, thì bên soạn thảo văn bản cần phải tổ chức lấy ý kiến đóng góp rộng rãi từ công chúng, đặc biệt là các chuyên gia về luật. Đáng lẽ, khi chính sách ảnh hưởng đến lợi ích sát sườn của người dân là quyền sở hữu tài sản, thì thông tin phải được đưa ra rất sớm để những lo ngại được giải đáp. Đáng lẽ, những quy định về “trường hợp đặc biệt” cho cảnh sát giao thông quyền trưng dụng tài sản được nêu ra cụ thể, điều mà một Thông tư hướng dẫn cần phải có.Tất cả những điều “đáng lẽ” đó chắc sẽ không phải nói ra, nếu luật và các văn bản pháp luật như Thông tư 01 được xây dựng theo hướng “từ dưới lên”, với sự tham gia mạnh mẽ hơn từ phía công chúng.Nhưng dù sao, theo quan điểm của tôi, tranh cãi về Thông tư 01 cho thấy nhiều điều tích cực. Phản ứng của người dân, trên mạng xã hội và trên truyền thông, cho thấy công chúng ngày càng quan tâm đến tác động của chính sách, đặc biệt là với những điều ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của mình.Luật pháp không hoàn hảo khi mới ra đời, mà phải trải qua một quá trình tiến hoá thử và sai cho đến khi được cả chính quyền và xã hội chấp nhận. Việc tham gia của người dân, góp ý và giám sát, sẽ khiến cho sự va chạm giữa chính sách và thực tiễn diễn ra nhanh hơn, thúc đẩy quá trình hoàn thiện của pháp luật.Thanh thượng phương bảo kiếm của Bao Công, dù có quyền lực rất lớn, nhưng thực ra rất ít khi được sử dụng. Quyền trưng dụng tài sản của cảnh sát giao thông cũng vậy, bởi hiển nhiên là họ được trang bị đầy đủ các công cụ hỗ trợ khi làm nhiệm vụ, vốn chuyên dụng hơn nhiều tài sản của người đi đường. Vì thế, việc lạm dụng Thông tư 01 để xâm hại lợi ích của người dân trên thực tế có lẽ sẽ ít xẩy ra.Tuy nhiên, vấn đề là không ai muốn thấy một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu mình mà không chịu bất kỳ giám sát nào, dù khả năng bị chém là rất nhỏ.Nguyễn Khắc Giang Cứ nghĩ đến CSGT thì trong mắt người dân chỉ hiện lên những chữ: hạch sách, hối lộ, núp lùm...Cái mà ngành CSGT cần phải cải thiện là hình ảnh chứ không phải là quyền lực. Nếu quyền này trao cho cs pccc tôi tin rằng 100% người dân đồng tình Hunggary đã từng phải giải tán cảnh sát giao thông để thành lập lại, vì nó tham nhũng quá. NKG đã nói đúng ý của toàn thể người dân Việt, nếu CSGT không lạm dụng và luôn có cơ chế giám sát thì tôi tin rằng người dân sẽ ủng hộ. Bởi lẽ niềm tin vào CSGT không có, cũng không có ai giám sát thì không khác gì giao trứng cho ác. Vấn đề là giờ có xe nhưng chẳng dám ra đường vì CSGT giờ lắm quyền quá. Trước đây quyền ít hơn mà đã hành dân khốn khổ rồi. Giờ quyền nhiều thế này dân tình chúng em sợ lắm các bác CSGT ạ! " Thượng phương bảo kiếm " chỉ giao cho mỗi Bao Công. Ở ta, lại được giao cho mấy triệu CSGT !. Vậy mỗi CSGT có được như Bao Công không để dân yên tâm ?. Trong cái luật này tôi thấy nhiều người lo về tính nsro mật khi điện thoại của mình bị trưng dụng hoặc tài sản hư hỏng ko biết được đền bù như nào. Tôi thì thắc mắc khi CAGT làm việc ko đúng luật vsf người dân vẫn được quay phim ghi hình làm bằng chưdng thì liệu có việc lợi dụng điều luật trên rồi bảo trưng dụng cái máy ghi jình đó thì sao, lúc đó thì làm gì còn bằng chứng nữa? Cảnh sát đi làm nhiệm vụ phải có sự chuẩn bị kỹ và có các phương án cho mọi tình huống.Quyền trưng dụng phương tiện của người dân đem lại mặt hại nhiều hơn mặt lợi.Ví dụ tôi đang có việc gấp đi, bị chắn lại trưng dụng phương tiện mà không biết chắc có phải kẻ gian lợi dụng hay không ? vì người dân làm sao phân biệt được thật , giảMất phương tiện do kẻ xấu lợi dụng tình huống thì ai đền?Nhỡ việc thì ai chịu?và chắc chắn việc người dân từ chối giao phương tiện là gần 100% hoặc thấy có việc là dân thi nhau chuồn vì sợ bị trưng dụng phương tiện. khi có kẻ cướp giả CSGT trưng dụng và lấy luôn tài sản thì dân biết kêu ai?vậy nếu gặp CSGT trưng dụng thì phải dắt ra công an phường ghi tên cho chắc ăn còn nếu 0 chịu thì đúng là kẻ cướp giả mạo phải tri hô cho mọi người tới giúp đờ có đá dùng đá có dao dùng dao chống lại tên cướp.Dân giết được kẻ cướp sẽ có quyền phòng vệ chính đáng bảo vệ tài sản của chính mình! Nói thiệt với các bác, em chỉ thây Bao Thanh Thiên trong phim thôi, chứ ngoài đời chưa có nước nào có người nào giống như Bao Thanh Thiên hết, chưa bao giờ! mất lòng tin từ lâu giờ nói ai nghe ..ai mà ủng hộ cho Trước khi đưa ra TT này thì hãy làm trong sạch đội ngũ CSGT , lấy lại niềm tin của dân thì muốn gì cũng được... Giao quyền hạn trưng dụng phương tiện và tài sản của dân cho CSGT là cực kỳ tối kiến.. Tôi vô cùng thất vọng khi thông tư 01/2016 ra đời. vấn đề ở đây là bi quay clip nhiều quá nên ra thêm quy định này để nếu có lỡ bị quay thì trưng dụng thu luôn dt
Ngày trở về không vui Những chuyến xe khách liên tỉnh làm trái luật xếp kín cả ghế nhựa ra lối đi, hai khách ngồi chồng lên nhau trên một ghế cũng không đủ chỗ cho người ta về. Nhưng không phải cuộc trở về nào cũng là đoàn viên sum họp. Có những chuyến đi về nặng nề mệt nhọc.Năm ngoái tôi gặp một cô công nhân ở khu công nghiệp Bắc Thăng Long. Cô gái trẻ duyên dáng hiền dịu, tốt nghiệp Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn Hà Nội rồi không tìm được việc, sang đây làm công nhân nhà máy điện tử. Cô gái vừa bị từ hôn. Hai nhà đã gặp nhau rồi, nhưng rồi nhà trai bỗng nhiên gây sức ép bắt bỏ.Cô bạn cùng phòng, vốn là họ hàng cùng quê, thì thầm với chúng tôi, rằng người ta bắt bỏ vì nó làm công nhân. Đại ý, chẳng ai biết con gái con lứa một mình trên cái đất ấy làm gì. Chẳng ai biết được lý do có phải như thế hay không, cả người bị từ hôn kia cũng không biết.Làng xã không phải lúc nào cũng đón những người trở về bằng vòng tay ấm áp. Tôi đã thấy ở một làng quê rất nghèo trên miền trung du, một cô gái trở về từ thành phố, rồi bị điên. Cô gái bị lừa vào làm ở quán cà phê đèn mờ từ tuổi 15, được công an giải cứu đưa về địa phương ít lâu sau đó. Rồi cô lấy chồng, nhưng cái quá khứ ấy, chưa bao giờ được quên đi. Nó còn được thêu dệt thêm. Cô gái điên đã bỏ làng ra đi, chúng tôi lần theo địa chỉ cũ đến tìm, chỉ còn gặp ông bố chồng. Ngồi uống nước, ông liên tục rít qua kẽ răng. “Cái con ấy mười mấy tuổi đã xuống thành phố làm cái nghề ấy rồi”; “Bệnh tật gì, nó chơi đá dưới thành phố nên bị ngáo đá đấy”. Tôi ngồi nghe, rồi bảo bạn đồng hành, con bé điên cũng phải thôi.Tôi gặp ở miền Trung một người phụ nữ bị đánh đập sau những chuyến làm mướn trở về. “Mày là con đĩ, mày là con đĩ” - chị vẫn nhớ và nhấn hai lần câu nói của người mẹ chồng. Chồng chị đi biển về cũng chỉ nghe điều tiếng vầy vậy, rồi đánh đập. Giờ chị bế con đi ở nhờ.Tôi gặp rất nhiều câu chuyện có một điểm chung, là với những làng quê, thì đô thị vẫn là một thứ gì đấy khó lường, đầy cạm bẫy, tệ nạn và không đáng tin. Ông bố chồng của cô gái điên kia không biết ma túy đá là gì, nếu không ông sẽ hiểu rằng không ai chơi ma túy mà tỉnh đến 6 năm sau mới điên. Cô bé đã phát điên vì lý do khác. Gia đình nhà trai của cô công nhân, cũng tưởng tượng về khu công nghiệp như là một thứ gì tăm tối, với những xóm trọ nhếch nhác nam nữ buông tuồng, tôi đoán thế.Chỉ cách nhau một chuyến xe khách, nhưng nông thôn và thành thị vẫn như là hai thế giới. Những lao động di chuyển giữa hai thế giới ấy đối mặt với đủ thứ rủi ro. Sự thiếu thông tin tạo ra định kiến và hoang mang. Tôi vẫn nhớ ngày trước, thỉnh thoảng tôi lại nhận điện thoại từ người bác ruột, là lãnh đạo cấp sở ở tỉnh, đi khắp đất nước và thế giới rồi, nhưng vẫn nói bằng giọng đầy hoang mang, mày sống trên đấy phải cẩn thận, bác mới nghe có tin này tin kia, bây giờ khiếp lắm, và vân vân. Tôi chỉ biết ậm ừ.Nói đến ma túy, thời trẻ tôi cũng viết tiểu thuyết. Rồi tiểu thuyết cũng được dựng thành phim truyền hình, có hot girl và nam diễn viên điển trai đóng, bài hát nhạc phim còn ăn khách. Nhưng bây giờ đọc lại bỗng nhiên tôi thấy rằng ở trong đó toàn những tư tưởng phù phiếm của một thanh niên thành thị, có xã hội đen thản nhiên đâm chém, luyến ái vòng quanh và nhân vật của tôi hút cần sa ngon lành như hút nước mía. Thế rồi tôi nghĩ ra rằng ở nông thôn, nơi phần lớn các dạng thức truyền thông là xa xỉ, thì truyền hình vẫn là nơi tiếp nhận thông tin chủ yếu. Tôi thấy áy náy với ai đã xem cái phim kia.Tôi nghĩ bây giờ nếu chính mình sống mà chỉ xem phim truyền hình Việt Nam có khi tôi cũng nghĩ như ông bố chồng của cô gái điên. Không chỉ phim, mà cả nhạc, cả sách truyện, cả chính sách thông tin cho bà con, giờ cũng hời hợt.Có một khoảng cách đang giãn nở giữa nông thôn và thành thị trong khi tầng lớp trung lưu thành thị đang bận bịu với những trăn trở tân thời của mình. Phần còn lại của dân số đang bị bỏ quên.Tôi chỉ biết hy vọng rằng những người trở về trong hoài nghi mình đã gặp là cá biệt, và rằng Xuân này, chẳng ai phải chịu cái rủi ro của việc đi về giữa hai thế giới.Đức Hoàng Đọc bài Hoàng viết tôi cười ra nước mắt, những giọt nước mắt cần thiết phải rơi... thanks Hoang! Bài này chỉ nói một khía cạnh của khoảng cách thành thị - nông thôn. Còn một tình trạng khác tôi cho là đau đớn hơn, kéo lùi xã hội sâu hơn, đáng bàn đến hơn, là khía cạnh thực dụng, thiếu văn hóa, thiếu đạo đức, không lý tưởng, thiếu kiến thức, thiếu thông tin của nông thôn. Trong đó, tính thực dụng, bất chấp của người ning6 thôn thực sự quá khủng khiếp. Tác giả nên đi thực tế hơn nữa, tốt nhất là sống trong những vùng quê vùng biên để thấy rõ thực trạng này Cám ơn bạn, bài viết sâu sắc quá, chúc bạn và gia đình dón xuân khoẻ mạnh an lành để có thêm những bài viết hay nữa! Trân Trọng! Bài viết từ một trái tim nhân hậu. Mỗi lần đọc bài của Đức Hoàng Tôi thấy một cái gì đó sâu cay, nhưng ai hiểu được cho nỗi lòng người xa xứ. Anh nói "Tôi nghĩ bây giờ nếu chính mình sống mà chỉ xem phim truyền hình Việt Nam có khi tôi cũng nghĩ như ông bố chồng của cô gái điên...." nhưng tôi nghĩ rằng phần lớn dân mình, nhất là ở nông thôn vẫn chỉ được xem những kênh của Việt Nam này thôi. Ngay xuan xem nhung tran tro cua anh thay am long. Mong doi co them nhieu nhung suy tu tran tro giong nhu anh. Chuc anh Duc Hoang nhieu suc khoe tri tue luon sang de dong gop nhieu dieu tot dep cho cuoc song Xã hội Việt Nam giờ đây vẫn có dáng dấp của các chi tiết trong tác phẩm xưa, chẳng hạn như của Thạch Lam, Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan, Vũ Trọng Phụng vậy... Nông thôn VN cũng nhiều nơi tha hoá lắm: đề đóm, rượu chè, đánh bạc, ngăn chặn con trai làng khác yêu con gái làng mình, thanh niên phóng xe máy bạt mạng, hơi một chút là đánh nhau, ăn trộm trái cây và nông sản, thù nhau thì phá hoại ruộng vườn sắp đến ngày thu hoạch.Phim là một sản phẩm hàng hoá và mang tính tinh thần. Hàng hoá nào người ta mất tiền mua thì thường giá trị hơn hàng hoá cho không. Phim cũng vậy. Những phim nào chiếu ngoài rạp thì sẽ biết ngay phim hay hay không thông qua số lượng khán giả nhiều hay ít. Chỉ đơn giản vì người ta không nghĩ về nhau bằng tình thương yêu,thông cảm,chia sẻ ... mà bằng lòng đố kỵ,ích kỷ,hẹp hòi Là cái gì ? Ở đâu ở yên đó . Đúng là cười ra nước mắt. Ôi quê nhà giản dị chất phác thuần hậu còn đâu, chỉ còn lại một quê nhà, nghèo về vật chất, nhưng rất giàu về đố kị, thực dụng, ngồi lê đôi mách. Sống được ở quê khó lắm, khó vì nghèo đã đành mà lại còn khó vì quan hệ dây mơ rễ má ràng buộc níu kéo nhau lùi về thời lạc hậu mông muội đến hàng nửa thế kỉ. Tôi người MN, tại thành phố của một tỉnh, nhưng cũng bị người lớn hàng xóm cảnh báo, la mắng tội "tin người lạ" vì ... hay giúp người khác, mà tôi đã 55tuổi, lương gần 10triệu/tháng, tôi chỉ ... cười trừ, hỏi ra mới biết do báo chí, truyền hình, phim Việt... tối ngày ra rả ba cái lừa đảo, giết người, phụ tình, lùa tình... và thế là họ bê nguyên xi phim vào đời thực, cứ cái gì ở TP cũng xấu xa, lọc lừa, gian trá... Em không có ý phân biệt nhưng em thấy rõ ràng và thực tế là phía Bắc ngườ già định kiến và cổ hũ hơn dân phía nam. Bài viết của anh Đức Hoàng thật sâu sắc "Có một khoảng cách đang giãn nở giữa nông thôn và thành thị trong khi tầng lớp trung lưu thành thị đang bận bịu với những trăn trở tân thời của mình. Phần còn lại của dân số đang bị bỏ quên."đó chính là bức tranh với những tông màu rực rỡ và những mảng tối vô tận mênh mông ,không những ở Việt nam mà ở tật cả mọi nơi .
Bạn chọn gì từ Internet? Mẹ anh, bác Đông, kể là trong hai năm điều trị, cũng có lúc người lính trở nên thất thường vì những khó khăn tinh thần, nhưng giờ anh dường như ổn. Anh nói nhiều chuyện. Nhưng chi tiết tôi nhớ nhất trong chuyến thăm, là cái cách anh Dương trở lại với cuộc sống: anh nằm nghiêng trên giường, phía trước là một chiếc máy tính bảng và một điện thoại thông minh. Anh dùng bàn tay đã không còn đốt của mình để lướt hai thiết bị ấy, và giao tiếp trở lại. Anh mới lập Facebook kể từ sau khi tỉnh lại. Anh liên lạc trở lại với bạn bè, trong đó đặc biệt là thân nhân của những đồng đội đã ra đi trên chuyến bay hôm ấy.Ngày xưa tôi hay đọc Chu Lai. Ông thành danh nhờ vào việc miêu tả người lính trở về cùng những vết thương cả thể xác và tinh thần. Nhưng tôi nhớ người lính của Chu Lai thường cô độc. Từ “Phố”, “Ăn mày dĩ vãng” đến “Vòng tròn bội bạc”, họ luôn mang dáng vẻ chật vật trong việc tìm lại những kết nối với con người khi quay lại cuộc đời.Tôi lớn lên trong thời đại Internet bùng nổ, mười mấy tuổi đã đi mượn modem của bạn cắm vào đường dây điện thoại cố định, rồi lướt một vài trang web. Tôi không thực sự cảm nhận được sự thay đổi của xã hội thông tin, bởi tôi là một phần của nó.Nhưng phải đến khi nhìn hình ảnh của người thương binh nằm trên giường bệnh, dùng hai bàn tay đã hỏng lướt màn hình cảm ứng, tôi mới thấy được rằng xã hội đã thay đổi nhiều thế nào. Bởi hình ảnh người lính, được xây dựng trong đầu mỗi người Việt Nam chúng ta, qua văn học nghệ thuật, là một cái gì rất cũ, rất chân phương.Còn ở đây, trước mắt tôi, là một người lính đang đối mặt với những thử thách cực lớn về thể xác và tinh thần. “Thuốc” của anh là điện thoại thông minh, là Internet, là những kết nối số.Internet xuất hiện ở nước ta từ rất sớm, nhưng do vấn đề hạ tầng, những ngày cuối của thế kỷ 20, nó vẫn là cái gì rất xa xỉ. Nhưng mọi thứ thay đổi nhanh đến mức bây giờ bà ngoại tôi, đã ở tuổi gần 90, cũng có một trang Facebook do con cháu lập cho. Con trai tôi chưa đầy 2 tuổi đã biết tự vào YouTube xem video các trò chơi. Cháu vuốt xem danh sách video bằng ngón cái, click vào video mình thích bằng ngón trỏ, rất điệu.Tôi cũng thay đổi. Những ngày này của năm 2001, thời điểm mà VnExpress thành lập, tôi nhớ là mình còn phải lên xin cô giáo dạy Sử được kiểm tra lại để tránh điểm liệt. Hồi ấy tôi chỉ học Toán, Lý, không hiểu học môn Sử để làm gì - giống nhiều bạn học sinh bây giờ. Nhưng 14 năm sau, năm 2015, loạt bài của tôi về đường Trường Sơn và chiến dịch babylift trong dịp 30/4, cũng trên tờ báo này, thu hút gần 2 triệu lượt đọc. Tôi đã học và đã đọc, đã kịp yêu lịch sử đất nước mình nhờ vào những kiến thức trên Internet.Mọi thứ có lẽ đã bắt đầu từ năm 2001, quãng sau thời gian mà bong bóng dot-com bùng nổ, khi cấp lãnh đạo cao nhất ra chỉ đạo về việc phát triển Internet và số lượng người dùng tăng đột biến. Từ năm 2001 đến nay đã 15 năm, hôm nay tờ báo mà các bạn đang đọc cũng đã 15 tuổi, chúng ta có một xã hội thông tin khá hoàn chỉnh, băng thông rộng ở khắp nơi và 1/3 dân số có thiết bị thông minh. Nhưng ứng xử với điều đó như thế nào, cũng vẫn là điều cần suy nghĩ.Tôi vẫn thấy bao nhiêu đời tư showbiz hay những điều phù phiếm khác choán màn hình của mình mỗi ngày. Xã hội thông tin bùng nổ nhưng rất nhiều phần năng lượng của nó để dành cho việc giết thời gian. Chúng ta thiết lập rất nhiều “kết nối” với những người mẫu có scandal nhưng thiếu nhiều kết nối có ý nghĩa khác, nhiều san sẻ khác.Tôi muốn tin rằng năng lượng tích cực của xã hội vẫn nhiều. Trong bối cảnh mà thông tin tràn ngập mạng xã hội, vẫn có hơn 30 triệu lượt đọc VnExpress mỗi ngày, dường như phản ánh mong muốn tìm kiếm những tin tức được kiểm chứng và tin cậy.Đó là điều khiến những người viết như tôi còn vững tâm.Đức Hoàng Chỉ có bọn trẻ mới đọc thông tin về những con rối trong giới showbiz..Các phóng viên nhà báo cần giảm tối đa đăng tin tức về họ, một bộ phận mà họ tự ngộ nhận mình là những ngôi sao... Đúng vậy, những người nhiệt huyết, tích cực vẫn nhiều chỉ còn thiếu cách làm nhằm tập hợp họ lại để tạo ra sức mạnh tổng hợp nữa mà thôi! Chúc ĐH sức khỏe và VNE có nhiều cải tiến! Tôi rất thích chuyên mục Góc nhìn, tôi thường photo làm tư liệu dạy trong các bài của mình cho các em học sinh và các em rất thích. Chúc Quý báo cũng như các cộng tác viên sức khỏe, thành công hơn nữa. Việt Nam là một nước tiêu thụ mỳ tôm top đầu thế giới, nhưng cũng luôn có những thực khách sẵn sàng xếp hàng để ăn một bát phở ngon, đúng vị. Những thứ giá trị thì luôn có chỗ đứng của nó. Chỉ cần những nhà báo giữ vững cái tâm của mình, thì luôn có rất đông độc giả luôn trung thành với các bạn. Tôi chọn Đức Hoàng! tôi chọn những bài viết của Đức Hoàng để đọc, ngẫm, và hành động. MXH như những bàn tay ma lực, kéo toàn bộ nhân loại vào... và thực sự họ nhập cuộc rất tốt. Nhưng đôi khi chúng ta đã buông thả để nó kéo ta đến tận giường,nhà vệ sinh..của một ng nổi tiếng nào đó, để rồi lại kêu lên "EO ÔI THẬT KINH KHỦNG". Trong khi chúng ta mới là kẻ vô duyên đó... Tôi cũng muốn các bạn trẻ dùng internet với ý nghĩa tích cực, thay vì quan tâm đến scandal của người mẫu này, người mẫu kia các bạn hay kết nối để san sẻ với những hoàn cảnh bất hạnh, tới những vùng sâu, vùng xa, tới những người lính đang ngày đêm làm nghĩa vụ thiêng liêng của Tổ Quốc nơi Hải Đảo xa xôi! Nhờ có internet, tôi và nàng quen nhau và chuẩn bị làm đám cưới, cảm ơn internet, cảm ơn MXH đã cứu cuộc đời tôi!! Thông tin xã hội bây giờRất nhanh rất nhạy giấc mơ thủa nàoNếu ai mà đứng trên caoNhìn xuống bao quát nao nao cõi lòngKhông còn cảnh nói vong vongKhông coi sự thật trong lòng ai aiThông tin trên chặng đường dàiTôi chọn tin đúng chẳng sai chút nàoNgày xưa bộ đội sáng saoBây giừ vẫn thế ai nào cản ngănNhững tin đồn nhảm băn khoănLàm sao trụ được, ăn nhằm chi đâuCon tim khối óc trong đầuBiết phải biết trái lo âu chi màCũng may internet của taThông tin bạn đọc rất là đáng yêu! Mình thích đọc những bài báo của Đức Hoàng, tư duy, ngôn từ của bạn rõ ràng, mạch lạc và gần gũi với đời thường, đặc biệt là đều mang hướng tích cực đối với xã hội. Rất mong có nhiều tác giả tâm huyết như bạn. bài viết nhiều ý rất hay.ĐỨC HOÀNG. CHÚC VUI KHỎE Rất hay. Tôi vẫn hàng ngày mong có nhiều người lướt vnexpress hơn nữa. Xin cám ơn! rất thích đọc chuyên mục này của vnexpress, trong đó kết anh Đức Hoàng vừa đẹp trai vừa sâu sắc :)) Anh hãy luôn vững tâm vì độc giả chúng tôi luôn ủng hộ anh.
Tội ác sau tay lái Bi kịch diễn ra sáng 29/2. Nó gợi lại câu chuyện của tôi cách đây đúng một tháng, câu chuyện buồn mà tôi đang cố gắng để quên đi. Đêm đó, dù biết đã rất muộn, tôi vẫn từ chối lời đề nghị giữ tôi ngủ lại ở quê. Bởi tôi tin tưởng vào đường một chiều, nếu đi đúng theo hướng mũi tên chỉ, tôi sẽ nhanh chóng về đến trung tâm thành phố. Tôi đã đi qua những cung đường rất đẹp, điệu nhạc du dương, tiếng gió lùa qua khe cửa kính khiến tôi muốn ngả ghế ra phía sau để tận hưởng cảm giác như đang bay. Bất chợt, tôi nhận thấy chiếc xe tải đi nhầm vào luồng đường của tôi, trong khi tôi điều khiển xe với tốc độ nhanh hơn cho phép. Tôi chỉ kịp đánh lái sang trái ở những giây cuối cùng, cú đâm trực diện vào dải phân cách tạo ra tiếng nổ lớn đã biến chiếc xe của tôi trở thành đống sắt vụn.Tôi đã sống sót bởi vì quá may mắn.Tai nạn bất ngờ và dữ dội đã sắp xếp lại những suy nghĩ và cuộc sống của tôi. Vài ngày sau đó tôi không làm gì cả, chỉ dành thời gian hồi tưởng từng chi tiết. Tôi cảm thấy có lỗi với bản thân, muốn học được điều gì đó từ sự cố. Và tôi bắt đầu nhìn ra nhiều bài học ẩn chứa trong vụ tai nạn.Bài học đầu tiên là sự chủ quan, khi tôi quên mất rằng để về được đến đích phụ thuộc rất nhiều vào cách tôi lái xe. Rõ ràng tôi đã không kiểm soát được vận tốc nên mới xảy ra tai nạn. Nhiều lái xe cũng rơi vào trường hợp giống tôi, họ để chiếc xe của mình vội vã lao đi dẫn đến những tình huống không kiểm soát được tốc độ khi có sự cố bất ngờ xảy ra. Người ngồi sau tay lái thường gặp rất nhiều tình huống phải xử lý khẩn cấp, đặc biệt là ở Việt Nam - nơi hạ tầng giao thông không đủ chất lượng và ý thức người tham gia giao thông kém.Bài học tiếp theo là phải đi đúng làn đường của mình. Nhiều người không nghĩ như vậy, họ lấn làn để mong đến đích nhanh hơn. Chiếc xe Camry trong vụ tai nạn hôm qua là ví dụ rất điển hình, nó lấn hoàn toàn sang phần đường bên trái và lao đi với vận tốc kinh hoàng, nó nhanh chóng vượt qua một chiếc xe khác ở đoạn đường hẹp với chướng ngại vật không cho phép vượt. Nếu không biết vị trí và giới hạn cho phép của mình, hậu quả sẽ khó lường. Chiếc xe tải đi nhầm làn đường đã gây tai nạn cho tôi. Chiếc xe Camry đi trái làn đường đã hất tung những con người vô tội.Một điều quan trọng nữa là ngay sau vụ tai nạn, một người đàn ông 39 tuổi đã tự nhận điều khiển chiếc xe trong tình trạng say rượu. Khi lái xe say rượu, họ sẽ không thể đi đúng phần đường, cho dù con đường có rộng hơn gấp chục lần; họ sẽ gây tai nạn, cho dù đã thuộc lòng tất cả bài học mà tôi vừa dẫn ra trên đây.Những bài học tôi rút ra không phải trả giá bằng mạng sống của người khác, mà chỉ bằng một chiếc xe nát vụn. Nhưng nhiều người không được may mắn như vậy. Họ phải trả giá bằng mạng sống của người khác hoặc thậm chí không có cơ hội để rút ra bài học cho mình.Mạng sống con người là mong manh. Là bác sĩ, từng nhiều lần đau đớn, bất lực khi chứng kiến bệnh nhân rời bỏ cuộc đời trong những hơi thở cuối cùng, tôi hiểu rõ điều đó. Nhưng khi xem lại vụ tai nạn của chiếc xe Camry, hơn cả sự đau đớn, trong tôi trào lên cảm giác căm phẫn, bất bình.Sau tay lái của bạn là số phận bao nhiêu con người vô tội. Bạn không có quyền tước đi sự sống quý giá của họ bằng sự bất cẩn của mình. Bởi như thế là tội ác.Trần Văn Phúc "hơn cả sự đau đớn, trong tôi trào lên cảm giác căm phẫn, bất bình" - Đúng đấy ạ. Chiều qua tôi đi về trong cảm giác căm phẫn, cảm giác đau xót cho một người mẹ vừa mất đứa con vô tội khi sáng sớm hôm đó còn đang chuẩn bị cặp sách tiễn con đi học... Trên đường về mặc dù đang xin đường rẽ trái thì phía sau một xe tắc xi lao lên cắt đường và bấm còi inh ỏi, trong xe là một thằng nhãi vênh váo chắc mới mua được cái bằng, một tay lái, một tay cầm điện thoại với vẻ mặt bất cần. Nếu xã hội còn dung túng cho những kẻ chưa có ý thức như thế được cầm tay lái thì không biết sẽ bao nhiêu mạng người vô tội phải chết oan vì chúng nó. Tôi vô cùng phẫn nộ khi xem clip này, nhưng thực tế những xe chạy như vậy không phải là hiếm, chỉ may mắn là chưa để xảy ra tai nạn. Các bác cứ ra QL5 xem xe tải, container và nhất là xe khách làm xiếc trước mặt csgt mới thấy ức chế. Quá nhiều vấn đề của xã hội cần giải quyết Bs Phúc ạ, tất cả xã hội phải vào cuộc, trong đó quan trọng nhất là những người làm chính sách vĩ mô. Nếu mỗi người chúng ta nâng cao thêm ý thức và trách nhiệm khi cầm lái thì sẽ giảm thiểu những trường hợp đáng tiếc xảy ra.Câu chuyện của tôi thì nhẹ nhàng và may mắn hơn. Trong 1 chuyến du xuân đầu năm tuần trước, tôi là người cầm lái. Trên xe có mẹ, chị và mợ tôi. Từ lúc bắt đầu đi tôi đã có cảm giác không an tâm. Nhưng tôi không nói với ai. Trên đường đi chỉ tự bảo phải thật tập trung và tuân thủ tốc độ. Đang trên đường cao tốc thì bỗng có 1 chú chó xông ra từ dải phân cách rồi đứng lại trước xe hơi lệch phải. Tôi hơi giật mình. Và quyết định cho xe đi thẳng . tất nhiên xe hơi quệt vào chú chó kia. Có thể nó chỉ bị thương nhẹ hoặc có thể nó chết. Nhưng tôi cho rằng tôi xử lý đúng vì đánh lái tránh thì hậu quả khôn lường. Mà phanh dúi dụi thì tôi chắc vẫn kịp không đâm vào con chó. Nhưng mấy người nhà tôi chắc cũng bị thương nhẹ.Sau pha nguy hiểm đấy tôi càng phải cẩn thận hơn. Lúc sau đi trên đường liên huyện. Tôi nhìn xa xa thấy có đám cưới. Như đã đề phòng tôi từ từ giảm ga và để hờ chân lên phanh. Y như rằng có ông say rượu phi ra giữa đường. Tôi dậm mạnh phanh . xe dừng ngay trước gã say. Người nhà tôi được phen hú vía. Tôi bóp còi inh ỏi để tỏ thái độ với gã say kia. Có 1 người ra kéo ông ta vào. Tôi. Lại khởi hành.Nếu như tôi lơ là trong tình huống 2 hoặc xử lý kém trong tình huống 1 thì hậu quả không thể biết được.Vì vậy các bạn đã cầm vô lăng thì nên biết rằng nó có sức mạnh rất khủng khiếp . chỉ 1 giây sơ sẩy là hậu quả khôn lường. Chuẩn đây bạn ah, chúng ta k có quyền cướp đi mạng sống của người khác, hãy lai xe bằng con tim 'Sau tay lái của bạn là số phận bao nhiêu con người vô tội. Bạn không có quyền tước đi sự sống quý giá của họ bằng sự bất cẩn của mình. Bởi như thế là tội ác'. Nếu ai khi tham gia giao thông cũng ghi nhớ được câu này của bs Phúc thì chúng ta sẽ không còn phải chứng kiến những cái chết đau lòng như thế này nữa Đồng ý với bác sĩ, đó là tội ác, đó là giết người. Tham gia giao thông ở việt nam cảm giác như 1 lũ điên vậy hên thì thoát mà xui là chết. Ý thức vẫn là vấn đề hàng đầu. Tôi đã run bắn người lên, da gà da cỏ nổi lợn gợn, như có 1 luồng điện chạy dọc sống lưng khi đọc và xem câu chuyện về vụ tai nạn từ chiếc xe Camry. Xã hội này đang có vấn đề rồi! Dường như con người ta đang phải sống trong 1 bầu không khí quá bất ổn! Nào là vụ mất tích máy bay liên hoàn, nào là thảm sát khủng bố ở Pháp, khủng hoảng di dân Châu Âu, rồi thảm sát gia đình người yêu ở Việt Nam, bà vú nuôi chặt đầu đứa bé 4 tuổi ở Nga mang đi dạo phố hô to "ta là khủng bố" rồi đến những sai lầm xuất phát từ sự ngu đần, bệnh sĩ diện dở hơi, ngớ ngẩn của thằng rửa xe oai tơ đi "ăn cắp xe của khách" để lượn đường thể hiện với gái trong khi bằng lái không có, nếp não cũng không! hoặc lại do hơi men - kẻ thù muôn thuở là RƯỢU để rồi gây ra án mạng không khác gì cầm dao đi giết người! Nếu cảm thấy không biết đi xe, điều khiển phương tiện xe cơ giới thì con khẩn cầu xin các bố các mẹ chuyển hết sang đi BỘ và đi XE ĐẠP như thời bao cấp cho con nhờ!!!!!!!!!!!! Vừa bảo vệ được bầu khí quyển để trái đất không bị ô nhiễm, Elnino vì khí thải mà lại bảo vệ được những người chả có tội gì bị chết oan vì những đứa không biết lái xe!!! Xem xong clip tôi thấy rằng sẽ không có gì là an toàn cho chính mình và gia đình mình khi hàng ngày vẫn phải ra đường đi làm và đưa các con đi học. Có các nào đó để những người không đi sai được an toàn không? Quan điểm của tôi thấy rằng luật pháp quá là nhẹ , ý thức của dân vn thì chả đâu vào đâu.Theo tôi thì người gây tai nạn chết người vì những lý do như say rượu , lấn làn sai quy định, tốc độ cao......phải chịu mức án cao nhất.Không làm nghiêm thì không có một ai sợ gì hết , làm vài ba mạng người bồi thường rồi thụ án ~ 10 năm rồi lại ung dung trở lại xã hội?Cái gì mà không mềm mỏng được thì xin nhất quyết ra 1 bộ luật thép để người ta tuân theo , có trách nhiệm với bản thân và xã hội hơn. Tử hình thằng lái xe này để răn đe người khác Kẻ cầm lái xe Camry đã gây ra một tội ác, chứ không phải một sai lầm, quá xót thương, tôi thương cháu bé quá, tôi ước mình có thể đến thắp cho cháu nén nhang, và tặng cháu 1 con búp bê. Ngủ ngon con gái nhé. Hãy tử hình lái xe gây nên tội ác này.
Ứng xử với người khuyết tật Nhiều người cho rằng sự xuất hiện của hai người lùn này tuy là phương tiện thể hiện ý đồ của đạo diễn, nhưng dùng họ để gây cười vẫn không phù hợp, có phần chế nhạo những người bị khiếm khuyết về hình thể.Theo tôi quan điểm như vậy về người lùn nói riêng và người khuyết tật nói chung là có phần cũ kỹ. Với cách nhìn nhận đó, chúng ta đã nghiễm nhiên mặc định họ khác biệt với người bình thường. Tại sao những nghệ sĩ như Xuân Bắc, Tự Long… có thể dùng mọi chiêu trò, kể cả hình thể của mình, để mang lại tiếng cười cho khán giả, còn những người lùn lại không thể là nghệ sĩ tham dự chương trình? Ở khía cạnh nào đó, đấy cũng chính là sự kỳ thị.Để xóa bỏ mặc cảm cho những người khuyết tật trước hết phải đối xử với họ như người bình thường. Khi tôi mới sang Australia, tôi thấy làm lạ với việc những người khuyết tật cũng thường xuyên phải xếp hàng như người bình thường. Tôi từng đề nghị nhường chỗ cho một người khuyết tật vận động lúc đang xếp hàng mua đồ ăn, nhưng anh này từ chối. Sau này tôi mới biết đấy là cách người Australia giúp cho những người khuyết tật cảm thấy họ cũng giống như những người bình thường. Thay vì nhìn người khuyết tật bằng con mắt thương hại, yếu thế, và tạo cho họ những đặc ân mang tính ưu tiên, người Australia lại dành cho họ những điều kiện thuận lợi nhất để có thể tự sinh hoạt, phát triển như mọi người khác.Ví dụ như đường sá, các tòa nhà… đều được quy hoạch, thiết kế rất hợp lý để người gặp khuyết tật vận động vẫn có thể tự dùng xe lăn di chuyển, mà không gặp bất kỳ sự bất tiện hay cần đến sự trợ giúp nào. Ngay cả lớp học đầu tiên của tôi ở Australia cũng có hai bạn là người khuyết tật tham gia như những học viên bình thường khác. Trong đó một bạn người Indonesia bị khiếm thị thì được trang bị phần mềm đặc biệt để đọc màn hình, hỗ trợ tiếp thu bài giảng.Năm 2013, khi Nick Vujicic sang Việt Nam diễn thuyết và giao lưu, số đông mới giật mình rằng chúng ta cũng không thiếu những tấm gương người khuyết tật vươn lên đáng ngưỡng mộ không thua gì Nick như thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, hiệp sĩ công nghệ thông tin Nguyễn Công Hùng… Nhưng vấn đề tại sao không ai có thể đạt đến tầm vóc như Nick?Câu trả lời có thể là họ không được tạo những điều kiện đặc biệt, có cả một bộ máy đồ sộ hỗ trợ như Nick. Những người đứng sau Nick thậm chí kỳ công đến mức xây dựng cả một bộ phim ngắn mang tên “Gánh xiếc bươm bướm” để anh này đóng một vai nguyên mẫu như mình ngoài đời (một chàng trai không tay không chân). Trong cả phim gần như chỉ có một cảnh duy nhất mà Nick Vujicic phải đóng là khi lao mình xuống nước. Về cơ bản, bộ phim “Gánh xiếc bươm bướm” tạo cho người ta cảm giác, nó được xây dựng gần như chỉ với mục đích duy nhất là để cho Nick Vujicic có đất diễn, để tôn vinh người đàn ông này.Đó là những thứ mà người khuyết tật Việt Nam chưa có được. Vì vậy, có lẽ đã đến lúc chúng ta cần thay đổi cách ứng xử với người khuyết tật. Thay vì luôn gán cho họ cái vỏ bọc yếu đuối, đáng thương, hãy hỗ trợ, tạo cơ hội để người khuyết tật có thể phát triển hết tiềm năng của mình trong bất kỳ lĩnh vực nào. Đấy thực sự mới là cách giải quyết tận gốc vấn đề.Phan Tất Đức Cảm ơn, bài viết của bạn thật hay, rất nhân văn. Bạn đi ra ngoài biển lớn nên hiểu biết nhiều và có cái nhìn sâu rộng hơn. Trong thời đại của của hội nhập quốc tế, người khuyết tật rất cần được nhìn nhận về mình một cách hiện đại và nhân bản như bất kì ai trong một cộng đồng đa dạng mà hòa nhập. Đồng ý với tác giả. Tôi đã thấy rất nhiều trường hợp người khuyết tật không nỗ lực vì được ưu tiên hơn người thường. Họ mất dần ý chí phấn đấu. Chúng ta đang hại họ. Tôi cũng có con bị khuyết tật và tôi mong có một sự hỗ trợ về phương thiện cần thiết, phù hợp để cháu phát triển độc lập, mạnh mẽ và toàn diện nhất. Xin đừng nhìn cháu bằng ánh mắt thương hại. Các bạn không khuyết tật nói hay lắm ,còn tôi bị khuyết tật đi xin việc người tuyển dụng nhìn chưa được nữa con mắt . Buồn lắm Ứng xử với người khuyết tật, động viên + bình đẳng, ý nghĩa rất thiết thực. Cảm ơn bài viết. ỨNG XỬ VỚI NGƯỜI KHUYẾT TẬTAi mà chẳng muốn đủ đầyTóc dài da trắng hây hây má hồngCó người gặp cảnh bão dôngSinh ra cơ thể tơ hồng rối renCuộc sống sôi động lên menNgười khuyết tật cũng rất thèm niềm tinHãy cho họ một cành vinấy là chính sách để tìm đến nhauThầy Nguyễn Ngọc Ký trước sauVẫn yêu nhạc họa một màu xinh tươiMong sao chạm đến mọi ngườiCho họ cơ hội, nụ cười trên môi! Tôi xem các người lùn biểu diển không dị ứng bằng xem các em thiếu nhi biểu diển phụ họa trong các tiết mục người lớn. tôi cho rằng đó là bóc lột, là sự lạm dụng sức lao động trẻ em. Ở nước ngoài người khuyết tật cả 2 chân vẫn được cấp bằng lái máy bay, ở VIỆT NAM, tay hay chân chỉ cần thiếu 1 ngón cũng không được cấp bằng lái xe, tôi là một trường hợp như vậy. Bài viết của anh hay lắm Ai? Ai là người bảo rằng dùng người lùn trong chương trình là không nên ? Lên tiếng đi. Nếu chúng ta ứng xử không tốt với người khuyết tậ thì chính chúng ta là kẻ có khuyết tật trong tâm trí! Khi tôi 40 tuổi và đang công tác ở một nước Bắc Âu, tôi hay dùng phương tiện giao thông công cộng vì rất tiện, giá rẻ và đúng giờ. Một lần trên một chuyến tàu đông khách, tôi muốn nhường chỗ cho một ông khoảng gần 70 tuổi, nhưng rất lạ là ông ấy từ chối. Khi tôi ngỏ lời nhường chỗ lần thứ 2 thì ông bảo: tôi đứng được, tôi còn khoẻ mạnh mà. Như vậy đủ biết ở nước phát triển những người thật sự già yếu hoặc tàn tật thì mới cần người khác giúp, còn nếu không họ muốn mọi người coi họ là người bình thường. Ở những nơi đó nếu có người dị dạng ra đường thì người ta cũng chỉ nhìn lướt qua, không nhìn chằm chằm, chỉ trỏ hoặc thì thầm bình luận như ở ta. Nói chung muốn xã hội phát triển thì phải thay đổi nhiều thứ, và một trong những thứ cần thay đổi nhất là dân trí. Cá nhân tôi, một người bố có con bị khuyết tật nặng, thấy rằng việc đưa những "người tí hon" vào chương trình này, đặc biệt là với cách ẩn dụ sâu sắc như trong kịch bản, không có gì không phù hợp. Nhưng điều mà tôi rất không thích là tạo hình của thiên lôi với hàm răng hô, và luôn bị đem ra làm trò cười ở thiên đình vì sự xấu xí ngoại hình đó. Đây mới là điều không nên, không đáng. Ai cũng là do bố mẹ sinh ra, khuyết tật hay không khuyết tật, đẹp đẽ hay không đẹp đẽ, họ không có quyền chọn lựa. Vậy, tại sao lại chế giễu ngoại hình xấu xí của thiên lôi. Tôi không biết tỷ lệ răng hô của VN là bao nhiêu, nhưng chắc chắn cũng không nhỏ (đâu phải ai cũng đi chỉnh nha như các cháu thiếu nhi bây giờ), và có ai nghĩ hộ đến họ cảm thấy như thế nào khi anh thiên lôi bị chế giễu, thậm chí hết năm này đến năm khác. Thậm chí, việc thiên lôi có vẻ cũng không được thông minh ở mức trung bình, cũng bị diễu cợt, với những chiếc tay phẩy, ánh mắt khinh thường ... Ai cũng muốn thông minh, nhưng nhiều người đâu có được sinh ra với một chỉ số IQ từ trung bình trở lên? Họ đâu có lựa chọn như vậy? Vậy, tại sao chúng ta cứ chê cười một người vừa xấu về ngoại hình, vừa thấp về trí tuệ chỉ vì họ được sinh ra là một người vừa không đẹp vừa không thông minh? Và một hình mẫu như thiên lôi, xét về góc độ nào đó, còn may mắn hơn nhiều người khuyết tật (có thể ngoại hình còn xấu hơn, IQ còn thấp hơn, và cộng thêm nhiều thứ tệ hơn nữa), và nếu chúng ta cứ suy rộng ra một chút, người khuyết tật, họ còn phải chịu những gì nữa nhỉ??? Thật lòng thương quá ! Chúng ta hãy cùng nhau góp sức chung lòng để người khuyết tật vơi bớt nỗi buồn và không còn mặc cảm nữa. Xin cảm ơn Thạc sĩ Phan Tất Đức nhiều Vì đã thấu hiểu và yêu thương những người kém may mắn trong cuộc sống này Rất xúc động và xin được cảm ơn Anh Hay quá. Bài viết rất hay và những comment cũng rất hay.Tôi rất mừng vì mình cũng nghĩ thế. Tôi cũng mừng vì nhiều người nhìn người khuyết tật một cách tích cực. Nhờ vậy xã hội VN sẽ văn minh hơn. Xin cảm ơn.
Chuyến chơi Tết Sáng mùng 2, tôi háo hức cùng bạn đến đón các nhân viên nước ngoài, một người Peru, một người Lào, một người Campuchia. Chúng tôi đi chùa Trấn Quốc. Chùa rất đông, chen chúc một lúc lâu chúng tôi mới vào được bên trong để ngắm tượng (chứ không có nhu cầu khấn vái gì). Rồi bạn tôi kể cho các đồng nghiệp nước ngoài nghe về lịch sử của ngôi chùa nghìn năm. Vì phải chen lẫn giữa đám đông đang khấn vái nên phần vãn cảnh chùa của chúng tôi không trọn vẹn, còn lịch sử thì nghe câu được câu chăng, nếu khách quan tâm cũng phải về tìm đọc lại qua Google.Tiếp theo là ngược nửa vòng Hồ Tây, lên công viên nước để tham quan vườn hoa Tết. Đây chính là khu vườn hồi cuối năm ngoái đem cây tam giác mạch từ Hà Giang về trồng, chỉ trong ba ngày bị du khách vào chụp ảnh dẫm nát toàn bộ mấy hecta cả hoa cả lá. Giá vé không cao, 80 nghìn đồng mỗi người. Nhưng những cụm trang trí đẹp nhất của khu vườn thì đều là hoa giả, kể cả hoa đào. Nghĩa là khu vườn chỉ đẹp để chụp ảnh, còn giá trị thưởng ngoạn thì không có gì.Tôi hỏi bạn tiếp theo sẽ đưa khách đi chơi đâu? Bạn ngần ngừ, rồi quyết định đích đến tiếp theo là Hồ Gươm. Tôi cáo mệt, không đi theo đoàn nữa. Vì tôi biết rõ sự nhàm chán sẽ lại đến, bởi Hồ Gươm cũng lại là một cái hồ như Hồ Tây, sẽ chỉ hấp dẫn bởi câu chuyện kể mồm, và điểm tham quan là đền Ngọc Sơn thì cũng sì sụp hương khói.Ngay giữa Thủ đô nghìn tuổi, ngay giữa dịp Tết cổ truyền của dân tộc nhưng chúng ta không có gì nhiều để giới thiệu về văn hóa, lịch sử, đất nước, con người Việt Nam với bạn bè quốc tế. Còn ở góc độ khai thác du lịch, tôi thậm chí không thấy dịch vụ nào rút nổi 50 USD của du khách ra khỏi ví trong suốt một ngày dài.Nhưng nếu đến Siem Reap - cách Phnom Penh 314 km, gần như 100% du khách sẽ bỏ ngay 50 USD rất nhẹ nhàng để xem một show tạp kỹ có tên là "Smile of Angkor" (Nụ cười Angkor). Đó là một show rất đặc sắc, gồm nhiều thể loại biểu diễn sân khấu, do các diễn viên, vũ công đẹp và chuyên nghiệp đảm nhiệm, kết hợp nhuần nhuyễn với các hiệu ứng âm thanh ánh sáng hiện đại. Trong gần một tiếng đồng hồ, lịch sử, văn hóa, các truyền thuyết và tinh thần của người Campuchia được khéo léo truyền tải, hoàn toàn thuyết phục khán giả. Show “Nụ cười Angkor” luôn kín khách vào các buổi tối, và mỗi tối họ diễn luân phiên tới vài lần, mỗi lần phục vụ vài nghìn du khách. Tất nhiên, có vô số dịch vụ khai thác triệt để giá trị show diễn, từ chụp ảnh chung với diễn viên, bán đồ lưu niệm, đến bán các đĩa chương trình mà ban tổ chức độc quyền. Đó là show lớn nhất, nhưng không phải là duy nhất. Du khách có thể xem những show nhỏ có nội dung gần giống như vậy ở nhiều nơi.Nếu quần thể di tích Angkor Wat là tài sản mà cha ông để lại, thì “Nụ cười Angkor” chính là giá trị do thế hệ người Campuchia hiện nay sáng tạo nên, để tăng tính hấp dẫn cho những di sản ấy. Và du khách sẵn sàng chi tiền, vui vẻ chi tiền cho một chỗ ngồi thoải mái, sạch sẽ, một bữa buffet toàn những món ăn dân tộc đặc sắc, và những món đồ lưu niệm hẳn hoi, không phải là đồ sản xuất hàng loạt từ Trung Quốc.Tôi nhắc tới câu chuyện ở Campuchia, vì đó là quốc gia láng giềng, thường được xem là kém phát triển hơn, ít lợi thế du lịch hơn nước ta. Còn nếu nói đến dịch vụ du lịch trong khu vực, sẽ còn phải kể đến Sentosa của Singapore hay Disneyland của Hong Kong. Những nơi này làm dịch vụ tốt đến mức, mỗi năm có hàng triệu du khách bỏ tiền đến đây. Chỉ riêng khu Sentosa - một quần thể vui chơi giải trí ven biển của Singapore - mỗi năm đón trung bình 6 triệu du khách (trong khi đó theo thống kê, tất cả bờ biển, rặng núi, đồi cát, rừng nguyên sinh của Việt Nam - đón hơn 7 triệu du khách). Nếu bạn đã đến Sentosa, khi ra về có thể bạn sẽ bật cười nhận ra rằng, mình vừa dành cả một chuyến du lịch nước ngoài để tham quan những cảnh vật toàn bằng xi măng cốt thép trên một quần thể nhân tạo. Nhưng cứ mỗi dịp Tết đến, có hàng chục nghìn người Việt Nam lại háo hức mua vé sớm, bay sang Singapore để được thực sự vui chơi.Hết Tết, tôi gặp lại anh bạn Peru trong đoàn đi tour chơi Tết vừa qua. Tôi hỏi anh Tết chơi đâu, chơi gì, có vui không? Anh cười, hóm hỉnh nói rằng bây giờ mà có tàn lửa bay vào, có khi anh cháy như một cây đuốc, vì người anh toàn những cồn. Hóa ra, sau hôm đi chơi ấy, bạn tôi quyết định cho những đồng nghiệp ngoại quốc ăn Tết đúng kiểu Việt Nam, nghĩa là nhậu, nhậu, và nhậu.Gia Hiền Tết ta từ buổi hai baÔng công ông táo nhẩn nha về trờiBắt đầu cho những cuộc chơiCông ty tổng kết, phòng thời liên hoanNội, ngoại tổ chức tất niênBao nhiêu tiệc nhậu triền miên đêm ngày...Mồng một chưa tỉnh đã sayMồng hai nhậu suốt cả ngày qua đêmBa, bốn cũng chẳng êm đềmSáng ra tự nhủ chỉ thêm ly này!Vậy mà cứ rót luôn tayĐến trưa lại sỉn lại say như thường...Mồng năm chẳng bước ra đườngBởi người uể oải phố phường làm chiMồng sáu rủ vợ: Chùa đi?Mỉm cười vợ hỏi: Mình đi chùa nào...?Đến chùa bỗng thấy đông saoChùa nào cũng cảnh lách vào chen ra...Thế là vợ bảo: Về nhà!Nịnh vợ không được thế là... lại say! Ngày xưa đi học cứ thấy sách viết nước ta rừng vàng biển bạc thì thấy hay giờ nghe lại thấy hơi nhục , chả khác gì thằng khố rách áo ôm nói rằng bố tao để lại cả đống tiền, nên thường tôi có khoe cũng chỉ khoe nước ta đẹp, văn hóa lâu đời, thức ăn ngon.v.v. chứ chẳng bao giờ nói đến mấy chữ rừng vàng biển bạc không họ lại hỏi ngược lại vì sao rừng vàng biển bạc mà vẫn nghèo thì lại chả biết nói gì Không về quê thì bảo là không giữ lê nghĩa phép tắc, là ko có hiếu với ông bà tổ tiên, nhưng quê hay thành phố thì tết chỉ toàn thấy nhậu. Cứ phải ngồi ăn, mới " tình cảm" , cứ phải cụng ly mới là lễ nghĩa,rồ thì zô . Đau hết cả đầu! Ngày tết phụ nữ cứ quay cuồng nấu nướng với dọn dẹp, thời gian đâu mà du với chả xuân. Tết giờ vô vị quá! Tốt nhất là dẫn bạn bè quốc tế đi thưởng ngoạn vào ngay thường, nếu có phải dẫn vào ngày lễ hoặc ngày Tết thì chỉ đừng đến đền chùa, lễ hội. Đáng tiếc phải nói như vậy, nếu không thì hình ảnh VN sẽ giảm hấp dẫn trong mắt bạn bè, vì phần lớn những đó là chen chúc, xô bồ, ồn ào, ăn khi vào đền chùa an mặc thiếu nghiêm túc, khói hương mịt mù, khẩn vái xì xụp, tiền lẻ giắt khắp nơi, rác bỏ lung tung, cây hoa bị dẫm không thương tiếc, tiếng loa phát thanh và hát hò át lẫn nhau, khắp nơi chỉ thấy toàn người với người. Nếu để ý một chút thì sẽ thấy ít ai có vẻ mặt thư thái, mà phần lớn là đăm chiêu, nhớn nhác, vì thư thái sao được trong một khung cảnh nhốn nháo như vậy. Nếu tìm nguyên do thì nói hàng giờ vẫn không hết, nhưng chắc chắn có một điều nổi bật : VẤN ĐỀ DÂN TRÍ. Với dân trí như hiện tai, chúng ta sẽ khó hội nhập, vẫn tụt hậu dài dài, và còn lâu mới trở thành một xã hội phát triển mà sẽ ở trong "cái bẫy" thu nhập trung bình mãi (hiện nay mới đạt mức trung bình thấp, chưa vào "bẫy"). CHUYẾN CHƠI TẾTTrông sang nước bạn mà xemDu lịch nước họ đáng khen vô cùngTrò chơi lịch sự vui chungKhách bỏ tiền hưởng những vùng miền quêĂng co vát thật thích ghêKhông hàng Trung Quốc một bề Ăng coMuốn cho cuộc sống ấm noNếu mà cứ nhậu rất lo sau này! bài viết hay, đáng phải suy nghĩ ...... buồn cho 1 quốc gia :( Đọc xong rồi nhớ lại Táo quân năm nay thấy buồn, quay đi quẩn lại chỉ có áo dài, nón lá, phở. Hy vọng bộ trưởng tiếp theo thay đổi được cái vòng luẩn quẩn này. Bao năm đói rồi, giờ là phải ăn bù và xuât hiện văn hóa bù khú. Người Vn ta hiện nay rất chăm chỉ lao động, lao động cực kỳ vất vả trong những ngày lễ, tết đó là lao động "ăn nhậu". Đầu óc chỉ nghĩ đến ăn thì còn nghĩ đến việc gì nữa - Du lịch và còn nhiều lĩnh vực nữa còn nhiều năm nữa cũng vẫn thế thôi Tết ở VN không nhậu thì làm gì nữa . Nhậu thôi . VN là nhất thế giới . Cam pu là cái đinh rỉ gì ? Sing nữa ? VN là số 1 con cháu cứ việc ăn nhậu chơi . Này nhé : tháng Giêng là tháng ăn chơi, tháng 2 cờ bạc, tháng 3 hội hè . Không cần sản xuất gì cả , bán đất, bán tài nguyên ăn nhậu, khỏe re . Anh Hiền ơi, anh nói đúng quá! Đất nước có quá nhiều điều để băn khoăn trăn trở, dường như nói đến điều gì cũng ngay lập tức có những minh chứng chứng minh rằng Việt nam rất nhộn nhạo, rất bất công, rất không phát triển. Vậy ai là những người sẽ xây dựng, sẽ cải tạo để có một Việt nam trở thành đất nước đáng sống như Singapore, người Việt nam tuân thủ kỷ luật như người Nhật bản, nơi đến du lịch thân thiện như Thái lan, hàng hóa giá cả phải chăng nhưng thật như Campuchia .... Cần làm gì để xây dựng một Việt nam văn minh, thân thiện, phát triển??? Nhận định trên tôi thấy rất chính xác về nét Tết NĐ với sự phát triển về hình thức, còn cái hồn thì ngày càng nhạt nhòa trên quê hương chúng ta hiện nay! Bài viết đúng sự thật... VN mình ko có những trò chơi gì vui hấp dẫn ở những nơi ,khu du lịch cả, chán lắm, thua hết những nước nhỏ như Thái Lan,CamPuChia... Khá tự hào là ông chủ khai thác angkor là người gốc Việt. Tai anh khong biet do thoi chu neu a dua ban a vao nhung quan Karaoke hay nha hang "chat chem" thi ban a khong chi rut 50 usd ma con nhieu hon the, hehe. Noi that bai viet cua a kha dung voi cach lam du lich cua nuoc ta.
Khi số Bí thư 'cháy máy' Tôi dựng máy quay lên, rồi chúng tôi nói chuyện với nhau qua phiên dịch một lúc. Không có thông tin gì. Đến lúc tôi tưởng như đã tuyệt vọng với bài báo của mình, thì “vận may” xảy đến.Vận may ở đây đơn giản là các cán bộ xã đi cùng đoàn ra ngoài. Có lẽ họ cũng biết ý hoặc không cảm thấy trong căn nhà đó có thông tin gì đáng bận tâm. Và lạ kỳ, ông chủ nhà bắt đầu nói chuyện với chúng tôi bằng tiếng Kinh. Rất nhiều bức xúc, rất nhiều hoài nghi với chính quyền. Đến cái bể nước sạch xã hỗ trợ cho dân, ông cũng cảm giác mình bị ăn bớt. Con giống thì “xã đưa xuống bao nhiêu biết bấy nhiêu vì mình có biết gì đâu mà hỏi”. Máy quay vẫn bật. Câu hỏi vẫn vậy. Chỉ khác đúng một điểm là không còn sự hiện diện của “cán bộ” ở trong nhà.Đó là chuyện mà nhiều người viết báo từng trải qua: người dân chỉ chia sẻ với người phỏng vấn khi họ biết chắc không có mặt “cán bộ” ở đâu đó. Khó có thể phủ nhận một thực tế - niềm tin của người dân với chính cái thiết chế được xây dựng vì lợi ích của họ (trên lý thuyết), tức là bộ máy quản lý nhà nước, đang rất yếu. Nhiều người dân không muốn đối thoại, vì họ không tin rằng đối thoại có thể thành công. “Hỏi để làm gì” - người Mông kia nói với tôi bằng thứ tiếng Kinh lơ lớ, nhiều lần khi tôi thắc mắc sao không khiếu nại các bức xúc lên chính quyền. Anh thậm chí còn nhoẻn môi nở một nụ cười nhạt.Câu “Hỏi để làm gì” ấy chắc hẳn cũng vang lên trong đầu nhiều người khi nhắc đến việc phải đối thoại với các nhà quản lý.Nhưng khi số điện thoại của tân Bí thư thành ủy TP HCM được công khai, khi thành ủy thiết lập đường dây nóng như một kênh trực tiếp giữa người lãnh đạo cao nhất với người dân thì những số điện thoại này rung lên “cháy máy”. Cả nghìn cuộc gọi, tin nhắn. Tôi tự hỏi, khi số điện thoại ở cấp cao nhất của một địa phương rộng lớn và đông đúc như TP HCM cứ liên tục rung lên thì đó là điều đáng mừng hay đáng để suy ngẫm? Bởi trùng trùng điệp điệp những kiến nghị thắc mắc ấy, về lý thuyết phải đi vào những số điện thoại ở cấp cơ sở. Nhưng nhiều người muốn kiến nghị của họ đi thẳng lên thành ủy, đến thẳng cá nhân ông bí thư. Tôi không cho rằng, người dân tin mọi kiến nghị của họ sẽ được giải quyết chỉ bằng một cuộc điện thoại hay tin nhắn. Nhưng điều họ mong chờ là một sự thay đổi, dù chỉ là thái độ.Xét đến cùng, những vấn đề mà một người dân trực tiếp đối mặt sẽ phải do người trực tiếp phục vụ (hay quản lý) giải quyết. Và để hệ thống vận hành đúng như nó được thiết kế, chính quyền cần nhiều hơn một đường dây nóng. Sẽ cần những giải pháp và chính sách mang tính hệ thống và hướng tới gốc rễ vấn đề. Đó mới là điều cần hơn ở các vị lãnh đạo.Trong khi số máy của Bí thư nghẽn mạch thì cùng lúc đó, còn rất nhiều số điện thoại khác nằm im lìm vì người phụ trách nó không được tin tưởng. Đốm sáng từ số điện thoại đường dây nóng của Bí thư TP HCM rất có thể lại đang minh họa cho những vùng tối xung quanh.Đức Hoàng Một bài viết hay nữa của anh Đức Hoàng. Có lẽ anh đúng! "Đốm sáng ấy rất có thể đang minh họa cho những vùng tối xung quanh". Nhưng dù sao, cũng đã có một đốm sáng xuất hiện! Và với cá nhân tôi, tôi tin tưởng rằng dẫu còn nhiều khó khăn, dẫu còn nhiều tranh cãi thì đốm sáng ấy nhất định sẽ lớn dần lên, sẽ chuyển biến dần những vùng tối (chứ không chỉ minh họa chúng). Và trong khả năng nhỏ bé của mình, tôi sẽ cố gắng góp một thanh củi nhỏ nhoi vào đó. Vì tôi biết, (chúng) tôi bắt đầu được lắng nghe... Tôi đồng ý với tác giả. Chúng ta cần một hệ thống giải quyết những kiến nghị một cách hiệu quả chứ không đơn thuần là giải quyết từng sự vụ đơn lẻ. Mặc dù đường dây nóng đang hoạt động hiệu quả nhưng tôi mong Bí thư sẽ cải tiến quy trình hiện tại thành một quy trình mà người dân cảm thấy thoải mái, tin tưởng khi kiến nghị, một quy trình mà nhiều đời bí thư về sau vẫn còn sử dụng được.Tôi làm trong ngành phần mềm, khi viết tới đây tôi nghĩ ngay tới việc nên có một dịch vụ, có thể là trang web mà người dân khi truy cập vào biết ngay là hiện tại đang có những kiến nghị nào, cấp cơ sở đang giải quyết những kiến nghị nào, kiến nghị nào đã hoàn thành, kiến nghị nào đang tạm dừng kèm lý do tạm dừng (theo mô thức Agile) Bài viết hay; tôi thích sự trung thực, thẳng thắn và đôi khi có phần "dũng cảm" của anh Đức Hoàng... Tôi đồng ý với anh về ý kiến này. Hiện nay không chỉ có TP HCM mà rất nhiều nơi trong cả nước có tình trạng người dân thấp cổ bé họng kêu không thấu trời và có thực trạng cán bộ chỉ biết có quyền lợi của mình mà quên đi trách nhiệm mình phải làm gì với dân. Một bài báo thể hiện sự thông minh tuyệt vời của người viết! :-) Người dân rất công bằng vì họ biết gửi gắm niềm tin đúng chỗ mặc dù thiển ý của họ có được giải quyết hay không giống như chọn mặc gửi vàng vậy.Một cái điện thoại cùi bắp sẽ trở nên thông minh với cái đầu linh hoạt vô tư, ngược lại một cái điện thoại thông minh sẽ trở nên chậm chạp với cái đầu ù lì mưu tính. Hay. Chỉ có thể biết nói như vậy khi đọc bài báo này. Cảm ơn Đức Hoàng Tôi nghĩ! Chuyện bí thư Thăng phải tiếp nhận thắc mắc của người dân qua đường day nóng là nỗi hổ thẹn của UBND TP nói riêng và của nước nói chung. Điều bác Thăng làm nếu nhìn ở góc độ của người quản lý thỉ đó là điều tất nhiên phải làm vậy mà cả nước ca tụng, tôn vinh. Phải chăng điều bình thường đã trở lên phi thường? Ít ra ánh sáng của sự quan tâm và làm ngay của ông Thăng cũng làm xuất hiện và soi rọi phần nào các vùng tối như mực khác "Một miếng khi đói, bằng một gói khi no", có thể ví dụ chưa hoàn toàn phù hợp, nhưng việc BT TPHCM công khai đường dây nóng để lắng nghe ý kiến, nguyện vọng của nhân dân như là củ khoai, khúc sắn dành cho người đã bị đói một thời gian quá dài. Trong suốt bao năm qua, dân ta bị "đói" niềm tin vào lãnh đạo, vào chính quyền, nên khi có động thái này của Ông BT nó như một nguồn năng lượng cấp cứu kịp thời cho những cái bụng "rỗng niềm tin" và người ta sẽ hồi sức để tiếp tục cuộc sống. Hy vọng rằng, từ những động thái này sẽ tạo ra một khí thế mới cho dân tộc VN./. VĂN PHÒNG THÀNH ỦY PHẢI CÔNG KHAI NỘI DUNG CUỘC GỌI, TIN NHẮN GỞI LÊN BÍ THƯ THÀNH ỦY VÀ KẾT QUẢ GIẢI QUYẾT CỤ THỂ ĐẺ DÂN BIẾT, DÂN TIN. NẾU KHÔNG, ĐƯỜNG NÂY N ÓNG CHỈ LÀ NƠI XẢ HƠI CỦA NGƯỜI DÂN MÀ THÔI.PHAM NGOC Hay, bài viết đáng suy ngẫm, các ông cán bộ ăn lương từ thuế của dân nên đọc. Đức Hoàng khi nào có dịp ở Saigon - dù chỉ 1h đồng hồ thôi, dứt khoát tôi phải mời ly cafe sạch. Cố gắng đừng từ chối lời mời bình dị của tôi (khi có thể) Đức Hoàng. Thân chào! Huy Nguyễn. P/S: Cảm ơn vì một bào báo hay nữa :-) Nhân dân đặt cả niềm tinVào người lãnh đạo có tầm nhìn xaấy là những khó khăn quaCó dân mọi việc chói lòa hiển vinhNước ta tiến đến văn minhRất cần lãnh đạo gắn mình với dânXưa Vua khuyên nhủ quần thầnLấy dân làm gốc muôn phần vẻ vangMáy của Bí thư đã mangấy là cầu nối rõ ràng với dânĐường đến với dân rất gầnKhông còn những cảnh chồn chân mong chờ ! Đốm Sáng Đinh Là Thăng giống như ánh sáng cuối đường hầm,nó là thứ ánh sáng niềm tin và công lý mà đúng ra là quyền và lợi ích hợp pháp của người dân...Tôi hy vọng nó sẽ biến thành ngọn Hải Đăng để chỉ lối soi đường cho những con tàu lạc bến...vui thay,có cảm giác như cả Sài Gòn đang chuyển mình thức giấc vươn vai!
Lịch sử không 'kẹp-díp' Với nội dung xoay quanh một hồn ma là lính Trung Quốc, tham gia chiến tranh biên giới 1979 và tử trận, “Ma chiến hữu” không nhồi nhét quan điểm chính trị hay kích động hằn thù, mà ngược lại, nó lên án lý do phi nghĩa của cuộc chiến, dẫn đến cái chết uổng của bao người lính còn quá trẻ. Không mấy nổi tiếng tại Trung Quốc, nhưng tại Việt Nam, “Ma chiến hữu” lại gây tranh cãi, chỉ bởi, nhiều người cho rằng: Tại sao lại in một cuốn sách nói về cuộc chiến tranh biên giới 1979 từ góc nhìn phía bên kia?Cuộc tranh cãi nhanh chóng ngã ngũ, khi những người phản đối cuốn sách cuối cùng cũng lật nó ra xem và có lẽ là ngạc nhiên khi tìm ra những tư tưởng nhân văn trong đó.Bẵng đi 5 năm, đến năm 2014, một cuốn sách khác viết về cuộc chiến tranh biên giới 1979, của một tác giả Việt Nam, được ấn hành. Đó là tiểu thuyết “Mình và họ” của nhà văn quân đội Nguyễn Bình Phương. Cuốn sách đoạt giải cao nhất của Hội Nhà văn Hà Nội năm 2015 và vừa được Nhà xuất bản Trẻ tái bản đầu năm 2016. Dẫu vậy, “Mình và họ” không thể nói là đạt thành công về lượng ấn bản bán ra. Và ngoài giới phê bình cũng như độc giả diện hẹp, công chúng gần như không biết đến cuốn tiểu thuyết rất hay này. Các phương tiện truyền thông hoặc dè dặt, hoặc tránh né giới thiệu nội dung cuốn sách. Một người bạn tôi, làm biên tập viên chuyên mục giới thiệu sách cho biết, lãnh đạo của chị từ chối nhắc tới “Mình và họ” vì được xem là “nhạy cảm”.Kể từ khi Việt - Trung bình thường hóa quan hệ, “nhạy cảm” là một cụm từ thường được sử dụng khi nói về cuộc chiến 1979. Cuộc chiến ấy đã rơi vào vòng mờ ảo trong hàng thập kỷ, trong khi những cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ, và cả một giai đoạn ngắn chống phát-xít Nhật, vẫn được đề cập như một phần không thể thiếu trong các trang sách giáo khoa. Tôi cho rằng, việc bình thường hóa quan hệ láng giềng không có nghĩa cần phải che lại lịch sử.Dọc theo bãi biển Normandy - nơi diễn ra sự kiện đổ bộ “D-Day” của quân đồng minh ngày 6/6/1944, hiện nay được quy hoạch thành một di tích lịch sử khổng lồ. Những quốc gia tham chiến phe đồng minh đều lập những nghĩa trang riêng tại đây, với các biểu tượng của quốc gia mình. Hơn 9.000 bia mộ của các tử sĩ, được đồng nhất tưởng niệm với những cây thánh giá trắng muốt, đều tăm tắp, như một công trình nghệ thuật sắp đặt ấn tượng. Và ấn tượng nhất, là tượng đài tưởng niệm tử sĩ Normandy, với hình tượng một người đàn ông đang bay lên trên con sóng, đôi tay khỏe khoắn giơ lên như nâng một vạt nắng dưới bầu trời xanh. Mỗi năm, có hàng triệu lượt người đến thăm quần thể tưởng niệm, và đặt hoa dưới chân tượng đài tử sĩ Normandy. Không chỉ có thân nhân những người ngã xuống, đó còn là bất cứ ai trân trọng lịch sử, và yêu hòa bình.Đã đến lúc chúng ta cũng cần có một tượng đài dành cho những người đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh biên giới 1979. Năm 2014, trong cuộc gặp với Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, các cựu chiến binh của sư đoàn 356 - đơn vị lập nhiều thành tích trong cuộc chiến chống quân Trung Quốc tháng 2/1979 - đã đề xuất xây dựng một tượng đài tưởng niệm. Bộ trưởng Lao động Thương binh và Xã hội đã ủng hộ đề xuất. Nhưng đến nay, gần hai năm sau, ý kiến này vẫn chưa được hiện thực hóa. Một tượng đài để ghi ơn và tưởng nhớ về những người lính đã ngã xuống trong cuộc chiến biên giới phía bắc. Đó không phải là đào xới nỗi đau quá khứ, mà đó là sự trân trọng những giá trị mà hiện tại đang được thụ hưởng từ xương máu cha anh.Nhiều năm qua, cứ độ tháng 2, hình ảnh những bông hoa sim tím sẫm nơi biên viễn, kèm dòng chữ “17/2/1979 - Nhân dân sẽ không quên”, lại được đồng loạt đưa lên các mạng xã hội phổ biến ở Việt Nam. Nếu nhân dân đã chọn lựa, thì bông hoa sim ấy hoàn toàn có thể trở thành một biểu tượng. Như là người đàn ông bay trên đầu sóng ở bãi biển Normandy, như là ngọn lửa bất diệt trên Hồng trường Matxcơva, hay như chiếc chuông cảnh tỉnh một năm chỉ gõ một lần ở Hirosima.Những trang sách sử thì có thể “kẹp-díp”, lơ đãng lật qua. Nhưng lịch sử thì không. Đó là trí nhớ của dân tộc.Gia Hiền Cũng là người lính cụ hồCũng là bảo vệ cõi bờ nước NamCũng là chiến thắng vẻ vangCũng giương cờ đỏ sao vàng tiến binhCũng là đổ máu hy sinhCũng là lịch sử nước mình Việt NamVậy mà sau đã bao nămVẫn không có chỗ hàng năm hướng vềBây giờ thành thị thôn quêTrẻ em có biết nhớ về ngày qua?"Dân ta phải biết sử ta"Tiếc là muốn biết phải tra gu gồ! Sau 1979 là những trận đánh nhỏ lẻ diễn ra trên toàn tuyến biên giới phía bắc, và rồi đến những năm "Đá núi thành vôi" ở Vị Xuyên - Hà Giang, mà chính thức là dãy núi che chắn nơi đóng đại bản doanh của trung đoàn 266 sư 313 cùng với trận địa pháo 105 của trung đoàn 457. Cứ mỗi loạt đạn pháo các loại từ phía bên kia biên giới bắn sang "Trận địa pháo Mã Tiên, Tiêm Mao của TQ" là từng quầng bụi vôi bột trắng xóa bay lên không trung; biết bao nhiêu đồng đội tôi đã ngã xuống để giành lại cao điểm 1030; bao nhiêu đồng đội tôi đã ngã xuống trên đường vận tải lương thực, trên đường tải thương trong tôi chỉ mới như ngày hôm qua...Đành rằng chúng ta hãy gác bỏ quá khứ để tiến tới tương lai nhưng lịch sử thì vẫn là lịch sử không thể viết khác đi được. Tôi có may mắn còn lành lặn trở về nhưng chưa bao giờ quên đi những ngày tháng, những địa danh và nhiều gương mặt, nhiều cái tên đồng đội chả biết bây giờ ai còn, ai mất. Rất đồng tình với anh, bình thường hóa quan hệ không có nghĩa là phải che đậy lịch sử! Năm 1979 gia đình tôi ở lại Hà Giang vì không đi sơ tán được. Thỉnh thoảng khi nhắc tới TQ mẹ tôi lại kể câu chuyện về những ngày chiến tranh ấy (lúc ấy tôi còn rất nhỏ nên không nhớ gì), tôi nghe bao nhiêu lần mà vẫn thấy đau lòng lắm và những gì mẹ tôi kể chân thực và sống động hơn những thông tin tôi có thể tìm thấy từ sách báo nhiều. Xin cảm ơn tác giả về bài viết này. Tôi ứa nước mắt khi đọc bài viết này. ...Đó không phải là đào xới nỗi đau quá khứ, mà đó là sự trân trọng những giá trị mà hiện tại đang được thụ hưởng từ xương máu cha anh..Những trang sách sử thì có thể “kẹp-díp”, lơ đãng lật qua. Nhưng lịch sử thì không. Đó là trí nhớ của dân tộc... Sự thật luôn luôn là sự thật ! Truyền thuyết mà còn được truyền miệng qua nhiều thế kỷ. Có những gia phả được lưu giữ qua nhiều đời để lưu giữ. Lịch sử là lịch sử, là một di sản phi vật thể, và nhân dân đã ghi nhớ thì sẽ truyền từ đời này sang đời khác không bao giờ quên. Sự thật mãi vẫn là sự thật. Tôi sẽ tìm và đọc "Mình và họ". Lịch sử đã qua, không thay đổi lại được, những thời đại này cần minh bạch và công khai ra. Để đó là những bài học lớn cho cả hai bên mặc dù quan hệ thế giới bây giờ đang trên xu hướng bình thường hoá, máu xương nào thì cũng là con người. Nhưng những máu xương đã đổ xuống vì mảnh đất này cần được tưởng nhớ. Ngày mà hàng ngàn người con ưu tú của dân tộc ngã xuống vì tổ quốc mà chắng thấy nhắc đến. Chúng ta đừng trách vì sao con cháu ta không muốn học lịch sử. Tôi đã khóc khi đọc bài này! Rất thích đọc những bài viết của anh ạ! VTF đã đưa em tới đây! Chúc anh năm mới sức khỏe, đạt nhiều thành công, đi nhiều để có nhiều trải nghiệm và chia sẻ thêm nhiều bài viết về những góc nhìn khác nhau trong cuộc sống ạ :) Đọc bài của anh lại thấy năm tháng tuổi thơ trên mảnh đất Hà giang phải đi sơ tán. Cần đưa vào sách giáo khoa cuộc chiến này cả cuộc chiến 1984, 1986 và cả hải chiến Trường sa năm 1988 nữa. Lịch sử cần được tôn trọng. Lịch sử không thể bị giấu diếm. Hợp tác cùng phát phát triển nghĩa là cả hai bên cần tôn trọng lịch sử để làm tốt hơn cho tương lai ĐÓ là lý do HS không chọn môn sử, vì học sử mà có chọn lọc thì đâu còn là lịch sử nữa,cũng vì 2 chữ nhạy cảm mà bao anh hùng,liệt sỹ đã hy sinh biên giới phía bắc 1979 không được ghi công ,công khai thật đáng buồn !
Ý nghĩa một cành đào Trước Tết mấy ngày, ca sĩ Thái Thùy Linh, phó giám đốc Trung tâm tình nguyện quốc gia (TW Đoàn) và là chủ nhiệm chương trình tình nguyện “Tim hồng”, nhờ tôi dắt đến một địa chỉ nào đó: chị vừa xin được một ít tiền từ nhà hảo tâm và muốn hỗ trợ một nhóm người nghèo ăn Tết. Tôi đưa chị địa chỉ của một xóm chạy thận.Chị Linh bỏ một buổi trưa đi khảo sát xóm chạy thận, gặp từng người hỏi han, và phát hiện ra một thực tế là cái Tết của những bệnh nhân này, không thiếu gạo, không thiếu bánh chưng. Đã có rất nhiều đoàn hảo tâm đến tặng cho họ những thứ đó. Nhiều người thậm chí phải đem bánh chưng đi cho bớt.Chúng tôi ngồi ở đầu ngõ thảo luận, và quyết định việc đầu tiên cần làm, là tặng cho “xóm thận” một cây đào. Còn số tiền của chị Linh, sẽ dùng để mua đồ gia dụng. Tôi viết bài lên báo. Một cơ quan chủ động liên hệ và tặng ngay cành đào họ đang dùng để bày trong văn phòng. Cành đào rất to và nhiều nụ.Buổi sáng hôm ấy, tôi chở cây đào đến xóm, loay hoay dựng nó lên ở cuối ngõ. Phản ứng của những cư dân ở đây khiến tôi bất ngờ. Tôi chưa bao giờ nghĩ một cành đào có thể tạo ra nhiều cảm xúc đến thế. Những bệnh nhân đứng lại xuýt xoa. “Các anh chị động viên bệnh nhân thận thế này, đến bao giờ mới chết được” - một chị cười nói. Người phụ nữ ấy chuẩn bị bán nốt căn nhà ở quê để lo chữa bệnh trên Hà Nội. “Sáng mở mắt ra thấy đào đẹp thế này thì không chết được thật” - một người khác đế vào. Ai đi chạy thận về ngang qua, cũng dừng lại xuýt xoa tấm tắc.Một cành đào, cả chi phí vận chuyển, nếu chia ra cho 133 con người đang đấu tranh với bệnh tật trong cái xóm này, có lẽ không đến 10.000 đồng mỗi người. Nhưng nó có thể mang lại nhiều niềm vui đến thế, tôi cũng không ngờ. Họ cảm ơn tôi, nhưng chính tôi mới là người phải cảm ơn. Họ dạy tôi hiểu được giá trị của cây đào, giá trị của Tết.Tết là gì? Những người làm báo như chúng tôi mỗi lần nhắc đến một sự kiện, sẽ tìm cách phân tích các khía cạnh xã hội của nó. Thưởng Tết phản ánh điều gì của nền kinh tế; Công tác quản lý thị trường bộc lộ các bất cập ra sao; Văn hóa quà biếu và cơ chế chống tham nhũng - hối lộ; Các vấn đề giao thông; Lao động di cư đón Tết... Và rất nhiều người quanh chúng tôi cũng tư duy về Tết với một dạng hình như thế. Không biết từ bao giờ Tết được mô tả bằng phương pháp biện chứng.Thậm chí là ngay cả cái phong bao lì xì cho bọn trẻ con bây giờ cũng thấp thoáng bóng của chủ nghĩa vật chất. Người lớn thì trăn trở về việc cho vào đấy bao nhiêu, bọn trẻ thì đã bắt đầu biết so sánh. Thật ra cái phong bao ấy, hay là Tết, cũng đều ánh xạ cái chủ nghĩa vật chất đang lên trong xã hội mình.Nhưng cái cách mà những bệnh nhân suy thận kia, những người tưởng như phải đau đáu về tiền bạc và sinh mệnh đến mức không còn dám tận hưởng gì, phản ứng trước cành đào, khiến tôi phải suy nghĩ lại.Cuối cùng thì Tết vẫn là lúc mà chúng ta dừng tất cả lại để hướng tới sự thư thái trong lòng. Đặt cái cây, cành hoa vào nhà, nấu mấy món ngon, tận hưởng những giá trị tinh thần đơn sơ nhất. Đơn sơ, bởi vì so với việc thắng được một hợp đồng lớn hay là phản biện được một chính sách thì có lẽ không thăng hoa bằng. Nhưng cái việc ngắm bông hoa đào, hoa mai be bé trong nhà, đầu óc không toan lo, là điều có khi cả năm ta không làm. Thậm chí nhiều người như tôi, cho đến năm nay, nhận ra nhiều năm rồi mình không làm.Có lẽ các cụ đã sinh ra Tết cũng để hướng tới sự thư thái ấy. Không phải là một kỳ nghỉ tái tạo sức lao động, vì hóa ra thế thì Tết cũng chỉ là công cụ cho những toan tính khi ra Giêng. Tết cao hơn thế: tinh thần hồn nhiên buông xả của nó là một phần đáng sống của cuộc đời.Có lẽ các bệnh nhân nặng, những người đang đếm ngược ngày được sống, cảm nhận vẻ đẹp của cành đào tốt hơn nhiều người khác - những người tin mình vẫn còn thời gian cho những cuộc mưu cầu.Thời đại bây giờ, nói với nhau rằng thôi trăn trở, thôi tính toán và hồn nhiên tận hưởng sự thư thái dù chỉ mấy ngày thật sự là khó. Hiểu được tại sao Cao Bá Quát lại phải cúi đầu lạy bông hoa mai thật sự là khó. Nhưng tôi hy vọng rằng sẽ có nhiều người làm được điều ấy. Để Tết không chỉ là một tổ hợp các con số từ thu nhập đến chi tiêu.Đức Hoàng Góc nhìn trong Vnexpress thật cảm động và cuốn hút độc giả. Không ngôn từ mạnh mẽ, ít khẩu hiệu nhưng nhiều góc cạnh cuộc sống được phân tích, chia sẻ với góc nhìn nhân văn vì con người. Trân trọng chúc các nhà báo và những người làm việc liên quan đến ngành báo chí năm mới Bính Thân mạnh khoẻ, cung cấp thêm nhiều góc nhìn hay và nhân văn cho độc giả... Cảm ơn Vnexpress. Đọc xong bài báo của anh cảm thấy vui hơn cả việc được nhận bao lì xì triệu bạc từ ai đó. Việc cảm nhận và sống 1 cuộc sống có ý nghĩa đôi khi bình dị và không khó như chúng ta vẫn nghĩ. Cảm ơn " cành đào" đầu năm của anh Tôi rất thích bài báo, thích phong cach đức hoàng. Những giá trị từ sự trải nghiệm, qua lăng kính phân tích của bạn mang lại cho tôi rất nhiều suy ngẫm. Cám ơn đức hoàng, cám ơn những giá trị truyền thống mà bạn mang đến.. Bài viết hay quá. Năm mới chúc anh Đức Hoàng mạnh khoẻ & văn phong ngày càng sắc sảo, sâu lắng Anh viết rất đúng, nhất là chuyện lì xì. Tôi đã từng nghe kể lại về người anh họ tôi, giờ học cấp 1, khi được lì xì đã bóc ngay ra xem và chê: "Có hai chục thôi hả? Lì xì gì có hai chục ngàn." Nghe mà giật mình Cảm ơn nhà báo ĐH đã có bài khai xuân xuất sắc! Nếu nhìn theo góc nhìn này thì đúng. Vì những người chạy thận rất mong có được sức khỏe, được hòa nhập với xã hội( họ mặc cảm bệnh tật nên thu mình vào thế giới của những người đồng cảnh ngộ. Chúng ta cũng như anh nhà báo đều mong họ có sức khỏe, có niềm vui, có cơ hội để sống và sống với ước mơ nên có hỗ trợ về vật chất và tính thần là điều hoàn toàn đúng đắn. Nhưng đó chỉ là lòng nhận đạo tình cảm lá lành đùm lá rách. Tuy nhiên Cuộc sống phức tạp hơn nhiều. Nếu bỏ qua cái tổ hợp các con số từ thứ nhập đến chỉ tiêu thì anh hãy về hỏi vợ anh liệu tết này với cô ấy là thế nào?Cuộc sống cần có tham vọng, ước mơ và sinh tồn nhưng cần phải có lòng nhân đạo tình cảm. Cái khó là cần bằng được những điều ấy. Tết cũng vậy.Bài báo đem đến góc nhìn thú vị về tết. Cấm ơn nhà báo và cám ơn cành đào. Một cành đào giá trị. Cảm ơn anh vì bài viết, đã cho em thấy 1 vài thứ mà em đã không nhận ra trước đó :D. Chúc anh và gia đình và toàn thể mọi người có 1 năm mới tràn đày niềm vui, hạnh phúc; dồi dào sức khoẻ và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống :). Đáng suy ngẫm, cám ơn tác giả. Like Muốn thực hiện theo tinh thần bài viết mà sao khó quá Hoa chỉ đẹp nhất khi còn ở trên cây.Rồi thì gánh nặng dọn dẹp rác chồng lên vai những phụ nữ nghèo đẩy xe rác.Tôi thì ước cho tâm thức chúng ta rộng mở hơn để có những lễ hội hoa như người Nhật chỉ ngắm thôi đừng chặt phá rừng. Chúc mừng năm mới ĐH, luôn mong nhận được nhiều bài viết của anh! Qua y nghia trên các trang báo xuân bài này tôi thấy hay nhất trong nhiều năm qua
Những đứa trẻ cởi truồng Vậy là cùng lúc với tuyết rơi trên những dãy núi cao xa tắp ở Lào Cai, Yên Bái, Lạng Sơn, Nghệ An… những tấm lòng và tâm huyết dưới xuôi lại gặp nhau, họ hô hào, quyên góp những chuyến xe thực phẩm, ủng dép, áo khăn nườm nượp lên đường. Tôi nhìn cảnh đó, thực sự thấy lòng ấm áp lên nhiều, dù Hà Nội cũng đang dầm trong mưa rét dưới 10 độ C. Những chuyến xe kia chưa đủ để sưởi ấm cho toàn bộ vùng cao đói nghèo của Tổ quốc, nhưng ít nhất cũng đang dần đánh thức ngày một nhiều những trái tim đang rất lạnh, đang ngủ yên, hoặc đang vô cảm. Và biết đâu, tôi vẫn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ không còn một trái tim nào có thể dửng dưng trước hai tiếng thiêng liêng “Đồng bào”.Có nhiều tranh cãi xung quanh câu chuyện từ thiện. Bàn luận về việc “Cho cần câu hay cho con cá“ thiết nghĩ cũng na ná như tìm cách chứng minh “con gà hay quả trứng có trước”. Nhưng tôi, một người từng không ít lần trải nghiệm các chuyến đi vùng cao, giờ lại không mấy lăn tăn về điều đó.Những đứa trẻ cởi truồng chính là hình ảnh đầu tiên gây ấn tượng mạnh trong tim tôi, và cho đến tận bây giờ, sau nhiều lần tận tay ôm bế, lau mũi dãi và mặc quần cho những đứa trẻ mà tôi gặp trên các nẻo đường lên núi, thì hình ảnh đó vẫn luôn mang lại cho tôi bao xúc cảm nhói đau.Không ít người cho rằng “thật vô ích và vô nghĩa khi tặng quần cho bọn trẻ, vì chúng đâu có mặc. Chúng thích cởi truồng hơn”. Không sai. Đúng là chúng cởi truồng dù vẫn có vài cái quần vứt chỏng chơ ở xó bếp. Và những chiếc quần tự tay tôi mặc cho chúng, có thể sẽ bị lột ra ngay sau khi tôi đi khỏi.Năm đầu tiên tôi theo đoàn từ thiện “Cơm có thịt” lên Pa Cheo, Lào Cai, gặp những đứa trẻ cởi truồng, mặc quần cho chúng, lòng tôi lâng lâng niềm hạnh phúc rằng chúng đã có quần ấm để chịu đựng mùa đông giá rét. Năm tiếp theo, tôi thường xuyên lên lại nơi này, vẫn thấy những đứa trẻ ấy cởi truồng. Lòng tôi đầy hoang mang. Nhưng rồi tôi hiểu ra một điều xót xa hơn. Những đứa trẻ ấy, thiếu thốn ngay từ khi mới sinh ra. Rồi sự thiếu thốn ấy trở thành thói quen. Chúng trở nên không có nhu cầu, không biết hưởng thụ điều tối thiểu nhất của một đứa trẻ. Đó là “mặc quần”. Chưa dám nói đến những điều lớn hơn.Tôi ngẫm, cách đây chừng 30 năm, nếu có ai đó tặng gia đình tôi một chiếc máy sưởi hay một chiếc điều hòa, chắc chắn bố mẹ tôi cũng vứt xó. Giờ thì nhiều người hẳn khó chịu đựng nổi mùa đông nếu trong nhà không có máy sưởi, khó chịu đựng nổi mùa hè nếu trong nhà không có điều hòa. Ngày xưa, cuộc sống nghèo đói và thiếu tiện nghi không cho phép sử dụng những thứ xa xỉ đó. Lạc hậu sẽ dẫn đến không có thói quen tiêu dùng, không có thói quen tiêu dùng sẽ dẫn đến không có nhu cầu.Cởi truồng, chân đất, không đánh răng, không tắm giặt, không đến trường… những biểu hiện tối thiểu của nền văn minh nhân loại không hề xuất hiện ở nhiều nơi tôi từng đi qua, trên chính mảnh đất tôi yêu thương gọi là Tổ quốc.Chúng tôi vẫn hàng năm đến hẹn lại khăn gói gồng gánh hàng lên vùng cao. Và không bao giờ thiếu những chiếc quần, cũng như không bao giờ bỏ qua những đứa trẻ cởi truồng đứng ngơ ngác bên vệ đường. Hôm nay, có thể chúng chưa từ bỏ được thói quen cởi truồng, nhưng ngày mai, ngày kia hoặc có thể lâu hơn thế, chúng sẽ thấy “mặc quần” là điều không thể thiếu.Tôi và nhiều bạn bè cùng chí hướng vẫn hằng mong mỏi rằng “quần áo”, “giày dép”, hay “xà phòng”, “kem đánh răng”… và cao hơn cả là “cái chữ”, sẽ hiện hữu dần và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bọn trẻ vùng cao, để mỗi mùa xuân về, nơi đó không còn u ẩn tái tê trong nếp nhà tranh xiêu vẹo lam lũ và nghèo đói.Nếu chúng ta dừng tay vì nghĩ rằng "chúng có mặc quần đâu mà tặng", thì những đứa trẻ sẽ vẫn cởi truồng từ mùa đông này đến mùa đông khác. Làm sao có thể giúp họ làm quen với sự văn minh nếu chúng ta không mang đến những điều kiện vật chất tối thiểu của nền văn minh. Tôi nghĩ, dù lớn hay nhỏ, hành động vẫn tốt hơn là ngồi một chỗ và phán xét.Đỗ Sông Hương Sẽ có nhiều ý kiến nhưng tôi đồng ý với chị "dù lớn hay nhỏ, hành động vẫn tốt hơn là ngồi một chỗ và phán xét." Một bài viết thật ý nghĩa. Cảm ơn người viết. Tôi cũng đồng ý với tác giả. Có nhiều tập quán sống và thói quen rất khó thay đổi. Nói đâu xa, tôi nêu một vài ví dụ như hút thuốc lá khi chạy xe máy hoặc vô tư khạc nhổ khiến người khác phải lãnh đủ... Đọc bài này tôi hiểu mấy năm nay cô giáo Sông Hương vẫn làm từ thiện và ân cần chăm sóc cho các trẻ em vùng cao. Điều đó thật đáng trân trọng. Với tôi, câu hỏi đặt ra là: những việc làm và vẫn cách làm đó (cho áo, cho kẹo...) có đem lại sự thay đổi tích cực nào?? Chúng ta nên nghiêm túc tự hỏi: tại sao bây lâu nay chúng ta làm đúng, làm tốt, thiện tâm thế ...mà các cháu vẫn bỏ học ra đường cởi truồng để chờ kẹo, chờ áo??? Tôi đau nhói trong tim khi thấy các em đứng trong giá rét để chờ xin kẹo (ở Sapa) và vợ tôi và các bạn của tôi vẫn mua kẹo, áo để phát cho các cháu..mặc dầu chính quyền địa phương và các tổ chức phát triển đã có những băng rôn yêu cầu du khách không cho các cháu kẹo....để các cháu yên tâm đến trường học hành....Thiết nghĩ, sự mũi lòng, thương hại các con, các cháu chưa hẳn là tốt. Hãy suy nghĩ để đổi mới cách làm và tìm ra cách làm đúng đắn nhất vì tương lai của các cháu....Đừng chỉ vì muốn bộc lộ cái lòng tốt của mình, đừng vì thỏa mãn lòng xúc động trong chốc lát mà quên đi sứ mệnh to lơn hơn - đó là xây dựng bản làng ta, đất nước ta ngày càng tự lực hơn, đàng hoàng hơn - hãy ươm những mầm non của tương lai bằng tính tự tôn dân tộc - không nhận của bố thí và không chờ đợi những kẹo, chờ bánh thương hại của du khách. Nếu du khách làm cho các cháu cái lợi nhỏ trước mắt, sẽ đánh mất tương lai của các cháu. Xin hãy điệm tĩnh mà suy nghĩ....... Rất ghét cách lập luận theo kiểu "chúng có mặc quần đâu mà tặng"; nó thể hiện sự vô tâm, hời hợt và có phần ngụy biện. Kiểu như một gia đình có người con mê chơi mà xao lãng học tập, thế là người bố cho nó nghỉ luôn với lý lẽ "nó có học đâu mà cho đi học". Với kiểu lập luận như thế thì không biết đất nước này sẽ đi về đâu. Chính vì những đứa trẻ đó sống ở vùng xa xôi hẻo lánh, nơi mà dân trí thấp đến nỗi chúng không có nhu cầu đối vời những thứ Tối Thiểu cần phải có. Vậy thì việc chúng ta cần làm là phải có những Hành Động Thiết Thực để gieo vào lòng chúng ý thức về điều đó, như thế thì mới có thể phần nào thực thi chủ trương "Dân giàu Nước mạnh" (ít ra là phải giàu từ nhận thức). Nếu ai không làm được thì nên tránh sang một bên hoặc là nói vài lời khích lệ để cho người khác làm. Còn vẫn cái kiểu lập luận "cũ kỹ" như trên thì tôi e là đất nước mình không ngóc đầu lên nổi. Thân ái! Điều tác giả viết ko sai. Nhưng cái điều mình trăn trở ko phải là việc những đứa trẻ đó "quen" với cái nghèo mà ko muốn mặc quần, mà liệu có hay ko những người làm cha mẹ sẵn sàng lột quần của con mình để "mua" sự thương hại của người khác mặc dù chúng nó chưa hẳn là ko muốn mang mà là ko được phép mang quần! Tôi thấy tác giả bài viết có cái nhìn rất thực tế và nhân văn . Tác giả đã phân tích nguồn gốc sâu xa của vấn đề Nhưng tôi có suy nghĩ các nhà lãnh đạo vẫn say xưa với những thành công trong việc xóa đói giảm nghèo vậy mà trên đất nước ta vẫn còn những nơi con người lại tụt lùi như vậy Người nguyên thủy đã biết dùng vỏ cây để che thân vậy mà có nơi con người lại mất đi cái nhu cầu mặc quần áo. dù sao tấm loǹg bạn cũng đã gửi đến mọi người những thông điệp của loǹg nhân từ.bạn đẵ nói rât đúng ý nghia và thực tế.cám ơn sự nhân hậu của bạn với các cháu hoàn cảnh nghèo khó. Bài viết thật ý nghĩa! Cảm ơn người viết! Co giao cua con toi. Con toi du da ra truong 5 nam roi, nhung toi van luon tham cam on co, khong chi vi nhung bai giang day tam huyet tren lop, ma ca vi nhung bai giang tinh nguoi rat nhan van danh cho hoc tro. Chuc co va gia dinh luon doi dao suc khoe va hanh phuc. "Những đứa trẻ sẽ vẫn cởi truồng từ mùa đông này đến mùa đông khác", hay nói xa hơn, "sẽ mù chữ từ thế hệ này sang thế hệ khác"...., bao giờ mới hết nghèo nàn lạc hậu. Đúng là hành động, dù lớn hay nhỏ, vẫn tốt hơn là ngồi một chỗ và phán xét. Tôi làm dự án và đi vùng cao nhiều và khi nói chuyện với người dân thì được biết không phải cháu không có quần mà là nếu mặc quần cháu tè dầm suốt không có nước giặt nước trên đó quý lắm nên các chàu không mặc quần đi dép hoặc tất để tè lúc nào cũng được Hãy hành động ngay khi có thể làm được.23h trời mưa lạnh tôi vẫn vòng xe lại khi thấy cụ già ngồi bên đường Bến Vân Đồn Quận 4 và biếu cụ 100 ngàn-ít nhất cụ có thể mua gì ăn lúc đó. Đồng ý với tác giả. Người biết, người có mà không nói, không giúp đỡ cho người không biết, người không có, là vô cảm, là tội lỗi Cuộc sống này rất cần những suy nghĩ và tấm lòng như chị.
Chúng ta đang vái gì? Tôi ít khi đi lễ hội, vì sợ đám đông. Nhưng năm ngoái có người bạn thân ở làng Chèm tha thiết mời về dự hội làng anh. Tôi đành đi. Đến nơi tôi mới bất ngờ.Hội đình Chèm - ngôi đình cổ nhất Việt Nam - là một lễ hội rất ý nghĩa. Nó chỉ cách trung tâm thành phố hơn chục phút đi xe, nhưng tôi chưa bao giờ biết đến. Đình thờ Lý Ông Trọng, người được coi là nhà ngoại giao đầu tiên trong lịch sử Việt Nam, là tướng tài của An Dương Vương nhưng được Tần Vương phương Bắc mến mộ, nên sang Tần làm tướng để giữ hòa khí hai nước.Điều làm tôi bất ngờ nhất ở lễ hội đình Chèm, là tính khoa học của nó. Dân làng Chèm đã tự mời các chuyên gia Hán Nôm giỏi về, nghiên cứu khắp các sử liệu để tạo ra một tuyển tập về Lý Ông Trọng, về hội đình Chèm, về các văn bia và Hán tự trong đình. Chi phí làm nghiên cứu được cộng đồng quyên góp. Tôi được tặng quyển sách rất dày ấy, bây giờ vẫn giữ.Những lễ hội nước ta, sau nhiều biến động của lịch sử, một phần lớn được phục dựng gần đây. Những nghi thức có thể không còn chuẩn xác. Nhưng khi tôi cầm quyển sách về Lý Ông Trọng trên tay, tôi tin rằng những nghi thức lễ bái chỉ là cái vỏ. Cái cốt lõi vẫn là việc người ta biết rằng tâm thức mình đang hướng tới điều gì. Ở lễ hội đình Chèm, tôi biết rất rõ. Là một người anh hùng, và những người lính đã hy sinh vì hòa bình đất nước.Các lễ hội truyền thống có thể biến thiên để phù hợp với thời đại. Nhưng cho dù lễ hội biến thiên thế nào, thì cuối cùng người ta vẫn phải biết cái tinh thần cốt lõi của lễ hội là gì, hay nôm na hơn, là chúng ta đang vái thứ gì. Khi đặt ra một điều chỉnh, ví dụ bỏ đi tục chém lợn, hay là bỏ đi tục cướp giỏ tre ở hội Gióng, vì có quan điểm cho rằng chúng bạo lực, thì ta cần biết nghi thức ấy liên quan đến tinh thần lễ hội thế nào, có ảnh hưởng đến các giá trị cốt lõi không.Nhưng mà không, những cuộc luận chiến tôi đang thấy về lễ hội không khoa học như thế. Hoặc là thiếu những nghiên cứu văn hóa đầy đủ, hoặc là có nhưng không ai nhắc tới. Việc hội này hay hội kia có “phù hợp” hay không được phân tích cảm tính. Rất ít nơi làm được cái việc cầu kỳ như dân làng Chèm. Thật ra, nếu đã biết mình đang vái điều gì, thì điều chỉnh hay không điều chỉnh các nghi thức rất dễ, vì chúng là chuyện phụ.Người dân đến hội, thiếu đi những chỉ dẫn nền về văn hóa, cũng trở nên bản năng hơn. Chạm được vào lộc là may mắn, dùng tiền chấm máu con lợn là may mắn, cướp được cái gì về nhà, cho dù là vật dụng nhỏ nhất của lễ, cũng hên - những thứ cảm tính như thế được lan truyền và tạo ra một đám đông nhiều khi hung hãn. Khi khoa học không thể lên tiếng, chỉ còn chỗ cho bản năng.Tôi nhớ quê tôi, Hải Phòng, có đền thờ Mạc Đăng Dung. Trên ban thờ có một thanh đao đã rỉ mòn được địa phương khẳng định là đao của Mạc Thái Tổ xung trận. Tôi đem nỗi hoài nghi về một thanh đao từ thế kỷ 16, mà lại biết chính xác của ai cầm, đi hỏi một nhà khảo cổ hàng đầu. Tôi nhận cái lắc đầu ngao ngán. Ông bảo chuyện này giới khảo cổ lên tiếng mãi rồi, chẳng buồn nói nữa.Tất nhiên, khi tôi đến đền thờ Mạc Thái Tổ, tôi hiểu rằng tâm thức mình đang hướng tới điều gì. Một triều đại ngắn ngủi nhưng nổi tiếng vì sự nhún nhường khéo léo tránh cho nước ta được nạn binh đao với phương Bắc. Tôi vái thanh đao, là vái tinh thần ấy, là đao Mạc Đăng Dung cầm hay không, không thực sự quan trọng.Nhưng tôi sợ nhiều người không biết. Tôi sợ người ta vái thanh đao như một thứ đồ cúng huyền hoặc với sức mạnh siêu nhiên từ một thế kỷ trước. Tôi muốn mọi thứ khoa học hơn, dù là chuyện tâm linh.Đức Hoàng Tôi là người theo đạo Công Giáo. Tôi cũng hay đến các đền thờ những danh nhân kiệt xuất như Kiếp Bạc, đền Trần, ...tôi vẫn vái nhưng không phải tôn thờ, hay cầu xin gì mà là thể hiện lòng kính trọng và ngưỡng mộ với các bậc tiền nhân. Mình rất thích Đức Hoàng. Mình nghĩ anh là người rất sâu sắc, điều đó cần cho một nhà báo. Cám ơn anh đã cho ra đời những món ăn tinh thần ngon. "Tôi muốn mọi thứ khoa học hơn, dù là chuyện tâm linh"... lại 1 câu rất hay. Bây giờ người ta đi lễ đình, chùa, đền, phủ theo phong trào. Nhiều người đi vái lạy, cầu khấn đủ thứ nhưng chẳng biết trong đền, miếu thờ ai, có công trạng gì với dân với nước!? Có người đình, chùa nơi mình cư trú chẳng đến nhưng lại đi vái lạy tứ phương. Người Việt đang dựa dẫm quá nhiều vào thần linh. Chẳng hiểu ra sao nữa Có ai để ý đến vấn đề các đền chùa hiện nay ko nhỉ, nhiều người vẩn đùa nhau là các nhà chùa làm kinh tế... Bài viết phản ánh 1 điều thực sự nhức nhối: cả 1 văn hóa đẹp đẽ đang ngày càng héo úa đi bởi bàn tay vô tình của các thế hệ con cháu.Hi vọng nó có thể đến được với những người có thể tạo ra những sự thay đổi thực sự.Tuy nhiên, nếu soi mói 1 chút, thì phong tục vái lạy của người Việt, theo cháu tìm hiểu thì chỉ là 1 lời chào mà thôi Chuẩn. Cảm ơn tác giả! Hay, rất sâu sắc. Đức Hoàng lúc nào cũng vậy, những bài viết của Hoàng bao giờ cũng nói lên những vấn đề nhức nhối của xã hội sâu sắc, cô đọng, buộc người ta phải động não suy nghĩ ? Ôi sư thầy chỗ mình đang giận mẹ mình vì thầy ốm ko tới thăm,ggặp mặt hầm hầm hỏi ko nói, không hiểu nổi bây giờ chùa có phải là tên gọi nơi cư trú của 1 tập thể hay cá nhân cùng chí hướng làm giàu ko nữa, tham thâm sân si còn ác liệt hơn mình mà làm tới thầy trụ trì, mẹ ơi Lắm lúc tôi cứ tự hỏi : liệu thánh thần sẽ phù hộ ai trong những người dưới đây : Thứ nhất : người có kinh tế đi các chùa chiền ở các nơi. Thứ hai : người cướp được nhiều quà lộc từ các lễ hội. Thứ ba : những người nghèo đói đang phải lầm lũi kiếm từng đồng hằng ngày. Thứ năm : người có tâm địa độc ác và rất siêng đi chùa chiền. Thứ sáu : người có tâm địa hiền lương nhưng ít đi chùa chiền. Thứ bảy : người cúng nhiều lễ vật nhưng tiền có được để mua lễ vật là tiền bất chính. Thứ tám : người cúng viếng bằng cả cái tâm. Văn hóa tâm linh bị đảo lộn. Bản thân tôi cũng yêu nét văn hóa tâm linh truyền thống, muốn gìn giữ bản sắc dân tộc. Nhưng khi đi lễ chùa, đền thấy cảnh chen chúc xô đẩy, lòng thành kính bị vật chất phàm trần biến hóa, không theo đc tôi thấy mình trở nên lạc lõng. Mong những người có tâm huyêt có tiếng nói như anh cải thiện đc môi trường thanh bạch này. Nước Ý cũng có lễ hội chém bò nhưng là bò giấy, vào ngày lễ dân chúng cũng xúm quay mỗi người chém tượng trưng 1 cái.Vui vẻ, bình an và thanh thản lắm, xem người lại ngẫm đến ta.... họ văn minh thể đáng để học lắm mà.... Phật đã từ bỏ tất cả ngai vàng, vinh hoa phú quý kể cả người vợ yêu thương nhất mà đi tu hành. Sao mọi người đến chùa để cầu phúc, lộc... nhĩ??? Phải nói là dân mình mê tín phải biết đi được "Khi khoa học không thể lên tiếng, chỉ còn chỗ cho bản năng." Hay lắm Hoàng ơi
Nhậu Tết Anh bắt đầu uống rượu, lúc đầu là cho vui với bạn bè, sau là giải khuây, sau nữa là đánh vợ mắng con, xé sách không cho con đi học... là chuỗi ngày sợ hãi, đau khổ cho vợ con. Sức khỏe anh giảm sút nhiều, vài lần vào bệnh viện vì rượu. Anh sống chập chờn giữa các cơn say, tính cách thay đổi, vợ con bỏ đi, bạn bè mất dần.Bây giờ, rượu bia còn tràn lan hơn. Ba tỷ USD đổ vào các cuộc nhậu là chỉ tính riêng cho khoảng 3 tỷ lít bia được người Việt uống hàng năm. Không có số liệu thống kê chính xác số rượu cồn được người Việt Nam sử dụng hàng năm, có lẽ vì nguồn cung cấp rượu phong phú quá: Rượu thật và rượu giả, nhập chính ngạch và không chính ngạch, rượu tự nấu như cả làng tôi vẫn uống từ xưa đến nay...Tôi tin là ai cũng từng chứng kiến sân khấu và hậu trường của những cuộc nhậu. Những khuôn mặt đỏ hay tím tái, la hét, tranh nhau nói, ngả nghiêng và thô tục. Nếu họ ói mửa hay gục tại chỗ thì vẫn còn là may vì nếu đủ sức ra về họ còn có nguy cơ cao bị, hoặc gây tai nạn giao thông. Theo số liệu của Viện Pháp y Quốc gia, trong 500 ca tử vong do tai nạn giao thông được xét nghiệm, 36% có cồn trong máu.Thế mà rượu bia, xuất hiện từ thời Hy Lạp cổ đại, lại được coi là biểu hiện của văn minh và được dùng trong lễ lạt, dâng cúng. Rượu bia vốn không có tội tình gì. Một ly bia hay ly rượu, được phục vụ đúng cách, uống từ từ để thưởng thức hương vị sẽ làm đầm ấm bữa ăn gia đình, làm cho con người thư giãn, tự tin và cởi mở hơn trong các bữa tiệc. Nhưng uống rượu bia đúng cách cũng rất công phu. Rượu vang sủi (champagne) hay vodka được coi là rượu khai vị, thường được uống đầu bữa tiệc. Rượu vang đỏ, được rót vào ly bầu to, không làm lạnh và nên uống cùng đồ ăn chế biến từ thịt đỏ. Rượu vang trắng, uống lạnh và tùy từng loại có thể dùng với đồ biển hay đồ thịt. Rượu ngọt (liquor) hay rượu kem Bailey được dùng sau bữa ăn, như một loại uống tráng miệng cho phụ nữ. Các loại rượu nặng cũng thường được uống sau bữa ăn và chủ yếu dành cho các ông. Nếu uống bia hay rượu vang, nhất là vang đỏ ở liều nhỏ mỗi ngày (ít hơn 150 ml rượu vang hay 30 ml rượu mạnh hay một chai bia 330ml) có thể có lợi cho sức khỏe, làm giảm nguy cơ về bệnh tim mạch, về tai biến mạch máu não. Điều này có lẽ cũng tương tự như uống chén rượu thuốc nhỏ mỗi ngày của các cụ.Vậy tại sao rượu bia trở thành mối lo ngại như một tệ nạn xã hội, nhất là đối với thanh thiếu niên?Có lần, hai ông giáo sư y khoa từ London sang Sa Pa, Việt Nam dự hội nghị. Họ được mời rượu Sán Lùng đựng trong vỏ chai nước suối ở một quán ven đường. Các ông gật gù hỏi giá rượu và được cho biết chỉ tương đương vài chục penny. Họ đùa: nếu bán rượu thế này ở Anh, cả nước Anh sẽ nghiện rượu. Tôi biết chắc một điều là ở Anh hay Australia rượu không rẻ, không bán tràn lan và thanh niên dưới 18 tuổi không được mua và uống các loại nước có cồn nơi công cộng. Nhà hàng phải có giấy phép mới được bán rượu bia cho khách ăn.Giới trẻ, trong một cuộc điều tra nhỏ, đã cho rằng “uống rượu bia là cách xã giao, là phương tiện không thể thiếu khi đi làm và giúp giao tiếp bản lĩnh hơn với bạn bè”. Tôi nghĩ, nếu uống rượu bia tăng tự tin trong giao tiếp thì liều lượng cũng không nên quá một chai bia hay một ly rượu vang để bạn còn tỉnh táo và tự tin. Uống hơn nữa, đầu óc bạn sẽ mờ mịt, hành động sẽ thiếu chính xác. Không thể để cho những “chuẩn mực” văn hóa rượu bia thấp kém kéo bạn xuống, lấy mất chí hướng và sức khỏe của bạn, lấy mất thời gian bạn dành cho vợ con và gia đình.Tết đến, hãy cùng nâng ly mừng năm mới để mang lại niềm vui cho mình, cho gia đình và mọi người xung quanh. Nhưng đừng uống trên sự lo lắng của người khác, bởi nếu bạn quá chén, người phải trả giá có thể không chỉ là bản thân bạn.Nguyễn Thị Nhuận Tôi thấy ở Mỹ rượu beer cũng rất rẻ so với thu nhập . Với beer Mỹ , lương một giờ của một công bình thường có thể mua nột thùng 24 chai ( vào khoảng 16 dollars) . Nhưng ở Mỹ không có quậy phá nơi công cộng vì chế tài rất nặng nên dù có uống họ cũng cố gắng kìm chế để khỏi đụng chạm đến pháp luật . Tôi ở Mỹ gần 20 năm nhưng chưa biết quán nhậu là gì dù truớc đó ở Việt nam tôi ngày nào cũng nhậu . Giá rẻ chỉ là một lí do , cái chính là chế tài do hành vi say xỉn mà thôi. Các nước Nam Âu như Italia, Pháp, Tây Ban Nha nổi tiếng về sản lượng rượu vang và rượu vang ở đó rất rẻ. Cũng như vậy, bia ở Đức, Tiệp rất rẻ. Nếu đến những nước đó thì sẽ thấy người ta uống rượu vang và bia khắp nơi. Mỗi người ở đó có thể uống cả lít bia hoặc nửa chai rượu vang trong bữa ăn. Mặc dù vậy, không thấy có chuyện uống rượu rồi lái xe hoặc gây gổ đánh nhau như ở ta. Như vậy nguyên do không ở rượu bia, mà là DÂN TRÍ. Hoàn toàn có thể nói rằng: rượu bia tự chúng không có tội, mà tội ở người uống. Sếp cũ tôi người malay, khi được điều công tác qua VN, ông đã trở thành con nghiện rượu bia...sau này về malay làm việc lại, lương tháng cũng chỉ đủ ông uống bia, ông tâm sự với tôi là nghiện rượu bia từ khi sang VN, vì ở đây ai cũng rủ đi nhậu, giá rẻ, .... Quá chén, phải trả giá không chỉ bản thân của bạn - Rất ý nghĩa. Bài viết rất hay và thực tế. Nếu người Việt Nam ý thức được việc quá chén sẽ phải trả giá không chỉ bản thân mình thì đất nước mình sẽ văn minh hơn và góp phần giảm nghèo! Những đối tượng nào trong xã hội hiện nay là uống nhiều nhất nhỉ? Mấy nhà hàng hạng sang bán cho ai là chính nhỉ? Nếu chọn 1 nhân vật làm gương, tuyên truyền thì nên chọn ai nhỉ? Toi cho nhung dua tre va nhung nguoi phu nu!!!Nhung nguoi nhu chong cu cua toi, chi can doc tieu de la bo qua. Dung mong ho doc. Boi vay, toi phai mang con di that xa de quen cai qua khu ay va mo ra chan troi moi cho chinh minh va con. Happy now :-) Một bài học người Việt Nam học hoài không thuộc. Haiz. Xin kể câu chuyện dân gian: Một ông nghiện rượu bữa đó ngồi uống một mình bên hiên nhà. Ông ta vuốt râu: "Độc bàn độc thánh!" Có ông hàng xóm ngang qua, ông ta rủ vào cho có bạn. Sau vài ly, hai ông rung đùi: "Đôi ta là Nam tào Bắc đẩu!". Thoáng bóng người quen ngoài ngõ, hai ông vẫy vào. Khi chai rượu sắp cạn, ba ông gật gù: "Ba ta là tam thuyền sư!". Rồi xuất hiện ông bạn cày, cuộc nhậu thêm rôm rả. Hai chai rượu cạn bay. Bốn ông ngửa cổ cười ha hả: "Bốn ta là tứ thánh thân nhân!". Ông thông gia ở đâu lò dò xuất hiện, nhập bọn. Thêm vài chai nữa. Các ông bá vai nhau, lè nhè: "Năm ta là ngũ lão đồng sàng!". Rồi ông đồng tuế với chủ nhà ghé thăm, "ngũ lão" kéo vô. Sáu ông làm hết nửa can. Họ quờ quạng nghiêng ngả, một ông lẩm bẩm: "Sáu ta là...lục súc!".Từ thánh đến vật chỉ thông qua một can rượu! Ở nước ta buồn cũng uống , vui cũng uống , chớ không phải giao tiếp mới uống Uống một lượng nhỏ rượu, bia trước mỗi bữa ăn là để kích thích tiêu hóa ,làm phấn chấn tinh thần! Uống rượu, bia, nước trái cây hay cà phê với nhau cũng mang nét đẹp văn hóa giao tiếp. Uống một lượng vừa phải thì tốt cho cơ thể nên chẳng vấn đề gì phải nói, nhưng uống quá thì từ lợi sẽ thành hại! uống rồi nghiện, rồi giỏi ngụy biện. Tôi nghĩ, nếu uống rượu bia tăng tự tin trong giao tiếp thì liều lượng cũng không nên quá một chai bia hay một ly rượu vang để bạn còn tỉnh táo và tự tin. Uống hơn nữa, đầu óc bạn sẽ mờ mịt, hành động sẽ thiếu chính xác. Không thể để cho những “chuẩn mực” văn hóa rượu bia thấp kém kéo bạn xuống, lấy mất chí hướng và sức khỏe của bạn, lấy mất thời gian bạn dành cho vợ con và gia đình Rất đồng tình với ý kiến của tác giả bài viết. Uống rượu làm vui câu chuyện hay uống cho bằng hết số rượu bày ra? Điều này chỉ những người uống rượu mới biết điều chỉnh ra sao. Rượu ngon, chuyện vui, chẳng phải lo lắng gì...nên có người đã uống hết mình, chỉ không còn sĩ diện với gia chủ, làm như thế mới thể hiện hết mình. Con trẻ nhìn vào, gia đình nhìn vào, mặc kệ, uống cho thật say mới là người đàn ông ư? Thật không biết bình luận thế nào. Ngăn cản, chừng mực thì bị coi là ky bo, tiếc của . Để uống tràn cung mây đên mức say không thể về được thì được coi là hết lòng với khách...Mùa xuân, mùa Tết xin thành thật chúc mọi người biết được cái ngon của rượu để vui vẻ, hạnh phúc chứ đừng làm mình trở thành con sâu ngày xuân. tôi là người không thích rượu bia nhưng nhiều khi không uống không được, uống rượu bia tự do không ai cấm, say xỉn bê tha thì xã hội cũng bê tha
Người thắp lửa không cô đơn Nhưng điều khiến tôi chú ý đến Trần Lập không phải là những câu ca điệu nhạc, mà chính là anh, quan niệm sống của anh. Qua những cuộc cà phê, tôi có cảm giác về anh như một con người khá cô độc trong thời buổi mà những giá trị thực sự được anh tôn thờ không còn tồn tại hoặc đang dần mất đi. Anh hay nói đến sự chân thành, đến ý nghĩa của sự sẻ chia, những điều mà anh tin rằng đã bị những giá trị vật chất chen lấp, nhưng anh chưa thể đưa vào âm nhạc và viết ra một cách trần trụi về sự thật cuộc sống ấy, bởi anh nghĩ, âm nhạc dù sao cũng vẫn phải lãng mạn, đi vào lòng người."Chúng ta đã luôn nói đến sự chân thành, ca ngợi những điều tốt đẹp của cuộc sống", có lần anh nói, mắt lim dim nhìn ra phía ngoài cái quán gần cả nhà anh và nhà tôi, mà thỉnh thoảng, anh nhắn tôi ra đó từ sáng sớm. "Nhưng rốt cục đấy chỉ là sách vở, vì những điều đó đang mất đi, và mỗi người chúng ta phải làm gì đó để vực dậy những điều tốt. Nếu không, bọn trẻ sẽ mất hết niềm tin vào cuộc sống". Anh đã tâm niệm "phải làm một điều gì đó trước khi quá muộn".Một hôm anh nói với tôi: "Phải có nhiều người tốt nữa lên tiếng để chỉ trích cái xấu. Cái xấu bây giờ nhiều quá, tồn tại dưới mọi dạng thức. Sự im lặng của số đông, nhất là của các nghệ sĩ có sức ảnh hưởng đến cộng đồng, khác gì đồng lõa với cái xấu đâu". Chúng tôi cứ ngồi như thế với nhau bên cốc cà phê, nhiều khi cả một buổi sáng, loanh quanh những câu chuyện về cuộc sống và con người. Trần Lập không phải là người ăn nói hoa mỹ. Anh nghĩ thế nào nói thế, không quanh co, mộc mạc và bình dị, gần gũi mà không giả tạo. Tính cách ấy khiến anh trở nên khá đặc biệt trong một thế giới có nhiều sự bon chen, giả dối. Và sự bộc trực, thẳng thắn và chân thành của một người đàn ông đã khiến anh không thể thay đổi, không uốn mình, không phù hợp với những gì quá phù hoa. Thế nên, có lần anh bảo, anh không coi mình là một người nghệ sĩ của showbiz. Anh không thuộc về nó, và anh không muốn sống trong đó.Nhưng Lập từng bước vào đó. Làm giám khảo The Voice cũng chính là thách thức lớn nhất mà anh phải đương đầu trong cái thế giới anh không muốn bước vào ấy. Những dòng tít lớn trên báo chí, những nhận xét về anh - tốt có, xấu có - trên Facebook sau mỗi số phát sóng, những thị phi ầm ĩ xung quanh một câu chuyện không có thật được dựng lên để hại anh khiến anh mệt mỏi. Chúng tôi chat với nhau khá nhiều đêm, khi anh quay ở trong Nam. Và chúng tôi lại ngồi với nhau ngay khi anh vừa ra Hà Nội. Anh bảo, anh không hợp với thế giới ấy, của trường quay, của những sự tung hô hay chỉ trích, của sức ép dư luận. Anh thích về nhà với vợ con, thích ngồi với bạn bè thân thiết trong những quán cà phê quen thuộc, lao đi trên những cung đường Tây Bắc dưới bầu trời lồng lộng, bởi như thế, anh cảm thấy "an toàn, thanh thản hơn, và mình là một ai đó được trân trọng".Nỗi trăn trở của anh về âm nhạc đôi khi cũng là một nỗi ám ảnh khôn nguôi. Có lần anh bảo, bọn trẻ bây giờ ít nghe rock quá, vì họ quá dễ dãi trong sở thích và số đông bị thị trường chi phối bởi những thứ âm nhạc hời hợt cả về nhạc lẫn ca từ. "Ước gì ta có thể cứu thế giới bằng âm nhạc, và ước gì ta có thể truyền cảm hứng sống nhiều hơn cho lớp trẻ", anh nói. "Giới trẻ bây giờ không nghe rock như thế hệ chúng ta cách đây 20 năm về trước. Họ không hiểu rock hay đến mức nào".Nhưng chúng tôi thì hiểu rock nói chung và rock của anh hay đến mức nào.Khi anh qua đời, người ta không chỉ khóc cho anh, mà còn cho một giá trị sống. Anh đã khiến nhiều người đột nhiên nhận ra rằng, chính họ lẽ ra cũng đã phải sống như thế. Trần Lập không chỉ sống cho riêng anh, mà còn cho biết bao người khácTôi sẽ không thể cà phê với anh được nữa. Chỉ có thể hẹn gặp lại anh sau nhiều năm nữa, ở cái thế giới bây giờ anh đã thuộc về. Tôi không thể nghĩ được lần cà phê với anh mấy tháng trước, khi tôi về nước, là lần gặp nhau cuối cùng. Hôm ấy, anh vẫn nói về cuộc sống, về những trăn trở cuộc đời, những điều dường như anh không thể xua đuổi được, và làm cho anh cảm thấy buồn. Anh bây giờ đang rong chơi ở một thế giới khác, xa lắm, yên tĩnh, đẹp đẽ, và có lẽ đã thanh thản hơn nhiều, bỏ lại phía sau những người mà anh đã yêu mến và luôn tâm niệm sẽ làm những điều tốt nhất cho họ.Anh đã làm như thế, trong cả cuộc đời, nên cái chết của anh cũng sẽ mang một ý nghĩa tích cực nào đó, đem lại một năng lượng nào đó cho những người ở lại.Và tôi mong, ngọn lửa anh thắp sẽ không còn đơn độc.Trương Anh Ngọc A Lập và a Ngọc là hai người mình rất thích từ thời sinh viên (lứa sinh viên 8x). Rock của a Lập thật tuyệt, sự kiện nào của bọn mình cũng có nhạc của a Lập. Với a Ngọc thì đó là các buổi bình luận bóng đá Seria trên kênh Hà Nội. Cả hai a đều gắn liền với thời sinh viên sôi nổi không chỉ của riêng mình, mà còn nhiều bạn lứa 8x nữa. VĨNH BIỆT NHẠC SĨ CA SĨ TRẦN LẬPVĨNH hằng nơi ấy rất muôn mầuBIỆT lệ châu rơi ướt thấm bâuNHẠC Rock hào hùng bao ước vọngSĨ người quân tử với bạn bầuCA từ mộc mạc thêm nồng ấmSĨ khí vươn lên chẳng cạnh cầuTRẦN thế lưu danh ghi sử sáchLẬP thành rạng rỡ sáng minh châu. Đúng vậy. Trần Lập đã để lại cho đời một giá trị sống. Thái độ sống của Trần Lập, nhân cách của Trần Lập rất đẹp đẽ, đáng trân trọng. Tôi hy vọng sự ra đi của Trần Lập, mặc dù là sự mất mát rất lớn của gia đình, của âm nhạc, của xã hội, sẽ có thể thức tỉnh nhiều người trẻ đang sống rất hời hợt và vị kỷ trở nên tốt hơn. (Khi anh qua đời, người ta không chỉ khóc cho anh, mà còn cho một giá trị sống. Anh đã khiến nhiều người đột nhiên nhận ra rằng, chính họ lẽ ra cũng đã phải sống như thế. Trần Lập không chỉ sống cho riêng anh, mà còn cho biết bao người khác) Hay quá anh Ngọc à!!! Cảm ơn tác giả, vĩnh biệt một thủ lĩnh của sinh viên !!!!! Yêu anh vì nhân cách sống Một nhân cách sống đáng trân trọng! Tiếc thương anh :( Đang nghe lại album của anh và đọc được những dòng này làm mình trâm tư hơn mà suy nghĩ về cuộc đời Cảm ơn tác giả ! Rock, âm nhạc của sự chân thành, trường tồn và vĩnh cửu, ko hào nhoáng, bóng bẩy Bai viet rat hay. Gia nhu tac gia viet nhieu hon va sau hon ti nua thi moi da Đọc bài báo này của Anh Ngọc phải khẳng định Trần Lập không chỉ là người có tài mà có cả đức. Nhưng như người xưa đã nói "chữ tài liền với chữ tai một vần" lại lần nữa quả không sai. Dù sao thì tuy cuộc sống của anh ngắn ngủi nhưng anh đã làm được rất nhiều điều, đã đi được quãng đường dài về sự trải nghiệm và sự trưởng thành mà có khi chúng ta có sống cả trăm năm tuổi cũng không làm được, đúng là anh đã "trèo lên đỉnh núi cao vời vợi và đã khắc tên mình trên đời". Hi vọng những người đã và đang thương tiếc anh hãy biến tình thương đó thành sức mạnh để sống có ích cho cộng đồng, cho gia đình xã hội. Mong người thân của anh ngừng rơi nước mắt mà hãy mỉm cười để anh biết gia đình luôn tự hào về anh, để anh được yên lòng đến với một thế giới tươi đẹp hơn! Các tác phẩm, thế giới quan của anh, cách sống muốn hướng đến điều tốt đẹp nhất cho mọi người khiến thế hệ thanh niên cần học tập, mỗi người cần phải làm j đó để thắp lửa cho thế giới tốt đẹp hơn. Bài viet hay qua. Khi nào có dịp ra Hanoi. Tôi mong sẽ ghé gia dinh để thắp cho anh Lập một nén nhang. Cám ơn anh dã truyền lửa. Và tôi cũng sẽ hướng cho con minh biêt nghe rock nhiều hơn. Tôi thich những ca từ,sự nhân hậu và chân thành trong các bản rock của Trần Lập. Ngưỡng mộ anh Trần Lập ,một nhân cách sống đáng tự hào. Cám ơn tác giả đã có bài viết hay & ý nghĩa, mình cũng là thế hệ 7x nên rất đồng cảm với những suy nghĩ như anh.
Nếu yêu thì phải cháy Con người trên khắp thế giới, bàng hoàng khi thấy cha, ông, vợ chồng, con cái, và cả những người nổi tiếng… tất cả đều đã chết, bỗng trở lại như bằng xương bằng thịt và nói với toàn nhân loại: Đừng sợ, chúng tôi đến để giúp đỡ. Sẽ không còn nước mắt, chỉ còn lại hạnh phúc và an toàn.Tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh mang tính biểu tượng ấy của các nhà làm phim. Tại sao sứ giả lại là những người đã khuất? Tại sao lại là những người cha, người vợ, người con, thậm chí là mẹ Teresa? Và rồi tôi nhớ đến lời của Tăng Tử: “Điểu chi thương tử, kỳ minh dã ai/ Nhân chi thương tử, kỳ ngôn dã thiện”. Nghĩa là “Con chim sắp chết hót tiếng bi thương/ Người sắp qua đời, nói lời chân thiện”. Nhân loại là như vậy, chỉ đến khi đối diện với sinh ly tử biệt, mới nhìn ra giá trị của nhau, mới muốn lắng nghe nhau.Tuần qua, hai người nổi tiếng của làng sáng tác nhạc Việt Nam qua đời: Nhạc sĩ Thanh Tùng và nhạc sĩ - ca sĩ Trần Lập. Một lần nữa, sự thương tiếc ngập tràn xã hội. Tôi nói một lần nữa, bởi vì trước Thanh Tùng, Trần Lập, chúng ta từng rơi nước mắt nhiều lần cho những người không quen mà chỉ biết, như là đạo diễn Huỳnh Phúc Điền, ca sĩ Wanbi Tuấn Anh, hay xa hơn trước đó là Lê Công Tuấn Anh, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn… Tôi tin vào tất cả những giọt nước mắt, những lời thương tiếc hôm nay. Nhưng tôi tự hỏi, trong vô vàn ngọn nến nguyện cầu mà chúng ta thắp lên, có ngọn nến nào cháy cho đến ngày kia. Tức là vượt qua nỗi tiếc thương của hôm qua, hôm nay, mà truyền đi một giá trị mang tính truyền nối, dù là nhỏ bé thôi, nhưng hữu ích. Tôi nghĩ, đó cũng là thông điệp mà Trần Lập muốn gửi gắm, khi liveshow cuối cùng của anh được đặt tên “Đôi bàn tay thắp lửa”. Trong suốt một tháng, cộng đồng mạng đã lan tỏa logo hình đôi tay cách điệu thành ngọn lửa cháy, truyền đi một nguồn năng lượng tích cực, khao khát sống, khao khát cống hiến.“Tôi mong Trần Lập hoặc ai đó, tổ chức nào đó, bằng uy tín của mình có thể thắp lên ngọn lửa, lập nên những quỹ ngăn chặn căn bệnh ung thư, tài trợ hoặc tự đứng ra thực hiện những chương trình an toàn vệ sinh thực phẩm, công bố các kết quả điều tra độc lập, tạo sức ép với các nhà sản xuất buộc họ phải tuân thủ các quy định, không gây tổn hại tới sức khỏe người tiêu dùng” - một đồng nghiệp của tôi đã viết như vậy, hồi tháng 1, khi Trần Lập mới biết mình bị ung thư. Quả thực, trong những ngày cuối cùng của mình, Trần Lập đã cố gắng thành lập một quỹ chống ung thư mang tên anh. Rất tiếc, căn bệnh hiểm nghèo hạ gục anh quá nhanh, nên ước nguyện ý nghĩa ấy đã không kịp thực hiện. Bây giờ một số cơ quan và bạn bè đang có ý định tiếp tục hiện thực hóa di nguyện của Trần Lập. Nếu thành hiện thực, đó sẽ là một hành động tưởng nhớ hữu ích, và ngọn đuốc nhiệt thành của rocker Trần Lập sẽ tiếp tục cháy trong trái tim cộng đồng.Nhưng tôi nghĩ, sự thắp lửa không chỉ có thế, không nhất định phải là gì to tát hay cụ thể. Khao khát sống và yêu lấy cuộc sống này, từng ngày đều trân trọng, đó chẳng phải là những “kỳ ngôn dã thiện” mà những người đã khuất nhắn gửi chúng ta hay sao? Chống lại căn bệnh ung thư, đó là một cuộc chiến cụ thể. Chống lại sự trì trệ, buồn nản, mất phương hướng và ý nghĩa cuộc sống, đó là một cuộc chiến cam go hơn rất nhiều, mà cả một thế hệ đang phải đối mặt. Và những người như Trần Lập, cùng thứ âm nhạc khỏe khoắn tích cực của anh, là những chiến binh quá hiếm hoi. Theo một điều tra quốc gia về vị thành niên và thanh niên Việt Nam đối với hơn 10.000 người trong nhóm tuổi này, 4,1% người nghĩ đến chuyện tự tử, 25% đã tìm cách kết thúc cuộc sống. Cuộc điều tra ấy tiến hành năm 2010. Cũng năm ấy, ban nhạc Bức Tường tái hợp, và nhóm lại ngọn lửa rock trong giới trẻ. Suốt những ngày qua, đi đâu tôi cũng nghe thấy ký ức. Những “Giọt nắng bên thềm”, “Hoa tím ngoài sân” của nhạc sĩ Thanh Tùng, rồi “Mắt đen”, “Trở về” với giọng ca khỏe khoắn cao vút của Trần Lập, được mọi người bật lên khắp nơi. Chúng ta nghe, nhớ họ, những người tài hoa đã khuất, thở dài, và tiếc nhớ.Trong rất nhiều bài hát của ban nhạc Bức Tường, tôi thuộc trọn vẹn và yêu thích nhất là “Bông hồng thủy tinh”. Đó là một bản ballad rất mộc mạc, mà Trần Lập sáng tác từ những ngày còn là chàng sinh viên Đại học Quốc gia Hà Nội.Những ca từ này được viết nên bởi một chàng trai trẻ:“Dù thời gian cho ai sẽ lãng quênAi âm thầm tiếc nuốiBụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câmVà tình yêu đó vẫn gọi tên: Bông hồng thuỷ tinhÐể cho mãi mãi vẫn ghi trong lòng ta năm tháng qua…”Giờ đây nghe lại những ca từ ấy, tôi chợt nhận ra, những gì Trần Lập muốn nói, anh đã nói cả trong những bài hát, trong phong cách sống quyết liệt của mình. Thời gian sẽ làm chúng ta lãng quên, và bụi mờ sẽ biến những tiếc nuối hôm nay thành quá khứ.Nhưng tình yêu, nếu còn, thì phải cháy.Gia Hiền Tôi nhớ không rõ, hình như Khổng Tử có nói: đi qua nước nào chỉ cần nghe nhạc của nước đó là biết thế mạnh hay suy. Nếu nó là đúng thì thật đáng lo cho chúng ta. Cứ nhìn âm nhạc mà các bạn trẻ đang nghe, nó đượm màu chán nản. Thật xót xa, những nhạc sỹ với thứ âm nhạc mạnh mẽ như anh Trần Lập lại ít quá. Thậm chí còn chết dần, chết mòn do sự đầu độc của chính những người được gọi là "đồng bào". Cháu là thanh niên 23 tuổi, tốt nghiệp Đại học loại giỏi, ra trường vẫn đang trên con đường khẳng định mình. Cháu luôn luôn nghĩ "Khi nào có công việc thật tốt, sẽ hãnh diện đi chơi với bạn bè, liên lạc lại với nhiều người bạn, người thân từ lâu không có tin tức, sẽ sống tốt thế này, thế kia..." Suy nghĩ sống cho ngày mai thật là ấu trĩ. Ngày mai thì nào đâu biết mặt trời mọc đằng Đông hay đằng Tây, hoặc có khi chẳng có cơ hội nhìn thấy mặt trời nữa.... Quả đáng lo ngại khi những chiến binh như Trần Lập quá ít, các nhạc sỹ tài năng với những tác phẩm bất hủ xuyên thời gian đã lần lượt ra đi, thế hệ sau được sống trong hòa bình, học hành nhiều nhưng rất yếu ớt, thiếu sự nhiệt tình, đam mê, cống hiến, những ước mơ khát vọng lớn....loay hoay, than thở, chán nản như những người già nua, quẩn quanh với những điều vụn vặt....thật đáng lo ngại.Đất nước đang cần một thủ lĩnh thổi hồn và ngọn lửa nhiệt huyết tới mọi người giống như anh Trần Lập với Đường đến ngày vinh quang.... Chúng ra phải kiện những con người đứng đầu tổ chức an toàn thực phẩm, vừa ức vừa thương Việt Nam ơi! Người dân và giới trẻ không có nhiều sự quan tâm nên quan tâm đến cuộc sống giới shown biz để giải cơn khác: chuyện tình cảm, scadal, xếp hàng đứng phát khóc để xin chữ ký ca sĩ hàn quốc, quan tâm đến cái chết của một ca sĩ còn hơn cả một chính khách nổi tiếng..., tất cả nói lên điều gì, ấy là cuộc sống, việc làm không được trông mong nhiều nên họ tìm sự quan tâm khác để giải khuây thôi, sự thực các sự việc đó cũng bình thường, cái chết của Trần Lập cũng như bao cái chết oan uổng khác thôi. "Và những người như Trần Lập, cùng thứ âm nhạc khỏe khoắn tích cực của anh, là những chiến binh quá hiếm hoi". Vâng, đúng thế anh ạ. Trần Lập ra đi, đã để lại một khoảng trống quá lớn, sự mất mát không diễn tả hết được bằng lời. Còn với những người yêu nhạc của Bức tường, thời gian sẽ không làm họ lãng quên được, vì những lời ca đó, những giai điệu đó đã đi cùng những năm tháng tuổi trẻ của họ, và nó có thể cất lên bất cứ lúc nào. Không biết bao giờ mới thôi tiếc nuối - tiếc, nhớ về Trần Lập. "Xin như cơn mơ cho bông hoɑ sẽ mãi mãi trong tim tɑXin cho đôi tɑу nâng niu chớ νô tình có đánh rơiѴì tình уêu ƙiɑ mong mɑnh như thuỷ tinhĄnh ƙhông muốn trong đời thiếu ℮m, thiếu ℮m...Ðể thời giɑn tɑ chiɑ xɑ ƙhông ρhɑi nhòɑÐể ngàу mɑi tɑ sẽ mãi ƙhông quênXin ℮m hãу giữ ƙỷ niệm "ßông hồng thuỷ tinh".".............. Xã hội đang thiếu nhiều điều tốt đẹp mà tồn tại lâu dài, để trở thành bản chất, để làm cho xã hội thực sự là tốt đẹp. Hiện tại xã hội cũng đang có nhiều điều tốt đẹp nhưng chỉ là ngắn hạn, ở các khẩu hiệu treo nhiều nơi nhưng không mấy ai quan tâm (mà có khi con làm ngược lại), ở những phong trào phát động rầm rộ rồi sau đó lắng xuống, ở những tổng kết mà người ta có thói quen phóng đại thành tích, và ở những bằng khen, danh hiệu mà danh thì nhiềunhưng thực thì ít. Bài viết đòi hỏi hành động của mỗi con người chúng ta một cách nhẹ nhàng, khơi gợi đầy tế nhị. Đúng là cần có thêm lửa nhiệt huyết để thăp lên những hoài bão, những dự định còn dang dở mà những người ta yêu thương hoặc mến mộ đã ra đi. Cám ơn Nhà báo đã có bài viết rất ý nghĩa và cảm động! Không chỉ vậy mà hy vọng nó còn khơi dậy tình cảm cao đẹp của con người cũng như các Doanh nghiệp, Tổ chức xã hội sống và hoạt động có trách nhiệm hơn khi nhìn vào thực tại và phấn đấu cho tương lai của bản thân và Đất nước. chúng ta đã nói, đã nghĩ mọi sự việc đều liên quan đến nhau quá nhiều rồi, và rất đúng.Nhưng chính vì một thói quen ì ạch thì chúng ta ko chịu thay đổi, ảnh hương ngày này qua ngày khác, đến lúc thì ko kịp nữa.Cái quan trọng nhất vẫn là hành động và kết quả,hãy làm đi rồi hãy bình luận nếu không thì sẽ mât đi nhiệt huyết và ko còn thời gian để kịp sửa! Mình thich phong thai biểu diễn cua a trần lập và cảm kích tinh thần tấm lòng của a truoc khi ra đi mong a duoc an nghi bình an noi chinz suối Chất rock trong ca khúc của Trần Lập rất trí tuệ và chạm được vào trái tim của cả những người ko phải fan nhạc rock như tôi... Ca từ chắt lọc từ niềm đam mê, từ lối sống quyết liệt của một cái tâm sáng trong đầy nhiệt huyết và hoài bão với cuộc đời... "Đường đến ngày vinh quang ko còn xa, dù khó khăn vẫn còn...". Bao nhiêu ước mơ còn đang ấp ủ đã phải khép lại vì sao??? VU THI HA THU .BÌNH LUẬN RẤT Ý NGHĨA .DANG DỞ. YÊU THƯƠNG. RA ĐI -NẾU YÊU THÌ PHẢI CHÁY“Hoa tím ngoài sân” hay “mắt đen”Những từ êm dịu đã thân quenGiờ đây phảng phất đâu thấy bóngThanh Tùng Trần Lập tạo hơi menĐể lại cho đời những tình yêuĐiệu hò vang mãi gió phiêu liêuCác anh trở thành người thiên cổ“Giọt nắng” nhẹ ư , nặng quá nhiều !
Phí tiền? Tôi không phải là kẻ cực đoan, suốt ngày ra rả kêu "chảy máu ngoại tệ". Ai chẳng muốn con cái mình được hưởng nền giáo dục tốt nhất. Hai con tôi, một đứa học Australia, một đứa học ở Mỹ. Ơn trời, nhà có điều kiện, nên các cháu được quyền tự lựa chọn nghề, trường và đất nước mà mình muốn đến.Năm 1979, tôi được nhà nước cử đi học ở Liên Xô cũ, trường tốt nhất lúc đó. Nhà nước bao cấp hoàn toàn, nên thực sự tôi không quan tâm lắm đến thế nào là đắt hay rẻ. Năm 2007, các con đi học, học phí cao vòi vọi (khoảng 16.000 USD mỗi kỳ, chưa kể ăn ở. Nhưng cũng như bao nhiêu bậc bố mẹ khác, hy sinh đời bố, củng cố đời con, miễn là nhà chấp nhận được. Hy vọng là "đắt xắt ra miếng".Nhưng vấn đề là cái đắt ấy thực sự xắt được ra bao nhiêu miếng. Khi đến thăm trường sở, nói chuyện với các con, thì thấy vai trò của trường không như mình tưởng. Giáo sư xịn thì cũng có, nhưng đếm tên được vài vị. Hỏi con có được gặp bao giờ không. Lắc đầu, năm thì mười họa mới được nghe một lần trong một cái giảng đường to tướng. Cố vấn học tập thì có vẻ chăm chăm lo làm sao các con học dài hơi để còn thu học phí, hơn là hướng dẫn để các con học được những điều thiết thực nhất. Tóm lại là các con vẫn phải tự thân vận động là chính.Có lần tôi đi thăm một trường tư thục xịn của Mỹ. Cậu phụ trách tuyển sinh nghĩ là khách sộp, dẫn đi giới thiệu. Đây là tòa nhà cổ kính, thư viện từ thời Victoria. Đây là công viên, hồ nước, bãi cỏ và rặng cây sồi tuyệt đẹp. Chỗ này mà học thì "vào thôi rồi". Tôi bảo: "Nhận xét ngu một chút. Tao chẳng thấy đứa nào đang ngồi học trên bãi cỏ cả". Bụng nghĩ thầm, thời này chắc công viên chỉ để tán tỉnh nhau thôi. Thư viện cũng vậy, bây giờ, lên mạng, trả ít tiền, muốn sách cỡ nào chẳng có. Tiền duy tu mấy cái công trình này rồi cũng bổ vào học phí cả thôi.Lại có lần khác, ăn tối với ông bạn Mỹ, giáo sư một số trường cũng có tên tuổi, tôi phàn nàn, chúng mày kinh tế thị trường mà sao học phí lại tăng. Chỉ có thể là độc quyền. Các trường quen tiêu pha thoải mái, giờ bị cắt kinh phí thì lại tăng học phí của sinh viên nước ngoài, chẳng phải là lấy của người nghèo nuôi người giàu sao. Ông giáo sư cười. Cũng có người bảo, các con được sống trong môi trường lý tưởng, cũng đáng đồng tiền bát gạo. Đúng thế, nhưng đó là nếu trong trường hợp các con sẽ ở lại đó tìm việc làm. Còn nếu các con định quay về Việt Nam làm việc, thì có khi đó là một điều lợi bất cập hại.Tóm lại cái giá thực sự của một nền giáo dục đại học tử tế là bao nhiêu? Tôi cũng không biết, cho đến khi đọc bài báo của giáo sư Richard Muller của Đại học Berkeley Mỹ. Giáo sư cho rằng, với sự phát triển của Internet và MOOC (khoá học trực tuyến dành cho đại chúng) đã đến lúc có thể biến ước mơ một nền giáo dục đại học đẳng cấp Mỹ với giá của các nước thứ ba, trở thành hiện thực. Giáo sư còn đề ra những nguyên tắc hoạt động căn bản của ngôi trường đó. Mặc dù chưa thuyết phục được Ban giám hiệu của Berkeley ủng hộ mình, giáo sư vẫn tin là sẽ có ai đó trên thế giới bắt tay vào việc này.Cũng là tình cờ, 10 ngày sau khi đọc được bài viết của giáo sư Richard Muller, cũng là lúc tôi khai giảng khóa đầu tiên của Đại học FUNiX.  Tôi tin con đường mình đã chọn. Có một thứ theo tôi là quan trọng nhưng không thấy anh nhắc đến trong bài của mình, đó là ngoài chi phí bỏ ra để học cái chữ, chúng ta nếu được sống, làm việc, học tập ở nước ngoài còn học được văn hóa và tư duy tiến bộ của họ. Về giá trí của tư duy tiến bộ mang đến và phạm vi ứng dụng của nó lên đời sống, lên cách hành xử của chính chúng ta là không thể đong đếm được. Vậy cho con cái chúng ta học tập, lao động ở nước nào là phí phạm không thưa anh ? Con đường anh ý chọn là mở khóa đào tạo FUnix nhưng vẫn gửi con đi học nc ngoài Sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm một thời gian, tôi tiếp tục và hoàn thành khóa cao học tại Vương quốc Anh, về làm việc tại một công ty lớn đến nay khoảng 5 năm. Sau thời gian đi học, đi làm, tôi có một số điều chia sẻ. Thứ nhất là kiến thức học tập tại nước ngoài tôi không sử dụng nhiều. Điều tôi học được là phải tự học, tự nghiên cứu. Thứ hai, là khoản gia tăng thu nhập từ việc đi học phải đi làm đến 20 năm mới bù lại được. Đúng là phí tiền! Nếu có thể làm lại tôi sẽ lựa chọn khác. Thành công không phụ thuộc vào nơi bạn sinh ra, trường bạn đã học, nơi bạn đang sống...nó phụ thuộc vào chính bản thân bạn. Tôi không cho rằng đi học ở đâu đó thì sẽ thành công...có chăng thì tốt hơn một chút, chỉ một chút mà thôi. Tôi cũng tin vào nhận định giáo dục quyết định khoảng 15 đén 20% là cùng, còn bẩm sinh quyết định 80%, đừng quá kỳ vọng vào giáo dục. Con bò mang đi đâu vẫn là con bò mà thôi, không có chuyện biến thành con khác được, có chăng thì béo hay gầy hơn 1 chút.Hãy nỗ lực và trông cậy vào bản thân mình các bạn ạ, thành công đến từ bên trong , không từ bên ngoài. Cháu rất thú vị với những bài viết của bác, dù làm ngành khác nhưng sẽ một lần dấn thân vào Funix để thỏa mãn bản thân và sự đam mê những điều mình chưa làm được Good. Vấn đề vẫn ở chổ " Du học" hay " Du hí"! tôi cũng tin con đường anh đã chọn Tôi ủng hộ việc mở trường mới và cách mới.Nhưng tôi xin phép phản biện 1 chút:- Học online chỉ có thể áp dụng được với những người cực kì nghiêm túc, có động lực và mục đích rõ ràng (không nhiều). Học để lấy kiến thức, kĩ năng, kinh nghiệm để mà làm việc chứ không phải lấy bằng.Còn nếu áp dụng cho đa số học sinh sinh viên ở VN:- Thứ nhất là bị ảnh hưởng nhiều yếu tố -> ý thức rất kém- Thứ 2, điều kiện vật chất, máy móc đa số người Việt chưa đủ. Người ở xa thì không đủ điều kiện, người ở gần thì đến học trực tiếp vẫn hơn.- Thứ 3, người ta vẫn cần cái bằng để đi tìm việc vì đại đa số doanh nghiệp vẫn thế.Dù sao cũng chúc anh thành công. Mình học trong nước và đi làm ở VN, bản thân mình rất tò mò về việc đi du học nước ngoài và những kiến thức có được khi du học. Mình cho rằng nếu học ở nước ngoài sẽ giúp có được những kiến thức của các nền khoa học, kinh tế,... tiên tiến đi trước VN hàng chục, thậm chí trăm năm.Song bài viết này lại cho mình một cái nhìn rất khác về việc học ở nước ngoài. Cảm thấy tự tin hẳn.Cảm ơn chú Nam đã cho cháu sự tự tin này. Em đã đi du học Anh và Pháp cũng như du lịch nhiều nước châu âu. Em nghĩ là việc áp dụng kiến thức học đến đâu còn phụ thuộc vào loại hình của khóa học đó. Có những khóa tthacj sỹ Msc chuyên về nghiên cứu thì đương nhiên ra thực tế ko áp dụng được nhiều. Tuy nhiên có những khóa học thạc sỹ thiên về thực hành. Ở những khóa này thì sv đc trang bị đầy đủ kiến thức và cả kỹ năng mềm để ra trường làm việc ngay được nữa. Nói chung các khóa học và chương trình học tại nước ngoài đa dạng vô cùng, giống như việc đi siêu thị ở nước ngoài vậy, nếu cần mua sữa thôi thì cũng phải có hàng chục nhãn hàng khác nhau với các lựa chọn, hương vị, kích cỡ, dinh dưỡng khác nhau rồi chứ không bị ít lựa chọn giống ở VN. Vì thế em nghĩ nếu học xong mà không áp dụng được nhiều thì là do mình chọn chưa đúng. Tuy nhiên ở cuối cuộc hành trình du học thì lượng kiến thức thu về không phải là tất cả. Du học sinh còn có những trải nghiệm ở những vùng đất mới, hiểu biết thêm về những nền văn hóa mới, kiến thức về xã hội được mở rộng hơn và nhất là tính tự lập, tư duy phản biện (ko phải thầy cô nói gì là nghe, thầy cô nói gì cũng đúng), tự tin vào bản thân hơn và dám nghĩ dám làm. Em nghĩ những kinh nghiệm mềm như thế mới là hành trang đáng giá không đong đếm được mà nước bạn trang bị cho mỗi du học sinh khi trở về đấy ạ. Cuộc đời còn rất dài, kiến thức thì ở đâu cũng học được và rồi dần sẽ bị bão hòa, nhưng những kỹ năng mới là bệ phóng vững chắc để các bạn du học sinh vượt xa hơn trong cuộc đua ở trường đời, e tin là như thế Chúng ta sống vì mục đích gì theo tôi mới là quan trong . Tiheo quan điểm của tôi , có những yếu tố khách quan và chủ quan chi phối lên mục đích sống của mỗi con người . Yếu tố khách quan nói đơn giản là giáo dục , an sinh xã hội , và pháp luât.... đó là những thứ không phải ta muốn là được mà chỉ có thể chọn lọc trong cuộc sống . Còn chủ quan đó là nhu cầu và khả năng của bạn có mối quan hệ tương tác lẫn nhau . Ví dụ bạn thấy ở Việt Nam môi trường độc hại không tốt cho sức khỏe bạn có thể chọn lựa tới iceland chẳng hạn , nhưng khả năng tài chính hay những điều liên quan tới bạn không cho phép bạn đi iceland và bạn sẽ phải lựa chọn 1 điểm đến khác trong nước , nhưng cũng có thể bạn vì công việc vi gia đình ,,,,,, vì rất nhiều điều mà bạn không thể quyết định hết được bạn đành chọn lọc nơi ở , công việc phù hợp nhất với khẳ năng của bạn , cái đó cũng như bạn chỉ có 500k thì bạn sẽ chỉ mua được 1 sản phẩm tương ứng với 500k , chứ không thể mua được sản phẩm giá 500 triệu .Cuộc sống là do chúng ta hiểu và làm chủ , được sự lựa chọn trong khả năng của chính chúng ta . VÌ thế trong việc giáo dục con cái , hay trong cuộc sống của chính mình , tôi nghĩ chúng ta không làm gì trái pháp luật và lương tâm , ( tất nhiên có thể vận dụng - tùy mỗi người vận dụng thế nào trong xã hội chúng ta đang sống -những gì mà cuộc sống mang lại để cho chúng ta có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân và gia đình . Con cái không nhất thiết phải làm ông quan nọ ông quan kia , mà cố gắng giúp con cái có thể đứng vững và thành công trong bất kì hoàn cảnh nào , hạnh phúc là do con cái lựa chọn chúng ta chỉ lã những người bảo vệ lúc con cái còn nhỏ , là người chia sẻ lắng nghe khi con cái bắt đầu lớn .Có bạn nói nếu thế con cái sau này sẽ thành kẻ cướp khi không uốn nắn nó , tôi không nói là tôi không uốn nắn , nhưng không ép buộc , vì kẻ cướp chưa chắc đã là xấu trong xã hội chúng ta . . . Những ai đã từng làm việc, học tập cùng anh Nam chắc sẽ k nghi ngờ điều anh nói :) may mắn được học anh nửa năm thôi và chưa áp dụng được những gì anh nói vào cuộc sống hiện tại, nhưng vẫn mong có ngày được học / làm việc cùng anh 1 lần nữa :) Chúc anh thành công trên con đường của mình!! Anh nói cái gì cũng hay cũng có vẻ độc đáo,sáng tạo và cả có vẻ vô tư trong sáng nhưng....? Tôi làm việc nước ngoài ba năm thấy môi trường sống tốt nâng cao ý thức trách nhiệm của mình hơn ra đường chấp hành pháp luật đi xe đèn đỏ dừng lại, về Việt Nam mới dừng, ầm ầm!!!!Thôi thì tuỳ môi trường sống vậy
Gốc rễ của an ninh Người ta hiểu rằng đó là một trong những nỗ lực thiết lập lại trật tự xã hội - vốn trở thành nỗi ám ảnh của người dân thành phố này từ nhiều năm qua - sau những phát biểu của tân Bí thư thành uỷ.Nhưng việc tăng cường lực lượng hành pháp chỉ là một trong những giải pháp “ngọn” của vấn đề tội phạm. Giống như là bác sĩ không thể giải quyết tình trạng bệnh tật, mà đó phải là vấn đề của vệ sinh an toàn thực phẩm, môi trường sống… thì gốc rễ của các vấn đề an ninh là an sinh xã hội.Tôi đi rất xa khỏi trung tâm TP HCM, qua hầm Thủ Thiêm sang quận 2, chui vào một xóm trọ nhỏ của dân lao động ở khu Bình Trưng. Ở đấy, tôi được nghe kể về một vụ cướp.Thằng Khánh, mới 15 tuổi, ba bán báo còn mẹ đi làm mướn, bị cướp cái xe đạp. Mẹ Khánh vừa xin vừa mua được một cái xe đạp cũ để nó đi học. Mỗi tháng trả góp một trăm nghìn, trả trong gần một năm, vừa trả xong thì bị cướp. Hai tên chặn đường cướp xe. Khánh tiếc cái xe quá, cự lại, bị đâm một nhát dao, may không nguy hiểm đến tính mạng.Ngồi ở đó, trong phòng trọ hơn 10 mét vuông của gia đình lao động đó, tôi nhận ra vài điều. Đầu tiên là sẽ không thể có một lực lượng hành pháp nào đủ lớn để tuần tra và ngăn chặn mọi diễn biến an ninh trong thành phố khổng lồ này. Khu trọ ấy, qua con đường nhỏ, qua cả một cái nghĩa trang (mà mẹ thằng Khánh “tự hào” vì nhờ nghĩa trang ấy mà chị thuê được phòng trọ giá rẻ), việc nghĩ đến có cảnh sát cơ động tuần tra ở nơi này thật xa xôi.Sau đó là tương lai của những đứa trẻ như Khánh. Bạn có thể bắt gặp những con người như thế ở khắp các xóm trọ trong quận 2 này. Họ sống trong những căn nhà chật chội, bên cạnh rác rến sình lầy. Họ làm việc với một chế độ bấp bênh, cho dù là “có hợp đồng” hay đôi khi là bị quỵt luôn cả hợp đồng lao động. Các chủ nhà máy kiếm cớ đuổi việc nhân viên cũ để tuyển người mới trả lương thấp hơn bất cứ khi nào. Khánh có thể sẽ nhanh chóng gia nhập đội ngũ ấy: thật khó để nó mơ đến việc đi học đại học, thậm chí là tốt nghiệp cấp 3.Bạn có thể bắt gặp Trinh - 16 tuổi - người bé loắt choắt nhưng đã có một cái thẻ ra vào công trường. Nó mượn tên của người khác, dán ảnh mình lên để đi làm phụ hồ trong một công trường nào đó ở trung tâm. Chỉ 5 phút ngồi trong căn “nhà” Trinh đang ở, bạn sẽ bị muỗi đốt kín người. Trinh không được đi học đã lâu.Trong khi những chỉ đạo quyết liệt cho lực lượng hành pháp được đưa ra ở trung tâm thành phố, thì ở những khu công nghiệp ngoại vi, vẫn là những cuộc đình công hàng nghìn công nhân tham gia, để đòi thêm vài đồng lương, để mong chờ một cuộc sống ổn định hơn, hay đơn giản là một bữa cơm trưa tử tế. Trong khi một nhóm những tên cướp giật bị bắt, thì vẫn có hàng vạn thanh niên khác đang chênh vênh trong đời sống lao động và có thể bị đẩy vào cảnh bị bần cùng hoá cả về vật chất và tinh thần bất cứ lúc nào. Bần cùng hoá về tinh thần, bởi môi trường sống tồi tệ và khả năng tiếp cận giáo dục gần bằng không. Bần cùng hoá về vật chất, bởi không có khả năng tích luỹ và có thể bị đẩy ra đường không vì điều gì.Trung tâm kinh tế lớn nhất đất nước đồng thời cũng là một “cỗ máy xay” nhân lực và vẫn thải ra rất nhiều con người quẫn cùng - bởi những lỗ hổng trong cách nó vận hành. Khi người ta phải đình công tụ tập trước cửa nhà máy giữa trưa nắng vì chất lượng bữa cơm trưa, thì thật khó để nói về sự ổn định. Ngay cả sự lương thiện ổn định.Tất nhiên không thể phủ nhận nỗ lực ngăn chặn tội phạm của TP HCM qua hành pháp. Nhưng thật khó để nỗ lực ấy vươn đến cả những xóm trọ sình lầy, để tránh cho những người như Khánh một nhát dao. Một nhát dao không biết có thể nuôi dưỡng trong lòng cậu thiếu niên những gì.Sâu xa hơn, tội phạm có thể giảm nếu giải quyết được bài toán an sinh. Những công nhân có hợp đồng, được đãi ngộ xứng đáng, được làm việc với những ông chủ có trách nhiệm, những đứa trẻ được sống trong một môi trường tốt hơn, hay thậm chí chỉ đơn giản là có một lớp học.Đức Hoàng Bai viet mang tinh nhan van cao ca va co cai nhin sau sac ve ban chat cua van de. Rat tam dac voi tac gia. Với tôi, đây là bài hay nhất và có giá trị nhất trong rất nhiều bài hay và có giá trị của Đức Hoàng từ trước đến nay "Phú quý sinh lễ nghi, bần cùng sinh đạo tặc" phải chăng nạn cướp giật tăng nhanh là do cuộc sống của người dân quá đói khổ? lại là Đức Hoàng, một người có tâm và có tầm 100 nam nua cung chua giai xong bai toan nay. Ai cho tôi làm người lương thiện? Ước gì bài viết có kèm theo vài ảnh minh họa theo cách "góc nhìn". Cám ơn những nét chấm phá của Đức Hoàng. Biết rồi,khổ lắm,ai làm Tại sao thời bao cấp đói hơn bây giờ nhiều nhưng ít trộm cướp hơn bây giờ? Lúc đó mọi người đói như nhau, mọi người cố bươn chải để kiếm sống. Tình người gần gũi, đùm bọc yêu thương nhiều hơn. Kể từ khi mở cửa, đổi mới, theo kinh tế thị trường người ta coi đồng tiền là tất cả. Mọi thứ có thể "mua được" hết bằng tiền hoặc bằng "nhiều tiền". Xã hội phân hóa giàu nghèo nhanh chóng, quan chức tham nhũng, hối lộ, đạo đức cũng được so sánh bằng tiền... Vì vậy xã hội đảo lộn lên: ông thành thằng, thằng thành ...ông... và mọi tiêu cực bắt đầu và kéo dài tới 30 năm nay. Bây giờ lấy lại trật tự thì quá khó và phải có nhiều giải pháp đồng bộ thì mới giải quyết được. Nhập cư cũng là vấn đề bức thiết, hệ thống an sinh chỉ lo được cho công dân thành phố mà hiện tại hệ thống này hữu danh vô thực, nhà đông con thì không thể lo chu đáo cho từng đứa, để quản lý một thành phố quá đông dân thì cần công nghệ tự động hóa, nhân viên công quyền chỉ kiểm tra thường xuyên và khắc phục sự cố! Sắp tới miền Tây hạn hán, nuớc mặn xâm thực ruộng vuờn cây chết hết, nợ ngân hàng trả không nổi bán đất trả nợ rồi tìm lên sài gòn mưu sinh. Bài toán lại thêm nhiều ẩn số. Anh Đức Hoàng ơi anh Đức Hoàng, đến bao giờ, đến khi nào, những day dứt này mới vơi đi? Em theo dõi từng bài viết của anh, có những đồng tình, cũng có những bất đồng quan điểm. Tuy nhiên, tựu chung lại, anh vẫn chưa bỏ cuộc. Cố lên anh, cái ngày đó chẳng thế biết được, khi mà mọi thứ đều "chim chưa kịp đậu đã bị nhậu". Thôi thì cứ cố lên anh. đọc xong bài báo thấy anh Đức Hoàng nhìn vấn đề thật sâu sắc , nhưng vẫn còn một vấn đề cũng cần phân tích ở đây nữa , đó là vấn nạn của các tụ điểm ăn chơi , hút chích , đa số các vụ trộm cắp do các thanh niên ham mê di bar , hút chích thực hiện , các thanh niên này thich đi bar nhưng không co tiền nên làm liều , cộng thêm pháp luật không nghiêm minh , các chiến sĩ công an đi bắt trộm cướp, đem xét xử tòa án xử nhẹ (do có mối quan hệ bên ngoài) , vào tù lao động tốt vài ngày được ân xá nên như bắt cóc bỏ dĩa Hay cho câu:" Ngay cả sự lương thiện cũng khó ổn định" Cảm viết rất hay và sâu sắc, cảm ơn anh Đức Hoàng
Nếu không bừng tỉnh Trong lịch sử Nhật Bản, sự kiện này là điểm khởi đầu của công cuộc duy tân tự cường theo chủ trương "thoát Á", "Tây học" để hiện đại hoá nước Nhật.4 chiếc tàu chiến Mỹ và loạt đại bác của chúng đã làm cho người Nhật bừng tỉnh, ngỡ ngàng trước mức độ phát triển của phương Tây và sự lạc hậu, hèn kém của nước Nhật sau 250 năm bài ngoại, gần như chỉ giao thương với người Trung Quốc. Sự ngỡ ngàng của người Nhật trước những thành tựu phát triển của Mỹ và châu Âu còn kéo dài hàng chục năm sau sự kiện đó.Năm 25 tuổi, ở cảng Yakohama, nhà khai sáng Fukuzawa Yukichi lúc bấy giờ nhìn thấy những con tàu biển của Tây đồ sộ, chạy bằng máy hơi nước. Ông ngợp. Tiếp xúc với Tây, Fukuzawa thất vọng, vì: "Họ không hiểu. Nghe họ nói, tôi cũng không hiểu. Nhìn vào hàng chữ trên các bảng quảng cáo, các tờ cáo thị, tôi không đọc được".Không chịu được, người Nhật quyết Tây học. Trong cuốn sách "Nhật Bản duy tân 30 năm" xuất bản năm 1936 tại Sài Gòn, cụ Đào Trinh Nhất mô tả cuộc duy tân của người Nhật: "Từ nhỏ đến lớn, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, nào là chính trị, giáo dục, nào là văn hoá, võ bị, nào là công thương, lý tài [ngân hàng], nào là cơ khí, nghệ thuật, cho đến những chuyện y phục tầm thường, tập quán lặt vặt, chẳng sót một vấn đề nào hay phương diện nào mà không hoá xưa theo nay, đổi cũ ra mới".Người Nhật duy tân theo Tây mà rầm rộ cứ như đi trẩy hội, quyết xoá bỏ những thói hư tật xấu, văn hoá hủ bại có nguồn gốc nghìn năm mà không thèm tiếc nuối. Chỉ với 30 năm duy tân thời Minh Trị, Nhật Bản trở thành cường quốc, đuổi kịp, thậm chí còn vượt nhiều nước châu Âu và Mỹ trên một số lĩnh vực công nghiệp.Rồi cụ Đào Trinh Nhất than: "Người [Việt] mình học theo đạo Nho chữ Hán, chỉ trừ ra đọc âm là khác một chút thôi, còn thì bao nhiêu chế độ văn vật của Tàu bày đặt thế nào, mình đều rước lấy và phỏng theo giống y như thế ấy. Từ áo mão phép tắc chốn triều đình, lễ nghĩa luật lệ giữa dân gian, cho đến mọi việc từ chương, khoa cử, tang lễ, phẩm hàm... nhất thiết chuyện gì mình cũng in khuôn, ráp kiểu của Tàu, không sai một mảy. Trải mấy ngàn năm, hễ Tàu vẽ vời thay đổi cái gì, ta đều bắt chước đúng y cái đó, làm như theo đuôi dính gót người Tàu, không khác gì hình với bóng. Khổ nhất là cúi đầu nhắm mắt mà bắt chước cả cái học vấn luân lý của bọn Tống Nho và rước lấy cái độc hại mê mộng khoa cử, khiến cho dân khí hèn yếu, quốc vận suy vi, rồi thì thầy sao trò vậy, dính chùm với nhau một lũ hư hèn chìm đắm như ngày nay. Cao Ly [Triều Tiên] cũng thế, vì họ cũng bắt chước Tàu một cách "chụp hình" như ta". Cụ Đào kêu trời với các thói phong thuỷ, vàng mã, bói toán, cúng sao và các kiểu mê tín dị đoan của người Tàu du nhập vào Việt Nam, mà người Nhật quyết không theo.Sự phát triển vượt trội của châu Âu và Mỹ là ở các lĩnh vực khoa học - kỹ thuật, thể hiện qua phát minh, sáng chế, sản xuất công nghiệp, khai khoáng và chế biến. "Tây học" của Nhật Bản thành công rực rỡ ở tất cả những lĩnh vực này.Việt Nam cũng từng có nhiều cơ hội "Tây học" với người Pháp, người Mỹ, người Nga, nhưng không thu được nhiều kết quả. Đến hiện nay, tất cả những lĩnh vực vừa kể của Việt Nam đều rất yếu, chủ yếu mới ở trình độ lắp ráp, vận hành, sửa chữa máy móc của thiên hạ, chưa phát minh, chế tạo được mặt hàng công nghiệp gì đáng kể, trong khi Nhật Bản đã làm chủ công nghệ vũ khí, máy bay, tàu biển, máy móc công nghiệp và giao thông từ đầu thế kỷ 20, chỉ sau có mấy chục năm Tây học. Việt Nam chưa từng có cuộc duy tân Tây học nào đáng kể và cho đến tận bây giờ, xét trên nhiều phương diện, nước ta giống Tàu nhiều hơn là giống Tây, nhất là về văn hoá, hủ tục. Mà có giống Tàu thì theo tôi cũng chỉ giống được Tàu xưa, không giống được Trung Quốc với nền khoa học và sản xuất công nghiệp phát triển thời nay. Bởi vì sau khi Nhật Bản, Hàn Quốc Tây học thành công, chính Trung Quốc cũng đã Tây học mạnh mẽ và gặt được nhiều thành tựu. Người ta chú trọng nghệ tinh, thực nghiệp, còn Việt Nam thì vẫn nặng nề tư tưởng học để làm quan, "mê mộng khoa cử độc hại".Thực sự, để phát triển mạnh, Việt Nam rất cần một sự bừng tỉnh, cần một phong trào Tây học giống cuộc duy tân 150 năm trước đây của Nhật Bản. Theo tôi, có thể bắt đầu từ việc quy định tiếng Anh là ngoại ngữ bắt buộc ở mọi cấp học từ phổ thông đến đại học, bởi tiếng Anh mà kém thì khó lòng "Tây học" cho tốt được.Lương Hoài Nam NẾU KHÔNG BỪNG TỈNHHãy nhìn các nước quanh mìnhXem họ phát triển văn minh thế nàoMạc Phủ Nhật Bản thời naoCó bốn tàu chiến nã vào hư khôngLàm cho ý nghĩ cuồng ngôngBảo thủ dốt nát phải bồng ra điNgười Nhật đã nghĩ đã suyDuy tân Minh Trị đã vì Phù TangPhố phường cho đến xóm làngĐâu đâu cũng thấy sửa sang lói thềDuy tân thành quả rất mêXếp hạng nước Nhật thuộc về tốp haiNgười dân nước Nhật rất tàiBỏ đi thói cũ ai ai cũng mừngỞ ta lề thói dửng dưng“Mê mộng khoa cử” đã từng in sâuMong sao trong tiếng đàn bầuCung thanh trầm bổng năm châu thích nghiềnThế thì từ tuổi thiếu niênTiếng anh bắt buộc khỏi phiền mai sauTrung Hoa cũng đổi sắc màuCũng Tây du học trước sau vận hànhLàm cho kinh tế lên nhanhViệt Nam ta cố học hành năm châuĐể cho những tiếng đàn bầuCung nào cũng để năm châu nể mìnhCung nào Đại Việt văn minhCung nào công nghệ nước mình đỉnh caoCung nào dân Việt tự hàoKinh tế hùng mạnh ước ao mọi người! Văn hóa VN là văn hóa âm tính khác với Nhật Bản là văn hóa dương tính. Văn hóa dương tính đề cao sự thay đổi trong khi văn hóa âm tính ngại sự thay đổi. Đó là lý do tại sao người Nhật lại có thể duy tân mạnh mẽ đến như vậy, còn VN hầu như từ chối mọi cuộc duy tân. Một ví dụ nhỏ, việc ăn Tết theo dương lịch đã được người Nhật thực hiện cách đây mấy thế kỉ nhằm thể hiện thái độ thoát Trung mạnh mẽ, trong khi người Việt chỉ mới nhắc đến ý tưởng này thôi đã bị ném đá tơi bời, chắc đến mấy thế kỉ sau cũng chưa được. Làm sao mà thoát Trung, Tây học được đây Nếu ô Lương Hoài Nam sang Nhật ông sẽ thấy người Nhật rất dở Anh Văn. Cái hay cuả họ là tính thật thà, siêng năng và cầu tiến. Họ không làm dối, làm giả và báo cáo láo mhư mình. Mấy bác cán bộ cũng đi Tây để học đó chứ, nhưng học thì ít mà du lịch thì nhiều Cám ơn Tác giả Lương Hoài Nam. Thật sự những điều tác giả đem lại mong được nhiều bạn trẻ đọc hơn nữa để góp phần thay đổi mình và thay đổi đất nước. Bài viết quá hay, quá sâu sắc. Đọc xong thấy mình có trách nhiệm trong đó. Chắc chắn tối nay sẽ đọc cho các con nghe bài báo này và cùng nhau cảm nhận. Vô cùng cảm ơn tác giả. Và đó, những lễ hội được dán mác truyền thống và dân gian, thói quen nghỉ Tết lê thê mà một trong những lý do thường được nại ra là gắn kết tâm linh, phần nào cũng xuất phát từ ảnh hưởng phương Bắc mà tác giả nhắc tới trong bài viết... Mong lãnh đạo nước nhà bừng tỉnh để có cuộc duy tân Tây học, người dân đã vô cùng bức xúc với sự trì trệ, lạc hậu của xã hội VN. Muốn Tây học trước tiên phải thoát Trung. Điều này ai cũng biết chỉ một vài người không biết Sẽ không bao giờ bừng tỉnh vì nếu thật sự muốn tỉnh thì đã tỉnh từ lâu. Vấn đề nằm ở chỗ người ta không muốn tỉnh thôi còn vì sao không muốn tỉnh thì không nói ra nhưng ai cũng biết . Bài viết của anh Nam rất hay. Thực tế là có nhiều nhóm lợi ích và thế lực đi ngược với lợi ích dân tộc Việt Nam không muốn nhân dân " bừng tỉnh". Cho dù như thế thì đã, đang và sẽ luôn có thêm nhiều người bền bỉ để thức tỉnh nâng cao chính bản thân mình cùng những người xung quanh. Dân tộc Việt nhất định phải tiến về nền văn minh phía trước, vấn đề là phải làm sao để tiến nhanh mà thôi. Hoàn toàn nhất trí với quan điểm của anh Nam. Đây thực sự là thời điểm thích hợp nhất để chúng ta tiến hành thay đổi triệt để tư duy cũng như loại bỏ hoàn toàn những hủ tục nhằm sớm tiếp cận với văn minh phương Tây. Tuy nhiên, tôi thấy cái khó nhất hiện nay ở ta chính là việc "KHÔNG RÕ RÀNG". Từ nền kinh tế với thông tin không nhất quán (ông KHĐT đưa ra một con số về nợ công, ông TC lại đưa ra một con số khác) rồi đến "nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc" (bản sắc văn hóa dân tộc là gì, trong đó bao nhiêu là hủ tục lạc hậu, bao nhiêu là cái đi ngược lại với văn minh nhân loại thì chẳng thấy ai bàn đến)... Vì vậy, muốn duy tân thì trước hết chúng ta phải nhìn lại, đánh giá đúng về bản thân chúng ta, về "cái văn hóa" mà chúng ta đang có liệu có phải là "bản sắc dân tộc"? Muốn thay đổi phải từ thượng tầng, tư tưởng của các nhà lãnh đạo rất quan trọng để chấn hưng đất nước, trí thức trẻ của ta qua tây học về thi công chức chưa đậu làm sao mà áp tư tưởng của họ cho đất nước này được. Bài viết rất hay, thay lời cho tầng lớp cầu tiến.. Mong các lãnh đạo chú tâm.. Đông du, và Tây học ngay thôi.. Hãy thoát khỏi cái bóng NGÀN NĂM Trung Quốc Bài viết hay, cảm ơn tác giả Lương Hoài Nam
Vẫn còn những quả bom Sau chiến tranh hơn bốn mươi nămĐất nước tôi vẫn còn những quả bom chưa nổLại thêm một số người "cảm tử"Làm nghề cưa bomHọ mưu sinhTrên sự nghèo khó, thiếu hiểu biết và bất hạnh của chính mìnhDẫu biết rằng sau chiến tranh có gần 4 vạn người chếtVà hơn 6 vạn người tàn tật vì bom, mìnTrên hành tinh nàyKhông có nơi nào người dân yên lành dám cưa bom giữa phốChỉ trừ những kẻ đánh bom liều chết ở phía bên kiaTôi không sao hiểu đượcTôi không sao cắt nghĩa được…Đất nước tôiHôm quaKẻ lái xà-lan đâm sập trụ cầuCũng không bằng lái giống kẻ lao ôtô đâm chết ba người trước đóTôi chẳng hiểu thế nàoTôi không biết vì sao…Đất nước tôiCứ mỗi ngày qua điLại có thêm vài chục người chết bất đắc kỳ tử ngoài đườngMỗi năm hơn tám ngàn người tử vong vì tai nạn giao thôngMỗi năm chúng ta mất trắng gần một “sư đoàn”Và số người bị thương gấp ba lần số chếtNhững năm qua đã có dăm “sư đoàn” dân sự đi vào cát bụiVà dăm “sư đoàn” dân sự biến thành phế nhânKhông một viên tướng nào bị cách chứcKhông một viên tướng nào chịu từ chứcKhông một viên tướng nào bị rớt saoKhông lẽ mặt trận này không có tướng?Tôi chỉ thương đất nước mìnhNhững người nông dân hiền lành, chịu khóVẫn phải mưu sinh bằng nghề thu gom sắt vụn và cưa bom:- Đồng nát đi, đồng nát điTiếng rao một thời quá khứVọng đến thời tương laiKhông có nơi nào nhiều bom, mìn như đất nước tôiSau hơn 40 năm chiến tranhVẫn còn những quả bom sắp nổVà những nẻo đường “bất đắc kỳ tử”Chiều nayVẫn còn bao người phải khócThương xót những người thân gặp thảm nạn hôm qua…Nguyễn Việt Chiến " Không một viên tướng nào bị cách chứcKhông một viên tướng nào chịu từ chứcKhông một viên tướng nào bị rớt saoKhông lẽ mặt trận này không có tướng?" Không ai từ chức, không ai bị cách chức, rất VN và chỉ có ở Việt Nam. Hay. Rất hay. Tâm đắc nhất đoạn:Không một viên tướng nào bị cách chứcKhông một viên tướng nào chịu từ chứcKhông một viên tướng nào bị rớt saoKhông lẽ mặt trận này không có tướng? Có tướng chứ Anh, nhưng họ bất tài... Nhiều lắm những quả bom anh Chiến ơi. Anh quên mất quả bom Đa cấp - Liên kết Việt rồi. Quả bom tham nhũng, môi trường, thiên nhiên bị tàn phá... NHỮNG QUẢ BOM NỔ CHẬM NHƯ LÀ .GÌ HAM LỜI BẤT CHẤP NHỮNG HÓA CHẤT.CÁI ĂN KHIẾN CON NGƯỜI CHẾT DẦN MÒN Sáng...Muốn khóc..Ổ bánh mì khô nghẹn đắng cổ họngÔi...đất nước tôi!?!?!? Nghèo mà chẳng bình yên! Không một viên tướng nào bị cách chứcKhông một viên tướng nào chịu từ chứcKhông một viên tướng nào bị rớt saoKhông lẽ mặt trận này không có tướng?... Cảm ơn bạn NVC. Anh viết rất hay. Nghe phản phất một chút gì lời nhạc của Trịnh Công Sơn. Gia Tài Của Mẹ ? Đọc gần xong , chưa xong nhưng phải xuống bình luận ngay. Tác giả đúng quá Đọc hết bài báo nhọc quá ! Buồn thay ! Chiến tranh vẫn còn rơi rớt tới nay......! Đọc mà rợn da gà."Không một viên tướng nào bị cách chứcKhông một viên tướng nào chịu từ chứcKhông một viên tướng nào bị rớt saoKhông lẽ mặt trận này không có tướng?" Đừng hỏi vì sao bọn khủng bố lại hay đánh bom mỹ Vài ngày trước , tôi có xem chương trình " Những Người Đàn Bà Nhỏ Bé " trên ANTV những người mẹ , người vợ ở Quảng Trị ngày ngày phải làm 1 cái công việc kì lạ là đi dò bom mìn , bán phế liệu , công việc đầy nguy hiểm có thể mất mạng nhưng mỗi ngày chỉ kiếm được vài chục ngàn đồng xem mà thấy xót xa , nước còn nghèo , còn khổ quá , ôi Việt Nam ơi .
Liêu xiêu Thanh Tùng Chiều hôm đó nắng đẹp. Khi tôi đến, ông - mặc chiếc quần màu xám, sơ-mi đen trắng cộc tay, đi đôi giày lười màu xám, đội chiếc mũ fedora - đã ngồi chờ sẵn. Trên tay ông ôm chiếc cặp da màu đen. Tôi hỏi có gì trong chiếc cặp, ông lắc đầu, ngọng nghịu bảo "Khô... ng". "Vậy ông ôm cho đẹp thôi phải không?", ông gật rồi cười khẽ. Con dâu nhạc sĩ kể, nghe có khách đến nhà, ông tự chọn trang phục và phụ kiện như thế, để bảnh bao đón tiếp.Tôi ngồi hỏi chuyện nhạc sĩ trong khoảng sân vườn nhỏ xinh nối liền với phòng ngủ của ông. Khoảng vườn nhỏ nhưng có hoa và cây xanh, lưa thưa nắng, tràn ngập tiếng chim. Thi thoảng ông đưa những ngón tay gầy và dài chỉ trỏ những con chim đủ màu trong mươi cái lồng lủng lẳng trước sân. Ông muốn kể nhiều về chúng, nói nhiều về giàn hoa leo nhưng khó quá, chỉ còn có thể ê a như trẻ lên ba tập nói. Nếu ông nói được nhiều, có lẽ tôi sẽ bị cuốn vào những câu chuyện. Nhưng vì ông không nói được, trong khoảng lặng đó, tôi thấy vang lên những giai điệu quen thuộc: “Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi. Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi. Giọt nắng bâng khuâng. Giọt nắng rơi rơi bên thềm”.Biệt thự gia đình ông ở nằm trong một khu đô thị thuộc hàng cao cấp nhất thủ đô. Thanh Tùng là một trong số ít nhạc sĩ không cam chịu sống nghèo sống khổ. Ông sống phong lưu, vương giả từ lâu bằng việc kinh doanh. Thậm chí, khi đã ngồi xe lăn, nói năng bập bẹ, ông vẫn chỉ đường đi nước bước trong công việc của các con. Nhưng Thanh Tùng không kinh doanh âm nhạc, ông từng nói: “Nghệ thuật là thứ để thưởng thức”.Cuộc trò chuyện với ông củng cố thêm trong tôi niềm tin rằng, nghệ thuật là thứ để thưởng thức, được làm ra bởi những nghệ sĩ tài năng. Ông là người nghệ sĩ tài năng như thế. Âm nhạc của Thanh Tùng xuất hiện vào khoảng thập niên 1980, khi ông trở về từ khóa học nhạc ở Triều Tiên. Nhạc ông mới và khác hẳn so với âm nhạc lúc bấy giờ. Không tuyên truyền, không phục vụ chính trị, ca khúc của ông có giai điệu biến hóa, chất nhạc hiện đại, ca từ đẹp, buồn và trong sáng. Những bài hát đó là những gì tuổi trẻ muốn cất lên. Thanh Tùng và hơn 30 bản tình ca của ông đã góp phần định hình hai thập kỷ sôi động trong đời sống âm nhạc Việt Nam.Nhưng chỉ bằng tài năng, tôi không dám chắc những ca khúc Thanh Tùng có thể đi vào lòng người một cách nhẹ nhàng và đơn giản như thế. Mỗi giai điệu ông viết ra, ai cũng thấy thân quen, thấy một chút bản thân, một chút nỗi lòng mình trong đó: không u uẩn, không bế tắc mà lạc quan, mà trong trẻo. Tôi nghĩ bởi, ông sống sâu, yêu cuộc đời và con người, yêu từng cây hoa, cái lá hay đứa trẻ thơ quanh mình.Trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, ông không nhớ gì về những ca khúc mình sáng tác. Nhưng khi nhắc đến Một mình - bài hát viết cho người vợ quá cố - chừng như ông còn nhiều cảm xúc. Thanh Tùng lấy tay trái di di trên bàn, cố đánh vần năm ông sáng tác. Hỏi có nhớ bà không, ông gật... Và khi tôi hỏi trong nhà ông thương ai nhất, nhạc sĩ Thanh Tùng lấy hết sức nói gần tròn vành rõ chữ: "Bà".Thanh Tùng, lúc nào cũng vậy, sống thực thà với những cảm xúc của chính mình. Ông từng thừa nhận mình yêu, mình hư khi vợ còn sống và cũng xót xa thừa nhận rằng mình cô đơn, rằng "trái tim mình mong manh", luôn cần sự chở che của người bạn đời bên cạnh. Con người tài năng dám làm giàu, dám sống hết mình, dám chân thật với từng cảm xúc của bản thân đã tạo nên những thứ không chỉ có giá trị nhất thời.Khi tôi hiểu vì sao nhạc của Thanh Tùng đi vào lòng người, tôi cũng hiểu vì sao người ta bây giờ chán nản với thứ nhạc thị trường dễ dãi. Bởi nếu mỗi sự nghiệp sáng tác là một con đường thì trên con đường ấy phải in đậm bóng dáng người nghệ sĩ. Và với Thanh Tùng, cái bóng đó có lẽ là “liêu xiêu”.Vì vậy, không phải ai cũng có thể trở thành nghệ sĩ và không phải cái gì lao xao vần điệu cũng được gọi là âm nhạc.Hoàng Anh CÂU CHUYỆN NHỎ CỦA TÔI đã qua rất lâu rồiChỉ GIỌT NẮNG BÊN THỀM rơi rớt lạiHOA TÍM NGOÀI SÂN vẫn còn đang nởChậu HOA CÚC VÀNG đứng ở góc sân.PHỐ BIỂN giờ này đã vắng bóng aikhông còn được nghe CHUYỆN TÌNH CỦA BIỂNMùa xuân tới màu hoa đào khoe sắcLỜI THÌ THẦM CỦA MÙA XUÂN gửi đến ai?VĨNH BIỆT MÙA HÈ với nỗi nhớ không tênvề những mối tình đơn phương câm lặng.Những trưa hè ta ngồi thao thứcgẩy tiếng đàn HÁT VỚI CHÚ VE CONCẢM ƠN MÙA THU với cơn gió dịu dàngdù đôi lúc MƯA NGÂU mang cay đắngLỐI CŨ TA VỀ biết bao nhiêu hoài niệmvườn xưa ngày nào cây khế rộn tiếng chim.NGÔI SAO CÔ ĐƠN đã về với vợ mìnhchẳng còn lẻ loi MỘT MÌNH cô độcTRÁI TIM KHÔNG NGỦ YÊN giờ thiếp ngủvới giấc mơ dài… mãi tới kiếp sau Sản phẩm nào cũng vậy thôi. Nếu sản phẩm làm ra từ tâm huyết, mong làm đẹp cho đời thì nó sẽ có chất lượng, được trân trọng và tồn tại lâu bền. Nếu sản phẩm được làm ra với mục đích lợi nhuận hoặc vì cai gì đó nhất thời thì sẽ tách rời bản chất của sản phẩm, người ta có dùng cũng chỉ một thời gian ngắn rồi bỏ. Bài viết hay quá. Mỗi lần nhớ đến ông, lại nghe thấy giai điệu "đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ". Cháu thấy cùng là sự ra đi của các nghệ sĩ, thế mà trên mạng xã hội bao nhiều lượt share về sự ra đi của Trần Lập mà chẳng thấy thấp thoáng bóng của Thanh Tùng. Buồn cho một thế hệ :( Cám ơn tác giả Hoàng Anh. Âm nhạc là thứ chúng ta cảm thụ được, giai điệu là thứ chúng ta dễ dàng thuộc được còn âm thanh là thứ chúng ta có thể nghe được. Nhiều người không hiểu được các khác biệt giữa chúng nên đánh đồng chúng với nhau và tự cho mình có được một khả năng, đó là khả năng âm nhạc! Cảm ơn tác giả, bài viết và cảm nhận hay lắm CÁI BÓNG LIÊU XIÊU ĐI VÀO LÒNG NGƯỜI RẤT TRÂN TRỌNG CỦA BÀI VIẾT. HOÀNG ANH Theo tôi những tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao (thơ ca, nhạc, họa...), sống lâu với thời gian thường là kết quả sáng tác của người nghệ sỹ trong hoàn cảnh họ đau đớn, cô đơn tột cùng. Khi đó năng lượng của họ bị dồn nén và để giải tỏa năng lượng họ phải chuyển hóa vào các tác phẩm nghệ thuật của mình. Còn khi họ vui vẻ, phấn chấn thì năng lượng bị phân tán (khi vui thì có rất nhiều người chia sẻ) do vậy lúc đó cũng có thể sáng tác được những tác phẩm hay nhưng sẽ có ít tác phẩm để đời. Chờ mãi mới thấy một bài viết về cố NS Thanh Tùng. Cảm ơn tác giả. Chúc NS vui nơi chín suối. Bài viết rất hay, ý nghĩa, sâu lắng. Ấn tượng nhớ nhất của mình là nghe Chú hát " đếm lá ngoài sân" trên tivi. Mình tìm lại khoảnh khắc đó suốt gần 10 năm mà không tìm được.Mãi sau mới chỉ đc nghe Bạn Lê Cát Trọng Lý hát bài này. Hôm nay nhờ tác giả bài báo mình hiểu tại sao mình không tìm thấy . Cảm ơn bạn rất nhiều.... . Ðọc bàI này cuả Hoàng Anh hay quá làm tôi liêu xiêu luôn. Cảm ơn tác giả Cháu không biết Thanh Tùng là ai, nhưng cháu rất thích câu nói của ông: "Nghệ thuật là thứ để thưởng thức". Thế hệ của cháu hiện đại mà tệ quá. Có lẽ sau khi đọc bài viết này cháu sẽ tưởng nhớ đến ông bằng cách nghe một vài ca khúc, chép một ca khúc để đầu giường. Xin duoc thap nen nhang long va nghieng minh truoc Nhac Si,nhung ban nhac cua nguoi se vinh cuu
Cướp mất niềm tin So với bây giờ thì nhóm khách lúc đó khá nhỏ, chỉ có ba gia đình tổng cộng là 14 người, nhưng đã là sự kiện lớn đối với chúng tôi. Những người khách cảm thấy rất thích thú khi lần đầu tiên đặt chân lên "mảnh đất chiến tranh''. Sở dĩ họ nói vậy vì một trong ba gia đình có người là cựu chiến binh từng tham chiến tại Việt Nam. Họ tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy sự phát triển của thành phố. Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.Chương trình du lịch được ấn định kéo dài một tuần. Ngoài TP HCM, họ còn muốn đi Nha Trang, Vũng Tàu và Long Tân, chiến trường xưa của người lính Australia. Tuy nhiên chương trình bỗng thay đổi đột ngột do một sự cố mà chúng tôi đã nghĩ tới nhưng không thể tránh khỏi.Buổi tối ngày thứ hai, khi hướng dẫn viên của công ty đang dẫn đoàn đi dạo bộ quanh khu vực trung tâm TP HCM thì một người khách nữ bị giật mất túi xách. Mặc dù trong túi xách không có nhiều đồ giá trị nhưng nó đã làm cho cả đoàn vô cùng sợ hãi. Ngay khi biết tin, tôi vội chạy đến và đưa đoàn về khách sạn, đồng thời cử hướng dẫn viên đi báo công an. Tôi cố gắng an ủi đoàn khách và hứa bằng mọi cách tìm lại cái túi bị mất cho họ.Nhờ sự giúp đỡ của ''một ông anh'', ngay sáng hôm sau chúng tôi đã ''chuộc'' được chiếc túi của du khách. Dù được an ủi phần nào họ vẫn quyết định hủy chương trình đã sắp sẵn. Họ chấp nhận mất tiền, nhưng không muốn ở lại thêm một ngày nào nữa. Chúng tôi đành mua vé máy bay tiễn họ về nước, trong lòng vô cùng phiền muộn.Những năm gần đây, nạn cướp giật vẫn tiếp tục hoành hành tại TP HCM. Không ít lần trong những câu chuyện của bạn bè tôi chứa đầy sự phẫn nộ với hành vi cướp giật. Một chị trong công ty tôi còn bị giật túi khi đang đi xe máy, té xuống đường phải đi cấp cứu. Trên các diễn đàn quốc tế, “cướp giật” là từ khóa được du khách dùng nhiều nhất để cảnh báo nhau khi tới du lịch tại Việt Nam. Họ còn đưa ra số liệu thống kê các vụ cướp một cách tỉ mỉ và cặn kẽ.Theo thông tin từ Sở Du lịch TP HCM, trong năm 2015, Sở đã nhận được công hàm từ rất nhiều nước phản ánh tình trạng công dân của họ bị cướp tài sản, hộ chiếu. Tổng số vụ cao dần theo mỗi năm nhưng biện pháp đưa ra để giải quyết tình trạng này vẫn chưa có gì mới.Cách đây vài ngày thôi, một nữ du khách nước ngoài đã sợ đến mức ngất xỉu giữa trung tâm thành phố khi bị giật túi xách, mất hết toàn bộ giấy tờ, hộ chiếu, thẻ ngân hàng và tiền mặt.Tôi cho rằng, Việt Nam chưa chú trọng đúng mức đến việc bảo vệ du khách, như một yếu tố cần thiết để phát triển du lịch. Mỗi du khách chính là một đại sứ du lịch của quốc gia họ đến. Muốn quảng bá tốt nhất nền du lịch thông qua các du khách, trước hết và ít nhất là phải đảm bảo an toàn cho họ.Nhiều năm đã trôi qua nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của nữ du khách người Australia – hoảng hốt, sợ hãi và căm phẫn. Có lẽ đó là một trải nghiệm tồi tệ trong cuộc đời cô. Trong lần trả lời email xin lỗi của chúng tôi, cô bảo dù có đôi lúc muốn quên, nhưng ấn tượng đó không phai nhòa được, và cô không muốn trở lại nữa.Gần đây, những phát biểu của các vị lãnh đạo đã bắt đầu cho thấy tầm nhìn và quyết tâm của họ trong việc biến TP HCM thành nơi an toàn, văn minh. Tôi nghĩ, xóa sổ nạn cướp giật là một trong những việc đầu tiên mà thành phố này phải làm, để gây dựng niềm tin cho người dân và du khách.Không dễ dàng để tạo dựng niềm tin nên càng không nên dễ dàng đánh mất niềm tin đó.Lê Tư khách du lịch thông cảm. do mấy chú công an với dân phòng rất bận với việc dẹp chợ và chặn xe vi phạm giao thông vào còn việc thu tiền bảo kê cho mấy quán cafe, quán nhậu quán matxa nữa .... nên đâu có thời gian đâu mà bắt cướp. Lực lượng công an, đặc nhiệm, cành sát giao thông của Tp.HCM đi đâu cũng nhìn thấy công an, cảnh sát, an ninh. Vậy mà tội phạm vẫn hoành hành là sao? Có phải vì khả năng, trình độ nghiệp vụ của công an VN quá kém cỏi, thấy cướp thì sợ? Mọi người đi qua nước ngoài thì biết, đi ra ngoài đường phố có thấy công an không? Xin thưa là không? Vậy tại sao vẫn an toàn? Xin thưa là trình độ nghiệp vụ của họ rất tốt, rất bài bản, làm việc rất có trách nhiệm. Còn công an, CSGT, 113 của hcm chỉ giỏi nhũng nhiễu dân, còn đối với cướp giật thì lại run sợ. Đi ngoài đường thì bị cướp giật, vào hàng ăn thì bị chặt chém về giá cả. Không những niềm tin của khách Quốc Tế mà ngay cả niềm tin của khách trong nước cũng bị cướp mất. Thật đau lòng!!! Mười năm trở lại Sài GònThấy nạn cướp giật giờ còn như xưaSài Gòn lúc nắng lúc mưaRiêng nạn cướp giật sáng, trưa, tối, chiều...Sài Gòn ai đã trót yêuChung sống với cướp là điều tất nhiên! Ko chỉ khách nước ngoài... chính VN cũng đang sợ cơn người VN Cứ bắt được cướp thì cho đi tù lâu năm. Tái phạm thì chung thân. Lần thứ 3 thì tử hình xem có còn cướp nữa không Lúc nào cũng loa loa: Đánh THẮNG 2 đế quốc to, mà giờ THUA vài thằng trộm cướp. CƯỚP MẤT NIỀM TINỞ đâu cuộc sống yên bìnhỞ đó cuộc sống nặng tình với nhauỞ đâu ngan ngát một màuỞ đó tình cảm trước sau mặn màHãy xem cướp giật ở taĐã thành thương hiệu rất là đáng chêTại sao trên nẻo đường vềCác mẹ các chị khổ ghê cướp ngàyHỏi rằng ai phải ra tayLà dân hay chặn lũ cướp ngày buồn khôngCông bộc ta rất là đôngTại sao không diệt lũ ngông cuồng nàyDân mong các cấp ra tayĐể không còn cảnh cướp ngày diễn raĐể cho các chị các bàCác đồ trang sức ngọc ngà được mang ! Tôi làm việc ở phố cổ hà nội thì khách du lịch Tây sợ phái khiếp khi đi qua phố bị mấy anh đánh giày, nhiều vô kể đều giống nhau 1 kiểu đánh giầy cướp giật là: tay lăm lăm cầm 1 lọ keo con voi hay 502 gì đó rình vào chân khách đi qua là vồ lấy chân họ, chấm chấm keo vào, xong khi họ chưa còn hieu chuyện gì xảy ra thì lột luôn giày ra khỏi chán họ và ngồi bôi bôi phết phết xong là tính tiền vô tội vạ. Nhiều khách uất ức cãi nhau xong cũng ném trả cho vài usd đầy khinh bỉ, hoặc nếu ngơ ngơ giơ ví ra trc mặt là chúng nó rút luôn tiền.. Nhìn ngứa mắt và khó chịu vô cùng nhưng ko bao giờ tháy công an can thiệp. 1 kiểu cướp tiền ẩn nấp dưới cái mác đánh giầy.. Nên càng ngày khách du lịch càng ít. Thử hỏi: nếu bạn định đi du lịch đến một nước nào đó mà nghe nhiều người nói ở đó thường xuyên bị cướp giật thì bạn có đắn đo hoặc muốn đi không ? Nếu không ngăn chặn sớm thì nạn cướp giật, móc túi sẽ trở thành "thương hiệu nổi tiếng" của TP HCM và một số địa danh của VN, và người ta sẽ không dám đến nữa. Lúc đó để làm khách yên tâm thì khó lắm. Làm mất niềm tin thì dễ, giữ niềm tin thì khó, lấy lại niềm tin đã mất còn khó hơn. Năm 2013 tôi đưa vợ con vào Sài Gòn, mảng công việc tôi làm trong đó đang rất phát triển.Vợ công việc ổn định, có ông bà ngoại cực tâm lý và yêu cháu.Chung cư tôi ở, trong 1 tháng đầu có mấy vụ người ở cùng chung cư kêu bị cướp, bị giật đồ. Ngày nào, ngồi đâu cũng nghe bàn về chuyện bị giật đồ, giật điện thoại, bị ép xe tạo tai nạn giả để sinh sự và cướp.Ngay một ông hàng xóm phòng bên cạnh là người Hải Phòng cũng bị chặn lại giữa ban ngày khi đưa vợ đi làm để chấn lột những thứ có giá trị.Một buổi sáng, tôi dẫn con mới tập đi lon ton dạo quanh khu mình ở. Tôi cũng bị chặn lại, dù lúc đó tôi cũng quần ngố, áo phông và đi tông.Tôi không dám kể với vợ, vì vợ rất lành, rất sợ va chạm. Ngay lúc đó tôi phải quyết định quay ngược trở ra, dù không ai biết lý do tại sao như vậy.Đến ngay không gian quanh mình, nơi mình ăn ở, ngủ nghỉ để lấy sức sau ngày làm việc cũng không yên lành thì thật là quá tệ.Ở Hà Nội có 141, các bạn cứ kêu hay bị làm phiền, này nọ. Nhưng nếu không như vậy, trộm cướp cũng sẽ lộng hành. Đương nhiên sẽ không có chuyện đó, bởi nơi đây là thủ đô của nước ta.Dù nhiều khói bụi, chật hẹp, ít cơ hội kiếm tiền và kiếm được ít hơn, tôi vẫn không dám mạo hiểm.Mình có thể đôi phần có kinh nghiệm, nhưng còn vợ con mình thì sao?Rất mong sau khi có lãnh đạo mới ở tp HCM, nơi đây sẽ an toàn hơn để người dân yên tâm làm ăn, không nơm nớp lo sợ ra đường bị cướp. Tham nhũng nhiều xã hội bất công , công ăn việc làm thì không có nghèo túng sinh đạo tặc ! Khu em tôi ở ngay gần ngã tư Bảy Hiền chúng nó cướp trắng trợn giữa ban ngày khi cướp không được nó còn quay lại đe dọa và vẫn ngang nhiên đi lại hàng ngày mà không ai làm gì được chúng. Thời buổi này người tốt phải sợ bọn xấu Cướp giật, tôi nghĩ quốc gia nào cũng có, tuy nhiên những nước nghèo thì nhiều hơn. gần đây TPHCM đẩy mạnh chống tội phạm cướp giật, bước đầu đạt được một số kết quả tích cực. tuy nhiên chúng ta cần tìm nguyên nhân làm cho tội phạm cướp giật nhiều và manh động như vậy. theo tôi có mấy vấn đề như vậy:1 chủ thể của tội phạm cướp giật ( bọn tội phạm): hầu hết đều nghiện ma túy2. sơ hở mất cảnh giác của nạn nhân ( bị hại )3. phương tiện và con người phòng chống tội phạm trên đường phố còn hạn chế.Vậy để chống tội phạm cướp giật đạt hiểu quả và lâu dài" bền vững"; Theo tôi trước tiên chúng ta phải thay đổi tư duy, nhận thức về NGƯỜI NGHIỆN MA TÚY; tuy chúng ta không xem những người nghiện ma túy là tội phạm ( nhưng lại là nguồn gốc của tội phạm cướp giật) và cũng không nên coi họ là người "bênh" để được hưởng những ưu ái của xã hội. chúng ta cần qui định và đưa vào cai nghiện bắt buộc những người nghiện ma túy với thời gian 2-3 năm với thủ tục đơn giản nhanh gọn, không phiền hà nhiêu khê như qui định hiện nay ( CSKV luôn nắm chắc người nghiện ở địa phương, nhưng thủ tục đưa đi cai nghiện rất phức tạp).- Lắp đạt hệ thống camera giám sát đường phố, trang bị phương tiện cho lực lượng chuyên trách đủ mạnh.- Mọi người khi tham gia giao thông, ngoài việc chấp hành luật GTĐB, lưu thông an toàn còn phải tự mình cảnh giác chống tội phạm : không khoe tài sản, không để tài sản sơ hở để bọn tội phạm lợi dụng phạm tội. Đôi khi tôi ước như ở làng quê nào đó miền Trung mọi người đoàn kết "xử hội đồng" lũ trộm cướp để có chút yên bình.
Sự thờ ơ của người lớn Sự việc diễn ra ngay tại cơ sở giữ trẻ tư nhân. Bé gái bị xâm hại vài ngày trước nhưng gia đình không biết cho tới khi thấy vùng kín của cháu sưng tấy vì viêm. Tôi chưa hết bàng hoàng thì hôm qua lại nhận tiếp tin báo một vụ xâm hại khác, lần này thủ phạm là bé trai 9 tuổi và nạn nhân là bé gái 5 tuổi. Tương tự như bé gái đầu tiên, bé gái thứ hai này cũng bị tổn thương vùng kín.Hai đứa trẻ thủ phạm không hề ý thức về sự nghiêm trọng của tội ác mà chúng gây ra. Chúng hồn nhiên nói rằng chúng chỉ bắt chước người lớn. Ở những xóm trọ công nhân, ở những làng quê heo hút, những người lớn vô tư thực hiện những hành vi tình dục trước mặt trẻ con nhưng không bao giờ dạy trẻ thế nào là một hành vi tình dục đúng đắn, thế nào là hành vi xâm hại tình dục. Với các bé gái, chúng cũng chưa bao giờ được dạy về việc bảo vệ thân thể của mình. Cả bốn đứa trẻ đều là nạn nhân từ sự thờ ơ trong việc giáo dục giới tính của người lớn. Người lớn ở đây gồm cả gia đình, cả nhà trường và cả cộng đồng xã hội. Không ai vô can cả.Tôi đang điều hành một nhóm thiện nguyện, triển khai chương trình dạy chuyên đề phòng tránh xâm hại tình dục cho trẻ mầm non, tiểu học. Chúng tôi đề nghị nhiều nơi, dù làm miễn phí hoặc mức phí vô cùng thấp (để bù cho các nơi khó khăn, xa xôi), nhiều hiệu trưởng vẫn quyết không cho làm. Một lần, tôi cử thành viên trong nhóm tới gặp hiệu trưởng một trường mà 90% trẻ ở đó là con em công nhân nhập cư hoặc người buôn bán nhỏ, những đối tượng có nguy cơ cao bị xâm hại để xin phép làm chuyên đề. Hiệu trưởng bảo: cho tiền thì nhận, chứ mấy chuyên đề đó mất thời gian mà không thiết thực. Trường kín mít các phong trào văn nghệ, thi đua "bận lắm".Xâm hại tình dục là vấn đề toàn cầu, đặc biệt với những quốc gia đang và chậm phát triển. Nhưng sự tỉnh thức và hành động để chấm dứt tình trạng này của họ dường như đang diễn ra mạnh mẽ hơn chúng ta. Nhiều quốc gia đã đưa nội dung giáo dục giới tính này thành chương trình bắt buộc từ mầm non, hoặc trễ hơn là tiểu học. Họ có những tổ chức chuyên trợ giúp những đứa trẻ bị xâm hại, bảo vệ chúng và đấu tranh để thủ phạm phải bị xử nặng trước pháp luật. Trong khi đó, mọi tổ chức ở Việt Nam đều đang phản ứng rất chậm trước tình trạng này, nếu không muốn nói là thờ ơ.Nhiều vụ việc xâm hại trẻ em bị địa phương cố gắng che đậy, dàn xếp, không phải vì lo lắng cho tương lai của nạn nhân mà là sĩ diện của địa phương. Họ sợ mất danh hiệu khu phố văn hóa hoặc nông thôn mới. Nhà trường vẫn không thấy cần phải đưa giáo dục phòng tránh bị xâm hại vào chương trình chính khóa hay ngoại khóa.Đã có quá nhiều nỗi đau chồng chất từ những vụ xâm hại tình dục vì hậu quả của việc bị xâm hại với trẻ không chỉ dừng lại ở các tổn thương thể chất mà có thể là những tổn thương tinh thần cả đời. Thế nhưng, ở Việt Nam, tôi vẫn chỉ thấy những hành động bảo vệ trẻ diễn ra với sự nỗ lực của các tổ chức phi chính phủ hoặc cá nhân đơn lẻ.Trẻ sẽ không thể an toàn nếu người lớn thờ ơ với những cái bẫy đang chờ đợi chúng.Nguyễn Thị Thu Huyền Đây là sự vô cảm chứ không chỉ là thờ ơ. Quá nhiều người quá bận rộn với tiền tài và danh vọng mà quên đi những giá trị mà tiền không thể mua được! :( Đọc bài viết của chị, em nhớ lại 1 sự việc hồi lúc còn học cấp 2.Em ở Tp. Tây Ninh, lúc học cấp 2, gần nhà có bà chị trong Thành Đoàn. Bà chị có chia sẻ từng ngỏ lời với hiệu trưởng trường em về việc tổ chức 1 buổi giáo duc giới tính cho học sinh nhưng bị thầy gạt đi vì lý do là sẽ "vẽ đường cho hươu chạy". Để rồi sau đó, có 2 "con hươu" đã tự vẽ đường mà chạy.2 bạn học sinh lớp 7 (lúc đó em học lớp 9) rủ nhau quan hệ tình dục ngay tại nhà vệ sinh của trường và bị giám thị bắt tại trận. Lúc này các thầy cô cứ cố bưng bít mọi chuyện cũng vì năm đó trường chuẩn bị đón danh hiệu đơn vị xuất sắc trong tỉnh. Mà có bưng bít được đâu! Thông tin chấn động đó không những tràn khắp các ngóc ngách trong trường mà còn lan truyền qua các trường bạn xung quanh!Chính vì sự vô tâm thờ ơ của 1 người lãnh đạo mà gây ảnh hưởng tâm lý đến toàn bộ 1 học sinh trong trường! Đọc bài viết của chị mà cảm thấy xót xa vô cùng. Nhưng em tin rằng vẫn còn nhiều người có ý thức, mong muốn cho con được tham dự những chương trình của chị. Em và bạn bè em khi đọc tin về trường hợp của Minh Béo, đều có 1 suy nghĩ duy nhất, khi có gia đình, có con nhỏ cũng sẽ tự tìm những lớp học về giới tính cho con, để chúng tự bảo vệ được bản thân. Thà muộn còn hơn không nghĩ về đều này phải không ạ. Hãy vẽ đường cho hươu chạy chứ đừng để hươu chạy nhầm đường! Người lớn là một tấm gươngGương kia mà sáng dẫn đường con điNgười lớn mà cứ vu viChắc con và cháu ngu xi cái đầuXót thương những tiếng đàn bầuCác cung nghẹn lại tận sâu tâm hồnCó cung ngơ ngác bồn chồnTrong tâm con trẻ làng thôn quê nghèoBiết bao cái bẫy đang treoDụ con gái nhỏ trèo vào bẫy caoXót thương những ánh má đàoLạm dụng tình dục xót nào thấu aiMong rằng đến một hôm maiKhông còn các bẫy để gài trẻ thơ! Có lẽ những người cần được giáo dục trước là thầy cô trong trường và bố mẹ. Khi họ hiểu đúng thế nào là xâm hại tình dục và làm thế nào để tự bảo vệ, họ sẽ dễ dàng dạy con và học trò của mình. Ngay từ khi trẻ 2 tuổi, biết diễn đạt ý kiến rõ ràng bằng lời, bố mẹ có thể dạy bé các bộ phận trên cơ thể. Dặn con không ai được phép động chạm vào cơ quan sinh dục vì đó là phần rất riêng tư của con. Con hãy nói không nếu ai làm vậy và báo ngay cho bố mẹ, thầy cô hoặc người lớn khác. Bài viết của chị đầy trách nhiệm lương tâm đối với trẻ em. Tôi cũng đồng tình quan điểm đó phải được đưa vào hệ thống giáo dục từ cấp học MN trở lên và còn phải tuyên truyền tốt đối với các bậc cha mẹ về phương pháp giáo dục con trẻ. Người lớn phải sống mẫu mực là tấm gương sáng thì mới GD được con trẻ. BÀI VIẾT ĐẦY Ý NGHĨA BẢO VỆ CHO TRẺ EM Gọi là thờ ơ thì không hoàn toàn đúng, và không phải nơi nào cũng thờ ơ. Rất nhiều ý kiến nêu trên báo, đài, TV, rất nhiều phong trào, khẩu hiệu phát động để trừ một tệ nạn nào đó, hô hào để nhân lên một cái gì đó tốt đẹp. Tuy nhiên bản chất của phong trào là nhất thời, không có phong trào nào kéo dài mãi được. Vì mọi hành động mang năng tínhhình thức chứ không thực chất cho nên không hiệu quả. Chỉ có những báo cáo thành tích là tốt đẹp, và ai cũng tự huyễn hoặc bởi những báo cáo thổi phồng thành tích đó. Nếu lưu tất cả những bằng khen, giấy khen thì không cơ quan, tổ chức, tổ dân phố, gia đình và cá nhân nào khắp cả nước không được khen. Vậy mà xã hội vẫn bất an và tụt hậu. Thật chán. Tôi từng học nội trú, từng làm việc tại trung tâm bảo trợ trẻ em, đã có con, em, cháu, đang học tiểu học. Cảm ơn chị về những việc làm và bài viết ý nghĩa trên. Tôi rất mong muốn nhà trường, Khu phố, triển khai chương trình dạy về chuyên đề giáo dục giới tính (phòng tránh xâm hại tình dục cho trẻ). Nếu chuyên đề này được triển khai phổ biến trong cộng đồng, tôi tin chắc đem lại kết quả rất tốt cho thế hệ trẻ tương lai và một đất nước văn minh hơn. Tôi đã từng đóng góp ý kiến với hội trưởng HPHHS nới con tôi đang theo học về các chuyến dã ngoại thực tế và chuyên đề về giáo dục giới tính. Nhưng chỉ dừng ở trao đổi. Vì nhà trường không tiếp nhận do nhiều lý do...:( Thờ ơ ư? Không, dứt khoát họ không thờ ơ, mà chính là sự cố chấp, bảo thủ của những dầu óc phong kiến, gia trưởng đã ngăn cản họ, sĩ diện và bệnh thành tích đã khiến họ không cần quan tâm đến những việc làm khác, rõ ràng họ không thờ ơ với những gì chị nêu ra, chẳng qua là họ quan tâm theo góc độ khác mà thôi. Những con người lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền và tiếng kiaCác người ước gì và đã có được gì chưa?Nếu các người quá mệt mỏi, tôi biết điều này sẽ không xảy raNhưng xin đấy, hãy mãi ngủ yên đi và đừng thức dậy... E có thể nhờ c một buổi nói chuyện chuyên đề về tam lý tuổi mới lớn cho các con ở lớp học không ạ, học phí tuỳ chị ạ. C cho e xin số đt nhé, tks c! Cái này không gọi là "thờ ơ" mà phải gọi là "vô cảm" chị ạ :(((((Văn hóa Việt Nam là thế, họ rất ngại nói tới chuyện xâm hại tình dục, và cuối cùng là họ chọn im lặng thay vì hành động. Kể cả người ở thành phố đa số còn ngại chứ nói gì tới vùng nông thôn hay nơi có nhiều người nhập cư.Nhưng em vẫn rất thích bài viết của chị, hy vọng chị sẽ có nhiều bài viết hay như thế này nữa.Cái tư tưởng này trong mỗi người dân
Ứng biến và quyền được biết Tôi gặp Azad trong phòng làm việc của ông ở New Dehli. Azad đang xử lý hàng loạt vụ khiếu nại. Ấn Độ đã có “Luật về quyền thông tin” - một luật cho phép người dân biết mọi thông tin mà các cơ quan sử dụng ngân sách nắm giữ - được 11 năm. Từng đó năm, rất nhiều scandal của chính quyền bị bạch hoá, nhưng cũng từng đó năm, là những khiếu nại liên tiếp của người dân vì cơ quan nhà nước không chịu minh bạch thông tin. Uỷ ban của Yashovardhan Azad giải quyết các tranh chấp đó.Yashovardhan Azad, khả kính với mái tóc trắng và vẻ điềm tĩnh của một người làm tình báo, chậm rãi gỡ kính ra và kể cho tôi nghe một câu chuyện. Đó là lần ông gặp một nguyên đơn. Một người dân nghèo ở Mumbai, suốt 5 năm ròng đi tìm thông tin về chế độ đãi ngộ dành cho người cha đã mất. Azad đã cố giúp. Như ông nói, “tôi sẽ dùng tất cả quyền lực của mình để giúp dân nghèo”. Nhưng vụ đó vẫn thất bại. Azad kể rằng ông đã rút ra 5.000 rupee tiền túi - khoảng một triệu rưỡi đồng - và bí mật gửi cho người dân nghèo kia, không tiết lộ danh tính.“Luật về quyền thông tin” của Ấn Độ cho phép rất nhiều điều kỳ diệu xảy ra. Người dân được hỏi nhà nước thông tin, và nhà nước buộc phải trả lời. Nhà báo Shyamlal Yadav của báo India Express kể cho chúng tôi nghe về những chiến tích của anh.Năm 2008, anh viết 60 lá đơn gửi lên 30 bộ yêu cầu một thông tin đơn giản: trong 3 năm qua bộ trưởng đã đi công tác ở đâu. Yadav mất vài tuần tính toán, rồi đưa ra một con số: trong 3 năm rưỡi, các bộ trưởng đã công du với tổng khoảng cách bằng 256 vòng trái đất. Dư luận bị sốc.Tiếp đà, Yadav lại yêu cầu các bộ cung cấp lịch trình công tác của tất cả các viên chức. Kết quả: 1.200 viên chức bộ ngành của Ấn trong 3 năm rưỡi đã di chuyển một khoảng cách bằng 74 lần trái đất - mặt trăng. Sau loạt bài của anh, Thủ tướng Manmohan Singh phải ra quy định siết chặt việc đi công tác của các bộ.Nhưng đằng sau những chiến tích của sự minh bạch, tôi vẫn gặp sự bất lực của ngài Yashovardhan Azad. Một nhà tình báo kỳ cựu mà có lúc không lấy nổi một thông tin về trợ cấp cho người nghèo.Ngày 6/4 vừa qua, Quốc hội Việt Nam đã thông qua Luật tiếp cận thông tin, một luật rất gần với “Luật về Quyền thông tin” của Ấn Độ và nhiều quốc gia phát triển khác. Luật sẽ có hiệu lực từ năm 2018.Đó là tín hiệu vui trong quá trình thúc đẩy sự minh bạch ở nước ta. Khoảng cách về niềm tin giữa người dân và chính quyền lâu nay xuất hiện nhiều dấu hiệu rạn nứt, chính bởi sự thiếu minh bạch. Liên hệ với câu chuyện của Ấn Độ, hẳn rất nhiều người Việt Nam muốn biết rằng những chiếc xe biển xanh đang được sử dụng thế nào, tại sao đôi lúc lại thấy nó ở lễ hội và chúng đang được sử dụng hiệu quả hay lãng phí. Sự mất niềm tin đôi khi xuất phát từ những hoài nghi nhỏ nhặt.Quốc hội thông qua “Luật tiếp cận thông tin”, cũng tức là quyền được biết của người dân được luật hoá. Nhưng từ luật đi vào đời sống sẽ còn rất nhiều vấn đề. Ngày Quốc hội thông qua Luật, tôi lại nhớ đến câu chuyện của Ấn Độ.11 năm Ấn Độ luật hoá quyền được biết, là bao nhiêu cái xấu bị phanh phui, như những gì mà nhà báo Shyamlal Yadav đã làm được.Nhưng 11 năm Ấn Độ luật hoá quyền được biết, vẫn còn bao nhiêu sự bất lực như Yashovardhan Azad đã chứng kiến. Ông có quyền, nhưng vẫn chịu đựng chính hệ thống mà mình góp công tạo dựng. 5.000 rupee mà Azad gửi cho người dân nghèo kia, không chỉ nói lên tấm lòng của ông, mà nói lên một thái độ: ông biết người dân kia đã đúng, anh ta có quyền được biết, nhưng không thể giúp gì được hơn.5.000 rupee của nhà tình báo tố cáo một khoảng cách mênh mông từ luật đến cuộc sống. Tôi nhớ đến câu chuyện đó, và hiểu rằng để quyền thông tin của người dân được thực thi, thì luật chỉ là một yếu tố. Trước hết, chính hệ thống công quyền phải sẵn sàng minh bạch. Còn nếu “có ba gói mì tôm mỗi ngày mà người ta cũng lấy một gói” - như chuyện xà xẻo trợ cấp của anh Ngô Trung Sổng tàn tật ở Hà Nam - thì quyền được biết của dân sẽ bị chống lại bằng mọi cách.Hệ thống của chúng ta liệu đã sẵn sàng để thực thi quyền được biết của dân hay chưa? Tôi không thể trả lời câu hỏi này, nhưng biết chắc chắn rằng, khi người ta muốn che giấu thông tin để vụ lợi, thì không luật nào theo kịp sự ứng biến của con người.Và người Việt Nam chúng ta, luôn giỏi trong ứng biến.Đức Hoàng Tôi đồng ý với những suy nghĩ anh Đức Hoàng ở trên, có câu cuối thì không. Dân Việt nam ta không giỏi ứng biến, cũng không thông minh hơn, càng không cần cù hơn người dân của các nước khác, nhưng lòng tự trọng và ý thức của chúng ta kém hơn. Ồ , VN có được một Nhà Báo viết hay và tận tình với bạn đọc như thế ư ! Cám ơn Đức Hoàng nhiều lắm . Câu kết của Đức Hoàng cực kỳ chí lý cho hệ thống chính trị và quyên lực VN chúng ta . Luật nào VN ta cũng có ngang bằng với các nước , thậm chí câu cú luật của Luật VN còn nghe đã tai hơn . Nhưng khi thực hiện thì có khoảng cách kháxa .Đức Hoàng là cây bút sác xảo . Thích đón đọc bài của bạn . ỨNG BIẾN VÀ QUYỀN ĐƯỢC BIẾTBiển xanh đi hội bao lầnĐấy là nguyện vọng của dân đó màNợ công bát ngát bao laHàng ngày phải trả đó là bao nhiêuBộ máy còn có quan liêuChính sách không đúng là điều dân loBiên chế hành chính phình toNăng suất tụt hậu co ro sân nhàBây giờ thế giới bao laNhưng mà nhấp chuột thật là giản đơnPa na ma có nguồn cơnLàm cho chao đảo còn hơn sóng thầnQuyền được biết của người dânViệt Nam làm tốt góp phần tiến xa! người việt giỏi ứng biến nhưng tư duy manh mún.lịch sử hàng ngàn năm của nước việt chỉ ra rằng người việt rất giỏi đối phó với những khó khăn,thách thức trước mắt.khi phải đối mặt với kẻ thù xâm lược thì người việt sẽ rất mạnh khi hợp lại cùng nhau để chống lại kẻ thù.tuy nhiên,khi ở thời hòa bình thì người việt lại tư duy manh mún,thiếu tầm nhìn dài hạn để vạch ra chiến lược phát triển phù hợp,bền vững.trong một thế giới toàn cầu hóa thì chiến lược phát triển phù hợp yếu tố tiên quyết để phát huy sức mạnh nội tại của mổi quốc gia thì người việt lại chưa làm tốt.điều này có thể làm cho nước ta mãi vẫn là một anh làng nhàng trong khu vực này thôi! Vì sự giỏi ứng biến của người Việt, đặc biệt là giới lãnh đạo, nên dù có "luật tiếp cận thông tin" thì cũng xin "hãy đợi đấy" nhé! Đức Hoàng đang than thở à? Hay. Người Việt ứng biến tuyệt vời lắm, luật ra chi hy vọng thực thi minh bạch đuọc 5% thôi thì dân được nhờ rồi Thực tế rất có nhiều luật, bộ luật đã thông qua nhưng chưa được áp dụng triệt để vào thực tế, một phần lý do là phải đợi nghị định rồi thông tư hướng dẫn, mà phần quan trọng là do "người Việt Nam chúng ta, luôn giỏi trong ứng biến.". Ứng biến trong hoàn cảnh xã hội để tồn tạiKhông biết nên hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đây Vấn đề là bao nhiêu người dân của chúng ta biết sử dụng Luật? một số ít người biết thì lại rơi vào cán bộ, công chức - những người này có thể nói gì sao? Sốc " trong 3 năm qua bộ trưởng đã đi công tác ở đâu. Yadav mất vài tuần tính toán, rồi đưa ra một con số: trong 3 năm rưỡi, các bộ trưởng đã công du với tổng khoảng cách bằng 256 vòng trái đất. Dư luận bị sốc". Bài viết rất hay ...luật thì đã có ,nhưng ứng biến cũng rất tài tình Trong 1 cơ thể khỏe mạnh hệ thống thần kinh hoạt động hiệu quả đảm bảo "quyền được biết " để điều trị, tránh, gãi, né hoặc phủi đi những tác động đến từ bên ngoài hoặc bất ổn từ bên trong giúp cơ thể tồn tại và phát triển. Cho dù con muỗi vo ve cũng lo đuổi đi đề phòng sốt rét, zica. Để nó hút máu ngón tay không lo có ngày bộ óc thông minh hay đần độn yên vị bên trong vỏ não cũng xuất huyết. Quyền được biết giống như hệ miễn nhiễm khỏe mạnh trong một cơ thể cường tráng. Sự che đậy giả dối giống như liều thuốc giảm đau mà ta được khuyến cáo chỉ dùng ngắn hạn. Hoặc liều thuốc steroid kích thích tăng trưởng nhưng tác hại. Hãy cũng có thể là ống tiêm ma túy phục vụ bộ óc bằng lạc thú ảo tưởng bỏ mặc thân thể gầy mòn đói khát lở loét. Một cơ thể không thể tồn tại lâu dài nếu chỉ có một vài bộ phận được nắn nót. Đôi khi để cấp cứu phần "non-vital " được cầm máu rồi cắt bỏ, linh hồn sẽ được cứu vớt và tái lưu trữ trong 1 thân thể què quặt. ÍT nhất đã có luật quy định quyền của người dân để mà đòi thông tin cần thiết, đòi mà người có trách nhiệm không cung cấp là vi phạm pháp luật. Đọc xong bài này tự nhiên nghĩ, nếu bỗng nhiên người ta có thể biết tất cả thậm chí ai cũng biết suy nghĩ của người xung quanh thì thế nào nhỉ... Chắc sẽ rất khủng khiếp...xem ra để xác định được mức độ "minh bạch" cũng là bài toán lớn... :) Con người, như một phản ứng tự nhiên, luôn đưa ra những quyết định và lựa chọn có lợi cho bản thân mình. Chính vì vậy, con người đã nghĩ ra Pháp luật để quản trị Xã hội theo những cách thức công bằng hơn. Nhưng tiếc thay, khi con người chưa tôn trọng Pháp luật thì cũng có nghĩa Pháp luật cũng giống như một hình nộm mà thôi.
Gốc rễ của sự ăn bẩn Vấn đề là làm sao phân biệt được đâu là thực phẩm bẩn và không an toàn?Cuối năm trước, tôi từ Rome (Italy) bay sang Munchen, một bang trù phú và giàu có về nông nghiệp ở miền nam nước Đức. Vợ chồng cô em gái đón tôi ở sân bay quốc tế Munchen rồi về Lauingen. Dọc đường, đi qua những cánh đồng ngút ngàn cải bắp và su hào. Tôi xuýt xoa bảo đẹp và ngon mắt. Em gái tôi kể: Vụ trước có cô bạn của em đi ngang đây đã dừng ôtô, lội xuống ruộng quơ vội mấy khóm cải bắp, su hào để đem về nhà ăn. Đưa “hàng” vào ôtô xong, cô bạn nổ máy cho xe lăn bánh thì bất ngờ nhìn thấy từ trong ngôi làng cách đó mấy trăm mét một chiếc xe ôtô con lao ra, cùng đó là tiếng thất thanh la gọi. Không còn cách nào khác cô này cứ dấn ga xe bỏ chạy. Chiếc ôtô đuổi theo càng lúc càng gần, chừng 5 km, cô phát hiện ra xe của mình sắp cạn xăng. Không thể cứ chạy trốn tiếp, cô dừng xe và chiếc ôtô kia cũng áp đến. Cả hai người bước ra khỏi xe, bốn mắt nhìn nhau, cô bạn người Việt nói giọng lạc đi:- Tao sai rồi. Mày có thể đưa tao đi trình báo cảnh sát hoặc phạt đền bao nhiêu tiền cũng được.- Không… tao đuổi theo bằng được chỉ để nói với mày là, ruộng bắp cải, su hào tao mới phun thuốc trừ sâu. Phải mấy hôm nữa mới thu hoạch và ăn được…Người đó nói rồi lên xe bỏ đi.Đó là một câu chuyện có hậu, dù ngẫm ra có chút “đắng cay”. Nhưng ở đây, tôi không muốn bàn thêm nữa về thói tham vặt của một bộ phận người Việt, ngay cả khi đã ra nước ngoài sinh sống. Nếu có thể bàn về người sản xuất nông sản, thực phẩm ở xứ người như câu chuyện vừa kể, tôi chỉ xin gói gọn: Người ta sống tử tế với nhau đến thế là cùng.Tôi quê ở một vùng bán sơn địa của tỉnh Hòa Bình. Dễ đã năm bảy năm nay, mùa nào thức nấy, mỗi khi ra Hà Nội người nhà tôi đều mang cho khi thì túi dưa chuột, khi thì bao tải bí xanh hay su hào, bắp cải… Trước Tết một, hai ngày thì năm nào cũng được biếu cặp gà với vài cân thịt lợn. Mỗi lần như vậy người nhà đều lưu ý: “Đây là những thứ nhà nuôi, trồng riêng để ăn”.Tương tự vậy, tôi có người bạn thân từ hồi đại học, quê Thái Nguyên. Ra trường bạn về quê công tác, mấy năm nay thi thoảng bạn vẫn xuôi thủ đô chơi với cháu nội và bao giờ cũng ghé tặng tôi một, hai cân chè. Điệp khúc mà bạn tôi nói là: “Chè trồng riêng để nhà mình uống đấy”.Còn gì ngon miệng và yên lòng hơn mỗi khi đến bữa ăn miếng thịt, miếng rau hay ngồi nhâm nhi chén chè Thái nước xanh ngăn ngắt mỗi sáng mà mình biết rõ xuất xứ?Nhưng khổ nỗi, những sản vật được người nhà hay bạn bè ở quê đem biếu, tặng… gia đình tôi cũng chỉ có thể đủ dùng một thời gian nhất định. Rồi lại phải thường xuyên đi chợ, siêu thị. Mà có người buôn bán nào không nói như đinh đóng cột là hàng của mình sạch và ngon? Dù thứ chúng tôi mua phải rất có thể lại là chính những thứ mà người thân nhà mình trồng để… bán.Sau các vựa nông sản, thực phẩm ở các vùng đồng bằng, ven thành phố, khu công nghiệp… không biết từ bao giờ “cơn bão” dùng thuốc tăng trọng trong chăn nuôi, tăng phọt cho rau củ, quả lại lây lan đến với người nông dân vốn chăn nuôi, trồng trọt nhỏ, lẻ ở các vùng quê trung du và miền núi?Có thể nói, chỉ có người nông dân mới biết rõ mười mươi sản phẩm mình làm ra đâu là sạch đâu là không sạch. Và như vậy, nếu chỉ người tiêu dùng “Nói không với thực phẩm bẩn” thì mới chỉ là phần “ngọn”. Muốn triệt để, phải bắt đầu từ “gốc rễ”, nghĩa là từ người sản xuất và nuôi trồng.Điều gì đã khiến người nông dân của nước bạn có cái quyền “tử tế” một cách xa xỉ như thế, còn người nông dân của chúng ta bị cuốn vào một cơn bão của những loại hoá chất?Bùi Đức Khiêm Bác Khiêm nói rất đúng, "chỉ có người mua lầm chứ người bán không bao giờ lầm". Người tiêu dùng dù có thông minh đến đâu thì cũng không thể tự mình truy nguyên nguồn gốc và xử lý người mua bán, sản xuất thực phẩm bẩn. Người ta bán sp bẩn là vì tham lợi nhuận; tham lợi nhuận ;à vì cần nhiều tiền hơn nữa; cần nhiều tiền hơn nữa vì những nguời khác và những dịch vụ khác ngốn nhiều tiền của nguời ta quá mức cần phải thu (học phí, viện phí, phí phí...); cần tiền còn vì cả xã hội coi trọng người có tiền bất kể tiền đó từ đâu ra. Người VN ở đâu cũng trộm cắp dễ sợ luôn... Nghe và đọc chỉ thêm buồn. Phát động phong trào tử tể mọi người, mọi nhà giống như đối diện với nạn đói năm 1945 để thay đổi , cuộc sống tốt hơn Chúng ta nên coi những người trồng rau, thực phẩm là nhà sản xuất. Phải chịu trách nhiệm sản phẩm của mình . Nếu làm thực phẩm bẩn thì không cho bán nữa. Tống vào tù. Coi là nông dân là đáng thương có quyền hại người mà không bị trừng phạt. Nên nhớ người trồng rau thu nhập cao thạm trí rất giầu. Pháp luật nên trừng trị như một nhà sản xuất. Thì nhà trường Việt Nam có dạy cho học sinh biết tử tế là gì đâu mà có được một xã hội tử tế. Tôi thì hơi buồn vì đất đai nhà mình rộng, dạo trước trồng rau sạch mang ra chợ bán, đắt hơn 2000 - 3000/kg mà chẳng ai thèm mua, hết chê rau xấu, già rồi chê rau sâu đủ kiểu mà còn bán đắt. Làm mãi chẳng bù lỗ nên đành quay về cách cũ xịt thuốc sâu đều đặn và bổ sung ít chất kích thích sinh trưởng, rau xanh non mơn mởn làm ra lứa nào là hết sạch lứa đấy, vừa dễ làm lại tốn ít công. nếu xã hội này chỉ có người mua và người bán thì mình đồng ý với bài viết, nhưng những cơ quan chức năng nhận lương từ thuế của dân để làm gì? Có phong trào "diệt giặc đói giặc dốt" vậy hãy có phong trào "diệt giặc bẩn"...! Tại sao chúng ta quản lý xã hội bằng tử tế không bao giờ thành công. Nhà xản xuất họ muốn lợi nhuận cao, không có trừng phạt họ thậm trí giết người để có lợi nhuận. Vì lợi ích cộng đồng , phải xử theo luật. Chính vì xã hội chúng ta cảm tính, coi người sản xuất thực phẩm đáng thương nên họ mới làm tới. Ví dụ một người nông dân đáng thương trở đầy xe rau bẩn, có thể gât bệnh rất nhiều người, bị tịch thu. Ho lu loa ăn vạ, theo dư luận chúng ta lại bênh người nông dân đó rằng họ khổ sở mới làm ra được thì chúng ta hại chúng ta rồi. Hãy để cơ quan chức năng xử lý tay mới tốt lên được. Hãy kỳ thị, khinh thường kẻ hại người, đừng binh họ. Họ cũng lao động , chúng ta cũng lao động. Nghề nào cũng đáng trân trọng. Sai phải phạt, phạm tội trừng trị. Đừng xử theo tình mà hại người. chính xác là chúng ta cần sống tử tế hơn với nhau, tử tế một cách bình đẳng với tất cả mọi người! và dạy con cháu chúng ta sống tử tế, tủ tế một cách bình đẳng!. cuộc sống này, đất nước này càng ngày càng it người "tử tế". dù chỉ là mang tính phong trào, nhưng câu khẩu hiệu 'nói không với thực phẩm bẩn' là sai hoàn toàn về bản chất. Những bó rau xanh mướt, mới được phun thuốc xong, ai bảo là nó bẩn nào?!. Mà nên là 'nói không với thực phẩm độc hại' Phải chăng người nông dân ta có tội? Ngay bác Khiêm cũng chưa nói được cái gốc rễ của sự ăn bẩn. Chúng ta đang có một xã hội giả tạo, thành tích, báo cáo hay, làm láo. Tham nhũng, hối lộ, triền miên. Nền tảng đạo đức xã hội không còn. 30 năm qua chúng ta coi trọng việc phát triển kinh tế mà coi nhẹ các vấn đề khác như: văn hóa, xã hội, môi trường, VSATTP... Con người cũng chỉ lo kiếm tiền... để mua đủ thứ (kể cả mua quan, bán tước). Người giàu khi người nghèo. Nông dân là lực lượng thu nhập kém nhất, kẻ yếu thế nhất trong nền kinh tế thị trường... ở ta. Làm ra được sản phẩm tốt chưa chắc đã có nhiều tiền, sản phẩm sạch như rau sạch thì không tươi non như sp dùng thuốc kích thích, nhiều ure...Mà khổ nỗi người ta khi mua lại thích đẹp mắt xanh tươi, mơn mởn. ... Vốn hiểu biết của nông dân về các chất cấm còn hạn chế, chủ yếu theo phong trào: rỉ tai nhau nói dùng thuốc nọ, thuốc kia thì rau đẹp, mơn mởn. Thế là thành phong trào thôi... Bán lại được giá nữa, tại sao lại không làm. Thêm nữa như thức ăn gia súc có chất tạo nạc chẳng hạn thì có phải lỗi của người nông dân không? Cần phải có cái nhìn tổng quát về thực trạng xã hội. Chứ đừng đổ tất cả lên đầu người nông dân. Họ đã là người khổ nhất trong xã hội này rồi.Vì vậy, hỗ trợ cho nông dân làm rau sạch, thực phẩm sạch, doanh nghiệp làm thực phẩm sạch thì cần được ưu đãi... khuyến nông thì đi đến tại vườn, tại nhà... đừng ngồi ở văn phòng, nói nhiều hơn làm nữa. Có như vậy thì mới có thực phẩm sạch được. Đó là gốc rễ của vấn đề. Tôi nghĩ đến 2 điều:1. Người dân phải được giáo dục đầy đủ về các loại phân bón, hoá chất mà họ sử dụng2. Các cơ quan chức năng phải quản lí được những chất bị cấm dùng trong nuôi trồng. Đồng thời phải có chế tài xử phạt thật nghiêm với những ai buôn bán và sử dụng chất cấm đóNói thì nói vậy, tôi mong lắm thấy được các biện pháp quyết liệt của các cơ quan chức năng. Dân phải ăn thực phẩm bẩn trong thời gian quá dài rồi...
Axit và sự ám ảnh Hồi xưa bố con bé theo đuổi mấy năm trời cô mới xiêu xiêu. Ngày xưa tóc cô dài đến lưng. Hồi xưa chả cần phải dùng đến son phấn bao giờ. Nếu hồi xưa cô ở lại Đức thì đã chả biết thế nào. Nếu hôm ấy mình đi ôtô thay vì tự nhiên muốn đi bộ cho khỏe…Tôi nhận ra, cuộc sống của bà hoàn toàn dừng lại ở cái ngày định mệnh ấy, sau ca axit ấy. Bà dần quen với những đau đớn và những vết sẹo, dần quen với tình trạng hiện tại của chính mình. Nhưng bà mãi mãi tiếc nuối những thứ mình đã có, và dằn vặt với những cơ hội lẽ ra đã đến.Cướp đi tương lai của một con người, đó là thứ khủng khiếp nhất mà những kẻ tạt axit gây ra, hơn cả những vết thương, hơn cả sự tàn phế. Thậm chí, đó không chỉ là tương lai của một người, mà là của cả một gia đình, một dòng tộc, của vài thế hệ. Trong trường hợp của bạn tôi, câu chuyện ám ảnh của mẹ khiến cô ấy có cái nhìn rất khắc nghiệt với cuộc sống, tất cả mọi mối quan tâm cô đều dành cho mẹ, và hiện cô vẫn chưa lập gia đình dù đã gần 40.Không thường xuyên, nhưng chưa bao giờ chấm dứt, thỉnh thoảng chúng ta vẫn đọc phải những bài tường thuật vụ án tạt axit nào đó trên báo chí. Thường là những vụ trả thù tình, nên nạn nhân thường là nữ giới. Lập luận của hung thủ rất đơn giản: "nó" làm tổn thương mình vì nhan sắc - vậy mình phá hủy nhan sắc của “nó”. Đó là lập luận ghê rợn mà con người có thể đặt ra cho số phận của nhau.Tuần trước, hai nữ sinh ở TP HCM đang đi ngoài đường thì bị tạt axit. Người ngồi sau chỉ bỏng tay, nhưng cô gái ngồi trước bỏng 75% gương mặt, một mắt bị mù vĩnh viễn. Hung thủ nhanh chóng bị bắt và nhận tội. Đó vẫn lại là một vụ án tình. Và cả hung thủ lẫn nạn nhân đều mới đôi mươi. Với hung thủ, tương lai sẽ rẽ ngoặt sang hướng khác, nhưng sau vài năm tù, cô ta có thể làm lại cuộc đời. Còn với nạn nhân, nói đến tương lai là điều tàn nhẫn còn hơn cả cái chết.Tạt axit, khác với nhiều loại tội phạm khác bởi dường như nó mang cho kẻ thủ ác khoái cảm của sự trả thù.Tại một số quốc gia Hồi giáo, tội tạt axit được xử đúng theo kiểu “mắt đền mắt, răng đền răng”: Nạn nhân sẽ được nhỏ một giọt axit vào mắt hung thủ. Năm 2004, một phiên tòa như vậy đã được tổ chức tại Iran, Ameneh Bahrami - một nữ sinh viên bị tạt axit tàn phá toàn bộ gương mặt và hỏng cả hai mắt, được tòa xử cho phép tự tay nhỏ axit làm mù mắt thủ phạm. Kẻ thủ ác - một công tử giàu có, trước đó đã tạt axit Ameneh Bahrami chỉ vì cô dám từ chối lời cầu hôn của hắn. Nhưng phút cuối, Bahrami đã không thực thi hình phạt. Cô không tha thứ, nhưng không muốn “thả con sói hung tàn trong đáy sâu tăm tối của mình ra”.Câu chuyện của Bahrami đã nổi tiếng vượt qua khuôn khổ các quốc gia Hồi giáo, lay động toàn thế giới. Hình ảnh Bahrami với gương mặt sần sùi sẹo, cầm bức ảnh xinh đẹp của chính mình khi chưa bị tạt axit, đã trở thành biểu tượng đấu tranh của hàng triệu phụ nữ. Họ không cần trả thù, họ cần thay đổi nhận thức của xã hội.Tháng 9/2015, tại tỉnh Phú Thọ xảy ra hàng loạt vụ tạt axit gây thương tích cho nhiều phụ nữ. Những nạn nhân đều là người lao động bình thường, hiền lành, không xích mích thù hằn gì với ai, nên cơ quan điều tra suy luận hung thủ là một kẻ bệnh hoạn, tạt axit chỉ để…cho vui. Hơn nửa năm trôi qua, kẻ thủ ác vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.Khi một kẻ tự cho phép mình mang axit đi tạt vào người khác, thì rõ ràng, hắn không biết run sợ trước sự trừng phạt của pháp luật. Sự trừng phạt, không thể bù đắp được tội ác ghê tởm mà những ca axit gây ra.Tôi nhớ đến sự vị tha của Bahrami và tự hỏi rằng liệu sự nhân từ có thể lây lan trong xã hội theo một cơ chế nào đó?Tôi không có câu trả lời. Đôi khi lương tâm chúng ta bị ám ảnh bởi một đôi mắt. Với tôi, đó là đôi mắt không bao giờ còn có thể rơi lệ của Bahrami.Gia Hiền Sự nhân từ, tử tế xuất phát từ đâu nếu không phải là giáo dục nhân bản cho những đứa trẻ, một xã hội vô thần không biết rồi sẽ đưa con người tới đâu. Thiết nghĩ muốn lây lan trong xã hội sự nhân từ hãy xuất phát từ người lớn, bắt đầu từ lãnh đạo đất nước cao nhất - bản thân bố mẹ của những đứa trẻ...chúng ta không thể bất chấp sống ở đời này, khi chúng ta chết đi chúng ta sẽ ra sao? "Cướp đi tương lai của một con người, đó là thứ khủng khiếp nhất mà những kẻ tạt axit gây ra, hơn cả những vết thương, hơn cả sự tàn phế."Bài viết của anh rất hay, tôi đồng quan điểm với anh. Tôi luôn tin cuộc sống có nhân quả, nhưng đợi đến lúc gặp 'quả' thì ko biết bao nhiêu tội ác đã hình thành, vì vậy hãy để những kẻ tạo nên tội ác này chịu tội tử hình, để làm gương cho những 'con sói hung tàn trong đáy sâu tăm tối' của con người không còn dám bước ra! Sáng nào lên đọc báo cũng thấy tai nạn, chém giết, cướp của, tạt axit,hiếp dâm, thực phẩm bẩn... một xã hội mà người ta đi ra ngoài đường luôn mang trong mình một sự sợ hãi nhất định nào đó. Niềm tin của họ dần mất đi theo năm tháng,Pháp luật việt nam vẫn luôn chứa đựng sự nhân từ, nhưng theo mình nghĩ chúng ta nên cứng rắn hơn trong việc răn đe giáo dục, chỉ có vậy mới có thể gây dựng một đất nước có ít tệ nạn như hiện nay. Chỉ có kỷ luật tốt mới mang lại sức mạnh cho một đất nước, Nếu thẳng tay trừng trị, không khoan nhượng, không xem xét tình tiết thân thế nầy nọ, cứ y tội tình đó mà tử hình thì có thể giảm bớt được phần nào những kẻ có lòng dạ hiểm ác đang manh nha trò trả thù ghê rợn khốn kiếp nầy. AXIT VÀ SỰ ÁM ẢNHBằng chất axit đê hènKẻ cuồng đã khiến mặt em hãi hùngTại sao những kẻ điên khùngĐã làm những việc đường cùng thế gianToàn là phụ nữ bị oanVì không yêu được đã làm héo khôPhải cho kẻ đó xuống mồKhông còn gieo cảnh giang hồ trần gian! Ủng hộ xử tội kẻ thủ ác giống như đất nước Hồi giáo này. Nếu như Acid được thay bằng mắm tôm đậm đặc, thì đó có lẽ là bài học nhân văn và ý nghĩa hơn... ở Viêt Nam mua can axit dễ như mua chai nước lọc, ở nước ngoài muốn mua phải có giấy tờ đàng hoàng Mình cảm thấy tạt axit là một hành động tàn nhẫn đến kinh tởm. em chờ anh viết một bài về tạt fb , no' chả kém tạt ãit đâu . Cái mà sự sống này cần là một chút tình thương, tình người. Làm sao những kẻ tội phạm - tội phạm hủy hoại nhan sắc và tâm hồn của nạn nhân lại có thể nhởn nhơ trên bề mặt nổi của PL? Tôi có chút ngỡ ngàng, chút bâng khuâng cơ hồ nhìn lại bản thân, và tự hỏi : Liệu còn có những người dám tạt cái đau khốn cùng cho người khác như vậy không? Liệu họ có thể làm chủ bản thân trước những bực tức tạm thời như thế? Ke gay ra toi ac tat axit can phai loai bo...vi do la mot con ac quy. Mình nghĩ hãy ngăn chặn ngay từ lúc mua. Người mua cần xuất trình chứng minh thư gốc, mục đích mua thì kẻ ác sợ phát hiện chùn chân ngay tội tạt axit phải bị xử nặng hơn tội giết người. một người khi đã chết bản thân họ sẽ sớm được hóa kiếp còn gia đình họ thì thời gian sẽ làm lành vết thương lòng. một nạn nhân bị tạt axit thì bản thân và gia đình họ phải gánh chịu một nỗi đau khủng khiếp đến suốt đời, đã vậy còn ảnh hưởng tinh thần đến hai - ba thế hệ sau. tội này gây hậu quả quá nghiêm trọng. Bộ luật hình sự 2015 đang quy định hành vi dùng Acid để gây thương tổn cho người khác vào tội "Cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác", tuy nhiên, hành vi này thực sự còn tàn nhẫn hơn cả việc Giết người...
Sao chỉ nhìn về Trung Quốc Con phố Sisowath dọc dòng Mekong ở Phnom Penh đại diện tương đối đầy đủ cho câu chuyện phát triển của Campuchia. Đó là khu phố du lịch đông đúc và hào nhoáng, tương phản với khu nhà ổ chuột đang bị ăn dần bởi biệt thự ở bờ bên kia. Đầu phố, ngay gần hoàng gia, là toà nhà cao nhất Campuchia đang được nhà thầu Trung Quốc xây dựng. Các cô gái dưới ánh đèn mờ chào mời tôi bằng tiếng Hoa. Cuối phố, tôi bắt gặp một hộp đêm mang tên một danh nhân Trung Quốc.Đến một thủ đô ven sông khác, Vientiane của Lào, không khó để nhận ra những điểm tương đồng. Đã nhiều năm liền, Trung Quốc là nhà đầu tư lớn nhất ở cả Campuchia và Lào - và hơn hết, các nhà đầu tư Bắc Kinh được xem là người có tiếng nói quyết định trong nhiều vấn đề liên quan ở khu vực.Cách Phnom Penh khoảng 100km về xuôi, người Việt ở đồng bằng sông Cửu Long hướng về Trung Quốc với đề nghị cấp thiết hơn: xả nước chống hạn. Năm nay, miền đất trù phú nhất nước ta đang trải qua cơn hạn trăm năm mới có một lần. Không chỉ đồng khô lúa chết, mà ngay cả người dân ở đây cũng không có nước uống.Với hàng loạt đập nước ở Vân Nam, không khó hiểu vì sao Trung Quốc được coi là mối lo lớn nhất để bảo toàn nguồn nước Mekong. Đó tất nhiên là mối nguy dài hạn không chỉ cho dòng sông, mà còn cho an ninh của các nước hạ lưu, trong đó có Việt Nam.Nhưng Trung Quốc có phải là yếu tố quyết định duy nhất đối với nguồn nước ở Đồng bằng Sông Cửu Long?Nghiên cứu của Uỷ hội Sông Mekong cho biết, lượng nước đóng góp từ Trung Quốc chỉ là 16%, trong khi từ Lào chiếm đến 53%. Đặc biệt, khu vực cung cấp nhiều nước cho sông Mekong nhất là vùng Nam Lào (23%), có phần đóng góp rất quan trọng từ các sông nhánh chảy từ Tây Nguyên.Nói một cách ngắn gọn, nếu chúng ta đảm bảo được nguồn nước Mekong thông suốt từ hai khu vực trên, thì mối lo thiếu nước ở đồng bằng sông Cửu Long sẽ được giảm thiểu đi đáng kể.Tây Nguyên và nước Lào, hai câu chuyện tưởng như dễ giải quyết hơn so với bài toán Trung Quốc. Nhưng thực tế có lẽ sẽ khiến nhiều người lo ngại.Lào và Campuchia quyết tâm xây dựng đến 11 đập thuỷ điện trên dòng chính Mekong, vốn được cho là sẽ làm giảm đến gần một nửa lượng nước chảy về Việt Nam, theo Uỷ ban sông Mê Kong Việt Nam. Chúng ta chỉ có thể kêu gọi chính quyền các quốc gia này thận trọng khi ngăn đập. Và các nỗ lực đó chưa có kết quả. Nhưng với Tây Nguyên thì khác.Tây Nguyên đang trong một cơn hạn hán lịch sử. Hiện tượng El Nino được cho là nguyên nhân chính, nhưng con người không thể rũ bỏ hết trách nhiệm cho tự nhiên. Trên toàn vùng cao nguyên đất đỏ, có đến 485 nhà máy thuỷ điện lớn, vừa và nhỏ được quy hoạch xây dựng. Để thực hiện dự án, gần 100 nghìn ha rừng sẽ bị “chuyển đổi”, hay nói thẳng ra là tuyệt diệt.7 năm qua, Tây Nguyên mất gần 360 nghìn ha rừng. Rừng không còn, không có gì giữ nổi nước. Theo Tổ chức Sáng kiến Thương mại Bền vững Hà Lan (IDH), mực nước ngầm ở Tây Nguyên mỗi năm tụt xuống từ 3 đến 5m, trữ lượng nước đã giảm từ 30 đến 35% trong 5 năm. Mà nước ở Tây Nguyên, nói như nhà văn Nguyên Ngọc, cũng là nước cho Cửu Long. Nước mất, rừng mất để phục vụ cho mục tiêu phát triển kinh tế. Nhưng đến giờ, quả ngọt kinh tế còn chưa hưởng, người dân đã phải nếm quả đắng về môi sinh. Nhiều năm qua, các chuyên gia đã kêu gọi ngừng xây thủy điện ở Tây Nguyên. Đó là việc, theo tôi, chỉ phụ thuộc vào tầm nhìn và quyết định của chúng ta.Nhìn về Trung Quốc khi đối mặt với các vấn đề hôm nay có thể là thói quen của nhiều người, kể cả người Mỹ. Bởi họ là nền kinh tế lớn nhất thế giới với sức mạnh chi phối nhiều khía cạnh địa chính trị trong khu vực. Nhìn về Trung Quốc cũng rất dễ dàng tìm thấy trách nhiệm của nước này trong các vấn đề mà ta đang đối mặt. Dòng sông Mekong có thể đã có thêm nước khi Trung Quốc xả đập, đó là sự thực.Nhưng nếu chỉ nhìn về Trung Quốc với ánh mắt ám ảnh mà quên đi rằng trách nhiệm vẫn phần lớn nằm trong tay chúng ta có thể tạo ra những sai lầm không thể cứu chữa.Đầu tháng 3 vừa rồi, xen lẫn những hung tin về hạn hán, có một tín hiệu vui nhỏ nhoi từ Tràm Chim, Đồng Tháp: một chú sếu đầu đỏ quay về chốn cũ sau 18 năm. Đây là điều rất hiếm hoi, bởi những năm qua đàn sếu chuyển dần từ Việt Nam sang Campuchia do môi trường bị tàn phá. Ít nhất, nó mang lại cho chúng ta hy vọng rằng nỗ lực ở hiện tại có thể sửa chữa phần nào sai lầm trong quá khứ.Không có sự bắt đầu nào là quá muộn màng.Nguyễn Khắc Giang Bài viết rất hay. Một trong những đặc điểm của không ít người Việt Nam là khi có vấn đề luôn tìm nơi để đổ lỗi, chứ không nhìn nhận xem trách nhiệm bản thân mình ở đâu. Chỉ có mình tự cứu mình là nhanh nhất thôi. Bài viết của bạn thể hiện tầm nhìn và trách nhiệm của một người Việt Nam với các vấn đề của thời đại, của đất nước, tôi thích "không có sự bắt đầu nào là quá muộn" Hãy học tập Israel và những nước đất đai cằn cỗi, thiếu nước nhưng vẫn xây dựng được một nền nông nghiệp phát triển. Hãy học tập Hà Lan và những nước luôn bị nước biển đe dọa nhưng đã xây dựng được một hệ thống ngăn mặn và thủy lợi tưới tiêu khoa học. Tôi đồng ý với bài viết của Khắc Giang. Hay, chí lý, và điều cốt lõi là BỘ MÁY MỚI (Lập pháp, Tư pháp và Hành pháp) hãy vào cuộc ngay thội Bài viết khá hay và bao quát.cám ơn tác giả. Cám ơn tác giả đã cho chúng tôi cơ hội nhìn nhận rõ vấn đề là từ đâu và thực chất đâu mới là nơi cần giải quyết. Hãy nhìn vào bản thân mìnhNguyên nhân hạn hán thất kinh vừa rồiCảnh báo dân cứ lồi lồiĐốt rừng tàn phá khắp nơi mọi miềnNước Lào, Miến điện; Thái;XiêmĐã ngăn dòng nước mọi miền đổ raCuối cùng với đến chúng taĐâu phải do nước Trung Hoa gây thànhCho nên hành động cho nhanhCác nước chung góp tạo thành mùa xuân! Chủ yếu đến từ lợi ích trước mắt, lợi ích cục bộ mà quên đi tổng thể Bài viết hay và sâu sắc nôi dung sự việc được được phân tích đủ ,chờ động thái của nhà quản lý Nước ở Tây Nguyên cũng chính là nước cho Cửu Long, nhà văn Nguyên Ngọc đã nói như vậy. Hãy làm cho rừng Tây Nguyên hồi sinh và nước sẽ về lại Cửu Long. Đó là trách nhiệm của người Việt Nam chúng ta. Cảm ơn tác giả Khắc Giang rất, rất nhiều! Cái thói quyen của chúng ta là chỉ nhìn vào người khác mà không nhìn xuống chân mình; thủy điện Tây nguyên cái lợi chưa thấy đâu xong cái hại là nhãn tiền ai cũng thấy, người dân thì chịu khổ cực; các nhà đầu tư và nhóm lợi ích của họ hưởng lợi ... bài viết hay. chúng ta phải tự lực cánh sinh thôi Những người đọc bài của bn thì không làm đc gì. Những người có thể làm đc gì thì không bao giờ đọc bài của bn. Tthủy điện là một trong những phát mính ngu xuẩn nhẩt của con người. Càng xây nhiều đập thuỷ điện thì môi trường xung quanh đó sẽ bị tàn phá nặng nề.
Bao phân bò 'cứu đói' Từ chiều qua đến trưa nay, Ksor Huỳnh lượm được bấy nhiêu phân bò, nếu đầy bao Ksor Huỳnh sẽ bán cho đại lý với giá 40 nghìn đồng. Ngoài tiền bán phân bò, Huỳnh chỉ còn biết ăn gạo cứu đói. Trong chòi, chồng của Ksor Huỳnh đang ru cậu con nhỏ ngủ. Cạnh bên là cô con gái lẫm chẫm chơi tha thẩn bên hai can nước sinh hoạt vừa lấy về từ cái hồ dã chiến. Nước do bộ đội của huyện chở về làng. Bộ đội dùng xe cạp đất cạp cái hố sâu. Hố được lót vải bạt, xe của bộ đội chở nước từ đập thủy lợi dưới chân đèo Chư Sê về đổ vào. Nước vừa để tưới tiêu vừa để sinh hoạt, màu nhờ nhờ. Một xe chở được 3 bồn, 6 nghìn lít, loáng cái hết ngay. Cây tiêu của vùng H'Bông khát nước chết dần mòn.Cơn mưa cuối cùng mà làng K'Tê cũng như toàn xã H'Bông đón nhận là vào ngày 16/10/2015, mưa rây rây không đủ ướt áo. Ông chủ tịch xã H'Bông nói với tôi, "Không thể tin được cả năm 2015 địa phương chúng tôi chỉ có 4 cơn mưa". Trong một vườn tiêu, căn lều trông vườn bỏ hoang mấy tháng nay, mấy trăm gốc tiêu chết khô giòn. Rải rác trong vườn tiêu là những cái giếng khoan bỏ dở vì không tìm thấy nguồn nước. Đến nương của trưởng thôn Siu Loan cũng không còn gì cả, trưởng thôn lên nương chỉ để gom những cành cây cháy dở mang về. Mấy tháng trước, trưởng thôn thu hoạch củ mì bán với giá hơn 2 nghìn một kg, lỗ nặng. Vài người trong làng hùn tiền lại, tìm vào tận sâu trong khu vực gần suối. Họ đào ao, khoan giếng với độ sâu cả trăm mét mới có nước. Nước hút lên đổ vào ao, từ ao theo đường ống nhựa dài 2 km về tưới cho vườn tiêu. Mà cũng không đủ nước tưới cho toàn bộ, chỉ tưới tiêu con, tiêu già đành bỏ mặc. Một nghìn gốc tiêu nhà bà Hoa, bây giờ còn hơn 500 gốc. Chồng bà cùng bạn bè đã tốn cả trăm triệu tìm nước.Đó là những khung cảnh bạn sẽ gặp ở xã H’Bông, huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai. Hạn hán nặng, con người và đồng ruộng đang chết mòn đi trong cơn khát. Từ trung tâm huyện Chư Sê về đến xã H'Bông, thi thoảng có màu xanh của những khu may mắn chưa tụt nước. Còn lại, là những cánh đồng lúa cháy, những quả đồi xác xơ, những dòng suối trơ đáy.Người dân TP HCM vừa tổ chức một hoạt động quyên góp được một triệu mét khối nước cho đồng bào hạn, mặn. Đó là một cử chỉ đầy nghĩa tình. Ở khắp nơi trên vùng Tây Nguyên này, không chỉ đến năm nay, mà đã từ vài năm, là khung cảnh của những cánh đồng cháy khô vì thiếu nước. Nhưng trước thông tin về một triệu mét khối nước mà người dân TP HCM vừa quyên góp cho đồng bào, tôi trộm nghĩ nếu dự án đường ống nước sinh hoạt kéo từ Thị trấn Chư Sê về H'Bông được triển khai sớm hơn thì biết đâu, mọi thứ ở H'Bông sẽ trở nên mướt mát và lấp lánh, thay vì những nụ cười gắng gượng của Ksor Huỳnh. Những mét khối nước quyên góp cho Tây Nguyên, bây giờ cần kíp. Nhưng chúng sẽ hết rất nhanh, như những hồ chứa dã chiến mà bộ đội đang đào cho đồng bào. Ksor Huỳnh sẽ vẫn phải trông vào những bao phân bò ngày hạn, vào gạo cứu đói để sống. Và vấn đề của vùng hạn Tây Nguyên, thì vẫn còn đó. Trước mắt là cơ sở hạ tầng thuỷ lợi. Sau là bài toán về giữ rừng, giữ nước. Một triệu mét khối nước ấy khẳng định rằng cộng đồng vẫn rất quan tâm đến những vấn đề đồng bào đang đối mặt. Và cộng đồng sẽ còn cần huy động sức mạnh của mình, cho những điều cốt lõi hơn nữa.Tây Nguyên đang chờ đợi, nhưng không chỉ là chờ đợi nước, mà chờ đợi cách làm sao để có nước. Trong căn lán thấp tè, Ksor Huỳnh trệu trạo nhai những hạt cơm cứu đói, bên bao phân bò chờ người trả giá.Ngô Nguyệt Hữu Hàng nghìn ha rừng bị chặt đẻ làm thủy điện, làm rẫy ca phê . Và bây giờ là hậu quả. 5-7 năm trước nhiều nhà khoa học đã phản đối dữ dội những dự án duyệt làm ơr Tây nguyên, nào thuỷ điện, nào boxit, .... Họ phân tích cặn kẽ nguy cơ hạn hán, chết chóc ... Những lời của họ rơi vào im lặng, cũng có lúc quan chức đăng đàn chấn an, đã tính kỹ lắm rồi, quy trình đúng lắm... Giờ nhiều quan chức vẫn còn đương chức, họ ăn nói với dân Tây Nguyên thế nào đây, hay vẫn chỉ là do El Nino và biến đổi khí hậu... Bịp bợm dối trá, tội cho người dân ở đó, ko bán xới đi đâu được thì chỉ đành chết dần chết mòn thôi. "Đời cha ăn mặn - Đời con khát nướcNgười hại người không chết - trời hại mới chết" Cần một sách lược môi trường bền vững cho Tây Nguyên nói ri6ng và những vùng miền khác trên cả nước nói chung! Rừng còn cây gỗ nào thì hè nhau chặt trụi cây đó, từ dân tới cán bộ làm nhà phải bàn ghế gỗ, tủ gỗ, cửa gỗ, gỗ càng quý hiếm thì càng chuộng để thể hiện đẳng cấp. Rồi tới phong trào xây nhà gỗ, nhà vườn gỗ mới phô trương được hết cái vinh hoa phú quý. Gỗ ta chặt hết rồi thì ta sang Lào, sang Campuchia chặt, đến khi hết rừng, hết nước thì lại than trời Máy bay chuyến Sài Gòn _Gia Lai nếu bay ban ngày trời trong, khi ngang qua khu vực tây nguyên nhìn xuông bạn sẽ thấy 1 vùng đồi trọc rộng kinh khủng. Khôn thấy chút bóng dáng gì của rừng xanh, của đại ngàn. Tôi sống ở cả 2 tp đi lại nghiều nên chẳng có gì ngạc nhiên khi tây nguyên bị đại hạn kiểu này. không sơm thì muôn thôi. nói thêm là mấy ngài ngồi phòng lạnh vẻ qui hoạch rừng bên bộ nông lâm nghiệp không biết được bao nhiêu rừng bị xà xẻo mổi giờ trôi qua đâu. Kiểm lâm VN luôn qua lưng về hướng ...rừng Cần một quy hoạch chiến lược về nguồn nước và bảo vệ nuôi dưỡng nguồn nước cho hôm nay và lâu dài. QUÁ THƯƠNG CẢM ÔI TÂY NGUYÊN Thiếu nước thế này mà làm thêm bô xít nhôm thì chắc Tây nguyên sẽ thành sa mạc thôi. Đúng tại người hại người, giá như người ta có ý thức bảo vệ rừng ngay từ đầu thì sẽ không có ảnh hưởng biến đổi khí hậu gây mất nước hạn hạn như nay. Người gây người chịu, giờ phải gánh chịu hậu quả thôi. TIỀN THỦY ĐIỆN ĐI ĐÂU? Ý kiến độc giả người nào sẽ đọc? Có Quan nào đọc ko? Còn rừng còn nước, chặt rừng thì ... Ăn của rừng dưng dưng nước mắt ! Đây là cái giá phải trả mà ai cũng biết Mất bò mà chưa chịu làm chuồng
Thái độ với bầu cử Tôi gặp Thạch. Cậu là một người khuyết tật sống tại Tây Nguyên, công việc thường nhật của Thạch là vào mỗi tối cùng người bạn diễn của mình là H “xe lăn” đi hát rong. Thạch năm nay đã 37 tuổi, cư ngụ ở làng Đak Kia - Kon Tum từ tấm bé, dĩ nhiên là có sổ hộ khẩu, nhưng chưa một lần Thạch được nhận tấm thẻ cử tri để đi bầu.Hỏi Thạch có muốn đi bầu cử không? Thạch trả lời ngay: “Có chứ! Để thấy mình bình đẳng như mọi người…”. Vậy sao không đòi hỏi quyền của mình? “Có ai nói, có ai giải thích cho mấy thằng què như em đâu mà em biết mình có quyền đi bầu cử?” - Thạch trả lời tôi.Còn H “xe lăn” thì kể: Năm đầu tiên được đi bầu, háo hức lắm. Mình đi xe lăn loay hoay mãi mới vào được, hồi xưa có được đi học đâu mà biết chữ nên hỏi thành viên tổ bầu cử, họ nhìn mình như nhìn “người ngoài hành tinh”. Đến khi bỏ phiếu thì hòm phiếu lại được kê thật cao cho trang trọng, với mãi cũng chả tới. Thế là từ bận sau toàn nhờ mẹ cầm thẻ cử tri lên cho ban bầu cử gạch giùm, đỡ mất công.Chuyện nghe xong, tôi cứ nghĩ, chắc mấy anh chị khuyết tật ở miền núi mới vậy, có lẽ cử tri là người khuyết tật ở dưới xuôi thì khác chăng? Bèn tìm gặp anh Quý là một người khiếm thị sống ngay tại trung tâm thủ đô. Anh Quý thuộc diện “gia đình có điều kiện” lại được quan tâm, nên dù khiếm thị từ nhỏ anh vẫn được học hành đầy đủ. Anh Quý háo hức kể: Mỗi một kỳ bầu cử với tao lại là một kỷ niệm khó quên. Năm 18 tuổi được cầm tấm thẻ đi bầu lần đầu tiên, vừa dò dẫm đến điểm bầu cử đã được ngay một cô thành viên tổ bầu cử nhiệt tình ra dẫn vào trong, vừa dắt vừa khuyên “sao không nhờ người nhà đi bầu hộ cho đỡ vất vả”. Tự dưng thấy chưng hửng.Nhiều năm sau, nghe nói đại biểu được bầu ở quận anh là một ông có nhiều việc làm tốt cho dân lắm, ngày họp tiếp xúc cử tri, háo hức muốn đến gặp gỡ hỏi vài câu mà họp trên tận tầng 2, mù lòa, chân cẳng không leo được, đành chịu. Năm ấy, khi đi bầu, lại một cô thấy anh loay hoay mãi nơi bàn viết phiếu đến bên ân cần “Anh có cần em gạch giúp không?”. Không lẽ không nhờ, mà lòng thì cứ canh cánh không hiểu cả mình và cô ấy có phạm luật không.Đã hơn một lần anh Quý phải nhờ người gạch hộ phiếu bầu. Và có biết bao nhiêu người trong số 1,2 triệu cử tri khiếm thị ở nước ta buộc phải bỏ những lá phiếu không phải do mình gạch, cũng không biết có được gạch đúng hay không.Tất nhiên là vi phạm luật, bởi Điều 60 của Luật bầu cử quy định khi cử tri viết phiếu bầu, không ai được xem. Nhưng người mù như anh thì kiểm soát việc ấy thế nào? 1,2 triệu cử tri có khả năng bỏ những lá phiếu không hợp lệ, và chưa từng có ai nghĩ đến việc giải quyết vấn đề đó.Lại một kỳ bầu cử Quốc hội và Hội đồng nhân dân các cấp sắp đến, tôi cứ ám ảnh mãi bởi những câu chuyện của Thạch, của H “xe lăn” và của anh Quý. Thái độ với những người khuyết tật, hay là các nhóm yếu thế nói chung, dường như cũng phản ánh thái độ chung của cả xã hội với quyền quan trọng nhất của công dân, là quyền bầu cử.Thái độ này, căn cứ vào tỷ lệ đi bầu cử được công bố, nơi nơi lên đến 98-99%, người dân “hồ hởi, phấn khởi” (Lời Uỷ ban bầu cử Hà Nội cách đây 5 năm), thì hẳn phải rất tốt. Nhưng trên thực tế, trong số đó có bao nhiêu lá phiếu “gạch hộ” và bao nhiêu người được hỗ trợ để tự thực hiện quyền, tôi không biết.Những người khuyết tật thì bị khiếm khuyết chức năng vận động. Nhưng cũng có rất nhiều người, đặc biệt ở các vùng sâu vùng xa, cũng vẫn đang còn những khiếm khuyết về nhận thức. Họ chưa hiểu quyền của mình, hoặc là hiểu nhưng chưa biết cách thực hiện. Và nếu cứ mang thái độ “không làm được thì để người khác làm” mà người ta đã áp lên cậu H “xe lăn” và anh Quý, thì cái hòm phiếu bầu cử mãi ở trên cao, lá phiếu bầu cứ mãi vô hình, cho dù là ngồi xe lăn hay không, nhiều cử tri cũng không thể với tới.Là một người khuyết tật, tôi cứ mơ tưởng đến những hòm phiếu dành cho người đi xe lăn; nghĩ đến những thành viên tổ bầu cử được tập huấn cách thức hỗ trợ người khuyết tật; và rộng hơn, là những phương thức tuyên truyền, hỗ trợ mạnh hơn nữa để toàn bộ cử tri thực hiện quyền của mình một cách công minh chứ không phải “gạch hộ”.Nhưng đấy chỉ là mơ tưởng riêng. Chừng nào mà tỷ lệ người đi bầu được báo cáo vẫn đạt gần 100%, thái độ vẫn được phản ánh là “hồ hởi”, thì có lẽ chẳng có gì cần thay đổi.Trần Quốc Nam Tôi ở trung tâm Hà Nội. 5 năm trước, tôi đã lấy chồng và ở nhà chồng nên không đi bầu cử ở địa phương nhà bố mẹ đẻ (mặc dù vẫn có tên trên hộ khẩu và thẻ cử tri). Nhưng chung cuộc địa phương tôi vẫn 100% đi bầu. Lại thi đua rồi. Đã thi đua thì ai cũng muốn hơn người. Vậy là tìm mọi cách để thổi phồng thành tích, báo cáo kết quả tốt đẹp. Xã hội phát triển bằng luật pháp đầy đủ và văn minh, bằng cơ chế quản lý cụ thể, đơn giản, hợp lý và hữu hiệu chứ không phải bằng thi đua. Các nước công nghiệp phát triển có nước nào đầy rẫy phong trào thi đua đâu. Ta cứ như thế này thì làm sao đến năm ... trở thành nước công nghiệp hoá được. bài viết đầy ý nghĩa .CHUẨN Mình ở TPHCM 17 nămChỉ duy nhất đi bầu cử 1 lần , lúc đó thời sinh viên . Sao cái năm đó đẹp quá trời . Tấc cả dãy phòng trọ được đi bầu cử , ai cũng háo hức . Và sau mấy nhiệm kỳ bầu cử sau , chằng thấy ai quan tâm nữa . Và đến bây giờ mình có nhà , hộ khẩu thì mới thấy lại điều này . Thiết nghĩ đâu phải anh là người khuyết tật , còn rất nhiều và rất.nhieu những người công nhân , sinh viên ở phòng trọ , nơi đất khách còn chưa làm được điều đó . Tôi đang suy nghĩ mình có nên đi bầu năm nay ko ? . 99% đi bầu trong đó bao nhiêu % có thái độ đúng đắn với bầu cử? THÁI ĐỘ VỚI BẦU CỬKết quả chín chín phần trămẤy là bầu cử năm năm vừa rồiBao người khuyết tật trên đờiKhông có tên để được mời tham giaXuất thân gặp cảnh xót xaKhông được lành lặn để mà sống vuiLẽ ra không có ngậm ngùiMỗi lần bầu cử được vui chung màVừa vi phạm luật đề raTinh thần nhân ái ngợi ca tình ngườiMong sao lại rộn tiếng cườiTriệu người khuyết tật dòng người tháng năm! Ở quê tôi có một người điên (nay bà ấy đã mất), nhưng vẫn được phát thẻ cử tri. Trả lời thắc mắc của tôi, ông chủ tịch xã hỏi lại tôi: " Ai cũng biết bà ấy bị tâm thần, nhưng bà ấy không có giấy chứng nhận tâm thần thì biết làm thế nào?". Tuy vậy, bà ấy không hề đi bầu, nhưng xã tôi vẫn đạt tỷ lệ 100% đi bỏ phiếu. Ý tưởng của người viết rất nhân văn haizz, mình không biết cử chi là ai nên hay chọn theo nghề nghiệp người viết nói rất hay thiết nghĩ khi có người khuyết tật đến bỏ phiếu mà hòm phiếu cao vậy thì cán bộ hòm phiếu phải bê thùng đựng phiếu đặt thấp xuống cho họ bỏ phiếu. việc nhỏ vậy thôi mà cũng không quan tâm đc. Bài viết quá tuyệt. Cảm ơn a nhiều.
Nỗi xấu hổ 'Học sinh giỏi' Tôi học trường Thực nghiệm, khóa 4. Những năm đầu thập niên 1980, trường mới chỉ có 4 khối, vẻn vẹn vài lớp với trên dưới 200 học sinh, đủ để có thể xưng danh hết học sinh giỏi và học sinh tiên tiến trong lễ bế giảng. Lớp tôi, khoảng 25 học sinh, chỉ có 2 - 3 bạn đạt học sinh giỏi, tiên tiến chắc non chục bạn. Ngày đó học sinh trung bình, kém, đúp không ít. Danh hiệu tiên tiến mà tôi đạt được là một niềm tự hào không hề nhỏ.Con tôi đang học tiểu học. Tôi nhớ mãi cuộc điện thoại của cô giáo chủ nhiệm lớp vào một dịp cuối năm học. Cô chia sẻ về tình hình học tập của con tôi, một môn của cháu điểm thi còn thiếu chút nữa mới đạt học sinh giỏi, nhưng cô không nỡ để cháu ở mức tiên tiến, vì nhiều bạn học kém hơn cũng được nâng lên giỏi, mặt khác, một hai bạn “bị” tiên tiến là những thành phần cá biệt, quá kém và hư. Tôi hiểu tấm chân tình của cô. Con tôi sẽ rất buồn và tủi thân, thậm chí mất tinh thần phấn đấu nếu nằm trong tốp cá biệt. Cùng nghề, hơn ai hết, tôi thấu hiểu vì sao cô phải làm thế. Dù vậy, tôi vẫn trả lời thẳng thắn rằng tôi hoàn toàn đồng tình và ủng hộ nếu cô để điểm số và thành tích của con tôi cũng như toàn bộ các bạn trong lớp đúng với thực lực.Những năm đầu vào nghề giáo, tôi được phân về một trường cấp hai thuộc khu vực dân trí không cao, học sinh không chăm ngoan. Với tâm huyết tạo dựng những lứa học sinh trung thực, nghiêm túc, biết đánh giá đúng và dám chịu trách nhiệm trước thực lực của mình, tôi chia sẻ thẳng thắn cùng học sinh quan điểm giáo dục của bản thân trước khi vào điểm với kết quả hơn 10 em ở mức trung bình. Điều này đồng nghĩa với việc hơn 10 học sinh đó sẽ mất danh hiệu học sinh giỏi, mất cơ hội cộng điểm trong kỳ thi chuyển cấp, và lớp tụt hạng trong bảng xếp hạng thi đua... Việc làm chưa từng có tiền lệ này vấp phải sự phẫn nộ của giáo viên chủ nhiệm, tôi được yêu cầu phải nâng toàn bộ điểm ở mức trung bình lên mức giỏi. Tôi trả lời rằng không thể cho điểm giả dối như vậy, rằng cần trung thực và minh bạch trước học sinh, rằng không thể đánh đồng sự cố gắng và năng lực của cả lớp như nhau.Các đồng nghiệp khác nhìn tôi với ánh mắt không đồng tình, cũng không phản đối. Tôi bị ám ảnh mãi bởi những ánh mắt đó, những ánh mắt chất chứa đủ mọi nỗi niềm không thể bộc bạch. Việc tôi làm là đúng, nhưng lại không giống với tất cả. Tôi hiểu thế nào là tách mình ra khỏi đám đông. Tỷ lệ học sinh giỏi của trường vốn luôn đạt trên 95%, còn lại là tiên tiến, hầu như không có trung bình và kém. Tôi hiểu mình đơn độc trong cuộc đấu. Dù là cuộc đấu nhằm giành lại những điều tốt đẹp, đúng đắn đã mất từ lâu, nhằm gây dựng lại những giá trị đích thực chốn học đường. Không có đồng đội, tôi cầm chắc phần thua. Tôi bất lực và đau đớn nhìn những thế hệ học trò lần lượt ra trường với cuốn học bạ giả dối, thành tích giả dối. Càng bất lực và đau đớn hơn khi chính những học trò đó hài lòng và mỉm cười nhận cuốn học bạ “không phải của mình” làm hành trang vào đời, với suy nghĩ chính các thầy cô cũng đã làm điều giả dối.Danh hiệu tiên tiến - sự phấn đấu cao độ, niềm tự hào lớn của thế hệ tôi, giờ lại là sự thất bại, niềm hổ thẹn ghê gớm của học sinh và phụ huynh. Nhưng “Giỏi”, theo tôi, phải được hiểu là “sự vượt trội”, mà “sự vượt trội” dĩ nhiên không bao giờ có thể chiếm đa số. Có một sự thật mà tất cả chúng ta đều phải công nhận. Đa số chúng ta là những người bình thường, nếu muốn “Giỏi”, ngoài năng khiếu bẩm sinh, thì phải thực sự đầu tư, phải nỗ lực vượt bậc, phải phấn đấu trong một thời gian dài… và cũng chỉ có thể “Giỏi” ở lĩnh vực mà mình chuyên sâu.Tôi không có thói quen đánh giá một học sinh là giỏi theo chuẩn hiện nay. Đơn giản vì tôi nghĩ khó lòng giỏi thực sự mười mấy môn học trong chương trình phổ thông. Tôi xót xa khi nhìn các em học và học, môn nào cũng phải học để đạt giỏi, nhưng rút cục, không thực sự đam mê, không thực sự am hiểu một lĩnh vực nào. Với tôi, nếu một học sinh chỉ đạt danh hiệu học sinh trung bình, nhưng em đó nổi trội về một lĩnh vực nhất định… tôi vẫn cho là giỏi và rất đáng trân trọng.Ngành giáo dục, như tôi chứng kiến, đã trải qua rất nhiều cuộc cải cách. Nhưng những cải cách này sẽ chỉ thực sự mang lại hiệu quả nếu tôn trọng bản chất của giáo dục như một quá trình truyền đạt - tiếp nhận kiến thức. Mọi thay đổi nếu có, phải là nhằm cho quá trình đó đạt hiệu quả thực chất, chứ không phải nắn chỉnh nó để phục vụ cho những mục tiêu phi giáo dục.Đỗ Sông Hương Tôi học cấp 3 từ năm 1982-1985, tổng học sinh khoảng 120-130 học sinh/ khối, chỉ có 1 học sinh giỏi/ năm, riêng học sinh tiên tiến chỉ từ 10-20 người/ năm. Danh hiệu tiên tiến tôi đạt được 3 năm là điều rất hạnh phúc và hãnh diện. Tôi có cùng quan điểm với tác giả. Cảm ơn chị, thế hệ giáo viên ngày nay cần những người có tâm như chị. Em xin lạy cô một lạy. Giá mà tất cả giáo viên và cả phụ Huynh đều nghĩ được như cô. Bài viết rất hay, những năm 80 thế kỷ 20, học sinh đạt được loại "Giỏi" là rất hiếm, trong một lớp, thậm chí 01 khối lớp chỉ có 01 -2 em đạt được nên rất hãnh diện khi nhận được danh hiệu này, còn bây giờ....???? cám ơn cô đã nói hộ 1 người đã là học sinh, đã chứng kiến và đang cố gang rút kinh nghiệm cho con của mình với tư cách là 1 phụ Huynh.Khóa 2000 NỖI XẤU HỔ CỦA HỌC SINH GIỎILạ thay ở Việt Nam mìnhÔm mộng khoa cử học sinh nhét nhồiBệnh thành tích cứ lồi lồiChẳng cần học giỏi vẫn ngồi lớp caoHọc sinh giỏi tự năm nàoBây giờ nghĩ lại thấy nao nao lòngThầy cô đứng lớp đều mongChỉ tiêu của lớp vòng trong hay ngoàiPhải cao chót vót mới oaiCần gì điều đó có hoài niệm chiNgành giáo dục đã vu viCải cách các kiểu bước đi oai hùngNhưng mà kết quả dửng dưngNgười học người giảng đã từng thốt lênNhà nghèo phải giữ lấy nềnẤy là học tập phải nên dựng ngườiHọc sinh chăm chỉ không lườiĐể có kiến thức cho đời mai sauĐừng như rặng liễu cành cauKhi nào có gió mau mau rung cànhTiêu chí là học là hànhNhìn xen các nước xung quanh mà làm! Rất buồn nhưng hoàn toàn đồng tình với quan điểm của cô giáo. Xin chúc cô luôn khoẻ để dạy dỗ các trò nên người. Những người có trách nhiệm nên đọc bài báo này. Họ có nhìn thấy sự thật không nhỉ? Một đất nước sẽ đi về đâu nếu có sự gian dối, giả tạo ngay trong ngành giáo dục ngay từ những năm đầu đời? Khi thi GV dạy giỏi thì cô giáo đạo diễn trước rồi mớm bài cho hs, sau đó cả GV và HS cùng diễn kịch để cô giáo nhận danh hiệu GV giỏi. HS đi học chẳng cần học bài, thậm chí chẳng có tí kiến thức nào nhưng tổng kết vẫn khá, giỏi. Nhà trường chống dạy thêm học thêm bằng việc nhốt tất cả các học sinh vào và dạy thêm buổi chiều. Kết quả là nhà trường có một khoản thu lớn, những cha mẹ nào không quản được con thì yên tâm là con đã đến trường học thêm còn kiến thức thật thì không hề được bổ sung hay củng cố vì vẫn quy mô lớp ấy, hs ko hề được phân loại. Tôi chỉ ước có đủ tiền cho con học ở nước ngoài hoặc chỉ ít thì cũng quay trở về hình thức giáo dục như khi mình còn nhỏ. Nửa ngày đi học, nửa ngày ở nhà vừa tự học vừa giúp việc bố mẹ cũng đồng nghĩa với việc học được bao nhiêu điều thực tế và những kỹ năng tối thiểu trong cuộc sống, trong thiên nhiên, Tôi xin thưa với tất cả anh chị và các bạn trên diễn đàn này, GV không phải không muốn GD thực, GV không phải không biết mình làm như thế là sai, là không tốt, nhưng...nếu bạn là GV như chúng tôi bạn sẽ hiểu ngay rằng, chúng tôi phải tuân thủ những quy định bất thành văn này nếu không sẽ chẳng có trường mà dạy. Đặc biệt, 100% trường dân lập, HT chỉ định cho HS bao nhiêu điểm, GV phải cho bấy nhiêu, nếu không cắt hợp đồng ngay. Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì ? Hoàn toàn nhất trí! Xin các nhà giáo hãy trả lại những gì như nó vốn có. Bạn nói lại những điều nhiều người đã nói. Nhưng lần này bạn cũng lại thất bại thôi. Hoặc là bạn không thất bại vì chẳng ai thèm đấu với bạn. Người ta quen như thế rồi.Năm 2007, một cuộc thi thực chất. Nhưng chỉ có 1 năm thôi. Rồi đâu lại vào đấy.Có khi bạn sai thật. Bởi vì khái niệm "giỏi" ngày nay có nội hàm khác xưa. Nhưng bạn lại không chịu thay đổi.Vậy nên, "nói mà làm gì"! Cảm ơn cô rất nhiều, chúng tôi giờ làm cha mẹ cũng mong con cái được thầy cô đánh giá đúng. Chúng tôi hiểu con mình thế nào và rất xấu hổ khi nhận cái không phải của mình, giáo dục là phải chân thực chứ đừng tạo ra cả 1 thế hệ không biết ngại ngùng và không có lương tri. Cảm ơn cô nhiều lắm. Tôi học THPT khóa 1991-1994, cả khóa có 8 lớp, khoảng gần 500 học sinh. Đến khi thi tốt nghiệp, cả khóa không có ai đạt loại giỏi.Về xếp loại học lực, lớp của tôi là "lớp chọn" của trường, nhưng số bạn đạt học lực giỏi chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn lại chủ yếu là tiên tiến. Riêng các lớp khác, mỗi lớp chỉ 1 đến 2 bạn được tiên tiến, thậm chí có lớp không bạn nào.So với bây giờ thì thật khác biệt. Phải chăng ngày ấy trình độ của chúng tôi hạn chế, nên đạt học sinh tiên tiến đã là một hãnh diện, chưa nói đến học sinh giỏi. Còn giờ đây, nhìn quanh toàn thấy học sinh giỏi, học sinh tiên tiến, trong khi kiến thức thực tế còn nhiều điều đáng bàn Bài viết của tác giả thật hay gột tả được nổi bức xúc của phụ huynh hiện nay! em học tiểu học khóa 98 - 2003. Những năm đó 1 khối hơn 120 HS chỉ có khoảng 30 hs tiên tiến. HS Giỏi chỉ khoảng 10 bạn. Đạt HS Tiên tiến cũng đã là một niềm vinh dự lớn lao. 8 năm sau, nhìn lại em trai mình, 1 lớp chỉ khoảng 1 - 5 bạn không phải HS Giỏi. Sao rẻ rúng quá
Từ Leicester đến Bangkok Đó là chuyện dễ hiểu, bởi chủ của Leicester City bây giờ là ông chủ hãng King Power, một nhà bán lẻ hùng mạnh đất Thái. Nhưng nếu một năm trước, nhìn thấy một cửa hàng bán đồ lưu niệm của Leicester City tại Bangkok, bạn sẽ thấy cái gì đó hơi... chối mắt.Giữa Quảng trường Siam, nơi mà thỉnh thoảng đi bộ còn tắc đường, cửa hàng cửa hiệu đông nườm nượp, bỗng nhiên xuất hiện shop của một đội bóng “vô danh tiểu tốt” nào đó, vắng như chùa bà đanh. Tôi còn nhớ, mình đã đứng trước cái shop đó rất lâu để nghĩ ngợi. Trong cửa hàng, chẳng có gì nhiều để bán ngoài áo và khăn. Bởi một đội bóng nhỏ như thế thì tất nhiên kỹ nghệ “làm tiền” chưa thể so với Bayern hay M.U. Tôi không đừng được việc buông lời chế nhạo cái shop ấy với bạn đồng hành. Không hiểu sao họ mở cửa hàng ở đây?Hôm nay, bạn bước ra khỏi ga tàu BTS ở quảng trường Siam, bạn sẽ lại gặp cửa hàng của Leicester City. Và nó vẫn chẳng đông khách. Lần này thì bởi vì không còn gì để mà mua cả: Leicester đang trên đường tiến về chức vô địch Premier League và dân Thái đã mua sạch không còn cái áo nào. Giờ, muốn mua áo của Leicester, bạn phải đặt từ Anh.Điều thần kỳ Leicester gợi ra rất nhiều cảm hứng về thể thao, khi một đội bóng nhỏ bỗng nhiên trở thành “đội bóng quốc dân” và vô địch Premier League, giải đấu bị thống trị bởi sức mạnh đồng tiền.Nhưng tôi nghĩ nhiều hơn về King Power, về nền kinh tế Thái Lan, về những người đứng đằng sau điều thần kỳ Leicester.Đó là một nền kinh tế không nổi tiếng, ngoại trừ cú ngã ngửa khiến cả châu Á điêu đứng năm 1997. Họ không có táo khuyết, Samsung, cũng không có Alibaba. Họ bán bò húc, cá hộp, họ lắp ráp “xe Rem”, sản xuất đồ gia dụng, bán lẻ. Và họ đang mua lại rất nhiều công ty lớn tại Việt Nam. Ở trong Leicester với những trận thắng cần cù 1-0 của Claudio Ranieri có chút gì hình bóng nước Thái.Những bất ổn chính trị triền miên không ảnh hưởng mạnh đến nền kinh tế này. Tôi đã chen chân đi theo đoàn áo vàng chiếm trụ sở Đài truyền hình Quân đội Hoàng gia trong cao điểm của những cuộc biểu tình chống bà Yingluk năm 2014. Những nhà bán lẻ thậm chí còn cảm thấy phấn khởi: họ bày biện ra đủ thứ để bán cho người biểu tình, từ nước mát đến “công cụ hỗ trợ”. Nào là còi, rồi que đập, mũ, áo, đều có in cờ Thái và các biểu ngữ chống gia đình Thaksin. Bạn tôi kể là bữa nào mà biểu tình lâu còn có cả trò chơi trúng thưởng kiểu ném lon. Và nếu bạn đến công viên Lumpini, đại bản doanh của phe áo vàng trong cuộc chiến lật đổ chính phủ Yingluck, bạn sẽ thấy nó chẳng khác nào cái hội chợ với đủ loại dịch vụ. Các nhà kinh doanh nước này nắm bắt cơ hội nhỏ nhất, ngay cả trong bất ổn. Phía bên này đường, là một thủ lĩnh áo vàng bước ra từ xe, bên cạnh 2 vệ sĩ hộ pháp. Xe của ông bị ném gạch vỡ nát kính (dường như không muốn sửa mà để đó như một chiến tích của cuộc đấu tranh). Phía bên kia, một người bán trà sữa cao hứng vì đắt hàng, tặng tôi một ly nước miễn phí.Tôi hỏi bạn tôi, một luật sư người Việt của toà thượng thẩm Anh và xứ Wales, nhiều năm làm việc ở Bangkok, rằng cuối cùng điều gì đã tạo ra sự khác biệt giữa hai quốc gia láng giềng có rất nhiều điểm chung?Anh trả lời rằng vấn đề rất đơn giản, chỉ là họ “được để yên cho làm ăn” và “mở ra không bị quấy”. Tự do kinh doanh và quyền sở hữu tài sản được đảm bảo. Trong khi đó, các khảo sát của Phòng thương mại công nghiệp Việt Nam các năm qua đều khẳng định: có khoảng 60% doanh nghiệp chấp nhận chủ động đưa phí bôi trơn để vận hành. Họ sợ nếu không đưa “sẽ bị phân biệt đối xử”. Sự nơm nớp và tâm lý thoải mái để đầu tư cho những sản phẩm, đó đã là một khác biệt cực lớn.Đó có lẽ chỉ là một khía cạnh tạo ra khoảng cách 41 bậc trên bảng xếp hạng môi trường kinh doanh giữa Thái và Việt Nam, do Ngân hàng Thế giới công bố. Những bài học chẳng ở đâu xa, từ Mỹ hay Nhật, mà ở ngay cạnh chúng ta.Năm nay, Thái Lan cũng đang hạn nặng. Kinh tế tăng trưởng thấp. Nhưng Leicester City có thể vô địch Ngoại hạng, và tôi cứ nghĩ đến nụ cười lạc quan của những tiểu thương Thái: việc xem hai nước cùng vượt qua “cái đận này” có thể cho chúng ta nhiều bài học.Đức Hoàng Việt nam đang dần biến thành một đại công xưởng khổng lồ nơi gia công và lắp ráp với giá hết sức rẽ mạt.hang triệu người vn đang bán thời gián,sức lao động,tuổi trẻ,tuổi thanh xuân của mình với giá quá rẻ mạt.Với cách làm manh mún,nhỏ lẻ,tiểu nông của người việt và cách điều hành nền kinh tế chẳng giống ai thì chắc chúng ta vẫn mãi là một anh làng nhàng trong khu vực này thôi.nói hơi chua chát chứ có lẽ vn là nước KHÓ PHÁT TRIỄN chứ không phải là nước kém phát triễn mặc dù tiềm năng là lớn nhất khu vực đông nam á này! Nếu ai ko đồng ý với bài viết hãy bắt tay vào việc ...từ đầu là xin giấy phép ..Kinh doanh.. rồi lập Công ty... Tôi tin răng sẽ có 70 % ý nghĩ là ko muốn làm nữa nếu bạn là người chân chính ! Bài viết của anh rất ok, nhưng cho dù các anh có viết đén cả tỉ bài thì tệ nạn phong bì , tiền bôi trơn , nói toẹt cmn ra tiền đút nót ko hề bị suy yếu, xã hội người ta con người vừa có tâm lại vừa có tầm còn xã hội mình thì người có tâm thì ít có tầm mà người có tầm thì ít có tâm :)) Mục tiêu trước mắt và dài hạn cho nhiệm kỳ mới này của ta là đưa nền kinh tế Việt Nam vượt qua Campuchia. Và người dân Việt Nam sẽ chăm chỉ làm việc vì mục tiêu này Giặc nội xâm nó đang tàn phá đất nước này . Vấn nạn tham nhũng không trị được thì làm sao đất nước tiến lên được . Tôi nể phục Đức Hoàng. Nói gì thì nói, TL vẫn kém VN ở những khoản: phong trào, khẩu hiệu, báo cáo thành tích và danh hiệu. Liên quan đến tính cách dân tộc thì sự thay đổi phải có thứ lớp và bài bản.Chính tính cách của môn dân tộc quyết định sự thành công hay thất bại của mọi Quốc gia. Bài viết hay nữa của Đức Hoàng. Mình cũng đồng tình với tác giả. Phải nói việt nam khó phát triển thật. Vì mình thấy ai cũng cho mình là nhất. Có người nói dân tộc việt nam rất giỏi nhưng người việt nam chỉ giỏi khi đứng một mình còn nhi có hai người trở lên thì đánh nhau và luôn cho mình là number one. Quá đúng Đức Hoàng . Vậy cuối cùng chúng ta phải làm như thế nào để thoát khỏi tình trạng tồi tệ này, hay cứ ở đó mà than vãn cho đến lúc chết Viet Nam toi oi! Cam on Duc Hoang toi ne phuc Anh. Bnaj chiến thắng nhiều =>> Fan nhiều(qui luật). Sao có thể so sánh giữa vn và tl được ,nói về tl họ được thoải mái làm kinh tế là 1 chuyện rồi , đằng khác họ đâu có bị mỹ cấm vận như vn , ngược lại mỹ còn hậu thuẫn đầu tư như 1 nước đồng minh . Chúng ta bị mỹ cấm vận suốt đến năm 95 mới cho thả cửa để làm kt với tg , hơn 20 năm mà phat triển có cuộc sống như hiện nay thì cũng ko phải chuyện nhỏ , tg có 180 nước chúng ta đứng ở gần cuối bảng xếp hạng JDP nhưng sau 20 năm mà lên đứng được ở vị trí thứ 41 thì ko phải là chuyện đơn giả 1 chút nào , thêm vào đó là người vn nhiều nơi đa số vẫn còn ỷ lại chông chờ thì lấy đâu mà phát triển được . Tôi đã từng sang thái và trung quốc thấy mức độ giao tiếp hay lao động buôn bán thôi người vn đã kém hẳn so với họ rồi , dân ta thì chưa làm đã tính chuyện này, chuyện nọ rồi thì làm sao mà phát triển được chứ , người việt luôn chỉ có hai từ " dân gian " mà thôi
Tờ giấy bạc của một liệt sĩ Anh Năm hẹn chiều ngày 7/7 sẽ về sớm, đi đón con học mẫu giáo. Nhưng anh vĩnh viễn không về: sáng hôm đó, trong buổi huấn luyện cuối cùng, anh và 20 chiến sĩ khác đã hy sinh trong vụ rơi chiếc máy bay Mi171 ở Hoà Lạc.Chị Thường bây giờ mắt vẫn ướt khi nhắc chồng. Tay chị giờ đeo cả hai chiếc nhẫn cưới của mình và chồng. Nhẫn vàng Tây mỏng dính, hai chiếc mới được một chỉ vàng Tây. Chị làm giáo viên mầm non, anh làm lính, cái vest mặc ngày cưới cũng lo không có, đi ở nhà thuê. Giờ chị ở nhờ trong nhà công vụ của quân đội. Và chị vẫn giữ tờ 200.000 đồng anh mang đi.Tờ 200.000 đồng ấy vẫn ở nguyên trong túi anh. Khi chị Thường nhận quân trang của chồng về, đem ra giặt trong nước mắt, chị thấy nó rơi ra. Mấy ngày đi huấn luyện, chồng chị đã không tiêu một đồng nào.Tôi bây giờ cứ đọc về chi ngân sách là lại nhớ đến tờ 200.000 đồng ấy, của người liệt sĩ đã nhịn uống nước cả mấy ngày huấn luyện, để lại cho người vợ của mình.Chỉ riêng trong quý I/2016, hệ thống Kho bạc Nhà nước đã phát hiện khoảng 2.500 khoản chi “chưa chấp hành đúng thủ tục” từ ngân sách nhà nước. Tôi nghĩ phần lớn trong số này sẽ được bổ sung đầy đủ thủ tục và chứng từ sau khi được yêu cầu. Nhưng con số ấy gợi ra một thực tế rộng hơn về chi ngân sách. Không một tuần nào tôi không đọc được những quan ngại về bội chi ngân sách, ở quốc hội, ở các đợt kiểm soát, ở các chính sách siết chặt.Tháng trước, trước Quốc hội, câu hỏi là bội chi ngân sách tăng so với phê duyệt của Quốc hội thì ai sẽ chịu trách nhiệm lại được nêu ra. Đến nay chưa có câu trả lời cuối cùng.Cũng tại Quốc hội, có ý kiến phân tích rằng tổng nhân sự của Kiểm toán Nhà nước chỉ khoảng 1.800 người, bằng một bệnh viện Trung ương - mỗi năm chỉ kiểm toán được khoảng một nửa báo cáo ngân sách. Vậy thì kiểm soát thế nào? Lại là một câu hỏi chờ trả lời.Tháng này, khi UBND TP Hà Nội đưa ra ý tưởng khoán kinh phí đi lại cho cán bộ (tức là cho một khoản cố định để tự túc phương tiện, ví dụ đi taxi, thay vì dùng xe công), thống kê đưa ra mới giật mình: nếu cán bộ tự túc phương tiện, thì mỗi cán bộ giúp ngân sách tiết kiệm được… 200.000.000 đồng mỗi năm.Ngân sách đang rất khó khăn và trong khi đất nước còn bao nhiêu khoản cần phải chi thì ở khắp nơi người ta nhìn thấy những khoản bội chi không thể được giải trình hoặc giải trình không thuyết phục.Chị Thường sẽ không bao giờ bắt được người đàn ông của mình “giải trình” về cái khoản… không chi bất hợp lý kia. Chị sẽ không bao giờ được hỏi anh rằng tại sao phải tiết kiệm đến thế, tại sao không uống chai nước ngọt nào trong căng-tin những ngày huấn luyện ấy.Nhưng chị Thường sẽ không buồn: dù chỉ là 200.000 đồng, một khoản tiền rất bé so với những ngày cơ cực chờ mẹ con chị trước mắt, tờ giấy bạc được giữ lại ấy nói rằng bố của con trai chị là một người đàn ông tốt. Chị có quyền kể lại về nó với sự tự hào, dù trong nước mắt.Đôi khi người ta có thể đánh giá một con người qua cách họ đối xử với chỉ một đồng bạc lẻ, nhất là khi đang mang nặng trách nhiệm với những người khác. Tờ 200.000 đồng mà người lính đặc công nghèo đã giữ lại không tiêu ấy, dường như tố cáo nhiều tờ giấy bạc khác đang được hoang đàng ném đi.Đức Hoàng Tôi rất tâm đắc câu: “Đôi khi người ta có thể đánh giá một con người qua cách họ đối xử với chỉ một đồng bạc lẻ, nhất là khi đang mang nặng trách nhiệm với những người khác. Tờ 200.000 đồng mà người lính đặc công nghèo đã giữ lại không tiêu ấy, dường như tố cáo nhiều tờ giấy bạc khác đang được hoang đàng ném đi”.Theo tôi biết từ lâu rồi ở Trung quốc cũng đã có những thành phố khoán chi phí đi lại cho công chức. Lãnh đạo tùy theo vị trí cao thấp sẽ được cấp kinh phí đi lại, không phải nuôi đội ngũ lái xe chuyên nghiệp phục vụ riêng từng lãnh đạo, không phải đầu tư xe công. Khi được khoán chi phí mọi người đều có ý thức tiết kiệm.Thanks ĐH. Ngòi bút quá sắc bén, chọc sâu , chọc sâu... cho đến khi nào vỡ cái cục ung nhọt tham nhũng ra nhé ĐỨC HOÀNG Đọc những đoạn đầu tiên cảm thấy nước mắt rưng rưng. Đọc bài này của Đức Hoàng quyết định trưa nay về rang cơm nguội ăn chứ không nấu cơm mới. Thương!!! Cảm ơn anh. Và cũng cảm ơn toà soạn đã đăng bài viết này. Mong rằng, sẽ có ngày chúng ta trả lời được câu hỏi: Ai phải chịu trách nhiệm. Cái khái niệm tiền chùa, đồ chùa, đồ công, cha chung không ai khóc, v.v... đã ngấm lâu quá rồi. Sâu sắc quá, ngày nào cũng vào “Góc nhìn” để tìm đọc bài mới của Đức Hoàng rồi ngẫm. Đồng tiền ngân sách có được là do mồ hôi, nước mắt của người dân lao động. Ai sẽ phải chịu trách nhiệm khi bội chi ngân sách, lãng phí tiền nhân dân đặc biệt trong lĩnh vực xây dựng những công trình mãi dang dở, không hoàn thiện, hay công trình xây xong không sử dụng hoặc công trình xây dựng thật hoành tráng Thật cảm động! cảm ơn anh Đức Hoàng Thật cảm động, vẫn đúng là anh Bộ đội CỤ HỒ mộc mạc mà đáng quí biết bao. Bài viết hay, ý nghĩa quá ạ. Một người lính mà rất nhiều người phải học hỏi, noi gương. TỜ GIẤY BẠC CỦA MỘT LIỆT SỸMấy hôm nóng nực luyện rènTuy rằng khát nước và thèm căng tinNhưng anh chỉ dám đứng nhìnVì thương vợ yếu, nhắn tin nhủ thầmTờ bạc trong túi phòng thânKhi nào gấp lắm mới cần giở raAnh “Đi” tờ bạc mặn màĐể lại cho vợ hóa ra cục vàngMinh chứng anh sống cao sangBản chất người lính đã mang trong ngườiHình ảnh anh thật vàng mườiMột trời một vực với người xài hoangXe công chạy khắp xóm làngKho bạc không chấp hàng ngàn khoản chiTừ trong sâu thẳm vu viAnh thật là quý mình vì nhân dânTrách thay một số cá nhânDùng tiền đóng thuế của dân như đùa ! Cán bộ ăn lương từ ngân sách nhiều quá mà làm việc kém hiệu quả, thậm chí không làm gì; UBND xã tôi nhiều cán bộ lắm Đọc bài nào của tác giả này cũng sâu sắc và chạm đến trái tim người đọc. Nguyễn Công Hoan phiên bản 2 chính là DH Toi rat thich doc nhung bai viet a . that buon cho canh dat nuoc Viet Nam ta
Chiếc lá cuối cùng Tôi đem băn khoăn tội lỗi của một người học kinh tế hỏi anh Andy, người đại diện của quỹ, rằng vì sao họ dành một khoản tiền lớn để mổ mắt cho những người mà chỉ nay mai thôi sẽ lìa xa thế giới này.“Chúng tôi muốn họ được sống những ngày cuối cùng trong đời với phẩm giá, được tự chăm sóc bản thân, và nhìn thấy gia đình trước khi nhắm mắt xuôi tay”, Andy trả lời.Năm cùng tháng tận, trở về Hà Nội, tôi tiễn đưa một người bạn qua đời vì ung thư dạ dày. Cô biết mình mắc bệnh mấy năm nay, nhưng với mọi người, cô khi nào cũng lạc quan và vui vẻ. Trong năm cuối cùng trước khi lìa trần, cô đã kịp hoàn thành những ước nguyện của mình: trọn vẹn với tình yêu và đi đến những nơi mơ ước đặt chân tới. Trên tấm di ảnh là nụ cười trong trẻo của cô gái 27 tuổi đã sống trọn vẹn với cuộc đời ngắn ngủi.Hai câu chuyện về điểm kết thúc, tuổi già và cái chết nhưng đều đem lại cho tôi bài học vô giá về cuộc sống. Đó là dù cho sắp đến cuối con đường, chúng ta cũng phải sống với tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình. Cô bạn tôi không vì biết mình bị ung thư mà đau khổ chờ thần Chết gọi tên, và những cụ già vùng cao không vì sắp từ giã cõi đời mà cam chịu cảnh mù loà. Quyền của một con người là được sống với tư cách con người đầy đủ nhất, dẫu chỉ còn một giây để sống.Nghĩ xa hơn, tôi cho rằng chuyện “sống trọn vẹn” không phải chỉ có ý nghĩa trong cuộc sống cá nhân, mà còn trong cả công việc của mỗi người. Xã hội cần biết bao anh công nhân cẩn thận đóng chiếc đinh vít cuối cùng trước khi nghỉ việc, cô giáo miệt mài dạy trọn vẹn bài giảng trước khi về hưu, hay người lãnh đạo ra quyết định anh minh trước khi kết thúc nhiệm kỳ.Trong truyện ngắn “Chiếc lá cuối cùng” của O. Henry, tôi ấn tượng nhất ở đoạn kết, khi ông hoạ sĩ già Behman dồn hết sức lực để vẽ chiếc lá trong đêm giá rét, cứu cô hoạ sĩ trẻ Johnsy khỏi cơn bạo bệnh. Đó là hình ảnh tuyệt vời cho sự chuyển giao giữa hai thế hệ, với “chiếc lá cuối cùng” tượng trưng cho ngọn lửa sống mà người đi trước truyền lại cho người đi sau.Một đất nước chỉ phát triển được khi ai cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao ở khoảnh khắc cuối cùng trong vị trí của họ, để không có chuyện tiêu cực ở “hoàng hôn nhiệm kỳ” và “hạ cánh an toàn” như các đại biểu Quốc hội thắc mắc vừa qua.Hôm nay, Đại hội Đảng Toàn quốc lần thứ 12 khai mạc tại Hà Nội, tiếp sau đó là bầu cử Quốc hội và Hội đồng Nhân dân các cấp. Bộ máy Đảng và Nhà nước sẽ bắt đầu một nhiệm kỳ mới, với những người tài đức nhất sẽ được lựa chọn vào các vị trí điều hành quan trọng.Trong thời khắc chuyển giao đầy ý nghĩa của đất nước, tôi rất mong những người thuộc nhiệm kỳ cũ hoàn thành tốt công việc còn lại, và những người mới sẽ “tiếp lửa” để tiếp tục đưa dân tộc đi lên.Nguyễn Khắc Giang Cảm ơn bài viết xúc động và ý nghĩa của anh. Nếu như các nhà lãnh đạo cũng nghĩ được và làm được như thế thì tốt quá. Vì để đưa đất nước phát trển, cần phải vượt qua nhiều cám dỗ. Từ một câu chuyện trải nghiệm, tác giả liên kết sang các câu chuyện khác lơn hơn. Dòng văn rất mạch lạc, xuôi dòng. Phục tác giả quá. kết nhất đoạn : "Xã hội cần biết bao anh công nhân cẩn thận đóng chiếc đinh vít cuối cùng trước khi nghỉ việc, cô giáo miệt mài dạy trọn vẹn bài giảng trước khi về hưu, hay người lãnh đạo ra quyết định anh minh trước khi kết thúc nhiệm kỳ". Cảm ơn tác giả, cảm ơn Góc Nhìn của Vnexpress, cho mình nhận thức mới ^-^ Bài viết hay , tôi có 1 ước mơ và tôi tin triệu triệu người dân Việt Nam cũng có ước mơ như tôi , mơ về 1 Việt Nam giàu mạnh , mong ngày ấy sẽ nhanh đến . tuần trước em cũng có dịp làm việc với đoàn từ thiện của Mỹ tài trợ máy trợ thính miễn phí cho người già lẫn trẻ em ở HN và HCM, em cũng thắc mắc vì sao họ vẫn trao cho những ông, bà cụ 80 tuổi, hôm nay đọc được câu trả lời của Andy thật hay: “Chúng tôi muốn họ được sống những ngày cuối cùng trong đời với phẩm giá, được tự chăm sóc bản thân, và nhìn thấy gia đình trước khi nhắm mắt xuôi tay”. Cậu học trò yêu thích môn lịch sử ngày trước giờ có những bài viết rất sâu sắc. Chúc thành công trong sự nghiệp. Tác giả đề cập đến " hoàng hôn nhiệm kỳ", cuối cùng cũng là vấn đề của cả đất nước, cả dân tộc đang mong mỏi. Một nhiệm kỳ kéo dài 5 năm các ảnh hưởng đến cả 90 triệu dân việt nam, và cả tương lai của đất nước, do đó rất quan trọng. Tác giả, tôi và rất nhiều người đang mong mỏi ở Đại hội lần này ! Tôi thoáng rùng mình khi đọc bài viết này! Bài viết rất sâu sắc và thấm thía. Tác giả đã nói hộ suy nghĩ của nhiều người trong chúng ta. Cảm ơn tác giả NKG. Cảm ơn bạn Nguyễn Khắc Giang, đọc bài viết của bạn mà lòng tôi rưng rưng cảm động. rất mến mộ những bài viết như thế này! Bài viết hay và ý nghĩa. Cảm ơn Anh! Suy nghĩ của em bây giờ thật khó tả, em chỉ mong sao lãnh đạo đất nước có tài để vực dậy quốc gia này, em là một công dân trưởng thành sẽ cống hiến đến hơi thở cuối cùng. Rất hay và sâu sắc. Cám ơn tác giả cảm ơn anh về chiếc là cuối cùng Bài viết sâu sắc và tuyệt vời. bài viết rất hay và ý nghĩa, thức tỉnh mỗi con người chúng ta. Chúc Nguyễn Khắc Giang sức khỏe và hạnh phúc.
Trẻ hư vì gameshow? Tôi cho cháu tham gia vì những mặt tích cực mà một cuộc thi mang lại: cháu được làm quen với áp lực, với trách nhiệm. Ngày bé, Nếp rất hay theo mẹ đi diễn và luôn tự tin khi đứng trên sân khấu, khi xung quanh là mẹ, là các cô chú quen biết. Nhưng lần đầu tiên tôi thấy Nếp khóc khi chuẩn bị bước lên sân khấu, là ở vòng loại một cuộc thi. Khóc xong rồi, vẫn phải bước lên sân khấu một mình để hát. Những cuộc thi cho con tôi sự trưởng thành và mong muốn phấn đấu. Cháu từ chỗ không bao giờ chịu học hát, giờ cũng quanh quẩn khi mẹ dạy cho các anh chị, để “học lỏm”.Nhưng mọi thứ đều có hai mặt. Sau những năm sống trong showbiz và đào tạo nghệ thuật, tôi hiểu một cuộc thi có thể gây tổn thương với trẻ nhỏ thế nào. Mạng xã hội cho phép thị phi lên ngôi. Những đứa trẻ thi với nhau, đám đông ở ngoài bàn luận, có thể vì thích đứa này mà nói những lời không hay về đứa kia. Mà bọn trẻ chẳng tội tình gì.Tôi giấu Nếp mãi, cuối cùng phải ngồi xuống để trò chuyện cùng con. Tôi phân tích cho cháu các thử thách sắp phải đối mặt nếu xuất hiện trên truyền hình. Nhưng Nếp trả lời tôi: “Chả sao, vì những người nói mất lịch sự con sẽ không nghe, không đọc nữa”.Tôi để Nếp đi thi. Tôi nhận ra cháu có sự an nhiên mà mình không có được. Tôi không thể nhân danh cái quyền vì mẹ yêu con, thương con mà ngăn cấm.Chuyện này xảy ra cùng thời điểm với việc tôi đọc được tin, ở Trung Quốc, các nhà quản lý đã cấm phát sóng chương trình “Bố ơi mình đi đâu thế” vì cho rằng “các show truyền hình thực tế cần bảo vệ người vị thành niên, cố gắng hạn chế trẻ nhỏ tham gia” và không nên tạo ra “quan điểm lệch lạc về sự nổi tiếng”. Thông tin này gây ra khá nhiều tranh luận tại Việt Nam, người ủng hộ, người phản đối.Giới chức Trung Quốc cũng có cái lý của họ, vì “Bố ơi mình đi đâu thế”, một chương trình mà các ông bố nổi tiếng xuất hiện cùng con, sẽ tạo ra sự nổi tiếng rất nhanh cho những đứa trẻ. Nhưng tôi có quan điểm riêng trong chuyện này.Tôi, với công việc của mình, cũng đã chứng kiến những đứa trẻ bị làm “hỏng” vì sự nổi tiếng có được sau các chương trình truyền hình mà chúng tham gia. Nhưng đại đa số là bởi chính cha mẹ. Nếu cha mẹ chúng cũng mắc bệnh ngôi sao, thì trẻ con sẽ ảo tưởng về mình. Còn nếu trước sự nổi tiếng đó, các phụ huynh biết nói với con rằng, dù con có chút ít tài năng, nhưng cuộc sống ngoài kia còn rất nhiều khó khăn thử thách, thì chúng sẽ hiểu vị trí của mình. Trẻ con không tự hư được.Trong chương trình “Bố ơi mình đi đâu thế”, những đứa trẻ rất khó bị làm hại bởi sự nổi tiếng. Phụ huynh của chúng là những người nổi tiếng. Họ có kinh nghiệm, có kiến thức đã trả bằng xương máu về sự nổi tiếng, họ có cả điều kiện vật chất để bảo vệ con mình: họ không phải là những ông bố bà mẹ ép con lao vào showbiz vì những khoản thù lao. Cho con tham gia một chương trình, họ là người lường được trước nhất, về những gì có thể xảy ra.Với tư cách một người mẹ, tôi nghĩ bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng có nhu cầu con mình “được nhiều người yêu mến”. Vì tôi luôn thấy con tôi rất đáng yêu, muốn được chia sẻ điều đó. Nhu cầu “khoe con” như là một bản năng vậy. Và nếu có ai đó muốn con mình xuất hiện trên truyền hình cũng là điều dễ hiểu.Nhưng như trong chuyện của Nếp, tôi hiểu rằng cái gì cũng có hai mặt. Và số phận của một đứa trẻ ra sao sau một chương trình truyền hình, là lựa chọn của người giám hộ.Rộng hơn, số phận của một con người ra sao sau khi “nổi tiếng qua một đêm”, cũng là lựa chọn của họ.Thái Thùy Linh "Trẻ con không tự hư được." Câu này chuẩn nhất. Do chúng ta những người làm cha, mẹ, những người thầy, cô.... dạy dỗ chúng và tạo môi trường cho chúng thôi. Hay nói cách khác: trẻ con như tờ giấy trắng... Vấn đề là chúng ta vẽ gì lên đó thôi. Trẻ con không tự hư được mà chúng hư do người lớn. Người lớn ban đầu cũng không tự hư, họ hư do người lớn khác, do "một xã hội của người hư", mà xã hội này không bị tẩy chay, không bị dẹp bỏ một cách thực chất và hữu hiệu, mà chỉ bằng lời nói là chính, còn hành động thì mang tính phong trào. Nhưng mình thấy những đứa trẻ thiếu điều kiện sẽ nhìn vào những hào nhoáng này, so sánh với bản thân mình sẽ gây ra sự mặc cảm nào đó. Giờ mình thấy nhan nhản những bữa tiệc xa hoa, những đồ dùng đắt giá được khoe khoang lộ liễu cũng cảm thấy xã hội quá bất công khi chênh lệch giàu nghèo tăng trong bối cảnh tham nhũng tăng cao ăn dần vào suy nghĩ mọi người. Xã hội mà có rất người hư từ người lớn đến trẻ con,từ nông dân công nhân cho đến trí thức thì lổi là do ai đây? trách nhiệm thuộc về ai? một xã hội nhiều người hư như vậy liệu rằng có thể phát triễn bền vững hay không khi mà nhiều người người hư biết mình hư mà không chịu sữa đổi,thấy người khác hư mà vẫn làm ngơ? Đọc xong tự nhiên cảm thấy lo lắng cho CU BIN trong chương trình "Người hùng tí hon" Tôi không thể hiểu nổi cái quan niệm SAO là như thế nào. Có bạn nào chỉ ra cho tôi không? Vì tôi thấy ở Việt Nam có nhiều SAO quá. Làm ba cái lăng nhăng cũng được gọi là SAO. Tôi nghĩ SAO cũng phải có tiêu chuẩn chứ nhỉ các bạn? Với tôi thì SAO của tôi là những nhà khoa học, bố mẹ tôi, những người thực sự có đầu óc để thay đổi hoàn cảnh, cuộc sống, những người sống để cống hiến cả tinh thần lẫn vật chất cho nhân loại. Muốn con nổi tiếng, 99% là tham vọng của cha mẹ. Cho trẻ một cuộc sống bình thường, giáo dục nó trở thành người bình thường, đó mới là điều tốt nhất cho trẻ. Mấy cái năng lực bộc lộ sớm kia chỉ để kiếm tiền từ quảng cáo, showbiz mà thôi, ko hề bền vững. 2 MẶT .CÓ DUYÊN THÌ ĐƯỢC ..NHƯNG PHẢI CÁI GIÁ CỦA NÓ Ở đời được cái này sẽ mất cái kia thôi Mấy cái giải trí này có gì mà hay ho đâu mấy bà ơi. Trò đùa cho thiên hạ thui, muốn khẳng định tài năng hay đẳng cắp thì hãy làm sau cho con bạn trở thành 1 nhà khoa học kỹ sư hay nhà kinh tế thực thụ, nhé ko phải là tiến sĩ giấy nhé. Còn nghành y tui khuyên các bậc cha mẹ và các bạn chuẩn bị vào ĐH rằng nếu học y thì nên vì đam mê và lý tưởng cứu người chứ đừng vì nó làm ra nhiều tiền nhé. bây giờ hài kịch, game show cho nam giả gái. thật sự trông buồn nôn kinh khủng ! hôm qua thằng cháu mình lại bắt chước, thử nghĩ xem có phải làm bọn trẻ lệch lạc suy nghĩ, giới tính hay không ? Tại sao cứ nói chuyện trẻ con hư mà không nghĩ đến nhiều người lớn vì muốn thành sao đã làm những chuyện nhãm nhí. Sự xuất hiện của những người đó mới làm hư trẻ con. Cần gì trẻ xuất hiện trên truyền hình trong các Game Show mới hư, chỉ đọc tin tức trên báo chí về các Scandal của những người tự cho mình là "Sao" hoặc muốn thành "Sao" đã đủ để hư rồi. Hãy làm nghề bằng cái tâm và năng lực của mình để làm tấm gương cho trẻ con soi vào học hỏi, phấn đấu. Cầu xin các Sao đó. Rất đơn giản! Tất cả chỉ gói gọn trong một từ thôi là " giá" khi con người ta đạt được một thứ nào đó thì chắc chắn một điều rằng sẽ phải trả giá cho điều mình vừa đạt được đó. Chỉ là khác là cái giá mình trả cao hơn hay thắp hơn thôi... Thổi quá sẽ nổ!!! Để trẻ tham gia các hoạt động đó là tốt bởi vì thông qua hoạt động nhân cách (bao gồm cả ý thức và năng lực) được hình thành và bộc lộ. Trên cơ sở đó ta có hướng để uốn nắn, dạy bảo trẻ. Lo cháu sớm nổi tiếng là một nỗi lo k đáng. Điều quan trọng nhất là mình nhận thức và ứng xử thế nào khi trẻ nổi tiếng. Cái này dựa vào nhận thức về giá trị sống của mỗi người. Chẳng hạn bạn cho tiền là giá trị thứ nhất trong cuộc sống thì bạn sẽ làm mọi cách để con mình nổi tiếng và kiếm được tiền. Nếu bạn coi đạo Đức, trí tuệ là thứ nhất thì cách hành xử của bạn sẽ khác đi.
Hàng Việt bị thế chỗ Mặc dù người buôn bán ở Thái trông có vẻ chậm chạp hơn người Việt, đặc biệt là so với mấy tiểu thương chợ Đồng Xuân hay chợ Bến Thành mà tôi có dịp gặp, nhưng họ có tinh thần buôn bán rất mạnh, đâu đâu cũng thấy chợ, siêu thị, cửa hàng tiện lợi.Có rất nhiều thương hiệu bán lẻ nổi tiếng thế giới có mặt ở đây, tại bất kỳ khu vực đông dân cư nào: BigC, WalMart, Robinson... Bên cạnh đó, chợ truyền thống cũng được quy hoạch bài bản, sạch sẽ và tiện dụng. Các cửa hàng tự chọn như 108, 7Eleven... có mặt ở khắp các trạm xăng, trường học. Thậm chí trong khuôn viên trường tôi có tới ba cửa hàng tiện lợi kiểu này.Điều đặc biệt là đa phần hàng hóa bày trên các kệ là hàng nội địa, sản xuất tại Thái Lan. Tôi không rõ đây là quy định của Chính phủ Thái hay do quyết định của các nhà đầu tư, nhưng nó cho thấy nền sản xuất hàng tiêu dùng của người Thái rất mạnh. Khi vào siêu thị thấy hàng hóa của họ ngồn ngộn, nhiều mẫu mã, nhiều lựa chọn, giá cả tốt, tôi thầm mong một ngày nào đó hàng hóa ở Việt Nam mình cũng phong phú như vậy.Nay thì dù sống ở Việt Nam, chỉ ra khỏi cửa ba bước chân, tôi đã có thể mua mọi thứ từ Thái Lan. Các đại gia Thái đang tích cực thâu tóm các chuỗi bán lẻ tại Việt Nam. Họ đã hoàn thành việc mua Metro và vài chuỗi bán lẻ khác. Hàng Thái sẽ tràn ngập xứ sở này, bởi Cộng đồng Kinh tế ASEAN (AEC) khi hình thành đầy đủ sẽ cho phép hàng hóa thông thương với rất ít rào cản.Tôi ủng hộ hội nhập, ủng hộ các định chế như: Tổ chức Thương mại Thế giới WTO, Hiệp định Đối tác Kinh tế Chiến lược xuyên Thái Bình Dương TPP hay Cộng đồng Kinh tế ASEAN AEC... Khi hội nhập sâu rộng vào nền kinh tế thế giới, người dân Việt sẽ có nhiều lựa chọn hàng hóa hơn, với giá cả và chất lượng tốt hơn bây giờ. Mặc dù vậy tôi không khỏi chạnh lòng khi nhìn lại nền sản xuất của nước mình. Hàng Việt bị thế chỗ ngay chính trên sân nhà. Lâu nay, cuộc chiến giữ thị phần giữa hàng Việt và hàng Trung Quốc vốn đã rất cam go. Trong nhiều lĩnh vực, hàng Việt đã bị chèn ép trước những mặt hàng Trung Quốc chất lượng kém nhưng giá quá rẻ. Hàng Thái đang tràn vào. Mà hàng Thái giá cũng rẻ, chất lượng không hề tệ, thậm chí tốt. Tôi tin, cuộc cạnh tranh sẽ còn khốc liệt hơn với các doanh nghiệp nội. Nghĩ tới viễn cảnh đất nước không đủ năng lực sản xuất ra những sản phẩm căn bản, hàng Việt không thể đứng trên các kệ hàng Việt, tôi thấy lòng mình chùng xuống.Vải, dưa hấu, hành tím… ế ẩm, rớt giá. Rất nhiều “chiến dịch nghĩa tình” đã được phát động để giúp nông dân tiêu thụ nông sản tồn. Quá trình sản xuất và tiêu thụ hàng hóa bị chi phối bởi quy luật thị trường, chứ không phải sự kêu gọi. Nếu hàng Việt đủ sức để cạnh tranh, tôi tin không ai phải kêu gọi. Nhưng ngay cả những thứ tưởng chừng như đơn giản nhất như cây tăm, đôi đũa chúng ta cũng nhập khẩu từ Trung Quốc. Những sản phẩm nội địa bắt đầu gây dựng được tiếng tăm thì liên tục dính phải những scandal về chất lượng. Tôi thấy rất ít doanh nghiệp Việt xây dựng được thương hiệu ổn định và uy tín trong tâm trí người tiêu dùng Việt Nam.Điều này có thể lý giải bằng nhiều nguyên nhân. Chúng ta quá chú trọng xuất khẩu mà bỏ lơ thị trường nội địa, quá ưu ái FDI mà không quan tâm đúng mức đến các doanh nghiệp nhỏ và vừa trong nước. Chẳng hạn, chính sách thuế dành cho xuất khẩu của Việt Nam đã làm nản lòng nhiều doanh nghiệp trong nước. Nhiều mặt hàng xuất khẩu được áp thuế suất bằng 0, không nộp thuế và còn được khấu trừ thuế GTGT đầu vào. Doanh nghiệp sản xuất và phân phối trong nước không có các chính sách ưu đãi như vậy, thậm chí còn phải đóng quá nhiều loại thuế phí. Tại Việt Nam, phí và thuế chiếm tới 40,8% trong số tổng lợi nhuận doanh nghiệp phải chi trả. Trong khi đó, mức thuế doanh nghiệp trong ASEAN bình quân là 17%. Với mức thuế này, doanh nghiệp sản xuất Việt Nam rõ ràng là không có cửa cạnh tranh với các nước bạn.Việt Nam, với 90 triệu dân, là một thị trường bán lẻ đầy hấp dẫn. Trong quá trình hội nhập kinh tế thế giới, nếu không có các chính sách đúng đắn và kịp thời để thúc đẩy sản xuất trong nước, tôi sợ là chúng ta đang nắm không chắc trong tay miếng bánh ngon, trước con mắt nhòm ngó của những người hàng xóm năng động và tham vọng.Lê Tư phải hỏi chính chúng ta vì sao vậy, ? vì sao ta không dùng hàng nội ?vì hàng giả hàng nhái hàng kém chất lượng quá nhiềuthứ hai thì phức mặt là sạch, nước ta ngày nào cũng phản ảnh nào là chất cấm nào là hàng giả...tôi thắc mắc một điều là nếu nhà tôi xây nhà mà chỉ lòi ra 5 phân thôi thì các anh lại đập ngay không dưới 4 phân 9 số nhỏ thế các anh còn tìm ra, thế tại sao cơ sở sản xuất hàng bẩn, hàng giả , hàng kém thì các ảnh không tìm thấy, trong khi cơ sở nó to gấp nhiều lần con số 5 phân,các anh chỉ đeo kính hiển vi nên thấy số nhỏ còn cái co sở to lù lù thì không thấy Suốt ngày thấy nói thực phẩm không an toàn, rau bẩn, thịt tăng trọng...nhưng chẳng thấy cơ quan chức năng nào phụ trách phần kiểm tra chất lượng cả. Việc kinh doanh buôn bán nhỏ lẻ, và việc chẳng có trách nhiệm của cơ quan chức năng, lợi nhuận là hàng đầu ...làm mất dần chất và lượng hàng hóa. Người tiêu dùng dần mất lòng tin và quay lưng với hàng V chứ ko nhất thiết do giá. Biết kêu ai nếu mua phải 1 cân thịt ôi ngoài việc ko bao giờ mua cửa hàng thịt đó nữa? Biết bắt đền ai nếu ăn phải rau bẩn bị ngộ độc nằm viện ngoài việc tự chữa rồi thì cạch ko mua hàng đó nữa? Ai sẽ là người chịu trách nhiệm về việc ng dân bị ảnh hưởng tới sức khỏe và túi tiền khi mua hàng kém chất lượng? Nếu đi Thái Lan, bạn sẽ thấy rằng người Thái chỉ đi xe Thái, ko hề có Piaggo, SH, SCR... Ô tô cũng sản xuất tại Thái chứ ko đi xe nhập. Mức giá xe nội địa của họ rẻ bằng 1/3-1/2 VN mặc dù thu nhập của họ cao hơn VN mấy lần. Bài viết hay, nhưng người V chúng ta quá tham kể cả chính sách cũng như người kinh doanh. Họ chỉ muốn thu hồi vốn nhanh mà không nghĩ đến người tiêu dùng sẽ quay lưng. Thuế và Phí doanh nghiệp 40,8%, nặng quá!?! Vào TPP và AEC rồi, phải xuống dưới 15%, thì các doanh nghiệp nhỏ và vừa mới sống được. Bộ Tài chính nếu ko có chính sách hợp lý thì trong năm nay sẽ có hàng chục ngàn doanh nghiệp phá sản và các nước ngoài sẽ thâu tóm hết đa số hàng nội địa. Nông dân và tiểu thương sẽ đi về đâu ...??? người việt mình chắc hẳn đã rất vui khi thấy hàng thái vào việt nam vì cho rằng chất lượng của họ được đảm bảo, nhưng có một điều ít ai nghĩ đến đó là chúng ta làm gì để có tiền mà mua khi mà hàng hóa của chúng ta sản xuất ra ế ẩm không ai thèm mua vì không cạnh tranh nổi với hàng thái, dù gì thì đối với hàng trung quốc hàng việt nam còn cạnh tranh được chứ với hàng thái mà nhất là hàng nông nghiệp và tiêu dùng của thái thì hàng việt nam chỉ còn biết đứng nhìn, khi đó chúng ta chẳng khác nào một thị trường của thái và kinh tế nước ta cũng chẳng khác nào một người làm công cho thái được trả lương cho những sản phẩm mình làm ra rồi lại dùng những đồng tiền ấy mua lại những sản phẩm đó, và người thái thu lợi còn việt nam không xuất được một cái gì sang thái cả kể cả một cọng tóc Một phần do ý thức và lòng tham của một số người sản xuất vì lợi nhuận mà họ bất chấp tất cả cộng với một số cán bộ đã bao che chio những cơ sở sản xuất ko đúng chuẩn và hạch sách những cơ sở làm ăn lương thiện. Từ việc bộ máy hành pháp nước ta chưa nghiêm nên xảy ra rất nhiều tác hại cho người dân , là người VN tôi nghĩ ai cũng muốn dùng hàng VN ăn thức ăn của VN . Nhưng chúng ta thử nhìn lại xem tại sao người dân không mặn mà gì với hàng VN ? điều này không nói thì ai cũng hiểu , một số người vì lòng tham kinh doanh buôn bán không có lương tâm bất chấp mọi thứ sẵn sàng đầu độc mọi người ,thử hỏi như vậy tại sao mọi người lai quay lưng với hàng Việt . Chúng ta tham gia TPP hội nhập nhiều với thế giới thì chúng ta có nhiều lựa chọn cho chúng ta , quy luật nó tự đào thải những gì không tốt không hiệu quả cho cuộc sống ,mọi người hoặc doanh nghiệp phải chấp nhận cuộc chơi này . tham nhũng tràn lan , thuế phí doanh nghiệp phải gánh quá nặng thì họ muốn tồn tại chắc phải sinh ra làm điêu làm giả để mà lấy cái bù đắp và tồn tại thôi các bạn ạ . HÀNG VIỆT BỊ THẾ CHỖNếu theo quy luật thị trườngHàng tốt giá rẻ được nhường lối điHàng Việt ta cứ vu viChất lượng không tốt biết đi đằng nàoCần gì phải hỏi tại saoThịt lợn rất bẩn ai nào dám muaXin đừng chớ có phân buaHàng sạch giá giẻ ắt mùa bội thu! Tôi làm việc cho một công ty nước ngoài, chuyên xuất khẩu nông sản. Các đối tác trong nước của cty tôi chủ yếu là các doanh nghiệp tư nhân nhỏ (họ gia công cho chúng tôi). Khi tới những cty này làm việc tôi nhận thấy tất cả họ đều có một điểm chung rất đáng buồn là : họ không muốn lớn lên ngay cả khi họ có đủ tiềm năng và lợi thế. Các ông chủ sau khi đã kiếm được nhiều tỷ họ mua xe sang, xây biệt thư, đi hưởng thụ. Họ ngại tái đầu tư và mơ rộng; họ trố mắt ngạc nhiên khi tôi đề nghị hãy nâng cao chất lượng; họ kêu trời khi chúng tôi yêu cầu họ chuyên nghiệp hơn... Họ đi xuống dần với việc chỉ xuất cho những thị trường dễ tính như TQ rồi chịu ép giá, thua lỗ rồi đóng cửa. Chồng mình có thằng em họ vừa chạy chọt lên làm TP công an kinh tế của một tỉnh, từ phó lên trưởng, hết 1 tỷ. Nó kể là nó đi ăn nếu trận nào lớn nó gọi 3-4 doanh nghiệp đi còn nếu ăn nhỏ nó gọi 1 doanh nghiệp. Đấy, làm thế nào mà doanh nghiệp V sống nổi? Còn các doanh nghiệp FDI ko bao giờ gọi họ đi. Trong đó họ đc bao nhiêu ưu đãi. Chưa kể còn bao nhiêu là phiền phức từ các bộ phận quản lý môi trường, thuế, v.v Quan trọng là bộ máy hành chính chưa nghiêm. Quản lý thị trường, thuế chuyên nặn bóp. Công an khu vực cũng nhẩy vào chia xẻ... thử hỏi làm sao giá cả không tăng, hàng nhái hàng giả không dẹp được.Gía xăng nay chỉ còn 16 ngàn/ lít song giá tacxi vẫn cao vời vợi mà có báo chí, cơ quan QLNN nào động đến đâu. Doanh nghiệp nhỏ và vừa điêu đứng, thanh niên thất nghiệp nhiều tránh sao khỏi nạn trộm cắp nổi lên lan tràn không chỉ ở đo thị mà ngập cả làng quê. Chúng ta không trách móc được nhưng người sản xuất, họ trồng rau bẩn, có thuốc kích thích, lợn ăn bột tăng trọng có chất siêu độc, gây ung thư... rồi mì chính giả.... tất cả là bắt nguồn từ cán bộ, cán bộ làm ngơ cho nguồn thuốc bảo vệ thực vật ra thị trường, làm ngơ khi kiểm tra chất lượng thức ăn chăn nuôi có đạt chuẩn không. Ồ các bác quá lo lắng ko sao cả nó vẫn trong tầm kiểm soát của "chúng tôi" là phát triển " bền vững" kiên định ko thay đổi' kệ họ ta cứ từ từ./.
Lòng tham Hôm đó là một ngày hè năm 1986. Tôi đi xe đạp trên con đường Láng Hạ bây giờ. Hồi đó nó còn là con đường đất gồ ghề, đầy ổ gà. Trung tâm Chiếu phim Quốc gia ngày nay lúc bấy giờ là bãi rác hôi hám. Trên con đường này có nhiều xe tải chở các thùng gỗ đóng hàng của những người du học hoặc làm việc ở Liên-xô gửi về bằng đường biển và được nhận ở một kho hải quan nằm trên đường Láng.Một chiếc xe tải như thế chạy ngay qua tôi, lắc lư trên những ổ gà. Bỗng thùng xe bị bung ra, một số thùng gỗ rơi xuống, vỡ tung. Bàn là, quạt máy, nồi hầm, chậu nhôm, dây may-xo... vung vãi ra đường. Đó là những loại hàng hoá mà người Việt ở Liên-xô tiết kiệm tiền học bổng, chịu khó lao động kiếm thêm để "đánh" gửi về nước. Những mặt hàng sinh hoạt như vậy thời đó ở nước ta rất khan hiếm.Hàng chục người đang đi xe đạp, đi bộ gần đó lao đến. Một trận hôi của kinh hoàng xảy ra ngay trước mắt tôi. Anh lái xe la hét, van xin, ngăn cản, nhưng bất lực. Họ quá đông và quá... hứng khởi. Tôi cũng không làm gì được để giúp anh. Tôi bị bất ngờ và sốc đến mức chỉ há hốc mồm nhìn những con người hả hê từ đám đông đi ra, tay xách nách mang các "chiến lợi phẩm". Họ lấy hết, chỉ trừ một ít đồ to nặng như tủ lạnh, một người không thể bưng đi được. Trên mặt họ, tôi thấy sự hứng khởi, sự mãn nguyện, bất kỳ cảm xúc vui vẻ nào, tuyệt nhiên không có sự hổ thẹn, ý thức tội lỗi nào hết. Tôi rùng mình. Vào khoảnh khắc đó, trong tôi, một niềm tin thiêng liêng từ những trang sách, bài học đạo đức đã bị sứt mẻ, vỡ vụn theo mấy chiếc thùng gỗ. Ai cũng tham gia hôi của. Người ta ngang nhiên, hồ hởi ăn cướp những cái của người khác, thế mà gọi là "thật thà", "chất phác", "tử tế" ư? Sau 30 năm, tôi vẫn nhớ như in vụ hôi của này. Nó ám ảnh tôi.Ai đó có thể nói, thời đó người dân nghèo, thiếu thốn nên họ cư xử như thế. Vậy phải giải thích thế nào về việc hàng nghìn người dân "hôi" sạch xe bia bị đổ trên cầu Bến Thuỷ ngày 26/11/2011, về vụ "hôi" bia tương tự ngày 4/12/2013 ở Biên Hoà? Vì dân nghèo không có tiền mua bia ư? Họ có tiền mua xe máy cơ mà? Khi xem video do camera giao thông ghi lại vụ ở Biên Hoà, tôi lại thấy đa số người đi đường và sống hai bên đường ở Biên Hoà lao vào "hôi" bia, giống y hệt cảnh tôi nhìn thấy ở Hà Nội năm 1986. Trong các vụ cháy nhà, cháy ki-ốt bán hàng, cháy chợ ở các địa phương nước ta, hôi của gần như là phần không thể thiếu. Người dân đã có cuộc sống đầy đủ hơn, hàng hoá không còn khan hiếm, nhưng "tính hôi của" không thay đổi mấy.Chúng ta ghét cay ghét đắng các quan tham. Nhưng quan từ đâu mà ra? Họ cũng từ dân ra, hết nhiệm kỳ quan lại về làm dân. Họ là con, là chồng hoặc vợ, là bố hoặc mẹ, là ông hoặc bà trong các gia đình dân. Quan có từ trên trời rơi xuống đâu? Nếu quan nào đó tham, phải chăng người đó đã có sẵn máu tham từ trước khi làm quan, từ khi là dân? Khi một người có sẵn máu hôi của, thì khi làm quan, tham nhũng cũng là một kiểu hôi của với mức độ lớn hơn, hình thức tinh vi hơn mà thôi. Tôi không tin rằng khi còn làm dân thì họ chưa có máu tham, đến khi làm quan mới đổ đốn ra. Quan mà giữ được thanh liêm trong một xã hội mà sự tử tế bị "mất giá" trên diện rộng, khi họ nắm nhiều quyền trong tay, mà lương của họ thì thấp hơn lương chuyên viên ở các doanh nghiệp trung bình, kể ra cũng khó. Để quan bớt tham, không có cách nào khác cách "4 Không" mà Singapore và nhiều nước khác làm: sao cho quan không muốn tham, không cần tham, không dám tham, không thể tham những gì không phải của mình.Nhưng với người dân chúng ta thì sao? Cần làm gì để chế ngự lòng tham và tẩy sạch dòng máu tham? Không phải chỉ đối với của cải, mà đối với nhiều thứ khác. Vượt đèn đỏ là "cướp" đường, "cướp" sự an toàn giao thông. Chen hàng, xô đẩy là "cướp" thời gian, "cướp" cơ hội của người khác. Bán thực phẩm, hàng hoá độc hại là "cướp" sức khoẻ của đồng loại. Nhiều hành vi xấu xa xảy ra ở nước ta, tạo thành một xã hội kém văn minh, kém an toàn có chung một nguồn gốc là "lòng tham".Khi nào nước ta không còn xảy ra những vụ người dân hôi của, nhiều hành vi xấu xa khác sẽ biến mất theo. Khi đó, chắc chắn chính quyền cũng sẽ liêm chính hơn. Cần phải làm bất kỳ điều gì để lấy lại giá trị đã bị mất đi rất nhiều của sự tử tế. Tôi (cùng số đông) nhận thấy, tính "tham" khởi nguồn từ điều kiện, hoàn cảnh sống xung quanh tác động, tuy nhiên, sự răn đe có tính giáo dục cao lại nằm ở mức cực kỳ hạn chế.Cho phép tôi "kể khổ" về bản thân mình 1 chút, tôi sinh ra và chịu sự giáo dục dưới 2 đức tính hoàn toàn trái ngược của bố và mẹ. Bố tôi là 1 trinh sát, CSHS ở thời của Năm Cam, phải nói là "độ tham" và tính "tha hóa" của bản thân thuộc hàng cao thủ. Cũng chính vì điều này mà ông buộc phải ra khỏi ngành chỉ sau ít năm công tác (không phải vụ án Năm Cam mà là vụ khác). Mẹ tôi, tính tình cộc cằn nhưng chất phác thật thà, tư chất đủ để con cái chúng tôi noi theo, không phải trở thành phần tử xấu của Xã hội. Kể ra như vậy phần nào thấy đc cuộc sống của tôi theo hướng tác động và đc giáo dục ra sao.Tôi chưa từng đc đối diện với nạn hôi của, nhưng đã 1 lần chứng kiến ngay trước mắt mình, hàng trăm tờ mệnh giá 500 ngàn, bay khắp nơi trên đường Đồng Tâm - Trại rắn Đồng Tâm, tôi chủ động lao xuống vơ vét rất nhiệt và hô hào mọi người cùng nhau vơ càng nhanh càng tốt trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của chủ nhân, chúng tôi như có sợi dây liên kết, cùng nhau "vơ" và cùng nhau trả lại hết số tiền ấy cho anh ta. Nước mắt dàn dụa của con người ấy trong vui sướng làm cho lòng của tôi đc nhẹ nhàng và thanh than khi trong thâm tâm, mình cũng muốn chiếm giữ lấy số tiền đó. Mặc dù cuộc sống hiện tại cũng chẳng có gì là đc "ông trời" ban thưởng, nhưng đc bình yên trong tâm hồn, đó là món quà quý giá mà không phải ai cũng có đc. Bạn không tham, tự nhiên bạn sẽ có cảm giác tự hào trước mọi người, vậy là quá đủ rồi nhỉ? Chắc ai cũng thấy tác giả nói rất đúng rồi, nếu có lúc lòng tham trỗi dậy mà ta kìm nén lại được cũng là việc tốt, những sẽ còn tốt hơn nếu ta có thể chuyển từ lòng tham thành lòng tốt. Một ví dụ thế này, nếu thấy ai rơi rớt hàng hóa mà ta vô tình là những người đầu tiên trong thấy thì mình cố thật hứng khởi mà lao vào giúp đỡ và kêu gọi những người khác cùng giúp.Mỗi người đều có tác động ít nhiều tới xã hội - bầy đàn. Đừng chê trách người khác quá mọi người ạ, và cũng đừng đùn đẩy trách nhiệm này cho chính quyền hay trường học, bản thân ta cứ thật hăng hái làm gương thì sẽ được thôi... chỉ một người làm người ta sẽ cho là lạ đời, nhưng hai, ba, bốn... rồi nhiều hơn nữa nó sẽ dần thanh hiển nhiên thôi. Một dân tộc không nhận ra được những cái xấu xí của mình là một dân tộc thất bại. Tác giả nói rất đúng - từng ngữ, nghĩa. Các điều này toàn dân ta đều biết và đều thấm. Cái cốt lõi của vấn đề thì chúng ta hầu như cũng đều có thấp thoáng đâu đó câu trả lời ....hoặc lời giải thích. Nhưng chưa có ai dám vượt qua chính...mình để nói ra, để vạch ra. Nếu mà không có dân gianSẽ không có những quan tham trên đờiQuan tham ở khắp mọi nơiChứng tỏ nhân thế ngập trời dân gian! Mà cái tham của mình nó ác lắm bác ạ. Hồi tôi còn đi học lớp 8 lớp 9, cứ sau buổi học là mang cơm nắm ra ăn rồi mấy anh em lăn lội lên rừng đi chặt cây chuối rừng về cho heo. Đường xa lắm, cao lắm mới lên tới nơi và thường thì mỗi người cũng chỉ vác được 3 cây là cùng nhưng ai cũng chặt 5, 6 cây rồi lựa, rồi bỏ. Trên dọc đường vào rừng những cây chuối non đang lên mơn mởn thì bị chặt đổ la liệt bởi chính những người hàng ngày vào rừng đi lấy chuối. Giờ thì chẳng còn cây nào nữa. Khi tôi vào Tây Nguyên, theo chân lâm tặc để khám phá núi rừng, những hình ảnh tương tự cũng diễn ra với rừng già Tây Nguyên.Giáo dục, dĩ nhiên là phải giáo dục nhưng ở khía cạnh này, khi tôi xem một bộ phim khoa học về dân du mục Mông Cổ tôi đã rất ngạc nhiên khi họ ra sông bắt các, dụng cụ được đan sơ sài nhưng chỉ cần quăng xuống sông là vớt lên cả đàn cá hồi. Họ nhặt vài con (chỉ lấy đủ ăn) rồi thả bớt xuống sông. Nhìn lại cách người Việt mình tận thu: Ăn không hết thì đem bán, bán không hết thì đem về phơi khô, làm mắm chứ làm gì có chuyện thả bớt bao giờ.Chúng ta tham vô đáy và chúng ta cứ nhặt nhạnh manh mún đến từng cái đinh để rồi hoang phí trong bể bia rượu và vung tiền ném qua cửa sổ cho những điều vô nghĩa khác. Trong từ điển của người Việt, người ta vẫn hay dùng những từ như là "mưu sinh", "kiếm ăn", "làm ăn" không mấy ai nói đến "sự nghiệp". Có một "sự nghiệp" để đeo đuổi rồi thì mới có thêm một thứ gọi là "niềm kiêu hãnh". Kiêu hãnh ở đây có thể hiểu là niềm tự hào về công việc mà mình theo đuổi, người ta tập trung vào cái mà mình theo đuổi, không bị sao nhãng bởi những thứ xung quanh. Khi con người ta không có một cái "sự nghiệp" để theo đuổi thì dễ bị ảnh hưởng bởi đám đông, bởi những cái lặt vặt, luẩn quẩn trong cuộc sống.Người ta "tham" bởi vì xung quanh, gia đình, họ hàng, làng xã, ... ai cũng tham, cái tôi của họ không đủ lớn, niềm kiêu hãnh không có. Người ta luôn nói về đạo đức một cách chung chung, luôn cần noi theo một chuẩn mực nào đó mà quên mất chính mình. Thỉnh thoảng mình vẫn đọc được đâu đó rằng người VN rất cần cù chịu khó. Khi đi làm mình thấy hoàn toàn ngược lại, nhân viên chỉ ra vẻ chăm chỉ khi có mặt sếp. Giờ về là 5h30 nhưng thật ra 4h30 họ đã tấp tểnh ra về, nếu không có sếp ở đấy thì họ luôn về trước 5h vì không có máy chấm công. Hồi đầu đi làm tôi rất ngạc nhiên vì sao nhân viên luôn căn đúng giờ về đến thế, trong khi nếu làm xong công việc ngẩng lên thì đã quá giờ ít nhất là 20p rồi. Câu trả lời là, cứ khoảng 4h-4h30 họ đã tấp tểnh đứng dậy để về, chỉ cần đồng hồ điểm đúng giờ về là họ chỉ việc xách cặp đứng dậy, thậm chí đã tắt máy tính trước lúc đó. Công việc thì bê trễ, cứ họp là nghe sếp chửi, nghe xong lại đâu vào đấy. Năng suất lao động thế lấy đâu ra của cải vật chất. Đến cuối năm lại so bì với người được thưởng cao nhưng họ đâu biết người đó làm việc vất vả thế nào, hàng ngày ngồi làm đến 7h là bình thường, và lúc bận rộn thậm chí có thể ngồi đến 10h tối, lúc đó họ đang nằm vểnh râu ở nhà hoặc đi ăn nhậu. Sếp tuy ngồi cao nhưng ai làm được hay không họ biết cả đấy QUAN THAMAi mà chả có lòng thamNhưng mà dám cướp dám làm hay khôngHãy trông các nước phương đôngSing ga po đó màu hồng đáng soiBốn không rất rõ rạch ròiNếu tham thì phải ăn roi ăn đònở nhà còn vợ với conTham lam chắc hẳn sẽ làm xấu điNếu không mà cứ vu viTham lam chắc hẳn đường đi vào tù! Những người "hôi của",, " cướp đường", " cướp thời gian", " cướp cơ hội của người khác"... Trong xã hội hiện nay nhiều khi được tung hô là người năng động, biết cách làm ăn ... Con chào chú! Con đã từng được biết chú hoạt động thiện nguyện rất nhiều, nhưng không ồn ào, đài báo. Con rất khâm phục chú ạ!Chú ơi, con hiểu giá trị của việc thay đổi nhận thức của mỗi người.Nó Bắt nguồn từ giáo dục, gồm tự giáo dục (tự học, tự đọc, tự kiểm chứng), từ nhà trường có thày cô dạy dỗ, đào tạo, từ gia đình với cha mẹ anh chị nghiêm túc chỉ bảo, và từ mọi người trong xã hội với luật pháp nghiêm minh.Nếu một xã hội, mà ai ai cũng được giáo dục tốt, thì xã hội ấy thật tuyệt vời!Cuối cùng, Con kính chúc chú và gia đình năm mới an lành, bình an ạ!Từ đây, xã hội sẽ một tốt hơnCon hiểu như vậy đó chú! Người Việt vẫn gian và tham từ xưa đến nay. Giờ mình vẫn thấy, nhiều người rất giàu, triệu phú USD (hàng chục, hàng trăm) mà vẫn tham khủng khiếp "ăn không chừa thứ gì". "Cần làm gì để chế ngự lòng tham và tẩy sạch dòng máu tham?" như tác giả Lương Hoài Nam đặt ra theo mình, vẫn là 3 yếu tố chính: 1. thông qua giáo dục để con người biết mình nên "ăn" cái gì và cái gì không nên "ăn"; ăn (theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng) đều phải chọn lọc. 2. cần cơ chế giám sát để người ta không được ăn thứ bẩn, or thứ không phải của mình. 3. luật pháp phải nghiêm minh, người thực thi luật phải công bằng... VN ta, hiện khâu nào cũng yếu. .. Tìm một sự tử tế, xã hội vẫn còn chứ chưa đến nỗi mất hết, theo e thì báo chí nên đưa thêm nhiều sự tử tế, người tốt hơn nữa, là bài học là tấm gương để noi theo. Lạm bàn tí là Nho học ngày xưa tuy đã có phần lạc hậu nhưng đạo tu thân, quy tắc ứng xử trong gia đình, cuộc sống vẫn rất đúng. Gia đình và nhà trường vẫn là nền tảng cơ bản để giáo dục đạo đức và nhân cách. Nếu quan không tham thì sẽ làm gương tốt cho xã hội, và dân sẽ hết gian. Hãy nghĩ đến một gia đình, nếu bố mẹ, anh chị tham lam, ích kỷ, gian dối thì gia đình đó khó có được những em, cháu trong sáng, vị tha, thật thà. Gia đình là xã hội thu nhỏ, nên xã hội cũng không khác gia đình là mấy. Muốn cho nhân dân làm gì thì cán bộ phải làm trước, nếu không thì mãi mãi chỉ là hô khẩu hiệu và tự huyễn hoặc thôi. Bạn nói đúng ý tui. Người dân Việt ý thức to bằng quả nho
Những đứa trẻ bơ vơ Hai bên bó hoa, những cây nhang nối thành hàng đã cháy tàn, thi thể các em đã được đưa về gia đình để lo hậu sự. Những làng quê vốn yên bình với nghề trồng rau, trồng hoa bên sông Trà bỗng chốc phủ lên màu tang tóc. Nỗi đau quá lớn khiến ai cũng bàng hoàng.Tôi đến thăm nhà em Cao Ngọc Vũ ở thôn Hổ Tiếu một ngày sau tai nạn thương tâm. Vũ sống ở quê cùng bà nội và hai chị em gái, nhà nghèo, ba mẹ em đều đi làm thuê ở Đắc Nông. Chị Nguyễn Thị Yến, mẹ Vũ đang mang thai em bé, dự định vài ngày tới về quê sinh con nhưng phải tức tốc bắt xe đò về khi nghe tin dữ.Cầm trong tay học bạ của con, chị Yến ràn rụa nước mắt, bao ước mơ của một đứa trẻ 13 tuổi vĩnh viễn không thành hiện thực. “Hồi giờ nó có ra sông tắm bao giờ đâu?”, cái chết đến đường đột như có ai xui khiến.Trong số 9 em nam tử nạn có 7 em sống cùng ông bà vì bố mẹ đi làm ăn xa. Họ ra đi cũng vì con, nhưng khi bi kịch xảy đến, họ chỉ biết tự trách mình. Những câu hỏi "giá như" cào cấu tâm can người lớn.Nhưng làm sao có thể trách những người cha, người mẹ phải tha hương cầu thực ấy. Bởi khi phải khăn gói tha hương, họ đã khổ lắm rồi. Tôi chỉ tự hỏi rằng nếu thảm nạn ấy là một định mệnh, thì định mệnh ấy có thay đổi được không?Chi tiết 7 trong 9 đứa trẻ không có cha mẹ ở nhà khiến tôi suy nghĩ. Trong số những đứa trẻ chết đuối, có em cha mẹ đã tha hương đi làm mướn từ năm 2 tuổi - để lại cho ông bà trông.Đó là một vùng trồng hoa. Hết mùa hoa Tết, những mảnh ruộng để trồng hoa màu. Nhưng đất ít, nghề nông bấp bênh, những nông dân nơi này phần lớn phải tìm đường ly hương đi làm mướn khi hết vụ hoa. Ở khắp nơi tại Quảng Ngãi, tại những vùng làm muối, vùng trồng hoa, vùng trồng ớt, tôi đã gặp những ngôi làng như thế. Phần lớn người trong độ tuổi lao động phải rời bỏ làng quê kiếm sống, để lại những đứa trẻ và người già trông nhau. Xã Nghĩa Hà, nơi tôi có mặt trong ngày định mệnh, là một địa phương điển hình.Thiên nhiên đã không còn ưu đãi vùng đất này. Biến đổi khí hậu khiến cho cuộc sống trở nên khó khăn hơn: phía gần biển, đất nông nghiệp của xã bị nhiễm mặn một phần. Sông Trà Khúc đến mùa khô cạn trơ tận đáy. Phải gần 10 năm nay sông Trà gần như không có nước mùa nắng - và nó đã trở thành một hình ảnh tiêu biểu cho cuộc sống khó khăn của những người nông dân Quảng Ngãi từ lâu.Thiên nhiên quay lưng, họ cũng không còn nơi nào để trông vào: chưa bao giờ tôi nghe đến một chính sách phát triển nghề phụ nào hiệu quả để những người nông dân khốn khổ vì nhiễm mặn, vì hạn hán, vì “được mùa mất giá” bám được làng quê. Họ ly hương như một tất yếu. Chỉ ai có điều kiện thì buôn bán nhỏ.Một ngày sau thảm nạn, dòng sông Trà vẫn chảy êm đềm, dòng nước xanh trong vắt như giấu đi những tang thương trong lòng nó. Những tiếng khóc thấu trời trong cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh vẫn chưa dứt. 9 đứa trẻ đã vĩnh viễn không còn nữa. Tôi mong sẽ không còn phải thấy bó hoa cúc trắng nào được cắm xuống bên dòng sông ấy.Nhưng ở khắp nơi trên đất Quảng Ngãi này, và ở rất nhiều địa phương trên cả nước, những ngôi làng chỉ có người già và trẻ con vẫn còn rất nhiều. Và nếu coi việc ly hương của những con người nơi đó là “bình thường”, thì còn bao nhiêu điều đau lòng đang chờ đón?Phạm Linh Bạn than phiền chưa bao giờ nghe đến một chính sách để dân nghèo bám được làng quê? Thông cảm đi bạn, đất nước mình còn nghèo lắm, lãnh đạo ta thì... cũng "nghèo" lắm, vậy thì lấy đâu ra chính sách để mà cho dân? Chị quét dọn ở văn phòng mình kể, làng kế bên làng chị ấy, tất tật bố mẻ đi lên Hà Nội làm ăn bỏ lại các con cho ông bà nuôi nấng. Nhiều đứa trẻ trong số đó bị nghiện hút, nghiện game. Chị ý bảo chẳng biết làm thế nào vì ở lại thì cũng chẳng lo được cuộc sống. Mà đem con theo lên Hà Nội thì không có chỗ để học hành. Vợ hoặc chồng ở lại thì lại nảy sinh nhiều vấn đề khác nữa. Tóm lại là chiến tranh đã lùi xa gần nửa thế kỷ rồi nhưng nhiều gia đình Việt vẫn cứ phải chịu cảnh chia xa chỉ vì miếng cơm, manh áo. hay và ý nghĩa lắm bạn. viết thêm nhiều lên Những người tha hương mất con ! Đau này còn một kêu trời ....nhưng xa. Những đứa trẻ như vậy nhiều lắm. Hầu như ở vùng quê nào cũng có. những năm 60 thế kỷ trước bất kỳ làng xã nào ở miền Bắc đều có các tổ chức Nhi đồng,Thiếu niên,Thanh niên hàng tuần đều đặn có các sinh hoạt nằm ngoài chương trình giáo dục của Nhà trường như ca hát thể dục thể thao... Chính các tổ chức đoàn thể này đã dìu dắt nhau và tôi đảm bảo khi đó hầu như 100% trẻ em gần sông nước đều biết bơi lội. Vậy nên chúng ta nên xem lại cách tổ chức cuộc sống cộng đồng sao cho thân thiện và thích nghi với môi trường ? Nếu giáo dục việt vẫn nặng nề việc học kiến thức mà không chú trọng kỹ năng thực nghiệm và đào tạo nghề thì sẽ còn nhiều vụ tai nạn bi thương tiếp tục xãy ra.nghành giáo dục đã như vậy mà người lớn ít quan tâm và dạy dỗ nữa thì trẻ con biết làm sao đây? Cam on ban đa cho biet nguyen nhan tan goc re ve cai chet cua 9 em hs vi đau? vi dau? Xin Thành Thật Chia Buồn Cùng Gia Đình Các Em. XIN CHIA BUỒN GIA ĐÌNH. 9 HỌC SINH CHẾT ĐUỐI . Nếu không có đủ điều kiện nuôi dạy con thì sinh ra làm gì để làm khổ nó, khổ cho cả gia đình và xã hội. Biết bao giờ cho hết cái vòng lẩn quẩn. Một góc nhìn nhân văn. Cảm ơn tác giả. Xin chia buồn cùng gia đình 9 học sinh. Mình biết rất nhiều bà mẹ phải bỏ con thơ ở lại dưới quê, lên thành phố trông con cho người khác. Sao nguoi dân quê tôi khổ mãi vậy. Tôi mong có điều kỳ diệu đến với họ.
Trí tuệ đám đông Bạn đi vào đó, xuyên qua một xóm nhỏ, thêm những bụi lau nữa, đi qua một cây cầu gỗ bắc qua một cái hồ nước đen ngòm. Bạn đã đến xóm thợ hồ quận 2, theo cách nhiều người vẫn gọi.Tôi đã đến nhiều xóm lao động di cư, nhưng chưa bao giờ chứng kiến điều kiện sống khủng khiếp đến thế. Một xóm trọ được dựng lên trên một vùng trũng, tạm bợ bằng lá và tôn. Khắp mọi nơi là những vũng nước đen ngòm. Những đứa trẻ bị muỗi đốt từ đầu đến chân, đã đến tuổi tập đi nhưng vẫn chưa đứng được. Chúng suy dinh dưỡng, ốm đau, chân đất chạy trên những vũng sình được lấp tạm bằng vài lá dừa nước để đi lại.Cư dân ở đây, rất nhiều là những gia đình bồng bế nhau từ quê lên. Theo cách tôi hiểu, với mức tiền chừng trên dưới một triệu đồng mỗi tháng (không phải là quá rẻ mạt), họ không thuê được một không gian sống đủ cho cả gia đình trong thành phố. Xóm trọ này được dựng lên sơ sài trên những vũng sình để đáp ứng nhu cầu đó.Tất nhiên người ta có thể nói rằng người chủ đất đã làm đúng quy luật thị trường: họ chỉ cần đầu tư như vậy, những gia đình thợ hồ này tự chọn lựa lên thành phố, tự chọn lựa tới chen chúc trong những túp lều sơ sài dựng bằng tôn và lá dừa ấy, với mức giá một triệu đồng mỗi tháng, sống cùng muỗi và nước bẩn.Nhưng chúng ta đều hiểu rằng những người này không có lựa chọn. Họ chẳng chọn gì cả. Họ ít lựa chọn tới mức không thể quay về quê: có một gia đình tôi ngồi chơi, thậm chí không thể đủ tiền mua vé xe đò để về Cà Mau cho dù chỉ một lần để thắp hương cho ông bà trong suốt ba năm qua.Câu hỏi ám vào tôi: Chúng ta phải làm gì với những con người này?Từ thiện? Cái nghèo với những người này mang tính thừa kế. Tôi không nói rằng giúp họ có một cái Tết vui vẻ, lũ trẻ thêm một bữa ngon hay một lần khám bệnh là không tốt. Nhưng đó không phải giải pháp. Họ cần những thiết chế được tạo ra để ngăn chặn chính họ lao vào cái vũng sình theo nghĩa đen này.Nó có thể là gì? Nó có thể là giáo dục, là y tế, là việc làm. Nhưng nó cũng có thể chỉ là một quy định về việc kinh doanh phòng trọ cho thuê được thực hiện cẩn thận. Thật ra tráng xi măng hay đổ nền cho đám đất trũng đầy muỗi vắt ấy không quá tốn kém, chỉ có điều chẳng ai có nhu cầu làm việc ấy: muốn hay không thì những người này vẫn phải sống trong đó. Lũ trẻ vẫn sẽ bị muỗi đốt kín người dù chính họ cũng đau xót và muốn đi.Và cái quyền thiết kế những thứ như vậy thuộc về nhiều người đang ngồi trước máy tính đọc những dòng này. Năng lực thiết kế những thứ như vậy cũng thuộc về họ, một mình tôi không nghĩ ra nổi.Gần đây, tôi có cảm giác rằng xã hội đang quan tâm nhiều hơn đến chính sách. Phản ứng khá mạnh. Nhưng thường là phản ứng sau khi một chính sách đã có hiệu lực. Điều 60 Luật Bảo hiểm Xã hội, bình cứu hỏa; rất nhiều thứ khác nữa đều chỉ được “giật mình” khi nó đã đi xong quy trình. Bản thân chúng ta chưa quan tâm đủ nhiều đến việc tạo ra môi trường sống của mình.Câu chuyện của những xóm như xóm thợ hồ quận 2, không phải là “cuộc đời kẻ khác”. Họ vẫn sống cùng với chúng ta, là một nhân tố của an sinh xã hội và rồi sẽ ảnh hưởng trực tiếp hay gián tiếp đến đời chúng ta.Tôi nhớ hãng IBM có một bộ trò chơi, trong đó những người chơi trên toàn thế giới sẽ xây dựng các thành phố ảo, cùng giải các bài toán an sinh xã hội trong games, và hãng này sử dụng dữ liệu đó để đề xuất các giải pháp ngoài đời thật. Trí tuệ đám đông có thể tạo ra những giải pháp kỳ diệu.Tôi rất muốn có nhiều người cùng chơi một thứ trò chơi như thế, khi đứng trong cái xóm ở quận 2 kia, bị muỗi đốt không sót một chỗ hở nào trên da. Tôi muốn hỏi các độc giả sẽ bình luận ở dưới bài viết này, như một trò chơi nhỏ, rằng đề xuất của bạn là gì cho những túp lều mọc trên sình lầy, kẹp giữa khu đô thị Estella và Imperia An Phú ấy?Đức Hoàng Cám ơn anh đã viết bài này, sáng nay tôi cũng mới được đọc, xem hình ảnh các cháu nhỏ trên vùng cao không có áo ấm mặc trong mua đông giá rét này, cái rét dưới 10 độ.! Rất thương, rất xót xa, nhưng càng xót xa hơn khi dịp tết này có những nơi bỏ ra cả chụ tỷ đồng để bắn pháo hoa mà không thấy được những cảnh như anh viết và những cháu không đủ áo mặc như tôi được đọc sáng nay. Buồn, rất buồn, ai chịu trách nhiệm, cộng đồng, tất nhiên có trách nhiệm, còn ai nữa, chính quyền, từ trung ương xuống đến cơ sở ở đâu trong các trường hợp này?!! Tôi mong đừng có những tượng đài, những dự án hoành tráng, những khu trung tâm hành chính nghìn tỉ. Dường như các nhà quản lí đang quá quan tâm đến việc phát triển mà quên đi các vấn đề về môi trường, an sinh xã hội. Rất nhiều trong số các dự án đó là lãng phí. Chỉ khi có một kênh thông tin giữa chính quyền - người dân theo đó nguyện vọng của người dân được thấu hiểu, ưu tiên... khi đó cuộc sống của người dân mới cải thiện đươc. Theo em nghĩ, khi có ngươi muốn đổ đất để xây nhà. Khó khăn nhất vẫn là nhưng cán bộ địa phương. Họ sẽ hỏi giấy phép đâu, rồi nhiều khi còn bị tội lấn đất, tội gì đó mà họ có thể nghĩ ra hoặc tìm ra. Năm xưa nhà dì em cũng vì đóng thêm mấy cái cọc để xây được cái nhà mà bị hành lên hành xuống. Cuối cùng vấn đề cũng được giải quyết khi chúng ta chịu đưa tiền cho họ Khó! Khó! Quá khó! Cái đó phải hỏi các nhà làm chính sách và những người thực hiện chính sách. Những việc đấy theo tôi nghĩ họ có thể làm được nhưng không làm. Vì một lẽ rất đơn giản là làm những việc đấy họ không có nhiều quyền lợi trong đấy, họ phải vẽ ra những việc trên trời mới thu được nhiều lợi lộc! Chuyện này quá bình thường ở thời buổi hiện nay!!! nghèo, nghèo . . . đó là thực tế rồi. Những người ở đấy tiền không có nhưng sức khỏe vẫn có, sao không cùng nhau 1lần/tháng dọn dẹp khu nhà trọ đó đi. Không ai giúp mình bằng chính mình cả! Trước hết ta hãy tìm hiểu vì sao họ ra như thế . bạn khó có thể tìm ra sự thật . nếu tìm ra sự thật bạn sẽ nghĩ khác và viết khác Cư dân mạng, hãy ngừng việc dùng trí tuệ chất xám cũng như khả năng hùng biện của mình để tranh luận về ca sỹ HNH xấu hay tốt, về I phone hay hay dở lại. Hãy gõ chinhphu.vn, vào phần dự thảo văn bản, chịu khó đọc và cố gắng đóng góp ý kiến của mình đi. Trước khi than trách cơ chế và đổ lỗi cho tầng vĩ mô, bạn phải sống có trách nhiệm với bản thân, với cộng đồng trước đã. Lỗi lớn nhất là ở chính quyền địa phương. UBND xã, phường là nơi quản lý địa bàn gần dân nhất, tại sao không biết vấn đề đó để mà đề xuất tìm giải pháp? Từ đó xin ngân sách cấp trên đồng thời kêu gọi những nhà hảo tâm để cùng nhau giải quyết. Bản thân tôi đây, lương 3 triệu/ tháng, lo chính mình còn chưa xong làm sao giúp người khác??? tôi cũng ở quận 2, ngay gần khu biệt thự Hoa Hồng với mức giá 1tr đồng/tháng và bản thân tôi vẫn cảm thấy không quá tệ với khu trọ đó.Vấn đề là bản thân họ cũng có suy nghĩ theo lối mòn rằng mình nghèo thì mình khổ, vì khổ nên chẳng thể thoát nghèo, rồi lại khổ.... thế nên họ cũng không nghiêm túc xem xét khu vực xung quanh đó xem có nơi nào tốt hơn không. Rộng hơn là nghề nghiệp của họ, họ cũng chưa tìm kĩ hết xem sức lực mình có thể làm đến đâu và kiếm được đồng lương đến đâu.Ở giữa đất SG với cả chục triệu nhu cầu như thế này, tin tôi đi, nếu họ có ý chí tìm giải pháp nghiêm túc, chẳng ai bị suy dinh dưỡng khi còn đủ sức lao động cả. Họ cần giúp đỡ về đào tạo và thông tin, nhưng chỉ nên giúp bước đầu thôi, còn lại đều do họ cả. Sống chết mặc bây, tiền quan bỏ túi! Giải pháp "đơn giản" thôi anh Đức Hoàng: GIÁO DỤC."Ai thắng trong cuộc chiến về giáo dục sẽ là người chiến thắng.".Đừng dạy học nữa mà hãy giáo dục. Xây dựng một thế hệ người Việt mới đi. Đừng dạy trẻ con cách giải bài tập, dạy nó cách xử lý tinhf huống đi. Đừng dạy trẻ thông minh, hãy dạy nó cách suy nghĩ.Coi như làm lại một thế hệ đi.IT'S IMPLE, ISN'T IT? (Xin lỗi là không có câu tiếng Việt nào hợp lý hơn câu tiếng Anh này) Tôi có đề xuất này: Lấy cái tiền BHXH mới phải đóng thêm (trong đó có phần tiền của tôi) để lo an sinh xã hội cho những người thợ hồ đó. Chính sách thì có rồi vì bản chất của bảo hiểm xã hội chính là đóng góp để lo an sinh cho toàn xã hội. Việc đó làm được ngay, chỉ có điều là người ta muốn làm hay không. Tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến của Anh Hoàng trong bài viết, nhưng phải triệt để. Người nghèo còn rất rất nhiều, nếu nêu giải pháp như anh thì xong chỗ này có tòi ra chỗ khác hay không, hay phải giải quyết từ gốc rễ, từ ngay chính quê hương của họ. Làm được, nhưng lâu dài, không biết hết thời kỳ quá độ thì ước mơ của anh có thành hiện thực hay không? Thân ái! Giải pháp phải thay đổi từ gốc, giải pháp căn cơ nằm ở người lãnh đạo có đủ tâm và tầm không bạn ạ. Bạn Đức Hoàng ạ! có đầy người có nhiều tiền mà họ chẳng bao giờ cần đọc cả.
Con chó đeo Apple Watch Gần như ngay lập tức, bức ảnh đó lan đi khắp thế giới. Wang viết dưới bức ảnh: "Tôi có đồng hồ mới này! Lẽ ra tôi được đeo bốn chiếc đấy, vì có bốn chân cơ mà. Nhưng như thế nhìn bất lịch sự quá, nên tôi chỉ đeo hai chiếc thôi, cho tương xứng với địa vị của mình. Bạn có cái nào không?".Tôi bật cười. Tôi thích sự hài hước của Wang. Nhưng có vẻ khá nhiều người không nghĩ như vậy. Tùy mức độ, người mỉa mai sâu cay, kẻ chỉ cười nhạo nhưng phần lớn ý kiến đều chê bai Wang, cho rằng anh ta "nhiều tiền nhưng ít não", xúc phạm người khác và chất vấn anh ta đã làm gì được cho xã hội.Tôi có một người bạn rất giàu có. Hồi Blog 360 còn phổ biến, một hôm cậu bé giúp việc của chị cũng lập một trang mang tên con mèo cưng trong nhà. Thằng bé lấy ba chiếc điện thoại Vertu của vợ chồng chị xếp xung quanh con mèo, lấy một chuỗi ngọc trai quấn vào cổ nó, rồi đổ các chuỗi ngọc quý khác lên bụng nó. Và còn rất nhiều những bức ảnh tương tự nữa.Nhìn những bức ảnh như thế, tôi chỉ thấy buồn cười và cũng nhận ra, chủ nhà thật giàu có. Tôi tuyệt nhiên không nghĩ những chiếc Vertu kia là đồ dùng cá nhân của con mèo hay mấy chiếc Apple Watch là của con chó. Người ta vẫn thường xuyên chụp hình chó cưng, đùa nghịch đủ trò như quấn khăn đeo kính cho nó rồi ghi chú "bữa nay bà ngoại lạnh quá", hay dúi cuốn sách kinh tế dày cộp giữa hai chân nó, ghi chú "đang ở Harvard", ví dụ vậy. Sao không thấy ai phê bình như thế là sỉ nhục người thân hay người đi học?Có lẽ vì ai cũng dễ dàng có một chiếc kính và quyển sách nhưng không dễ để có một cái Apple Watch vàng. Cho nên cho chó đọc sách hoặc nằm đè luôn lên sách cũng được, nhưng với một chiếc đồng hồ thì tuyệt đối không. Chỉ vì chiếc đồng hồ ấy có giá ít nhất 10.000 USD.Có lẽ tuy giống nhau ở chỗ không có chút giá trị sử dụng nào với con chó nhưng cuốn sách chỉ có giá vài chục nghìn, còn chiếc đồng hồ lại nhiều hơn một tháng lương trung bình của nhân viên văn phòng tại các thành phố lớn Trung Quốc (không dám so với Việt Nam), nên với một tâm lý nào đó, chiếc đồng hồ ấy không còn là đồ dùng nữa. Nó trở thành một thứ biểu tượng của nhà giàu, thứ đẳng cấp được sùng kính. Nghĩa là giá trị và giá tiền đã bị nhầm lẫn và đảo ngược.Hay có lẽ vì vốn quá nhạy cảm với tiền, với những gì gọi là xa xỉ quá tầm với của số đông nên không ít người đâm ra có phức cảm với nó: vừa thèm thuồng cực độ vừa tỏ ra bất cần (vì khó có quá). Khi bắt gặp một hành động tương tự “cho chó đeo Apple Watch”, họ lập tức mỉa mai đám nhà giàu rửng mỡ, học thầy đốt sách... Những người lên án tự an ủi mình tuy nghèo nhưng vẫn hơn "đám nhà giàu kia" về tri thức, phẩm cách, lòng nhân ái...Tôi cứ tưởng chỉ ở những nước đang phát triển như Việt Nam mới có hiện tượng ghét người giàu. Nhưng hóa ra không phải, ở những nước giàu hơn và văn minh hơn, tâm lý này cũng khá phổ biến. Thế nhưng "ghét người giàu" không hề khiến cho những người nghèo tạo được động lực để thoát nghèo. Cũng không chứng tỏ được ưu điểm vượt bậc nào của mình với họ.Trong số những người chê trách Wang Sicong, có người còn viết: Giá mà Wang mang số tiền này đi xây dựng một nơi cứu trợ thì tốt.Tôi nghĩ, phải rất thận trọng khi khuyến khích từ thiện. Vì nói đâu xa, cũng cuối năm ngoái, ba cha con sống trên lề đường ở TP HCM vừa được cho 60 triệu đồng chỉ sau vài tháng đã trở lại lề đường và còn khốn cùng hơn xưa. Từ thiện là công việc xã hội cần được tổ chức chặt chẽ chứ không phải bắt chước ông Bụt, cứ thấy ai khóc mếu máo là đem đến, cho làm vợ vua.Trở lại câu chuyện. Một "nhà giàu ngu học", ông chủ của con chó đeo hai Apple Watch từng trả lời báo chí khi được hỏi quan niệm về sự giàu có như thế này: "Một số phụ huynh giàu có và có thể đảm bảo thực phẩm và quần áo cho con cái họ, tuy nhiên đứa trẻ ấy không phải là đứa trẻ giàu có. Nhưng nếu bạn có thể nhận được tiền từ bố mẹ và sử dụng chúng để thay đổi cuộc sống của người khác, thì đó là những gì tôi gọi là thế hệ thứ hai giàu có".Tôi nghĩ rằng Wang muốn nói đến khả năng sử dụng đồng tiền trên bình diện lớn lao hơn và mang đến những thay đổi sâu sắc hơn. Khi đã có rất nhiều tiền, người giàu có sẽ đi xây trường học và viện nghiên cứu, tài trợ các nghiên cứu và hoạt động khoa học và nghệ thuật nhằm giúp con người khỏe mạnh và đẹp đẽ hơn.Tôi cho phát biểu của Wang là thực tế và sâu sắc. Nó không vuốt ve ủy mị những tâm tình kiểu "rủ lòng thương" mà mạnh mẽ và vững chắc hơn nhiều.Tiếc thay, trong sự choáng váng của số đông khiến cho giá trị và giá tiền bị đánh đổi và đảo ngược như đã nói, phát ngôn đáng nhớ này của Wang lại ít được chú ý hơn hai cái đồng hồ nghịch ngợm.Hoàng Xuân Không phải ghét người giàu , giàu mà hợm của kiểu trọc phú thì mọi người ghét , giàu như Bill Gate thì mọi người nể trọng, rất nhiều người giàu bị ghét nếu hành xử kiểu Công tử Bạc liêu. bò đeo nơ, chó đeo đồng hồ, ..... nhưng con người lại đeo gông tư duy nông nghiệp ! Bài viết hay, đời này không bao giờ giàu được nếu bạn ghét người giàu và mấy người mở mồm ra là "TỪ THIỆN" không bao giờ chịu suy nghĩ trước khi nói/viết. Cứ hễ thấy ai đăng tải hình ảnh về mức độ ăn tiêu, giàu có là "Sao ko dùng tiền đó để từ thiện". Nghe phát mệt. Không phải chỉ có người nghèo ăn thịt chó vì ganh ghét. Giàu sang chỉ là nhất thời, nhân cách và đạo đức phải học qua nhiều thế hệ. Chỉ cần đứng trước cửa nhà thương thí thì sẽ biết cách giúp người trong cảnh khốn cùng. Giàu tiền không bằng giàu tình bạn à. Người nghèo có nỗi niềm của người nghèo, người giàu có nỗi niềm của người giàu.Tiền nguyên gốc chỉ là những chiếc lá, những chiếc mai rùa thôi mà.Có được nhiều mai rùa đã khó, sử dụng hiệu quả mai rùa còn khó hơn nhiều, chứ không chỉ là cách sử dụng mai rùa của đa số người giàu là để sinh thêm ra nhiều mai rùa hơn. Hoàng Xuân có cái nhìn tích cực và sâu sắc về công tác từ thiện. Tôi muốn số đông những người mở miệng ra là chỉ bảo người khác cách tiêu tiền kiểu như: "Giá mà Wang mang số tiền này đi xây dựng một nơi cứu trợ ..." nên học tập cách nhìn nhận vấn đề như Hoàng Xuân. Sao lại nói người VN ghét người giàu nhỉ?Tôi chỉ ghét những người hống hách xấc xược Phải nói thế nào nhỉ??? à... E cực kỳ ấn tượng với phân tích sâu sắc của Chị Xuân. E chưa được đi nhiều nước trên thế giới nên E sẽ không bàn tới vì sách báo chỉ là một phần, quan trọng nhất là mình phải trải nghiệm tại những nơi mình đi qua và tiếp xúc mới "đánh giá được một phần con người" mà thôi. Ở đây E chỉ nói tại đất nước Việt Nam. E thấy gần như tất cả những gì người giàu có trưng ra đều bị cho là "khoe mẽ" và phần lớn đều chỉ trích đó là muốn "khoe khoang", liền sau đó sẽ lại là những câu "sao không dùng số tiền này làm từ thiện, biết bao mảnh đời cần giúp đỡ..." và thực sự đúng là người ta ghen ghét với những người khác giàu có hơn mình. Đối với những mảnh đời bất hạnh, nghèo khó thì người ta dễ dàng cảm thông hơn, liệu có phải do chính họ cũng đang trong hoàn cảnh như thế? dù VN có truyền thống "lá lành đùm lá rách" nhưng bây giờ E thấy nó "cảm tính" nhiều hơn. Một ví dụ đơn giản là khi Thầy giáo ra bài tiểu luận cho lớp làm về những nhóm người bao gồm "xóm nghèo, làng chài, cuộc sống ở các khu chung cư, lớp học tình thương, hoặc tầng lớp giầu có trong xã hội" thì tuyệt nhiên tất cả đều chọn những đề tài về "xóm nghèo, làng chài hoặc lớp học tình thương" mà không ai chọn làm những khu dân cư cao cấp... Có lẽ nào sự nghèo khó dễ nhận được cảm thông hơn của mọi người và tầng lớp giàu có hơn thì không và hay bị gán mác "chảnh"... E nghĩ xã hội phát triển phân biệt giàu nghèo là chuyện bình thường và chúng ta phải chấp nhận với thực tế đó. Đây chỉ là quan điểm cá nhân của E và lời văn không được tốt lắm, và một lần nữa E rất thích bài phân tích của chị Xuân :) Bài phân tích sâu sắc, tuy nhiên, người đời thích chê hơn là khen người khác, ít ai bình tâm suy nghĩ trước khi chê!!! Có câu truyện (hài) rằng Bụt cho anh chàng một điều ước với điều kiện anh ta ước có một thì anh hàng xóm có gấp đôi và thế là anh ta ước mù một mắt... Tôi chẳng biết các bạn tranh luận về điều này để làm gì? Trong tâm thức của ai, khi thấy người khác hơn mình nhất định sẽ có chút ganh tỵ, ngưỡng mộ... Hãy lấy đó làm động lực đê phấn đấu, chứ thấy người ta hơn mình mà chỉ mong người ta lụi bại bằng mình hoặc phải cho này, cho kia thì cũng chỉ là suy nghĩ thiển cận và thấp kém... Tôi nghĩ đơn giản, họ có tiền, họ co thể mua sắm gì, cho ai cái gì là vấn đề của họ. Ai bảo họ không đóng góp gì cho xã hội? Mua cái đồng hồ, mua cái điện thoại... đã có thuế trong đó, vậy tai sao không là đóng góp??? Các bạn đừng nghĩ họ giàu, họ phải giúp đỡ từng người mới là vĩ đại... Bởi công ty, thiết bị, nhân công... những thứ đó cũng là đóng góp xã hội mà. chẳng đâu xa, anh em, họ hàng, hay bất kỳ ai mang danh nghĩa đạo đức đi giảng đạo, hãy tự xét lòng mình xem, nếu một mối lợi thật lớn mà bạn có thể có phần và giành được bạn xử lý như thế nào? Đừng giảng đạo đức rồi lại suốt ngày ăn mì gói, trông mong mình giàu đâu. Hãy suy nghĩ, làm việc để thay đổi cuộc sống của chính mình. Ai cũng có vị trí và công việc của mình trong xã hội, hãy làm tốt việc của mình là giúp ích cho đất nướ, cho xã hội rồi. Thân! Tôi thì lại nhìn nhận khác, đơn giản thôi về việc Wang Sicongđeo hai cái Apple Watch cho con chó của minh. Đó là một thông điệp anh ta muốn truyền đạt là đừng có thể hiện bản thân mình một cách ngu ngốc bằng cách chạy theo trào lưu sản phẩm công nghệ. Bản thân anh ta thấy cái Apple Watch chẳng có giá trị thiết thiết thực gì cho việc sử dụng bản thân (nó chỉ xứng đáng làm vật trang sức cho con chó của anh ta). Điều đáng buồn là hiện tượng đó là phổ biến ở xã hội ta, cố gắng dành dụm chi tiền để lên đời cái điện thoại (IPhone) của mình để khoe mẽ thể hiện mình. Hãy tự hỏi các bạn đã lãng phí bao nhiêu tiền của để làm những chuyện đó? Cả nước đã chi bao nhiêu trăm triệu USD làm giàu cho hãng Apple? Đáng buồn hơn nữa là báo chí có xu hướng tung hô giá trị con người theo xu hướng thể hiện sự hưởng thụ vật chất tầm thường. Hãy nhìn trí tuệ của con người VN trên Facebook mà xem, tràn ngập sự khoe mẽ, những comment ngu ngơ sáo rỗng, tầm phào, thiếu hiểu biết, thiếu trách nhiệm. Xã hội chỉ phát triển khi cộng đồng sống trong xã hội đó có chung tiếng nói, nhận thức và hành động về những giá trị thật của con người. Chó đeo đồng hồ Apple chưa ăn thua gì so với chó đêo vòng cổ đính Kim cương trị giá cả trăm ngan dollars của các nhà giàu ở Mỹ! Và đó là chuyện bình thường. Nhà giàu có của để khoe và làm từ thiện thoải mái. Nhà nghèo có lá rách đùm lá nát! Còn nếu nghèo quá thì đành nhận của cứu giúp vậy! Mỗi giai cấp giàu nghèo có mức độ thể hiện khác nhau. Và đó cũng là chuyện bình thường thôi. Con chó đeo đồng hồ hay đeo vòng hột xoàn cũng ngang như nhà nghèo quá nên anh đeo vòng gỗ, nhẫn cỏ vậy thôi.ai cười hở mười cái răng, ai chê mặt nhăn như Khỉ!! Tạo ra sự ngạc nhiên chút ít cho đời có màu sắc một tí thôi! Kkk Không cần dạy người giàu biết cách sử dụng đồng tiền. Bài viết hay quá. Lâu lắm mới thấy chị. Chúc mừng sự quay trở lại và mong có nhiều bài viết của Hoàng Xuân.
Thế hệ Chuối Giữa bữa đại tiệc ấy, tôi, vẫn chỉ là một vị khách không mời mà tới, lại một lần nữa co ro trong những chiếc áo dầy, ủng đến tận đầu gối và khổ sở luồn lách giữa đám đông những người khổng lồ.Không thể nói là thân thuộc, nhưng cho đến giờ tôi đã dần quen với cuộc sống và mùa đông xa quê. Cái lạnh ở xứ sở băng tuyết này thực ra chẳng thấm tháp gì với Hà Nội lúc gió mùa đông bắc. Hà Nội giờ này chắc cũng lạnh đến cắt da cắt thịt. Nhà cửa không có lò sưởi, ngoài đường chắc dòng người vẫn ào ào phóng xe máy giữa vi vu gió vút. Bên này thì khác, sáng đi làm bằng ôtô hoặc tàu điện, tối trong nhà kín cổng cao tường, sưởi ấm, nước nóng đầy đủ. Vậy mà tại sao tôi vẫn cảm thấy chạy xe máy trên phố Huế còn ấm hơn gấp nghìn lần ngồi một mình trên chuyến tàu đêm giữa lòng châu Âu? Đơn giản thôi, vì quấn lấy tôi vẫn là một khoảng trống vô định không thể tự mình lấp đầy. Khoảng trống ấy là gia đình, bạn bè, là quê hương.Ngày nào cũng như ngày nào, tôi chúi đầu vào công việc ở cơ quan, làm đủ thứ để giết thời gian mà cũng không thể dứt ra khỏi câu hỏi lớn lởn vởn trong đầu: châu Âu hay châu Á, phương Tây hay phương Đông hợp với mình đây?Đạo lý Á châu dạy người ta phải khiêm tốn, Tây Âu coi trọng những người thẳng thắn nói lên ý kiến của mình. Châu Á dạy ta dĩ hoà vi quý, thêm bạn bớt thù; châu Âu thích yêu ghét phân minh. Châu Á coi trọng lễ nghĩa, ngôi thứ; châu Âu coi trọng tự do. Phụ nữ châu Á phải công, dung, ngôn, hạnh, vượng phu ích tử; châu Âu công bằng, nam nữ như nhau.Cái nào đúng, cái nào sai? Ở càng lâu, càng hiểu nhiều điểm hay, điểm dở của mỗi nơi thì việc đưa ra câu trả lời lại càng khó khăn. Mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ nhà ngày một dâng trào mà tư tưởng phương Tây ngày càng xâm chiếm đầu óc chúng tôi. Đứng giữa biết bao nhiêu con người, vẫn thấy mình đang không thuộc về bất cứ đâu và cũng chẳng có gì níu kéo. Lúc bé tôi vẫn thích cuộc sống phải có nhiều bất ngờ, thay đổi. Lớn lên rồi lại tự hỏi, phải qua bao nhiêu bão tố mới đến được với bình yên.Tôi, và những người như tôi chắc sẽ làm nên một thế hệ mới, gọi là "Banana Generation" - những người Việt sống ở nước ngoài giống như những quả chuối, diện mạo bên ngoài thì vàng nhưng bên trong suy nghĩ đã Tây hoá thành ra trắng hết cả rồi.Chúng tôi, dù muốn hay không, đã phải đưa ra sự lựa chọn cho mình. Có lựa chọn nghĩa là có đánh đổi. Cái giá phải trả cho những người thuộc "Thế hệ Chuối" có lẽ là cảm giác cầm tù cả đời trong sự giằng co trong tâm hồn do chính mình đặt ra. Cái giá của sự tự do chính là việc sẽ mãi mãi chẳng thuộc về một nơi nào hết.Hơn bao giờ hết, sự giằng co, day dứt giữa nơi ta sinh ra và nơi ta ở lại bùng lên trong chúng tôi mỗi dịp chia tay năm cũ và đón chào năm mới. Với "Thế hệ Chuối", dù ở khắp nơi trên thế giới, chúng tôi có chung và duy nhất một nơi đem đến sự ấm áp và cảm giác thân thuộc - đó là quê hương - gốc rễ để nhớ về.Quỳnh Anh Từng du học Nhật 3 năm, rồi 12 năm viễn chinh Mỹ quốc, tôi thấm thía những cảm giác của người xa quê, khi mà hồn mình luôn tự tìm về cội ngưồnTôi cũng đã bao năm tự hỏi minh, 15 năm sống nơi xứ người có làm tôi trở nên tây hoá lắm không ? Hay đó chính là cái giá phải trả để hiểu được những nền văn minh khác với nơi ta sinh raTôi tự nhủ, nơi ta sống ở đâu trên mặt đất này, không quan trọng . Quan trọng là, ta có nhận thức được đầy đủ những giá trị đích thực của cuộc sống - cuộc đời - mà ta đã sinh ra và đang đếm từng mẩu thời gian . Tối thuợng, ta đã và có thể làm được những gì mình mong muốn chưa ? Đã cảm nhận được hạnh phúc hay khổ đau ? Đã chia sẻ được với đồng loại của mình ...?Ước ao, và cảm xúc, thì luôn rất nhiều ; nhưng sống làm sao, để khi quay lại nhìn, ta không phải cảm giác nuối tiếc .Tôi tin, thế hệ banana, có rất nhiều người, trong đó coa thể có tôi, tự nhủ thầm "mình là công dân thế giới" - a global citizen. Quê hương luôn là tất cả. Nước ngoài có đủ điều kiện để phát triển, nhưng vẫn là nơi của họ. Việt Nam nghèo, tham nhũng, không minh bạch, không trọng dụng người tài....Nhưng vẫn là nơi chúng ta sinh ra, phải có trách nhiệm, đừng đứng ngoài cuộc. Khi người ta xa quê hương đất nước sẽ đưa ra nhiều lý do lắm, nhìn chung cũng chỉ không vượt qua nổi những toan tính thiệt hơn mà thôi. Đối với quê hương, chịu thiệt một chút liệu có là vấn đề không? Ừ, đó là QUÊ HƯƠNG - GỐC RỄ ĐỂ NHỚ VỀ. Mong sao thế hệ kế tiếp sẽ là Thế hệ Cà chua - trong đỏ ngoài cũng đỏ.Sang năm mới rồi, chúc tác giả cùng những người con xa quê hương một năm mới an bình, hạnh phúc. sao chị không về Việt Nam làm việc nhỉ.người nào giỏi thì đi nước ngoài làm hết, nên Việt Nam ta mãi vẫn nghèo. Bạn viết lên tâm trạng và cảm xúc của rất nhiều người xa xứ trong đó có tôi,hình như bạn đang sống ở Đức . Cảm ơn bạn. Ở Việt Nam vẫn thích hơn, Nước ngoài thì suốt đời vẫn là Second class citizen thoi Quê hương như là một người Mẹ, luôn mong cho các con của mình khôn lớn, luôn sống trong hạnh phúc.Vì vậy cho dù bạn sống nơi đâu mà bạn có thể giúp mình khôn lớn và hạnh phúc thì đó cũng là sự lựa chọn đúng đắn rồi. Cô Quỳnh Anh ở châu Âu mà sao nói lên được tâm tư của tôi một người ở châu Mỹ mà đã xa quê từ rất lâu! Tôi vừa nói chuyẹn với con tôi - cháu đang học o Chau Âu -- lúc nủa đêm qua cầu nối là Skype. Thấu hiểu nỗi nhớ nhà và sự lạc lõng của HS du học. Rất thích vẻ đẹp của tác giả, nhìn thông minh, hiểu biết, dè dặt, và nhường nhịn, tựu chung gọi là "khả aí" . Tiếc rằng 2 chúng ta ở 2 phương trời và thuộc về 2 thế hệ, khó mà có thể cùng nhau tạo ra 1 "nải chuối" cho ấm áp những Noel sau này ... Nhưng tôi tin rằng Quỳnh Anh rồi sẽ tìm được 1 người bạn đời tâm đồng, ý hợp xứng đáng với em . Điều mà bạn cần nhất là phải biết thích nghi với thực tế. Bạn sống ở đâu cũng vậy thôi. Sinh và Tồn Bài viết hay. Cảm xúc đó đúng, và những người xa xứ đều có. Không chỉ người Việt, trên thế giới có những nước đã có hàng triệu người di cư do chiến tranh, do suy thoái kinh tế từ đầu thế kỷ 20. Nay người ta di cư còn do nội chiến, xung đột sắc tộc nữa. Chỉ riêng nước Ý có số người nước ngoài gốc Ý bằng ngang với dân số nước này. Trên thế giới chẳng có nước nào là hoàn hảo cho người dân về mọi mặt. Nhiều người nhớ quê hương nhưng vẫn cứ ra nước ngoài sống. Nhiều người khác muốn ra nước ngoài nhưng không thể xa quê hương nên ở lại. Lựa chọn là do mỗi người thấy cai gì quan trọng hơn. Ở đời được cái này thì phải chịu mất cái kia. Nếu cứ tranh luận ai tốt hơn thì không bao giờ kết thúc tranh luận cả. Nỗi nhớ quê cha đất tổ, tình yêu Tổ quốc, Quê hương không bao giờ nguôi ngoai. Nhưng tôi cũng luôn ý thức được rằng mình cũng còn có Tổ quốc thứ hai là nơi đang sinh sống. Với tất cả tình yêu thương, trách nhiệm công dân của mình và tình cảm chân thành, đúng mực đối với người dân bản địa, đối với hàng xóm láng giềng ... tôi chưa bao giờ thấy đây chỉ là "xứ người", chưa bao giờ thấy lạc lõng, cô đơn. Hay quá Đúng cảm giác của mình bây giờ. Năm mới vừa qua được vài phút. Chúc bạn năm mới vui vẻ, bình an và hạnh phúc nhé :)
Sao lại dạy điều xấu, việc ác? Tôi thực sự thấy sốc. Tôi không hiểu tại sao chúng ta lại tuyên truyền những truyện như thế? Lại còn dịch ra tiếng Anh cho bạn bè quốc tế đọc nữa.Truyện kể rằng: Ngày xưa trâu và người nói cùng một thứ tiếng. Một người làm ruộng thuê một cậu bé chăn trâu. Do ham chơi, cậu bé không dắt trâu đi ăn, mà cột trâu lại một nơi rồi bỏ đi chơi khăng. Cuối ngày, để che mắt chủ, cậu lấy mo cau áp vào bụng trâu, trát bùn ra ngoài rồi dắt trâu về chuồng. Cậu khôn ngoan dùng lời lấp liếm, không cho trâu có dịp mở miệng. Nhưng đến một hôm, khi chủ dắt trâu đi cày, trâu mách. Chủ biết chuyện, đánh cho cậu bé một trận tả tơi. Cậu bé ngồi trên bờ ruộng khóc. Bỗng dưng một ông lão hiện ra, hỏi cậu vì cớ gì mà khóc. Cậu bé giải thích rồi bày tỏ mong muốn "làm thế nào trâu không nói được nữa”.Ông lão bèn rút từ trong người ra một que hương, đốt lên rồi bất thình lình gí vào dưới cổ con trâu. Con trâu kêu oai oái, tiếng nói của trâu dần dần mất hẳn, chỉ còn “nghé ọ” được mà thôi. Chỗ bị thương sau này thành một cái nốt và từ đó trâu không còn nói được nữa.Tôi sốc bởi trong truyện này, cậu bé chăn trâu là một kẻ xấu. Cậu lười lao động, khôn lỏi, gian dối với người và tàn nhẫn với trâu - loài động vật hiền lành, có ích. Ông lão (ông Bụt) khi biết chuyện đã không dạy bảo điều khôn, lẽ phải cho cậu, lại còn thương hại kẻ xấu mà ra tay làm điều ác với con trâu.Chúng ta muốn dạy người Việt Nam điều gì qua truyện cổ tích phản giáo dục này, khi điều xấu, việc ác không những không bị lên án, mà còn được chia sẻ và tiếp tay? Tôi cũng nghi ngờ cả tính giáo dục của phần kết truyện Tấm Cám - kiệt tác cổ tích Việt Nam. Đành rằng Cám là người xấu, nhiều lần hãm hại Tấm, nhưng chúng ta có nên giáo dục các thế hệ trẻ em Việt Nam bằng chuyện Tấm xui Cám tắm nước nóng cho chết bỏng, rồi chặt xác Cám làm tám khúc, lấy thịt làm mắm gửi cho mẹ kế ăn?Tôi tin rằng, chúng ta sẽ mong muốn có một cô Tấm biết kiềm chế và cư xử nhân đạo hơn với những người sai trái trong và ngoài gia đình. Chúng ta muốn con em mình vị tha và có ý thức pháp quyền hơn để biết bắt trói và giao nộp những kẻ trộm chó cho công an, thay vì thẳng tay đánh chết họ...Đời sống kinh tế của nước ta ngày một cải thiện, nhưng đồng thời điều xấu, cái ác trong xã hội ta cũng ngày càng nhiều hơn, cuộc sống của mỗi người ngày càng có nhiều rủi ro hơn từ những người sống quanh mình. Nước nào ít nhiều cũng đều có tội phạm. Nhưng ở nước ta, trong những năm gần đây có rất nhiều vụ giết người vì những lý do lãng xẹt: vì “bọn nó dám sang làng ta tán gái”; vì “nhìn đểu”; vì va quệt xe máy; vì cãi nhau ở quán nước...Tôi nghĩ, nhiều kẻ, sau khi đã gây án, cũng không thể hiểu nổi tại sao chúng lại giết người một cách vớ vẩn, ngu xuẩn đến như vậy. Đấy là nói về chuyện giết người, còn về những điều xấu, việc ác chưa đến mức giết người thì vô vàn, kể ra không xuể. Tôi chỉ có thể đặt nghi vấn về sự tích tụ cái ác quá nhiều ở những kẻ đó, nhiều đến mức chúng không còn nhận thức được về cái ác nữa.Nelson Mandela từng nói rằng: "Giáo dục là vũ khí mạnh nhất mà bạn có thể sử dụng để thay đổi thế giới". Những câu chuyện cổ tích mang đầy "màu sắc báo thù" trên đây là sản phẩm của một xã hội sơ khai. Chúng đáng bị lãng quên từ lâu bởi những thông điệp trong đó đã không còn phù hợp với thời đại văn minh, pháp trị, nơi hành vi của con người được điều chỉnh bằng các quy định pháp luật.Tôi cho rằng, cần phải rà soát lại những gì chúng ta dạy cho con em ở mọi hình thức và loại bỏ tất cả những gì vô tình tuyên truyền, cổ xúy cho điều xấu, việc ác.Mỗi một thế hệ trẻ là một vụ mùa của đất nước. Hạt gieo xuống không được chăm sóc đúng cách thì không thể đòi hỏi những vụ mùa xanh tươi.Lương Hoài Nam "Mỗi một thế hệ trẻ là một vụ mùa của đất nước. Hạt gieo xuống không được chăm sóc đúng cách thì không thể đòi hỏi những vụ mùa xanh tươi."Tác giả Lương Hoài Nam là một người tốt. Người tốt hiện nay "hơi bị" hiếm! Cảm ơn tác giả đã đan xen giữa thực tại và câu chuyện ngụ ngôn xưa. Phân tích của tác giả phản ánh đúng thực trạng xã hội hiện nay khi đạo đức đi xuống. Cuộc sống quá mong manh! Tôi cũng đã đọc câu chuyện này trên tạp chí tháng 12 và cũng giật mình. Đang định về góp ý thì đọc được bài anh Hoài Nam. Trân trọng cảm ơn anh. Bài viết của anh LHN rất hay , nếu ai có khả năng viết lách thì hãy dùng ngòi bút của mình càng nhiếu càngtốt , tôi nghĩ đây cũng là hình thức giáo dục , bằng cách đóng góp trí tuệ của mình cho mọi nguoi , hoc hỏi, suy ngẫm. Các tích truyện cổ Việt Nam cần được xem xét lại một cách toàn diện. Hơn nữa, nếu giải thích từ Bụt là dịch từ Budda (Phật) thì Bụt không giáng họa xuống cho bất cứ ai hay bất cứ chúng sinh nào mà Bụt là người Thầy dạy cho chúng ta về chân lý cuộc đời là khổ, về Nhân - Quả, về Nhân duyên, về con đường tu tập để tránh khổ. Hoàn toàn đồng ý với tác giả: "Mỗi một thế hệ trẻ là một vụ mùa của đất nước. Hạt gieo xuống không được chăm sóc đúng cách thì không thể đòi hỏi những vụ mùa xanh tươi". Cảm ơn bài viết của bạn đã nói hộ tâm trạng rất nhiều người, ngày trước khi kể chuyện hình thức truyền miệng , mọi sự thêm thắt theo ý chủ quan chỉ vài người nghe, bây giờ in thành sách phải cân nhắc khi phát hành. Các câu chuyện Trạng Quỳnh và một số truyện dân gian cần chắt lọc khi đưa đến độc giả, nhất là trẻ nhỏ. Không lẽ chúng ta lại khôn vặt, độc ác với con người và tự nhiên mãi thế!!??? Tấm Cám là bản sao y của Cô bé lọ lem. Chỉ khác là CBLL được kết bằng câu nói: "tôi tha thứ cho bà", còn Tấm Cám kết bằng một việc làm kinh tởm!Chẳng qua là do hệ tư tưởng "ân đền oán trả" đã khắc sâu vào con người Á Đông. Riêng người Việt thì còn tiến hoá cao hơn 1 bước cho nên ơn có thể không đền nhưng oán thì phải trả.Chúng ta ai cũng là người có đạo đức nhưng thực tế đạo đức cua chúng ta bị "giấu" mất phần bao dung, thông cảm và tha thứ.Người xưa có câu: "oan gia nên giải không nên kết" hay "ân ân oán oán hà thời dứt". Nhưng bản thân đạo luân hồi và địa ngục ma ho nghi ra cũng thể hiện được sự tàn bạo và bất nhẫn trong cả một hệ tư tưởng.Làm sai phải chịu phạt nhưng không thể lấy sự đau khổ và tàn bạo để bù đắp cho sự mất mát! Chỉ có bao dung, tha thứ và chân tình mới cảm hoá được cái ác. Truyện không có lỗi. Người đọc, cha mẹ và thầy cô của người đọc mới có lỗi.Đọc truyện thì phải đọc như thế này:Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?Học sinh (HS): Em thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa nhưng không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm.Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy.HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.Thầy: Vì sao thế?HS: Vì... vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?HS: Vì có cô tiên giúp ạ. Cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.Thầy: Đúng, các em nói rất đúng. Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?HS: Đúng ạ.Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?HS: Không ạ.Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?HS: Chính là Cinderella ạ.Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào?HS: Phải biết yêu chính mình ạ.Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?HS: Đúng ạ, đúng ạ!Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không?HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò. Hồi còn bé tôi cũng thích câu chuyện Trí khôn của ta đây! Nhưng lớn lên, rõ ràng đã thấy được một vài khía cạnh chưa được tích cực của câu chuyện: Con Hổ có tính cầu thị, học hỏi nhưng ại bị bác nông dân khôn " lỏi" hại tới cháy cả lông, chạy mất dạng. Có lẽ vì con Hổ tượng trưng cho cái ác nên bị cho 1 vố, khôn ra đến tận bây giờ không? Tôi thì tôi không thích cái trí khôn của Bác nông dân, nó thể hiện quan điểm hẹp hòi, đa nghi, không hòa nhập và có vẻ " hiếu chiến " quá. Đúng là nhiều câu chuyện cổ tích với quan niệm xưa cũ không còn phù hợp với các góc nhìn mở bây giờ. Rất hay. Mọi hành vi của chúng ta đều được điều chỉnh bằng pháp luật. Và chúng ta hãy giáo dục trẻ lòng vị tha. Bai viet hay! Mot khia canh, va con nhieu khia canh khac nua. Dieu dang buon la rat rat kho de thay doi. Vi XH gio nguoi ta quan tam va xem trong thu khac. Đúng vậy Bài Viết Hay Like. Cảm ơn anh Nam đã có một cách nhìn khác về chuyện cổ tích Việt Nam, đúng là chuyện cổ tích từ thời xa xưa đã không phù hợp với nhận thức của con người hiện đại. Nhân tiện phiền anh xem xét lại chuyện thần thoại Hy Lạp, Nghìn lẻ một đêm.... và một vài chuyện cổ tích của các dân tộc khác nữa. Theo tôi được đọc và hiểu, Thần thoại Hy Lạp thì ở đầu là sự loạn luân, anh em chém giết nhau, ngoại tình lung tung... Còn Nghìn lẻ một đêm đi ca ngợi kẻ trộm vặt, ngoại tình của vua chúa.... Xin cảm ơn anh trước!
‘Phiên chợ ngầm’ ngày Tết Hết kiên nhẫn với cách làm của chồng, cô vợ người Việt quyết định chuyển hướng chiến thuật, mang gói quà Tết có kèm theo chiếc phong bì đến nhà vị lãnh đạo. Một ngày sau đó, mọi công việc trở nên êm xuôi, hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.Đưa và nhận quà dịp năm mới là nét văn hóa đẹp có từ lâu đời ở mọi quốc gia. Tôi từng sống trong gia đình người châu Âu vào đúng mùa Noel, thấy họ rất bận rộn với công việc chuẩn bị và tặng quà cho người thân. Nhưng quà Tết trong xã hội ta là một vấn đề nhạy cảm, bởi ranh giới giữa tình cảm và hối lộ là rất mong manh.Trong câu chuyện trên, anh chồng chịu ảnh hưởng của đạo đức và văn hóa phương Tây, nơi mà công việc chịu sự chi phối bởi những nguyên tắc phổ quát của pháp luật, còn việc tặng quà xuất phát từ nhu cầu chia sẻ tình cảm, thì anh sẽ rất khó khăn để có thể chấp nhận cách làm của người vợ là tích cực. Ngược lại, người vợ được nuôi nấng và giáo dục trong môi trường đạo đức và văn hóa Việt Nam, sẽ nhận thấy để giải quyết công việc không chỉ dựa trên pháp luật, mà còn phải vận dụng những giải pháp “truyền thống” khác, chẳng hạn như chiếc phong bì gài trong gói quà.Tại sao tặng quà lại trở thành hối lộ? Đây là vấn đề thuộc phạm trù đạo đức, có thể tạm gọi là đạo đức tình huống phát sinh trong thực tiễn cuộc sống. Khi các cá nhân không có quyền tuyệt đối được pháp luật bảo vệ, thì cá nhân sẽ phải tùy chỉnh, hành động tặng quà sẽ được coi là giải pháp hữu hiệu để đạt được mục đích trong công việc.Tổ chức Minh bạch Quốc tế đã thực hiện điều tra ở 107 quốc gia, kết quả cho thấy càng những nước nghèo thì các quan chức lại càng nhận hối lộ rõ ràng. Điều đó phần nào đúng với xã hội Việt Nam. Trong các mối quan hệ, dù có được pháp luật bảo vệ nhưng vẫn tồn tại sự thỏa hiệp dựa trên tâm lý “có đi có lại”. Trong câu chuyện trên, người vợ hiểu rất rõ phong bì Tết không chỉ giúp cho công việc trôi chảy, mà còn giúp phát triển hơn nữa mối quan hệ với nhà lãnh đạo. Còn với người chồng, nếu hợp đồng bị vi phạm anh có thể thắng kiện ở tòa án, nhưng đổi lại các mối quan hệ sẽ bị đổ vỡ mà kết cục là những tổn hại không thể bù đắp nổi.Ở quốc gia nào cũng vậy, đòi hỏi không có quan chức nào nhận hối lộ là điều không tưởng, muốn tất cả quan chức không có thói xấu là điều phi lí, yêu cầu toàn bộ quan chức nói không với thói vô đạo đức là điều giả dối. Nhưng với đất nước phát triển, đó chỉ là những hiện tượng cá biệt.Vậy còn với chúng ta, điều cá biệt đó đang dần trở nên phổ biến. Từng món quà có thể sẽ rất nhỏ, nhưng nếu không ngăn chặn, dần dà, dịp Tết sẽ trở thành một “phiên chợ ngầm khổng lồ”, nơi diễn ra các hoạt động mua bán, đổi chác, chi phối mọi hoạt động bề nổi của chúng ta.Tôi tin, nhiều người cũng như tôi, mong Tết đến để ăn Tết, chơi Tết chứ không mong phải tham gia vào phiên chợ nhộn nhạo và lạnh lùng đó.Trần Văn Phúc Cảm ơn bác sỹ Phúc đã dám nói thẳng nói thật về việc này. Tôi cũng đã từng nằm trong tâm của phiên chợ và cảm thấy vô cùng khó chịu khi bản thân còn trẻ, muốn phấn đấu, cống hiến và bản thân không tiêu xài hoang phí để sống được nhờ đồng lương công chức nhưng vẫn phải cầm theo phong trào (vì không cầm người ta còn gọi thẳng cho lãnh đạo, đánh giá mình cứng nhắc, gây khó khăn..). Mỗi lần nhận phong bì dù với lý do gì đi nữa tôi cảm thấy như mình bị xúc phạm, sự cố gắng, nỗ lực của bản thân bị sỉ nhục, cảm giác nếu cứ như thế này thì mình sẽ chẳng thể nào dạy dỗ được vợ con, chẳng thể ngẩng mặt nhìn người thân, bạn bè. Dù số tiền "ngoài luồng" nhận được đã được tôi đưa vợ đi làm từ thiện nhưng tôi vẫn cứ sống trong thấp thỏm, lo lắng và mệt mỏi. Cuối cùng tôi đã đi đến quyết định chuyển sang đơn vị khác và giờ tôi được chứng kiến cảnh đi đưa phong bì của lãnh đạo cơ quan đối với các cơ quan công quyền. Giờ tôi cảm thấy ăn ngon, ngủ ngon, khỏi cả một số bệnh mà trước đây mắc phải, cảm thấy hạnh phúc bên vợ con với thu nhập vừa phải, cuộc sống vừa phải, nếu thiếu tôi sẽ chủ động đi làm thêm... Chúc cho mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ hãy sống đúng với những gì ngay thẳng nhất để cuộc sống trở nên có ý nghĩa hơn, xã hội trong sạch hơn và đất nước đi lên ! Bởi vì trẻ em Việt Nam từ năm cấp 2 đã biết đi tiền thầy cô thì đừng hỏi vì sao Việt Nam tham ô Cuối năm tết gõ từng nhàMọi người tấp nập mua quà để điQuà to, quà nhỏ, phong bì...Sếp trên, sếp dưới phải ghi rõ ràngThế rồi phố xá dọc ngangĐêm đông rét mướt chạy quàng chạy xiên...Ai ai cũng thấy quá phiềnNhưng không đi tết còn phiền gấp baTết ai chẳng muốn ở nhàNhưng lệ quà tết ở ta thế rồi!Tết về ước đến... chắt tôiKhông phải quà tết mà đời vẫn xuân! Tôi hoàn toàn ủng hộ bài viết này. ở Vietnam, cái mà người ta gọi là "một số ít - hoặc con sâu làm hỏng nồi canh" là không đúng đâu. Các quan chức mới là những người làm hỏng xã hội chậm tiến này... Anh viết hay quá. Trong thực tế còn kinh khủng hơn nhiều, ngoài chuyện "làm ăn" còn chuyện "nhịn ăn" để biếu sếp. PHIÊN CHỢ NGẦM NGÀY TẾTMỗi năm tết đến xuân vềVợ con nhà xếp hả hê vui mừngNhân viên mang tới quà mừngXếp bà đón nhận đếm từng phong baoĐể xen có chú cô nàoPhong bì nặng nhẹ xem sao từng ngườiHóa ra tiếng nói tiếng cườiĐều là giả dối của người vợ quan! Singapore là nước châu Á, nay là nước đứng hàng đầu về trong sạch trong tham nhũng, mấy chục năm trước họ đã quyết liệt thực hiện. Tôi nghĩ chúng ta nên học tập. Anh Phúc dùng từ "ngầm" chắc không còn thích hợp với kiểu "chợ" này ở VN. Đây là chuyện phổ biến của một xã hội kém phát triển về dân trí. Tình trạng này sẽ kìm hãm sự phát triển của tất cả các lĩnh vực. Xin được cảm ơn Bác sĩ Phúc , Hiện thực Bác sĩ Phúc nêu lên thật ra đã âm thầm len lỏi chảy tự lâu rồi. Nhưng giờ đây thì tuôn chảy mạnh hơn và nhiều hơn. Vẫn biết là như thế thì sẽ được việc và xong việc Nhưng có điều gì đó cảm thấy xót xa và tội nghiệp ! Hóa ra trên đời này lòng tốt, đạo đức, lòng nhân nghĩa lại khó hiện diện đến thế sao?Chắc sẽ còn lâu, rất lâu Đất nước mình mới thay đổi được những điều này. Tết âm lịch thực ra không phải là văn hóa của VN mình (của TQ). Các nước Á châu phát triển đã bỏ nó từ lâu (như Nhật và Hàn). Tết Âm mang đến nhiều cái tiêu cực như biếu xén (một dạng của hối lộ), xông đất (một dạng bệnh tâm lý), người nghèo khổ thì xốn xang lo lắng với vật giá leo thang... Nếu được đáp ứng các nhu cầu chính đáng, công việc tương đối hợp khả năng hoặc đam mê thì tham nhũng chỉ là cá biệt, việc này không phải không tưởng (bằng chứng là các nước phát triển) nhưng lại phụ thuộc vào minh quân hoặc sức mạnh nhân dân! O Viet Nam la nhat the nhi than ba la ..........phong bi thiet nghi cai xa hoi nay khong biet bao gio moi thay doi duoc ai za tom lai la kho dan thoi Nếu gặp CSGT nhận hối lộ bạn sẽ dạy con bạn đó là điều tốt hay xấu? Không có người đưa thì không có người nhận. Dịp cuối năm mặt hàng bán chạy nhất là rượu ngoại, mà ít người mua về uống, thường mua để biếu.